Suy nghĩ của anh nhớ lại hình ảnh đáng sợ trước kia, sắc mặt có chút tái nhợt.
Hút một hơi thuốc, "Ả tiện nhân đó chẳng những không hối hận vì ba rơi một giọt lệ, mà còn bỏ trốn theo gã đàn ông kia!".
"Năm đó, anh cái gì cũng không còn."
"Năm đó, anh mười tám tuổi!".
"Cũng từ lúc đó, anh thống hận đàn bà, ghét nhất phản bội!" Tâm tình Mộ Dung Kiệt có chút thống khổ, giọng nói càng ngày càng kích động! !
Ngải Tuyết nghe xong trong lòng đau xót vô cùng, chạy tới thận trọng vòng tay ôm anh từng phía sau, đầu dựa vào lưng anh.
"Anh đừng nói nữa, em tin anh!" .
Mộ Dung Kiệt quay lại ôm Ngải Tuyết thật chặt!
"Thật sao?Em sẽ không rời bỏ tôi chứ?"Giờ phút này Mộ Dung Kiệt yếu ớt như một đứa trẻ khao khác sự yêu thương mãnh liệt.
Ngải Tuyết bật khóc gật đầu, cô thật không nghĩ tới.
Mộ Dung Kiệt lại có tuổi thơ bi ai, đau khổ như thế!
Bản thân cô chưa trải qua làm sao biết được nối đau của người khác.
Ngày ngày ở trong cô nhi viện ngồi đến ngẩn người, mong ước mơ của mình sẽ thành sự thật.
Ba mẹ sẽ đón cô về nhà.
Thật ra nhiều lúc nửa đêm thức giấc khóc vỡ òa vì nhớ ba mẹ.
Tất cả đều nhờ viện trưởng ở cô nhi viện dỗ cô nín dỗ cô ngủ.
Nghĩ đi nghĩ lại, liền ôm Mộ Dung Kiệt khóc rống lên!
Còn thuận tiện đem nước mắt cùng nước mũi bôi đầy lên chiếc áo đắt tiền của Mộ Dung Kiệt, chiếc áo được may thủ công tinh tế từ Italy.
Mộ Dung Kiệt dùng sức nhúc nhích khóe môi.
Vươn tay vỗ lưng của cô,
"Đừng khóc đừng khóc, anh còn không có khóc, em cần gì phải khóc thương tâm như vậy?".
Ngải Tuyết nhất thời dở khóc dở cười, cô không phải khóc vì anh!
Lau nước mắt, bàn tay nhỏ bé đánh vào lồng ngực của anh!
"Mộ Dung Kiệt, em cũng vậy cũng không có ba mẹ, cho nên, chúng ta là người cùng số mệnh!" .
Sắc mặt Mộ Dung Kiệt trầm xuống.
"Bảo bối, người đàn ông trung niên trong bữa tiệc hôm trước không phải là ba nuôi của em sao?".
Ngải Tuyết không có ba mẹ, chính anh cũng từng nghe được bởi người chị của cô nói, mà người phụ nữ gặp trong bữa tiệc hôm đó là chị của cô!
Ngải Tuyết chu mỏ, cúi đầu xuống!
"Đúng vậy, em còn một người chị tên Ngải Vũ, em được nhận về nuôi để làm bạn với Ngải Vũ đấy!"
Mộ Dung Kiệt ôm cô ngồi xuống ghế sofa, để cô tựa vào ngực mình.
"Em rất biết ơn ông ta để em quen biết được anh!"Ngải Tuyết cười thê lương.
Mộ Dung Kiệt nhíu mày, "Em hối hận không?".
Ngải Tuyết cắn môi"Em không biết".
Mộ Dung Kiệt tức giận"Không biết? ? ?"
"Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau chứ?"
Hút một hơi thuốc, "Ả tiện nhân đó chẳng những không hối hận vì ba rơi một giọt lệ, mà còn bỏ trốn theo gã đàn ông kia!".
"Năm đó, anh cái gì cũng không còn."
"Năm đó, anh mười tám tuổi!".
"Cũng từ lúc đó, anh thống hận đàn bà, ghét nhất phản bội!" Tâm tình Mộ Dung Kiệt có chút thống khổ, giọng nói càng ngày càng kích động! !
Ngải Tuyết nghe xong trong lòng đau xót vô cùng, chạy tới thận trọng vòng tay ôm anh từng phía sau, đầu dựa vào lưng anh.
"Anh đừng nói nữa, em tin anh!" .
Mộ Dung Kiệt quay lại ôm Ngải Tuyết thật chặt!
"Thật sao?Em sẽ không rời bỏ tôi chứ?"Giờ phút này Mộ Dung Kiệt yếu ớt như một đứa trẻ khao khác sự yêu thương mãnh liệt.
Ngải Tuyết bật khóc gật đầu, cô thật không nghĩ tới.
Mộ Dung Kiệt lại có tuổi thơ bi ai, đau khổ như thế!
Bản thân cô chưa trải qua làm sao biết được nối đau của người khác.
Ngày ngày ở trong cô nhi viện ngồi đến ngẩn người, mong ước mơ của mình sẽ thành sự thật.
Ba mẹ sẽ đón cô về nhà.
Thật ra nhiều lúc nửa đêm thức giấc khóc vỡ òa vì nhớ ba mẹ.
Tất cả đều nhờ viện trưởng ở cô nhi viện dỗ cô nín dỗ cô ngủ.
Nghĩ đi nghĩ lại, liền ôm Mộ Dung Kiệt khóc rống lên!
Còn thuận tiện đem nước mắt cùng nước mũi bôi đầy lên chiếc áo đắt tiền của Mộ Dung Kiệt, chiếc áo được may thủ công tinh tế từ Italy.
Mộ Dung Kiệt dùng sức nhúc nhích khóe môi.
Vươn tay vỗ lưng của cô,
"Đừng khóc đừng khóc, anh còn không có khóc, em cần gì phải khóc thương tâm như vậy?".
Ngải Tuyết nhất thời dở khóc dở cười, cô không phải khóc vì anh!
Lau nước mắt, bàn tay nhỏ bé đánh vào lồng ngực của anh!
"Mộ Dung Kiệt, em cũng vậy cũng không có ba mẹ, cho nên, chúng ta là người cùng số mệnh!" .
Sắc mặt Mộ Dung Kiệt trầm xuống.
"Bảo bối, người đàn ông trung niên trong bữa tiệc hôm trước không phải là ba nuôi của em sao?".
Ngải Tuyết không có ba mẹ, chính anh cũng từng nghe được bởi người chị của cô nói, mà người phụ nữ gặp trong bữa tiệc hôm đó là chị của cô!
Ngải Tuyết chu mỏ, cúi đầu xuống!
"Đúng vậy, em còn một người chị tên Ngải Vũ, em được nhận về nuôi để làm bạn với Ngải Vũ đấy!"
Mộ Dung Kiệt ôm cô ngồi xuống ghế sofa, để cô tựa vào ngực mình.
"Em rất biết ơn ông ta để em quen biết được anh!"Ngải Tuyết cười thê lương.
Mộ Dung Kiệt nhíu mày, "Em hối hận không?".
Ngải Tuyết cắn môi"Em không biết".
Mộ Dung Kiệt tức giận"Không biết? ? ?"
"Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau chứ?"
/307
|