Đoạt hôn, chỉ được nhìn thấy trên phim ảnh thôi, nếu tận mắt thấy nhất định rất thú vị.
Ngải Tuyết bị cô cằn nhằn miết, không thể làm gì khác hơn ngoài thức dậy mặc quần áo.
"Cậu có thể bớt ngu ngốc dùm tớ được không?Phải biết lợi dụng thời cơ nắm bắt cơ hội cứu vãn mọi chuyện giữa hai người, chắc chắn anh ta sẽ cảm động tới rơi nước mắt!”
Ngải Tuyết im lặng, cầm bàn chải dùng hết sức đánh răng, giống như trút hết toàn bộ tức giận lên trên bàn chải.
"A ~~ đau quá ——” Ngải Tuyết cau mày, cẩn thận lấy bàn chải ra, phun ra đống máu.
"Haha, Tiểu Tuyết của tớ cũng biết tức giận!Cậu nên nhanh chóng tìm anh ta trút giận đi."Thang Tiệp cả gan nói móc cô.
Ngải Tuyết dựng tóc gáy"Thang Tiệp ——”
"Ok, tớ không nói nữa, tớ chỉ muốn làm cho cậu tỉnh lại, còn quyết định thế nào là do cậu, người làm chị như tớ đây cũng không hi vọng em gái mình phải hối hận, cậu hiểu chưa?"
Thang Tiệp lập tức nghiêm mặt, đứng đắn nói.
"Nhớ không lầm thì hôm nay cậu theo tớ đi tìm công việc thì phải? Bây giờ chúng ta nên đi thôi!” Ngải Tuyết nghe được tin tức kia vẫn thì bình tĩnh như thường ngày. Có ai biết được, khoảnh khắc đótim cô đã rơi xuống vực sâu thẳm.
Không phải cô không có phản ứng, chỉ là cô không biết nên biểu đạt cảm xúc trong lòng mình như thế nào?
***********
"Tiểu Tuyết, chúng ta cố gắng nhiều như vậy, ngay cả công ty quèn cũng không nhận, cậu muốn tiếp tục nữa sao?"Thang Tiệp chống hông, thở hổn hển.
Mặt Ngải Tuyết cũng uể oải"Bây giờ nộp đơn yêu cầu không chỉ đòi hỏi trình độ học vấn, mà còn chú trọng tới kinh nghiệm, kinh nghiệm của tớ là số lẻ, sớm biết thế thì mấy năm ở La Mã kia không nên lãng phí thời gian như vậy!”
"Nếu tìm không được việc thì thôi, chị gái đây nuôi cậu.”Thang Tiệp hớn hở tỏ ra vẻ bà phú hào giàu có.
"Thôi, vẫn là tiền do mình kiếm được thì xài thoải mái, Đến bây giờ tớ mới hiểu được đạo lý này!” Người khác cuối cùng cũng là người khác, cho cậu thì không nói, không cho cậu sẽ không có gì.
"Vậy cậu định kiếm tới khi nào?”
"Không biết, cũng chỉ có thể từ từ tính rồi.”
Rời khỏi quán bar, Ngải Tuyết thả lỏng người.
"Cậu không phải ngây thơ đến mức đó chứ?Quán bar là chỗ nào, người xấu người tốt lẫn lộn với nhau. Cậu là con gái một thân một mình làm việc ở đây rất nguy hiểm! Không được, tớ không đồng ý.”
Thang Tiệp kiên quyết phản đối, nhất là vừa nhớ tới cha già quản lý nhìn đắm đuối hai người bọn họ, trong người liền cảm thấy không thoải mái.
"Chị hai à, đừng nói nhiều quá, chuyện này cứ quyết định như vậy, trước kia tớ cũng từng làm ở quán bar, mặc dù người ở bên trong thật giả đều có, nhưng mà môi trường trong đó tớ đã quen, làm trước xem sao, thật ra bất đắc dĩ lắm tớ mới đi làm ở đây chứ hết cách rồi.”
Ngải Tuyết bị cô cằn nhằn miết, không thể làm gì khác hơn ngoài thức dậy mặc quần áo.
"Cậu có thể bớt ngu ngốc dùm tớ được không?Phải biết lợi dụng thời cơ nắm bắt cơ hội cứu vãn mọi chuyện giữa hai người, chắc chắn anh ta sẽ cảm động tới rơi nước mắt!”
Ngải Tuyết im lặng, cầm bàn chải dùng hết sức đánh răng, giống như trút hết toàn bộ tức giận lên trên bàn chải.
"A ~~ đau quá ——” Ngải Tuyết cau mày, cẩn thận lấy bàn chải ra, phun ra đống máu.
"Haha, Tiểu Tuyết của tớ cũng biết tức giận!Cậu nên nhanh chóng tìm anh ta trút giận đi."Thang Tiệp cả gan nói móc cô.
Ngải Tuyết dựng tóc gáy"Thang Tiệp ——”
"Ok, tớ không nói nữa, tớ chỉ muốn làm cho cậu tỉnh lại, còn quyết định thế nào là do cậu, người làm chị như tớ đây cũng không hi vọng em gái mình phải hối hận, cậu hiểu chưa?"
Thang Tiệp lập tức nghiêm mặt, đứng đắn nói.
"Nhớ không lầm thì hôm nay cậu theo tớ đi tìm công việc thì phải? Bây giờ chúng ta nên đi thôi!” Ngải Tuyết nghe được tin tức kia vẫn thì bình tĩnh như thường ngày. Có ai biết được, khoảnh khắc đótim cô đã rơi xuống vực sâu thẳm.
Không phải cô không có phản ứng, chỉ là cô không biết nên biểu đạt cảm xúc trong lòng mình như thế nào?
***********
"Tiểu Tuyết, chúng ta cố gắng nhiều như vậy, ngay cả công ty quèn cũng không nhận, cậu muốn tiếp tục nữa sao?"Thang Tiệp chống hông, thở hổn hển.
Mặt Ngải Tuyết cũng uể oải"Bây giờ nộp đơn yêu cầu không chỉ đòi hỏi trình độ học vấn, mà còn chú trọng tới kinh nghiệm, kinh nghiệm của tớ là số lẻ, sớm biết thế thì mấy năm ở La Mã kia không nên lãng phí thời gian như vậy!”
"Nếu tìm không được việc thì thôi, chị gái đây nuôi cậu.”Thang Tiệp hớn hở tỏ ra vẻ bà phú hào giàu có.
"Thôi, vẫn là tiền do mình kiếm được thì xài thoải mái, Đến bây giờ tớ mới hiểu được đạo lý này!” Người khác cuối cùng cũng là người khác, cho cậu thì không nói, không cho cậu sẽ không có gì.
"Vậy cậu định kiếm tới khi nào?”
"Không biết, cũng chỉ có thể từ từ tính rồi.”
Rời khỏi quán bar, Ngải Tuyết thả lỏng người.
"Cậu không phải ngây thơ đến mức đó chứ?Quán bar là chỗ nào, người xấu người tốt lẫn lộn với nhau. Cậu là con gái một thân một mình làm việc ở đây rất nguy hiểm! Không được, tớ không đồng ý.”
Thang Tiệp kiên quyết phản đối, nhất là vừa nhớ tới cha già quản lý nhìn đắm đuối hai người bọn họ, trong người liền cảm thấy không thoải mái.
"Chị hai à, đừng nói nhiều quá, chuyện này cứ quyết định như vậy, trước kia tớ cũng từng làm ở quán bar, mặc dù người ở bên trong thật giả đều có, nhưng mà môi trường trong đó tớ đã quen, làm trước xem sao, thật ra bất đắc dĩ lắm tớ mới đi làm ở đây chứ hết cách rồi.”
/307
|