CHƯƠNG 1
Mưa rơi nặng hạt bên cửa sổ giấy, hạt mưa đập vào cánh cửa vỡ tan như hạt ngọc trai tuột khỏi vòng ngọc.
Ở một căn phòng trang nhã, ngọn đèn dầu hình chim sẻ lặng lẽ tỏa ra ánh sáng mờ ảo.
Hơi xuân mát mẻ xuyên qua khe cửa sổ thổi vào, hơi nóng của mồ hôi mỏng bị cuốn đi, để lại hơi lạnh nhớp nháp.
Miệng bị miếng vải bông nhét đầy, quai hàm không chịu không nổi chỉ có thể để nước bọt rỉ ra thấm vào miếng vải.
Cổ tay bị trói không thể cử động, dục căn nóng bỏng không ngừng ra vào trong cơ thể, tiểu huyệt co giật tiết ra xuân dịch dồi dào, phát ra tiếng nước dâm mỹ...
"Thao thế này nàng có thoải mái hay không, hửm?" Giọng nói của nam nhân trầm thấp khàn khàn.
"Ưm..."
Chúc giường, bờ mông căng tròn và đầy đặn của cô ấy nâng lên, yếu ớt vặn eo cố gắng thoát dục căn đang không ngừng thao lộng.
Nhưng hành động đó chỉ phí công, còn kích kích tính dục nam nhân càng cao hơn.
“Chảy nhiều nước như vậy.” Nam nhân cười lạnh, hai mắt đỏ lên nhìn côn thịt xấu xí dữ tợn đâm vào trong tiểu huyệt non nớt mỏng manh của nữ nhân.
"A..." Thắt lưng Chúc Anh Đài bị cắm đến vô lực, hai má nóng lên vì thẹn.
"Đừng nghĩ đến việc cắn lưỡi tự sát." Mã Văn Tài nâng miệng của Chúc Anh Đài lên, bực bội lau nước mắt trên mi nàng, dưới thân lại tiếp tục cắm vào, núi non trùng điệp như muốn bị san bằng, cửa động nhỏ hẹp bị cắm đến cực hạn.
Bụng dưới bị cắm sâu mà đau đớn co rút, xuân dịch tiết ra cũng không đủ làm dịu cơn đaụ
Dục căn của nam nhân to như xơ mướp làm cửa động của nàng muốn nứt ra, mỗi lần ra vào đều giống như bị tra tấn.
"Ư... ưm..." Hai mắt Chúc Anh Đài đẫm lệ, người mềm nhũn ra cam chịu bị nam nhân phát tiết du͙c vọng.
Có lẽ việc nàng là một quyết định hoàn toàn sai lầm.
Kiếp trước nàng ngưỡng mộ nhân phẩm và phong thái của Lương Sơn Bá, cuối cùng Lương Sơn Bá làm nàng thương tâm mà chết.
Kiếp này nàng không định đến gần chàng ấy nữa, chỉ muốn trải qua một đời bình an, không ngờ vẫn lọt vào tầm mắt của Mã Văn Tài, không cách nào thoát khỏi.
"A..."
Cuối cùng dục căn của nam nhân cũng có dấu hiệu muốn rời khỏi tiểu huyệt, Chúc Anh Đài không khỏi nhẹ thở ra, cuối cùng cũng kết thúc.
Nàng còn chưa kịp an lòng thì dục căn dữ tợn kia lại cắm nguyên căn vào một lần nữa mạnh mẽ đâm vào nơi hoa tâm sâu nhất, đau đớn và tê dại làm ngón chân nàng co quắp, xuân thủy không ngừng tuôn ra.
Nàng thống hận thân thể mẫn cảm của mình, khoáı cảm truyền đến làm nàng xoắn chặt dục căn theo bản năng.
Lúc này Mã Văn Tài nhận ra nàng đã động tình, hắn di chuyển eo và đâm mạnh vào nơi bí ẩn mềm mại.
/77
|