Rất nhanh, Giản Mộng đã tới trong tay còn xách theo một giỏ trái cây thật to.
"Tiểu Tuyết, cậu làm sao vậy?" Giản Mộng nhìn sắc mặt Ngải Tuyết có chút tái nhợt, trong lòng không vui.
"Giản Mộng, bảo bảo của tớ mất rồi." Ngải Tuyết nhìn bạn tốt, nghẹn ngào nói.
Giản Mộng hơi sững sờ, có chút không dám tin nhìn Ngải Tuyết, trong lòng không thể chấp nhận sự thật này.
Lời an ủi như nghẹn lại ở cuống họng.
Lúc này, lời an ủi động viên nào cũng trở nên vô dụng, nhẹ nhàng nắm tay cô, tay kia vỗ lưng cô.
Nước mắt trên khuôn mặt Giản Mộng cũng từ từ chảy xuống, cô biết, Ngải Tuyết không thể sanh non.
Còn nhớ rõ thời điểm Ngãi Tuyết mới vừa mang thai, cô đã dẫn Ngải Tuyết vào bệnh viện, được biết nếu như Ngải Tuyết sanh non sẽ không bao giờ có cơ hội mang thai nữa.
"Mộ Dung Kiệt biệt cậu không thể. . . . . . ?" Giản Mộng không thể nói ra hai chữ‘sinh con’, có chút lo lắng nhìn cô.
Ngải Tuyết lắc đầu một cái, thật ra thì cô cũng không xác định được.
"Mộng Mộng, tớ muốn rời đi!" Ngải Tuyết lau nước mắt, nhẹ nhàng nói.
Giản Mộng đẩy cô"Tiểu Tuyết, cậu không thể đi, Mộ Dung Kiệt sẽ giết cậu đấy!"
Cô cũng không quên lần trước Ngải Tuyết rời đi, lửa giận của Mộ Dung Kiệt ngùn ngụt ngập trời.
Ngải Tuyết cười khổ"Tớ cũng không muốn rời khỏi anh ấy, hiện tại, anh ấy còn yêu thích tớ, nhưng sau này ngày còn dài như vậy, cậu cảm thấy, có người đàn ông nào nguyện ý cả đời cùng một người phụ nữ không thể có con cho anh ta không?"
Giản Mộng suy nghĩ một chút, Ngải Tuyết nói rất đúng, người đàn ông như Mộ Dung Kiệt, muốn loại phụ nữ nào mà không có, làm sao có thể một lòng với Ngải Tuyết, khi cô không còn khả năng mang thai.
Theo bản năng nhẹ nhàng nắm tay cô thật chặt, vì đau Ngải Tuyết la lên, Lãnh Băng nhíu chân mày nhìn bọn họ, Giản Mộng sớ tới mức rùng mình một cái..
"Tiểu Tuyết, người phụ nữ là ai vậy? Tớ nhìn cả người cô ấy một chút ấm áp cũng không có!"Giản mộng nhìn Ngải Tuyết, nhỏ giọng hỏi.
Ngải Tuyết chu mỏ"Là người của Mộ Dung Kiệt phái tới bảo vệ tớ, có cô ấy ở đây, tớ không thể rời đi thuận lợi rồi!"
Giản Mộng gật đầu một cái, chính xác hơn là một phiền toái lớn! Không hổ là người của Mộ Dung Kiệt, không dễ chọc chút nào!
"Cho nên, tớ cần cậu giúp!"Ngải Tuyết lôi kéo Giản Mộng nhờ giúp đỡ.
Giản Mộng lập tức nhảy dựng lên"Ôi, bạn học nhỏ của tớ, cậu tha cho tớ đi, tớ không dám!" Mộ Dung Kiệt, cô chọc không nổi nha?
Vẻ mặt Ngải Tuyết đau khổ"Tớ chỉ có mình cậu để nhờ vả thôi!"
Giản Mộng lắc đầu từ chối, chuyện gì cũng được nhưng chuyện này thì không bao giờ.
"Tiểu Tuyết, cậu làm sao vậy?" Giản Mộng nhìn sắc mặt Ngải Tuyết có chút tái nhợt, trong lòng không vui.
"Giản Mộng, bảo bảo của tớ mất rồi." Ngải Tuyết nhìn bạn tốt, nghẹn ngào nói.
Giản Mộng hơi sững sờ, có chút không dám tin nhìn Ngải Tuyết, trong lòng không thể chấp nhận sự thật này.
Lời an ủi như nghẹn lại ở cuống họng.
Lúc này, lời an ủi động viên nào cũng trở nên vô dụng, nhẹ nhàng nắm tay cô, tay kia vỗ lưng cô.
Nước mắt trên khuôn mặt Giản Mộng cũng từ từ chảy xuống, cô biết, Ngải Tuyết không thể sanh non.
Còn nhớ rõ thời điểm Ngãi Tuyết mới vừa mang thai, cô đã dẫn Ngải Tuyết vào bệnh viện, được biết nếu như Ngải Tuyết sanh non sẽ không bao giờ có cơ hội mang thai nữa.
"Mộ Dung Kiệt biệt cậu không thể. . . . . . ?" Giản Mộng không thể nói ra hai chữ‘sinh con’, có chút lo lắng nhìn cô.
Ngải Tuyết lắc đầu một cái, thật ra thì cô cũng không xác định được.
"Mộng Mộng, tớ muốn rời đi!" Ngải Tuyết lau nước mắt, nhẹ nhàng nói.
Giản Mộng đẩy cô"Tiểu Tuyết, cậu không thể đi, Mộ Dung Kiệt sẽ giết cậu đấy!"
Cô cũng không quên lần trước Ngải Tuyết rời đi, lửa giận của Mộ Dung Kiệt ngùn ngụt ngập trời.
Ngải Tuyết cười khổ"Tớ cũng không muốn rời khỏi anh ấy, hiện tại, anh ấy còn yêu thích tớ, nhưng sau này ngày còn dài như vậy, cậu cảm thấy, có người đàn ông nào nguyện ý cả đời cùng một người phụ nữ không thể có con cho anh ta không?"
Giản Mộng suy nghĩ một chút, Ngải Tuyết nói rất đúng, người đàn ông như Mộ Dung Kiệt, muốn loại phụ nữ nào mà không có, làm sao có thể một lòng với Ngải Tuyết, khi cô không còn khả năng mang thai.
Theo bản năng nhẹ nhàng nắm tay cô thật chặt, vì đau Ngải Tuyết la lên, Lãnh Băng nhíu chân mày nhìn bọn họ, Giản Mộng sớ tới mức rùng mình một cái..
"Tiểu Tuyết, người phụ nữ là ai vậy? Tớ nhìn cả người cô ấy một chút ấm áp cũng không có!"Giản mộng nhìn Ngải Tuyết, nhỏ giọng hỏi.
Ngải Tuyết chu mỏ"Là người của Mộ Dung Kiệt phái tới bảo vệ tớ, có cô ấy ở đây, tớ không thể rời đi thuận lợi rồi!"
Giản Mộng gật đầu một cái, chính xác hơn là một phiền toái lớn! Không hổ là người của Mộ Dung Kiệt, không dễ chọc chút nào!
"Cho nên, tớ cần cậu giúp!"Ngải Tuyết lôi kéo Giản Mộng nhờ giúp đỡ.
Giản Mộng lập tức nhảy dựng lên"Ôi, bạn học nhỏ của tớ, cậu tha cho tớ đi, tớ không dám!" Mộ Dung Kiệt, cô chọc không nổi nha?
Vẻ mặt Ngải Tuyết đau khổ"Tớ chỉ có mình cậu để nhờ vả thôi!"
Giản Mộng lắc đầu từ chối, chuyện gì cũng được nhưng chuyện này thì không bao giờ.
/307
|