Chương 1: Đi đến một thế giới mới (tiếp)
Editor: Trục Nguyệt
Editor: Trục Nguyệt
Hầu như là đồng thời, một cổ số liệu tin tức khổng lồ tràn vào trong đầu Lăng Hiểu, khiến cho đầu cô đau như muốn nứt ra, thẳng đến chừng mười giây sau mới dần dần bình phục lại. Cô cảm thấy được trong đầu xuất hiện tin tức, ánh mắt lướt qua thanh kim loại tràn đầy máu tươi, cuối cùng rơi trên người người đàn ông vẫn còn hấp hối trên mặt đất.
【 Kí chủ, xin hỏi có mở bản đồ chiến đấu không? 】
Âm thanh giống như người máy phát ra lại vang lên lần nữa.
Đang lúc Lăng Hiểu do dự, ở trong lòng nói thầm.
【 Mở ra. 】
【 Bản đồ chiến đấu mở ra. 】
Cùng với âm thanh này, trong đầu Lăng Hiểu xuất hiện một bản đồ toàn cảnh có chút tương tự với võng du [2], chỉ bao phủ cảnh tượng phụ cận mười mét. Mà trong đó, đại diện cho của cô là một chấm tròn màu vàng, còn người đàn ông trên mặt đất là một chấm đỏ, cách chỗ cô đại khái khoảng bảy, tám mét, một điểm đỏ khác đang nhanh chóng đến gần.
[2] game
Cô nhướn mày: "Võ Thần hệ thống? Ha, có chút ý nghĩa."
Nhưng bây giờ hiển nhiên không phải là lúc để cảm khái —— một chấm đỏ khác đã đến gần ngoài năm mét.
Khi cô đem ý thức tập trung ở trên điểm đỏ, mặt trên sẽ xuất hiện tin tức cơ bản nhất, nhưng tin tức này xem ra là căn cứ vào hiểu biết của cô.
Nói ví dụ như, người đàn ông trên mặt đất này đại biểu cho điểm đỏ thì tin tức hiện ra là:
Người truy kích
Giới tính: Nam
Trạng thái: Bị thương
Mà điểm đỏ còn lại hiện ra tin tức là:
Người truy kích
Giới tính: Nam
Trạng thái: Bình thường
Căn cứ vào tin tức cô vừa mới lấy được, bởi vì năng lượng của Võ Thần hệ thống có hạn, hiện nay chỉ có thể làm đến nước này. Nhiều năm hun đúc ở thế giới kia khiến cho Lăng Hiểu vẫn có thể hài lòng chấp nhận đối với loại chuyện "Hệ thống" này, huống hồ, nếu đồ chơi này đã ở nhờ trên người cô, thì với tình huống không cách nào thoát khỏi trước mắt này cũng chỉ có thể tạm thời dùng trước, trước lo cho chuyện trước đó rồi lại nói.
Mắt thấy người kia đã chạy nhanh đến phụ cận, cô nhanh chóng quyết định đem thanh kim loại giấu ở sau thủng rác lần nữa, nằm xuống bên cạnh người đàn ông đang bị thương, bắt đầu "Một bên liều mạng giãy dụa một bên nức nở lên tiếng" .
Mấy phút sau.
Trong hẻm nhỏ một lần nữa trở nên yên tĩnh.
Hai người trên mặt đất chồng lên thành La Hán..
Lăng Hiểu giẫm một chân ở trên lưng một người đàn ông, le lưỡi liếm đi vết máu trên mu bàn tay, nhếch môi lộ ra một nụ cười sảng khoái không hợp với vẻ ngoài của mình.
Tuy rằng đây cũng không phải ý định ban đầu của cô, nhưng nếu gặp phải chuyện như vậy, thì xem ra không thể tiếp tục ở lại thành phố này. Nếu một lần nữa bị bọn côn đồ có ý định trả thù để mắt tới, thì bây giờ cô cũng không có quả ngon để ăn.
Ở dưới sự trợ giúp của bản đồ hệ thống, sau khi Lăng Hiểu xử lí hết tất cả mọi việc, thì vô cùng dễ dàng chạy trối chết. Đồng thời ở trên đường mượn gió bẻ măng [3], đem trên người cái này đã nhiễm lên vết máu quần trắng đổi thành thông thường T tuất quần, tiện thể cho mình đeo lên đỉnh đầu vận động mũ, mượn này tạm thời che lại có chút thấy được dung mạo.
[3] ví hành động cơ hội, lợi dụng tình thế để mưu lợi cho mình.
Cô không ngạc nhiên chút nào ở khách sạn gần đó phát hiện có điểm đỏ, khi nguyên chủ "Bàn công việc" thì hầu như khai ra hết tình trạng trước mắt của mình ngoại trừ bối cảnh gia đình, nếu không có như vậy, đối phương chỉ sợ cũng sẽ không chút kiêng kị mà ra tay như vậy.
Không thể trở về khách sạn là việc không thể nghi ngờ.
Việc duy nhất đáng để ăn mừng là nguyên chủ vẫn quá ngốc, trước khi đi ra ngoài cũng biết để đồ đạc quan trọng ở trong khách sạn bình thường này không an toàn nên ngay sau đó đã lựa chọn gửi đồ. Cũng may là cô gái ngốc này không nói chuyện này ra, cho nên không có người theo dõi ở gần chỗ gửi đồ, cô cực kì thản nhiên đi vào.
Nhân viên gửi đồ không có bất kỳ công việc gì, toàn bộ công việc đều giao cho máy móc thực hiện. Việc này cũng không ảnh hưởng đến sinh ý ở đây, hoặc là nói, nguyên nhân chính là như vậy, mọi người mới càng thêm tin tưởng.
Bên trái là khu gửi đồ, còn bên phải là khu lấy đồ.
Lăng Hiểu trực tiếp đi sang bên phải, đến trước mặt một người máy đang rảnh rỗi, nâng cổ tay trái lên để đồng hồ trước máy quét.
Ở thời đại khoa học kỹ thuật cực kỳ phát triển này, từ lâu các loại đồ vật như chứng minh nhân dân đã không còn được sử dụng, từ khi mỗi người sinh ra, cơ thể đã bị gắn vào một con chip thân phận, rồi sau đó tự động lưu trữ ở trung tâm thông tin. Mà để tiện cho ra đa quét, để tiện cho ra đa quét, có thể sắp xếp tín hiệu con chip ở đồng hồ sản sinh ra. Theo thời gian phát triển, chức năng của nó cũng ngày càng phát triển. Ví dụ như đồng hồ trên tay Lăng Hiểu, mặc dù nhìn qua mộc mạc, không khác gì đồng hồ bình thường, nhưng thật ra lại là mặt hàng cao cấp nhất trên thị trường, thiết bị quang não có hai chức năng. Có điều cũng do quá mức bình thường nên mới không bị những người kia mạnh mẽ cướp đi.
Ra đa quét xong rất nhanh, trên máy móc xuất hiện một màn ảnh, có rất nhiều chọn hạng mục cung cấp tuyển chọn.
Cô nhanh chóng ấn xuống nút "Lấy đồ", rồi lại nhấn phím "Xác nhận" hai lần, máy móc xuất hiện dòng chữ "Xin chờ một chút".
Không bao lâu sau, hành lí của cô được phi cơ chuyên môn đưa từ nhà kho tới.
Lăng Hiểu mở đồng hồ ra xem cách mở túi hành lí màu đen bình thường, sau khi kiểm tra lại một chút, một lần nữa nhấn phím "Xác nhận" hai lần, liền xoay người mang theo túi xách ời khỏi.
Mười phút sau, cô lên một đoàn tàu trôi nổi trên không rời khỏi thành phố này.
Lăng Hiểu rất may mắn, chính mình vốn khuyết thiếu thông tin, bằng không cô đại khái phải hao phí một khoảng thời gian mới thích ứng được cuộc sống nơi này, bởi vì không chỉ phải học tập ngôn ngữ mới, mà là bởi vì trình độ khoa học kỹ thuật ở đây phát triển hơn thế giới của cô rất nhiều.
Ví dụ như dựa vào thông tin có được, nơi này là Liên bang quốc gia Á Tu Mạn có diện tích lãnh thổ cực kì rộng lớn, bao gồm mấy chục tinh cầu thích hợp ở lại cùng với rất nhiều nguồn tài nguyên. Mà mỗi một tinh cầu ở trên thành phố, đều lấy tốc độ cực nhanh nối liền với đoàn tàu trôi nổi trên không, tạo thành một cái lưới giao thông rậm rạp bao trùm toàn bộ tinh cầu, mục đích chân chính là đạt được một vé ngồi khắp toàn cầu. Đương nhiên, lộ trình giữa hai tinh cầu vẫn cần phải ngồi phi thuyền.
Bất quá đây chỉ là chuyện đối với người bình thường còn với người có tiền có thế đương nhiên không nhất thiết phải tuân theo quy định như vậy.
Thân thể nguyên chủ chính là một thổ hào [4], nhưng hiển nhiên, cuộc sống của cô cũng không như ý mình, bằng không cũng sẽ không lựa chọn rời nhà trốn đi.
[4] 土 豪: Thổ có nghĩa là đất, địa phương, hào là kẻ có tiền (phú hào) => thổ hào có nghĩa là cường hào, ác bá. Thời xưa dùng để chỉ những gia tộc hoặc những kẻ có tiền có thế ở địa phương, sau này chuyên dùng để chỉ những cường hào ác bá ở nông thôn.
Suy nghĩ nhiều cũng vô ích, Lăng Hiểu đơn giản quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Vừa qua mấy giây, cô không thể không từ bỏ, tốc độ tàu chạy thật sự quá nhanh, không thể thấy rõ bất kì cái gì. Ngay sau đó cô lại chuyển mắt qua màn hình trong buồng tàu, bắt đầu cùng các khán giả khác xem phim truyền hình. Nghe nói chỗ nào ở toa hạng nhất cũng đều có một loại màn hình như thế này, đáng tiếc cô ôm tâm tình tiết kiệm nên chỉ mua vé thường, cho nên cũng chỉ có thể xem như vậy.
Mới nhìn một hồi, Lăng Hiểu phát hiện một hiện thực tàn khốc. Trình độ khoa học kỹ thuật ở thế giới này thật sự rất cao, nhưng trình độ phim truyền hình vẫn chỉ dừng lại ở thập niên chín mươi.
Phải nói như thế nào đây?
Nếu như phải dùng bốn chữ hình dung cảm xúc của mình lúc này thì không thể nghi ngờ chính là ——
Thảm • không • nỡ • nhìn
"Em hãy nghe anh nói!"
"Tôi không nghe tôi không nghe..."
"Vậy thì quên đi."
"Vì sao anh không giải thích? Không có lời gì để nói sao? !"
"Vậy em hãy nghe anh nói!"
"Tôi không nghe!"
Lăng Hiểu không đành lòng nhìn thẳng đành quay đầu sang chỗ khác, khi nhìn thấy các vị khán giả xem đến say sưa, trầm mặc một lát, lặng lẽ nhắm hai mắt lại, quyết định chính mình cần phải ngủ một giấc rồi có gì để sau hẵng nói.
Có lẽ là bởi vì vừa mới vừa xuyên qua nên thần kinh vẫn còn căng thẳng, hiện giờ tâm vừa buông lỏng, không lâu sau Lăng Hiểu đã tiến vào mộng đẹp.
Cô cũng không lo lắng đồ sẽ bị trộm, trên đoàn tàu có camera, mọi người cũng đều ngồi ở vị trí của mình, cho nên có rất ít kẻ trộm chọn xuống tay chỗ này, trừ phi tài nghệ cao siêu đến mức có thể không bị phần mềm phân tích bắt được hành động. Người bình thường căn bản không có cách nào làm được chuyện này, mà người có thể làm được làm sao có thể đi làm công việc ăn trộm không có tiền đồ.
Mấy giờ sau.
Lăng Hiểu từ trong giấc mơ tỉnh lại, sắc trời ngoài tàu đã rồi có chút u ám.
Rất trùng hợp, đoàn tàu lại một lần nữa dừng lại.
Cô ngáp một cái, rồi duỗi người, sau khi kiểm tra hành lí lại một lượt, cô quyết định xuống tàu ở chỗ này.
Dù sao ở thế giới này đối với cô cái gì cũng xa lạ, dừng ở thành phố nào thì cũng có gì khác đâu?
Lúc nhảy xuống xe, trong sân ga vừa vặn sáng lên ánh đèn sáng ngời, phảng phất như có thể xua tan đi toàn bộ đen tối.
Lăng Hiểu vốn dĩ đang tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây nheo mắt lại, hít sâu không khí ở thế giới này, một lần nữa nhếch môi lộ ra một nụ cười. Trong lòng của cô không khỏi nhớ tới một câu nói một câu nói mà Caesar [5] từng nói qua——
"Tôi đến, tôi thấy, tôi chinh phục."
[5] Gaius Julius Caesar (phát âm trong tiếng Latin: [ɡaː.i.ʊs ˈjuː.li.ʊs ˈkae̯.sar], nghe như "Gai-ut-x Du-li-ut-x Cai-xa-r"; cách phiên âm "Xê-da" bắt nguồn từ tiếng Pháp César) 12 tháng 7 hoặc 13 tháng 7 năm 100 TCN – 15 tháng 3 năm 44 TCN) là một lãnh tụ quân sự và chính trị, và tác gia văn xuôi Latin lớn của La Mã cổ đại. Ông đóng một vai trò then chốt trong sự chuyển đổi Cộng hòa La Mã thành Đế chế La Mã.
Lời editor: Truyện này ngồi chém dữ quá, nước miếng bay tứ tung, mệt rã rời
/7
|