Thật ra thì, Tiểu Tuyết, trước tiên cậu thử thăm dò ý kiến của Mộ Dung Kiệt xem sao, ngộ nhỡ anh ấy có thể tiếp nhận thì sao?"
Ngải Tuyết cúi đầu, cô cũng từng nghĩ tới việc này, nhưng cô rất sợ, sợ nghe được đáp án khiến cô đau lòng!
Cho nên, cô tình nguyện không biết thì tốt hơn, ít nhất, cũng để cho cô một chút ảo vọng tin tưởng vào anh.
Vô lực buông tay đang lôi kéo Giản Mộng, không nói tiếng nào ngồi ở đầu giường.
Giản Mộng nhìn Ngải Tuyết không còn sức sống như vậy, trong lòng khó chịu muốn chết.
Giúp cô, nhưng cô và người nhà sợ rằng đều gặp họa bởi người đàn ông ác ma kia.
Không giúp cô, nhưng Ngải Tuyết như vậy thật khiến người khác phải đau lòng!
"Tiểu Tuyết, cậu cho tớ thời gian suy nghĩ được không? Cậu cũng không gấp rời đi mà!"
Cô thật sự cần suy nghĩ kỹ, cân nhắc một chút!
Ngải Tuyết nhếch miệng, ‘ừ’ một tiếng.
"Đại ca!" Ngoài cửa, âm thanh cung kính của Lãnh Băng truyền đến,
"Mộ Dung Kiệt tới rồi, vậy tớ đi trước, lần sau tớ đến thăm cậu!"Giản Mộng đeo ba lô đứng lên.
Ngải Tuyết gật đầu một cái, "Tớ chờ cậu!".
Giản Mộng thấy Mộ Dung Kiệt đi tới, thần sắc có chút hốt hoảng muốn né tránh "Thiếu gia Mộ Dung. . . . . ."
Mộ Dung Kiệt ‘ừ’ một tiếng, không có nhìn cô, đi thẳng tới bên cạnh Ngải Tuyết.
"Bảo bối, có chỗ nào không thoải mái!".
Ngải Tuyết lắc đầu một cái, "Em đói bụng!".
Mộ Dung Kiệt sửng sốt "Em chưa ăn cơm sao?".
Ngải Tuyết liếc nhìn Lãnh Băng, khóe miệng nhếch lên"Em nói muốn ăn cháo, cô ấy không mua!"
Ánh mắt Mộ Dung Kiệt trở nên lạnh lẽo, không chút thiện cảm nhìn Lãnh Băng.
Sắc mặt Lãnh Băng lập tức tối sầm, cô nhóc này rõ ràng đang trả đũa mình, cô ấy có kêu đói với mình lúc nào đâu?
"Tôi lập tức đi chuẩn bị!"
Trong chốc lát, Lãnh Băng xách một phần cháo nóng hổi đem tới cho Ngải Tuyết.
Ngải Tuyết mở ra vừa nhìn vừa cười nham hiểm.
"Kiệt, hôm nay, em rất muốn ăn cháo trứng muối thịt nạc, không muốn ăn cháo cá!".
Một ánh mắt Mộ Dung Kiệt ném tới ra hiệu cho Lãnh Băng!
Thời điểm, cô lặp lại lần nữa, Lãnh Băng rõ ràng có chút không kiên nhẫn.
Ngải Tuyết nháy nháy mắt"Không phải tôi nói muốn ăn cháo trứng muối thịt nạc, không cần cháo cá sao?"
Mộ Dung Kiệt ngây người một hồi lâu, nhìn Ngải Tuyết có chút kỳ quái.
Nha đầu này, từ lúc nào lại soi mói, bắt bẻ như vậy! Nhìn gương mặt Lãnh Băng một màu đen, trong lòng đại khái đã hiểu.
Buồn cười nâng khóe môi lên"Ngoan, anh giúp em đổi cháo cá lại là được!"
Ngải Tuyết gật đầu một cái, cũng không muốn làm khó khúc gỗ kia, nhưng trên miệng vẫn như cũ không buông tha người ta.
"Em cần cháo trứng muối thịt nạc không cần cháo cá, chính là cháo thịt nạc!Chị nhớ kĩ nha!"
Ngải Tuyết nhìn Lãnh Băng cắn răng nghiến lợi, tức giận tích tụ trong lòng nãy giờ cũng trôi đi bớt, ai bảo cô ấy cứ lạnh lùng với mình!
Ngải Tuyết cúi đầu, cô cũng từng nghĩ tới việc này, nhưng cô rất sợ, sợ nghe được đáp án khiến cô đau lòng!
Cho nên, cô tình nguyện không biết thì tốt hơn, ít nhất, cũng để cho cô một chút ảo vọng tin tưởng vào anh.
Vô lực buông tay đang lôi kéo Giản Mộng, không nói tiếng nào ngồi ở đầu giường.
Giản Mộng nhìn Ngải Tuyết không còn sức sống như vậy, trong lòng khó chịu muốn chết.
Giúp cô, nhưng cô và người nhà sợ rằng đều gặp họa bởi người đàn ông ác ma kia.
Không giúp cô, nhưng Ngải Tuyết như vậy thật khiến người khác phải đau lòng!
"Tiểu Tuyết, cậu cho tớ thời gian suy nghĩ được không? Cậu cũng không gấp rời đi mà!"
Cô thật sự cần suy nghĩ kỹ, cân nhắc một chút!
Ngải Tuyết nhếch miệng, ‘ừ’ một tiếng.
"Đại ca!" Ngoài cửa, âm thanh cung kính của Lãnh Băng truyền đến,
"Mộ Dung Kiệt tới rồi, vậy tớ đi trước, lần sau tớ đến thăm cậu!"Giản Mộng đeo ba lô đứng lên.
Ngải Tuyết gật đầu một cái, "Tớ chờ cậu!".
Giản Mộng thấy Mộ Dung Kiệt đi tới, thần sắc có chút hốt hoảng muốn né tránh "Thiếu gia Mộ Dung. . . . . ."
Mộ Dung Kiệt ‘ừ’ một tiếng, không có nhìn cô, đi thẳng tới bên cạnh Ngải Tuyết.
"Bảo bối, có chỗ nào không thoải mái!".
Ngải Tuyết lắc đầu một cái, "Em đói bụng!".
Mộ Dung Kiệt sửng sốt "Em chưa ăn cơm sao?".
Ngải Tuyết liếc nhìn Lãnh Băng, khóe miệng nhếch lên"Em nói muốn ăn cháo, cô ấy không mua!"
Ánh mắt Mộ Dung Kiệt trở nên lạnh lẽo, không chút thiện cảm nhìn Lãnh Băng.
Sắc mặt Lãnh Băng lập tức tối sầm, cô nhóc này rõ ràng đang trả đũa mình, cô ấy có kêu đói với mình lúc nào đâu?
"Tôi lập tức đi chuẩn bị!"
Trong chốc lát, Lãnh Băng xách một phần cháo nóng hổi đem tới cho Ngải Tuyết.
Ngải Tuyết mở ra vừa nhìn vừa cười nham hiểm.
"Kiệt, hôm nay, em rất muốn ăn cháo trứng muối thịt nạc, không muốn ăn cháo cá!".
Một ánh mắt Mộ Dung Kiệt ném tới ra hiệu cho Lãnh Băng!
Thời điểm, cô lặp lại lần nữa, Lãnh Băng rõ ràng có chút không kiên nhẫn.
Ngải Tuyết nháy nháy mắt"Không phải tôi nói muốn ăn cháo trứng muối thịt nạc, không cần cháo cá sao?"
Mộ Dung Kiệt ngây người một hồi lâu, nhìn Ngải Tuyết có chút kỳ quái.
Nha đầu này, từ lúc nào lại soi mói, bắt bẻ như vậy! Nhìn gương mặt Lãnh Băng một màu đen, trong lòng đại khái đã hiểu.
Buồn cười nâng khóe môi lên"Ngoan, anh giúp em đổi cháo cá lại là được!"
Ngải Tuyết gật đầu một cái, cũng không muốn làm khó khúc gỗ kia, nhưng trên miệng vẫn như cũ không buông tha người ta.
"Em cần cháo trứng muối thịt nạc không cần cháo cá, chính là cháo thịt nạc!Chị nhớ kĩ nha!"
Ngải Tuyết nhìn Lãnh Băng cắn răng nghiến lợi, tức giận tích tụ trong lòng nãy giờ cũng trôi đi bớt, ai bảo cô ấy cứ lạnh lùng với mình!
/307
|