” Mỗi đóa hoa đã là một thế giới, mỗi chiếc lá riêng một phiến bồ đề”. Con người ai cũng tồn tại bao hồi ức đau khổ, giằng xé và thương tổn. Nhưng con người có quyền lựa chọn một cách, chừa một lối mòn để che giấu cho những tâm hồn đang từng ngày gậm nhấm nỗi đau của thời gian…. Ai nói thế giới của hoa chỉ toàn là tiên cảnh, với con mắt bình thường của người đời họ chỉ vội nhận thấy rằng hoa này đẹp, hoa này lung linh, hoa này đắt giá.., nhưng chưa một ai biết rằng những đóa hoa này đã trả một cái giá như thế nào cho những lời khen chớp nhòa kia… ..
Đằng sau cái gương mặt hoàn hảo của các cô là gì?Chỉ có thể là những dòng nước mắt… Cự Giải vốn yếu đuối nhưng phải tạo một lớp vỏ bọc mạnh mẽ, Xử Nữ vốn cần một chút ít tình thương nhưng chỉ biểu hiện là một gương mặt lạnh lùng. Thiên Bình vốn thương tổn, khổ đau cũng chỉ biết giấu mình đằng sau gương mặt vô tư lự…. Cuộc sống vốn kỳ diệu là thế ! Có ai biết được rằng cô nàng tinh nghịch, ranh ma, lém lĩnh Nhân Mã kia lại mang trong lòng một kí ức khó xóa nhòa đến vậy….
.
– “Mẹ Nhân Mã rất hiền dịu cũng rất bản lĩnh. Bác ấy tuy được trưởng thành trong gia tộc hoàng gia nhưng rất yêu quí từ người trên kẻ dưới, có thể nói bác ấy là người phụ nữ phúc hậu nhất tớ từng thấy..”
Nói đoạn Thiên Bình dừng lại nhưng đang hồi tưởng cũng như đang kiếm chế tâm trạng. Những cơn gió nhẹ li ti bay bay thổi tung làn tóc rối…, cô đưa tay vuốt vuốt lại từng sợ tóc đang vướng víu trên trán của mình…rồi từ từ cất giọng
– “Có lẽ rất lâu, rất lâu rồi tớ mới nhắc lại chuyện này. Một câu chuyện buồn và cũng là một kí ức buồn đối với Nhân Mã… Tớ còn nhớ tụi mình lên mười, có một lần tớ đến nhà Nhân Mã chơi. Các cậu cũng biết, với bản tính hiếu động sẵn có, con ngựa điên Mã Mã đâu chịu ngồi yên. Cậu ấy đưa tớ đi hết căn phòng này đến căn phòng khác, ừ mà ngay cả vườn hoa cũng bị con ngựa đó náo loạn nhưmột tổ ong vò vẽ vậy. Tụi tớ cứ chơi cứ đi mãi mà đã quên lời dặn của bác quản gia là không được phép đi vào nhà kho, ở đó rất nguy hiểm. Nhân Mã thì một mực đòi đi, hết cách tớ cũng đành chịu…. Nếu như lúc đó tớ chịu ngăn cản có lẽ…., có lẽ sự việc sẽ không thế này….”
Nói rồi Thiên Bình chớp vội đôi mắt thoáng buồn của mình….
– “Sự việc thế nào nữa? Tiếp đi chứ Bình nhi…???_ Bảo Bình thúc giục. Còn các sao nữ khác thì đưa tay chống cằm như mườn tượng về một miền ký ức xa xôi..
– “Vừa bước vào nhà kho, nhà kho đầy bụi và ẩm móc. Thấy thế tớ định lôi Nhân Mã ra khỏi cái nơima quái đó, các cậu biếtkhông con ngựa đó lại tỏ ra thích thú mới ghê chứ! Cậu ta chạy hết chỗ này lục lọi đến cho kia, câu ta bảo là có một vài món đồ chơi muốn tìm lại, nhưng khi cậu ta tìm thấy nốt món đồ chơi cuối chứa trong một chiếc thùng gỗ cũ, một đàn chuột rất lớn, rất đen phóng ra người Nhân Mã…. Cậu ta sợ quá la hét om sòm rồi chạy như bay, nhưng vội quá cái tủ cũ kỉ bị Nhân Mã xô ngã, cái tủ đó rất to, rất nặng mà phíatrên tủ lại chứa rất nhiều món thủy tinh….. Rất may tớ bị kéo về một phía, còn Mã cậu ta đứng chôn chân tại chỗ, tớ chỉ kịp nghe một tiếng hét…. một tiếng hét rất lớn, khi kịp định hình lại thì….”_ Ngừng một lúc, hít một hơi thật sâu…
– “Khi tớ khôi phục thầnthái. Tớ thấy máu…máu..rất nhiều máu.. Mẹ Nhân Mã ôm chặt Nhân Mã vào lòng, để mặc cho những dòng máu đỏ thẫm chảy ra từ người, những lớp thủy tinh đâm xuyên vào da thịt, vòng tay của bác ấy cứ ôm chặt Nhân Mã vào lòng. Đúng vậy, Mã không sao nhưng mẹ Mã đã chết và cũng có thể nói mẹ cậu tađã đánh đổi tất cả để bảo vệ tính mạng cho Nhân Mã.. Tớ thật không biết Mã đau thế nào, nhưng chỉ thấy trong đôi mắt to đen láy đó lại là một cái nhìn trống rỗng, đôi tay cậu ta run rẩy…., cậu ta vẫn không nói gì chỉ là để mặc cho mẹ mình ôm chặt hòa cùng từng giọt máu đỏ….”
Kể đến đây mọi người đều ngừng thở, mọi vật cùng ngừng thở…. tất cả đều ngừng thở….
– “Đây là câu chuyện vốn dĩ được chôn vùi, ngoài tớ và những người có mặt lúc đó ra chẳng một ai biết cả.. Kể cả, kể cả các cậu cũng không…”_ Thiên Bình giọng buồn hiu..
– “Hóa ra mẹ Mã mất vì cứu cậu ta “_ Song Ngư vội hiểu ra
– “Giờ thì tớ đã biết tại sao trong khoảng khắc đó Nhân Mã lại biến thành một người hoàn toàn khác..”_ Xử Nữ đan chặt hai taymình lại. Là cô thật chưa hiểu hết Nhân Mã hay thực chất cô đã quá vô tâm ???
– “Căn bệnh đó xuất phát từ lúc ấy? “_ Bảo Bình đột nhiên hỏi một câu không ra đầu cũng chả ra đuôi.. Thiên Bình vội gật đầu sau đó từ tốn nói.
– “Phải! Từ sau sự việc đó, Nhân Mã luôn nhốt mình trong phòng. Không ăn không uống cũng chẳng tiếp xúc với bất kì ai kể cả ba và anh trai cậu ta. Saunày được biết nếu anh cậu ta không xô cửa xông vào chỉ sợ cậu ta có thể đã mất mạng trong một cơn sốt cao. ”
– “Vì sốt quá cao không được điều trị kịp thời. Cộng thêm hồi ức đau thương đó nên chứng co giật của Nhân Mã ngày càng thêmnghiêm trọng, cứ hồi ức đó tái hiện căn bệnh lại thêm bộc phát… Hết cách, tớ đã nghiên cứu rất nhiều loại thuốc nhưng tất cả điều vô hiệu, không thể diệt tận gốc được…”_ Cự Giải lắc đầu vô lực
– “Còn thiết bị của tớ chỉ làm giảm bớt cơn đau, nó cũng chả có ích lợi gì cả..”_ Bảo Bình tự đánh vào người mình, cô tài giỏi thìsao? Phát minh ra nhiều thứ thì sao? Vẫn là không thể giúp gì cho những người thân của cô, cô thật vô dụng thật vô dụng mà
Đừng vậy nữa Bảo Bình, mọi người hiểu mà…”_ Song Ngư đặt tay lên vai Bảo Bình, dịu dàng an ủi…
Màn đêm càng thêm chùng xuống, nó đâm xuyên qua từng hàng cây ngọn cỏ,từng cơn gió se lạnh giờ đây đã cất lên, gió thổi vào tâm trạng về nhiều mối vấn vương của con người đang hiện thủ trong cănbiệt thự Hoàng Đạo… Ở một nơi không xa nơi các sao nữ đang trò chuyện, các sao nam cũng đang có cuộc săn tìm thông tin
– “Hóa ra sự việc là thế đó sao? “_ Thiên Yết thẫn thờ hỏi lại. Trong đầu anh giờ đây rất trống rỗng, cái gương mặt đau khổ ướt đẫm những giọt lệ tuông trào cứ ám ảnh lấy anh, cảm giác tội lỗi bất lực lên đến đỉnh điểm….
– “Sự việc này thật tụi mình đã gây tai họa? “_ Bạch Dương hỏi một câucực kì ngốc
Xoẹt
Xoẹt
Xoẹt
Xoẹt
Xoẹt
Năm ánh mắt tràn đầy sát khí hướng tìm tên thủ phạm gây tai họa.
Song Tử khóc không ra nước mắt…Đứng thật là ” khôn ba năm dại trong một giờ mà..”
– “Nè, các vị huynh đài, dù gì sự việc cũng đã lỡ rồi. Đừng có trách tớ được không? Còn nữa thù các người đã trả xong rồi còn gì? ”
Chẳng phải thế sao! Ngay lúc này mọi người Đng bất anh làm bao cát, làm tấm thảm cho bọn họ trút giận đấy chứ… Còn gì là thân hình lãng tử khi phải hứng chịu trọng lực của năm người cùng một lúc ngồi lên…
– “Song Tử này! Giờ tớ mới biết sức mạnh của cậu khỏe hơn trâu đấy..”_ Kim Ngưu ra chiều khen ngợi
– “Gì chứ? Đừng đem tớ ra mà so sánh với thân hình của cậu..”_ Song Tử cãi lại
– “Cậu có diễm phúc được so sánh với tớ sao? “_ Kim Ngưu hất hàm
– “Trâu chẳng phải làNgưu, mà Ngưu chẳng phải là tên của cậu hay sao?_ Mặc dù hơi thở có chút khó khăn, nhưng vì phong độ vì không muốn bị so sánh như trâu, Song Tử quyết cãi đến cùng
– “Cậu…cậu…cậu…”_ Kim Ngưu ấp úng
– “Tớ….tớ…tớ…thì sao? “_ Song Tử giả giọng đùa cợt Kim Ngưu
– “Có im lặng để nghe hay không thì bảo? “_ Ma Kết bực tức lên tiếng, thật là rất bực mà. Thuở đời có ai đi nghe trộm mà ồn ào đến thế không chứ? Anh khẽ lắc đầu bất đắc dĩ
Bên đây các sao nữ
– “Đừng lo nữa Bảo Bình, căn bệnh của Mã tạm thời chưa đến giai đoạn nghiêm trọng, chỉ cần là đừng gây bất cứ đả kích nào cho cậu ta nữa là được “_ Cự Giải trấn an mọi người
Song Ngư tức giận nghiến răng, nghiến lợi nói:
– “Hừ, đáng lẽ Nhân Mã đáng sống rất tốt. Chỉ tại mấy đám lục đại quỷ vương đó thôi..”
Trong bụi rậm… Cái gì? Dám mắng các anh là lục đại quỷ vương à? Tức giận, thật sự rất tức giận nha…
– “Nếu vậy thìm chúng tanên….”_ Xử Nữ chưa nói hết câu thì
Ịch
Ịch
Ịch
Mấy tiếng động phát ra thất thanh, như một tảng đá từ trên trời rơi xuống… nhưng nói đúng hơn thì mấy tấn thịt trong bụi rậm đang có cuộc chu du với mặt đất…, mà nói trắng ra thì mấy tấn thịt đó chẳng ai khác là mấy cái tên đang thực hiện hành trình ” nghe lén”
– “Song Tử! Muốn chết hay sao sao lại nghiêng mình thế hả? Ôi cái mông vô tội của tớ “_ Sư Tử ngồi dậy, xoa xoa cái mông đángthương của mình
– “Chết tiệt! Con kiến đáng chết, đến ông nội ngươi đây mà cũng dám cắn ??? “_ Song Tử ngồi dậy khỏi mặt đất, ôm cái chân khốn khổ của mình đang bị mũi đốt cho vài mũi
– “Các anh ở đây làm gì thế? ”
Tiếng nói nhẹ nhàng vanglên, tiếng nói như một ân huệ cứu rãnh một cuộc chiến đẫm máu, tàm khốc nhất sắp sửa bắt đầu. Các sao nam đồng loạt nhìn lên thì phát hiện ra các sao nữ đã đứng đó từ lúc nào, mà cái người vừa lên tiếng không ai khác chính là Cự Giải.
– “Còn phải nói, không ngờ khuôn mặt đẹp đẽ như thế này lại đi nghe lén người khác nói chuyện. “_ Song Ngư khoanh hai tay lại lớn tiếng mỉa mai
– “Ai.. ai nói với cô tôi đi nghe trộm chứ? Chúng tôi..chúng tôi đi ngắm mưa “_ Kim Ngưu vội vã bào chữa, nhưng càng chỉnh sửa lại càng lồi ra đuôi cáo
” Ngắm mưa” cái này có được xem là lí do không trời? Thiên thời, địa lời,nhân hòa ở đâu ra mưa cho bọn hắn ngắm chứ???
– “Là ngắm trăng đó con trâu vừa ngu vừa ngốc “_ Bạch Dương kéo kéo lỗ tai Kim Ngưu gặn từng chữ mà nói
– “À…ha..ha…ngắm trắng. Đúng! Chúng tôi là ngắm trăng đó “_ Nói rồi Kim Ngưu còn gật gật đầu chứng tỏ lời nói của mình hoàn toàn là sự thật
Các sao nữ liếc nhìn vẻkhinh thường…. Xử Nữđanh giọng từ tốn nói
– “Nếu các anh ở đây chúng tôi cũng nói luôn. Vốn dĩ các anh rất ghét chúng tôi. Đúng thế, tụi này cũng chả để các anh vào mắt… Vậy thì miễn cưỡng ở chung một nhà cũng chỉ gây phiền phức cho nhau. Một tuần, cho chúng tôi đúng một tuần, chúng tối đảm bảo mọi sự sẽ trở lại bình thường ”
Đôi mắt cô ngước nhìn các sao nam, đôi mắt lạnh lẽo và sắc nhọn như dao… Nếu đôi mắt có thể giết người, chỉ sợ mấy sao nam đó nhất định sẽ bị cô phanh thây ra hàng nghìn lần.
– “Xử Nữ, như thế chúng ta sẽ….”_ Bảo Bình bỏ lửng nửa câu, nếu như thế các cô phải cần một văn nhà mới và điều đó cũng đồng nghĩ các cô được vinh quang ra về diện kiến phụ mẫu…
– “Dù có bị khiên hay nắm cổ lôi về, tó cũng nhất định dọn đến chỗ khác. Chẳng lẽ các cậu đã quên tại sao Nhân Mã lại thành thến này sao? ”
Thiên Bình tức giận nói nhưng trên gương mặt của cô vẫn là một nét vô tư lự, có lẽ cô rất biết rất biếtkiềm chế… Sau đó cô thì thầm vào tay Bảo Bình.
– “Yên tâm đi. Tài chính công ty Xử Nữ đã khôi phục ổn định cộng với số tài khoản riêng của tớ vừa được ngân hàng Thụy Sĩ chuyển vào một ít, cậu khỏi lo, chúng ta sẽ rút thẻ gia đình, càng không cần lo chúng ta sẽ bị phát hiện ”
Bảo Bình tròn mắt nhìn Xử Nữ và Thiên Bình. Thì ra đã có tính toán trước, thì ra đã lo liệu từ trước nên mới hung hồn khí thế bức người đến vậy. Làm hại cô thập phần lo lắng….
– “Các cô định dọn đi ? “_ Các sao nam đồng thanh
– “Chẳng phải các anh luôn muốn sao? “_ Cự Giải mỉm cười đùa cợt
Phải! Đó chẳng phải là mong muốn từ trước đến giờ của các anh sao? Nhưng sao khi mong muốn được thực hiện các anh lại không vui đến vậy? Chẳng lẽ, đấu qua đấu lại cuối cùng tồntại hình bóng của đối phương? Cũng giống như đã từng giữ một thứ gì đó trong trí não, giờ đột nhiên phải mất..cảm giác đó các anh thật không quen a…..
– “Không được đi ”
Đột nhiên tiếng Thiên Yếtvang lên làm mọi người trợn tròn cả mắt. Trong đầu mọi người cùng một suy nghĩ ” Đầu óc hắn có phải thật sự bị hỏng? “. Người không muốn các cô ở chung nhà nhất là hắn, vậy thì hôm này vì cớ gì hắn lại….. Còn Thiên Yết, anh cũng khá bất ngờ vì hành động của chính mình, anh cũng chả rõ lý do vì sao mình lại manh động đến thế…..
– “Chuyện này không đến phiên anh quyết định “_ Xử Nữ nói rồi lần lượt kéo cả đám bỏ đi….
~ Tg post truyện sẽ chậm lại nhé!
Đằng sau cái gương mặt hoàn hảo của các cô là gì?Chỉ có thể là những dòng nước mắt… Cự Giải vốn yếu đuối nhưng phải tạo một lớp vỏ bọc mạnh mẽ, Xử Nữ vốn cần một chút ít tình thương nhưng chỉ biểu hiện là một gương mặt lạnh lùng. Thiên Bình vốn thương tổn, khổ đau cũng chỉ biết giấu mình đằng sau gương mặt vô tư lự…. Cuộc sống vốn kỳ diệu là thế ! Có ai biết được rằng cô nàng tinh nghịch, ranh ma, lém lĩnh Nhân Mã kia lại mang trong lòng một kí ức khó xóa nhòa đến vậy….
.
– “Mẹ Nhân Mã rất hiền dịu cũng rất bản lĩnh. Bác ấy tuy được trưởng thành trong gia tộc hoàng gia nhưng rất yêu quí từ người trên kẻ dưới, có thể nói bác ấy là người phụ nữ phúc hậu nhất tớ từng thấy..”
Nói đoạn Thiên Bình dừng lại nhưng đang hồi tưởng cũng như đang kiếm chế tâm trạng. Những cơn gió nhẹ li ti bay bay thổi tung làn tóc rối…, cô đưa tay vuốt vuốt lại từng sợ tóc đang vướng víu trên trán của mình…rồi từ từ cất giọng
– “Có lẽ rất lâu, rất lâu rồi tớ mới nhắc lại chuyện này. Một câu chuyện buồn và cũng là một kí ức buồn đối với Nhân Mã… Tớ còn nhớ tụi mình lên mười, có một lần tớ đến nhà Nhân Mã chơi. Các cậu cũng biết, với bản tính hiếu động sẵn có, con ngựa điên Mã Mã đâu chịu ngồi yên. Cậu ấy đưa tớ đi hết căn phòng này đến căn phòng khác, ừ mà ngay cả vườn hoa cũng bị con ngựa đó náo loạn nhưmột tổ ong vò vẽ vậy. Tụi tớ cứ chơi cứ đi mãi mà đã quên lời dặn của bác quản gia là không được phép đi vào nhà kho, ở đó rất nguy hiểm. Nhân Mã thì một mực đòi đi, hết cách tớ cũng đành chịu…. Nếu như lúc đó tớ chịu ngăn cản có lẽ…., có lẽ sự việc sẽ không thế này….”
Nói rồi Thiên Bình chớp vội đôi mắt thoáng buồn của mình….
– “Sự việc thế nào nữa? Tiếp đi chứ Bình nhi…???_ Bảo Bình thúc giục. Còn các sao nữ khác thì đưa tay chống cằm như mườn tượng về một miền ký ức xa xôi..
– “Vừa bước vào nhà kho, nhà kho đầy bụi và ẩm móc. Thấy thế tớ định lôi Nhân Mã ra khỏi cái nơima quái đó, các cậu biếtkhông con ngựa đó lại tỏ ra thích thú mới ghê chứ! Cậu ta chạy hết chỗ này lục lọi đến cho kia, câu ta bảo là có một vài món đồ chơi muốn tìm lại, nhưng khi cậu ta tìm thấy nốt món đồ chơi cuối chứa trong một chiếc thùng gỗ cũ, một đàn chuột rất lớn, rất đen phóng ra người Nhân Mã…. Cậu ta sợ quá la hét om sòm rồi chạy như bay, nhưng vội quá cái tủ cũ kỉ bị Nhân Mã xô ngã, cái tủ đó rất to, rất nặng mà phíatrên tủ lại chứa rất nhiều món thủy tinh….. Rất may tớ bị kéo về một phía, còn Mã cậu ta đứng chôn chân tại chỗ, tớ chỉ kịp nghe một tiếng hét…. một tiếng hét rất lớn, khi kịp định hình lại thì….”_ Ngừng một lúc, hít một hơi thật sâu…
– “Khi tớ khôi phục thầnthái. Tớ thấy máu…máu..rất nhiều máu.. Mẹ Nhân Mã ôm chặt Nhân Mã vào lòng, để mặc cho những dòng máu đỏ thẫm chảy ra từ người, những lớp thủy tinh đâm xuyên vào da thịt, vòng tay của bác ấy cứ ôm chặt Nhân Mã vào lòng. Đúng vậy, Mã không sao nhưng mẹ Mã đã chết và cũng có thể nói mẹ cậu tađã đánh đổi tất cả để bảo vệ tính mạng cho Nhân Mã.. Tớ thật không biết Mã đau thế nào, nhưng chỉ thấy trong đôi mắt to đen láy đó lại là một cái nhìn trống rỗng, đôi tay cậu ta run rẩy…., cậu ta vẫn không nói gì chỉ là để mặc cho mẹ mình ôm chặt hòa cùng từng giọt máu đỏ….”
Kể đến đây mọi người đều ngừng thở, mọi vật cùng ngừng thở…. tất cả đều ngừng thở….
– “Đây là câu chuyện vốn dĩ được chôn vùi, ngoài tớ và những người có mặt lúc đó ra chẳng một ai biết cả.. Kể cả, kể cả các cậu cũng không…”_ Thiên Bình giọng buồn hiu..
– “Hóa ra mẹ Mã mất vì cứu cậu ta “_ Song Ngư vội hiểu ra
– “Giờ thì tớ đã biết tại sao trong khoảng khắc đó Nhân Mã lại biến thành một người hoàn toàn khác..”_ Xử Nữ đan chặt hai taymình lại. Là cô thật chưa hiểu hết Nhân Mã hay thực chất cô đã quá vô tâm ???
– “Căn bệnh đó xuất phát từ lúc ấy? “_ Bảo Bình đột nhiên hỏi một câu không ra đầu cũng chả ra đuôi.. Thiên Bình vội gật đầu sau đó từ tốn nói.
– “Phải! Từ sau sự việc đó, Nhân Mã luôn nhốt mình trong phòng. Không ăn không uống cũng chẳng tiếp xúc với bất kì ai kể cả ba và anh trai cậu ta. Saunày được biết nếu anh cậu ta không xô cửa xông vào chỉ sợ cậu ta có thể đã mất mạng trong một cơn sốt cao. ”
– “Vì sốt quá cao không được điều trị kịp thời. Cộng thêm hồi ức đau thương đó nên chứng co giật của Nhân Mã ngày càng thêmnghiêm trọng, cứ hồi ức đó tái hiện căn bệnh lại thêm bộc phát… Hết cách, tớ đã nghiên cứu rất nhiều loại thuốc nhưng tất cả điều vô hiệu, không thể diệt tận gốc được…”_ Cự Giải lắc đầu vô lực
– “Còn thiết bị của tớ chỉ làm giảm bớt cơn đau, nó cũng chả có ích lợi gì cả..”_ Bảo Bình tự đánh vào người mình, cô tài giỏi thìsao? Phát minh ra nhiều thứ thì sao? Vẫn là không thể giúp gì cho những người thân của cô, cô thật vô dụng thật vô dụng mà
Đừng vậy nữa Bảo Bình, mọi người hiểu mà…”_ Song Ngư đặt tay lên vai Bảo Bình, dịu dàng an ủi…
Màn đêm càng thêm chùng xuống, nó đâm xuyên qua từng hàng cây ngọn cỏ,từng cơn gió se lạnh giờ đây đã cất lên, gió thổi vào tâm trạng về nhiều mối vấn vương của con người đang hiện thủ trong cănbiệt thự Hoàng Đạo… Ở một nơi không xa nơi các sao nữ đang trò chuyện, các sao nam cũng đang có cuộc săn tìm thông tin
– “Hóa ra sự việc là thế đó sao? “_ Thiên Yết thẫn thờ hỏi lại. Trong đầu anh giờ đây rất trống rỗng, cái gương mặt đau khổ ướt đẫm những giọt lệ tuông trào cứ ám ảnh lấy anh, cảm giác tội lỗi bất lực lên đến đỉnh điểm….
– “Sự việc này thật tụi mình đã gây tai họa? “_ Bạch Dương hỏi một câucực kì ngốc
Xoẹt
Xoẹt
Xoẹt
Xoẹt
Xoẹt
Năm ánh mắt tràn đầy sát khí hướng tìm tên thủ phạm gây tai họa.
Song Tử khóc không ra nước mắt…Đứng thật là ” khôn ba năm dại trong một giờ mà..”
– “Nè, các vị huynh đài, dù gì sự việc cũng đã lỡ rồi. Đừng có trách tớ được không? Còn nữa thù các người đã trả xong rồi còn gì? ”
Chẳng phải thế sao! Ngay lúc này mọi người Đng bất anh làm bao cát, làm tấm thảm cho bọn họ trút giận đấy chứ… Còn gì là thân hình lãng tử khi phải hứng chịu trọng lực của năm người cùng một lúc ngồi lên…
– “Song Tử này! Giờ tớ mới biết sức mạnh của cậu khỏe hơn trâu đấy..”_ Kim Ngưu ra chiều khen ngợi
– “Gì chứ? Đừng đem tớ ra mà so sánh với thân hình của cậu..”_ Song Tử cãi lại
– “Cậu có diễm phúc được so sánh với tớ sao? “_ Kim Ngưu hất hàm
– “Trâu chẳng phải làNgưu, mà Ngưu chẳng phải là tên của cậu hay sao?_ Mặc dù hơi thở có chút khó khăn, nhưng vì phong độ vì không muốn bị so sánh như trâu, Song Tử quyết cãi đến cùng
– “Cậu…cậu…cậu…”_ Kim Ngưu ấp úng
– “Tớ….tớ…tớ…thì sao? “_ Song Tử giả giọng đùa cợt Kim Ngưu
– “Có im lặng để nghe hay không thì bảo? “_ Ma Kết bực tức lên tiếng, thật là rất bực mà. Thuở đời có ai đi nghe trộm mà ồn ào đến thế không chứ? Anh khẽ lắc đầu bất đắc dĩ
Bên đây các sao nữ
– “Đừng lo nữa Bảo Bình, căn bệnh của Mã tạm thời chưa đến giai đoạn nghiêm trọng, chỉ cần là đừng gây bất cứ đả kích nào cho cậu ta nữa là được “_ Cự Giải trấn an mọi người
Song Ngư tức giận nghiến răng, nghiến lợi nói:
– “Hừ, đáng lẽ Nhân Mã đáng sống rất tốt. Chỉ tại mấy đám lục đại quỷ vương đó thôi..”
Trong bụi rậm… Cái gì? Dám mắng các anh là lục đại quỷ vương à? Tức giận, thật sự rất tức giận nha…
– “Nếu vậy thìm chúng tanên….”_ Xử Nữ chưa nói hết câu thì
Ịch
Ịch
Ịch
Mấy tiếng động phát ra thất thanh, như một tảng đá từ trên trời rơi xuống… nhưng nói đúng hơn thì mấy tấn thịt trong bụi rậm đang có cuộc chu du với mặt đất…, mà nói trắng ra thì mấy tấn thịt đó chẳng ai khác là mấy cái tên đang thực hiện hành trình ” nghe lén”
– “Song Tử! Muốn chết hay sao sao lại nghiêng mình thế hả? Ôi cái mông vô tội của tớ “_ Sư Tử ngồi dậy, xoa xoa cái mông đángthương của mình
– “Chết tiệt! Con kiến đáng chết, đến ông nội ngươi đây mà cũng dám cắn ??? “_ Song Tử ngồi dậy khỏi mặt đất, ôm cái chân khốn khổ của mình đang bị mũi đốt cho vài mũi
– “Các anh ở đây làm gì thế? ”
Tiếng nói nhẹ nhàng vanglên, tiếng nói như một ân huệ cứu rãnh một cuộc chiến đẫm máu, tàm khốc nhất sắp sửa bắt đầu. Các sao nam đồng loạt nhìn lên thì phát hiện ra các sao nữ đã đứng đó từ lúc nào, mà cái người vừa lên tiếng không ai khác chính là Cự Giải.
– “Còn phải nói, không ngờ khuôn mặt đẹp đẽ như thế này lại đi nghe lén người khác nói chuyện. “_ Song Ngư khoanh hai tay lại lớn tiếng mỉa mai
– “Ai.. ai nói với cô tôi đi nghe trộm chứ? Chúng tôi..chúng tôi đi ngắm mưa “_ Kim Ngưu vội vã bào chữa, nhưng càng chỉnh sửa lại càng lồi ra đuôi cáo
” Ngắm mưa” cái này có được xem là lí do không trời? Thiên thời, địa lời,nhân hòa ở đâu ra mưa cho bọn hắn ngắm chứ???
– “Là ngắm trăng đó con trâu vừa ngu vừa ngốc “_ Bạch Dương kéo kéo lỗ tai Kim Ngưu gặn từng chữ mà nói
– “À…ha..ha…ngắm trắng. Đúng! Chúng tôi là ngắm trăng đó “_ Nói rồi Kim Ngưu còn gật gật đầu chứng tỏ lời nói của mình hoàn toàn là sự thật
Các sao nữ liếc nhìn vẻkhinh thường…. Xử Nữđanh giọng từ tốn nói
– “Nếu các anh ở đây chúng tôi cũng nói luôn. Vốn dĩ các anh rất ghét chúng tôi. Đúng thế, tụi này cũng chả để các anh vào mắt… Vậy thì miễn cưỡng ở chung một nhà cũng chỉ gây phiền phức cho nhau. Một tuần, cho chúng tôi đúng một tuần, chúng tối đảm bảo mọi sự sẽ trở lại bình thường ”
Đôi mắt cô ngước nhìn các sao nam, đôi mắt lạnh lẽo và sắc nhọn như dao… Nếu đôi mắt có thể giết người, chỉ sợ mấy sao nam đó nhất định sẽ bị cô phanh thây ra hàng nghìn lần.
– “Xử Nữ, như thế chúng ta sẽ….”_ Bảo Bình bỏ lửng nửa câu, nếu như thế các cô phải cần một văn nhà mới và điều đó cũng đồng nghĩ các cô được vinh quang ra về diện kiến phụ mẫu…
– “Dù có bị khiên hay nắm cổ lôi về, tó cũng nhất định dọn đến chỗ khác. Chẳng lẽ các cậu đã quên tại sao Nhân Mã lại thành thến này sao? ”
Thiên Bình tức giận nói nhưng trên gương mặt của cô vẫn là một nét vô tư lự, có lẽ cô rất biết rất biếtkiềm chế… Sau đó cô thì thầm vào tay Bảo Bình.
– “Yên tâm đi. Tài chính công ty Xử Nữ đã khôi phục ổn định cộng với số tài khoản riêng của tớ vừa được ngân hàng Thụy Sĩ chuyển vào một ít, cậu khỏi lo, chúng ta sẽ rút thẻ gia đình, càng không cần lo chúng ta sẽ bị phát hiện ”
Bảo Bình tròn mắt nhìn Xử Nữ và Thiên Bình. Thì ra đã có tính toán trước, thì ra đã lo liệu từ trước nên mới hung hồn khí thế bức người đến vậy. Làm hại cô thập phần lo lắng….
– “Các cô định dọn đi ? “_ Các sao nam đồng thanh
– “Chẳng phải các anh luôn muốn sao? “_ Cự Giải mỉm cười đùa cợt
Phải! Đó chẳng phải là mong muốn từ trước đến giờ của các anh sao? Nhưng sao khi mong muốn được thực hiện các anh lại không vui đến vậy? Chẳng lẽ, đấu qua đấu lại cuối cùng tồntại hình bóng của đối phương? Cũng giống như đã từng giữ một thứ gì đó trong trí não, giờ đột nhiên phải mất..cảm giác đó các anh thật không quen a…..
– “Không được đi ”
Đột nhiên tiếng Thiên Yếtvang lên làm mọi người trợn tròn cả mắt. Trong đầu mọi người cùng một suy nghĩ ” Đầu óc hắn có phải thật sự bị hỏng? “. Người không muốn các cô ở chung nhà nhất là hắn, vậy thì hôm này vì cớ gì hắn lại….. Còn Thiên Yết, anh cũng khá bất ngờ vì hành động của chính mình, anh cũng chả rõ lý do vì sao mình lại manh động đến thế…..
– “Chuyện này không đến phiên anh quyết định “_ Xử Nữ nói rồi lần lượt kéo cả đám bỏ đi….
~ Tg post truyện sẽ chậm lại nhé!
/38
|