Lưu Phi đi qua phố Đọa Lạc cũng không hề dừng lại, phố Đọa Lạc hiện lên một góc gần 90 độ, nói đây là một con phố kì thực lại là hai con phố giao nhau mà thành, hơn nữa, trong đó còn có vô số chi chít đường tắt xen kẽ nhau, kẻ không quen thuộc địa hình lần đầu tiến vào, sẽ có một loại cảm giác như đi vào mê cung.
Phố Đọa Lạc được chia thành hai đầu, một đầu là cửa động phía bờ tường của trường học, đầu còn lại ăn ra phố lớn. Tại làm sao phố Đọa Lạc có thể phồn hoa? Nguyên nhân chủ yếu đó là thông qua phố Đọa Lạc, quãng đường đến trường học sẽ giảm được một nửa. Nhờ năm tháng tích lũy đã hình thành nên sự phồn hoa kỳ dị của phố Đọa Lạc.
...
Xuyên qua phố Đọa Lạc, đi hết cái động hẹp, tiến vào một con đường cái, con đường cái này cùng với cổng trường đại học cơ giáp Trác Nhĩ tạo thành đường thẳng song song, cách nhau không đến hai cây số. Từ đây đi ngược lại phía cổng trường ước chừng khoảng ba cây số, đây là một con đường đi bộ nổi tiếng.
Tuy rằng con đường đi bộ này dài không đến một cây số, nhưng lại là con đường đi bộ nổi tiếng bậc nhất của tinh hệ Trác Nhĩ. Dường như ở đây mọi loại mặt hàng xa xỉ nhất của nhân loại đều có thể tìm ra được, dùng câu "tấc đất tấc vàng" để hình dung về con đường này quả thật là không ngoa.
Mặc dù đã là 9 giờ tối, bố đi bộ vẫn đông nghìn nghịt người, xe bay, xe thoa như ruồi nhặng không ngừng ra ra vào vào tại bãi đỗ xe phía cổng vào con phố, phần đuôi hiện anh ra ánh lửa màu xanh, nhìn khá đẹp mắt.
"Tượng gỗ họ Trình"
Bước tới con phố dài không đến 200 mét, trong đám cửa hàng dày đặc, liếc qua mắt Lưu Phi đã tìm được điểm đến.
Đây là một cửa tiệm nhỏ không thể nhỏ hơn ở phố đi bộ, diện tích cùng lắm chỉ 30 mét vuông, cửa hàng không hề có bảng hiệu bằng ánh sáng ba chiều, mà chỉ là một bảng hiệu bằng chất liệu gỗ mang phong cách cổ điêu khắc thành bốn chữ to "Tượng gỗ thủ công", bốn chữ mang nét tự nhiên, hài hòa, lấy kiểu dẹt làm chủ đạo, ẩn chứa một loại nét đẹp nhẹ nhàng, tổng thể mà coi rất có thần, từ đầu chí cuối khí tức ẩn chứa bên trong.
Mỗi lần đến cửa hàng nhỏ này, Lưu Phi không kìm nổi dừng chân ngắm nhìn bốn chữ không có kí tên này, dường như ẩn chứa trong bốn chữ đó là một sức sống đầy mạnh mẽ.
Tuyệt đối không thể coi thường cửa hàng nhỏ này, cửa hàng này đã có mấy trăm năm lịch sử, tra ngược dòng lịch sử có thể đến tận thời kì Trái đất cổ, rồi trải qua thời kì đại di dân liên hành tinh tiếp đó là thời kì văn minh cơ giới không gian. Với những cửa hàng đã có truyền thống lịch sử văn hóa lâu đời thì cũng là đại biểu cho những mặt hàng xa xỉ, tiêu phí tại đây người bình thường chắc không dám tưởng tượng, giá trị của một kiện đồ thủ công bất kỳ nào cũng đủ thỏa mãn phí sinh hoạt cả một năm của người bình thường.
- Anh Phi, anh đến rồi!
Một thiếu nữ xinh đẹp thướt tha ra nghênh tiếp, tuổi của thiếu nữ xấp xỉ với Diệp Phi, măch một bộ sườn xám trắng, trên khuôn mặt sạch sẽ lộ ra chút ửng đỏ rụt rè, toàn thân đem lại cho người ta một loại cảm giác yên tĩnh không gì sánh nổi.
- Ừ
Lưu Phi gật đầu. đôi mắt không hề liếc về phía khuôn mặt rụt rè của thiếu nữ, mà đi thẳng vào trong tiệm.
Bề ngoài cửa tiệm là vài cái giá trưng bày, một số tượng gỗ rất tùy ý được trưng bày bên trên, trong cùng của cửa tiệm bày một bàn làm việc, một ông lão ước chường 80 tuổi, thân hình gầy gò, nét mặt chuyên chú tập trung vào công việc. Trong tay ông lão là tượng điêu khắc hình người cỡ nửa mét, đó là hình một tướng quân thời cổ mình mặc khôi giáp, tay cầm đại đao, đôi mắt sắc nhọn, thân hình cao lớn, uy phong lẫm liệt.
Lưu Phi biết người cầm đao này tên gọi là Quan công, là một nhân vật lịch sử từ thời Trái đất cổ, uy dũng hơn người, được xưng võ thánh.
Thấy ông lão chuyên tâm vào công việc, Lưu Phi cũng không quấy rầy, mà chỉ đứng cạnh giá trưng bày, thưởng thức các tác phẩm điêu khắc. Đương nhiên, cái Lưu Phi quan tâm chính là tác phẩm của mình đã bán được hay chưa, tác phẩm của Lưu Phi chỉ còn thừa lại ba cái, xem ra, gần đây buôn bán cũng không tồi.
Trong lòng Lưu Phi vui mừng, buôn bán tốt đồng nghĩa với việc hắn sẽ có thêm công việc để làm.
- Mời dùng trà.
Âm thanh cô gái trẻ nhẹ nhàng cắt đứt mạch suy nghĩ của Lưu Phi, trong không khí tràn ngập mùi thơm nhẹ khiến người ta thoải mái, cũng không rõ là trà thơm hay người thơm nữa, Lưu Phi quả thật không biết rõ, tất nhiên, từ trước đến nay gã đều không nghĩ qua vấn đề này.
Với Lưu Phi, trà chỉ có tác dụng giải khát, gã không phát giác ra trên mặt thiếu nữ hơi có chút mất mát, Lưu Phi không biết, lá trà trong chén trà này chính là thứ thiếu nữ trân quý, bình thường ông nội nàng muốn uống còn chẳng nỡ.
Ánh mắt Lưu Phi lại rơi vào một kiện tượng gỗ, hắn đang nghiên cứu đao pháp của những tượng gỗ này.
Thời gian dần dần trôi, Lưu Phi hoàn toàn chím đắm trong đao pháp không thoát ra nổi, hắn căn bản quên đi mất sự tồn tại của thời gian, ngay cả bên cạnh không biết tự bao giờ xuất hiện thêm một vị khách
- Kiện tác phẩm này giá bao nhiêu?
Âm thanh người khách khiến Lưu Phi thình lình tỉnh táo lại, cơ hồ vô ý thức đứng cách xa vị khách nọ, hắn không quen bảo trì cự ly gần như vậy với người lạ.
- Thưa ông Vương, đây là tượng gỗ bán thân của Hàn Thanh đại tướng quân, sử dụng chính là gỗ Diệu thể hoa lê quý hiếm, chất gỗ dầy nặng, do vậy giá cả có phần cao, cần tám vạn Trác Nhĩ tệ...
Âm thanh cô gái vô cùng nhẹ nhàng, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Lưu Phi không kìm nổi âm thầm đánh giá qua khách hàng. Bởi vì tượng bán thân Hàn Thanh đại tướng quân này chính là tác phẩm của hắn, do giá cao cộng thêm cư dân trên tinh hệ Trác Nhĩ cũng không hiểu rõ về vị tướng này nên kiện tác phẩm bài trí ở đây hơn hai tháng rồi nhưng vẫn chưa ai hỏi mua.
Khách hàng là nam giới, tuổi cỡ trên 40, thân hình vạm vỡ, khí vũ hiên ngang, ăn mặc khá sang trọng, giơ tay nhấc chân đều có phong thái, gây cho người ta cảm giác không giận cũng uy.
- Ồ, gỗ Diệu thể hoa lê của Ma Nhĩ tinh cộng thêm kĩ năng chạm trổ bậc nhất, giá cả cao như vậy có thể hiểu, nhưng mà sao không có chữ ký của Trình lão?
Người khách dường như rất rành rọt, cúi đầu cẩn thận đánh giá.
Trong nghề điêu khắc, danh gia đều khắc tên mình lên mỗi tác phẩm, giống như việc mỗi cửa hàng có thâm niên khi bán ra sản phẩm đều phải có chứng cứ để tra.
- Đã lâu không gặp, ngài Vương gần đây khỏe không?
Lúc này, ông lão đi tới, mìm cười gật đầu với Lưu Phi rồi lên tiếng chào hỏi khách hàng.
- Haha, Vương tôi sống cũng tàm tạm, có điều Trình lão trông lại có vẻ khỏe mạnh hơn nhiều đó. Tác phẩm này đao pháp sắc nhọn, hành vân lưu thủy, càng lúc càng lưu loát, thật không dám nghĩ, Trình lão tuổi cao như vậy mà con đường nghệ thuật vẫn có thể tiến thêm một tầng, thật đáng mừng.
Người khách họ Vương mặt lộ nụ cười, hiển nhiên ông ta và Trình lão là người quen cũ.
- Thật xấu hổ, bức tượng bán thân Hàn Thanh đại tướng quân này không phải là tác phẩm của lão hủ
Ông lão cười, nét mặt thản nhiên nói.
- Ồ... Lẽ nào là tác phẩm của đại sư La Đan? Không đúng a, nếu như là của đại sư La Đan, không đời này lại không ký tên...
Vị khách họ Vương trước tiên là kinh ngạc, tiếp sau lại tỏ vẻ nghi hoặc.
- Ha ha, ngài Vương chê cười rồi, bổn điếm tự nhiên không thể dung nạp nổi pháp nhãn của La Đan đại sư, chứa không nổi tác phẩm của đại sư. Chủ nhân của tác phẩm này xa cuối chân trời mà gần ngay trước mắt ngài đó.
Ông lão thoải mái cười to.
- Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt?
Ánh mắt ông Vương đầu tiên là nhìn vào cô gái trẻ, sau đó lại hồ nghi nhìn vào người Lưu Phi.
- Chính là hắn
Ông lão dường như cũng chẳng muốn đùa lâu.
- Hắn à?
Trên mặt ông Vương hiện lên vẻ không thể tin nói:
- Sao trẻ tuổi vậy?
- Lão hủ cũng không tin, nhưng mà không tin không được a.
Ông lão thở dài nói.
- Không tồi, không tồi, xin chúc mừng Trình lão, quả nhiên là danh sư xuất cao đồ, cao đồ còn giỏi hơn danh sư! ông Vương nhìn thoáng qua Lưu Phi.
- Nhầm rồi, hắn cũng chẳng phải là đồ đệ của lão hủ.
Ông lão cười khổ lắc lắc đầu.
- Hả... không phải đồ đệ?
Ông Vương càng lúc càng kinh ngạc
- Một lời khó tỏ, ngài Vương cũng xem như là khách quen của cửa hàng, bức bán thân Tôn Thanh tướng quân giảm ba phần giá cho ngài vậy.
- Cảm ơn, Trình lão.
Trình lão tự hồ không muốn nói nhiều những chuyện liên quan đến Lưu Phi, mà ông Vương cũng không muốn định hỏi nhiều, chỉ đơn giản sau khi hàn huyên vài ba câu, trả tiền rồi rời khỏi, bức Hàn Thanh tướng quân được thu vào bên trong nút không gian.
Về cuộc đối thoại giữa Trình lão và ông Vương, Lưu Phi có nghe nhưng hắn không để ở trong lòng, tuy rằng hắn biết bản thân có được thiên phú hơn người trong điêu khắc, nhưng hăn chưa từng dự định lấy điêu khắc làm kế sinh nhai cả đời, mơ ước của hắn là có ngày được điều khiển cơ giáp, rong ruuổi ở khắp các chiến trường chiến đấu với đám dị hình.
So với vật liệu gỗ nhẵn nhụi, Lưu Phi càng yêu thích chất kim loại hơn, mỗi khi đôi tay tiếp xúc với kim loại lạnh băng, lưu phi có cảm giác linh hồn hắn đang xao động, đó là một loại vui sướng lẫn khoái cảm không thể hình dung.
Trình lão biết Lưu Phi là người kiệm lời, lão nghiệm thu xong tác phẩm của Lưu Phi, đưa thẻ thanh toán cho Lưu Phi, rồi lại lao đầu vào công việc, Lưu Phi cầm lấy một miếng gỗ màu đen rồi đi thẳng, song phương dường như có tồn tại một loại ăn ý ngầm, căn bản không cần nhiều lời
.
Trong nháy mắt Lưu Phi đã ra tới cửa, trong tay thiếu nữa hãy còn bưng một chén trà nóng, nhìn theo bóng lưng Lưu Phi. há to miệng, rốt cuộc cũng không thể mở lời.
Đương lúc Lưu Phi tiến vào trong dòng người nhộn nhịp, Trình lão đột nhiên ngừng công việc lại, ngẩn ngơ nhìn phương hướng bóng dáng Lưu Phi dần biến mất, bên trong cưa hàng chìm vào một màn an tĩnh.
- Thần à, hắn không uống, thì để gia gia uống đi, đừng lãng phí.
Ông lão thở dài nói.
- Gia gia...
Thiếu nữ lập tức cúi đầu, trên khuôn mặt rụt rè nổi lên vẻ ửng đỏ, liên tục lan ra cả bên tai rồi xuống cổ, dường như dưới làn da trắng ngọc kia đang bừng lên một ngọn hỏa diệm.
- Thần Thần, Lưu Phi nó sẽ không thích cái kiểu ôn nhu yếu ớt như đứa bé gái đó của con đâu.
Ông lão đứng dậy, chậm rãi tiến đến bên thiếu nữ, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, thương yêu nói.
- Tại sao vậy?
Cô gái đột nhiên ngâng khuôn mặt động lòng người, một đôi con mắt sáng ngời trong suốt nhìn ông lão, giống như muốn tìm từ trên mặt ông một câu trả lời.
- Khí thế đao pháp điêu khắc của Lưu Phi bàng bạc, lưu loát, có lực, từ trong đao pháp của hắn có thể thấy, người phụ nữ hắn thích hẳn phải là nữ trung hào kiệt, khí thế oai hùng, mà không phải là phụ nữ hiền thục đảm đang.
Ông lão dừng lại một chút rồi thở dài:
- Gia gia vẫn luôn truy cầu cái khí thế đao pháp bàng bạc đó, nhưng có lẽ gia gia chỉ là một kẻ có sao biết vậy, không ôm chí lớn, trông chờ vào gian tiệm nhỏ mà thôi. Đây cũng là nguyên nhân chính khiến gia gia không thể vượt qua được đại sư La Đan, thật đáng tiếc, chí của Lưu Phi không đặt tại đây, nếu không gian tiệm nhỏ này cũng coi như là có kẻ kế tục rồi...
Trong cửa hàng một phen an tĩnh trầm mặc, khuôn mặt ông lão đượm vẻ hiu quạnh, mà trên mặt cô gái thì lại là một vẻ sáng tối lẫn lộn, tựa hồ như đang có suy nghĩ.
Lưu Phi đương nhiên không biết những chuyện xảy ra trong cửa hàng. Từ sau khi Đầu bàn ủi chết, ngoại trừ cơ giáp thì trên đời này hầu như không còn bao nhiêu chuyện đáng gây cho Lưu Phi sinh ra cảm xúc.
Lưu Phi lần đầu tiếp xúc với cơ giáp phải truy ngược lại lúc hắn 5 tuổi, hồi đó, không rõ Đầu bàn ủi đi mót ở đâu về được một quyển truyện tranh có đề tài về cơ giáp, kể từ giây phút đó, hắn như mê muội, nhớ lại lúc 5 tuổi, dường như phần lớn thời gian hắn đều dành cho cơ giáp, vì để hiểu rõ về cơ giáp, vào năm 11 tuổi, Lưu Phi thậm chí còn dày công đo đạc thiết kế lại một lần cái cơ giáp hỏng vốn dùng để ở kia.
Một đứa bé 11 tuổi đo vẽ lại một cái cơ giáp cổ, có thể tương tượng đây là một công trình phiền hà và phức tạp đến mức nào, phải biết, không có công cụ tự động nào hỗ trợ cả, tất cả đều là tự làm bằng tay, dù chỉ là một cái đinh ốc cũng xem là một công việc phức tạp rồi.
....
Lúc Lưu Phi về đến nhà, đã là 10 giờ hơn, còn khoảng 20 phút nữa là đến giờ đi ngủ.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Lưu Phi vô cùng ổn định, một ngày như mọi ngày.
Dọn dẹp phòng ốc xong xuôi, thực hiện vài ba động tác giãn gân giãn cốt, thả lỏng tinh thần, Lưu Phi bắt đầu lên giường đi ngủ.
Một đêm yên tĩnh.
Sáng sớm 5 giờ, Lưu Phi rời giường, chưa đến 5 phút, hắn đã hoàn thành vệ sinh cá nhân, 10 phút sau, hắn đã xuất hiện bên ngoài một căn phòng cách đó 500 mét
Bên ngoài căn phòng này đều là rác rưởi chất chồng như núi, tỏa ra cái mùi nhức mũi, dường như cả nửa căn phòng đã bị ngập, cửa phòng làm bằng kim loại, Lưu Phi đẩy cửa, sau tiếng ma sát, cánh cửa được mở ra.
Gian phòng này rất nhỏ, tuy cánh cửa khá dầy nhưng khi mở ra bên trong lại chỉ có một chiếc giường, cơ hồ không có bao nhiêu chỗ để đặt chân, lấy chỗ này mà so với cơ giáp của Lưu Phi thì rõ ràng cái cơ giáp kia quả thực giống như một hoàng cung xa xỉ.
Phố Đọa Lạc được chia thành hai đầu, một đầu là cửa động phía bờ tường của trường học, đầu còn lại ăn ra phố lớn. Tại làm sao phố Đọa Lạc có thể phồn hoa? Nguyên nhân chủ yếu đó là thông qua phố Đọa Lạc, quãng đường đến trường học sẽ giảm được một nửa. Nhờ năm tháng tích lũy đã hình thành nên sự phồn hoa kỳ dị của phố Đọa Lạc.
...
Xuyên qua phố Đọa Lạc, đi hết cái động hẹp, tiến vào một con đường cái, con đường cái này cùng với cổng trường đại học cơ giáp Trác Nhĩ tạo thành đường thẳng song song, cách nhau không đến hai cây số. Từ đây đi ngược lại phía cổng trường ước chừng khoảng ba cây số, đây là một con đường đi bộ nổi tiếng.
Tuy rằng con đường đi bộ này dài không đến một cây số, nhưng lại là con đường đi bộ nổi tiếng bậc nhất của tinh hệ Trác Nhĩ. Dường như ở đây mọi loại mặt hàng xa xỉ nhất của nhân loại đều có thể tìm ra được, dùng câu "tấc đất tấc vàng" để hình dung về con đường này quả thật là không ngoa.
Mặc dù đã là 9 giờ tối, bố đi bộ vẫn đông nghìn nghịt người, xe bay, xe thoa như ruồi nhặng không ngừng ra ra vào vào tại bãi đỗ xe phía cổng vào con phố, phần đuôi hiện anh ra ánh lửa màu xanh, nhìn khá đẹp mắt.
"Tượng gỗ họ Trình"
Bước tới con phố dài không đến 200 mét, trong đám cửa hàng dày đặc, liếc qua mắt Lưu Phi đã tìm được điểm đến.
Đây là một cửa tiệm nhỏ không thể nhỏ hơn ở phố đi bộ, diện tích cùng lắm chỉ 30 mét vuông, cửa hàng không hề có bảng hiệu bằng ánh sáng ba chiều, mà chỉ là một bảng hiệu bằng chất liệu gỗ mang phong cách cổ điêu khắc thành bốn chữ to "Tượng gỗ thủ công", bốn chữ mang nét tự nhiên, hài hòa, lấy kiểu dẹt làm chủ đạo, ẩn chứa một loại nét đẹp nhẹ nhàng, tổng thể mà coi rất có thần, từ đầu chí cuối khí tức ẩn chứa bên trong.
Mỗi lần đến cửa hàng nhỏ này, Lưu Phi không kìm nổi dừng chân ngắm nhìn bốn chữ không có kí tên này, dường như ẩn chứa trong bốn chữ đó là một sức sống đầy mạnh mẽ.
Tuyệt đối không thể coi thường cửa hàng nhỏ này, cửa hàng này đã có mấy trăm năm lịch sử, tra ngược dòng lịch sử có thể đến tận thời kì Trái đất cổ, rồi trải qua thời kì đại di dân liên hành tinh tiếp đó là thời kì văn minh cơ giới không gian. Với những cửa hàng đã có truyền thống lịch sử văn hóa lâu đời thì cũng là đại biểu cho những mặt hàng xa xỉ, tiêu phí tại đây người bình thường chắc không dám tưởng tượng, giá trị của một kiện đồ thủ công bất kỳ nào cũng đủ thỏa mãn phí sinh hoạt cả một năm của người bình thường.
- Anh Phi, anh đến rồi!
Một thiếu nữ xinh đẹp thướt tha ra nghênh tiếp, tuổi của thiếu nữ xấp xỉ với Diệp Phi, măch một bộ sườn xám trắng, trên khuôn mặt sạch sẽ lộ ra chút ửng đỏ rụt rè, toàn thân đem lại cho người ta một loại cảm giác yên tĩnh không gì sánh nổi.
- Ừ
Lưu Phi gật đầu. đôi mắt không hề liếc về phía khuôn mặt rụt rè của thiếu nữ, mà đi thẳng vào trong tiệm.
Bề ngoài cửa tiệm là vài cái giá trưng bày, một số tượng gỗ rất tùy ý được trưng bày bên trên, trong cùng của cửa tiệm bày một bàn làm việc, một ông lão ước chường 80 tuổi, thân hình gầy gò, nét mặt chuyên chú tập trung vào công việc. Trong tay ông lão là tượng điêu khắc hình người cỡ nửa mét, đó là hình một tướng quân thời cổ mình mặc khôi giáp, tay cầm đại đao, đôi mắt sắc nhọn, thân hình cao lớn, uy phong lẫm liệt.
Lưu Phi biết người cầm đao này tên gọi là Quan công, là một nhân vật lịch sử từ thời Trái đất cổ, uy dũng hơn người, được xưng võ thánh.
Thấy ông lão chuyên tâm vào công việc, Lưu Phi cũng không quấy rầy, mà chỉ đứng cạnh giá trưng bày, thưởng thức các tác phẩm điêu khắc. Đương nhiên, cái Lưu Phi quan tâm chính là tác phẩm của mình đã bán được hay chưa, tác phẩm của Lưu Phi chỉ còn thừa lại ba cái, xem ra, gần đây buôn bán cũng không tồi.
Trong lòng Lưu Phi vui mừng, buôn bán tốt đồng nghĩa với việc hắn sẽ có thêm công việc để làm.
- Mời dùng trà.
Âm thanh cô gái trẻ nhẹ nhàng cắt đứt mạch suy nghĩ của Lưu Phi, trong không khí tràn ngập mùi thơm nhẹ khiến người ta thoải mái, cũng không rõ là trà thơm hay người thơm nữa, Lưu Phi quả thật không biết rõ, tất nhiên, từ trước đến nay gã đều không nghĩ qua vấn đề này.
Với Lưu Phi, trà chỉ có tác dụng giải khát, gã không phát giác ra trên mặt thiếu nữ hơi có chút mất mát, Lưu Phi không biết, lá trà trong chén trà này chính là thứ thiếu nữ trân quý, bình thường ông nội nàng muốn uống còn chẳng nỡ.
Ánh mắt Lưu Phi lại rơi vào một kiện tượng gỗ, hắn đang nghiên cứu đao pháp của những tượng gỗ này.
Thời gian dần dần trôi, Lưu Phi hoàn toàn chím đắm trong đao pháp không thoát ra nổi, hắn căn bản quên đi mất sự tồn tại của thời gian, ngay cả bên cạnh không biết tự bao giờ xuất hiện thêm một vị khách
- Kiện tác phẩm này giá bao nhiêu?
Âm thanh người khách khiến Lưu Phi thình lình tỉnh táo lại, cơ hồ vô ý thức đứng cách xa vị khách nọ, hắn không quen bảo trì cự ly gần như vậy với người lạ.
- Thưa ông Vương, đây là tượng gỗ bán thân của Hàn Thanh đại tướng quân, sử dụng chính là gỗ Diệu thể hoa lê quý hiếm, chất gỗ dầy nặng, do vậy giá cả có phần cao, cần tám vạn Trác Nhĩ tệ...
Âm thanh cô gái vô cùng nhẹ nhàng, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Lưu Phi không kìm nổi âm thầm đánh giá qua khách hàng. Bởi vì tượng bán thân Hàn Thanh đại tướng quân này chính là tác phẩm của hắn, do giá cao cộng thêm cư dân trên tinh hệ Trác Nhĩ cũng không hiểu rõ về vị tướng này nên kiện tác phẩm bài trí ở đây hơn hai tháng rồi nhưng vẫn chưa ai hỏi mua.
Khách hàng là nam giới, tuổi cỡ trên 40, thân hình vạm vỡ, khí vũ hiên ngang, ăn mặc khá sang trọng, giơ tay nhấc chân đều có phong thái, gây cho người ta cảm giác không giận cũng uy.
- Ồ, gỗ Diệu thể hoa lê của Ma Nhĩ tinh cộng thêm kĩ năng chạm trổ bậc nhất, giá cả cao như vậy có thể hiểu, nhưng mà sao không có chữ ký của Trình lão?
Người khách dường như rất rành rọt, cúi đầu cẩn thận đánh giá.
Trong nghề điêu khắc, danh gia đều khắc tên mình lên mỗi tác phẩm, giống như việc mỗi cửa hàng có thâm niên khi bán ra sản phẩm đều phải có chứng cứ để tra.
- Đã lâu không gặp, ngài Vương gần đây khỏe không?
Lúc này, ông lão đi tới, mìm cười gật đầu với Lưu Phi rồi lên tiếng chào hỏi khách hàng.
- Haha, Vương tôi sống cũng tàm tạm, có điều Trình lão trông lại có vẻ khỏe mạnh hơn nhiều đó. Tác phẩm này đao pháp sắc nhọn, hành vân lưu thủy, càng lúc càng lưu loát, thật không dám nghĩ, Trình lão tuổi cao như vậy mà con đường nghệ thuật vẫn có thể tiến thêm một tầng, thật đáng mừng.
Người khách họ Vương mặt lộ nụ cười, hiển nhiên ông ta và Trình lão là người quen cũ.
- Thật xấu hổ, bức tượng bán thân Hàn Thanh đại tướng quân này không phải là tác phẩm của lão hủ
Ông lão cười, nét mặt thản nhiên nói.
- Ồ... Lẽ nào là tác phẩm của đại sư La Đan? Không đúng a, nếu như là của đại sư La Đan, không đời này lại không ký tên...
Vị khách họ Vương trước tiên là kinh ngạc, tiếp sau lại tỏ vẻ nghi hoặc.
- Ha ha, ngài Vương chê cười rồi, bổn điếm tự nhiên không thể dung nạp nổi pháp nhãn của La Đan đại sư, chứa không nổi tác phẩm của đại sư. Chủ nhân của tác phẩm này xa cuối chân trời mà gần ngay trước mắt ngài đó.
Ông lão thoải mái cười to.
- Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt?
Ánh mắt ông Vương đầu tiên là nhìn vào cô gái trẻ, sau đó lại hồ nghi nhìn vào người Lưu Phi.
- Chính là hắn
Ông lão dường như cũng chẳng muốn đùa lâu.
- Hắn à?
Trên mặt ông Vương hiện lên vẻ không thể tin nói:
- Sao trẻ tuổi vậy?
- Lão hủ cũng không tin, nhưng mà không tin không được a.
Ông lão thở dài nói.
- Không tồi, không tồi, xin chúc mừng Trình lão, quả nhiên là danh sư xuất cao đồ, cao đồ còn giỏi hơn danh sư! ông Vương nhìn thoáng qua Lưu Phi.
- Nhầm rồi, hắn cũng chẳng phải là đồ đệ của lão hủ.
Ông lão cười khổ lắc lắc đầu.
- Hả... không phải đồ đệ?
Ông Vương càng lúc càng kinh ngạc
- Một lời khó tỏ, ngài Vương cũng xem như là khách quen của cửa hàng, bức bán thân Tôn Thanh tướng quân giảm ba phần giá cho ngài vậy.
- Cảm ơn, Trình lão.
Trình lão tự hồ không muốn nói nhiều những chuyện liên quan đến Lưu Phi, mà ông Vương cũng không muốn định hỏi nhiều, chỉ đơn giản sau khi hàn huyên vài ba câu, trả tiền rồi rời khỏi, bức Hàn Thanh tướng quân được thu vào bên trong nút không gian.
Về cuộc đối thoại giữa Trình lão và ông Vương, Lưu Phi có nghe nhưng hắn không để ở trong lòng, tuy rằng hắn biết bản thân có được thiên phú hơn người trong điêu khắc, nhưng hăn chưa từng dự định lấy điêu khắc làm kế sinh nhai cả đời, mơ ước của hắn là có ngày được điều khiển cơ giáp, rong ruuổi ở khắp các chiến trường chiến đấu với đám dị hình.
So với vật liệu gỗ nhẵn nhụi, Lưu Phi càng yêu thích chất kim loại hơn, mỗi khi đôi tay tiếp xúc với kim loại lạnh băng, lưu phi có cảm giác linh hồn hắn đang xao động, đó là một loại vui sướng lẫn khoái cảm không thể hình dung.
Trình lão biết Lưu Phi là người kiệm lời, lão nghiệm thu xong tác phẩm của Lưu Phi, đưa thẻ thanh toán cho Lưu Phi, rồi lại lao đầu vào công việc, Lưu Phi cầm lấy một miếng gỗ màu đen rồi đi thẳng, song phương dường như có tồn tại một loại ăn ý ngầm, căn bản không cần nhiều lời
.
Trong nháy mắt Lưu Phi đã ra tới cửa, trong tay thiếu nữa hãy còn bưng một chén trà nóng, nhìn theo bóng lưng Lưu Phi. há to miệng, rốt cuộc cũng không thể mở lời.
Đương lúc Lưu Phi tiến vào trong dòng người nhộn nhịp, Trình lão đột nhiên ngừng công việc lại, ngẩn ngơ nhìn phương hướng bóng dáng Lưu Phi dần biến mất, bên trong cưa hàng chìm vào một màn an tĩnh.
- Thần à, hắn không uống, thì để gia gia uống đi, đừng lãng phí.
Ông lão thở dài nói.
- Gia gia...
Thiếu nữ lập tức cúi đầu, trên khuôn mặt rụt rè nổi lên vẻ ửng đỏ, liên tục lan ra cả bên tai rồi xuống cổ, dường như dưới làn da trắng ngọc kia đang bừng lên một ngọn hỏa diệm.
- Thần Thần, Lưu Phi nó sẽ không thích cái kiểu ôn nhu yếu ớt như đứa bé gái đó của con đâu.
Ông lão đứng dậy, chậm rãi tiến đến bên thiếu nữ, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, thương yêu nói.
- Tại sao vậy?
Cô gái đột nhiên ngâng khuôn mặt động lòng người, một đôi con mắt sáng ngời trong suốt nhìn ông lão, giống như muốn tìm từ trên mặt ông một câu trả lời.
- Khí thế đao pháp điêu khắc của Lưu Phi bàng bạc, lưu loát, có lực, từ trong đao pháp của hắn có thể thấy, người phụ nữ hắn thích hẳn phải là nữ trung hào kiệt, khí thế oai hùng, mà không phải là phụ nữ hiền thục đảm đang.
Ông lão dừng lại một chút rồi thở dài:
- Gia gia vẫn luôn truy cầu cái khí thế đao pháp bàng bạc đó, nhưng có lẽ gia gia chỉ là một kẻ có sao biết vậy, không ôm chí lớn, trông chờ vào gian tiệm nhỏ mà thôi. Đây cũng là nguyên nhân chính khiến gia gia không thể vượt qua được đại sư La Đan, thật đáng tiếc, chí của Lưu Phi không đặt tại đây, nếu không gian tiệm nhỏ này cũng coi như là có kẻ kế tục rồi...
Trong cửa hàng một phen an tĩnh trầm mặc, khuôn mặt ông lão đượm vẻ hiu quạnh, mà trên mặt cô gái thì lại là một vẻ sáng tối lẫn lộn, tựa hồ như đang có suy nghĩ.
Lưu Phi đương nhiên không biết những chuyện xảy ra trong cửa hàng. Từ sau khi Đầu bàn ủi chết, ngoại trừ cơ giáp thì trên đời này hầu như không còn bao nhiêu chuyện đáng gây cho Lưu Phi sinh ra cảm xúc.
Lưu Phi lần đầu tiếp xúc với cơ giáp phải truy ngược lại lúc hắn 5 tuổi, hồi đó, không rõ Đầu bàn ủi đi mót ở đâu về được một quyển truyện tranh có đề tài về cơ giáp, kể từ giây phút đó, hắn như mê muội, nhớ lại lúc 5 tuổi, dường như phần lớn thời gian hắn đều dành cho cơ giáp, vì để hiểu rõ về cơ giáp, vào năm 11 tuổi, Lưu Phi thậm chí còn dày công đo đạc thiết kế lại một lần cái cơ giáp hỏng vốn dùng để ở kia.
Một đứa bé 11 tuổi đo vẽ lại một cái cơ giáp cổ, có thể tương tượng đây là một công trình phiền hà và phức tạp đến mức nào, phải biết, không có công cụ tự động nào hỗ trợ cả, tất cả đều là tự làm bằng tay, dù chỉ là một cái đinh ốc cũng xem là một công việc phức tạp rồi.
....
Lúc Lưu Phi về đến nhà, đã là 10 giờ hơn, còn khoảng 20 phút nữa là đến giờ đi ngủ.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Lưu Phi vô cùng ổn định, một ngày như mọi ngày.
Dọn dẹp phòng ốc xong xuôi, thực hiện vài ba động tác giãn gân giãn cốt, thả lỏng tinh thần, Lưu Phi bắt đầu lên giường đi ngủ.
Một đêm yên tĩnh.
Sáng sớm 5 giờ, Lưu Phi rời giường, chưa đến 5 phút, hắn đã hoàn thành vệ sinh cá nhân, 10 phút sau, hắn đã xuất hiện bên ngoài một căn phòng cách đó 500 mét
Bên ngoài căn phòng này đều là rác rưởi chất chồng như núi, tỏa ra cái mùi nhức mũi, dường như cả nửa căn phòng đã bị ngập, cửa phòng làm bằng kim loại, Lưu Phi đẩy cửa, sau tiếng ma sát, cánh cửa được mở ra.
Gian phòng này rất nhỏ, tuy cánh cửa khá dầy nhưng khi mở ra bên trong lại chỉ có một chiếc giường, cơ hồ không có bao nhiêu chỗ để đặt chân, lấy chỗ này mà so với cơ giáp của Lưu Phi thì rõ ràng cái cơ giáp kia quả thực giống như một hoàng cung xa xỉ.
/14
|