Trông về phía xa đều là những dãy núi nhấp nhô. Kỳ thật mà nói thì núi Giang Nam cũng không phải cao lắm, giống như thấm quá nhiều nước mưa nên cảm giác ẩm ướt quá không đủ uy vũ. Nhưng trên núi thật xanh tươi um tùm, cảnh tươi mát thật khiến đôi mắt được hưởng thụ.
Anh đang chỉ dậy cho một cô gái tư thế đánh Golf, người ngoài nhìn vào sẽ thấy thái độ của hai người vô cùng thân thiết và có chút mờ ám. Uông Thủy Mạt ngồi dưới chiếc ô ở đằng xa, nhìn đôi tuấn nam mỹ nữ phối hợp đầy giả tạo. Nam thực cao lớn hiếm thấy, nữ dáng vẻ thiết tha mềm mại, thực sự có tác dụng điểm tô cho cảnh vật. Càng miễn bàn là cái dáng vẻ thiết tha kia thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên cùng anh trò chuyện, được anh chăm sóc chu đáo, cúi đầu tựa vào tai mà nỉ non những lời nhỏ nhẹ, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười như hoa như ngọc, mọi thứ xung quanh đều không ngừng rung động.
Đường Hãn Đông một tay ôm người đẹp một tay cầm ly nước đưa lên miệng uống, quay sang cười hỏi cô :" Uông tiểu thư sao không tham gia chơi ? ". Uông Thủy Mạt nở một nụ cười thản nhiên có ẩn chứa lễ độ, nói :" Thật ngại quá nhưng tôi không thích ", nếu không do phụ thân năm lần bảy lượt muốn cô tham gia thì cô sẽ tuyệt đối không bước chân đến đây. Qua vài ngày, cô biết được anh cùng với Đường Hãn Đông quan hệ không phải đơn giản.
Đường Hãn Đông phong lưu lỗi lạc cười nói :" Để tôi dẫn ! Ai mà chẳng muốn thăm thú đy chơi một chút!". Ở ngoài mặt hắn tuy rằng cười nhưng trong bụng đã muốn đem Ngôn Bách Nghiêu kia mắng cho mấy lần. Hắn thực chế giễu, rõ ràng người là do hắn ta muốn tìm đến. Thế mà lúc này lại cùng cô gái khác liếc mắt đưa tình. Lại còn đem người ta ném cho mình trông coi. Tốt xấu gì cũng là do Đường Đông Hãn ra mặt mời hẹn, hắn không tiếp đón thì lấy ai đi bây giờ. Nếu là bình thường hắn đã chẳng thèm để ý, nhưng hiện tại anh chỉ một mực ôm tấm thân mềm mại ấm nóng đến không tha, làm sao có thời gian đón tiếp cô.
Chậm rãi nuốt nước bọt xuống, hắn chớp mắt, trong đầu chợt lóe lên một tia. Không đúng, thật sự là không đúng. Ngôn Bách Nghiêu tiểu tử này, hôm nay khẳng định là có gì không đúng. Ngày thường chưa từng thấy anh phóng túng cởi mở như hôm nay, thế nào mà bây giờ lại công khai tán tỉnh ong bướm. Đương nhiên bình thường bạn hữu đều tự mang bạn gái đến gặp gỡ không ít, nhưng là đến lúc thì từng người đều trở về phòng riêng mà ân ái. Cho tới bây giờ, anh chưa từng xuất hiện bên bất kỳ cô gái nào cả.
Đường Đông Hãn chậm rãi đêm tầm mắt vòng trở lại, nhìn chằm chằm vào Uông Thủy Mạt mà cần thận dò xét. Khuôn mặt thanh tú, làn da đặc biệt mềm mại, phấn nộn giống như là trẻ con vậy. Nhưng nói cho cùng thì cũng không phải là kiểu đặc biệt xuất chúng ! So sánh với cô gái kia xem chừng còn kém vài phần. Dù sao cô ta cũng được tuyển chọn kỹ càng, mang vẻ đẹp mỹ lệ, là ngôi sao mới lên, cố gắng ra vẻ ngây thơ, bên ngoài thì mang vài phần kiều mỵ, nhưng bên trong lại là diêm dúa lẳng lơ. Nhưng cho cùng thì cô ta cũng không đặc biệt hấp dẫn người khác. Nhìn chung, những bạn gái của Nghiêu vài năm nay, người nào cũng có thể so sánh với nàng vài lần.
Mà lại xem ra ý tứ đối với cô cũng không giống vậy. Nếu thật sự có ý thì sẽ không đem hai người con gái đến cùng một chỗ. Giống như hai người lúc này, chơi thì vẫn chơi, nhưng vẫn là có sự phân biệt đẳng cấp. Còn nếu là không có ý gì thì cũng đã chẳng ngỏ ý mời cô đến, lại làm cho hắn phải trực tiếp gọi điện cho phụ thân Uông Thủy Mạt, vòng vo một hồi, tốn nhiều công sức mới mời được nàng đến đây. Cô lại dường như chẳng lưu tâm, mọi chuyện đều thản nhiên. Lúc này đang cầm trên tay một quyển tạp chí mới nhất mà chậm rãi thưởng thức.
Uông Thủy Mạt mang theo tiếng cười mà nói :" Tôi thật sự không có tế bào vận động. Mọi người cứ chơi vui vẻ!". " Hãn Đông, chúng ta đy chơi bóng thôi. Được không? Người ta vừa mới học được một chút thôi mà!" Cảm giác được người đàn ông có phần xa cách, người đẹp bên cạnh Đường Hãn Đông liền chủ động tranh thủ lực chú ý của hắn, hai tay ôm ngang thắt lưng mà không ngừng vặn vẹo. Mê hoặc như vậy thì có mấy kẻ có thể trốn tránh, mà lúc này Đường Hãn Đông cũng đang muốn chơi. Hắn một tay ôm thắt lưng người đẹp, trấn an nói :" Được. Đy chơi thôi!". Khó mà có được một ngày nghỉ, phải biết tranh thủ mà tận dụng. Đường Hãn Đông khách khí nói với cô :" Xin lỗi vì không thể tiếp tục tiếp chuyện ~". Uông Thủy Mạt lúc này mới ngẩng đầu lên :" Chơi vui vẻ"
Thời tiết tháng 5 không nóng cũng không lạnh, mọi thứ đều thực dễ chịu. Có ánh nắng mặt trời, có gió mát, lại còn ở giữa chốn phong cảnh nên thơ, nhưng tâm trạng cô lại chẳng có nửa điểm thưởng thức. Bụng lại truyền lên những cơn đau. Cô thở dài, lại bệnh cũ. Lúc trước thỉnh thoảng mới phát tác, không hiểu sao mấy ngày nay lại đến rất thường xuyên. Cô biết, là vì sự xuất hiện của anh.
Từng có lúc nghĩ cả đời này hai người sẽ không có cơ hội gặp lại nữa. Không biết bao nhiêu lần cô đã tưởng tượng ra cảnh ngày hôm nay này, nhưng giờ xem ra còn kém xa với thực tế, thật khiến người ta đau lòng. Anh với cô đã sớm trở thành người xa lạ. Cho dù đã từng thân mật với nhau đến bao nhiêu, đã từng chung giường với nhau bao lâu, giờ so với người xa lạ càng xa lạ hơn. Thời gian đã biến khoảng ký ức đó thành hư không.
Cô lấy từ trong túi xách ra một lọ thuốc, bác sĩ biết cô hay đau bụng nên khuyên đem theo mình lọ thuốc này. Đổ vào lòng bàn tay vài viên thuốc nhỏ li ti, nhưng lại có thể khiến cho cô cảm thấy thoải mái hơn. Cô chậm rãi cho thuốc vào miệng, uống một hớp nước, nuốt xuống. Xem ra sắp tới sẽ không còn phải đy tới bệnh viện để gặp bác sĩ nữa rồi.
Ngôn Bách Nghêu ôm người đẹp chậm rãi đy tới nghỉ ngơi ở bàn trên. Tay vô cùng thân thiết chạm vào chóp mũi :" Em muốn uống nước chứ?". Cô gái ở yên trong lòng anh, nhẹ nhàng lay động, giống như ở xung quanh không có ai, trả lời :" Em cũng giống anh". Ngôn Bách Nghiêu cười một cách khiêu gợi :" Được thôi bé yêu!"
Cô day mặt khớp tay mình, không muốn tiết lộ cảm xúc chân thật. Trước đây khi còn ở chung, anh thích nhất là gọi cô là "Bé yêu". Anh lớn hơn cô 3 tuổi, luôn có cách yêu thương cô. Sau khi hai người yêu nhau, anh lại luôn có cách làm tổn thương cô. Mặc kệ là anh vô tâm hay cô ý, cô đều cảm thấy đau đớn, ngay cả bụng cũng đã bắt đầu cảm nhận được.
Dáng vẻ thướt tha tiến đến gần bên cô, nghiêng người cười thân mật và nói :" Xin chào, tôi là Vương Vân". Uông Thủy Mạt cũng nghiêng đầu chào:" Xin chào, tôi là Uông Thủy Mạt. Thật hân hạnh được biết cô". Vương Vân liếc mắt nhìn vào tờ tạp chí trong tay cô, rồi nói:" Đây là kiểu dáng mới nhất đó, nhìn cũng không tệ lắm, mỗi tội là hơi khó phối hợp". Uông Thủy Mạt chỉ im lặng lắng nghe, cô tuy nói là ở thành phố coi như giàu có, nhưng đến đất Thượng Hải thực vẫn chưa là gì. Huống hồ khi nhỏ gia đình cô vốn chưa giàu có thế nên cô vốn không có ham mê đối với hàng hiệu.
Anh cứ thế nâng ly nước trong tay lên uống, nghe Vân Vương nhắc tới bộ quần áo kia, tầm mắt hướng tới tạp chí liếc qua một cái, liền nói: " Em thích thì mua một bộ đy!". Vân Vương nghe được vậy liền mỉm cười sung sướng, nụ cười như một đóa Mân côi xinh đẹp động lòng người. Cô ta liền một bước đem nụ cười đó in trên môi anh. Anh cũng quay sang, đáp lại bằng một nụ hôn kiểu Pháp đầy nồng nhiệt.
Rất nhiều năm về trước, khi hai người đy dạo trên một con phố, cô đã từng dừng trước một cửa hiệu thời trang mà ngắm nhìn. Anh thấy vậy liền kéo cô đy vào bên trong, mà cô sống chết không chịu vào. Tuy biết rằng gia cảnh nhà anh tốt, bình thường anh chưa từng bận tâm vì vấn đề tiền nong. Nhưng cô vẫn là không muốn tiêu xài bằng tiền của anh. Cô đã từng cùng anh đứng ở đường phố nước ngoài, mặt đối mặt mà giằng co với nhau: " Là nhân tình nhân ngãi mới thỏa sức mà tiêu xài tiền của đàn ông. Về sau em sẽ là vợ anh, sẽ phải biết cách giúp anh tiết kiệm". Về sau mỗi lần cô tức giận, anh đều một mực dỗ dành - hiện tại mới có thể biết được, để một người đàn ông ghi nhớ một người phụ nữ, chỉ có cách tiêu thật nhiều tiền của hắn ta, mà tốt nhất là tiêu hết sạch số tiền mà hắn kiếm được, làm cho hắn mắc nợ đến chết. Để về sau ghi nhớ người phụ nữ đó vĩnh viễn mắc nợ hắn. Thật là hay!
Cô nhẹ nhàng chạm vào khóe miệng, tay từ từ vuốt bụng để giảm cảm giác đau đớn cũng tranh thủ tìm lý do để cáo từ. Bỗng lúc này đây nghe từ phía đằng sau vọng đến một trận cười trêu đùa:" Chậc chậc chậc! Xem bộ dáng dục vọng bất mãn của hắn kìa. Nếu không phải sớm quen biết cậu, lại còn tưởng rằng người này mới chỉ mười tám tuổi!". Đang quay cuồng trong nụ hôn nồng nhiệt, Vương Vân thẹn thùng nói giúp Bách Nghiêu :" Có người ----" trong cách diễn đạt của người Trung Quốc thì phải biết bốn chữ này".
Uông Thủy Mạt vừa quay đầu, chỉ thản nhiên mà hạ làn mi xuống, đằng sau có hai người đàn ông chầm chậm bước đến. Một người là Đường Hãn Đông, người còn lại cô không nhận biết được, nhưng lại cảm giác khá quen. Giống như năm ấy ánh mặt trời California chiếu lên gương mặt anh, nơi đó thường xuyên xuất hiện nụ cười sáng ấm, tưởng như rất dễ thấm vào tận sâu con tim.
Trừ bỏ nụ cười, ngũ quan người nọ so với anh thực tương đồng. Cô có cảm giác thời gian đang quay ngược trở lại. Mất một lúc sao cô mới phát hiện ra là mình đã bất động khá lâu, thất lễ liền cười nói hỏi thăm.
Người nọ sang sảng cười nói :" Vu Bách Thiên, là em họ của Ngôn Bách Nghiêu" - " Uông Thủy Mạt ". Thì ra là em họ, chẳng trách hình dáng hai người có sáu bảy phần tương tự. Vu Bách Thiên có bàn tay rất lớn, cũng rất ấm áp. Giống như tay anh. Cô đã từng nắm giữ bàn tay ấy, nghĩ rằng có thể tay trong tay đy đến hết cuộc đời….
Vu Bách Thiên quay đầu nói :" Anh, không phải đang đy Úc nghỉ phép sao? Vừa nãy em còn tưởng nhìn nhầm người". Cô cũng quay sang phía anh, Ngôn Bách Nghiêu cảm thấy có chút tức giận, vừa rồi đã diễn cảnh hôn nồng nhiệt như vậy mà trước mặt cô mà xem ra chẳng có ảnh hưởng gì đến cô cả. Anh hơi hơi nhíu mày, trả lời :" Vừa mới về. Không phải để người bên cạnh kéo trở về sao? Nói cái gì tiệc tối ba mươi cuối năm, nhất định phải dự họp. Nếu không liền xách đầu tới gặp!" Hướng bốn phía hắn nhìn nhìn: "Như thế nào? Chỉ có một người?"
Vu Bách Thiên ngồi đối diện với anh, nói:" Một đám người không có tinh thần gì cả! Đang muốn quay đầu về liền đụng trúng anh Đường". Đường Hãn Đông chủ nhà liền tiếp :" Quay cái gì mà quay, chúng ta ở đây vừa vặn 5 thiếu 1 "
Nói vài câu chuyện phiếm, Đường Hãn Đông liền ôm người đẹp của hắn đy chơi đùa. Chu Bách Thiên nhìn cô vài lần, mới nói:" Uông tiểu thư, có muốn cùng đy dạo?". Uông Thủy Mạt liền lắc đàu, thản nhiên mỉm cười đáp trả :" Tôi thật sự không biết chơi". Vu Bách Thiên lại cười :" Vậy thì có sao, vậy thì quan hệ gì. Nhớ năm đó, tôi không biết gì cả, còn không phải anh tôi dùng gậy đánh gôn dạy đả thông sao?.". Vị Vương tiểu thư tựa hồ đối với chuyện của Ngôn Bách Nghiêu cực kỳ hứng thú, sáp tiến gần nói :" Bách Nghiêu hồi nhỏ như thế nào?"
Chu Bách Thiên liền bật cười haha :" Hồi thiếu niên đã đạt được giải quán quân trẻ !". Hồi trước ở cùng một chỗ với nhau, anh che giấu khá nhiều chuyện, kể như chuyện gia thế của anh. Hiện tại mới biết được anh nguyên lai thực biết đánh Golf. Sau khi chia tay hai năm lúc đọc tạp chí mới biết được gia tộc nhà anh, là nhà thực có quyền lực, tóm lại là làm cho người ta cảm thấy không thoải mái đến cực điểm. Giống như một người chồng bị đồn là có tình nhân, rồi cuối cùng lại phát hiện tình nhân chẳng ai khác chính là cô vợ, thực khiến người ta cảm thấy xấu hổ. Đặc biệt từ khi nhận được điện thoại của Lâu Lục Kiều :" Cậu thực không biết hắn là con rùa vàng đy?". Thật đúng là vui sướng khi thấy kẻ khác gặp họa.
Cô bỗng nhiên cười khẽ :" Vậy phiền anh dạy tôi được chứ?". Nụ cười kia ở trong chỗ cây bách che trời, lại như pháo hoa đủ màu chói mắt. Ngôn Bách Nghiêu tựa mình trên ghế, nhìn theo dáng hai người dần khuất. Trong trí nhớ của anh, cô ngày ấy với bây giờ tựa hồ kém nhau rất xa. Cô trước kia rất thích cười, năm ấy lần đầu tiên gặp nhau, chính là khi cô đang cười rất tươi tắn, rực rỡ trong veo như thủy tinh. Cho dù khóc thì cũng sẽ rất nhanh lại bị anh chọc cho cười thì thôi rồi sẽ đem toàn bộ nước mắt nước mũi lau lên quần áo anh mặc dù hôm sau vẫn là cô đy giặt lại chúng. Nhưng đấy là việc cô yêu thích, đặc biệt yêu thích, cô thường chui vào lòng anh như con mèo nhỏ.
Nhớ rõ ngày mất đy đứa bé, cô mỗi ngày đều giống nhau, cứ khóc đến khi mệt thì chìm sâu vào giấc ngủ, ngủ dậy lại khóc. Khi tâm tình đã khá hơn, cô vẫn chui vào trong lòng anh, cầm áo anh mà nghiến răng nghiến lợi nói :" Anh trả lại bảo bối cho em". Hoặc là nói :" Ngôn Bách Nghiêu, anh xong rồi. Đời này anh sẽ bị em quấn lấy đến chết!". Thời gian đó anh chỉ biết dỗ dành cho cô nguôi ngoai. Cô được giáo dục rất tốt, kể cả khi tức giận cùng lắm chỉ mắng người là " Đồ trứng thối"
Nhưng hiện tại thì sao? Cô chỉ từ đầu tới cuối một mảnh lãnh đạm. Giống như anh chỉ là người xa lạ. Anh vẫn nghĩ, có phải là….vì cô đã từng mang đứa con của anh nên cho tới giờ anh đều đêm dài tĩnh mịch mà nhớ đến cô chăng? Có lẽ là một cảm giác áy náy pha lẫn tiếc nuối.
Anh thật vẫn không quên được sự phản bội của cô, nếu không phải trong email Lâu Lục Kiều gửi cho anh ảnh cô chụp thân mật với người đàn ông khác thì anh còn khó có thể tưởng tượng được mới ba tháng trước người con gái này còn nằm trong vòng tay anh, thế nhưng nay đã trong tay người khác. Cho dù về sau Lâu Lục Kiều có liên hệ nhưng anh cũng tuyệt đối không nhắc tới nàng nữa.
Anh nhớ lại khoảng thời gian đó, đã có lúc không thể chịu được mà muốn gọi điện cho cô, may mắn mỗi khi đưa tay ấn từng con số cuối cùng đều không thể ấn tiếp nút gọi. " Nghe Lư Dịch Hằng kể, khi hắn tới sân bay ở Mỹ liền bị cô đụng ngã, nhìn lại hóa ra hắn đụng phải bụng lớn của cô". Những lời Đường Hãn Đông từng nói giờ lại vọng lại bên tai anh. Thì ra cô đã từng mang thai đứa con của người khác - nghĩ tới đây anh liền nắm chặt bàn tay. Bác sĩ từng nói cô sẽ rất khó thụ tinh thế nên vì thế anh rất nhẹ nhàng với cô. Không ngờ hơn một năm sau cô lại có thể mang thai. Lúc ấy anh đã từng điên rồ mà nghĩ rằng, chỉ cần cô mang thai anh liền có thể sang Mỹ mà kết hôn với cô.
Xa xa là nét mặt cô cười tươi như hoa, tựa hồ cô đối với Bách Thiện có thiện cảm tốt. Anh cười lạnh, quay đầu ôm Vương Vân :" Đy, anh sẽ dạy em đánh golf như thế nào". Gió thổi nhè nhẹ, mơ hồ mang theo âm thanh của cô, tưởng như mơ hồ mà lại rõ ràng.
Anh đang chỉ dậy cho một cô gái tư thế đánh Golf, người ngoài nhìn vào sẽ thấy thái độ của hai người vô cùng thân thiết và có chút mờ ám. Uông Thủy Mạt ngồi dưới chiếc ô ở đằng xa, nhìn đôi tuấn nam mỹ nữ phối hợp đầy giả tạo. Nam thực cao lớn hiếm thấy, nữ dáng vẻ thiết tha mềm mại, thực sự có tác dụng điểm tô cho cảnh vật. Càng miễn bàn là cái dáng vẻ thiết tha kia thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên cùng anh trò chuyện, được anh chăm sóc chu đáo, cúi đầu tựa vào tai mà nỉ non những lời nhỏ nhẹ, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười như hoa như ngọc, mọi thứ xung quanh đều không ngừng rung động.
Đường Hãn Đông một tay ôm người đẹp một tay cầm ly nước đưa lên miệng uống, quay sang cười hỏi cô :" Uông tiểu thư sao không tham gia chơi ? ". Uông Thủy Mạt nở một nụ cười thản nhiên có ẩn chứa lễ độ, nói :" Thật ngại quá nhưng tôi không thích ", nếu không do phụ thân năm lần bảy lượt muốn cô tham gia thì cô sẽ tuyệt đối không bước chân đến đây. Qua vài ngày, cô biết được anh cùng với Đường Hãn Đông quan hệ không phải đơn giản.
Đường Hãn Đông phong lưu lỗi lạc cười nói :" Để tôi dẫn ! Ai mà chẳng muốn thăm thú đy chơi một chút!". Ở ngoài mặt hắn tuy rằng cười nhưng trong bụng đã muốn đem Ngôn Bách Nghiêu kia mắng cho mấy lần. Hắn thực chế giễu, rõ ràng người là do hắn ta muốn tìm đến. Thế mà lúc này lại cùng cô gái khác liếc mắt đưa tình. Lại còn đem người ta ném cho mình trông coi. Tốt xấu gì cũng là do Đường Đông Hãn ra mặt mời hẹn, hắn không tiếp đón thì lấy ai đi bây giờ. Nếu là bình thường hắn đã chẳng thèm để ý, nhưng hiện tại anh chỉ một mực ôm tấm thân mềm mại ấm nóng đến không tha, làm sao có thời gian đón tiếp cô.
Chậm rãi nuốt nước bọt xuống, hắn chớp mắt, trong đầu chợt lóe lên một tia. Không đúng, thật sự là không đúng. Ngôn Bách Nghiêu tiểu tử này, hôm nay khẳng định là có gì không đúng. Ngày thường chưa từng thấy anh phóng túng cởi mở như hôm nay, thế nào mà bây giờ lại công khai tán tỉnh ong bướm. Đương nhiên bình thường bạn hữu đều tự mang bạn gái đến gặp gỡ không ít, nhưng là đến lúc thì từng người đều trở về phòng riêng mà ân ái. Cho tới bây giờ, anh chưa từng xuất hiện bên bất kỳ cô gái nào cả.
Đường Đông Hãn chậm rãi đêm tầm mắt vòng trở lại, nhìn chằm chằm vào Uông Thủy Mạt mà cần thận dò xét. Khuôn mặt thanh tú, làn da đặc biệt mềm mại, phấn nộn giống như là trẻ con vậy. Nhưng nói cho cùng thì cũng không phải là kiểu đặc biệt xuất chúng ! So sánh với cô gái kia xem chừng còn kém vài phần. Dù sao cô ta cũng được tuyển chọn kỹ càng, mang vẻ đẹp mỹ lệ, là ngôi sao mới lên, cố gắng ra vẻ ngây thơ, bên ngoài thì mang vài phần kiều mỵ, nhưng bên trong lại là diêm dúa lẳng lơ. Nhưng cho cùng thì cô ta cũng không đặc biệt hấp dẫn người khác. Nhìn chung, những bạn gái của Nghiêu vài năm nay, người nào cũng có thể so sánh với nàng vài lần.
Mà lại xem ra ý tứ đối với cô cũng không giống vậy. Nếu thật sự có ý thì sẽ không đem hai người con gái đến cùng một chỗ. Giống như hai người lúc này, chơi thì vẫn chơi, nhưng vẫn là có sự phân biệt đẳng cấp. Còn nếu là không có ý gì thì cũng đã chẳng ngỏ ý mời cô đến, lại làm cho hắn phải trực tiếp gọi điện cho phụ thân Uông Thủy Mạt, vòng vo một hồi, tốn nhiều công sức mới mời được nàng đến đây. Cô lại dường như chẳng lưu tâm, mọi chuyện đều thản nhiên. Lúc này đang cầm trên tay một quyển tạp chí mới nhất mà chậm rãi thưởng thức.
Uông Thủy Mạt mang theo tiếng cười mà nói :" Tôi thật sự không có tế bào vận động. Mọi người cứ chơi vui vẻ!". " Hãn Đông, chúng ta đy chơi bóng thôi. Được không? Người ta vừa mới học được một chút thôi mà!" Cảm giác được người đàn ông có phần xa cách, người đẹp bên cạnh Đường Hãn Đông liền chủ động tranh thủ lực chú ý của hắn, hai tay ôm ngang thắt lưng mà không ngừng vặn vẹo. Mê hoặc như vậy thì có mấy kẻ có thể trốn tránh, mà lúc này Đường Hãn Đông cũng đang muốn chơi. Hắn một tay ôm thắt lưng người đẹp, trấn an nói :" Được. Đy chơi thôi!". Khó mà có được một ngày nghỉ, phải biết tranh thủ mà tận dụng. Đường Hãn Đông khách khí nói với cô :" Xin lỗi vì không thể tiếp tục tiếp chuyện ~". Uông Thủy Mạt lúc này mới ngẩng đầu lên :" Chơi vui vẻ"
Thời tiết tháng 5 không nóng cũng không lạnh, mọi thứ đều thực dễ chịu. Có ánh nắng mặt trời, có gió mát, lại còn ở giữa chốn phong cảnh nên thơ, nhưng tâm trạng cô lại chẳng có nửa điểm thưởng thức. Bụng lại truyền lên những cơn đau. Cô thở dài, lại bệnh cũ. Lúc trước thỉnh thoảng mới phát tác, không hiểu sao mấy ngày nay lại đến rất thường xuyên. Cô biết, là vì sự xuất hiện của anh.
Từng có lúc nghĩ cả đời này hai người sẽ không có cơ hội gặp lại nữa. Không biết bao nhiêu lần cô đã tưởng tượng ra cảnh ngày hôm nay này, nhưng giờ xem ra còn kém xa với thực tế, thật khiến người ta đau lòng. Anh với cô đã sớm trở thành người xa lạ. Cho dù đã từng thân mật với nhau đến bao nhiêu, đã từng chung giường với nhau bao lâu, giờ so với người xa lạ càng xa lạ hơn. Thời gian đã biến khoảng ký ức đó thành hư không.
Cô lấy từ trong túi xách ra một lọ thuốc, bác sĩ biết cô hay đau bụng nên khuyên đem theo mình lọ thuốc này. Đổ vào lòng bàn tay vài viên thuốc nhỏ li ti, nhưng lại có thể khiến cho cô cảm thấy thoải mái hơn. Cô chậm rãi cho thuốc vào miệng, uống một hớp nước, nuốt xuống. Xem ra sắp tới sẽ không còn phải đy tới bệnh viện để gặp bác sĩ nữa rồi.
Ngôn Bách Nghêu ôm người đẹp chậm rãi đy tới nghỉ ngơi ở bàn trên. Tay vô cùng thân thiết chạm vào chóp mũi :" Em muốn uống nước chứ?". Cô gái ở yên trong lòng anh, nhẹ nhàng lay động, giống như ở xung quanh không có ai, trả lời :" Em cũng giống anh". Ngôn Bách Nghiêu cười một cách khiêu gợi :" Được thôi bé yêu!"
Cô day mặt khớp tay mình, không muốn tiết lộ cảm xúc chân thật. Trước đây khi còn ở chung, anh thích nhất là gọi cô là "Bé yêu". Anh lớn hơn cô 3 tuổi, luôn có cách yêu thương cô. Sau khi hai người yêu nhau, anh lại luôn có cách làm tổn thương cô. Mặc kệ là anh vô tâm hay cô ý, cô đều cảm thấy đau đớn, ngay cả bụng cũng đã bắt đầu cảm nhận được.
Dáng vẻ thướt tha tiến đến gần bên cô, nghiêng người cười thân mật và nói :" Xin chào, tôi là Vương Vân". Uông Thủy Mạt cũng nghiêng đầu chào:" Xin chào, tôi là Uông Thủy Mạt. Thật hân hạnh được biết cô". Vương Vân liếc mắt nhìn vào tờ tạp chí trong tay cô, rồi nói:" Đây là kiểu dáng mới nhất đó, nhìn cũng không tệ lắm, mỗi tội là hơi khó phối hợp". Uông Thủy Mạt chỉ im lặng lắng nghe, cô tuy nói là ở thành phố coi như giàu có, nhưng đến đất Thượng Hải thực vẫn chưa là gì. Huống hồ khi nhỏ gia đình cô vốn chưa giàu có thế nên cô vốn không có ham mê đối với hàng hiệu.
Anh cứ thế nâng ly nước trong tay lên uống, nghe Vân Vương nhắc tới bộ quần áo kia, tầm mắt hướng tới tạp chí liếc qua một cái, liền nói: " Em thích thì mua một bộ đy!". Vân Vương nghe được vậy liền mỉm cười sung sướng, nụ cười như một đóa Mân côi xinh đẹp động lòng người. Cô ta liền một bước đem nụ cười đó in trên môi anh. Anh cũng quay sang, đáp lại bằng một nụ hôn kiểu Pháp đầy nồng nhiệt.
Rất nhiều năm về trước, khi hai người đy dạo trên một con phố, cô đã từng dừng trước một cửa hiệu thời trang mà ngắm nhìn. Anh thấy vậy liền kéo cô đy vào bên trong, mà cô sống chết không chịu vào. Tuy biết rằng gia cảnh nhà anh tốt, bình thường anh chưa từng bận tâm vì vấn đề tiền nong. Nhưng cô vẫn là không muốn tiêu xài bằng tiền của anh. Cô đã từng cùng anh đứng ở đường phố nước ngoài, mặt đối mặt mà giằng co với nhau: " Là nhân tình nhân ngãi mới thỏa sức mà tiêu xài tiền của đàn ông. Về sau em sẽ là vợ anh, sẽ phải biết cách giúp anh tiết kiệm". Về sau mỗi lần cô tức giận, anh đều một mực dỗ dành - hiện tại mới có thể biết được, để một người đàn ông ghi nhớ một người phụ nữ, chỉ có cách tiêu thật nhiều tiền của hắn ta, mà tốt nhất là tiêu hết sạch số tiền mà hắn kiếm được, làm cho hắn mắc nợ đến chết. Để về sau ghi nhớ người phụ nữ đó vĩnh viễn mắc nợ hắn. Thật là hay!
Cô nhẹ nhàng chạm vào khóe miệng, tay từ từ vuốt bụng để giảm cảm giác đau đớn cũng tranh thủ tìm lý do để cáo từ. Bỗng lúc này đây nghe từ phía đằng sau vọng đến một trận cười trêu đùa:" Chậc chậc chậc! Xem bộ dáng dục vọng bất mãn của hắn kìa. Nếu không phải sớm quen biết cậu, lại còn tưởng rằng người này mới chỉ mười tám tuổi!". Đang quay cuồng trong nụ hôn nồng nhiệt, Vương Vân thẹn thùng nói giúp Bách Nghiêu :" Có người ----" trong cách diễn đạt của người Trung Quốc thì phải biết bốn chữ này".
Uông Thủy Mạt vừa quay đầu, chỉ thản nhiên mà hạ làn mi xuống, đằng sau có hai người đàn ông chầm chậm bước đến. Một người là Đường Hãn Đông, người còn lại cô không nhận biết được, nhưng lại cảm giác khá quen. Giống như năm ấy ánh mặt trời California chiếu lên gương mặt anh, nơi đó thường xuyên xuất hiện nụ cười sáng ấm, tưởng như rất dễ thấm vào tận sâu con tim.
Trừ bỏ nụ cười, ngũ quan người nọ so với anh thực tương đồng. Cô có cảm giác thời gian đang quay ngược trở lại. Mất một lúc sao cô mới phát hiện ra là mình đã bất động khá lâu, thất lễ liền cười nói hỏi thăm.
Người nọ sang sảng cười nói :" Vu Bách Thiên, là em họ của Ngôn Bách Nghiêu" - " Uông Thủy Mạt ". Thì ra là em họ, chẳng trách hình dáng hai người có sáu bảy phần tương tự. Vu Bách Thiên có bàn tay rất lớn, cũng rất ấm áp. Giống như tay anh. Cô đã từng nắm giữ bàn tay ấy, nghĩ rằng có thể tay trong tay đy đến hết cuộc đời….
Vu Bách Thiên quay đầu nói :" Anh, không phải đang đy Úc nghỉ phép sao? Vừa nãy em còn tưởng nhìn nhầm người". Cô cũng quay sang phía anh, Ngôn Bách Nghiêu cảm thấy có chút tức giận, vừa rồi đã diễn cảnh hôn nồng nhiệt như vậy mà trước mặt cô mà xem ra chẳng có ảnh hưởng gì đến cô cả. Anh hơi hơi nhíu mày, trả lời :" Vừa mới về. Không phải để người bên cạnh kéo trở về sao? Nói cái gì tiệc tối ba mươi cuối năm, nhất định phải dự họp. Nếu không liền xách đầu tới gặp!" Hướng bốn phía hắn nhìn nhìn: "Như thế nào? Chỉ có một người?"
Vu Bách Thiên ngồi đối diện với anh, nói:" Một đám người không có tinh thần gì cả! Đang muốn quay đầu về liền đụng trúng anh Đường". Đường Hãn Đông chủ nhà liền tiếp :" Quay cái gì mà quay, chúng ta ở đây vừa vặn 5 thiếu 1 "
Nói vài câu chuyện phiếm, Đường Hãn Đông liền ôm người đẹp của hắn đy chơi đùa. Chu Bách Thiên nhìn cô vài lần, mới nói:" Uông tiểu thư, có muốn cùng đy dạo?". Uông Thủy Mạt liền lắc đàu, thản nhiên mỉm cười đáp trả :" Tôi thật sự không biết chơi". Vu Bách Thiên lại cười :" Vậy thì có sao, vậy thì quan hệ gì. Nhớ năm đó, tôi không biết gì cả, còn không phải anh tôi dùng gậy đánh gôn dạy đả thông sao?.". Vị Vương tiểu thư tựa hồ đối với chuyện của Ngôn Bách Nghiêu cực kỳ hứng thú, sáp tiến gần nói :" Bách Nghiêu hồi nhỏ như thế nào?"
Chu Bách Thiên liền bật cười haha :" Hồi thiếu niên đã đạt được giải quán quân trẻ !". Hồi trước ở cùng một chỗ với nhau, anh che giấu khá nhiều chuyện, kể như chuyện gia thế của anh. Hiện tại mới biết được anh nguyên lai thực biết đánh Golf. Sau khi chia tay hai năm lúc đọc tạp chí mới biết được gia tộc nhà anh, là nhà thực có quyền lực, tóm lại là làm cho người ta cảm thấy không thoải mái đến cực điểm. Giống như một người chồng bị đồn là có tình nhân, rồi cuối cùng lại phát hiện tình nhân chẳng ai khác chính là cô vợ, thực khiến người ta cảm thấy xấu hổ. Đặc biệt từ khi nhận được điện thoại của Lâu Lục Kiều :" Cậu thực không biết hắn là con rùa vàng đy?". Thật đúng là vui sướng khi thấy kẻ khác gặp họa.
Cô bỗng nhiên cười khẽ :" Vậy phiền anh dạy tôi được chứ?". Nụ cười kia ở trong chỗ cây bách che trời, lại như pháo hoa đủ màu chói mắt. Ngôn Bách Nghiêu tựa mình trên ghế, nhìn theo dáng hai người dần khuất. Trong trí nhớ của anh, cô ngày ấy với bây giờ tựa hồ kém nhau rất xa. Cô trước kia rất thích cười, năm ấy lần đầu tiên gặp nhau, chính là khi cô đang cười rất tươi tắn, rực rỡ trong veo như thủy tinh. Cho dù khóc thì cũng sẽ rất nhanh lại bị anh chọc cho cười thì thôi rồi sẽ đem toàn bộ nước mắt nước mũi lau lên quần áo anh mặc dù hôm sau vẫn là cô đy giặt lại chúng. Nhưng đấy là việc cô yêu thích, đặc biệt yêu thích, cô thường chui vào lòng anh như con mèo nhỏ.
Nhớ rõ ngày mất đy đứa bé, cô mỗi ngày đều giống nhau, cứ khóc đến khi mệt thì chìm sâu vào giấc ngủ, ngủ dậy lại khóc. Khi tâm tình đã khá hơn, cô vẫn chui vào trong lòng anh, cầm áo anh mà nghiến răng nghiến lợi nói :" Anh trả lại bảo bối cho em". Hoặc là nói :" Ngôn Bách Nghiêu, anh xong rồi. Đời này anh sẽ bị em quấn lấy đến chết!". Thời gian đó anh chỉ biết dỗ dành cho cô nguôi ngoai. Cô được giáo dục rất tốt, kể cả khi tức giận cùng lắm chỉ mắng người là " Đồ trứng thối"
Nhưng hiện tại thì sao? Cô chỉ từ đầu tới cuối một mảnh lãnh đạm. Giống như anh chỉ là người xa lạ. Anh vẫn nghĩ, có phải là….vì cô đã từng mang đứa con của anh nên cho tới giờ anh đều đêm dài tĩnh mịch mà nhớ đến cô chăng? Có lẽ là một cảm giác áy náy pha lẫn tiếc nuối.
Anh thật vẫn không quên được sự phản bội của cô, nếu không phải trong email Lâu Lục Kiều gửi cho anh ảnh cô chụp thân mật với người đàn ông khác thì anh còn khó có thể tưởng tượng được mới ba tháng trước người con gái này còn nằm trong vòng tay anh, thế nhưng nay đã trong tay người khác. Cho dù về sau Lâu Lục Kiều có liên hệ nhưng anh cũng tuyệt đối không nhắc tới nàng nữa.
Anh nhớ lại khoảng thời gian đó, đã có lúc không thể chịu được mà muốn gọi điện cho cô, may mắn mỗi khi đưa tay ấn từng con số cuối cùng đều không thể ấn tiếp nút gọi. " Nghe Lư Dịch Hằng kể, khi hắn tới sân bay ở Mỹ liền bị cô đụng ngã, nhìn lại hóa ra hắn đụng phải bụng lớn của cô". Những lời Đường Hãn Đông từng nói giờ lại vọng lại bên tai anh. Thì ra cô đã từng mang thai đứa con của người khác - nghĩ tới đây anh liền nắm chặt bàn tay. Bác sĩ từng nói cô sẽ rất khó thụ tinh thế nên vì thế anh rất nhẹ nhàng với cô. Không ngờ hơn một năm sau cô lại có thể mang thai. Lúc ấy anh đã từng điên rồ mà nghĩ rằng, chỉ cần cô mang thai anh liền có thể sang Mỹ mà kết hôn với cô.
Xa xa là nét mặt cô cười tươi như hoa, tựa hồ cô đối với Bách Thiện có thiện cảm tốt. Anh cười lạnh, quay đầu ôm Vương Vân :" Đy, anh sẽ dạy em đánh golf như thế nào". Gió thổi nhè nhẹ, mơ hồ mang theo âm thanh của cô, tưởng như mơ hồ mà lại rõ ràng.
/25
|