Mộ Dung Kiệt và Tử Mặc trợn mắt nhíu mày nhìn Trương Thiên, khiến anh ta cảm giác rợn người như sắp có hoạ lớn ập xuống đầu anh?
"Không có gì chứ, tôi nói đúng mà. Sao nhìn chằm chằm tôi dữ vậy?"Trương Thiên gãi đầu, tự hỏi với lòng mình.
"Trời ơi, đại ca, anh có gì thì cứ nói ra, trăm ngàn lần đừng dùng ánh mắt mê người đó nhìn tôi, dù sao thì trái tim tôi cũng nhỏ bé lắm.”
Lúc lâu, Mộ Dung Kiệt mới mở miệng nói"Anh có nhiệm vụ phải làm ngay lập tức.”
"Dạ!"Nghe nói có nhiệm vụ, máu trong ngườiTrương Thiên bắt đầu sôi sục.
"Tới đây, tôi nói riêng với anh.”Mộ Dung Kiệt ngoắc ngoắc Trương Thiên.
Trương Thiên ném cho Tử Mặc ánh mắt đắc ý, nhìn kìa, đại ca chỉ nói cho tôi biết thôi!
Tử Mặc chỉ biết nhịn cười nhìn tên ngu ngốc này gặp hoạ lớn, dù sao việc này cũng chỉ thích hợp với mình tên Trương Heo đó.
"Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết, không xong, lớn chuyện rồi lớn chuyện rồi!” Sáng sớm, Ngải Tuyết vẫn ngủ say như chết, Thang Tiệp đã chạy xe đến Kỳ gia kêu to.
Kỳ Hạo mở cửa, Thang Tiệp chạy thẳng đến phòng Ngải Tuyết.
"Trời ơi, chồng của cậu sắp trở thành chồng của người khác rồi kìa.”Thang Tiệp cáu kỉnh lật chăn lên.
Hơi ấm trong chăn bay đi hết, khiến Ngải Tuyết nhất thời run cầm cập, cơn buồn ngủ cũng biến mất.
"Này, mới sáng sớm tới nhà tớ làm gì? Chẳng phải nói buổi trưa gặp nhau sao?”Ngải Tuyết trùm chăn lên người lần nữa, dụi đôi mắt buồn ngủ mông lung nhìn lên tường.
"Trời ơi, xảy ra chuyện lớn rồi, cậu mau dậy đi, nếu không cả đời hối hận cũng không kịp!"
Ngải Tuyết buồn cười"Có chuyện gì nghiêm trọng lắm sao? Nói đi chuyện gì?”
"Tuần sau, Mộ Dung Kiệt sẽ kết hôn với đại tiểu thư Ngải Vũ của tập đoàn Ngải thị, cậu còn nói không phải chuyện lớn?”
Lần này Ngải Tuyết im lặng, sau một hồi, tự động chui vào chăn trùm kín mít người.
"Này, phản ứng của cậu kì vậy?"Thang Tiệp lắc lắc người cô, hận không thể đá cô mấy phát để cô tỉnh lại.
Ngải Tuyết núp ở trong chăn, hai tay nắm chặt mền, tim cô rất đau rất khó chịu nhưng vẫn không rơi nước mắt.
"Rốt cuộc cậu có nghe tớ nói không đây?"Thang Tiệp còn vội hơn cô, cũng như có câu, vua chưa vội thái giám đã chết.
"Tớ có thể làm được gì?Chẳng lẽ tớ đi đoạt hôn?"Ngải Tuyết buồn bực, trong lòng cô rối rắm lắm rồi.
"Đoạt hôn là một ý kiến hay đấy chứ. Chỉ nghe qua giành cô dâu, chứ chưa nghe qua cướp chú rể, cậu nên là người đầu tiên làm thử?” Ánh mắt Thang Tiệp từ lo lắng chuyển sang hưng phấn.
"Không có gì chứ, tôi nói đúng mà. Sao nhìn chằm chằm tôi dữ vậy?"Trương Thiên gãi đầu, tự hỏi với lòng mình.
"Trời ơi, đại ca, anh có gì thì cứ nói ra, trăm ngàn lần đừng dùng ánh mắt mê người đó nhìn tôi, dù sao thì trái tim tôi cũng nhỏ bé lắm.”
Lúc lâu, Mộ Dung Kiệt mới mở miệng nói"Anh có nhiệm vụ phải làm ngay lập tức.”
"Dạ!"Nghe nói có nhiệm vụ, máu trong ngườiTrương Thiên bắt đầu sôi sục.
"Tới đây, tôi nói riêng với anh.”Mộ Dung Kiệt ngoắc ngoắc Trương Thiên.
Trương Thiên ném cho Tử Mặc ánh mắt đắc ý, nhìn kìa, đại ca chỉ nói cho tôi biết thôi!
Tử Mặc chỉ biết nhịn cười nhìn tên ngu ngốc này gặp hoạ lớn, dù sao việc này cũng chỉ thích hợp với mình tên Trương Heo đó.
"Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết, không xong, lớn chuyện rồi lớn chuyện rồi!” Sáng sớm, Ngải Tuyết vẫn ngủ say như chết, Thang Tiệp đã chạy xe đến Kỳ gia kêu to.
Kỳ Hạo mở cửa, Thang Tiệp chạy thẳng đến phòng Ngải Tuyết.
"Trời ơi, chồng của cậu sắp trở thành chồng của người khác rồi kìa.”Thang Tiệp cáu kỉnh lật chăn lên.
Hơi ấm trong chăn bay đi hết, khiến Ngải Tuyết nhất thời run cầm cập, cơn buồn ngủ cũng biến mất.
"Này, mới sáng sớm tới nhà tớ làm gì? Chẳng phải nói buổi trưa gặp nhau sao?”Ngải Tuyết trùm chăn lên người lần nữa, dụi đôi mắt buồn ngủ mông lung nhìn lên tường.
"Trời ơi, xảy ra chuyện lớn rồi, cậu mau dậy đi, nếu không cả đời hối hận cũng không kịp!"
Ngải Tuyết buồn cười"Có chuyện gì nghiêm trọng lắm sao? Nói đi chuyện gì?”
"Tuần sau, Mộ Dung Kiệt sẽ kết hôn với đại tiểu thư Ngải Vũ của tập đoàn Ngải thị, cậu còn nói không phải chuyện lớn?”
Lần này Ngải Tuyết im lặng, sau một hồi, tự động chui vào chăn trùm kín mít người.
"Này, phản ứng của cậu kì vậy?"Thang Tiệp lắc lắc người cô, hận không thể đá cô mấy phát để cô tỉnh lại.
Ngải Tuyết núp ở trong chăn, hai tay nắm chặt mền, tim cô rất đau rất khó chịu nhưng vẫn không rơi nước mắt.
"Rốt cuộc cậu có nghe tớ nói không đây?"Thang Tiệp còn vội hơn cô, cũng như có câu, vua chưa vội thái giám đã chết.
"Tớ có thể làm được gì?Chẳng lẽ tớ đi đoạt hôn?"Ngải Tuyết buồn bực, trong lòng cô rối rắm lắm rồi.
"Đoạt hôn là một ý kiến hay đấy chứ. Chỉ nghe qua giành cô dâu, chứ chưa nghe qua cướp chú rể, cậu nên là người đầu tiên làm thử?” Ánh mắt Thang Tiệp từ lo lắng chuyển sang hưng phấn.
/307
|