Ánh mặt trời xuyên thấu qua ô cửa sổ thủy tinh rơi nhẹ xuống đất, trải dài vào tận phòng ăn. Uông phụ vừa ăn sáng vừa ngẩng đầu hỏi :" Ngày hôm qua của con như thế nào?". Uông Thủy Mạt hớp một ngụm sữa nhỏ, đáp: "Không như thế nào cả cha ạ!". Uông phụ như có điều suy nghĩ liếc qua cô, cười trêu ghẹo :" Đường thiếu gia không phải là vừa ý với con gái cha đi?"
Uông Thủy Mạt ra vẻ tức giận :" Cha ah---". Uông phụ cười haha lại đáp :" Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng. Con gái ta lại vừa xinh đẹp vừa thông minh, thế nào mà lại không có khả năng này? Chẳng phải là chỉ mới gặp mặt con một lần đã liền hẹn con đi chơi sao?". Cô thở dài :" Cha ah, người ta đã có bạn gái rồi". Uông phụ hưng phấn nhất thời bị đánh gãy, một hồi lâu mới buông bát xuống, nghiêm mặt nói :" Tiểu Mạt, cha mang con đến những chỗ như vậy không phải là muốn bức con phải đi tiếp cận người ta. Cha chỉ hy vọng con có thể giao lưu nhiều với mọi người hơn mà thôi, từ hồi ở Mỹ về, con thay đổi nhiều quá".
Không khí trong phòng ăn thực yên lặng, phảng phất đâu đó hương vị của một bữa sáng đang ăn. Dạ dày cô bắt đầu lâm râm đau, ngay một chút cảm giác thèm ăn cũng không có. Uông Thủy Mạt cúi đầu, nhẹ nhàng nói :" Cha ah, con thực xin lỗi". Uông phụ cười hiền lành đáp :" Cha không phải là muốn nghe con xin lỗi, cha chỉ muốn con giống như trước kia mà thôi". Nghe đến đây, cô liền ngẩng đầu lộ ra một nụ cười sáng lạn, như để cổ vũ cho mình cũng là để an ủi cha. Uông phụ nhìn nét cười đó mà cảm thấy vừa lòng, cầm chiếc đũa trong tay thì thầm :" Sớm biết như vậy năm đó cha sẽ không để con sang Mỹ du học làm gì".
Nước mỹ - một đất nước quá xa xôi. Năm đó cô với nhiệt huyết tuổi trẻ sôi sục đã mong muốn sang đấy và ôm hy vọng sẽ tiếp thu thêm được nhiều kiến thức rộng lớn trên thế giới. Lúc đấy quả thực cô giống như một nàng thiên sứ, cả ngày không hề phải vướng bận chuyện gì. Cuộc sống cứ thế mà trôi đy yên bình chỉ trừ khi có sự xuất hiện của anh, đó là thời điểm cuộc đời cô đã dần phải học về sự u sầu, thậm chí là thương tâm cùng tuyệt vọng vô cùng. Có lẽ là do duyên phận, năm đó trong trường cô theo học thì số Hoa kiều cũng không phải là ít. Thế nhưng cô lại quen rồi yêu thương anh. Nhớ rõ lúc đấy cô mới chỉ là sinh viên năm nhất, anh lại đã là sinh viên năm cuối, đang chuẩn bị thi nghiên cứu.
Cô hơi hơi nhắm mắt lại, thầm nghĩ, giờ đây cô mong ước sẽ chưa từng gặp anh. Có lẽ anh cũng yêu cô, nhưng khi yêu thương qua đy rồi, cái đọng lại sau đó chẳng còn là gì cả, chỉ còn nỗi đau và những giây phút cãi vã nảy lửa. Rồi cô sẽ lại vì anh cả đêm không về mà cãi nhau, sẽ vì anh đy quán bar mà cãi nhau, sẽ vì anh ở cùng với cô bạn học mà cãi nhau, thậm chí chỉ vì 1 bữa cơm mà cũng …..
Mọi thứ quay trở lại trong trí nhớ cô thực quá chân thật. Cô nuốt xuống một ngụm sữa nữa, một nụ cười đầy đau khổ vương trên khóe môi. Nhân sinh có lẽ chính là như vậy đó, nhìn về phía sau, thật ra rất gần, là gần ngay trước mắt.
Uông phụ nhìn đồng hồ một chút rồi quay sang nói với cô :" Cha muốn ra đến ngân hàng, đến bàn bạc một chút chuyện. Con cứ từ từ mà ăn. Ăn xong rảnh rỗi thì dạo phố một chút. Đừng cứ lúc nào cũng ngồi buồn một mình ở nhà". Uông Thủy Mạt chỉ đáp lại một cách hờ hững :" Vâng ạ". Cô biết cha cô năm ngoái có đầu tư mở rộng một hạng mục, gần đây gặp vấn đề khó khăn trong chuyện quay vòng vốn. Chuyện cô lần trước đến Thượng Hải cũng là vì muốn xây dựng quan hệ hòa hảo với ngân hàng của Đường gia, sau này có chuyện gì thì có thể nhờ vả để được phê chuẩn vay vốn.
Lúc này tại biệt thự của nhà họ Ngôn, Ngôn Bách Nghiêu từng bước tiến vào phòng khách, bỗng nhiên nhìn thấy Bách Thiên đang nằm dài trên sô pha, liền ngẩn người ra. Anh nhìn đồng hồ trên cổ tay, kim đồng hồ dừng ở 10:28, sau đó liền ngoảnh đầu về phía đông, nơi ánh mặt trời đang chiếu chói lọi qua cửa kính, cười nói :" Hôm nay mặt trời chắc hẳn phải mọc ở đằng Tây, sớm như vậy chạy tới đây làm gì chứ?". Phải biết rằng em họ này của anh đã tốt nghiệp 1 năm trước, ở công ty anh thì treo cái biển thành viên ban giám đốc thật oách, thế như lại ở bên ngoài chơi điện tử như điên, toàn thức đến tận nửa đêm mà còn chưa chịu đy ngủ. Rời giường sớm như hôm nay ư, thật là hiếm.
Vu Bách Thiên nghe được âm thanh của ông anh, liền từ sô pha nhổm người dậy :" Anh, người ta đến sớm thế này còn không phải là để chờ anh sao?". Ngôn Bách Nghiêu không để tới đứa em, liền sải bước vào nhà ăn, vú Vương liền tiến tới cạnh bên :" Thiếu gia, bữa sáng kiểu Trung hay kiểu Âu ạ?". Ngôn Bách Nghiêu nhanh chóng trả lời :" Kiểu Tây". Lúc này mới quay sang tiếp lời với Bách Thiên :" Còn cậu?". Vu Bách Thiên thực không để tâm vào bữa sáng, đáp qua loa :" Em thế nào cũng được ".
Vú Vương rất nhanh sai người đem thức ăn lên phục vụ. Ngôn Bách Nghiêu dùng dao dĩa hết sức tao nhã, đem miếng trứng cắt nhỏ ra. Trứng hôm nay quả thực rất hợp khẩu vị của anh, lòng đào béo ngậy, anh vẫn là yêu thích nhất nấu ăn của vú Vương. Điều này không cần phải nói, vú Vương ở đây đã chừng 20 năm, tất nhiên là biết anh yêu gì ghét gì. Thật chẳng giống với người nào đó, rán trứng thôi cũng có thể làm cháy khét.
Nhưng anh lúc ấy thì sao, ngay cả cô rán trứng đến cháy khét anh vẫn vui vẻ mà ăn hết sạch. Cô nhìn anh ăn ngon lành, cơ hồ cũng bị anh đánh lừa theo. Kết quả chính là vừa đưa 1 miếng lên mồm liền nhổ ngay ra. Trong chớp mắt mà hai đôi mắt đã đầy nước, nhìn thật giống một chú nai con ngơ ngác, đáng yêu động lòng người. Anh lúc này tất nhiên là sẽ kéo cô vào lòng, ôm lấy cô, hôn cô và dịu dàng cho cô biết rằng, chỉ cần là đồ cô nấu anh đều thực cảm thấy rất ngon. Những ngày đó trong ký ức của anh thật ấm áp và đáng yêu vô cùng, chỉ cần không nghĩ đến những việc cô làm sau này, thì tận sâu đáy lòng vẫn cảm nhận được sự ấm áp đó.
Dao nĩa trơn loáng đưa lên từng món đồ ăn, cắt chúng ra một cách tinh tế. Anh ngẩng đầu lên, một mặt ăn một mặt hỏi :" Nói xem vì sao lại chờ anh?". Vu Bách Thiên đang ăn dở liền liều mạng mà nuốt xuống, uống nhanh một ngụm trái cây, lúc này mới tìm thấy hơi để trả lời :" Cũng không có gì, chỉ hỏi anh hôm nay có đy cùng anh Đường ra ngoài chơi không thôi?"
Ngôn Bách Nghiêu nghiêng đầu, nói :" Cậu quan tâm việc này làm gì?". Lúc này anh mới nghĩ đến ngày hôm qua sân golf, hắn cùng với Uông Thủy Mạt hai người đy bên nhau, trong lòng cảm thấy một nghìn lần không thoải mái. Vu Bách Thiên liền cười :" Đã lâu không cùng anh Đường ra ngoài vận động nên hỏi chút thôi. Sau này có hoạt động gì thì nhớ gọi em nha, tốt xấu gì thì cũng là bạn bè".
Ngôn Bách Nghiêu trợn mắt nói :" Có bạn bè? Cho rằng là đy đánh nhau sao!". Vu Bách Thiên sờ sờ đâu, im lặng không nói. Từ trước đến nay hắn đều cảm thấy ông anh này rất đáng sợ. Chỉ còn vài ngày nghỉ nữa là phải đy làm, trong kế hoạch của anh hôm nay vốn là phải trở về Bắc Kinh. Nhưng là chẳng biết vì sao, anh lại không muốn đi. Chỉ cần nghĩ tới cô cũng đang ở cùng 1 thành phố, hít cùng bầu không khí là anh thực chẳng muốn phải rời đy.
Vốn nghĩ rằng thời gian đã đem hình ảnh nàng hòa tan vào với nhau, thế nhưng sau đó, anh chỉ thấy hình ảnh cô hiện ra ngày càng rõ ràng hơn. Anh lúc ấy kỳ thật cũng chưa từng nghĩ đến sẽ chia tay với cô, một lòng vẫn nghĩ là cô rồi sẽ quay trở lại bên mình. Cũng giống như lần chia tay của họ trước đó, chỉ qua một thời gian ngắn là mọi chuyện đều trở lại như cũ. Anh biết cô rất yêu anh, cô cái gì cũng tốt, chỉ mỗi việc là ỷ lại vào anh. Cô coi anh là trung tâm, là tất cả thế giới của mình, còn cô sẽ chi quyến luyến xung quanh, sẽ quấn lấy anh mạnh mẽ. Anh đã từng cảm thấy không thoải mái vì điều đó.
Sau khi chia tay một tuần, rồi hai tuần, anh cảm thấy một người quả thực thoải mái. Sẽ không có ai trách mắng anh khi đy chơi ở quán bar, không có ai trách khi anh về muộn hay suốt đêm lên mạng, không có ai suốt ngày truy vấn xem anh đang ở đâu --- sau này nghĩ lại mới biết được đó là biểu hiện của tình yêu, vì là yêu nên mới quan tâm, mới vướng vận, mới lải nhải bên tai anh suốt ngày!
Anh rót đầy một ly rượu rồi uống cạn trong một hơi. Đường Hãn Đông một bên cười chế nhạo :" Người anh em tốt ah, làm ơn đy. Đây là rượu năm 1982 đấy. Cậu cho rằng đây là nước lã sao? Hãy tiết kiệm cho tôi một chút đy". Anh ngẩng đầu, hung hặn trợn mắt nhìn hắn. Đường Hãn Đông vội vàng xin khoan dung :" Thôi cứ uống, cứ uống đy. Có bản lĩnh đem nơi này biến thành rượu mà uống hết cho tôi, hôm nay Đường thiếu gia tôi sẽ bao hết !"
Ngôn Bách Nghiêu vẫn tiếp tục rót, Đường Hãn Đông ở bên cạnh hỏi :" Hãy thành thật khai báo xem hôm trước nhờ tôi tìm cô tiểu thư họ Uông tới làm gì?". Lúc này Ngôn Bách Nghiêu vẫn chỉ im lặng. Đường Hãn Đông hít một hơi vào, tiếp :" Cậu đừng làm ra vẻ nữa. Có phải là đã biết cô ta từ tám trăm năm trước rồi phải không? Nếu không ngày đó làm sao lại bảo tôi đưa vào thư phòng?". Thấy anh nghiêm mặt, như cũ không nói lời nói, hắn lại nói :" Bộ dáng cậu hôm đó tôi chưa từng bao giờ thấy. Ngày đó ở sân golf, ngươi trước sau diễn cảnh thân mật với Vương Vân. Là cho ai xem? Không cần nói với tôi rằng cậu thực nghiêm túc với cô nàng Vương Vân đy. Người nào ở đó mà chả nhận ra cô ấy là đặc biệt nhất. Tiểu tử này, từ đầu tới đuôi chẳng phải là diễn cho cô ấy xem ư?"
Giống như là bị nhìn thấu hết, người nào đó đã không còn chỗ mà chui xuống, Ngôn Bách Nghiêu giở mặt lạnh thốt ra :" Cậu xem tôi là ai chứ?". Đường Hãn chủ liền nói :" Cậu thật là, đem hảo tâm của tôi biến thành lòng lang dạ thú. Tôi chỉ nhắc nhở cậu, cô gái kia là mang thai mà chưa kết hôn, xem cô ta có phải là cô gái tốt không? Lại hãy nhìn phụ thân cô ta, chỉ muốn đưa con gái vào cửa nhà giàu. Tôi là sợ cậu không cẩn thận mà sập vào bẫy thôi". Chén rượu trong tay anh bị siết thật chặt trong tay rồi còn lại là tiếng vỡ nát. Chỉ cần nghĩ đến cô ở dưới một gã đàn ông khác, nghĩ đến trong bụng cô từng mang thai của người khác, liền cảm thấy tức giận như trời đất sập đến nơi.
Về nước sau này, từng có lúc anh nghĩ tìm cách liên lạc lại với cô. Mãi luôn do dự, ngón tay cứ chạm vào những con số quen thuộc, nhưng rốt cục cuối cùng vẫn là không thể ấn vào nút gọi được. Trong lòng âm thầm tự nói với mình cho dù đã kết thúc thì vẫn có thể làm lại từ đầu. Nhưng là cứ đến những lúc ấy lại chẳng thể nào gọi nổi cho cô - những âm thanh rối loạn trong quá khứ nhắc nhở rằng cô đã thực sự muốn lấy đy tính mạng của anh.
Anh ngẩng đầu, không để ý đến Đường Hãn Đông thần sắc giật mình, thản nhiên hỏi :" Cái gì mà bẫy?". Đường Hãn Đông xé tấm khăn giấy trong tay ném qua chỗ anh :" Công ty cha cô ấy có lẽ sẽ sớm phá sản. Mở rộng quá nhanh, đầu tư quá lớn, lại gặp đúng lúc chính phủ có điều chỉnh về chính sách bất động sản, tiền vốn đã không kịp để quay vòng. Gần nhất mấy ngày hôm nay, ngày nào chẳng qua ngân hàng tôi hy vọng có thể có được phê chuẩn để vay vốn. Đáng tiếc là khoản thế chấp không đủ, ngân hàng tôi quả thực là không thể giúp được".
Anh quả thực là đã từng nghe qua. Chính phủ sắp tới sẽ co ngắn lại vòng quay chu chuyển tiền tệ, muốn cho vay nay lại càng thêm gian nan. Rất nhiều tiểu xí nghiệp bởi vì không được cho vay nên dẫn đến tuyên bố phá sản.
Đường Hãn Đông nhìn anh, nheo mắt lại hỏi :" Như thế nào? Có muốn tôi vì cậu mà cho phụ thân của cô ta vay tiền? Coi như cậu thiếu tôi một ân tình". Làm cho tiểu tử này nợ ân tình, về sau trước mặt bằng hữu khác có thể diễu võ dương oai, nghĩ đến là đã thích rồi. Chỉ tiếc rằng khoái cảm này chưa duy trì được 5 giây liền bị Ngôn Bách Nghiêu lãnh đạm từ chối :" Không cần! Tôi với cô ta không có quan hệ gì cả!". Giờ này ngày này, cô với anh thực sự cũng chẳng có nửa điểm quan hệ với nhau.
Đường Hãn Đông nhụt chí nói :" Cậu không phải vì không muốn thiếu nợ ai đúng không? Chẳng lẽ định chính ngân hàng cậu cho vay sao?". Ngôn Bách Nghiêu nhẹ nhàng lộ ra nụ cười lạnh nhạt trên môi, hàm ý mỉa mai :" Chẳng phải cậu nói ông ta không đủ thế chấp nên không cho vay sao? Tôi vì sao còn phải đồng ý? Người làm ăn chẳng lẽ lại chọn chuyện thua lỗ?".
Đường Hãn Đông cẩn thận suy nghĩ lại, nói tên tiểu tử này có ý đối với Uông Thủy Mạt thật không giống. Lại nói hắn đối với cô không có ý tứ gì thì càng không giống. Nhưng nếu có chút gì đó quan tâm thì chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn cha cô ta trên bờ vực phá sản sao?. Hắn cầm lấy ly rượu trong tay lắc nhẹ, cầm ly rượu đưa lên mũi hít đủ mùi hương thơm nồng, chậm rãi mở miệng :" Tốt nhất là cậu không nên có gì với cô ta". Dừng một chút mới tiếp tục :" Em họ cậu vài ngày trước còn muốn nhờ tôi xin số điện thoại của cô ta. Xem ra tên nhóc ấy là có ý tứ đó. Cậu tìm cơ hội để nói qua với hắn xem. Em họ cậu nhất định là có cổ phần ở ngân hàng đy".
Ngôn Bách Nghiêu nghe vậy liền hỏi :" Chuyện khi nào thế?". Đường Hãn Đông trả lời qua loa :" Tầm 3 - 4 ngày trước". Ngôn Bách Nghiêu nhớ tới chính là ngày mà Bách Thiên qua nhà anh vào buổi sáng rồi còn dùng điểm tâm với anh, bộ dạng muốn hỏi gì đó nhưng lại thôi. Thì ra là muốn hỏi số điện thoại của cô. Thật sự khiến anh coi thường Uông Thủy Mạt mà, mấy năm không gặp, trình độ câu dẫn nam nhân ngày càng cao rồi đấy. Chẳng phải năm đó sau khi chia tay với anh chỉ ba tháng đã liền ở cùng người khác sao. Hiện tại mới thực cảm thấy chế giễu, mới chỉ một ngày mà đã khiến Bách Thiên mê mẩn.
Đường Hãn Đông lại uống một ngụm rượu, miễn cưỡng nói :" Không thể phủ nhận được rằng Uông Thủy Mạt nhìn rất trong sáng, có lẽ là hợp với gu của em trai cậu. Em trai cậu như thế nào mà lại muốn chơi đùa cùng, thực rất dễ bị kiểu con gái này mê hoặt. Không giống như tôi đây, thân kinh bách chiến, sẽ nhận ra ngay cái kiểu trong sáng đó chỉ dùng để diễn mà thôi". Ngôn Bách Nghiêu lại liếc mắt nhìn hắn, ngẫm nghĩ lại cô gái hôm trước đy cùng với anh. Ở trước thì treo biển thanh khiết trong sáng, nhưng sau lưng lại cặp kè với những công tử có tiền có của.
Cô năm đó thực sự là một cô gái trong sáng, đơn thuần, tất cả đều biểu hiện qua khí chất thuần khiết đó. Năm đó cô thích nhất mặc áo phông quần jean, cũng không hề có mua hàng hiệu, ngay cả một cái liếc mắt nhìn những cửa hàng hiệu cũng không có. Có một lần hai người đy ngang qua một cửa hiệu đắt tiền, kỳ thật mà nói cũng chẳng phải là danh tiếng hàng đầu, lúc ấy trong tủ kính ma-nơ-canh có mặc một chiếc váy trắng rất đẹp, rất thanh nhã; cô có liếc mắt qua vài lần anh liền lập tức hiểu là cô rất thích chiếc váy ấy. Anh kéo cô vào bên trong cửa hàng nhưng cô lại kiên quyết từ chối. Cô còn nói anh là kẻ phá gia chi tử.
Nhớ lại lúc đó cô còn trừng mắt, làm bộ hung hăng mà mắng anh :" Ngôn Bách Nghiêu, anh hãy nhớ kỹ cho em! Chỉ có tình nhân mới tiêu xài tiền bạn trai lung tung. Về sau em sẽ là vợ anh, cho nên bây giờ phải giúp anh tiết kiệm!". Thanh âm mềm mại đó tuyệt đối không có một chút uy lực uy hiếp đến anh, nhưng tận sâu trong đáy lòng anh lại cảm thấy rất ấm áp. Khi ấy trên đường người đến người đy tấp nập, nhưng dưới ánh đèn nê-ông mới lên, anh chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh của cô mà thôi.
Cô vẫn nghĩ anh lúc đấy có gia cảnh rất đỗi bình thường, phí sinh hoạt cũng không thoải mái. Mà anh cũng chưa từng nói với cô anh đến từ một gia đình có quyền thế, là một gia tộc thật lớn. Quá khứ đã dạy cho anh nhiều bài học, trong đó bài học không tiết lộ về gia thế là bài học đầu tiên, bởi trước đã có không ít người tiếp cận anh với mục đích không tốt. Lần này sang Mỹ du học, anh đã hứa với cha mẹ thực hiện 3 điều. Điều thứ nhất chính là không sống trong biệt thự mà tự mình thuê phòng bên ngoài. Thứ hai là ngoại trừ năm đầu tiên được chu cấp còn những năm sau tự phải kiếm tiền sinh hoạt. Tuy rằng từ nhỏ anh đã sống trong hoàn cảnh sung túc, tiền gửi ngân hàng đã sớm trở thành một tiểu phú ông, nhưng khi sang Mỹ, anh vẫn thật giản dị, chơi cổ phiếu kiếm tiền.
Năm đó nếu không vì cô sinh non có lẽ hiện tại anh đã là cha rồi. Anh biết cô rất thích có con, mỗi khi khi đường nhìn thấy trẻ con cô đều thể hiện sự yêu mến nồng nhiệt. Ngày ngày ôm cô ngủ trong lòng, cô đã từng nói qua với anh :" Chúng ta về sau sẽ có mấy con hả anh?". Anh nghĩ ngợi một hồi rồi đáp :" Một con thôi!". Rồi cô lại không ngừng nháy mắt :" Vì sao? Vì sao chỉ muốn có 1 đứa? Em muốn 3 con cơ! 3 con!". Anh lại làm bộ nghiêm túc, nhìn nàng nói :" Không! Bé yêu ạ, chúng ta phải thực hiện kế hoạch hóa gia đình, chỉ được sinh 1 đứa thôi nếu em không muốn bị phạt tiền!". Cô cười đến mức quặn thắt cả bụng, khi trở lại bình thường liền trốn trong bụng anh. Sau lại liền mơ mơ màng màng, lấy tay chọc vào người anh :" Ngôn Bách Nghiêu, em muốn có 2 con. Phải là 2 con cơ. Một đứa giống anh, một đứa giống em. Phiền tiền thì phạt tiền. Ngày mai em sẽ tính xem sẽ bị phạt bao nhiêu!". Anh lúc này đã muốn ngủ, chỉ ừ hữ, rồi lại đem cô ôm vào trong lòng tiến vào mộng đẹp.
Uông Thủy Mạt ra vẻ tức giận :" Cha ah---". Uông phụ cười haha lại đáp :" Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng. Con gái ta lại vừa xinh đẹp vừa thông minh, thế nào mà lại không có khả năng này? Chẳng phải là chỉ mới gặp mặt con một lần đã liền hẹn con đi chơi sao?". Cô thở dài :" Cha ah, người ta đã có bạn gái rồi". Uông phụ hưng phấn nhất thời bị đánh gãy, một hồi lâu mới buông bát xuống, nghiêm mặt nói :" Tiểu Mạt, cha mang con đến những chỗ như vậy không phải là muốn bức con phải đi tiếp cận người ta. Cha chỉ hy vọng con có thể giao lưu nhiều với mọi người hơn mà thôi, từ hồi ở Mỹ về, con thay đổi nhiều quá".
Không khí trong phòng ăn thực yên lặng, phảng phất đâu đó hương vị của một bữa sáng đang ăn. Dạ dày cô bắt đầu lâm râm đau, ngay một chút cảm giác thèm ăn cũng không có. Uông Thủy Mạt cúi đầu, nhẹ nhàng nói :" Cha ah, con thực xin lỗi". Uông phụ cười hiền lành đáp :" Cha không phải là muốn nghe con xin lỗi, cha chỉ muốn con giống như trước kia mà thôi". Nghe đến đây, cô liền ngẩng đầu lộ ra một nụ cười sáng lạn, như để cổ vũ cho mình cũng là để an ủi cha. Uông phụ nhìn nét cười đó mà cảm thấy vừa lòng, cầm chiếc đũa trong tay thì thầm :" Sớm biết như vậy năm đó cha sẽ không để con sang Mỹ du học làm gì".
Nước mỹ - một đất nước quá xa xôi. Năm đó cô với nhiệt huyết tuổi trẻ sôi sục đã mong muốn sang đấy và ôm hy vọng sẽ tiếp thu thêm được nhiều kiến thức rộng lớn trên thế giới. Lúc đấy quả thực cô giống như một nàng thiên sứ, cả ngày không hề phải vướng bận chuyện gì. Cuộc sống cứ thế mà trôi đy yên bình chỉ trừ khi có sự xuất hiện của anh, đó là thời điểm cuộc đời cô đã dần phải học về sự u sầu, thậm chí là thương tâm cùng tuyệt vọng vô cùng. Có lẽ là do duyên phận, năm đó trong trường cô theo học thì số Hoa kiều cũng không phải là ít. Thế nhưng cô lại quen rồi yêu thương anh. Nhớ rõ lúc đấy cô mới chỉ là sinh viên năm nhất, anh lại đã là sinh viên năm cuối, đang chuẩn bị thi nghiên cứu.
Cô hơi hơi nhắm mắt lại, thầm nghĩ, giờ đây cô mong ước sẽ chưa từng gặp anh. Có lẽ anh cũng yêu cô, nhưng khi yêu thương qua đy rồi, cái đọng lại sau đó chẳng còn là gì cả, chỉ còn nỗi đau và những giây phút cãi vã nảy lửa. Rồi cô sẽ lại vì anh cả đêm không về mà cãi nhau, sẽ vì anh đy quán bar mà cãi nhau, sẽ vì anh ở cùng với cô bạn học mà cãi nhau, thậm chí chỉ vì 1 bữa cơm mà cũng …..
Mọi thứ quay trở lại trong trí nhớ cô thực quá chân thật. Cô nuốt xuống một ngụm sữa nữa, một nụ cười đầy đau khổ vương trên khóe môi. Nhân sinh có lẽ chính là như vậy đó, nhìn về phía sau, thật ra rất gần, là gần ngay trước mắt.
Uông phụ nhìn đồng hồ một chút rồi quay sang nói với cô :" Cha muốn ra đến ngân hàng, đến bàn bạc một chút chuyện. Con cứ từ từ mà ăn. Ăn xong rảnh rỗi thì dạo phố một chút. Đừng cứ lúc nào cũng ngồi buồn một mình ở nhà". Uông Thủy Mạt chỉ đáp lại một cách hờ hững :" Vâng ạ". Cô biết cha cô năm ngoái có đầu tư mở rộng một hạng mục, gần đây gặp vấn đề khó khăn trong chuyện quay vòng vốn. Chuyện cô lần trước đến Thượng Hải cũng là vì muốn xây dựng quan hệ hòa hảo với ngân hàng của Đường gia, sau này có chuyện gì thì có thể nhờ vả để được phê chuẩn vay vốn.
Lúc này tại biệt thự của nhà họ Ngôn, Ngôn Bách Nghiêu từng bước tiến vào phòng khách, bỗng nhiên nhìn thấy Bách Thiên đang nằm dài trên sô pha, liền ngẩn người ra. Anh nhìn đồng hồ trên cổ tay, kim đồng hồ dừng ở 10:28, sau đó liền ngoảnh đầu về phía đông, nơi ánh mặt trời đang chiếu chói lọi qua cửa kính, cười nói :" Hôm nay mặt trời chắc hẳn phải mọc ở đằng Tây, sớm như vậy chạy tới đây làm gì chứ?". Phải biết rằng em họ này của anh đã tốt nghiệp 1 năm trước, ở công ty anh thì treo cái biển thành viên ban giám đốc thật oách, thế như lại ở bên ngoài chơi điện tử như điên, toàn thức đến tận nửa đêm mà còn chưa chịu đy ngủ. Rời giường sớm như hôm nay ư, thật là hiếm.
Vu Bách Thiên nghe được âm thanh của ông anh, liền từ sô pha nhổm người dậy :" Anh, người ta đến sớm thế này còn không phải là để chờ anh sao?". Ngôn Bách Nghiêu không để tới đứa em, liền sải bước vào nhà ăn, vú Vương liền tiến tới cạnh bên :" Thiếu gia, bữa sáng kiểu Trung hay kiểu Âu ạ?". Ngôn Bách Nghiêu nhanh chóng trả lời :" Kiểu Tây". Lúc này mới quay sang tiếp lời với Bách Thiên :" Còn cậu?". Vu Bách Thiên thực không để tâm vào bữa sáng, đáp qua loa :" Em thế nào cũng được ".
Vú Vương rất nhanh sai người đem thức ăn lên phục vụ. Ngôn Bách Nghiêu dùng dao dĩa hết sức tao nhã, đem miếng trứng cắt nhỏ ra. Trứng hôm nay quả thực rất hợp khẩu vị của anh, lòng đào béo ngậy, anh vẫn là yêu thích nhất nấu ăn của vú Vương. Điều này không cần phải nói, vú Vương ở đây đã chừng 20 năm, tất nhiên là biết anh yêu gì ghét gì. Thật chẳng giống với người nào đó, rán trứng thôi cũng có thể làm cháy khét.
Nhưng anh lúc ấy thì sao, ngay cả cô rán trứng đến cháy khét anh vẫn vui vẻ mà ăn hết sạch. Cô nhìn anh ăn ngon lành, cơ hồ cũng bị anh đánh lừa theo. Kết quả chính là vừa đưa 1 miếng lên mồm liền nhổ ngay ra. Trong chớp mắt mà hai đôi mắt đã đầy nước, nhìn thật giống một chú nai con ngơ ngác, đáng yêu động lòng người. Anh lúc này tất nhiên là sẽ kéo cô vào lòng, ôm lấy cô, hôn cô và dịu dàng cho cô biết rằng, chỉ cần là đồ cô nấu anh đều thực cảm thấy rất ngon. Những ngày đó trong ký ức của anh thật ấm áp và đáng yêu vô cùng, chỉ cần không nghĩ đến những việc cô làm sau này, thì tận sâu đáy lòng vẫn cảm nhận được sự ấm áp đó.
Dao nĩa trơn loáng đưa lên từng món đồ ăn, cắt chúng ra một cách tinh tế. Anh ngẩng đầu lên, một mặt ăn một mặt hỏi :" Nói xem vì sao lại chờ anh?". Vu Bách Thiên đang ăn dở liền liều mạng mà nuốt xuống, uống nhanh một ngụm trái cây, lúc này mới tìm thấy hơi để trả lời :" Cũng không có gì, chỉ hỏi anh hôm nay có đy cùng anh Đường ra ngoài chơi không thôi?"
Ngôn Bách Nghiêu nghiêng đầu, nói :" Cậu quan tâm việc này làm gì?". Lúc này anh mới nghĩ đến ngày hôm qua sân golf, hắn cùng với Uông Thủy Mạt hai người đy bên nhau, trong lòng cảm thấy một nghìn lần không thoải mái. Vu Bách Thiên liền cười :" Đã lâu không cùng anh Đường ra ngoài vận động nên hỏi chút thôi. Sau này có hoạt động gì thì nhớ gọi em nha, tốt xấu gì thì cũng là bạn bè".
Ngôn Bách Nghiêu trợn mắt nói :" Có bạn bè? Cho rằng là đy đánh nhau sao!". Vu Bách Thiên sờ sờ đâu, im lặng không nói. Từ trước đến nay hắn đều cảm thấy ông anh này rất đáng sợ. Chỉ còn vài ngày nghỉ nữa là phải đy làm, trong kế hoạch của anh hôm nay vốn là phải trở về Bắc Kinh. Nhưng là chẳng biết vì sao, anh lại không muốn đi. Chỉ cần nghĩ tới cô cũng đang ở cùng 1 thành phố, hít cùng bầu không khí là anh thực chẳng muốn phải rời đy.
Vốn nghĩ rằng thời gian đã đem hình ảnh nàng hòa tan vào với nhau, thế nhưng sau đó, anh chỉ thấy hình ảnh cô hiện ra ngày càng rõ ràng hơn. Anh lúc ấy kỳ thật cũng chưa từng nghĩ đến sẽ chia tay với cô, một lòng vẫn nghĩ là cô rồi sẽ quay trở lại bên mình. Cũng giống như lần chia tay của họ trước đó, chỉ qua một thời gian ngắn là mọi chuyện đều trở lại như cũ. Anh biết cô rất yêu anh, cô cái gì cũng tốt, chỉ mỗi việc là ỷ lại vào anh. Cô coi anh là trung tâm, là tất cả thế giới của mình, còn cô sẽ chi quyến luyến xung quanh, sẽ quấn lấy anh mạnh mẽ. Anh đã từng cảm thấy không thoải mái vì điều đó.
Sau khi chia tay một tuần, rồi hai tuần, anh cảm thấy một người quả thực thoải mái. Sẽ không có ai trách mắng anh khi đy chơi ở quán bar, không có ai trách khi anh về muộn hay suốt đêm lên mạng, không có ai suốt ngày truy vấn xem anh đang ở đâu --- sau này nghĩ lại mới biết được đó là biểu hiện của tình yêu, vì là yêu nên mới quan tâm, mới vướng vận, mới lải nhải bên tai anh suốt ngày!
Anh rót đầy một ly rượu rồi uống cạn trong một hơi. Đường Hãn Đông một bên cười chế nhạo :" Người anh em tốt ah, làm ơn đy. Đây là rượu năm 1982 đấy. Cậu cho rằng đây là nước lã sao? Hãy tiết kiệm cho tôi một chút đy". Anh ngẩng đầu, hung hặn trợn mắt nhìn hắn. Đường Hãn Đông vội vàng xin khoan dung :" Thôi cứ uống, cứ uống đy. Có bản lĩnh đem nơi này biến thành rượu mà uống hết cho tôi, hôm nay Đường thiếu gia tôi sẽ bao hết !"
Ngôn Bách Nghiêu vẫn tiếp tục rót, Đường Hãn Đông ở bên cạnh hỏi :" Hãy thành thật khai báo xem hôm trước nhờ tôi tìm cô tiểu thư họ Uông tới làm gì?". Lúc này Ngôn Bách Nghiêu vẫn chỉ im lặng. Đường Hãn Đông hít một hơi vào, tiếp :" Cậu đừng làm ra vẻ nữa. Có phải là đã biết cô ta từ tám trăm năm trước rồi phải không? Nếu không ngày đó làm sao lại bảo tôi đưa vào thư phòng?". Thấy anh nghiêm mặt, như cũ không nói lời nói, hắn lại nói :" Bộ dáng cậu hôm đó tôi chưa từng bao giờ thấy. Ngày đó ở sân golf, ngươi trước sau diễn cảnh thân mật với Vương Vân. Là cho ai xem? Không cần nói với tôi rằng cậu thực nghiêm túc với cô nàng Vương Vân đy. Người nào ở đó mà chả nhận ra cô ấy là đặc biệt nhất. Tiểu tử này, từ đầu tới đuôi chẳng phải là diễn cho cô ấy xem ư?"
Giống như là bị nhìn thấu hết, người nào đó đã không còn chỗ mà chui xuống, Ngôn Bách Nghiêu giở mặt lạnh thốt ra :" Cậu xem tôi là ai chứ?". Đường Hãn chủ liền nói :" Cậu thật là, đem hảo tâm của tôi biến thành lòng lang dạ thú. Tôi chỉ nhắc nhở cậu, cô gái kia là mang thai mà chưa kết hôn, xem cô ta có phải là cô gái tốt không? Lại hãy nhìn phụ thân cô ta, chỉ muốn đưa con gái vào cửa nhà giàu. Tôi là sợ cậu không cẩn thận mà sập vào bẫy thôi". Chén rượu trong tay anh bị siết thật chặt trong tay rồi còn lại là tiếng vỡ nát. Chỉ cần nghĩ đến cô ở dưới một gã đàn ông khác, nghĩ đến trong bụng cô từng mang thai của người khác, liền cảm thấy tức giận như trời đất sập đến nơi.
Về nước sau này, từng có lúc anh nghĩ tìm cách liên lạc lại với cô. Mãi luôn do dự, ngón tay cứ chạm vào những con số quen thuộc, nhưng rốt cục cuối cùng vẫn là không thể ấn vào nút gọi được. Trong lòng âm thầm tự nói với mình cho dù đã kết thúc thì vẫn có thể làm lại từ đầu. Nhưng là cứ đến những lúc ấy lại chẳng thể nào gọi nổi cho cô - những âm thanh rối loạn trong quá khứ nhắc nhở rằng cô đã thực sự muốn lấy đy tính mạng của anh.
Anh ngẩng đầu, không để ý đến Đường Hãn Đông thần sắc giật mình, thản nhiên hỏi :" Cái gì mà bẫy?". Đường Hãn Đông xé tấm khăn giấy trong tay ném qua chỗ anh :" Công ty cha cô ấy có lẽ sẽ sớm phá sản. Mở rộng quá nhanh, đầu tư quá lớn, lại gặp đúng lúc chính phủ có điều chỉnh về chính sách bất động sản, tiền vốn đã không kịp để quay vòng. Gần nhất mấy ngày hôm nay, ngày nào chẳng qua ngân hàng tôi hy vọng có thể có được phê chuẩn để vay vốn. Đáng tiếc là khoản thế chấp không đủ, ngân hàng tôi quả thực là không thể giúp được".
Anh quả thực là đã từng nghe qua. Chính phủ sắp tới sẽ co ngắn lại vòng quay chu chuyển tiền tệ, muốn cho vay nay lại càng thêm gian nan. Rất nhiều tiểu xí nghiệp bởi vì không được cho vay nên dẫn đến tuyên bố phá sản.
Đường Hãn Đông nhìn anh, nheo mắt lại hỏi :" Như thế nào? Có muốn tôi vì cậu mà cho phụ thân của cô ta vay tiền? Coi như cậu thiếu tôi một ân tình". Làm cho tiểu tử này nợ ân tình, về sau trước mặt bằng hữu khác có thể diễu võ dương oai, nghĩ đến là đã thích rồi. Chỉ tiếc rằng khoái cảm này chưa duy trì được 5 giây liền bị Ngôn Bách Nghiêu lãnh đạm từ chối :" Không cần! Tôi với cô ta không có quan hệ gì cả!". Giờ này ngày này, cô với anh thực sự cũng chẳng có nửa điểm quan hệ với nhau.
Đường Hãn Đông nhụt chí nói :" Cậu không phải vì không muốn thiếu nợ ai đúng không? Chẳng lẽ định chính ngân hàng cậu cho vay sao?". Ngôn Bách Nghiêu nhẹ nhàng lộ ra nụ cười lạnh nhạt trên môi, hàm ý mỉa mai :" Chẳng phải cậu nói ông ta không đủ thế chấp nên không cho vay sao? Tôi vì sao còn phải đồng ý? Người làm ăn chẳng lẽ lại chọn chuyện thua lỗ?".
Đường Hãn Đông cẩn thận suy nghĩ lại, nói tên tiểu tử này có ý đối với Uông Thủy Mạt thật không giống. Lại nói hắn đối với cô không có ý tứ gì thì càng không giống. Nhưng nếu có chút gì đó quan tâm thì chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn cha cô ta trên bờ vực phá sản sao?. Hắn cầm lấy ly rượu trong tay lắc nhẹ, cầm ly rượu đưa lên mũi hít đủ mùi hương thơm nồng, chậm rãi mở miệng :" Tốt nhất là cậu không nên có gì với cô ta". Dừng một chút mới tiếp tục :" Em họ cậu vài ngày trước còn muốn nhờ tôi xin số điện thoại của cô ta. Xem ra tên nhóc ấy là có ý tứ đó. Cậu tìm cơ hội để nói qua với hắn xem. Em họ cậu nhất định là có cổ phần ở ngân hàng đy".
Ngôn Bách Nghiêu nghe vậy liền hỏi :" Chuyện khi nào thế?". Đường Hãn Đông trả lời qua loa :" Tầm 3 - 4 ngày trước". Ngôn Bách Nghiêu nhớ tới chính là ngày mà Bách Thiên qua nhà anh vào buổi sáng rồi còn dùng điểm tâm với anh, bộ dạng muốn hỏi gì đó nhưng lại thôi. Thì ra là muốn hỏi số điện thoại của cô. Thật sự khiến anh coi thường Uông Thủy Mạt mà, mấy năm không gặp, trình độ câu dẫn nam nhân ngày càng cao rồi đấy. Chẳng phải năm đó sau khi chia tay với anh chỉ ba tháng đã liền ở cùng người khác sao. Hiện tại mới thực cảm thấy chế giễu, mới chỉ một ngày mà đã khiến Bách Thiên mê mẩn.
Đường Hãn Đông lại uống một ngụm rượu, miễn cưỡng nói :" Không thể phủ nhận được rằng Uông Thủy Mạt nhìn rất trong sáng, có lẽ là hợp với gu của em trai cậu. Em trai cậu như thế nào mà lại muốn chơi đùa cùng, thực rất dễ bị kiểu con gái này mê hoặt. Không giống như tôi đây, thân kinh bách chiến, sẽ nhận ra ngay cái kiểu trong sáng đó chỉ dùng để diễn mà thôi". Ngôn Bách Nghiêu lại liếc mắt nhìn hắn, ngẫm nghĩ lại cô gái hôm trước đy cùng với anh. Ở trước thì treo biển thanh khiết trong sáng, nhưng sau lưng lại cặp kè với những công tử có tiền có của.
Cô năm đó thực sự là một cô gái trong sáng, đơn thuần, tất cả đều biểu hiện qua khí chất thuần khiết đó. Năm đó cô thích nhất mặc áo phông quần jean, cũng không hề có mua hàng hiệu, ngay cả một cái liếc mắt nhìn những cửa hàng hiệu cũng không có. Có một lần hai người đy ngang qua một cửa hiệu đắt tiền, kỳ thật mà nói cũng chẳng phải là danh tiếng hàng đầu, lúc ấy trong tủ kính ma-nơ-canh có mặc một chiếc váy trắng rất đẹp, rất thanh nhã; cô có liếc mắt qua vài lần anh liền lập tức hiểu là cô rất thích chiếc váy ấy. Anh kéo cô vào bên trong cửa hàng nhưng cô lại kiên quyết từ chối. Cô còn nói anh là kẻ phá gia chi tử.
Nhớ lại lúc đó cô còn trừng mắt, làm bộ hung hăng mà mắng anh :" Ngôn Bách Nghiêu, anh hãy nhớ kỹ cho em! Chỉ có tình nhân mới tiêu xài tiền bạn trai lung tung. Về sau em sẽ là vợ anh, cho nên bây giờ phải giúp anh tiết kiệm!". Thanh âm mềm mại đó tuyệt đối không có một chút uy lực uy hiếp đến anh, nhưng tận sâu trong đáy lòng anh lại cảm thấy rất ấm áp. Khi ấy trên đường người đến người đy tấp nập, nhưng dưới ánh đèn nê-ông mới lên, anh chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh của cô mà thôi.
Cô vẫn nghĩ anh lúc đấy có gia cảnh rất đỗi bình thường, phí sinh hoạt cũng không thoải mái. Mà anh cũng chưa từng nói với cô anh đến từ một gia đình có quyền thế, là một gia tộc thật lớn. Quá khứ đã dạy cho anh nhiều bài học, trong đó bài học không tiết lộ về gia thế là bài học đầu tiên, bởi trước đã có không ít người tiếp cận anh với mục đích không tốt. Lần này sang Mỹ du học, anh đã hứa với cha mẹ thực hiện 3 điều. Điều thứ nhất chính là không sống trong biệt thự mà tự mình thuê phòng bên ngoài. Thứ hai là ngoại trừ năm đầu tiên được chu cấp còn những năm sau tự phải kiếm tiền sinh hoạt. Tuy rằng từ nhỏ anh đã sống trong hoàn cảnh sung túc, tiền gửi ngân hàng đã sớm trở thành một tiểu phú ông, nhưng khi sang Mỹ, anh vẫn thật giản dị, chơi cổ phiếu kiếm tiền.
Năm đó nếu không vì cô sinh non có lẽ hiện tại anh đã là cha rồi. Anh biết cô rất thích có con, mỗi khi khi đường nhìn thấy trẻ con cô đều thể hiện sự yêu mến nồng nhiệt. Ngày ngày ôm cô ngủ trong lòng, cô đã từng nói qua với anh :" Chúng ta về sau sẽ có mấy con hả anh?". Anh nghĩ ngợi một hồi rồi đáp :" Một con thôi!". Rồi cô lại không ngừng nháy mắt :" Vì sao? Vì sao chỉ muốn có 1 đứa? Em muốn 3 con cơ! 3 con!". Anh lại làm bộ nghiêm túc, nhìn nàng nói :" Không! Bé yêu ạ, chúng ta phải thực hiện kế hoạch hóa gia đình, chỉ được sinh 1 đứa thôi nếu em không muốn bị phạt tiền!". Cô cười đến mức quặn thắt cả bụng, khi trở lại bình thường liền trốn trong bụng anh. Sau lại liền mơ mơ màng màng, lấy tay chọc vào người anh :" Ngôn Bách Nghiêu, em muốn có 2 con. Phải là 2 con cơ. Một đứa giống anh, một đứa giống em. Phiền tiền thì phạt tiền. Ngày mai em sẽ tính xem sẽ bị phạt bao nhiêu!". Anh lúc này đã muốn ngủ, chỉ ừ hữ, rồi lại đem cô ôm vào trong lòng tiến vào mộng đẹp.
/25
|