Chuyển ngữ: Đình Yuri
Biên tập: Iris
Trâu Diệc Minh ở công ty nhận được điện thoại của Đại Phúc: “Minh Tử, hôm nay là sinh nhật anh đây, buổi tối đến tụ tập nhé!”
Người đàn ông cười khẽ lập tức khiến hai cô em đang đứng nhìn lén gần đó đỏ mặt. Anh trả lời: “Không được rồi, Giản Hinh đang ở nhà chờ tao về ăn cơm.”
Đại Phúc hừ một tiếng: “Hôm nay là sinh nhật tao mà hai đứa chúng mày không đến cùng nhau được à?”
Trâu Diệc Minh lật tài liệu trên tay, ngẩng lên nhìn lịch: “Bận quá nên quên mất… Mà tao cũng không thể đi được. Hôm nay là ngày gì chắc không cần tao nhắc lại cho mày chứ?!”
Hôm nay là sinh nhật Đại Phúc và cũng là ngày kỉ niệm bảy năm yêu nhau của Trâu Diệc Minh và Giản Hinh. Hai người họ nảy sinh tình cảm từ bữa tiệc sinh nhật của Đại Phúc – cô bạn Tăng Tuyền, vợ của Đại Phúc đưa ra kết luận.
Buổi tối về đến nhà đã là mười một giờ, nhưng chỉ vậy thôi mà anh phải hứa hẹn ngày mai mời cả tổ công tác uống trà thì họ mới chịu cho anh về nhà. Gần đây trong tay anh đang có một hạng mục lớn, công ty nhanh chóng đặt phòng ở khách sạn ngay bên cạnh, tất cả mọi người đều không thể về nhà, ai không chịu nổi thì có thể qua đó ngủ vài tiếng.
Giản Hinh một mực đợi đến khi anh về mới bắt đầu xào thức ăn. Trâu Diệc Minh tháo kính ra, cười nói: “Sao bắt anh tối nay nhất định phải về nhà thế? Có chuyện gì à?”
Giản Hinh ngoảnh lại, mái tóc dài ngang eo mượt mà như lụa theo động tác của cô như đang vuốt ve lên cơ thể trong màu áo hương dụ, cô cũng không đề cập hôm nay là ngày gì, nhẹ nhàng cất tiếng: “Không có chuyện thì không thể gặp anh à?”
Trâu Diệc Minh lẳng lặng nhìn hai giây, xoa đầu cô và nói: “Hôm nay em rất đẹp!”
(CN: Hương dụ là màu tím phớt như củ khoai môn)
Bữa ăn bị trì hoãn cuối cùng cũng bắt đầu, Trâu Diệc Minh không thể chậm chạp quá lâu nên tốc độ ăn cơm khá nhanh, Giản Hinh có chuyện muốn nói nhưng không biết nói ra sao, chỉ có thể cúi đầu và cơm. Trâu Diệc Minh cũng nhận ra cô đang mất tập trung, ngừng động tác, hỏi: “Em sao thế?”
Lời nói chưa kịp thốt ra, Giản Hinh hơi lo lắng: “Chúng mình cưới nhau được chứ?”
Kết hôn là chuyện sớm muộn, chỉ là không ngờ người xưa nay luôn kín đáo như hồ lô như Giản Hinh lại là người nói ra trước. Anh cười, đáp: “Tất nhiên là được, nhưng mà chờ thêm một thời gian nữa nhé!”
Cô vội vàng nói: “Em không muốn chờ đợi, có thể ngay bây giờ được không? Em không cần gì cả, chỉ cần đăng kí thôi.”
“Kết hôn là chuyện lớn, sao có thể làm qua loa được?” Trâu Diệc Minh không đồng ý.
Giản Hinh hỏi: “Là không thể qua loa hay vốn dĩ anh không muốn cưới em?”
“Đừng xuyên tạc ý của anh.” Trâu Diệc Minh nói: “Anh cảm thấy việc này không thể gấp gáp, cả đời chỉ có một lần, cần phải chuẩn bị thật kĩ.”
“Nếu em nhất quyết muốn cưới luôn bây giờ, anh có thể đồng ý không?”
“Nếu em không có lí do hợp lí thì không thể.” Trâu Diệc Minh cũng bắt đầu mất kiên nhẫn, càng cảm thấy cô muốn ầm ĩ: “Giản Hinh, có thể cho anh ăn cơm ngon một chút được không? Anh sắp phải đi ngay rồi, chúng mình không thể nói chuyện khác hay sao?”
Giản Hinh đáp: “Hôm nay em gọi anh về nhà chính là vì muốn nói chuyện này.”
Trâu Diệc Minh mệt mỏi day sống mũi, muốn ăn cũng không thể, cất lời: “Cho anh thêm chút thời gian, không quá lâu đâu, chờ hạng mục này hoàn thành chúng mình sẽ cưới ngay, được không em?”
Giản Hinh lắc đầu: “Em không muốn chờ thêm nữa!”
Trâu Diệc Minh quan sát Giarn Hinh rất lâu, bỗng dưng anh không thể hiểu được cô gái đối diện mình. Hai người đã ở bên nhau bảy năm, từ năm thứ hai đại học đến bây giờ, cả hai không giống Đại Phúc và Tăng Tuyền, thuở ban đầu nồng nhiệt như lửa, bây giờ lại thù ghét đối phương cũng như ghét sự nồng nhiệt như lửa khi xưa. Hai người bọn họ từ khi bắt đầu đã giống hệt đôi vợ chồng già, như hai cực âm và dương của nam châm tiếp xúc với nhau, đời này chỉ muốn ở chung với nhau. Anh rất thích cảm giác này, cũng muốn cho Giản Hinh một mái ấm nhưng bây giờ vẫn chưa phải là lúc.
“Cho anh một chút thời gian khó đến thế ư?”
“Vậy cưới em ngay bây giờ cũng khó thế ư? Rốt cuộc anh có yêu em hay không?” Ở dưới bàn, tay Giản Hinh đã siết chặt lại, hỏi câu cô đã muốn hỏi từ lâu.
Trâu Diệc Minh cảm thấy cực kì buồn phiền, đã bên nhau bảy năm, hỏi có yêu hay không quả là quá ngây thơ. Phụ nữ ầm ĩ lên đúng là thế giới không ai địch nổi. Anh hỏi cô: “Em đến tháng hả?”
Giản Hinhh trả lời lạnh lùng: “Không phải.”
Thực sự Trâu Diệc Minh không đoán ra được nguyên nhân khác có thể khiến cô bạn gái luôn dịu dàng của mình biến thành thế này. Giản Hinh nhìn anh, nhất quyết muốn một câu trả lời thỏa đáng, Trâu Diệc Minh đau đầu, nói như bị mất sức: “Em đừng ép anh.”
Câu nói này như lưỡi dao đâm mạnh vào Giản Hinh, hai mắt cô đỏ bừng, hỏi: “Anh cảm thấy em đang ép anh ư? Trâu Diệc Minh, anh quá đáng vừa chứ!”
Người đang vô cùng mệt mỏi rất dễ nói nhầm, lời nói vừa nãy giống như bát nước đổ đi không thể thu lại được. Trâu Diệc Minh cố gắng kìm nén cơn giận, nói: “Là ai quá đáng? Anh đã nói rồi, cho anh thêm chút thời gian, hiện giờ anh bận đến quay cuồng đầu óc chỉ muốn ăn một bữa cơm ngon, yêu cầu này cũng quá đáng ư?”
Giản Hinh không nói nữa, nói đi nói lại cũng cho là cô ầm ĩ lên, Trâu Diệc Minh thấy vậy thì cho rằng cô đã cho qua chuyện, cầm bát lên: “Ăn cơm đi, chúng mình không nên cãi nhau vào ngày hôm nay.”
Cô cảm thấy buồn cười, hai người chưa từng cãi nhau, lần đầu tiên cãi nhau còn chọn ngày đẹp như hôm nay. Trâu Diệc Minh gắp thức ăn cho cô, Giản Hinh không phản ứng gì, nhìn lại anh: “Nếu không cưới thì chúng ta chia tay đi!”
Đôi đũa trên tay Trâu Diệc Minh dừng trong bát cô, hồi lâu không có phản ứng lại với những lời này. Giản Hinh như muốn bẻ gãy đôi đũa trong tay mình: “Em muốn chia tay.”
….
Ngày hôm sau, Giản Hinh đi làm với cặp mắt sưng đỏ vì khóc, cô dạy môn Ngữ văn ở một trường quốc tế rất nổi tiếng, cà chung phòng làm việc với Tăng Tuyền. Tăng Tuyền im lặng nhìn vào hia mắt cô, đưa cho mộ chai nước lạnh, hỏi: “Cãi nhau à?”
Giản Hinh cầm lây xoa lên mắt, trả lời: “Bọn tao chia tay rồi!”
Những lời này khiến người đang đang uống nước là Tăng Tuyền bị sặc, dẫn đến một trận ho khan xé gan xé phổi, sau đó cô gầm nhẹ: “Mày đừng có đùa! Chúng mày mà chia tay cái gì? Mày yêu Trâu Diệc Minh sống đi chết lại như thế thì sao có thể chia tay?! Là ai nói? Không thể nào là anh ấy… mà càng không thể là mày được.”
Giản Hinh bình tình trả lời: “Là tao nói!”
Tối qua, sau khi nói xong câu đó Trâu Diệc Minh lập tức ra khỏi nhà, khi đi đóng cửa ầm một tiếng, có thể thấy cơn giận rất lớn.
Tăng Tuyền lấy lại bình tĩnh, sau khi chắc chắn rằng cô bạn mình không phải đang nói đùa liền cầm điện thoại lên bận rộn gọi điện. Dùng hai cuộc điện thoại kể xong cô mới quay lại ngồi đối diện với Giản Hinh: “Thật sự chuyện này quá sức với tao, một mình tao không nghĩ ra biện pháp gì. Buổi tối mọi người sẽ đến nhà mày mở cuộc họp, tình hình thế nào mày phải kể rõ cho bọn tao!”
Giản Hinh à một tiếng, hỏi: “Bữa tối chuẩn bị ăn gì? Trong tủ lạnh còn có…”
“Giản Hinh!” Tăng Tuyền cứ như lên cơn điên kéo tóc đuôi sam của cô, nói: “Bọn tao không ăn cơm, tao muốn ăn mày!”
Giản Hinh muốn cười lên cho Tăng Tuyền thấy nhưng chỉ có thể nặn ra một nụ cười nhạt nhẽo.
Tính cách của Giản Hinh và Tăng Tuyền hoàn toàn khác nhau, nhưng điều này không gây trở ngại đến tình bạn tám năm cuả hai người. Lúc tan việc Giản Hinh ung dung thu dọn, Tăng Tuyền một tay xách túi của cả hai, tay còn lại kéo Giản Hinh vội vàng chạy ra ngoài. Khi cả hai về đến nhà thì đã có hai người khác đứng đợi ở trước cửa, Giản Hinh chưa kịp đứng vững đã bị bao vây. Tiền Vũ cùng Lý Doanh hai miệng đồng thanh: “Bọn tao còn tưởng thế giới đến ngày tận thế!”
Có thể bọn họ cho là cho dù thế giới đến ngày tận thế, Giản Hinh và Trâu Diệc Minh cũng sẽ không chia tay, đây là chuyện mà trong lòng mọi người coi là đương nhiên, kết hôn rồi sinh con chung sống cả đời hạnh phúc mĩ mãn.
Giản Hinh là người trong cuộc còn chưa khóc, Tiền Vũ cùng Lý Doanh đã nước mắt lưng tròng. Thường ngày ở bên ngoài làm người phụ nữ hô mưa gọi gió mà bây giờ muốn lớn tiếng cũng không dám nói, sợ Giản Hinh không chịu nổi.
Tăng Tuyền lườm: “Được rồi, muốn khóc thì lên trên hẵng khóc, nếu không hàng xóm lại cho rằng bốn người chúng ta đóng phim Quỳnh Dao đấy.”
Bốn người vào đại học được chia ở chung một phòng ký túc, lên năm hai Đại Phúc theo đuổi Tăng Tuyền, mỗi lần Tăng Tuyền ra ngoài đều mang dẫn theo ba người họ, Đại Phúc cũng dẫn theo người của phòng mình. Vì vậy một cuộc tình cũng nhân tiện giải quyết vấn đề cá nhân của anh em cùng phòng, bốn em gái phòng Tăng Tuyền toàn đi cùng các chàng trai phòng Đại Phúc, Giản Hinh thì đi theo Trâu Diệc Minh.
Khi ấy, trong trường Trâu Diệc Minh là người rất nổi danh, anh là người chỉ có thể dùng từ ưu tú để hình dung. Hàng năm đều đạt được học bổng, ngoại hình cao ráo, học giỏi, năng lực cá nhân rất cuốn hút người khác, đi đường chỉ cần tùy tiện vẫy tay lập tức sẽ có một đám người đuổi theo. Giản Hinh không hề nghĩ đến bản thân mình có thể có một báu vật lớn như thế, chỉ dám mỗi đêm sau khi tắt đèn sẽ nghe Tăng Tuyền lải nhải về tình yêu ngọt ngào của cô nàng, ngẫu nhiên cũng sẽ nhắc đến vài câu như “Đại Phúc nói có một cô gái đưa thư tình cho Trâu Diệc Minh.”
Hoặc là “Nghe nói Trâu Diệc Minh đã có người mình thích.”
Giản Hinh khá thích nghe Tăng Tuyền nói rằng: “Phòng Đại Phúc thứ bảy có trận đấu bóng rổ, Giản Hinh mày đi với tao nha?”
Cô sẽ đi với bạn mình, có một lí do quang minh chính đại ngồi ở hàng thứ nhất để cổ vũ thì sao cô có thể bỏ qua, dẫu cô không hiểu mười người cùng tranh một quả bóng có gì hay ho.
Bốn người cùng cởi bỏ trang phục công sở rồi khoác lên bộ đồ ngủ thoải mái, nằm một cách rất không có hình tượng trên sô pha mở cuộc họp. Thời gian như quay lại trước kia, mỗi một lần Tăng Tuyền và Đại Phúc bất hòa, ba người mỗi người sẽ góp một câu quở trách Đại Phúc không đúng, rất không có nguyên tắc, miễn là Tăng Tuyền vui vẻ.
Lần này đến lượt người vốn không cần ai phải bận tâm, Giản Hinh.
Giản Hinh nói: “Tao muốn kết hôn, hắn nói tao ầm ĩ.”
Điều này không thể được, ba người lập tức chuyển sang Trâu Diệc Minh.
Tăng Tuyền nghĩ ra điều gì đó liền hỏi: “Hắn vẫn chưa biết bà mày đã đến đây phải không?”
Giản Hinh nhẹ nhàng gật đầu.
“Bà nó từ Giang Châu lên thành phố Mậu?” Tiền Vũ và Lý Doanh cũng mới nghe lần đầu. Bình thường Tăng Tuyền và Giản Hinh đều ở chung với nhau nên cũng biết một số chuyện của nhau, kể chuyện bà Giản Hinh nằm viện, cụ thể cô nàng cũng không rõ lắm nhưng thỉnh thoảng sẽ đi học hộ Giản Hinh mấy lớp tự học gì đó, đã gần nửa tháng trôi qua rồi.
“Sao mày không nói cho hắn?” Ba người trăm miệng một lời.
Giản Hinh thả đống khoai tây chiên trong tủ lạnh vào tay ba đứa bạn, sau đó lui vào trong góc, nói: “Hôm đó tao gọi điện cho hắn, là một phụ nữ nhận máy.”
Tăng Tuyền đang ăn thì bị nghẹn, Tiền Vũ cùng Lý Oánh cũng rất ăn ý: “Không thể nào! Lão Trâu sẽ không làm ra loại chuyện như thế đâu!”
Tăng Tuyền cuối cùng cũng nuốt được quả đông lạnh kia, như nhìn thấu việc thế sự, yên lặng nói: “Cái gì cũng có thể xảy ra được, như tiện nhân Đại Phúc kìa, mở miệng nói yêu mình cả đời nhưng chả phải quay đầu một cái đã ở chung một chỗ với cô em gái kia à!
Tiền Vũ sửa lời: “Tiểu Tuyền, lão Trâu không giống Đại Phúc nhà mày!”
Lý Doanh ngồi cạnh gật đầu bày tỏ đồng ý với quan điểm này.
Tăng Tuyền nói: “Đàn ông đều cùng một dạng như nhau! Mày phải hỏi rõ ràng, đây là vấn đề tác phong! Còn nữa, sao mày không nói cho hắn chuyện bà mày bị bệnh?”
Giarn Hinh nói: “Hắn bận đến nỗi còn không có thời gian cưới tao thì liệu có thời gian để quản chuyện bà tao không? Thà không nói còn hơn.”
Tiền Vũ kéo cô: “Có phải vì chuyện này mà mày không thoải mái trong lòng không? Nghe điện thoại tao còn nghĩ là hiểu lầm, hai người chúng mày nên ngồi lại nói chuyện với nhau, tình cảm lâu như thế đâu phải là trò đùa nữa.”
Giản Hinh cúi đầu nghịch ngón tay, qua một lúc lâu vẫn không nói gì. Cô là như vậy, trong lòng đã có quyết định thì ai nói gì cũng không thay đổi. Tiền Vũ nghĩ thầm không hay rồi, khẽ đụng Tăng Tuyền với Lý Doanh, Tăng Tuyền hắng giọng: “Thật ra thì mình cảm thấy có thể bàn bạc lại mà, thì gương mặt của lão Trâu đó, cậu ra đi là không biết có bao nhiêu tiểu cô nương mừng thầm đâu.”
Đang nói thì có người mở cửa từ ngoài vào, đám người còn chưa kịp phản ứng đã thấy Trâu Diệc Minh đi vào. Tăng Tuyền vỗ vỗ tay, Lý Doanh và Tiền Vũ cười ha hả, sau đó cả ba người cứ hướng phòng ngủ mà đi, vội vàng thay quần áo trên người. Chỉ còn một người đứng trong góc, từ từ ngẩng đầu lên, một cặp mắt không thể đỏ hơn, cũng không biết tối qua đã khóc bao lâu.
Trâu Diệc Minh tháo cà vạt ra, nói với cô: “Hôm nay, anh không thể làm được bất cứ chuyện gì, em qua đây nói với anh một chút về chuyện này.”
Giản Hinh vâng một tiếng, chầm chậm bước đến bên người anh, làn da xanh xao, mái tóc dài xõa ra vươn trên cánh tay anh, anh rất muốn đưa tay ra chạm, bọn Tăng Tuyền thay quần áo xong đi ra chào tạm biệt.
Giản Hinh tiễn bạn ra cửa dặn dò mọi người: “Chúng mày đừng nói cho anh ấy biết chuyện của bà tao nhé!”
Biên tập: Iris
Trâu Diệc Minh ở công ty nhận được điện thoại của Đại Phúc: “Minh Tử, hôm nay là sinh nhật anh đây, buổi tối đến tụ tập nhé!”
Người đàn ông cười khẽ lập tức khiến hai cô em đang đứng nhìn lén gần đó đỏ mặt. Anh trả lời: “Không được rồi, Giản Hinh đang ở nhà chờ tao về ăn cơm.”
Đại Phúc hừ một tiếng: “Hôm nay là sinh nhật tao mà hai đứa chúng mày không đến cùng nhau được à?”
Trâu Diệc Minh lật tài liệu trên tay, ngẩng lên nhìn lịch: “Bận quá nên quên mất… Mà tao cũng không thể đi được. Hôm nay là ngày gì chắc không cần tao nhắc lại cho mày chứ?!”
Hôm nay là sinh nhật Đại Phúc và cũng là ngày kỉ niệm bảy năm yêu nhau của Trâu Diệc Minh và Giản Hinh. Hai người họ nảy sinh tình cảm từ bữa tiệc sinh nhật của Đại Phúc – cô bạn Tăng Tuyền, vợ của Đại Phúc đưa ra kết luận.
Buổi tối về đến nhà đã là mười một giờ, nhưng chỉ vậy thôi mà anh phải hứa hẹn ngày mai mời cả tổ công tác uống trà thì họ mới chịu cho anh về nhà. Gần đây trong tay anh đang có một hạng mục lớn, công ty nhanh chóng đặt phòng ở khách sạn ngay bên cạnh, tất cả mọi người đều không thể về nhà, ai không chịu nổi thì có thể qua đó ngủ vài tiếng.
Giản Hinh một mực đợi đến khi anh về mới bắt đầu xào thức ăn. Trâu Diệc Minh tháo kính ra, cười nói: “Sao bắt anh tối nay nhất định phải về nhà thế? Có chuyện gì à?”
Giản Hinh ngoảnh lại, mái tóc dài ngang eo mượt mà như lụa theo động tác của cô như đang vuốt ve lên cơ thể trong màu áo hương dụ, cô cũng không đề cập hôm nay là ngày gì, nhẹ nhàng cất tiếng: “Không có chuyện thì không thể gặp anh à?”
Trâu Diệc Minh lẳng lặng nhìn hai giây, xoa đầu cô và nói: “Hôm nay em rất đẹp!”
(CN: Hương dụ là màu tím phớt như củ khoai môn)
Bữa ăn bị trì hoãn cuối cùng cũng bắt đầu, Trâu Diệc Minh không thể chậm chạp quá lâu nên tốc độ ăn cơm khá nhanh, Giản Hinh có chuyện muốn nói nhưng không biết nói ra sao, chỉ có thể cúi đầu và cơm. Trâu Diệc Minh cũng nhận ra cô đang mất tập trung, ngừng động tác, hỏi: “Em sao thế?”
Lời nói chưa kịp thốt ra, Giản Hinh hơi lo lắng: “Chúng mình cưới nhau được chứ?”
Kết hôn là chuyện sớm muộn, chỉ là không ngờ người xưa nay luôn kín đáo như hồ lô như Giản Hinh lại là người nói ra trước. Anh cười, đáp: “Tất nhiên là được, nhưng mà chờ thêm một thời gian nữa nhé!”
Cô vội vàng nói: “Em không muốn chờ đợi, có thể ngay bây giờ được không? Em không cần gì cả, chỉ cần đăng kí thôi.”
“Kết hôn là chuyện lớn, sao có thể làm qua loa được?” Trâu Diệc Minh không đồng ý.
Giản Hinh hỏi: “Là không thể qua loa hay vốn dĩ anh không muốn cưới em?”
“Đừng xuyên tạc ý của anh.” Trâu Diệc Minh nói: “Anh cảm thấy việc này không thể gấp gáp, cả đời chỉ có một lần, cần phải chuẩn bị thật kĩ.”
“Nếu em nhất quyết muốn cưới luôn bây giờ, anh có thể đồng ý không?”
“Nếu em không có lí do hợp lí thì không thể.” Trâu Diệc Minh cũng bắt đầu mất kiên nhẫn, càng cảm thấy cô muốn ầm ĩ: “Giản Hinh, có thể cho anh ăn cơm ngon một chút được không? Anh sắp phải đi ngay rồi, chúng mình không thể nói chuyện khác hay sao?”
Giản Hinh đáp: “Hôm nay em gọi anh về nhà chính là vì muốn nói chuyện này.”
Trâu Diệc Minh mệt mỏi day sống mũi, muốn ăn cũng không thể, cất lời: “Cho anh thêm chút thời gian, không quá lâu đâu, chờ hạng mục này hoàn thành chúng mình sẽ cưới ngay, được không em?”
Giản Hinh lắc đầu: “Em không muốn chờ thêm nữa!”
Trâu Diệc Minh quan sát Giarn Hinh rất lâu, bỗng dưng anh không thể hiểu được cô gái đối diện mình. Hai người đã ở bên nhau bảy năm, từ năm thứ hai đại học đến bây giờ, cả hai không giống Đại Phúc và Tăng Tuyền, thuở ban đầu nồng nhiệt như lửa, bây giờ lại thù ghét đối phương cũng như ghét sự nồng nhiệt như lửa khi xưa. Hai người bọn họ từ khi bắt đầu đã giống hệt đôi vợ chồng già, như hai cực âm và dương của nam châm tiếp xúc với nhau, đời này chỉ muốn ở chung với nhau. Anh rất thích cảm giác này, cũng muốn cho Giản Hinh một mái ấm nhưng bây giờ vẫn chưa phải là lúc.
“Cho anh một chút thời gian khó đến thế ư?”
“Vậy cưới em ngay bây giờ cũng khó thế ư? Rốt cuộc anh có yêu em hay không?” Ở dưới bàn, tay Giản Hinh đã siết chặt lại, hỏi câu cô đã muốn hỏi từ lâu.
Trâu Diệc Minh cảm thấy cực kì buồn phiền, đã bên nhau bảy năm, hỏi có yêu hay không quả là quá ngây thơ. Phụ nữ ầm ĩ lên đúng là thế giới không ai địch nổi. Anh hỏi cô: “Em đến tháng hả?”
Giản Hinhh trả lời lạnh lùng: “Không phải.”
Thực sự Trâu Diệc Minh không đoán ra được nguyên nhân khác có thể khiến cô bạn gái luôn dịu dàng của mình biến thành thế này. Giản Hinh nhìn anh, nhất quyết muốn một câu trả lời thỏa đáng, Trâu Diệc Minh đau đầu, nói như bị mất sức: “Em đừng ép anh.”
Câu nói này như lưỡi dao đâm mạnh vào Giản Hinh, hai mắt cô đỏ bừng, hỏi: “Anh cảm thấy em đang ép anh ư? Trâu Diệc Minh, anh quá đáng vừa chứ!”
Người đang vô cùng mệt mỏi rất dễ nói nhầm, lời nói vừa nãy giống như bát nước đổ đi không thể thu lại được. Trâu Diệc Minh cố gắng kìm nén cơn giận, nói: “Là ai quá đáng? Anh đã nói rồi, cho anh thêm chút thời gian, hiện giờ anh bận đến quay cuồng đầu óc chỉ muốn ăn một bữa cơm ngon, yêu cầu này cũng quá đáng ư?”
Giản Hinh không nói nữa, nói đi nói lại cũng cho là cô ầm ĩ lên, Trâu Diệc Minh thấy vậy thì cho rằng cô đã cho qua chuyện, cầm bát lên: “Ăn cơm đi, chúng mình không nên cãi nhau vào ngày hôm nay.”
Cô cảm thấy buồn cười, hai người chưa từng cãi nhau, lần đầu tiên cãi nhau còn chọn ngày đẹp như hôm nay. Trâu Diệc Minh gắp thức ăn cho cô, Giản Hinh không phản ứng gì, nhìn lại anh: “Nếu không cưới thì chúng ta chia tay đi!”
Đôi đũa trên tay Trâu Diệc Minh dừng trong bát cô, hồi lâu không có phản ứng lại với những lời này. Giản Hinh như muốn bẻ gãy đôi đũa trong tay mình: “Em muốn chia tay.”
….
Ngày hôm sau, Giản Hinh đi làm với cặp mắt sưng đỏ vì khóc, cô dạy môn Ngữ văn ở một trường quốc tế rất nổi tiếng, cà chung phòng làm việc với Tăng Tuyền. Tăng Tuyền im lặng nhìn vào hia mắt cô, đưa cho mộ chai nước lạnh, hỏi: “Cãi nhau à?”
Giản Hinh cầm lây xoa lên mắt, trả lời: “Bọn tao chia tay rồi!”
Những lời này khiến người đang đang uống nước là Tăng Tuyền bị sặc, dẫn đến một trận ho khan xé gan xé phổi, sau đó cô gầm nhẹ: “Mày đừng có đùa! Chúng mày mà chia tay cái gì? Mày yêu Trâu Diệc Minh sống đi chết lại như thế thì sao có thể chia tay?! Là ai nói? Không thể nào là anh ấy… mà càng không thể là mày được.”
Giản Hinh bình tình trả lời: “Là tao nói!”
Tối qua, sau khi nói xong câu đó Trâu Diệc Minh lập tức ra khỏi nhà, khi đi đóng cửa ầm một tiếng, có thể thấy cơn giận rất lớn.
Tăng Tuyền lấy lại bình tĩnh, sau khi chắc chắn rằng cô bạn mình không phải đang nói đùa liền cầm điện thoại lên bận rộn gọi điện. Dùng hai cuộc điện thoại kể xong cô mới quay lại ngồi đối diện với Giản Hinh: “Thật sự chuyện này quá sức với tao, một mình tao không nghĩ ra biện pháp gì. Buổi tối mọi người sẽ đến nhà mày mở cuộc họp, tình hình thế nào mày phải kể rõ cho bọn tao!”
Giản Hinh à một tiếng, hỏi: “Bữa tối chuẩn bị ăn gì? Trong tủ lạnh còn có…”
“Giản Hinh!” Tăng Tuyền cứ như lên cơn điên kéo tóc đuôi sam của cô, nói: “Bọn tao không ăn cơm, tao muốn ăn mày!”
Giản Hinh muốn cười lên cho Tăng Tuyền thấy nhưng chỉ có thể nặn ra một nụ cười nhạt nhẽo.
Tính cách của Giản Hinh và Tăng Tuyền hoàn toàn khác nhau, nhưng điều này không gây trở ngại đến tình bạn tám năm cuả hai người. Lúc tan việc Giản Hinh ung dung thu dọn, Tăng Tuyền một tay xách túi của cả hai, tay còn lại kéo Giản Hinh vội vàng chạy ra ngoài. Khi cả hai về đến nhà thì đã có hai người khác đứng đợi ở trước cửa, Giản Hinh chưa kịp đứng vững đã bị bao vây. Tiền Vũ cùng Lý Doanh hai miệng đồng thanh: “Bọn tao còn tưởng thế giới đến ngày tận thế!”
Có thể bọn họ cho là cho dù thế giới đến ngày tận thế, Giản Hinh và Trâu Diệc Minh cũng sẽ không chia tay, đây là chuyện mà trong lòng mọi người coi là đương nhiên, kết hôn rồi sinh con chung sống cả đời hạnh phúc mĩ mãn.
Giản Hinh là người trong cuộc còn chưa khóc, Tiền Vũ cùng Lý Doanh đã nước mắt lưng tròng. Thường ngày ở bên ngoài làm người phụ nữ hô mưa gọi gió mà bây giờ muốn lớn tiếng cũng không dám nói, sợ Giản Hinh không chịu nổi.
Tăng Tuyền lườm: “Được rồi, muốn khóc thì lên trên hẵng khóc, nếu không hàng xóm lại cho rằng bốn người chúng ta đóng phim Quỳnh Dao đấy.”
Bốn người vào đại học được chia ở chung một phòng ký túc, lên năm hai Đại Phúc theo đuổi Tăng Tuyền, mỗi lần Tăng Tuyền ra ngoài đều mang dẫn theo ba người họ, Đại Phúc cũng dẫn theo người của phòng mình. Vì vậy một cuộc tình cũng nhân tiện giải quyết vấn đề cá nhân của anh em cùng phòng, bốn em gái phòng Tăng Tuyền toàn đi cùng các chàng trai phòng Đại Phúc, Giản Hinh thì đi theo Trâu Diệc Minh.
Khi ấy, trong trường Trâu Diệc Minh là người rất nổi danh, anh là người chỉ có thể dùng từ ưu tú để hình dung. Hàng năm đều đạt được học bổng, ngoại hình cao ráo, học giỏi, năng lực cá nhân rất cuốn hút người khác, đi đường chỉ cần tùy tiện vẫy tay lập tức sẽ có một đám người đuổi theo. Giản Hinh không hề nghĩ đến bản thân mình có thể có một báu vật lớn như thế, chỉ dám mỗi đêm sau khi tắt đèn sẽ nghe Tăng Tuyền lải nhải về tình yêu ngọt ngào của cô nàng, ngẫu nhiên cũng sẽ nhắc đến vài câu như “Đại Phúc nói có một cô gái đưa thư tình cho Trâu Diệc Minh.”
Hoặc là “Nghe nói Trâu Diệc Minh đã có người mình thích.”
Giản Hinh khá thích nghe Tăng Tuyền nói rằng: “Phòng Đại Phúc thứ bảy có trận đấu bóng rổ, Giản Hinh mày đi với tao nha?”
Cô sẽ đi với bạn mình, có một lí do quang minh chính đại ngồi ở hàng thứ nhất để cổ vũ thì sao cô có thể bỏ qua, dẫu cô không hiểu mười người cùng tranh một quả bóng có gì hay ho.
Bốn người cùng cởi bỏ trang phục công sở rồi khoác lên bộ đồ ngủ thoải mái, nằm một cách rất không có hình tượng trên sô pha mở cuộc họp. Thời gian như quay lại trước kia, mỗi một lần Tăng Tuyền và Đại Phúc bất hòa, ba người mỗi người sẽ góp một câu quở trách Đại Phúc không đúng, rất không có nguyên tắc, miễn là Tăng Tuyền vui vẻ.
Lần này đến lượt người vốn không cần ai phải bận tâm, Giản Hinh.
Giản Hinh nói: “Tao muốn kết hôn, hắn nói tao ầm ĩ.”
Điều này không thể được, ba người lập tức chuyển sang Trâu Diệc Minh.
Tăng Tuyền nghĩ ra điều gì đó liền hỏi: “Hắn vẫn chưa biết bà mày đã đến đây phải không?”
Giản Hinh nhẹ nhàng gật đầu.
“Bà nó từ Giang Châu lên thành phố Mậu?” Tiền Vũ và Lý Doanh cũng mới nghe lần đầu. Bình thường Tăng Tuyền và Giản Hinh đều ở chung với nhau nên cũng biết một số chuyện của nhau, kể chuyện bà Giản Hinh nằm viện, cụ thể cô nàng cũng không rõ lắm nhưng thỉnh thoảng sẽ đi học hộ Giản Hinh mấy lớp tự học gì đó, đã gần nửa tháng trôi qua rồi.
“Sao mày không nói cho hắn?” Ba người trăm miệng một lời.
Giản Hinh thả đống khoai tây chiên trong tủ lạnh vào tay ba đứa bạn, sau đó lui vào trong góc, nói: “Hôm đó tao gọi điện cho hắn, là một phụ nữ nhận máy.”
Tăng Tuyền đang ăn thì bị nghẹn, Tiền Vũ cùng Lý Oánh cũng rất ăn ý: “Không thể nào! Lão Trâu sẽ không làm ra loại chuyện như thế đâu!”
Tăng Tuyền cuối cùng cũng nuốt được quả đông lạnh kia, như nhìn thấu việc thế sự, yên lặng nói: “Cái gì cũng có thể xảy ra được, như tiện nhân Đại Phúc kìa, mở miệng nói yêu mình cả đời nhưng chả phải quay đầu một cái đã ở chung một chỗ với cô em gái kia à!
Tiền Vũ sửa lời: “Tiểu Tuyền, lão Trâu không giống Đại Phúc nhà mày!”
Lý Doanh ngồi cạnh gật đầu bày tỏ đồng ý với quan điểm này.
Tăng Tuyền nói: “Đàn ông đều cùng một dạng như nhau! Mày phải hỏi rõ ràng, đây là vấn đề tác phong! Còn nữa, sao mày không nói cho hắn chuyện bà mày bị bệnh?”
Giarn Hinh nói: “Hắn bận đến nỗi còn không có thời gian cưới tao thì liệu có thời gian để quản chuyện bà tao không? Thà không nói còn hơn.”
Tiền Vũ kéo cô: “Có phải vì chuyện này mà mày không thoải mái trong lòng không? Nghe điện thoại tao còn nghĩ là hiểu lầm, hai người chúng mày nên ngồi lại nói chuyện với nhau, tình cảm lâu như thế đâu phải là trò đùa nữa.”
Giản Hinh cúi đầu nghịch ngón tay, qua một lúc lâu vẫn không nói gì. Cô là như vậy, trong lòng đã có quyết định thì ai nói gì cũng không thay đổi. Tiền Vũ nghĩ thầm không hay rồi, khẽ đụng Tăng Tuyền với Lý Doanh, Tăng Tuyền hắng giọng: “Thật ra thì mình cảm thấy có thể bàn bạc lại mà, thì gương mặt của lão Trâu đó, cậu ra đi là không biết có bao nhiêu tiểu cô nương mừng thầm đâu.”
Đang nói thì có người mở cửa từ ngoài vào, đám người còn chưa kịp phản ứng đã thấy Trâu Diệc Minh đi vào. Tăng Tuyền vỗ vỗ tay, Lý Doanh và Tiền Vũ cười ha hả, sau đó cả ba người cứ hướng phòng ngủ mà đi, vội vàng thay quần áo trên người. Chỉ còn một người đứng trong góc, từ từ ngẩng đầu lên, một cặp mắt không thể đỏ hơn, cũng không biết tối qua đã khóc bao lâu.
Trâu Diệc Minh tháo cà vạt ra, nói với cô: “Hôm nay, anh không thể làm được bất cứ chuyện gì, em qua đây nói với anh một chút về chuyện này.”
Giản Hinh vâng một tiếng, chầm chậm bước đến bên người anh, làn da xanh xao, mái tóc dài xõa ra vươn trên cánh tay anh, anh rất muốn đưa tay ra chạm, bọn Tăng Tuyền thay quần áo xong đi ra chào tạm biệt.
Giản Hinh tiễn bạn ra cửa dặn dò mọi người: “Chúng mày đừng nói cho anh ấy biết chuyện của bà tao nhé!”
/49
|