«Sao có thể nói như vậy, anh với em của anh đều cùng loại người, là những kẻ trăng hoa, không biết đã tổn thương bao nhiêu người phụ nữ !" Nói xong, trong lòng Ngải Tuyết dâng lên một chút chua xót.
Khóe miệng Mộ Dung Kiệt khẽ co giật, hai mắt trở nên đỏ.
«Ngải Tuyết, tôi nói cho em biết, Mộ Dung Kiệt tôi đây từ lần đầu tiên đến lần cuối cùng chỉ dành cho một người phụ nữ !"
Ngải Tuyết im lặng chu mỏ, rõ ràng không tin lời anh nói.
" Em không tin. . . . . . " Mộ Dung Kiệt có chút nhức đầu với sự cứng đầu của cô.
«Tôi nên tin sao ?" Nói anh chỉ từng thích mỗi một người phụ nữ, nói ra, ai tin đây !
«Hơn nữa, tối hôm qua anh nói, phụ nữ chỉ là đồ chơi mà thôi !" Ngải Tuyết tự giễu với bản thân khi nhớ tới lời anh nói hôm qua.
Toàn thân Mộ Dung Kiệt cứng đờ, tiếp theo miệng nhếch nụ cười ma mị.
Thì ra người phụ nữ ngốc lại để ý đến một câu nói này như vậy.
Đôi mắt chất chứa đầy nụ cười mê người.
Ngải Tuyết nhìn bộ dạng của anh này, cắn chặt môi, anh còn cười, rất đáng được tự hào sao ?
Mộ Dung Kiệt nhìn Ngải Tuyết mệt mỏi, tâm tình anh như bị treo lơ lửng.
Một tay kéo cô, đem đầu của mình nhẹ nhàng đặt trên vai của cô.
Hai mắt nhắm lại, khóe miệng mỉm cười.
«Mộ Dung Kiệt, anh làm gì vậy ?" Ngải Tuyết muốn đẩy anh ra, nhưng cô không có sức lực bằng anh.
«Nha đầu ngốc, em biết không? Anh dường như bắt đầu yêu em rồi» Nỉ non lên tiếng.
" hôi đi, trò đùa này không buồn cười gì cả» Ngải Tuyết cũng nghe không ra giọng nói nghiêm túc của Mộ Dung Kiệt.
Mộ Dung Kiệt không biết phải làm sao trước lời nói của cô, khẽ đẩy cô ra, hai tay nắm bả vai của cô.
«Ngải Tuyết, em là người phụ nữ đầu tiên của anh, cũng là người cuối cùng trong cuộc đời anh!" Lời nói Mộ Dung Kiệt đầy nghiêm túc như một lời hứa dành cho Ngải Tuyết.
Bộ dạng nghiêm túc thẳng thừng như vậy khiến Ngải Tuyết sửng sốt, mắt mở to nhìn anh.
Lúng túng ho «khụ khụ… Anh đừng giỡn như thế, tôi sẽ tưởng thật đấy !"
Mộ Dung Kiệt giận tím mặt, muốn giải thích thế nào, cô mới chịu tin anh đây.
Híp đôi mắt lại nhìn bằng nửa con mắt, Ngải Tuyết bị anh nhìn chăm chú có chút không tự nhiên, cảm giác muốn chạy trốn.
Gần nửa giờ sau, Mộ Dung Kiệt thở dài một cái.
Nhẹ nhàng đi tới phía trước cửa sổ, châm một điếu thuốc, chau mày lại, khiến Ngải Tuyết cảm thấy sự cô đơn, đau thương tỏa ra từ con người anh.
«Mười lăm năm trước, mẹ của anh, đã vụng trộm cùng người đàn ông khác tại ngồi nhà này bị ba anh đi công tác về bắt gặp được!" Dừng một chút, hút một hơi thuốc, rồi nhã khói ra
Tim của Ngải Tuyết chợt dừng nửa nhịp, nhìn sự đau thương của Mộ Dung Kiệt không biết nên làm sao cho phải
Thận trọng hỏi «Vậy. . . . . . Sau đó thì sao ?"
«Sau đó, ba anh không đành lòng tổn thương bà ta, một mình chạy xe điên cuồng ở trên đường cao tốc nên va chạm với xe tải chạy ngược chiều, chết ngay tại chỗ!"
Khóe miệng Mộ Dung Kiệt khẽ co giật, hai mắt trở nên đỏ.
«Ngải Tuyết, tôi nói cho em biết, Mộ Dung Kiệt tôi đây từ lần đầu tiên đến lần cuối cùng chỉ dành cho một người phụ nữ !"
Ngải Tuyết im lặng chu mỏ, rõ ràng không tin lời anh nói.
" Em không tin. . . . . . " Mộ Dung Kiệt có chút nhức đầu với sự cứng đầu của cô.
«Tôi nên tin sao ?" Nói anh chỉ từng thích mỗi một người phụ nữ, nói ra, ai tin đây !
«Hơn nữa, tối hôm qua anh nói, phụ nữ chỉ là đồ chơi mà thôi !" Ngải Tuyết tự giễu với bản thân khi nhớ tới lời anh nói hôm qua.
Toàn thân Mộ Dung Kiệt cứng đờ, tiếp theo miệng nhếch nụ cười ma mị.
Thì ra người phụ nữ ngốc lại để ý đến một câu nói này như vậy.
Đôi mắt chất chứa đầy nụ cười mê người.
Ngải Tuyết nhìn bộ dạng của anh này, cắn chặt môi, anh còn cười, rất đáng được tự hào sao ?
Mộ Dung Kiệt nhìn Ngải Tuyết mệt mỏi, tâm tình anh như bị treo lơ lửng.
Một tay kéo cô, đem đầu của mình nhẹ nhàng đặt trên vai của cô.
Hai mắt nhắm lại, khóe miệng mỉm cười.
«Mộ Dung Kiệt, anh làm gì vậy ?" Ngải Tuyết muốn đẩy anh ra, nhưng cô không có sức lực bằng anh.
«Nha đầu ngốc, em biết không? Anh dường như bắt đầu yêu em rồi» Nỉ non lên tiếng.
" hôi đi, trò đùa này không buồn cười gì cả» Ngải Tuyết cũng nghe không ra giọng nói nghiêm túc của Mộ Dung Kiệt.
Mộ Dung Kiệt không biết phải làm sao trước lời nói của cô, khẽ đẩy cô ra, hai tay nắm bả vai của cô.
«Ngải Tuyết, em là người phụ nữ đầu tiên của anh, cũng là người cuối cùng trong cuộc đời anh!" Lời nói Mộ Dung Kiệt đầy nghiêm túc như một lời hứa dành cho Ngải Tuyết.
Bộ dạng nghiêm túc thẳng thừng như vậy khiến Ngải Tuyết sửng sốt, mắt mở to nhìn anh.
Lúng túng ho «khụ khụ… Anh đừng giỡn như thế, tôi sẽ tưởng thật đấy !"
Mộ Dung Kiệt giận tím mặt, muốn giải thích thế nào, cô mới chịu tin anh đây.
Híp đôi mắt lại nhìn bằng nửa con mắt, Ngải Tuyết bị anh nhìn chăm chú có chút không tự nhiên, cảm giác muốn chạy trốn.
Gần nửa giờ sau, Mộ Dung Kiệt thở dài một cái.
Nhẹ nhàng đi tới phía trước cửa sổ, châm một điếu thuốc, chau mày lại, khiến Ngải Tuyết cảm thấy sự cô đơn, đau thương tỏa ra từ con người anh.
«Mười lăm năm trước, mẹ của anh, đã vụng trộm cùng người đàn ông khác tại ngồi nhà này bị ba anh đi công tác về bắt gặp được!" Dừng một chút, hút một hơi thuốc, rồi nhã khói ra
Tim của Ngải Tuyết chợt dừng nửa nhịp, nhìn sự đau thương của Mộ Dung Kiệt không biết nên làm sao cho phải
Thận trọng hỏi «Vậy. . . . . . Sau đó thì sao ?"
«Sau đó, ba anh không đành lòng tổn thương bà ta, một mình chạy xe điên cuồng ở trên đường cao tốc nên va chạm với xe tải chạy ngược chiều, chết ngay tại chỗ!"
/307
|