~ Dạo này mình bận nên có lẽ cả 2 truyện mình sẽ post chậm hơn nhé
Về phần couple thì sẽ diễn biến theo từ từ nhé, mọi người đừng nôn nóng. Dạo này mình thấy 2 fic truyện của mình bị bỏ bê nhieu nên cũng đâm ra chán.
———————————————
– “Có lẽ Mã đã ngủ rồi..”_ Bảo Bình nhìn cô gái đang chìm đắm trong giấc mộng không khỏi lắc đầu chua xót…
– “Ra ngoài đi, cho cậu ấy nghỉ ngơi “_ Song Ngư thúc giục.
Cạch………….
Cánh cửa gỗ nặng nề vừa đóng lại. Trên chiếc gường kia, đôi mắt đỏ hoe của Nhân Mã từ từ mở ra. Máu… Đầy máu, từng giọt máu đỏ tươi của mẹ bắn vào người cô, ướt đẫm cả một vùng áo cô rồi len lỏi vài giọt trên khuôn mặt tinh nghịch của cô. Ánh mắt của mẹ dịu dàng nhìn cô, ánh mắt sáng như sao của mẹ có một vài gợn sóng rồi như lớp thủy triềucuồng dâng dữ dội, nước mắt của mẹ thi nhau rơi xuống…., nhưng đôi mắt dịu dàng kia cứ dán chặt vào dáng người đang run rẩy của cô. Mẹ nhìn rất sâu, mẹ nhìn thật sâu, thật tỉ mỉ…, có lẽ mẹ muốn thu lại hình ảnh cuối cùng của đứa con gái nghịch ngợm. Đôi tay mẹ siết chặt, siết thật chặt như đang che chở cho cô không chịu bất cứ đau thương nào. Không gian như đã ngưng tụ, nhưng thời gian cứ không ngừng trôi qua. Từng mảnh vỡ thủy tinh nhọn hoắt đâm xuyên vào da thịt mẹ cô… Cô rất muốn hỏi mẹ: Rất đau phải không?Nhưng đôi môi cô cứ thế im bặt, cũng như một mãnhlực vô hình nào đó đã cướpđi tiếng nói của cô, rất nhiều lần cố bật lên nhưng..đều không được. Nó nghẹn, nghẹn trong cổ, nghẹn trong họng, nghẹn trong thâm tâm và nghẹn qua từng hàng nước mắt.
– “Cảm ơn con vì con đến bên mẹ! Mẹ yêu con ”
Đó là hơi thở cuối cùng mẹ nói với cô. Đôi tay mẹ dần buông lỏng, hơi ấm của mẹ giờ đã đông cứng. Lạnh! Sao tay mẹ lạnh thế? Mẹ cô đã ngủ, một giấc ngủ thiênthu vĩnh viễn… Nặng, đauvà khó thở. Có phải hay không do sức ép nặng nề của chiếc tủ hay là do tâm cô đang thoắt lên từng hồi, nỗi đau đã biến thành bất tử…
Cô đã cho mình cái quyền để sống khép kín để xa lánh tất cả, để đón nhận tội lỗi. Cô từ không đi đâu,không tiếp xúc, từ chối gặp mặt bất kỳ ai…, cô tự nhốt mình trong phòng. Chính là cô không biết đối mặt với ba và anh như thế nào? Chỉ với mười tuổi nhưng cô đã hiểu tất cả, cô hận sự ngoan cố không nghe lời của mình, cô hận cô cô ghét chính bản thân cô… Mỗi lần như thế, gương mặt hiền từ của mẹ hiện ra với cô, như một bà tiên luôn ban những điều tốt lành nhất cho nhân thế cô sung sướng vỡ òa nhưng rồi chỉ một giây thoáng qua hình bóng của mẹ lại tan vào hư ảo..
Màn đêm cứ nhấn chìm không gian, từng trận gió miêng mang nhè nhẹ thổi. Một vài chiếc lá còn sót lại trên cành cây nương mình xoay xoay và khẽ khàng rơi xuống mặt đất. Từng ngọn gió khe khẽ lọt vào phòng thấm vào da thịt cô, thấm vào hồn cô thấm vào nỗi đau của cô. Đưa đôi tay ôm chặt bờ vai đang rung lên từng hồi, từng trận gió cuốn qua, từng nỗi đau dày vò và cuốn theo từng nỗi nhớ, cô nhớ mẹ quá. Đưa đôi mắt đẫm lệ ngước nhìn về phía vũ trụ bao la- nơi có muôn vàn vì sao đang lấp lánh và là nơi thiên đường mẹ đang sống.
– “Mẹ ơi! Con đã sống tốt, con luôn tinh nghịch quậy phá giống lúc bé đấy mẹ! Nhưng cuộc sống của con không đơn thuần là tồn tại cho con nữa, con phải sống tốt để mọi người không ai lo lắng cho con. Con phải sống tốt để ba và anh không buồn vì con…, có phải con rất ngoan phải không mẹ? ”
– “Mẹ ơi! Trong những vì tinh tú kia, ngôi sao nào là của mẹ vậy? Mỗi khi sao nỗi lên con luôn tìm kiếm dáng hình của mẹ, con tìm hoài tìm mãi…cứ như thế cũng đã tám năm rồi, nhưng…. vẫn là con không tìm thấy… con thật sự…thật sự rất nhớ mẹ ”
Từng hột sáng nhỏ của ánh trăng rọi vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nước da ngâm đen của cô ( dùng thuốc đây) càng làm nổi bật thêm sự trong suốt của hai hàng lụy nhỏ… Đúng thế! Ai cũng có bí mật, nhưng cách che đậy của từng người không giống nhau mà thôi, họ muốn cô vui, ừ thì cô vui rồi đấy, họ muốn cô tinh nghịch ừ thì chẳng phải cô rất tinh nghich sao…., nhưng chỉ là một phần trong tâm hồn cô cũng chết theo thời gian, vậy thôi….!!!
Đang miên mang với dòng kí ức, có một dáng người đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào…
– “Lau nước mắt trước đi! “_ Một chiếc khăn chìa ra cho cô
Đưa đôi mắt đẫm lệ ngước lên, gương mặt như thiên thần của cái tên Thiên Yết cứ chằm chằm nhìn vào cô… đưa đôi tay vội lấy nhanh từng giọt nước mắt còn đọng lại nơi hàng mi..
– “Tôi xin lỗi, tôi không biết cô….”
– “Không phải lỗi của anh..”_ Nhân Mã vội cướp lời
Hai người đột nhiên im lặng, cả căn phòng chìm trong tĩnh mịch. Đưa đôi mắt nhìn vào không gian, rất lâu rất lâu sau Nhân Mã chầm chạp nói
– “Anh có biết tại sao tôi sợ chuột không? Chỉ vì nó mà tôi vô tình cướp đi sinh mạng của mẹ tôi. Người mẹ vô tội phúc hậu của tôi vì tôi mà chết, đều lỗi tại tôi”_ Nhân Mã bấm chặt bàn tay của mình lại, có thế mới khiến cô bình tĩnh hơn, kiềm chế hơn…..
Thiên Yết vẫn không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô. ” Nhân Mã yếu đuối đến thế sao? Đằng sao gương mặt lém lĩnh tinh ranh kia lại là một trái tim tổn thương đó sao? “_ Thiên Yết thầm nghĩ
– “Anh có biết không? Tôi từng ngây thơ nghĩ rằng nếu tôi ốm mẹ sẽ về mẹ sẽ chăm sóc tôi. Tôi tìm mọi cách để cho mình bị ốm, từ bỏ ăn bỏ uống… nhưng, thật trớ trêu tôi vẫn không bị gì cả. Thế rồi tôi tự nhốt mình trong bồn tắm hàng tiếng đồng hồ rồi tôi hạ thấp nhất có thể nhiệt độ trong phòng xuống.. Chưa bao giờ như lúc đó tôi muốn mình ốm đến thế…. Ừ thì tôi thật sự đã ốm đấy. Một ngày, hai ngày trôi qua cơn sốt càng lên cao, tôi co rúm trong phòng, tôi luôn nghĩ như thế mẹ sẽ trở về…nhưng mà….nhưng mà mẹ vẫn không về với tôi. Mẹ…có lẽ, mẹ tôi thật sự đã giận tôi…”_ Nói rồi Nhân Mã bật khóc, cô lấy tay bịt thật chặt miệng mình lại để không cho phát ra những tiếng nức nở nối tiếp…
– “Nhân Mã”_ Thiên Yết lo lắng, cầm lấy tay cô. Đôi tay nhỏ bé của cô đang run lẫy bẩy và rất lạnh nữa…
– “Nhân Mã sao tay cô lạnh thế? “_ Thiên Yết sốt ruột
Vẫn không trả lời câu hỏi Thiên Yết, Nhân Mã tiếp tục hồi tưởng
– “Kết quả sau cơn ốm đó, cũng may là anh tôi vào kịp nên giữ được tính mạng cho tôi. Nhưng mà…từ đó tôi cũng mang vào mình căn bệnh co giật, anh nói xem đó có phải là quả báo của tôi hay không? Tôi bị như thế quả thật rất đáng…đáng lắm?” _ Dùng tay đánh thật mạnh vào mình, nhưng những nỗi đau ngoài da chỉ là một góc nhỏ trong trái tim vốn có nhiều vết sẹo….
– “Nhân Mã, cô bình tĩnh lại đi…”_Thiên Yết nắm chặt đôi vai đang rung lên từng hồi sau nước mắt của cô….
– “Xin cô đấy! Cô có thể mắng tôi, có thể chửi tôi cũng có thể đánh tôi…nhưng mà cô đừng có khóc nữa, được không?… Tôi…tôi “_ ” Sợ con gái khóc lắm”, Thiên Yết nước mắt ngắn dài. Trời ơi! Đó giờ anh chưa từng tiếp xúc với con gái quá ba câu, bạn gái vẫn chưa có, dỗ dành con gái khóc càng không có khả năng… ” Ta Thiên Yết này, trời không sợ đất không sợ nhưng mà lại bại dưới nước mắt của con gái… Thật sự rất mất mặt nhe….”
Mặc kệ Thiên Yết nói gì, chỉ là Nhân Mã vừa khóc vừa đánh thật mạnh vào mình… Thiên Yết tay chân rối bờ, hét lên
– “Cô bình tĩnh lại chút đi..”_ Ngay sao câu nói đó, nhanh như cắt anh dang tay ra ôm chầm lấy Nhân Mã hành động này khiến anh khônh khỏi sững sỡ.. ” Thiên Yết sao mày lại táo bạo đến thế, mau buông tay ra ” mặc dù đấu tranh tư tưởng khí thế nhưng đôi tay của anh vẫn không nghe lời mà càng thêm siết chặt
– “Mỗi người làm cha mẹ họ điều muốn tốt cho con mình… Đúng thế, tuy mẹ cô vì cứu cô mà chết, nhưng điều đó càng chứng tỏ mẹ cô yêu cô hơn cả tính mạng của bác ấy…, cô cứ hành hạ mình như thế…. thật sẽ khiến mẹ cô vui sao?”_ Thiên Yết lớn tiếng mắng…
Ngừng lại tiếng khóc một, lúc có lẽ câu nói này đã đánh động một phần nào tâm trí cô… Nhưng một khoảng thời gian sau Nhân Mã bắt đầu giãy giụa….cứ sợ cô sẽ tự đánh mình, Thiên Yết càng thêm siết chặt vòng tay…. bực quá Nhân Mã hét lớn
– “Cái tên cơ hội này, cái tên Thiên Yết sắc lang kia…mau buông ra….. tôi sắp thở không được..”
– “……………”
– “Nhân Mã cô ta không sao chứ? “_ Đó là câu mở đầu của buối sáng
Bảo Bình nhìn Ma Kết như nhìn vật thể lạ ngoài hành tinh sau đó mở miệng đùa cợt
– “Anh cũng quan tâm đến Nhân Mã sao…chuyện lạ nhe…”
– “Chuyện của Mã không cần các anh lo, yên tâm một tuần saou tụi này sẽ dọn đi các anh không cần gấp gáp thế đâu..”_ Bảo Bình mỉa mai, cô cố ý đem câu hỏi quan tâm của Ma Kết biến thành câu đuổi khách
– “Nè, ý tụi tôi không phải như thế. Cô không cần phải độc miệng thế chứ “_ Bạch Dương tức giận
– “Chúng tôi đã vậy đó thì sao..”_ Song Ngư cũng bắt đầu hưởng ứng
– “Ban đầu tụi này định xin lỗi, xem ra lời xin lỗi này chắc không thành rồi…”_ Kim Ngưu ấm ức nói
– “Chúng tôi không cần các anh xin lỗi, mà người các anh nên xin lỗi là Nhân Mã..”_ Xử Nữ lạnh lùng nói..
Cuộc chiến bắt đầu bùng phát thì từ trên lâu mọi người nghe tiếng nói của Thiên Bình nên vội ngước lên…
Bên đây Thiên Bình đang từ từ đi xuống bật thang, trên tay vẫn cầm chiếc điện thoại.
– “Ừ anh mau gửi nhanh qua cho em nhé! ”
– “…….”
– “Vâng, nội trong ngày nay em mong nhận được nói ”
-“………….”
– “Cảm ơn anh, chào anh ”
Ngay khi Thiên Bình vừa cất điện thoại Song Ngư vội nhảy chồm đến hỏi vồ
– “Bình nhi điện thoại của ai thế…? ”
Không vội trả lời Thiên Bình tiến đến sô pha nhàn nhã uống tách trà sau đó mới từ tốn trả lời
– “À… điện thoại từ bên Anh ”
– “Bên Anh? Có chuyện gì thế? “_ Bảo Bình lo lắng, chẳng lẽ hành tung của các cô đã bị phát hiện…
– “Tớ chỉ nhờ gửi một món đồ qua cho Mã thôi, đừng lo..”
– “Đồ gì mà gửi từ bên Anh? “_ Song Tử tò mò hỏi
Thiên Bình hồn nhiên trả lời khiến mọi người mém té xỉu
– “Gấu bông..”
Cốp
Cô lãnh đủ bốn cái cốc từ mấy con bạn, đưa đôi tay xoa xoa cái trán vô tội của mình…., cô mếu máo
– “Âu da..”
– “Trời ơi! Thiên Bình có dư tiền quá vậy, làm ơn đi phí vận chuyển từ Anh về Việt Nam không rẻ đâu…”_ Kim Ngưu tiếc tiền bức xúc lên tiếng
– “Trời ơi! Bình nhi, đầu ốc cậu bị hâm à? “_ Bảo Bình cũng tham gia
– “Đúng đây, nếu cậu muốn gấu bông cứ nói với tớ..tớ có nhiều lắm..”
Khi các sao khác kết thúc bản thẩm án, Xử Nữ mới bắt đầu cất giọng nai vàng của mình lên….
– “Bình nhi! Cậu trở nên phung phí từ khi nào thế? Nếu món đồ cậu yêu cầu gửi qua là thuốc cho Nhân Mã tớ không có gì để nói, còn đằng này lại là gấu nhồi bông… Làm ơn đi tiểu thơ, cái mọi người cần là thuốc…thuốc đấy chứ không phải là gâu…cậu đem gấu cho Nhân Mã làm gì…. Khoan đã, gấu bông….gấu bông..”_ Xử Nữ đổ mồ hôi lạnh, từ gương mặt của một con sói bỗng chốc biến thành chú cừu non tội nghiếp – “Haha…Thiên Bình..haha… cậu thật là chu đáo nhe..”_ Xử Nữ cười mà cứ như là mếu, quay sang mọi người họ cũng đang rùng mình… Bảo Bình đang chấp hai tay thành tâm lẩm bẩm
Nhàn nhã bỏ tách trà xuống Thiên Bình cười tươi hết cỡ
– “Ồ, Xử tỷ cũng biết tớ chu đáo sao? “_ Ngừng một chút sau đó lại tiếp – “Nhưng mà mấy cái cú vừa rồi thật rất đau nhe “_ Vừa nói Thiên Bình vừa hảo tâm chỉ vào trán của mình…..
– “Thiên Bình này, uống nước trái cây đẹp da…nè uống đi tớ mời cậu..”_ Bảo Bình vội đưa ly nước trái cây ra
– “Hihi…đây là bánh tớ vừa mới làm nè, mời cậu “_ Cự Giải cũng đưa đĩa bánh mình ra
Mọi người tròn mắt khinh thường, hai cô gái này thật chả có khí phách chút nào……….
– “Hừ, nể mặt mấy món ngon bỏ qua cho các cậu thế còn hai vị đây tính sao nào…”_ Tiếp tục cười
– “Bình nhi tớ và cậu là bạn bè tốt mà…”_ Vừa nói Xử Nữ vừa lùi về sau
– “Vì là bạn bè tốt, nên ắt hẳn cậu rất hiểu tớ phải không? “_ Lại cười
– “Huhu..Xử Nữ Bình nhi đáng sợ quá..”_ Song Ngư mếu máo
– “Đó là gương mặt thật của cậu ta, cậu ta còn nhiều thứ đáng sợ hơn nhiều…”_ Xử Nữ uất ức nói
Cứ tiến cứ lùi cuối cùng hai cô nàng Xử và Ngư bị dồn về phía chân tường…. Xử Nữ ngước mặt lên vinh quang nói
– “Hừ, Xử ta lỡ rồi vào tay giặc…muốn chém muốn giết tùy người…”
– “Ồ nếu vậy thì…” rút trong túi ra một chiếc điện thoại khác Thiên Bình dúi vào tay Xử Nữ – “Nếu vậy hai người giúp tớ nhé…cảm ơn..”_ Nói rồi Thiên Bình bỏ đi lên phòng kèm theo nụ cười đắc thắng
– “Chuyện này là sao thế? “_ Bạch Dương rõ ngu hỏi
– “Con gấu đó là của mẹ Mã tặng “_ Cự Giải hảo tâm giải thích
Bảo Bình tiến đến chỗ Xử Nữ vỗ vỗ an ủi… Trong khi đó, tiếng hét của Song Ngư thất thanh
– “Trời ơi! Chúng ta phải giải quyết cái đám theo đuôi giúp Bình nhi sao….aaaaaaaaaaaaaaaaaaa ”
– “Nhiều lắm sao mà cô làm như sắp chết vậy…”_ Song Tử khinh thường hỏi, anh không tin hạng người xấu xí như các cô lại có người theo đuổi
– “Không nhiều, chỉ trăm người tính tới thôi “_ Song Ngư trả lời một câu tỉnh bơ
– “Cái gì? “_ Chỉ kịp kêu lên hai tiếng Song Tử xỉu tại chỗ vì…..quá sốc…
Về phần couple thì sẽ diễn biến theo từ từ nhé, mọi người đừng nôn nóng. Dạo này mình thấy 2 fic truyện của mình bị bỏ bê nhieu nên cũng đâm ra chán.
———————————————
– “Có lẽ Mã đã ngủ rồi..”_ Bảo Bình nhìn cô gái đang chìm đắm trong giấc mộng không khỏi lắc đầu chua xót…
– “Ra ngoài đi, cho cậu ấy nghỉ ngơi “_ Song Ngư thúc giục.
Cạch………….
Cánh cửa gỗ nặng nề vừa đóng lại. Trên chiếc gường kia, đôi mắt đỏ hoe của Nhân Mã từ từ mở ra. Máu… Đầy máu, từng giọt máu đỏ tươi của mẹ bắn vào người cô, ướt đẫm cả một vùng áo cô rồi len lỏi vài giọt trên khuôn mặt tinh nghịch của cô. Ánh mắt của mẹ dịu dàng nhìn cô, ánh mắt sáng như sao của mẹ có một vài gợn sóng rồi như lớp thủy triềucuồng dâng dữ dội, nước mắt của mẹ thi nhau rơi xuống…., nhưng đôi mắt dịu dàng kia cứ dán chặt vào dáng người đang run rẩy của cô. Mẹ nhìn rất sâu, mẹ nhìn thật sâu, thật tỉ mỉ…, có lẽ mẹ muốn thu lại hình ảnh cuối cùng của đứa con gái nghịch ngợm. Đôi tay mẹ siết chặt, siết thật chặt như đang che chở cho cô không chịu bất cứ đau thương nào. Không gian như đã ngưng tụ, nhưng thời gian cứ không ngừng trôi qua. Từng mảnh vỡ thủy tinh nhọn hoắt đâm xuyên vào da thịt mẹ cô… Cô rất muốn hỏi mẹ: Rất đau phải không?Nhưng đôi môi cô cứ thế im bặt, cũng như một mãnhlực vô hình nào đó đã cướpđi tiếng nói của cô, rất nhiều lần cố bật lên nhưng..đều không được. Nó nghẹn, nghẹn trong cổ, nghẹn trong họng, nghẹn trong thâm tâm và nghẹn qua từng hàng nước mắt.
– “Cảm ơn con vì con đến bên mẹ! Mẹ yêu con ”
Đó là hơi thở cuối cùng mẹ nói với cô. Đôi tay mẹ dần buông lỏng, hơi ấm của mẹ giờ đã đông cứng. Lạnh! Sao tay mẹ lạnh thế? Mẹ cô đã ngủ, một giấc ngủ thiênthu vĩnh viễn… Nặng, đauvà khó thở. Có phải hay không do sức ép nặng nề của chiếc tủ hay là do tâm cô đang thoắt lên từng hồi, nỗi đau đã biến thành bất tử…
Cô đã cho mình cái quyền để sống khép kín để xa lánh tất cả, để đón nhận tội lỗi. Cô từ không đi đâu,không tiếp xúc, từ chối gặp mặt bất kỳ ai…, cô tự nhốt mình trong phòng. Chính là cô không biết đối mặt với ba và anh như thế nào? Chỉ với mười tuổi nhưng cô đã hiểu tất cả, cô hận sự ngoan cố không nghe lời của mình, cô hận cô cô ghét chính bản thân cô… Mỗi lần như thế, gương mặt hiền từ của mẹ hiện ra với cô, như một bà tiên luôn ban những điều tốt lành nhất cho nhân thế cô sung sướng vỡ òa nhưng rồi chỉ một giây thoáng qua hình bóng của mẹ lại tan vào hư ảo..
Màn đêm cứ nhấn chìm không gian, từng trận gió miêng mang nhè nhẹ thổi. Một vài chiếc lá còn sót lại trên cành cây nương mình xoay xoay và khẽ khàng rơi xuống mặt đất. Từng ngọn gió khe khẽ lọt vào phòng thấm vào da thịt cô, thấm vào hồn cô thấm vào nỗi đau của cô. Đưa đôi tay ôm chặt bờ vai đang rung lên từng hồi, từng trận gió cuốn qua, từng nỗi đau dày vò và cuốn theo từng nỗi nhớ, cô nhớ mẹ quá. Đưa đôi mắt đẫm lệ ngước nhìn về phía vũ trụ bao la- nơi có muôn vàn vì sao đang lấp lánh và là nơi thiên đường mẹ đang sống.
– “Mẹ ơi! Con đã sống tốt, con luôn tinh nghịch quậy phá giống lúc bé đấy mẹ! Nhưng cuộc sống của con không đơn thuần là tồn tại cho con nữa, con phải sống tốt để mọi người không ai lo lắng cho con. Con phải sống tốt để ba và anh không buồn vì con…, có phải con rất ngoan phải không mẹ? ”
– “Mẹ ơi! Trong những vì tinh tú kia, ngôi sao nào là của mẹ vậy? Mỗi khi sao nỗi lên con luôn tìm kiếm dáng hình của mẹ, con tìm hoài tìm mãi…cứ như thế cũng đã tám năm rồi, nhưng…. vẫn là con không tìm thấy… con thật sự…thật sự rất nhớ mẹ ”
Từng hột sáng nhỏ của ánh trăng rọi vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nước da ngâm đen của cô ( dùng thuốc đây) càng làm nổi bật thêm sự trong suốt của hai hàng lụy nhỏ… Đúng thế! Ai cũng có bí mật, nhưng cách che đậy của từng người không giống nhau mà thôi, họ muốn cô vui, ừ thì cô vui rồi đấy, họ muốn cô tinh nghịch ừ thì chẳng phải cô rất tinh nghich sao…., nhưng chỉ là một phần trong tâm hồn cô cũng chết theo thời gian, vậy thôi….!!!
Đang miên mang với dòng kí ức, có một dáng người đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào…
– “Lau nước mắt trước đi! “_ Một chiếc khăn chìa ra cho cô
Đưa đôi mắt đẫm lệ ngước lên, gương mặt như thiên thần của cái tên Thiên Yết cứ chằm chằm nhìn vào cô… đưa đôi tay vội lấy nhanh từng giọt nước mắt còn đọng lại nơi hàng mi..
– “Tôi xin lỗi, tôi không biết cô….”
– “Không phải lỗi của anh..”_ Nhân Mã vội cướp lời
Hai người đột nhiên im lặng, cả căn phòng chìm trong tĩnh mịch. Đưa đôi mắt nhìn vào không gian, rất lâu rất lâu sau Nhân Mã chầm chạp nói
– “Anh có biết tại sao tôi sợ chuột không? Chỉ vì nó mà tôi vô tình cướp đi sinh mạng của mẹ tôi. Người mẹ vô tội phúc hậu của tôi vì tôi mà chết, đều lỗi tại tôi”_ Nhân Mã bấm chặt bàn tay của mình lại, có thế mới khiến cô bình tĩnh hơn, kiềm chế hơn…..
Thiên Yết vẫn không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô. ” Nhân Mã yếu đuối đến thế sao? Đằng sao gương mặt lém lĩnh tinh ranh kia lại là một trái tim tổn thương đó sao? “_ Thiên Yết thầm nghĩ
– “Anh có biết không? Tôi từng ngây thơ nghĩ rằng nếu tôi ốm mẹ sẽ về mẹ sẽ chăm sóc tôi. Tôi tìm mọi cách để cho mình bị ốm, từ bỏ ăn bỏ uống… nhưng, thật trớ trêu tôi vẫn không bị gì cả. Thế rồi tôi tự nhốt mình trong bồn tắm hàng tiếng đồng hồ rồi tôi hạ thấp nhất có thể nhiệt độ trong phòng xuống.. Chưa bao giờ như lúc đó tôi muốn mình ốm đến thế…. Ừ thì tôi thật sự đã ốm đấy. Một ngày, hai ngày trôi qua cơn sốt càng lên cao, tôi co rúm trong phòng, tôi luôn nghĩ như thế mẹ sẽ trở về…nhưng mà….nhưng mà mẹ vẫn không về với tôi. Mẹ…có lẽ, mẹ tôi thật sự đã giận tôi…”_ Nói rồi Nhân Mã bật khóc, cô lấy tay bịt thật chặt miệng mình lại để không cho phát ra những tiếng nức nở nối tiếp…
– “Nhân Mã”_ Thiên Yết lo lắng, cầm lấy tay cô. Đôi tay nhỏ bé của cô đang run lẫy bẩy và rất lạnh nữa…
– “Nhân Mã sao tay cô lạnh thế? “_ Thiên Yết sốt ruột
Vẫn không trả lời câu hỏi Thiên Yết, Nhân Mã tiếp tục hồi tưởng
– “Kết quả sau cơn ốm đó, cũng may là anh tôi vào kịp nên giữ được tính mạng cho tôi. Nhưng mà…từ đó tôi cũng mang vào mình căn bệnh co giật, anh nói xem đó có phải là quả báo của tôi hay không? Tôi bị như thế quả thật rất đáng…đáng lắm?” _ Dùng tay đánh thật mạnh vào mình, nhưng những nỗi đau ngoài da chỉ là một góc nhỏ trong trái tim vốn có nhiều vết sẹo….
– “Nhân Mã, cô bình tĩnh lại đi…”_Thiên Yết nắm chặt đôi vai đang rung lên từng hồi sau nước mắt của cô….
– “Xin cô đấy! Cô có thể mắng tôi, có thể chửi tôi cũng có thể đánh tôi…nhưng mà cô đừng có khóc nữa, được không?… Tôi…tôi “_ ” Sợ con gái khóc lắm”, Thiên Yết nước mắt ngắn dài. Trời ơi! Đó giờ anh chưa từng tiếp xúc với con gái quá ba câu, bạn gái vẫn chưa có, dỗ dành con gái khóc càng không có khả năng… ” Ta Thiên Yết này, trời không sợ đất không sợ nhưng mà lại bại dưới nước mắt của con gái… Thật sự rất mất mặt nhe….”
Mặc kệ Thiên Yết nói gì, chỉ là Nhân Mã vừa khóc vừa đánh thật mạnh vào mình… Thiên Yết tay chân rối bờ, hét lên
– “Cô bình tĩnh lại chút đi..”_ Ngay sao câu nói đó, nhanh như cắt anh dang tay ra ôm chầm lấy Nhân Mã hành động này khiến anh khônh khỏi sững sỡ.. ” Thiên Yết sao mày lại táo bạo đến thế, mau buông tay ra ” mặc dù đấu tranh tư tưởng khí thế nhưng đôi tay của anh vẫn không nghe lời mà càng thêm siết chặt
– “Mỗi người làm cha mẹ họ điều muốn tốt cho con mình… Đúng thế, tuy mẹ cô vì cứu cô mà chết, nhưng điều đó càng chứng tỏ mẹ cô yêu cô hơn cả tính mạng của bác ấy…, cô cứ hành hạ mình như thế…. thật sẽ khiến mẹ cô vui sao?”_ Thiên Yết lớn tiếng mắng…
Ngừng lại tiếng khóc một, lúc có lẽ câu nói này đã đánh động một phần nào tâm trí cô… Nhưng một khoảng thời gian sau Nhân Mã bắt đầu giãy giụa….cứ sợ cô sẽ tự đánh mình, Thiên Yết càng thêm siết chặt vòng tay…. bực quá Nhân Mã hét lớn
– “Cái tên cơ hội này, cái tên Thiên Yết sắc lang kia…mau buông ra….. tôi sắp thở không được..”
– “……………”
– “Nhân Mã cô ta không sao chứ? “_ Đó là câu mở đầu của buối sáng
Bảo Bình nhìn Ma Kết như nhìn vật thể lạ ngoài hành tinh sau đó mở miệng đùa cợt
– “Anh cũng quan tâm đến Nhân Mã sao…chuyện lạ nhe…”
– “Chuyện của Mã không cần các anh lo, yên tâm một tuần saou tụi này sẽ dọn đi các anh không cần gấp gáp thế đâu..”_ Bảo Bình mỉa mai, cô cố ý đem câu hỏi quan tâm của Ma Kết biến thành câu đuổi khách
– “Nè, ý tụi tôi không phải như thế. Cô không cần phải độc miệng thế chứ “_ Bạch Dương tức giận
– “Chúng tôi đã vậy đó thì sao..”_ Song Ngư cũng bắt đầu hưởng ứng
– “Ban đầu tụi này định xin lỗi, xem ra lời xin lỗi này chắc không thành rồi…”_ Kim Ngưu ấm ức nói
– “Chúng tôi không cần các anh xin lỗi, mà người các anh nên xin lỗi là Nhân Mã..”_ Xử Nữ lạnh lùng nói..
Cuộc chiến bắt đầu bùng phát thì từ trên lâu mọi người nghe tiếng nói của Thiên Bình nên vội ngước lên…
Bên đây Thiên Bình đang từ từ đi xuống bật thang, trên tay vẫn cầm chiếc điện thoại.
– “Ừ anh mau gửi nhanh qua cho em nhé! ”
– “…….”
– “Vâng, nội trong ngày nay em mong nhận được nói ”
-“………….”
– “Cảm ơn anh, chào anh ”
Ngay khi Thiên Bình vừa cất điện thoại Song Ngư vội nhảy chồm đến hỏi vồ
– “Bình nhi điện thoại của ai thế…? ”
Không vội trả lời Thiên Bình tiến đến sô pha nhàn nhã uống tách trà sau đó mới từ tốn trả lời
– “À… điện thoại từ bên Anh ”
– “Bên Anh? Có chuyện gì thế? “_ Bảo Bình lo lắng, chẳng lẽ hành tung của các cô đã bị phát hiện…
– “Tớ chỉ nhờ gửi một món đồ qua cho Mã thôi, đừng lo..”
– “Đồ gì mà gửi từ bên Anh? “_ Song Tử tò mò hỏi
Thiên Bình hồn nhiên trả lời khiến mọi người mém té xỉu
– “Gấu bông..”
Cốp
Cô lãnh đủ bốn cái cốc từ mấy con bạn, đưa đôi tay xoa xoa cái trán vô tội của mình…., cô mếu máo
– “Âu da..”
– “Trời ơi! Thiên Bình có dư tiền quá vậy, làm ơn đi phí vận chuyển từ Anh về Việt Nam không rẻ đâu…”_ Kim Ngưu tiếc tiền bức xúc lên tiếng
– “Trời ơi! Bình nhi, đầu ốc cậu bị hâm à? “_ Bảo Bình cũng tham gia
– “Đúng đây, nếu cậu muốn gấu bông cứ nói với tớ..tớ có nhiều lắm..”
Khi các sao khác kết thúc bản thẩm án, Xử Nữ mới bắt đầu cất giọng nai vàng của mình lên….
– “Bình nhi! Cậu trở nên phung phí từ khi nào thế? Nếu món đồ cậu yêu cầu gửi qua là thuốc cho Nhân Mã tớ không có gì để nói, còn đằng này lại là gấu nhồi bông… Làm ơn đi tiểu thơ, cái mọi người cần là thuốc…thuốc đấy chứ không phải là gâu…cậu đem gấu cho Nhân Mã làm gì…. Khoan đã, gấu bông….gấu bông..”_ Xử Nữ đổ mồ hôi lạnh, từ gương mặt của một con sói bỗng chốc biến thành chú cừu non tội nghiếp – “Haha…Thiên Bình..haha… cậu thật là chu đáo nhe..”_ Xử Nữ cười mà cứ như là mếu, quay sang mọi người họ cũng đang rùng mình… Bảo Bình đang chấp hai tay thành tâm lẩm bẩm
Nhàn nhã bỏ tách trà xuống Thiên Bình cười tươi hết cỡ
– “Ồ, Xử tỷ cũng biết tớ chu đáo sao? “_ Ngừng một chút sau đó lại tiếp – “Nhưng mà mấy cái cú vừa rồi thật rất đau nhe “_ Vừa nói Thiên Bình vừa hảo tâm chỉ vào trán của mình…..
– “Thiên Bình này, uống nước trái cây đẹp da…nè uống đi tớ mời cậu..”_ Bảo Bình vội đưa ly nước trái cây ra
– “Hihi…đây là bánh tớ vừa mới làm nè, mời cậu “_ Cự Giải cũng đưa đĩa bánh mình ra
Mọi người tròn mắt khinh thường, hai cô gái này thật chả có khí phách chút nào……….
– “Hừ, nể mặt mấy món ngon bỏ qua cho các cậu thế còn hai vị đây tính sao nào…”_ Tiếp tục cười
– “Bình nhi tớ và cậu là bạn bè tốt mà…”_ Vừa nói Xử Nữ vừa lùi về sau
– “Vì là bạn bè tốt, nên ắt hẳn cậu rất hiểu tớ phải không? “_ Lại cười
– “Huhu..Xử Nữ Bình nhi đáng sợ quá..”_ Song Ngư mếu máo
– “Đó là gương mặt thật của cậu ta, cậu ta còn nhiều thứ đáng sợ hơn nhiều…”_ Xử Nữ uất ức nói
Cứ tiến cứ lùi cuối cùng hai cô nàng Xử và Ngư bị dồn về phía chân tường…. Xử Nữ ngước mặt lên vinh quang nói
– “Hừ, Xử ta lỡ rồi vào tay giặc…muốn chém muốn giết tùy người…”
– “Ồ nếu vậy thì…” rút trong túi ra một chiếc điện thoại khác Thiên Bình dúi vào tay Xử Nữ – “Nếu vậy hai người giúp tớ nhé…cảm ơn..”_ Nói rồi Thiên Bình bỏ đi lên phòng kèm theo nụ cười đắc thắng
– “Chuyện này là sao thế? “_ Bạch Dương rõ ngu hỏi
– “Con gấu đó là của mẹ Mã tặng “_ Cự Giải hảo tâm giải thích
Bảo Bình tiến đến chỗ Xử Nữ vỗ vỗ an ủi… Trong khi đó, tiếng hét của Song Ngư thất thanh
– “Trời ơi! Chúng ta phải giải quyết cái đám theo đuôi giúp Bình nhi sao….aaaaaaaaaaaaaaaaaaa ”
– “Nhiều lắm sao mà cô làm như sắp chết vậy…”_ Song Tử khinh thường hỏi, anh không tin hạng người xấu xí như các cô lại có người theo đuổi
– “Không nhiều, chỉ trăm người tính tới thôi “_ Song Ngư trả lời một câu tỉnh bơ
– “Cái gì? “_ Chỉ kịp kêu lên hai tiếng Song Tử xỉu tại chỗ vì…..quá sốc…
/38
|