Chuyển ngữ: Anh Thoa
Biên tập: Iris
Mới vừa rồi còn náo nhiệt bây giờ chỉ còn lại hai người bọn họ, Trâu Diệc Minh nhìn Giản Hinh ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, hỏi: “Có phải em đã gsặp chuyện gì không?”
Chỉ thế này mới có thể nói chuyện rõ ràng được.
Giản Hinh lắc đầu một cái.
Trâu Diệc Minh duỗi cánh tay mình ra và khóa trọn người vào trong đó: “Có thể vì anh mà suy nghĩ lại được không?! Bây giờ đang là thời điểm rất quan trọng, anh không muốn vì những chuyện khác mà phân tâm, anh đảm bảo sau này sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng, được không?”
Giản Hinh chua xót trong lòng: “Em cảm thấy đây không phải là những chuyện khác…”
“Giản Hinh…” Trâu Diệc Minh mệt mỏi kêu.
Giản Hinh rất khó chịu, cô cũng không muốn trở thành gánh nặng của anh, nhưng thực tế cô không còn sự lựa chọn nào khác. Cô nói: “Em…ưm…”
Đôi khi hành động vẫn hiệu nghiệm hơn lời nói, đối mặt với sự cố chấp của Giản Hinh thế này, Trâu Diệc Minh từ bỏ suy nghĩ về cuộc nói chuyện, nghiêng người hôn lên đôi môi của cô. Đôi môi anh vẫn quen thuộc như vậy, nóng như lửa, nhưng Giản Hinh không dám đắm chìm, đấm vào vai anh cự tuyệt. Cứ như vậy càng kích thích dục vọng của người đàn ông, anh dùng tay khống chế bàn tay nhỏ bé đang vùng vẫy, cứ thế hôn sâu hơn. Giản Hinh bị buộc ngửa đầu chịu đựng, cô không muốn như vậy, nhẫn tâm cắn anh, Trâu Diệc Minh khẽ phát ra âm thanh khàn đục, ôm người vào trong ngực, vùi mặt ở cổ cô, khẽ cắn: “Đừng động đậy, ngoan một chút.”
Cả người Giản Hinh không được tự nhiên, tiếp tục ồn ào: “Anh buông em ra, chẳng phải anh muốn nói chuyện với em hay sao?”
“Anh nghĩ rằng em không muốn nói về chuyện đó.” Trâu Diệc Minh không thả, bàn tay từ vạt áo luồn vào, chuẩn xác bắt được ngực của Giản Hinh, trong lòng mang theo rạo rực, ra sức xoa nắn. Hai tay Giản Hinh lấy lại được tự do, quả đấm lẻ tẻ rơi vào bả vai sau lưng anh, anh ra sức lột quần áo cô. Đèn trong phòng khách đang sáng, rèm cửa sổ cũng không kéo kín, cô chật vật bị anh đè xuống sô pha, thế này khiến Giản Hinh rất khó chịu, cô vung tay giãy giụa, nào ngờ đánh vào phải mặt anh, kính cứ thế bị rơi xuống sàn nhà.
Giản Hinh thở hổn hển đối diện với đôi mắt âm trầm của anh, lúc không đeo kính anh giống như một người khác, ngày thường anh giấu tất vả những sắc bén và góc cạnh dưới màn kính mỏng, rất ít người biết.
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại di động vang lên, anh lập tức nhấn nút tắt nguồn, bầu không khí lúc này như nước bị đóng băng. Giản Hinh mở miệng định xin lỗi nhưng trong lòng lại muốn kìm nén, không muốn tùy tiện nhận thua, cố chấp nói: “Không kết hôn thì chúng mình chia tay.”
Trâu Diệc Minh khẽ gật đầu, xoay người vào phòng ngủ. Giản Hinh vội vàng mặc quần áo vào, Trâu Diệc Minh cũng nhanh chóng đi ra, trong tay kéo theo va ly.
Anh nhặt kính rơi dưới sàn nhà lên, giọng lạnh như băng: “Theo em, thích làm sao thì làm, em ở đây, anh dọn ra ngoài.”
Cả đêm này Giản Hinh không khóc, hầm một nồi cháo gà, sáng sớm bỏ vào hộp giữ ấm mang tới trường học.
Dẫu bọc kín nhưng vẫn không chạy qua được cái mũi cực kì nhạy của Tăng Tuyền, Tăng Tuyền nói: “Thơm quá!”
Giản Hinh lấy tay che che: “Của bà tao đấy!”
Tăng Tuyền không dám cướp, cầm điện thoại di động hỏi cô: “Hay bọn mình tuần này đi bệnh viện đi? Tuần sau Tiền Vũ đi công tác mất rồi.”
Thế là cả bốn cô nàng hẹn cuối tuần cùng đi thăm bà Giản Hinh.
Trong bốn người, chỉ có Tiền Vũ lấy được giấy phép lái xe ô tô, cho nên trước tiên cả bốn người cùng đi chợ mua cá tươi về nhà nấu canh, ngâm hoa quả đã được gọt xong vào nước muối, hấp một bát cơm mềm dẻo, cơm trưa chỉ có rau xanh mà không có thịt bò và măng tây.
Tăng Tuyền ở trong phòng vòng vo một hồi, hỏi Giản Hinh: “Chuyển đi thật hả?”
Giản Hinh bên cạnh hờ hững đáp lời.
Trên đường, Lý Doanh nhường cho Tiền Vũ đi mua hoa, Giản Hinh nói: “Bà tao sẽ đau lòng lắm.”
Bà là người nuôi cô lớn lên, cả đời không quá chú trọng mà cũng chưa từng mua hoa cho mình bao giờ, bà chỉ thích để mỗi đồng tiền đều được sử dụng một cách khôn ngoan.
Bốn cô gái rực rỡ cùng nhau vào phòng bệnh, bầu không khí trong phòng đột nhiên sáng lên, bà cụ giường bên cạnh vô cùng hâm mộ, hỏi bà Giản: “Chị có bốn đứa cháu gái cơ à?”
Bà nội Giản: “Không đâu.”
Sau đó chỉ bó hoa hồng trong tay Lý Doanh, tỏ vẻ không đồng ý: “Quá lãng phí!”
Cả bốn cô gái cùng cười vang, vây quanh bà Giản em đút một hớp canh cá anh đút một muỗng cơm, tranh nhau muốn bà chọn tay nghề của ai tốt hơn.
Trí nhớ bà Giản rất tốt, nói: “Thoáng một cái thời gian trôi qua nhanh thật, khi đó mấy đứa đến chơi vẫn còn là mấy đứa nhóc chưa biết nấu cơm.”
Chính câu này đã khơi gợi lên kí ức của bốn người, mọi người đang trầm lắng thì bỗng dưng cửa bị đẩy ra, Đại Phúc thò đầu vào thăm dò, cười ha ha: “Bà ơi, bọn cháu đến thăm bà đây ạ!”
Anh ta phóng vào đầu tiên, Lưu Ba và Lâm Hạo đi theo phía sau.
Giản Hinh quan sát một vòng trong phòng thấy Tăng Tuyền đang ngắm trần nhà, Tiền Vũ nhìn Lý Doanh, Lý Doanh lại quay sang cười với Giản Hinh, coi như tự thú. Lâm Hạo tiến lên ôm chầm lấy bạn gái của mình, dáng vẻ cô làm gì được tôi.
Bà Giản ngoái đầu nhìn về phía cửa, Giản Hinh biết bà tìm ai, bèn nói với bà: “Trâu Diệc Minh nói anh ấy phải tăng ca nên dặn con nhắn lại với bà.”
“Anh đã bảo sẽ đến thăm bà rồi mà!”
Giản Hinh nghe thấy tiếng liền ngoảnh lại nhìn, thấy anh xách túi lớn túi nhỏ đứng ở cửa, mồ hôi trên trán chảy xuống, cà vạt thắt chặt ở cổ, đi vào cũng không nhìn cô một cái, thẳng đường đi đến giường, cúi người xuống nói chuyện với bà cô: “Nhìn sắc mặt bà rất tốt, cháu đến muộn, bà còn nhớ cháu không ạ?”
Bà Giản vui vẻ, kéo tay Trâu Diệc Minh thật chặt, đáp: “Bà cũng nhớ cháu nhưng Giản Hinh nói gần đây cháu bận việc, cháu nhìn xem sao lại ốm thành thế này?”
Vừa nói vừa quay đầu nhìn Giản Hinh: “Con nấu canh cho bà có để cho A Minh một phần không?”
Trâu Diệc Minh nhìn Giản Hinh với vẻ mặt vô cùng ngây thơ vô số tội.
Những người có mặt ở đó cũng đồng loạt nhìn Giản Hinh.
Giản Hinh giơ bát canh còn nóng lên, hỏi: “Anh muốn ăn không?”
Trâu Diệc Minh nhận lấy và nói: “Bà ơi, Giản Hinh cũng có để phần cho cháu, cô ấy sẽ không để cháu đói đâu ạ.”
Bấy giờ bà Giản mới yên tâm, liền nhận lấy bát canh từ tay anh uống.
Tinh thần bà rất tốt, ăn xong liền ngủ, tám người vây quanh một cái giường, ai cũng không nói lời nào. Thật ra, tất cả mọi người đều đang nhớ lại những năm trước. Hồi đại học, thời gian tự do rất nhiều, Đại Phúc vừa mới theo đuổi được Tăng Tuyền, muốn đưa cô nàng đi chơi. Trong kí túc xá còn có ba thằng con trai độc thân, tất nhiên sẽ không để cho anh hưởng hạnh phúc một mình, dụ Tăng Tuyền dẫn theo ba chị em cùng phòng, vì vậy tám người đi đến trung tâm thương mại gần Giang Châu.
Lúc mua vé Giản Hinh có đề cập đến câu: “Giang Châu có một ngọn núi, đến lúc đó em sẽ dẫn mọi người đi chơi.”
Mọi người quay sang nhìn cô, cô nhấn mạnh nói: “À, Hinh cũng đến từ Giang Châu.”
Còn nhớ khi đó Tăng Tuyền sung sướng hét to lên: “Tiểu Hinh, thì ra mày và lão Trâu là đồng hương.”
Giản Hinh giương mắt nhìn Trâu Diệc Minh, cũng đúng lúc anh đang nhìn cô, bật cười, nhưng lại không biết đang cười cái gì. Cô vội vàng chuyển tầm nhìn sang bên khác: “Ờ, đúng là trùng hợp.”
Vì vậy, mọi người cùng hùa nhau trêu đùa làm Giản Hinh đỏ mặt. Sau đó cũng không hiểu sao ở trên tàu hỏa Trâu Diệc Minh ngồi cạnh cô. Giản Hinh há hốc miệng, ngồi bên cô vốn dĩ là Tiền Vũ.
Cô còn mang theo đồ ăn vặt chia cho Tiền Vũ, cái này làm thế nào bây giờ?
Tàu chạy chưa được bao lâu, Giản Hinh đã bị ba người cô bạn mình kéo đi vệ sinh tập thể, bốn người núp ở hành lang, Tăng Tuyền thì thầm nói nhỏ: “Tiểu Hinh, mày đừng vội chuyển đề tài, đừng lãng phí cơ hội tốt thế này, Trâu Diệc Minh tốt lắm đấy!”
“Lý Doanh, tao thấy Lâm Hạo cũng có ý với mày đấy, mày thấy hắn có được không?”
“Aiz, Tiền Vũ, chẳng phải lúc nãy Lưu Ba mới kéo tay mày đấy thôi? Chúng mày cũng nhanh quá ha, tao với Đại Phúc phải nhanh hơn chúng mày mới được.”
Tiền Vũ vẫn bình tĩnh nói thêm vào: “Bọn tao có nhanh hơn nữa cũng không đuổi kịp hai đứa chúng mày, vừa nãy mày với Đại Phúc mới hôn nhau đấy thôi! Mày ngồi đằng trước dạy xấu gọi em yêu, sau lại dạy làm tấm gương tốt đấy hả?”
Lần đầu tiên Tăng Tuyền bị nói đến đỏ mặt, ảo não quay lại đánh Đại Phúc béo một trận, bày tỏ sự thẹn quá hóa giận của mình.
Khi đó tàu vẫn đang chạy, ngồi trên tàu đã hơn nửa ngày trời, Giản Hinh mở ra một bọc khoai tây chiên, như không có chuyện gì xảy ra đưa đến trước mặt, hỏi: “Anh có muốn ăn không?”
Trâu Diệc Minh nhìn túi nhỏ sau lưng cô, Giản Hinh nói tiếp: “Còn có quả mai, anh có muốn ăn không?”
Hỏi xong mới cảm thấy không ổn, làm gì có con trai nào thích ăn quả mai.
Nhưng Trâu Diệc Minh nói: “Cũng được, cho anh một quả.”
Giản Hinh mơ hồ nói: “Chua lắm!”
“Không sao!”
Anh bỏ một quả vào miệng, do không thể ăn đồ quá chua nên chỉ để trên đầu lưỡi nhai. Giản Hinh quan sát yết hầu chuyển động lên xuống của anh, cô ngồi ăn miếng khoai tây chiên mà như kẻ gian, nghe anh hỏi: “Ở ngã tư phố có quán bán thịt ngon nổi tiếng, em biết không?”
“Biết ạ!”
“Em có ăn rau mùi không?”
“Có!”
“Hành thì sao?”
“Hành thì không ăn, em không thích mùi vị đó.” Chỉ là nói một chút sở thích của mình mà lỗ tai cô đã đỏ bừng, ngón tay chà xát vào nhau, đầu ngón tay bắt đầu đỏ lên.
“Anh thường xuyên đi ăn, sao chưa từng gặp em nhỉ?”
“Em…em rất ít đi.” Giản Hinh sợ nói thêm gì nữa sẽ lộ tẩy, đẩy gói khoai tây chiên sang phía anh: “Anh ăn cái này không, ngon lắm đó!”
Trâu Diệc Minh rất cho mặt mũi lấy một miếng, cùng là miếng khoai tây chiên mà anh ăn lại rất đẹp mắt. Giản Hinh thấy anh không hỏi nữa len lén thở phào một hơi, ngẩng đầu lên thấy anh đang cười, nói: “Giản Hinh, ngày mai anh dẫn em đi nếm thử nhé. Ông chủ đã già rồi, bây giờ giao cho con trai quản lí, em nhìn một chút xem mùi vị còn giống như lúc trước không.”
Khi đó thích không có khái niệm cụ thể, ánh mặt trời xuyên qua khuôn mặt anh, tròng kính phản chiếu lại. Anh chậm rãi cúi đầu xuống ánh mặt trời chói mắt kia, để cho cô thấy rõ ánh mắt đó. Anh hỏi tiếp: “Được không?”
Đằng trước là Đại Phúc và Tăng Tuyền đang cười đùa, hàng ghế bên kia có Lý Doanh, Lâm Hạo, Tiền Vũ và Lưu Ba đang đánh bài, duy chỉ có hai người ngồi một góc yên lặng. Tay cô dùng sức nắm chặt túi khoai tây chiên, anh nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, tiếp tục quan sát cô chờ câu trả lời.
Cô đáp: “Ừm, cũng được.”
***
Mấy người ngồi lặng yên ở phòng bệnh cả một buổi chiều mới rời đi, Giản Hinh đưa họ xuống dưới, Lý Doanh cất lời: “Lâm Hạo gần đây bị ho khan, tao đưa anh ấy đi kiểm tra lại.”
Lưu Ba cũng nói với Tiền Vũ: “Anh đưa em về nhà, đi thôi?”
Tiền Vũ đáp: “Không cần đâu, em có xe.”
Đại Phúc nắm tay Tăng Tuyền kéo đi không thương tiếc, vừa đi vừa nói: “Hôm nay em phải về nhà với anh, đừng quên anh là chồng của em!”
Tăng Tuyền giận dữ phản kháng: “Lúc anh qua lại với con kia, sao chưa từng nghĩ trong cái nhà này còn có vợ anh hả?”
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, Giản Hinh không biết nên khuyên như thế nào, ngay cả chuyện của bản thân cũng chẳng ra sao. Có cảm giác có người vẫn đang ngó chừng cô, cô ngẩng đầu lên nhìn phát hiện ra giữa cô và Trâu Diệc Minh còn có Đại Phúc và Tăng Tuyền đang gây gổ. Ánh mắt Trâu Diệc Minh không tốt lắm, giơ tay ra hiệu cho cô.
Giản Hinh theo anh đi đến chỗ yên tĩnh hơn, cả ngày hôm nay mới nói với cô được câu: “Bà đến đây lúc nào?”
Giản Hinh đàng hoàng khai báo: “Nửa tháng trước.”
Gọing điệu Trâu Diệc Minh rõ ràng rất thất vọng: “Tại sao không nói cho anh?”
Giản Hinh nói: “Anh quá bận rộn!”
Cô gái này đúng là… Hàng xóm gọi điện đến nói bà bị bệnh, cô lập tức điện thoại cho anh nhưng nghe máy lại là người khác. Cô một mình chạy về Giang Châu, vốn không phải là cô gái yếu ớt nên một mình cũng có thể xử lí tốt tất cả mọi chuyện. Với lại, Giang Châu và thành phố Mậu cũng không xa lắm, lái xe hai tiếng là đến nơi, bà bị bệnh cần có người chăm sóc, cô đưa bà đến thành phố Mậu mới yên tâm.
Cô không nói về cuộc điện thoại hôm đó nhưng anh đã biết, anh nói: “Nhận điện thoại là đồng nghiệp của anh, em đừng hiểu lầm.”
“Ừm!” Giản Hinh chưa bao giờ vì loại chuyện này than phiền.
Có gió thổi vào, mái tóc dài của Giản Hinh bay bay, Trâu Diệc Minh nói: “Xin lỗi em.”
Bỗng dưng cô cảm thấy anh đang xin lỗi về chuyện đêm đó như lại sợ mình cả nghĩ nên không thể làm gì khác hơn là nói: “Không có gì, em không để trong lòng.”
Trâu Diệc Minh nhìn sâu vào đôi mắt cô, không biết là cô không nghe được hay giả vờ.
Hai người nhìn nhau, đều muốn nói lại thôi, Giản Hinh biết không thể giấu chuyện này thêm nữa nên đành nói: “Cho dù chỉ còn một chút em cũng sẽ không vứt bỏ.”
“Khi nào mới làm em thông suốt được.”
“Hôm nay cảm ơn mọi người đã đến chơi.”
Mọi người tụ năm tụ ba rời đi, chỉ có lão Trâu còn đang đứng trong đó, Giản Hinh thúc giục anh: “Anh cũng nên về đi.”
Anh đáp: “Ừ, em lên trước đi.”
Giản Hinh gật đầu xong liền đi một mạch lên tầng, không dám ngoảnh lại nhìn.
…
Trâu Diệc Minh vừa về đến công ty thì nhận được điện thoại của Đại Phúc: “Sao rồi, người anh em? Không có tao thì chắc đến bây giờ mày còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì!”
Trâu Diệc Minh ừ một tiếng.
“Nhanh nhanh có hành động đi, đừng lại làm Giản Hinh tức giận thêm nữa!”
Trâu Diệc Minh lười phải giải thích, đúng là gần đây rất phiền lòng.
Anh không thuận thì người khác cũng mong đừng thuận, hỏi Đại Phúc: “Mày với Tăng Tuyền vẫn còn đang chiến tranh lạnh à?”
Đại Phúc nghẹn lời, gào thét: “Mày không không mở bình sao biết trong bình có gì!”
(Ý chỉ lão Trâu không nên xen vào chuyện riêng tư nhà người ta, không phải người trong cuộc thì không biết được chuyện trong đó)
“Là thông báo tao chuyển ra ngoài, mấy ngày này tao sẽ đến nhà mày.”
Đại Phúc nói ra một tràng Tiếng Anh, Trâu Diệc Minh liền cúp điện thoại.
Biên tập: Iris
Mới vừa rồi còn náo nhiệt bây giờ chỉ còn lại hai người bọn họ, Trâu Diệc Minh nhìn Giản Hinh ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, hỏi: “Có phải em đã gsặp chuyện gì không?”
Chỉ thế này mới có thể nói chuyện rõ ràng được.
Giản Hinh lắc đầu một cái.
Trâu Diệc Minh duỗi cánh tay mình ra và khóa trọn người vào trong đó: “Có thể vì anh mà suy nghĩ lại được không?! Bây giờ đang là thời điểm rất quan trọng, anh không muốn vì những chuyện khác mà phân tâm, anh đảm bảo sau này sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng, được không?”
Giản Hinh chua xót trong lòng: “Em cảm thấy đây không phải là những chuyện khác…”
“Giản Hinh…” Trâu Diệc Minh mệt mỏi kêu.
Giản Hinh rất khó chịu, cô cũng không muốn trở thành gánh nặng của anh, nhưng thực tế cô không còn sự lựa chọn nào khác. Cô nói: “Em…ưm…”
Đôi khi hành động vẫn hiệu nghiệm hơn lời nói, đối mặt với sự cố chấp của Giản Hinh thế này, Trâu Diệc Minh từ bỏ suy nghĩ về cuộc nói chuyện, nghiêng người hôn lên đôi môi của cô. Đôi môi anh vẫn quen thuộc như vậy, nóng như lửa, nhưng Giản Hinh không dám đắm chìm, đấm vào vai anh cự tuyệt. Cứ như vậy càng kích thích dục vọng của người đàn ông, anh dùng tay khống chế bàn tay nhỏ bé đang vùng vẫy, cứ thế hôn sâu hơn. Giản Hinh bị buộc ngửa đầu chịu đựng, cô không muốn như vậy, nhẫn tâm cắn anh, Trâu Diệc Minh khẽ phát ra âm thanh khàn đục, ôm người vào trong ngực, vùi mặt ở cổ cô, khẽ cắn: “Đừng động đậy, ngoan một chút.”
Cả người Giản Hinh không được tự nhiên, tiếp tục ồn ào: “Anh buông em ra, chẳng phải anh muốn nói chuyện với em hay sao?”
“Anh nghĩ rằng em không muốn nói về chuyện đó.” Trâu Diệc Minh không thả, bàn tay từ vạt áo luồn vào, chuẩn xác bắt được ngực của Giản Hinh, trong lòng mang theo rạo rực, ra sức xoa nắn. Hai tay Giản Hinh lấy lại được tự do, quả đấm lẻ tẻ rơi vào bả vai sau lưng anh, anh ra sức lột quần áo cô. Đèn trong phòng khách đang sáng, rèm cửa sổ cũng không kéo kín, cô chật vật bị anh đè xuống sô pha, thế này khiến Giản Hinh rất khó chịu, cô vung tay giãy giụa, nào ngờ đánh vào phải mặt anh, kính cứ thế bị rơi xuống sàn nhà.
Giản Hinh thở hổn hển đối diện với đôi mắt âm trầm của anh, lúc không đeo kính anh giống như một người khác, ngày thường anh giấu tất vả những sắc bén và góc cạnh dưới màn kính mỏng, rất ít người biết.
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại di động vang lên, anh lập tức nhấn nút tắt nguồn, bầu không khí lúc này như nước bị đóng băng. Giản Hinh mở miệng định xin lỗi nhưng trong lòng lại muốn kìm nén, không muốn tùy tiện nhận thua, cố chấp nói: “Không kết hôn thì chúng mình chia tay.”
Trâu Diệc Minh khẽ gật đầu, xoay người vào phòng ngủ. Giản Hinh vội vàng mặc quần áo vào, Trâu Diệc Minh cũng nhanh chóng đi ra, trong tay kéo theo va ly.
Anh nhặt kính rơi dưới sàn nhà lên, giọng lạnh như băng: “Theo em, thích làm sao thì làm, em ở đây, anh dọn ra ngoài.”
Cả đêm này Giản Hinh không khóc, hầm một nồi cháo gà, sáng sớm bỏ vào hộp giữ ấm mang tới trường học.
Dẫu bọc kín nhưng vẫn không chạy qua được cái mũi cực kì nhạy của Tăng Tuyền, Tăng Tuyền nói: “Thơm quá!”
Giản Hinh lấy tay che che: “Của bà tao đấy!”
Tăng Tuyền không dám cướp, cầm điện thoại di động hỏi cô: “Hay bọn mình tuần này đi bệnh viện đi? Tuần sau Tiền Vũ đi công tác mất rồi.”
Thế là cả bốn cô nàng hẹn cuối tuần cùng đi thăm bà Giản Hinh.
Trong bốn người, chỉ có Tiền Vũ lấy được giấy phép lái xe ô tô, cho nên trước tiên cả bốn người cùng đi chợ mua cá tươi về nhà nấu canh, ngâm hoa quả đã được gọt xong vào nước muối, hấp một bát cơm mềm dẻo, cơm trưa chỉ có rau xanh mà không có thịt bò và măng tây.
Tăng Tuyền ở trong phòng vòng vo một hồi, hỏi Giản Hinh: “Chuyển đi thật hả?”
Giản Hinh bên cạnh hờ hững đáp lời.
Trên đường, Lý Doanh nhường cho Tiền Vũ đi mua hoa, Giản Hinh nói: “Bà tao sẽ đau lòng lắm.”
Bà là người nuôi cô lớn lên, cả đời không quá chú trọng mà cũng chưa từng mua hoa cho mình bao giờ, bà chỉ thích để mỗi đồng tiền đều được sử dụng một cách khôn ngoan.
Bốn cô gái rực rỡ cùng nhau vào phòng bệnh, bầu không khí trong phòng đột nhiên sáng lên, bà cụ giường bên cạnh vô cùng hâm mộ, hỏi bà Giản: “Chị có bốn đứa cháu gái cơ à?”
Bà nội Giản: “Không đâu.”
Sau đó chỉ bó hoa hồng trong tay Lý Doanh, tỏ vẻ không đồng ý: “Quá lãng phí!”
Cả bốn cô gái cùng cười vang, vây quanh bà Giản em đút một hớp canh cá anh đút một muỗng cơm, tranh nhau muốn bà chọn tay nghề của ai tốt hơn.
Trí nhớ bà Giản rất tốt, nói: “Thoáng một cái thời gian trôi qua nhanh thật, khi đó mấy đứa đến chơi vẫn còn là mấy đứa nhóc chưa biết nấu cơm.”
Chính câu này đã khơi gợi lên kí ức của bốn người, mọi người đang trầm lắng thì bỗng dưng cửa bị đẩy ra, Đại Phúc thò đầu vào thăm dò, cười ha ha: “Bà ơi, bọn cháu đến thăm bà đây ạ!”
Anh ta phóng vào đầu tiên, Lưu Ba và Lâm Hạo đi theo phía sau.
Giản Hinh quan sát một vòng trong phòng thấy Tăng Tuyền đang ngắm trần nhà, Tiền Vũ nhìn Lý Doanh, Lý Doanh lại quay sang cười với Giản Hinh, coi như tự thú. Lâm Hạo tiến lên ôm chầm lấy bạn gái của mình, dáng vẻ cô làm gì được tôi.
Bà Giản ngoái đầu nhìn về phía cửa, Giản Hinh biết bà tìm ai, bèn nói với bà: “Trâu Diệc Minh nói anh ấy phải tăng ca nên dặn con nhắn lại với bà.”
“Anh đã bảo sẽ đến thăm bà rồi mà!”
Giản Hinh nghe thấy tiếng liền ngoảnh lại nhìn, thấy anh xách túi lớn túi nhỏ đứng ở cửa, mồ hôi trên trán chảy xuống, cà vạt thắt chặt ở cổ, đi vào cũng không nhìn cô một cái, thẳng đường đi đến giường, cúi người xuống nói chuyện với bà cô: “Nhìn sắc mặt bà rất tốt, cháu đến muộn, bà còn nhớ cháu không ạ?”
Bà Giản vui vẻ, kéo tay Trâu Diệc Minh thật chặt, đáp: “Bà cũng nhớ cháu nhưng Giản Hinh nói gần đây cháu bận việc, cháu nhìn xem sao lại ốm thành thế này?”
Vừa nói vừa quay đầu nhìn Giản Hinh: “Con nấu canh cho bà có để cho A Minh một phần không?”
Trâu Diệc Minh nhìn Giản Hinh với vẻ mặt vô cùng ngây thơ vô số tội.
Những người có mặt ở đó cũng đồng loạt nhìn Giản Hinh.
Giản Hinh giơ bát canh còn nóng lên, hỏi: “Anh muốn ăn không?”
Trâu Diệc Minh nhận lấy và nói: “Bà ơi, Giản Hinh cũng có để phần cho cháu, cô ấy sẽ không để cháu đói đâu ạ.”
Bấy giờ bà Giản mới yên tâm, liền nhận lấy bát canh từ tay anh uống.
Tinh thần bà rất tốt, ăn xong liền ngủ, tám người vây quanh một cái giường, ai cũng không nói lời nào. Thật ra, tất cả mọi người đều đang nhớ lại những năm trước. Hồi đại học, thời gian tự do rất nhiều, Đại Phúc vừa mới theo đuổi được Tăng Tuyền, muốn đưa cô nàng đi chơi. Trong kí túc xá còn có ba thằng con trai độc thân, tất nhiên sẽ không để cho anh hưởng hạnh phúc một mình, dụ Tăng Tuyền dẫn theo ba chị em cùng phòng, vì vậy tám người đi đến trung tâm thương mại gần Giang Châu.
Lúc mua vé Giản Hinh có đề cập đến câu: “Giang Châu có một ngọn núi, đến lúc đó em sẽ dẫn mọi người đi chơi.”
Mọi người quay sang nhìn cô, cô nhấn mạnh nói: “À, Hinh cũng đến từ Giang Châu.”
Còn nhớ khi đó Tăng Tuyền sung sướng hét to lên: “Tiểu Hinh, thì ra mày và lão Trâu là đồng hương.”
Giản Hinh giương mắt nhìn Trâu Diệc Minh, cũng đúng lúc anh đang nhìn cô, bật cười, nhưng lại không biết đang cười cái gì. Cô vội vàng chuyển tầm nhìn sang bên khác: “Ờ, đúng là trùng hợp.”
Vì vậy, mọi người cùng hùa nhau trêu đùa làm Giản Hinh đỏ mặt. Sau đó cũng không hiểu sao ở trên tàu hỏa Trâu Diệc Minh ngồi cạnh cô. Giản Hinh há hốc miệng, ngồi bên cô vốn dĩ là Tiền Vũ.
Cô còn mang theo đồ ăn vặt chia cho Tiền Vũ, cái này làm thế nào bây giờ?
Tàu chạy chưa được bao lâu, Giản Hinh đã bị ba người cô bạn mình kéo đi vệ sinh tập thể, bốn người núp ở hành lang, Tăng Tuyền thì thầm nói nhỏ: “Tiểu Hinh, mày đừng vội chuyển đề tài, đừng lãng phí cơ hội tốt thế này, Trâu Diệc Minh tốt lắm đấy!”
“Lý Doanh, tao thấy Lâm Hạo cũng có ý với mày đấy, mày thấy hắn có được không?”
“Aiz, Tiền Vũ, chẳng phải lúc nãy Lưu Ba mới kéo tay mày đấy thôi? Chúng mày cũng nhanh quá ha, tao với Đại Phúc phải nhanh hơn chúng mày mới được.”
Tiền Vũ vẫn bình tĩnh nói thêm vào: “Bọn tao có nhanh hơn nữa cũng không đuổi kịp hai đứa chúng mày, vừa nãy mày với Đại Phúc mới hôn nhau đấy thôi! Mày ngồi đằng trước dạy xấu gọi em yêu, sau lại dạy làm tấm gương tốt đấy hả?”
Lần đầu tiên Tăng Tuyền bị nói đến đỏ mặt, ảo não quay lại đánh Đại Phúc béo một trận, bày tỏ sự thẹn quá hóa giận của mình.
Khi đó tàu vẫn đang chạy, ngồi trên tàu đã hơn nửa ngày trời, Giản Hinh mở ra một bọc khoai tây chiên, như không có chuyện gì xảy ra đưa đến trước mặt, hỏi: “Anh có muốn ăn không?”
Trâu Diệc Minh nhìn túi nhỏ sau lưng cô, Giản Hinh nói tiếp: “Còn có quả mai, anh có muốn ăn không?”
Hỏi xong mới cảm thấy không ổn, làm gì có con trai nào thích ăn quả mai.
Nhưng Trâu Diệc Minh nói: “Cũng được, cho anh một quả.”
Giản Hinh mơ hồ nói: “Chua lắm!”
“Không sao!”
Anh bỏ một quả vào miệng, do không thể ăn đồ quá chua nên chỉ để trên đầu lưỡi nhai. Giản Hinh quan sát yết hầu chuyển động lên xuống của anh, cô ngồi ăn miếng khoai tây chiên mà như kẻ gian, nghe anh hỏi: “Ở ngã tư phố có quán bán thịt ngon nổi tiếng, em biết không?”
“Biết ạ!”
“Em có ăn rau mùi không?”
“Có!”
“Hành thì sao?”
“Hành thì không ăn, em không thích mùi vị đó.” Chỉ là nói một chút sở thích của mình mà lỗ tai cô đã đỏ bừng, ngón tay chà xát vào nhau, đầu ngón tay bắt đầu đỏ lên.
“Anh thường xuyên đi ăn, sao chưa từng gặp em nhỉ?”
“Em…em rất ít đi.” Giản Hinh sợ nói thêm gì nữa sẽ lộ tẩy, đẩy gói khoai tây chiên sang phía anh: “Anh ăn cái này không, ngon lắm đó!”
Trâu Diệc Minh rất cho mặt mũi lấy một miếng, cùng là miếng khoai tây chiên mà anh ăn lại rất đẹp mắt. Giản Hinh thấy anh không hỏi nữa len lén thở phào một hơi, ngẩng đầu lên thấy anh đang cười, nói: “Giản Hinh, ngày mai anh dẫn em đi nếm thử nhé. Ông chủ đã già rồi, bây giờ giao cho con trai quản lí, em nhìn một chút xem mùi vị còn giống như lúc trước không.”
Khi đó thích không có khái niệm cụ thể, ánh mặt trời xuyên qua khuôn mặt anh, tròng kính phản chiếu lại. Anh chậm rãi cúi đầu xuống ánh mặt trời chói mắt kia, để cho cô thấy rõ ánh mắt đó. Anh hỏi tiếp: “Được không?”
Đằng trước là Đại Phúc và Tăng Tuyền đang cười đùa, hàng ghế bên kia có Lý Doanh, Lâm Hạo, Tiền Vũ và Lưu Ba đang đánh bài, duy chỉ có hai người ngồi một góc yên lặng. Tay cô dùng sức nắm chặt túi khoai tây chiên, anh nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, tiếp tục quan sát cô chờ câu trả lời.
Cô đáp: “Ừm, cũng được.”
***
Mấy người ngồi lặng yên ở phòng bệnh cả một buổi chiều mới rời đi, Giản Hinh đưa họ xuống dưới, Lý Doanh cất lời: “Lâm Hạo gần đây bị ho khan, tao đưa anh ấy đi kiểm tra lại.”
Lưu Ba cũng nói với Tiền Vũ: “Anh đưa em về nhà, đi thôi?”
Tiền Vũ đáp: “Không cần đâu, em có xe.”
Đại Phúc nắm tay Tăng Tuyền kéo đi không thương tiếc, vừa đi vừa nói: “Hôm nay em phải về nhà với anh, đừng quên anh là chồng của em!”
Tăng Tuyền giận dữ phản kháng: “Lúc anh qua lại với con kia, sao chưa từng nghĩ trong cái nhà này còn có vợ anh hả?”
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, Giản Hinh không biết nên khuyên như thế nào, ngay cả chuyện của bản thân cũng chẳng ra sao. Có cảm giác có người vẫn đang ngó chừng cô, cô ngẩng đầu lên nhìn phát hiện ra giữa cô và Trâu Diệc Minh còn có Đại Phúc và Tăng Tuyền đang gây gổ. Ánh mắt Trâu Diệc Minh không tốt lắm, giơ tay ra hiệu cho cô.
Giản Hinh theo anh đi đến chỗ yên tĩnh hơn, cả ngày hôm nay mới nói với cô được câu: “Bà đến đây lúc nào?”
Giản Hinh đàng hoàng khai báo: “Nửa tháng trước.”
Gọing điệu Trâu Diệc Minh rõ ràng rất thất vọng: “Tại sao không nói cho anh?”
Giản Hinh nói: “Anh quá bận rộn!”
Cô gái này đúng là… Hàng xóm gọi điện đến nói bà bị bệnh, cô lập tức điện thoại cho anh nhưng nghe máy lại là người khác. Cô một mình chạy về Giang Châu, vốn không phải là cô gái yếu ớt nên một mình cũng có thể xử lí tốt tất cả mọi chuyện. Với lại, Giang Châu và thành phố Mậu cũng không xa lắm, lái xe hai tiếng là đến nơi, bà bị bệnh cần có người chăm sóc, cô đưa bà đến thành phố Mậu mới yên tâm.
Cô không nói về cuộc điện thoại hôm đó nhưng anh đã biết, anh nói: “Nhận điện thoại là đồng nghiệp của anh, em đừng hiểu lầm.”
“Ừm!” Giản Hinh chưa bao giờ vì loại chuyện này than phiền.
Có gió thổi vào, mái tóc dài của Giản Hinh bay bay, Trâu Diệc Minh nói: “Xin lỗi em.”
Bỗng dưng cô cảm thấy anh đang xin lỗi về chuyện đêm đó như lại sợ mình cả nghĩ nên không thể làm gì khác hơn là nói: “Không có gì, em không để trong lòng.”
Trâu Diệc Minh nhìn sâu vào đôi mắt cô, không biết là cô không nghe được hay giả vờ.
Hai người nhìn nhau, đều muốn nói lại thôi, Giản Hinh biết không thể giấu chuyện này thêm nữa nên đành nói: “Cho dù chỉ còn một chút em cũng sẽ không vứt bỏ.”
“Khi nào mới làm em thông suốt được.”
“Hôm nay cảm ơn mọi người đã đến chơi.”
Mọi người tụ năm tụ ba rời đi, chỉ có lão Trâu còn đang đứng trong đó, Giản Hinh thúc giục anh: “Anh cũng nên về đi.”
Anh đáp: “Ừ, em lên trước đi.”
Giản Hinh gật đầu xong liền đi một mạch lên tầng, không dám ngoảnh lại nhìn.
…
Trâu Diệc Minh vừa về đến công ty thì nhận được điện thoại của Đại Phúc: “Sao rồi, người anh em? Không có tao thì chắc đến bây giờ mày còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì!”
Trâu Diệc Minh ừ một tiếng.
“Nhanh nhanh có hành động đi, đừng lại làm Giản Hinh tức giận thêm nữa!”
Trâu Diệc Minh lười phải giải thích, đúng là gần đây rất phiền lòng.
Anh không thuận thì người khác cũng mong đừng thuận, hỏi Đại Phúc: “Mày với Tăng Tuyền vẫn còn đang chiến tranh lạnh à?”
Đại Phúc nghẹn lời, gào thét: “Mày không không mở bình sao biết trong bình có gì!”
(Ý chỉ lão Trâu không nên xen vào chuyện riêng tư nhà người ta, không phải người trong cuộc thì không biết được chuyện trong đó)
“Là thông báo tao chuyển ra ngoài, mấy ngày này tao sẽ đến nhà mày.”
Đại Phúc nói ra một tràng Tiếng Anh, Trâu Diệc Minh liền cúp điện thoại.
/49
|