Sau cuộc chiến lần đó, đã có rất nhiều cơ giáp trở thành đống sắt vụn, bởi vì lúc ấy thời cuộc hỗn loạn, cơ giáp hỏng nhanh chóng được đám dân nghèo không nhà không cửa tận dụng lại, đến khi chính quyền muốn thu thập chúng thì đã trở thành chuyện không thể. Đương nhiên, nguyên nhân cơ bản nhất chính là, đống cơ giáp hỏng đó đã không còn có bất cứ giá trị kinh tế nào nữa, nếu như thu hồi về, thì cái giá bỏ ra còn vượt xa so với việc mua một cái mới.
Ở khu ổ chuột, có được cơ giáp hỏng làm chỗ ở đã là một chuyện rất xa xỉ, Lưu Phi vốn là trẻ mồ côi, từ nhỏ được một lão già đơn thân nhặt rác thu nhận và nuôi nấng. Mấy tháng trước, ông lão đã chết, Lưu Phi được kế thừa món của cải "khổng lồ " này.
Chiếc cơ giáp chiến đấu cổ hạng nặng này toàn thân tràn ngập vết thương, dấu răng, vết rạch, nhìn thấy mà giật mình. Tuy nhiên về đại thể vẫn giữ được một vẻ ngoài hoàn chỉnh.
Lưu Phi nhanh nhẹn như một con khỉ leo lên chiếc cơ giáp loang lổ đầy vết rỉ sét, tiến vào trong phòng động cơ, động cơ phía bên trong sớm đã được tháo dỡ, dọn dẹp rất sạch sẽ. Lưu Phi sửa chữa phòng động cơ thành một cái toilet thư thái, thiết bị trong toilet này đã tốn của Lưu Phi một khoản tiền để dành khá lớn.
Thiết bị của phòng vệ sinh đều là sản phẩm thân thiện với môi trường, chất thải có thể biến thành điện năng, thiết bị còn có thể giúp thu nhận hơi nước tuần hoàn trong không khí, phòng vệ sinh ngoài việc cung cấp cho Lưu Phi các yêu cầu sinh hoạt cơ bản, nó còn có thể giúp Lưu Phi cứ mỗi ba ngày lại được tắm rửa bằng nước nóng một cách xa xỉ.
Từ phòng động cơ trèo lên khoang điều khiển, thiết bị của khoang điều khiển cũng đã được dỡ bỏ sạch sẽ, chỉ có hai chiếc giường hẹp, một cái giường có đệm là của Lưu Phi, một cái không có đệm là của ông già, thay vào đó là một đống tượng gỗ đủ có đủ các màu sắc mang đủ loại hình thái.
Sau khi tiến vào phòng điều khiển, ăn một chút dịch dinh dưỡng và đồ ăn dạng viên nén, Lưu Phi bật đèn khoang, khoang điều khiển nho nhỏ lập tức sáng lên.
Dưới ánh đèn sáng, Lưu Phi cầm trên tay dao khắc gỗ, bắt đầu công việc mỗi ngày.
Đây là một công việc mà Lưu Phi tình cờ có được do nhờ một tiệm nhỏ vốn có truyền thống lâu đời làm thủ công mỹ nghệ. Cái gọi là đồ thủ công mỹ nghệ chính là lấy khúc gỗ điêu khắc thành tác phẩm nghệ thuật đủ mọi hình dạng. Trong một nền văn minh cơ giới phát triển mạnh mẽ như ngày nay thì một ngành nghề như vậy đã sớm trở thành dĩ vãng.
Sau khi cầm lên dao điêu khắc, vẻ lạnh lùng trên mặt Lưu Phi biến mất, thay vào đó là một tinh thần chuyên chú không gì sánh nổi, đôi con mắt cũng trở nên sáng ngời, trong tay hắn con dao điêu khắc với những kĩ xảo vô cùng linh động, vô cùng thành thạo, mỗi lần mũi dao xẹt qua, như để lại trên khúc gỗ những đường nét của sự sống.
Thời gian dần dần trôi, từ một khúc gỗ bằng cỡ nắm đấm đã dần dần lộ ra hình thức sơ khai, đó là một con hùng ưng muốn giang cánh bay lên, tuy rằng chỉ là hình thức sơ khai, nhưng xem ra cũng khá có hồn.
Hài lòng ngắm nhìn nguyên mẫu trong tay, rồi lại liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay cũ, Lưu Phi đặt tượng gỗ xuống.
Tuy rằng Lưu Phi có thể rất nhanh chóng hoàn thành một kiện điêu khắc, nhưng cũng không đại biểu cho việc hắn là kẻ làm việc không ngừng. Kỳ thực, lượng công việc mỗi ngày của Lưu Phi cơ bản đều được cố định, bởi vì lượng công việc của hắn cũng phụ thuộc vào lượng tiêu thụ đồ mỹ nghệ của cửa hàng nhỏ kia.
Tuy nhiên, Lưu Phi vẫn rất hài lòng bởi mỗi một tác phẩm điêu khắc của hắn có giá đều rất cao, thu nhập của hắn cũng tương đối khá, theo như tính toán, với lượng công việc như hiện nay, trong vòng một năm hắn sẽ kiếm đủ học phí và phí sinh hoạt để trang trải cho 4 năm học.
Hôm nay hẳn là cần phải giao hàng rồi.
Ánh mắt Lưu Phi chuyển xuống bức tượng con hổ ở trên giường, tư thế oai hùng, rất là uy vũ, cái đầu tuy nhỏ nhưng lại lộ ra phong phạm bễ nghễ của vị vua muôn loài.
Trên thực tế, Lưu Phi chưa từng nhìn qua một con hổ thực sự, hoàn toàn dựa vào tài liệu điêu khắc của cửa hàng cung cấp. Nghe đâu, đây là loài động vật sinh trưởng tại Địa cầu, hành tinh mẹ từ Thái dương hệ xa xôi, trời sinh tính tình hung mãnh, là động vật ăn thịt hung tàn, được xưng là vua của muôn loài. Đáng tiếc, Lưu Phi chỉ có thể dựa vào trí tưởng tưởng của bản thân mà điêu khắc nên tác phẩm, không biết con hổ thực sự sẽ có bộ dạng như thế nào.
Từ trước đến nay, Lưu Phi vốn có một mơ ước, hy vọng có thể trở về thăm thú Địa cầu - cái nôi khởi nguồn của nhân loại, có điều, Lưu Phi biết, trong thời gian muốn đạt thành mơ ước này là điều không thể, nguyên nhân quan trọng nhất đó là toàn bộ Thái dương hệ đều nằm trong vùng giới nghiêm, mà với Địa cầu thì còn quy định cấm các phi thuyền vũ trụ đến gần.
Sau khi cẩn thận dùng vải nhung đem bức tượng con hổ bọc lại, đặt vào trong hộp, cho vào ba lô, Lưu Phi từ trên cơ giáp leo xuống, đi thẳng đến khu buôn bán của Trác Nhĩ tinh.
Lưu Phi cũng không lo lắng cơ giáp của mình sẽ bị kẻ khác xông vào, bởi vì bất luận ở hành tinh nào, việc bảo vệ tài sản cá nhân đều tương đối được coi trọng, nếu như không được chủ nhân cho phép mà tiến vào tư gia, pháp luật quy định rõ, chủ nhà có quyền bắn chết.
Đương nhiên, tại khu ổ chuột thì điều đó chẳng đáng được coi trọng, ở đây pháp luật chỉ là câu chuyện cười mà thôi. Chỉ vì một bữa ăn, việc giết người cướp của tại khu ổ chuột mỗi phút đều có thể phát sinh. Đối với khu ổ chuột, nắm đấm chính là pháp luật.
Cái Lưu Phi dựa vào cũng không phải là pháp luật, mà chính là nắm đấm, cha nuôi của Lưu Phi có một ngoại hiệu hung ác mà người ta truyền tai nhau đó là "Lạc thiết đầu" (Đầu bàn ủi). Toàn bộ thùng rác tại đại học cơ giáp Trác Nhĩ, đến quá nửa là đóng mác Đầu bàn ủi, bất luận kẻ nào dám sục sạo thùng rác trong khu vực đều phải mạo hiểm đánh đổi bằng cả tính mạng, tùy thời có kẻ tập kích. Đầu bàn ủi tuy rằng gầy gò, gầy lắm, nhưng lão là kẻ lòng lang dạ sói, đã đánh nhau là đánh đến chết, cho dù là mấy đám bang hội, tổ chức nhỏ ở khu ổ chuột cũng không dám tùy tiện kiếm lão gây chuyện.
Lúc Lưu Phi 5 tuổi, bị một tên cắc ké đánh gãy một chiếc răng cửa, Đầu bàn ủi chính xác là đã chờ ba ngày ba đêm, rồi dùng một cái búa, bổ rơi một miêng đầy răng của gã côn đồ.
Nửa năm trước, sau khi Đầu bàn ủi chết, đám nhặt rác ở khu ở chuột được dịp hân hoan ròng rã suốt ba ngày trời, thùng rác của Đại học Trác Nhĩ trong vài phút ngắn ngủi đã được chia chác khoắng sạch, có thể thấy lực uy hiếp của lão Đầu bàn ủi hung ác đến mức nào.
Lưu Phi không kế thừa cái sự nghiệp nhặt rác của Đầu bàn ủi, điều này không phải do Lưu Phi không muốn, mà là do Đầu bàn ủi không muốn, Đầu bàn ủi từng nói, Lưu Phi là kẻ làm việc lớn, tuyệt không cho phép hắn nhặt rác, kể cả là đi theo cũng không được.
Tuy rằng Lưu Phi không kế thừa sự nghiệp của Đầu bàn ủi, tuy nhiên Lưu Phi lại thừa hưởng bản tính hung ác của Đầu bàn ủi. Ngay từ nhỏ, Đầu bàn ủi đã dạy cho Lưu Phi một loại tư tưởng, đối với kẻ thù, không được mềm lòng, không động thì thôi, đã động thì phải đánh đến cùng, đánh cho kẻ thù nhận thua mới thôi.
Ở khu ổ chuột, ai ai cũng biết Đầu bàn ủi và Lưu Phi là một cặp cha con hung hãn.
Thực ra, trong khu ổ chuột Lưu Phi đã từng gây ra một chuyện, số là lúc 5 tuổi, hắn đã dùng búa đập cho một gã côn đồ răng rơi đầy đất. Đương nhiên hoàn toàn là dưới sự giúp sức của Đầu bàn ủi, sau đó, cũng chẳng còn ai dám gây chuyện với Lưu Phi nữa.
Ngoài ra còn có một chuyện đáng để nhắc tới, Lưu Phi có thể tiến được vào làm việc tại trường Trác Nhĩ, hoàn toàn là nhờ Đầu bàn ủi. Tục truyền rằng, bởi vì muốn Lưu Phi có cơ hội vào được đấy làm việc, Đầu bàn ủi đã quấy nhiễu ngài hiệu trưởng suốt 5 năm trời, không biết đã bao nhiêu lần, Đầu bàn ủi bị đánh cho đến bể đầu chảy máu, phải biết rằng, hiệu trưởng một trường đại học không thể giống một đám côn đồ khu ổ chuột, bên người tùy thời lúc nào cũng có vệ sĩ tiền hô hậu ủng.
Có lẽ do thấy chân thành hoặc cũng có thể ngài hiệu trưởng hắn đã quá ngán lão già cố chấp này, rốt cuộc Lưu Phi được nhận vào làm, thậm chí còn tiện thể dắt luôn Lý Mãnh vào theo.
Đầu bàn ủi bảo vệ Lưu Phi y như gà mái chăm con, tuy nhiên Đầu bàn ủi đối với Lưu Phi cũng chẳng phải hiền từ giống như người ngoài tưởng tượng. Trên thực tế, Đầu bàn ủi vô cùng kỳ vọng vào Lưu Phi, yêu cầu cũng vô cùng nghiêm khắc.
Đầu bàn ủi không có văn hóa, nhưng lão lại có phương pháp dạy dỗ của riêng mình. Phương pháp của lão rất đơn giản, đem những cuốn sách lão mót được về bắt Lưu Phi học thuộc lòng, hơn nữa còn phải làm xong trong thời gian đã định, Lưu Phi còn nhớ mãi, có một lần vì không hoàn thành nhiệm vụ học thuộc lòng mà Đầu bàn ủi giao cho, sau đó hắn đã bị phạt đứng ở trên đỉnh cơ giáp một ngày một đêm không được ăn uống.
Lưu Phi quay đầu lại nhìn thoáng qua đỉnh cao nhất của cơ giáp, phảng phất như có một đôi mắt lạnh lùng đang từ khoang điều khiển nhìn chằm chằm vào hắn. Lưu Phi than thở một tiếng, Đầu bàn ủi đã chết được nửa năm rồi, thế mà không hiểu sao hắn vẫn cảm thấy Đầu bàn ủi như đang sống bên cạnh hắn, luôn luôn đốc thúc hắn, làm hắn không một phút nào dám lười biếng.
Sắc trời đã tối, cả khu ổ chuột chìm trong màn đêm, thi thoảng lại có ánh đèn tô điểm thêm cho thứ kiến trúc tạp nham, lộ ra một phong cách vô cùng kỳ quái.
Trong màn đêm đó, khu ổ chuột chẳng hề yên tĩnh. Ban đêm trái lại náo nhiệt hơn rất nhiều, ngoại trừ một vài dân nghèo tan làm về nhà thì những đám lén lún trộm cắp cũng đã bắt đầu hoạt động, đám côn đồ túm năm tụm ba tại một góc, trong không khí tràn ngập khói thuốc phiện, ở những góc khuất u ấm đám son phấn rẻ tiền bắt đầu mời gọi khách qua đường, mùi nước hoa thấp kém làm người ta phát buồn nôn.
Lưu Phi xuyên qua dòng người, không có ai quấy rầy hắn, trong khu ổ chuột hắn là kẻ ngoại lai, bởi vì Đầu bàn ủi tuyệt không cho phép hắn giao du với đám dân nghèo, Lỹ Mãnh có thể chơi với hắn do gã giúp Lưu Phi vụ đập gãy răng lần đó.
Ngoại trừ Lý Mãnh, bất cứ ai có ý đồ tiếp cận Lưu Phi đều bị Đầu bàn ủi đối địch.
Đối với Lưu Phi mà nói, Đầu bàn là chính là một sự tồn tại khó hiểu, bởi lão không hề mang một cái nhìn thấp kém của đám bần dân nhặt rác, tuy rằng về chữ nghĩa Đầu bàn ủi không biết nhiều, nhưng như một con người có trình độ đại học, lão biết rất nhiều những chuyện mà đám bần dân không biết. Lão vô cùng hiểu tâm lý người khác, quan trọng nhất là lão hiểu được nên như thế nào để bảo vệ Lưu Phí trước sự phức tạp của đám bần dân.
Tuy rằng thân gầy Đầu bàn ủi gầy yếu nhưng lại có một sức mạnh khiến Lưu Phi tò mò. Trong trí nhớ của Lưu Phi, hình như Đầu bàn ủi chưa bao giờ thua. Dù cho phần lớn thời gian đều là "lưỡng bại câu thương" , nhưng đối thủ của lão khẳng định so với lão bị thương còn thảm hơn. Đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu khiến đám dân nghèo khu ổ chuột kiêng sợ Đầu bàn ủi.
Đáng tiếc, cho đến tận trước lúc lâm chung, Lưu Phi rốt cuộc cũng không hiểu rõ Đầu bàn ủi là con người như thế nào.
Chính vì Đầu bàn ủi cho nên đối với đám dân nghèo khu ổ chuột, Lưu Phi vô cùng thần bí, người bình thường đều sợ dây dưa với cái lão điên Đầu bàn ủi mà tránh xa Lưu Phi. Do sống dưới một môi trường thiếu vắng bạn bè đã tạo cho Lưu Phi một thói quen ít nói. Thi thoảng có người tiếp cận hắn, ngay lập tức sẽ cảm thấy có một loại cảm giác chống cự vô cùng lạnh lùng.
Khu ổ chuột rất to rất rộng, chừng phải mấy chục vạn mét vuông, nếu như từ trên cao nhìn xuống thì đại học cơ giáp Trác Nhĩ chỉ cách khu ổ chuột quãng đường khoảng một cây số.
Nghe đồn, những cư dân đầu tiên hình thành lên khu ổ chuột là những chiến sĩ cơ giáp vốn bảo vệ đại học cơ giáp Trác Nhĩ. Năm đó, sau khi cùng đám dị hình ngoài hành tinh kết thúc chiến đấu, rất nhiều thương bệnh binh đã lưu lại, hình thành nên thế hệ dân cư đầu tiên của khu ổ chuột, sau đó cùng với việc khai phá mở mang các hành tinh, đám dân nghèo tụ tập ngày càng đông, bởi vậy đã hình thành nên đại quy mô như hiện tại.
Có thể là do chịu ảnh hưởng của dân cư thời đại đầu, cho nên cuộc sống dân cư khu ổ chuột phần lớn đều dựa vào đại học cơ giáp Trác Nhĩ, giống như việc Đầu bàn ủi dựa vào việc nhặt rác tại trường học. Đương nhiên đó chỉ là một trong những cách để sinh tồn, còn có rất nhiều phương thức khác, ví dụ như cung cấp ma túy cho sinh viên, giúp sinh viên phục vụ nhu cầu tình dục, hoặc là câu kết với đám đầu gấu trong trường bắt nạt, vơ vét, trộm cắp...
Ngoại trừ một vài cách thức sinh tồn đường ngang ngõ tắt như trên thì phần lớn đều là những cách kinh doanh chính quy. Cách cổng trường đại học Trác Nhĩ 500 mét có một cái động thông ra một con phố ở khu ổ chuột, nghe nói, nữ sinh của đại học Trác Nhĩ có một nửa là thất thân tại đây, bởi vậy đám sinh viên gọi con phố này là phố "Đọa Lạc" (sa hoa và trụy lạc)
Phố Đọa Lạc dài chừng 200 mét, hai bên quán trà, quán ăn, nhà nghỉ mọc lên như nấm, gái giang hồ ẩn tàng bên trong. Không dưới trăm lần nhà trường đã đóng cửa động này lại, nhưng mà, mỗi lần đóng thời gian đều không vượt quá hai ngày thì lại bị đập tan, trong trận chiến giằng co trường kỳ ấy, nhà trường rốt cuộc phải chấp nhận sự tồn tại cái động này. Cái động này có thể ảnh hưởng đến sinh kế của hàng trăm hàng ngàn người, căn cứ theo tư tưởng của chủ nghĩa nhân đạo và học thuyết sự hài hòa của xã hội, việc lưu lại cái động này cũng là điều nên làm.
Phố Đọa Lạc vào buổi tối xa hoa trụy lạc, lộ ra vẻ phồn hoa không gì sánh bằng, ở đây có thể cung cấp cho sinh viên những sự phục vụ chất lượng cao với giá rẻ mạt, càng nhiều sinh viên đến đây, các nhà nghỉ càng làm ăn phát đạt, nam thanh nữ tú lúc rủ nhau đến ăn trộm trái cấm đứng ở cửa ra vào cẩn thận nhìn quanh, trên mặt tràn đầy vẻ e dè lẫn hưng phấn
Ở khu ổ chuột, có được cơ giáp hỏng làm chỗ ở đã là một chuyện rất xa xỉ, Lưu Phi vốn là trẻ mồ côi, từ nhỏ được một lão già đơn thân nhặt rác thu nhận và nuôi nấng. Mấy tháng trước, ông lão đã chết, Lưu Phi được kế thừa món của cải "khổng lồ " này.
Chiếc cơ giáp chiến đấu cổ hạng nặng này toàn thân tràn ngập vết thương, dấu răng, vết rạch, nhìn thấy mà giật mình. Tuy nhiên về đại thể vẫn giữ được một vẻ ngoài hoàn chỉnh.
Lưu Phi nhanh nhẹn như một con khỉ leo lên chiếc cơ giáp loang lổ đầy vết rỉ sét, tiến vào trong phòng động cơ, động cơ phía bên trong sớm đã được tháo dỡ, dọn dẹp rất sạch sẽ. Lưu Phi sửa chữa phòng động cơ thành một cái toilet thư thái, thiết bị trong toilet này đã tốn của Lưu Phi một khoản tiền để dành khá lớn.
Thiết bị của phòng vệ sinh đều là sản phẩm thân thiện với môi trường, chất thải có thể biến thành điện năng, thiết bị còn có thể giúp thu nhận hơi nước tuần hoàn trong không khí, phòng vệ sinh ngoài việc cung cấp cho Lưu Phi các yêu cầu sinh hoạt cơ bản, nó còn có thể giúp Lưu Phi cứ mỗi ba ngày lại được tắm rửa bằng nước nóng một cách xa xỉ.
Từ phòng động cơ trèo lên khoang điều khiển, thiết bị của khoang điều khiển cũng đã được dỡ bỏ sạch sẽ, chỉ có hai chiếc giường hẹp, một cái giường có đệm là của Lưu Phi, một cái không có đệm là của ông già, thay vào đó là một đống tượng gỗ đủ có đủ các màu sắc mang đủ loại hình thái.
Sau khi tiến vào phòng điều khiển, ăn một chút dịch dinh dưỡng và đồ ăn dạng viên nén, Lưu Phi bật đèn khoang, khoang điều khiển nho nhỏ lập tức sáng lên.
Dưới ánh đèn sáng, Lưu Phi cầm trên tay dao khắc gỗ, bắt đầu công việc mỗi ngày.
Đây là một công việc mà Lưu Phi tình cờ có được do nhờ một tiệm nhỏ vốn có truyền thống lâu đời làm thủ công mỹ nghệ. Cái gọi là đồ thủ công mỹ nghệ chính là lấy khúc gỗ điêu khắc thành tác phẩm nghệ thuật đủ mọi hình dạng. Trong một nền văn minh cơ giới phát triển mạnh mẽ như ngày nay thì một ngành nghề như vậy đã sớm trở thành dĩ vãng.
Sau khi cầm lên dao điêu khắc, vẻ lạnh lùng trên mặt Lưu Phi biến mất, thay vào đó là một tinh thần chuyên chú không gì sánh nổi, đôi con mắt cũng trở nên sáng ngời, trong tay hắn con dao điêu khắc với những kĩ xảo vô cùng linh động, vô cùng thành thạo, mỗi lần mũi dao xẹt qua, như để lại trên khúc gỗ những đường nét của sự sống.
Thời gian dần dần trôi, từ một khúc gỗ bằng cỡ nắm đấm đã dần dần lộ ra hình thức sơ khai, đó là một con hùng ưng muốn giang cánh bay lên, tuy rằng chỉ là hình thức sơ khai, nhưng xem ra cũng khá có hồn.
Hài lòng ngắm nhìn nguyên mẫu trong tay, rồi lại liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay cũ, Lưu Phi đặt tượng gỗ xuống.
Tuy rằng Lưu Phi có thể rất nhanh chóng hoàn thành một kiện điêu khắc, nhưng cũng không đại biểu cho việc hắn là kẻ làm việc không ngừng. Kỳ thực, lượng công việc mỗi ngày của Lưu Phi cơ bản đều được cố định, bởi vì lượng công việc của hắn cũng phụ thuộc vào lượng tiêu thụ đồ mỹ nghệ của cửa hàng nhỏ kia.
Tuy nhiên, Lưu Phi vẫn rất hài lòng bởi mỗi một tác phẩm điêu khắc của hắn có giá đều rất cao, thu nhập của hắn cũng tương đối khá, theo như tính toán, với lượng công việc như hiện nay, trong vòng một năm hắn sẽ kiếm đủ học phí và phí sinh hoạt để trang trải cho 4 năm học.
Hôm nay hẳn là cần phải giao hàng rồi.
Ánh mắt Lưu Phi chuyển xuống bức tượng con hổ ở trên giường, tư thế oai hùng, rất là uy vũ, cái đầu tuy nhỏ nhưng lại lộ ra phong phạm bễ nghễ của vị vua muôn loài.
Trên thực tế, Lưu Phi chưa từng nhìn qua một con hổ thực sự, hoàn toàn dựa vào tài liệu điêu khắc của cửa hàng cung cấp. Nghe đâu, đây là loài động vật sinh trưởng tại Địa cầu, hành tinh mẹ từ Thái dương hệ xa xôi, trời sinh tính tình hung mãnh, là động vật ăn thịt hung tàn, được xưng là vua của muôn loài. Đáng tiếc, Lưu Phi chỉ có thể dựa vào trí tưởng tưởng của bản thân mà điêu khắc nên tác phẩm, không biết con hổ thực sự sẽ có bộ dạng như thế nào.
Từ trước đến nay, Lưu Phi vốn có một mơ ước, hy vọng có thể trở về thăm thú Địa cầu - cái nôi khởi nguồn của nhân loại, có điều, Lưu Phi biết, trong thời gian muốn đạt thành mơ ước này là điều không thể, nguyên nhân quan trọng nhất đó là toàn bộ Thái dương hệ đều nằm trong vùng giới nghiêm, mà với Địa cầu thì còn quy định cấm các phi thuyền vũ trụ đến gần.
Sau khi cẩn thận dùng vải nhung đem bức tượng con hổ bọc lại, đặt vào trong hộp, cho vào ba lô, Lưu Phi từ trên cơ giáp leo xuống, đi thẳng đến khu buôn bán của Trác Nhĩ tinh.
Lưu Phi cũng không lo lắng cơ giáp của mình sẽ bị kẻ khác xông vào, bởi vì bất luận ở hành tinh nào, việc bảo vệ tài sản cá nhân đều tương đối được coi trọng, nếu như không được chủ nhân cho phép mà tiến vào tư gia, pháp luật quy định rõ, chủ nhà có quyền bắn chết.
Đương nhiên, tại khu ổ chuột thì điều đó chẳng đáng được coi trọng, ở đây pháp luật chỉ là câu chuyện cười mà thôi. Chỉ vì một bữa ăn, việc giết người cướp của tại khu ổ chuột mỗi phút đều có thể phát sinh. Đối với khu ổ chuột, nắm đấm chính là pháp luật.
Cái Lưu Phi dựa vào cũng không phải là pháp luật, mà chính là nắm đấm, cha nuôi của Lưu Phi có một ngoại hiệu hung ác mà người ta truyền tai nhau đó là "Lạc thiết đầu" (Đầu bàn ủi). Toàn bộ thùng rác tại đại học cơ giáp Trác Nhĩ, đến quá nửa là đóng mác Đầu bàn ủi, bất luận kẻ nào dám sục sạo thùng rác trong khu vực đều phải mạo hiểm đánh đổi bằng cả tính mạng, tùy thời có kẻ tập kích. Đầu bàn ủi tuy rằng gầy gò, gầy lắm, nhưng lão là kẻ lòng lang dạ sói, đã đánh nhau là đánh đến chết, cho dù là mấy đám bang hội, tổ chức nhỏ ở khu ổ chuột cũng không dám tùy tiện kiếm lão gây chuyện.
Lúc Lưu Phi 5 tuổi, bị một tên cắc ké đánh gãy một chiếc răng cửa, Đầu bàn ủi chính xác là đã chờ ba ngày ba đêm, rồi dùng một cái búa, bổ rơi một miêng đầy răng của gã côn đồ.
Nửa năm trước, sau khi Đầu bàn ủi chết, đám nhặt rác ở khu ở chuột được dịp hân hoan ròng rã suốt ba ngày trời, thùng rác của Đại học Trác Nhĩ trong vài phút ngắn ngủi đã được chia chác khoắng sạch, có thể thấy lực uy hiếp của lão Đầu bàn ủi hung ác đến mức nào.
Lưu Phi không kế thừa cái sự nghiệp nhặt rác của Đầu bàn ủi, điều này không phải do Lưu Phi không muốn, mà là do Đầu bàn ủi không muốn, Đầu bàn ủi từng nói, Lưu Phi là kẻ làm việc lớn, tuyệt không cho phép hắn nhặt rác, kể cả là đi theo cũng không được.
Tuy rằng Lưu Phi không kế thừa sự nghiệp của Đầu bàn ủi, tuy nhiên Lưu Phi lại thừa hưởng bản tính hung ác của Đầu bàn ủi. Ngay từ nhỏ, Đầu bàn ủi đã dạy cho Lưu Phi một loại tư tưởng, đối với kẻ thù, không được mềm lòng, không động thì thôi, đã động thì phải đánh đến cùng, đánh cho kẻ thù nhận thua mới thôi.
Ở khu ổ chuột, ai ai cũng biết Đầu bàn ủi và Lưu Phi là một cặp cha con hung hãn.
Thực ra, trong khu ổ chuột Lưu Phi đã từng gây ra một chuyện, số là lúc 5 tuổi, hắn đã dùng búa đập cho một gã côn đồ răng rơi đầy đất. Đương nhiên hoàn toàn là dưới sự giúp sức của Đầu bàn ủi, sau đó, cũng chẳng còn ai dám gây chuyện với Lưu Phi nữa.
Ngoài ra còn có một chuyện đáng để nhắc tới, Lưu Phi có thể tiến được vào làm việc tại trường Trác Nhĩ, hoàn toàn là nhờ Đầu bàn ủi. Tục truyền rằng, bởi vì muốn Lưu Phi có cơ hội vào được đấy làm việc, Đầu bàn ủi đã quấy nhiễu ngài hiệu trưởng suốt 5 năm trời, không biết đã bao nhiêu lần, Đầu bàn ủi bị đánh cho đến bể đầu chảy máu, phải biết rằng, hiệu trưởng một trường đại học không thể giống một đám côn đồ khu ổ chuột, bên người tùy thời lúc nào cũng có vệ sĩ tiền hô hậu ủng.
Có lẽ do thấy chân thành hoặc cũng có thể ngài hiệu trưởng hắn đã quá ngán lão già cố chấp này, rốt cuộc Lưu Phi được nhận vào làm, thậm chí còn tiện thể dắt luôn Lý Mãnh vào theo.
Đầu bàn ủi bảo vệ Lưu Phi y như gà mái chăm con, tuy nhiên Đầu bàn ủi đối với Lưu Phi cũng chẳng phải hiền từ giống như người ngoài tưởng tượng. Trên thực tế, Đầu bàn ủi vô cùng kỳ vọng vào Lưu Phi, yêu cầu cũng vô cùng nghiêm khắc.
Đầu bàn ủi không có văn hóa, nhưng lão lại có phương pháp dạy dỗ của riêng mình. Phương pháp của lão rất đơn giản, đem những cuốn sách lão mót được về bắt Lưu Phi học thuộc lòng, hơn nữa còn phải làm xong trong thời gian đã định, Lưu Phi còn nhớ mãi, có một lần vì không hoàn thành nhiệm vụ học thuộc lòng mà Đầu bàn ủi giao cho, sau đó hắn đã bị phạt đứng ở trên đỉnh cơ giáp một ngày một đêm không được ăn uống.
Lưu Phi quay đầu lại nhìn thoáng qua đỉnh cao nhất của cơ giáp, phảng phất như có một đôi mắt lạnh lùng đang từ khoang điều khiển nhìn chằm chằm vào hắn. Lưu Phi than thở một tiếng, Đầu bàn ủi đã chết được nửa năm rồi, thế mà không hiểu sao hắn vẫn cảm thấy Đầu bàn ủi như đang sống bên cạnh hắn, luôn luôn đốc thúc hắn, làm hắn không một phút nào dám lười biếng.
Sắc trời đã tối, cả khu ổ chuột chìm trong màn đêm, thi thoảng lại có ánh đèn tô điểm thêm cho thứ kiến trúc tạp nham, lộ ra một phong cách vô cùng kỳ quái.
Trong màn đêm đó, khu ổ chuột chẳng hề yên tĩnh. Ban đêm trái lại náo nhiệt hơn rất nhiều, ngoại trừ một vài dân nghèo tan làm về nhà thì những đám lén lún trộm cắp cũng đã bắt đầu hoạt động, đám côn đồ túm năm tụm ba tại một góc, trong không khí tràn ngập khói thuốc phiện, ở những góc khuất u ấm đám son phấn rẻ tiền bắt đầu mời gọi khách qua đường, mùi nước hoa thấp kém làm người ta phát buồn nôn.
Lưu Phi xuyên qua dòng người, không có ai quấy rầy hắn, trong khu ổ chuột hắn là kẻ ngoại lai, bởi vì Đầu bàn ủi tuyệt không cho phép hắn giao du với đám dân nghèo, Lỹ Mãnh có thể chơi với hắn do gã giúp Lưu Phi vụ đập gãy răng lần đó.
Ngoại trừ Lý Mãnh, bất cứ ai có ý đồ tiếp cận Lưu Phi đều bị Đầu bàn ủi đối địch.
Đối với Lưu Phi mà nói, Đầu bàn là chính là một sự tồn tại khó hiểu, bởi lão không hề mang một cái nhìn thấp kém của đám bần dân nhặt rác, tuy rằng về chữ nghĩa Đầu bàn ủi không biết nhiều, nhưng như một con người có trình độ đại học, lão biết rất nhiều những chuyện mà đám bần dân không biết. Lão vô cùng hiểu tâm lý người khác, quan trọng nhất là lão hiểu được nên như thế nào để bảo vệ Lưu Phí trước sự phức tạp của đám bần dân.
Tuy rằng thân gầy Đầu bàn ủi gầy yếu nhưng lại có một sức mạnh khiến Lưu Phi tò mò. Trong trí nhớ của Lưu Phi, hình như Đầu bàn ủi chưa bao giờ thua. Dù cho phần lớn thời gian đều là "lưỡng bại câu thương" , nhưng đối thủ của lão khẳng định so với lão bị thương còn thảm hơn. Đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu khiến đám dân nghèo khu ổ chuột kiêng sợ Đầu bàn ủi.
Đáng tiếc, cho đến tận trước lúc lâm chung, Lưu Phi rốt cuộc cũng không hiểu rõ Đầu bàn ủi là con người như thế nào.
Chính vì Đầu bàn ủi cho nên đối với đám dân nghèo khu ổ chuột, Lưu Phi vô cùng thần bí, người bình thường đều sợ dây dưa với cái lão điên Đầu bàn ủi mà tránh xa Lưu Phi. Do sống dưới một môi trường thiếu vắng bạn bè đã tạo cho Lưu Phi một thói quen ít nói. Thi thoảng có người tiếp cận hắn, ngay lập tức sẽ cảm thấy có một loại cảm giác chống cự vô cùng lạnh lùng.
Khu ổ chuột rất to rất rộng, chừng phải mấy chục vạn mét vuông, nếu như từ trên cao nhìn xuống thì đại học cơ giáp Trác Nhĩ chỉ cách khu ổ chuột quãng đường khoảng một cây số.
Nghe đồn, những cư dân đầu tiên hình thành lên khu ổ chuột là những chiến sĩ cơ giáp vốn bảo vệ đại học cơ giáp Trác Nhĩ. Năm đó, sau khi cùng đám dị hình ngoài hành tinh kết thúc chiến đấu, rất nhiều thương bệnh binh đã lưu lại, hình thành nên thế hệ dân cư đầu tiên của khu ổ chuột, sau đó cùng với việc khai phá mở mang các hành tinh, đám dân nghèo tụ tập ngày càng đông, bởi vậy đã hình thành nên đại quy mô như hiện tại.
Có thể là do chịu ảnh hưởng của dân cư thời đại đầu, cho nên cuộc sống dân cư khu ổ chuột phần lớn đều dựa vào đại học cơ giáp Trác Nhĩ, giống như việc Đầu bàn ủi dựa vào việc nhặt rác tại trường học. Đương nhiên đó chỉ là một trong những cách để sinh tồn, còn có rất nhiều phương thức khác, ví dụ như cung cấp ma túy cho sinh viên, giúp sinh viên phục vụ nhu cầu tình dục, hoặc là câu kết với đám đầu gấu trong trường bắt nạt, vơ vét, trộm cắp...
Ngoại trừ một vài cách thức sinh tồn đường ngang ngõ tắt như trên thì phần lớn đều là những cách kinh doanh chính quy. Cách cổng trường đại học Trác Nhĩ 500 mét có một cái động thông ra một con phố ở khu ổ chuột, nghe nói, nữ sinh của đại học Trác Nhĩ có một nửa là thất thân tại đây, bởi vậy đám sinh viên gọi con phố này là phố "Đọa Lạc" (sa hoa và trụy lạc)
Phố Đọa Lạc dài chừng 200 mét, hai bên quán trà, quán ăn, nhà nghỉ mọc lên như nấm, gái giang hồ ẩn tàng bên trong. Không dưới trăm lần nhà trường đã đóng cửa động này lại, nhưng mà, mỗi lần đóng thời gian đều không vượt quá hai ngày thì lại bị đập tan, trong trận chiến giằng co trường kỳ ấy, nhà trường rốt cuộc phải chấp nhận sự tồn tại cái động này. Cái động này có thể ảnh hưởng đến sinh kế của hàng trăm hàng ngàn người, căn cứ theo tư tưởng của chủ nghĩa nhân đạo và học thuyết sự hài hòa của xã hội, việc lưu lại cái động này cũng là điều nên làm.
Phố Đọa Lạc vào buổi tối xa hoa trụy lạc, lộ ra vẻ phồn hoa không gì sánh bằng, ở đây có thể cung cấp cho sinh viên những sự phục vụ chất lượng cao với giá rẻ mạt, càng nhiều sinh viên đến đây, các nhà nghỉ càng làm ăn phát đạt, nam thanh nữ tú lúc rủ nhau đến ăn trộm trái cấm đứng ở cửa ra vào cẩn thận nhìn quanh, trên mặt tràn đầy vẻ e dè lẫn hưng phấn
/14
|