Hồi tưởng lại hòi ức, mọi người đồng loạt ói máu, một lý do thật là cẩu huyết!
“Này! Nhân Mã, em đứng ngây ngốc đó làm cái gì, ngồi xuống đi!”
Bên tai Nhân Mã vang tiếng cái tên âm binh Thiên Yết, cô giật mình quay lại, do khoảng cách quá gần, đầu cô đụng luôn vào cằm anh, hơi thở ấm nóng pha vào mặt cô, khiến Nhân Mã giật mình, mặt đỏ lên lắp bắp..
“Anh..anh..đến khi..khi nào thế! Hù chết tôi!”
“Này, hai vị. Đây là nơi công cộng, làm ơn giữ ý tứ một chút đi!”_ Sư Tử lên tiếng trêu
“Gì..gì mà giữ ý tứ chứ?”_ Nhân Mã càng thêm lắp bắp, mặt cô càng đỏ thêm..
Bảo Bình cũng sợ thiên hạ không loạn cố ý chen một chân vào trêu trọc
“Vậy cho hỏi hai vị đay là đang làm cái gì?”
Nhân Mã nhìn lại, càng thêm lúng túng. Thì ra hai người đang ở trong tư thế mờ ám như thế, đầu cô kề gần sát cằm Thiên Yết, mà tay của hắn do lúc nãy cô thiếu thăng bằng mà choàng qua ôm lấy cô, hai người họ đây là đang trong tư thế rất ư là mấp mờ. Không nhìn thì thôi, nếu như nhìn rồi Nhân Mã mong có cái lỗ nào chui xuống. Bạn bè cô, lục đại thiên vương, tất cả mọi người có mặt trong căn- tin đều nhìn bọn cô bằng con mắt đầy kinh ngạc. Qúa lung túng vậy mà cái tên Thiên Yết đang túm tỉm mà cười, tức giận đỏ mắt, Nhân Mã cắn răng, cô đập một cái thật đau vào cằm của anh. Thiên Yết đau quá, bụm môi kêu lên:
“Này, em định mưu sát đấy hả?”
Nhân Mã lại trợn mắt, đạp một cái thật đau vào chân của anh!
“Đúng đó Nhân Mã, cậu mưu sát Thiên Yết ngỗ nhỡ cậu thành quả phụ thì làm sao?”_ Cự Giải cười cười tiếp lời, trong lòng cô thầm nghĩ chả biết mấy tên ôn thần đó xuất hiện khi nào. Có nghe được âm mưu lúc nãy của bọn cô không?
Như nhìn ra được nghi vấn trong mắt Cự Giải, Kim Ngưu cười hề hề nói
“Không cần nghi vấn, tôi đến cùng lúc với Bảo Bình, cũng cùng lúc nghe hết đoạn đối thoại của các cô. Tôi nói này Bảo Bình, kế hoạch của cô thật là độc…” Anh định nói là “ác”, nhưng ngẫm lại lúc nãy thấy Nhân Mã sợ sệt, nhánh ý chuyển nghĩa
“Kết hoạch của cô thật độc đáo..ha..ha.. độc đáo a!”
Bảo Bình đắc ý, hất tóc, nhếch méch cười ý bảo: ” Còn phải nói”
Thấy mọi người đâu đã vào chỗ nấy, Bạch Dương cười gian xảo nhích ghế ngồi lại gần Xử Nữ, anh cố ý đưa khuôn mặt điển trai của mình lại gần gương mặt cô, cất một tiếng gọi khiến người khác nổi cả da gà
“Tiểu Xử Nữ!”
Xử Nữ thấy lạnh cả sống lưng, bức bội phản bác
“Anh thay ngay cách xưng hô đi, buồn nôn chết được!”
“Tiểu Xử Nữ, tiểu Xử Nữ, tiểu Xử Nữ”_ Bạch Dương cứng đầu
“Anh có một phút để nói ra yêu cầu!”
Xử Nữ buồn để ý đến, dùng đầu gối để suy nghĩ cũng biết cái tên quỷ quái này đến đây là không có tốt lành gì. Sớm cũng đến muộn cũng đến, vậy thôi thì đến sớm một chút đi…
“Tiểu Xử Nữ, cô đúng là hiểu ý người a…”
“59, 58, 57…”_ Xử Nữ cầm đồng hồ lên đếm
“Ngày mai tôi muốn cô cùng tôi đến nơi này, còn nữa một tháng này nhiệm vụ của cô: sáng sớm phải làm thức ăn cho tôi, buổi trưa phải đem mang cơm đến công ty cho tôi, kể cả buổi tối cũng thế. Quần áo tôi mặc, chăn gối tôi dùng mỗi buổi cô đều gấp lại, ừ còn phòng tôi ngày ba buổi nên lao một lần tôi rất sợ bẩn cho nên cô phải lau đến khi nào không còn một hạt bụi. Rồi, tạm thời thế thôi..! 59”38, không hết thời gian chứ?”
Bạch Dương đắc ý, đưa tay sờ sờ cằm. Mãi thao thao bất tuyệt, anh dã quên mất 5 ánh mắt phóng điện phóng về phía anh. Nếu đôi mắt có thể giết người, có lẽ Bạch Dương có lẽ dã bị giết hàng vạn lần…
“Chỉ có bao nhiêu đó thôi hả? Bạch Dương, tôi có nên khen anh là rất “rộng lượng” không?”
Xử Nữ nghiến răng, trong đời cô có nhiều sai lầm. Mà sai lầm lớn nhất là cô đi cá cược với cái tên Bạch Dương, để rồi…… Haizz
“Đúng đấy! Anh thật quá đáng! Trong nhà đã có bác quản gia, anh cần gì thì bác đều làm, cần gì anh phải đài đọ Xử Nữ chứ?”_ Thiên Bình bất bình bênh vực bạn.
Nhưng, Bạch Dương đâu có dễ dàng mà bỏ qua như thế, chỉ thấy anh ta giọng điệu ỉu xìu, thì thào, nhưng đủ làm Xử Nữ nghe không sót một từ
“Nếu tiểu Xử Nữ không muốn thực hiện lời hứa thì thôi vậy! Dù sao con gái cũng là hay thay đổi!”
Đây, đây gọi là ” lấy lui làm tiến” trong truyền thuyết vậy mà. Dường như Bạch Dương rất am hiểu mọi nhược điểm của Xử Nữ, cho nên khi anh vừa dứt lời, bản tính hiếu thắng của Xử Nữ lại trổi dậy, chỉ thấy cô đạp bàn, dõng dạc nói
“Ai nói tôi thất hứa chứ?”
“Vậy nhiệm vụ của cô bắt đầu từ ngày mai!”
“………..”_ Xử Nữ im lặng mặc niệm, cô lại bị trúng kế rồi a. Cái bản tính hiếu thắng của cô a..
Các sao nữ đồng loạt thở dài, đúng là đánh chết cái nết không chừa. Xử Nữ ơi! Cuộc sống sau này của cậu đã tồn tại ác ma rồi!
“Đúng rồi! Các anh đến tìm chúng tôi có việc gì? “_ Cự Giải hỏi, không phải là cô đa nghi mà là nãy giờ cô để ý thấy một số người muốn nói lại thôi, bộ dạng e thẹn ngưỡng ngùng y như cô nương khuê phòng vậy, làm cô không nhịn được cười. Thôi thì cô làm người tốt một lần đi..
“Thật ra thì, tuần sau là sinh nhất lần thứ 65 của ông, tôi muốn mời các cô đến dự.”
Ma Kết đẩy gọng kính, mồ hôi lấm tấm trên chán, bộ dáng hơi mất tự nhiên. Khó có thể nhìn một Ma Kết nghiêm túc lại thành bộ dáng này khiến các sao nữ không khỏi tròn mắt, nhiều dấu chấm lư lững trên đầu. Đây là sao a!
“Ma Kết, tớ nói này. Mời thì mời đi, làm gì cậu e ấp thẹn thùng thế chư? Dồng ý là lần đầu cậu mời con gái đi dự tiệc, nhưng cũng phải tỏ ra phong độ một chút cơ chứ?”_ Thiên Yết biểu môi, xem thường, hành động này càng khiến anh thêm lúng tung. Da mặt trắng nõn đã sắp đỏ tới mang tai…
Thấy các sao nữ do dự, Kim Ngưu thúc giục: ” Này, nể mặt bản thiếu gia đồng ý có được không?”
Các sao nữ trầm mặt. Chưa kể đến xác suất bị lão cha phát hiện là rất cao, còn một lý do cực kỳ quan trọng nữa, các cô không thích những nơi ồn ào, ghét những cái giả tạo hào nhoáng, chẳng màng những gương mặt biến hóa đủ kiểu. Mà dạ tuyệt lại tồn tại tất cả những thứ đó a!
“Thật thất vọng! Không ngời các cô lúc đấu đá với Bảo Uyên chí khí thế nào, vậy mà có một buổi dạ tuyệt nhỏ nhoi cũng không dám tới, các cô là con rùa rụt cổ hả?”_ Sử Tử lại tung chiêu khiêu khích.
Bị chạm ngay đến lòng tự trong, chỉ thấy trong một giây sao, các sao nữ đồng loạt đập bàn đứng dậy: “Ai nói tôi không đi!”
“Ừ…thì các cô đi”_ Sử Tử nở nụ cười chiến thắng
“……….”_ Im lặng chạp hai, không phải lòng hiếu thắng của Xử Nữ quá lớn, mà các sao nữ còn lại chưa có dịp bộc phát ra thôi.
—————————————————————
Khuôn viên nhà trường.
Một mảng lặng ngất! Dưới cái náng nhờn nhợt của không gian, thấp thoáng đâu đó bóng dáng một cô gái chậm chạp bước, châm chạp mím môi và chậm chạp rời nước mắt! Nhưng giọt nước mắt chầm chạp rơi xuống nền gạch lạnh ngắt, tạo thành âm thanh “tí tách”. Có lẽ giọt nước đó quá nặng, có lẽ không khí quá mức yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm người khác cần một bời vai để tựa vào.
Nắng chiếu vào đôi vai gây của cô gái đang run run theo thời gian, hàng liễu già dường như hiểu được tâm trạng của con người, thình thoảng đun đưa cùng gió như muốn dùng một chút sức gì đó để an ủi…
“Đừng trốn nữa, ra đây đi!”
Giọng Song Ngư rất nhỏ, cứ như một cơn gió, gió cuốn qua rồi biến mất lúc nào không hay! Nước mắt cô vẫn rơi, nhưng đôi môi mím chặt giờ đây đã bỏ ra, chứng tỏ cô đã có quyết định, một quyết định gì đó khiến cô không đành lòng. Không đành lòng nên có hai ba giọt nước mắt thi nhau rời xuống.
Im lặng!
Một lúc sau, có tiếng hít thở mạnh như ai đó đang tự chấn an mình. Tiếng hành lang loáng thoang nghe tiếng bước chân. Rất nhanh có một cô gái bước ra trước mặt Song Ngư, như làm một việc gì đó có lỗi, cô ta cúi đầu im lặng..
“Ánh Tuyết tại sao cậu làm như thế?”
Song Ngư lạnh lùng hồi, dưa tay lau hết những giọt nước mắt còn động lại, cô nắm chặt tay lại. Có đánh chết cô cũng không tin Ánh Tuyết người bạn cô tin tưởng lại đi hãm hại cô.
“…………….”
“Nói đi chứ? Tại soa không nói? Không phải cậu làm hai sao? Có gan làm tại sao không dám nhận?”_ Song Ngư kích động, cô quát lớn.
“……….”_ Ánh Tuyết vẫn cúi đầu im lặng.
“Cậu nghỉ cậu im lặng là tớ không biết cậu làm hay sao? Tớ đối với cậu không tốt hay sao? Vì các cậu bị người khác ức hiếp, chúng tớ cong khai đối phó Bảo Uyên, làm hại chúng tớ gặp hết tất cả mọi chuyện xui xẻo. Từ khi tớ bị nhốt vào toilet tói om, tớ việc Thiên Bình bị đánh thừa sống thiếu chết. Hay rồi, bây giờ tớ lại bị bôi nhọ danh dự. Ánh Tuyết, tớ thật chưa hiểu, tớ đã làm gì có lỗi với cậu? Cậu có biết danh dự của người con gái quan trong thế nào không?”
“Xin lỗi”_ Ánh Tuyết càng cúi thấp đầu xuống.
“Cuối cùng của thừa nhận rồi sao? Tại sao không tiếp tục im lặng? Tại sao cậu lại làm thế chứ? Tớ đã khi nào chọc giận đến cậu? Đã khi nào làm chuyện có lỗi với cậu? Cậu nói đi chứ? “_ Song Ngư kích động tiến về phía Ánh Tuyết thêm hai bước.
“Tớ cần tiền, tó thật sự cần tiền, Bảo Uyên cho tớ tiền bảo tớ làm như thế! Tớ hết cách rồi! Tiền đối với tớ rất quan trọng”_ Ánh Tuyết cũng gân cổ cải lại.
“Tiền..tiền…tiền.. Vì tiền mà cậu lấy thanh danh của tớ ra hủy hoại hay sao? Nếu cậu cần tiền tại sao không nói với chúng tớ, cậu có coi bọn tớ là bạn cậu không? Cậu lấy lòng tin của tớ ra để đổi lấy thứ tiền bẩn thiểu, Ánh Tuyết bây giờ hoàn thành rồi, câu vui chứ?”_ Song Ngư cười châm chọc, đôi tay cô vung lên, ý nghĩ xẹt qua trong đầu là muốn cho Ánh Tuyết một cái tát.
Không gian như ngừng lại, từng tia nắng nhạt dần.
Ánh Tuyết đứng im tại chỗ, nhắm mắt lại, nâng gương mặt lên nghênh đoán cái tát của Song Ngư.
1s
2s
3s
Không có cái bạt tay nào rơi xuống má, Ánh Tuyết ngạc nhiên mở mắt ra nhìn.
Bàn tay Song Ngư cách khuôn mắt cô ta 2cm, chỉ dùng lực nhẹ một chút cũng đủ khiến bên má trái cô ta sưng đỏ. Song Ngư mím môi, năm ngón tay từ từ nắm lại thành nắm đấm. Nước mắt cô không tự chủ lại rơi lần nữa, trong giọt nước mắt đó ẩn chưa tia đau lòng, tia không nỡ còn có thêm tia đau xót…
“Cô đi đi, từ này cô không còn lại bạn của Song Ngư tôi nữa”
“Song Ngư..”_ Ánh Tuyết muốn giải thích
“Đi đi thôi! Yên tâm, tôi đã kêu bọn họ đừng truy cứu chuyện này nữa! Cô có thể yên tâm”_ Song Ngư vẫy tay, quay lưng lại phía cô…
Ánh Tuyết thờ dài, kéo bước chân nặng trịch mà đi. Sao cô lại không biết được chứ? Thời điểm cô lừa Song Ngư mặc trang phục hở hang đó, kéo Song Ngư vào quán bar, cô biết đã mất đi lòng tin của họ rồi, thời điểm cái bạt tay đó không rơi vào má cô, cô hiểu tình bạn của bọn họ đã bị cắt đứt… Chỉ là, không ngời mọi chuyện lại diễn ra suôn sẽ thế thôi!
Nghe tiếng bước chần dần dần xa xa vọng lại, như không chịu được Song Ngư vùi mất xuống.
“Song Ngư cậu mặc cái này đi!”
“Trang phục này hở hang quá tớ không mặc, được không?
“Không được, đây là món quà do tớ đích thân thiết kế tặng cậu. Cậu không mặc tớ sẽ buồn đấy!”
“Ánh Tuyết, tại sao chúng ta phải vào nơi này, quán Bar phức tạp lắm!”
“Tớ có anh ở trong này, chúng ta cùng vào, tớ nói chuyện quan trọng với anh, một chút thôi lại ra”
“Song Ngư, tớ muốn đi toilet, cậu vào chỗ bàn phía trước có người con trai ngồi đó, anh ta là anh tớ đó. Cứ nói cậu là bạn của tớ là được, chờ một lạt tớ sẽ chở về”
“Song Ngư cậu không sao chứ? Xin lỗi, bản tính anh tớ anh là vậy chứ không xấu đâu?”
“Không sao, anh ta chỉ là say rượu thôi! Cảm ơn cậu đã quay lại kịp, nếu không tớ sợ chét mất”
“Không… Không có gì?”
Lẽ ra lúc đó, cô nên nghi ngời rồi! Tại sao cô ngốc thế chứ! Ngốc đến nỗi hết lần này đến lần khác tưởng người ta thật tâm với mình, ngốc đến nỗi tin người ta vô điều kiện, càng ngốc đến nỗi cảm ơn người ta tốt với mình… ha ha..có ai đáng cười như cô không!
“Bạn gái của tôi làm sao lại thế này?”
Có tiếng con trai vang lên trên đỉnh đầu cô, Song Ngư ngước lên khuôn mặt ngập nước mắt, đập vào mắt là khuôn mặt cười te toét của tên Song Tử. Song Ngư hừ lạnh không thèm quan tâm. Bây giờ tâm tình cô không tốt, tốt nhất là đừng nên chọc giận vào cô.
“Thật ra mẹ Ánh Tuyết bị bệnh nặng, cần tiền phẫu thuật, cô đừng trách cô ta.”
Nghe được thế, Song Ngư tròn mắt kinh ngạc, chẳng lẽ cô đây là đang hiểu lầm Ánh Tuyết hay sao? Nếu vậy, hành động lúc nãy của cô là đúng hay sai? Còn nữa, cái tên Song Tử nãy giờ là đang theo dõi cô sau? Sau xuất hiện đúng lúc thế chứ
Song Tử thở dài ngồi xuống, sau đó đưa khăn tay cho cô, chầm chạp nói:
“Hiểu lầm của cô cần có thời gian để chữa khỏi, không cần gấp.”
“Vì sao?”_ Song Ngư thắc mắc
“Vì sao cái gì?”
“Vì sao anh lại giúp tôi, vì sao lại giải thích thay Ánh Tuyết? Thậm chí còn nói tôi là bạn gái anh?”
Song Tử trầm mặc. Vì sao anh lại giúp cô ư? Vì thân người gầy gò, tính khí nhu nhược dễ tin người của cô thấp thoáng bóng dáng của một người con gái trong quá khứ anh yêu. Nhưng người con gái đó hòa tan cùng ba lớp đất, vì anh muốn mượn dáng hình của cô mà bù đấp cho cô gái đó, như thế cố ý kỷ lắm không
Hồi phục tin thần, Song Tử cười khẽ, anh hỏi ngược lại:
“Nếu tôi không giúp cô, cô nghĩ cô còn bình yên ngồi ở đây à? Haizz, coi như tôi- Song Tử đây làm người tốt một lần đi.”
Nhìn thái độ tự cao của Song Tử, cô khẽ nhíu mày. Nhưng dù sao đi nữa, anh của đã giúp cô, đó là sự thật không thể thay đổi, cô thật tâm nói hai chữ: ” Cảm ơn!”
Đâu ai biết chỉ hai chữ này thôi, mà Song Tử thoáng một cái giật mình. Nhìn gương mặt chân thành của cô, anh bỗng có chút hối hận, nhưng chỉ là thoáng quá rất nhanh dập tắt. Khuôn mặt xảo nguyệt rất nhanh nỗi lên
“Nói gì thì nói cô hiện giờ cũng là bạn gái của tôi. Cũng nên hoàn thành nhiệm vụ của bạn gái chứ!”_ Nói xong còn gác tay lên vai cô.
Song Ngư cũng cười, cười càng dịu dàng, cô cầm tay Song Tử, 1s, 2s, 3s. Cô cắn thật mạnh vào tay thằng cha Song Tử đến bật máu:
Á………
Trong không gian yên tĩnh, vang lên tiếng hét đến nhói lòng như quả phụ của Song Tử.
(Còn tiếp)
“Này! Nhân Mã, em đứng ngây ngốc đó làm cái gì, ngồi xuống đi!”
Bên tai Nhân Mã vang tiếng cái tên âm binh Thiên Yết, cô giật mình quay lại, do khoảng cách quá gần, đầu cô đụng luôn vào cằm anh, hơi thở ấm nóng pha vào mặt cô, khiến Nhân Mã giật mình, mặt đỏ lên lắp bắp..
“Anh..anh..đến khi..khi nào thế! Hù chết tôi!”
“Này, hai vị. Đây là nơi công cộng, làm ơn giữ ý tứ một chút đi!”_ Sư Tử lên tiếng trêu
“Gì..gì mà giữ ý tứ chứ?”_ Nhân Mã càng thêm lắp bắp, mặt cô càng đỏ thêm..
Bảo Bình cũng sợ thiên hạ không loạn cố ý chen một chân vào trêu trọc
“Vậy cho hỏi hai vị đay là đang làm cái gì?”
Nhân Mã nhìn lại, càng thêm lúng túng. Thì ra hai người đang ở trong tư thế mờ ám như thế, đầu cô kề gần sát cằm Thiên Yết, mà tay của hắn do lúc nãy cô thiếu thăng bằng mà choàng qua ôm lấy cô, hai người họ đây là đang trong tư thế rất ư là mấp mờ. Không nhìn thì thôi, nếu như nhìn rồi Nhân Mã mong có cái lỗ nào chui xuống. Bạn bè cô, lục đại thiên vương, tất cả mọi người có mặt trong căn- tin đều nhìn bọn cô bằng con mắt đầy kinh ngạc. Qúa lung túng vậy mà cái tên Thiên Yết đang túm tỉm mà cười, tức giận đỏ mắt, Nhân Mã cắn răng, cô đập một cái thật đau vào cằm của anh. Thiên Yết đau quá, bụm môi kêu lên:
“Này, em định mưu sát đấy hả?”
Nhân Mã lại trợn mắt, đạp một cái thật đau vào chân của anh!
“Đúng đó Nhân Mã, cậu mưu sát Thiên Yết ngỗ nhỡ cậu thành quả phụ thì làm sao?”_ Cự Giải cười cười tiếp lời, trong lòng cô thầm nghĩ chả biết mấy tên ôn thần đó xuất hiện khi nào. Có nghe được âm mưu lúc nãy của bọn cô không?
Như nhìn ra được nghi vấn trong mắt Cự Giải, Kim Ngưu cười hề hề nói
“Không cần nghi vấn, tôi đến cùng lúc với Bảo Bình, cũng cùng lúc nghe hết đoạn đối thoại của các cô. Tôi nói này Bảo Bình, kế hoạch của cô thật là độc…” Anh định nói là “ác”, nhưng ngẫm lại lúc nãy thấy Nhân Mã sợ sệt, nhánh ý chuyển nghĩa
“Kết hoạch của cô thật độc đáo..ha..ha.. độc đáo a!”
Bảo Bình đắc ý, hất tóc, nhếch méch cười ý bảo: ” Còn phải nói”
Thấy mọi người đâu đã vào chỗ nấy, Bạch Dương cười gian xảo nhích ghế ngồi lại gần Xử Nữ, anh cố ý đưa khuôn mặt điển trai của mình lại gần gương mặt cô, cất một tiếng gọi khiến người khác nổi cả da gà
“Tiểu Xử Nữ!”
Xử Nữ thấy lạnh cả sống lưng, bức bội phản bác
“Anh thay ngay cách xưng hô đi, buồn nôn chết được!”
“Tiểu Xử Nữ, tiểu Xử Nữ, tiểu Xử Nữ”_ Bạch Dương cứng đầu
“Anh có một phút để nói ra yêu cầu!”
Xử Nữ buồn để ý đến, dùng đầu gối để suy nghĩ cũng biết cái tên quỷ quái này đến đây là không có tốt lành gì. Sớm cũng đến muộn cũng đến, vậy thôi thì đến sớm một chút đi…
“Tiểu Xử Nữ, cô đúng là hiểu ý người a…”
“59, 58, 57…”_ Xử Nữ cầm đồng hồ lên đếm
“Ngày mai tôi muốn cô cùng tôi đến nơi này, còn nữa một tháng này nhiệm vụ của cô: sáng sớm phải làm thức ăn cho tôi, buổi trưa phải đem mang cơm đến công ty cho tôi, kể cả buổi tối cũng thế. Quần áo tôi mặc, chăn gối tôi dùng mỗi buổi cô đều gấp lại, ừ còn phòng tôi ngày ba buổi nên lao một lần tôi rất sợ bẩn cho nên cô phải lau đến khi nào không còn một hạt bụi. Rồi, tạm thời thế thôi..! 59”38, không hết thời gian chứ?”
Bạch Dương đắc ý, đưa tay sờ sờ cằm. Mãi thao thao bất tuyệt, anh dã quên mất 5 ánh mắt phóng điện phóng về phía anh. Nếu đôi mắt có thể giết người, có lẽ Bạch Dương có lẽ dã bị giết hàng vạn lần…
“Chỉ có bao nhiêu đó thôi hả? Bạch Dương, tôi có nên khen anh là rất “rộng lượng” không?”
Xử Nữ nghiến răng, trong đời cô có nhiều sai lầm. Mà sai lầm lớn nhất là cô đi cá cược với cái tên Bạch Dương, để rồi…… Haizz
“Đúng đấy! Anh thật quá đáng! Trong nhà đã có bác quản gia, anh cần gì thì bác đều làm, cần gì anh phải đài đọ Xử Nữ chứ?”_ Thiên Bình bất bình bênh vực bạn.
Nhưng, Bạch Dương đâu có dễ dàng mà bỏ qua như thế, chỉ thấy anh ta giọng điệu ỉu xìu, thì thào, nhưng đủ làm Xử Nữ nghe không sót một từ
“Nếu tiểu Xử Nữ không muốn thực hiện lời hứa thì thôi vậy! Dù sao con gái cũng là hay thay đổi!”
Đây, đây gọi là ” lấy lui làm tiến” trong truyền thuyết vậy mà. Dường như Bạch Dương rất am hiểu mọi nhược điểm của Xử Nữ, cho nên khi anh vừa dứt lời, bản tính hiếu thắng của Xử Nữ lại trổi dậy, chỉ thấy cô đạp bàn, dõng dạc nói
“Ai nói tôi thất hứa chứ?”
“Vậy nhiệm vụ của cô bắt đầu từ ngày mai!”
“………..”_ Xử Nữ im lặng mặc niệm, cô lại bị trúng kế rồi a. Cái bản tính hiếu thắng của cô a..
Các sao nữ đồng loạt thở dài, đúng là đánh chết cái nết không chừa. Xử Nữ ơi! Cuộc sống sau này của cậu đã tồn tại ác ma rồi!
“Đúng rồi! Các anh đến tìm chúng tôi có việc gì? “_ Cự Giải hỏi, không phải là cô đa nghi mà là nãy giờ cô để ý thấy một số người muốn nói lại thôi, bộ dạng e thẹn ngưỡng ngùng y như cô nương khuê phòng vậy, làm cô không nhịn được cười. Thôi thì cô làm người tốt một lần đi..
“Thật ra thì, tuần sau là sinh nhất lần thứ 65 của ông, tôi muốn mời các cô đến dự.”
Ma Kết đẩy gọng kính, mồ hôi lấm tấm trên chán, bộ dáng hơi mất tự nhiên. Khó có thể nhìn một Ma Kết nghiêm túc lại thành bộ dáng này khiến các sao nữ không khỏi tròn mắt, nhiều dấu chấm lư lững trên đầu. Đây là sao a!
“Ma Kết, tớ nói này. Mời thì mời đi, làm gì cậu e ấp thẹn thùng thế chư? Dồng ý là lần đầu cậu mời con gái đi dự tiệc, nhưng cũng phải tỏ ra phong độ một chút cơ chứ?”_ Thiên Yết biểu môi, xem thường, hành động này càng khiến anh thêm lúng tung. Da mặt trắng nõn đã sắp đỏ tới mang tai…
Thấy các sao nữ do dự, Kim Ngưu thúc giục: ” Này, nể mặt bản thiếu gia đồng ý có được không?”
Các sao nữ trầm mặt. Chưa kể đến xác suất bị lão cha phát hiện là rất cao, còn một lý do cực kỳ quan trọng nữa, các cô không thích những nơi ồn ào, ghét những cái giả tạo hào nhoáng, chẳng màng những gương mặt biến hóa đủ kiểu. Mà dạ tuyệt lại tồn tại tất cả những thứ đó a!
“Thật thất vọng! Không ngời các cô lúc đấu đá với Bảo Uyên chí khí thế nào, vậy mà có một buổi dạ tuyệt nhỏ nhoi cũng không dám tới, các cô là con rùa rụt cổ hả?”_ Sử Tử lại tung chiêu khiêu khích.
Bị chạm ngay đến lòng tự trong, chỉ thấy trong một giây sao, các sao nữ đồng loạt đập bàn đứng dậy: “Ai nói tôi không đi!”
“Ừ…thì các cô đi”_ Sử Tử nở nụ cười chiến thắng
“……….”_ Im lặng chạp hai, không phải lòng hiếu thắng của Xử Nữ quá lớn, mà các sao nữ còn lại chưa có dịp bộc phát ra thôi.
—————————————————————
Khuôn viên nhà trường.
Một mảng lặng ngất! Dưới cái náng nhờn nhợt của không gian, thấp thoáng đâu đó bóng dáng một cô gái chậm chạp bước, châm chạp mím môi và chậm chạp rời nước mắt! Nhưng giọt nước mắt chầm chạp rơi xuống nền gạch lạnh ngắt, tạo thành âm thanh “tí tách”. Có lẽ giọt nước đó quá nặng, có lẽ không khí quá mức yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm người khác cần một bời vai để tựa vào.
Nắng chiếu vào đôi vai gây của cô gái đang run run theo thời gian, hàng liễu già dường như hiểu được tâm trạng của con người, thình thoảng đun đưa cùng gió như muốn dùng một chút sức gì đó để an ủi…
“Đừng trốn nữa, ra đây đi!”
Giọng Song Ngư rất nhỏ, cứ như một cơn gió, gió cuốn qua rồi biến mất lúc nào không hay! Nước mắt cô vẫn rơi, nhưng đôi môi mím chặt giờ đây đã bỏ ra, chứng tỏ cô đã có quyết định, một quyết định gì đó khiến cô không đành lòng. Không đành lòng nên có hai ba giọt nước mắt thi nhau rời xuống.
Im lặng!
Một lúc sau, có tiếng hít thở mạnh như ai đó đang tự chấn an mình. Tiếng hành lang loáng thoang nghe tiếng bước chân. Rất nhanh có một cô gái bước ra trước mặt Song Ngư, như làm một việc gì đó có lỗi, cô ta cúi đầu im lặng..
“Ánh Tuyết
Song Ngư lạnh lùng hồi, dưa tay lau hết những giọt nước mắt còn động lại, cô nắm chặt tay lại. Có đánh chết cô cũng không tin Ánh Tuyết người bạn cô tin tưởng lại đi hãm hại cô.
“…………….”
“Nói đi chứ? Tại soa không nói? Không phải cậu làm hai sao? Có gan làm tại sao không dám nhận?”_ Song Ngư kích động, cô quát lớn.
“……….”_ Ánh Tuyết vẫn cúi đầu im lặng.
“Cậu nghỉ cậu im lặng là tớ không biết cậu làm hay sao? Tớ đối với cậu không tốt hay sao? Vì các cậu bị người khác ức hiếp, chúng tớ cong khai đối phó Bảo Uyên, làm hại chúng tớ gặp hết tất cả mọi chuyện xui xẻo. Từ khi tớ bị nhốt vào toilet tói om, tớ việc Thiên Bình bị đánh thừa sống thiếu chết. Hay rồi, bây giờ tớ lại bị bôi nhọ danh dự. Ánh Tuyết, tớ thật chưa hiểu, tớ đã làm gì có lỗi với cậu? Cậu có biết danh dự của người con gái quan trong thế nào không?”
“Xin lỗi”_ Ánh Tuyết càng cúi thấp đầu xuống.
“Cuối cùng của thừa nhận rồi sao? Tại sao không tiếp tục im lặng? Tại sao cậu lại làm thế chứ? Tớ đã khi nào chọc giận đến cậu? Đã khi nào làm chuyện có lỗi với cậu? Cậu nói đi chứ? “_ Song Ngư kích động tiến về phía Ánh Tuyết thêm hai bước.
“Tớ cần tiền, tó thật sự cần tiền, Bảo Uyên cho tớ tiền bảo tớ làm như thế! Tớ hết cách rồi! Tiền đối với tớ rất quan trọng”_ Ánh Tuyết cũng gân cổ cải lại.
“Tiền..tiền…tiền.. Vì tiền mà cậu lấy thanh danh của tớ ra hủy hoại hay sao? Nếu cậu cần tiền tại sao không nói với chúng tớ, cậu có coi bọn tớ là bạn cậu không? Cậu lấy lòng tin của tớ ra để đổi lấy thứ tiền bẩn thiểu, Ánh Tuyết bây giờ hoàn thành rồi, câu vui chứ?”_ Song Ngư cười châm chọc, đôi tay cô vung lên, ý nghĩ xẹt qua trong đầu là muốn cho Ánh Tuyết một cái tát.
Không gian như ngừng lại, từng tia nắng nhạt dần.
Ánh Tuyết đứng im tại chỗ, nhắm mắt lại, nâng gương mặt lên nghênh đoán cái tát của Song Ngư.
1s
2s
3s
Không có cái bạt tay nào rơi xuống má, Ánh Tuyết ngạc nhiên mở mắt ra nhìn.
Bàn tay Song Ngư cách khuôn mắt cô ta 2cm, chỉ dùng lực nhẹ một chút cũng đủ khiến bên má trái cô ta sưng đỏ. Song Ngư mím môi, năm ngón tay từ từ nắm lại thành nắm đấm. Nước mắt cô không tự chủ lại rơi lần nữa, trong giọt nước mắt đó ẩn chưa tia đau lòng, tia không nỡ còn có thêm tia đau xót…
“Cô đi đi, từ này cô không còn lại bạn của Song Ngư tôi nữa”
“Song Ngư..”_ Ánh Tuyết muốn giải thích
“Đi đi thôi! Yên tâm, tôi đã kêu bọn họ đừng truy cứu chuyện này nữa! Cô có thể yên tâm”_ Song Ngư vẫy tay, quay lưng lại phía cô…
Ánh Tuyết thờ dài, kéo bước chân nặng trịch mà đi. Sao cô lại không biết được chứ? Thời điểm cô lừa Song Ngư mặc trang phục hở hang đó, kéo Song Ngư vào quán bar, cô biết đã mất đi lòng tin của họ rồi, thời điểm cái bạt tay đó không rơi vào má cô, cô hiểu tình bạn của bọn họ đã bị cắt đứt… Chỉ là, không ngời mọi chuyện lại diễn ra suôn sẽ thế thôi!
Nghe tiếng bước chần dần dần xa xa vọng lại, như không chịu được Song Ngư vùi mất xuống.
“Song Ngư cậu mặc cái này đi!”
“Trang phục này hở hang quá tớ không mặc, được không?
“Không được, đây là món quà do tớ đích thân thiết kế tặng cậu. Cậu không mặc tớ sẽ buồn đấy!”
“Ánh Tuyết, tại sao chúng ta phải vào nơi này, quán Bar phức tạp lắm!”
“Tớ có anh ở trong này, chúng ta cùng vào, tớ nói chuyện quan trọng với anh, một chút thôi lại ra”
“Song Ngư, tớ muốn đi toilet, cậu vào chỗ bàn phía trước có người con trai ngồi đó, anh ta là anh tớ đó. Cứ nói cậu là bạn của tớ là được, chờ một lạt tớ sẽ chở về”
“Song Ngư cậu không sao chứ? Xin lỗi, bản tính anh tớ anh là vậy chứ không xấu đâu?”
“Không sao, anh ta chỉ là say rượu thôi! Cảm ơn cậu đã quay lại kịp, nếu không tớ sợ chét mất”
“Không… Không có gì?”
Lẽ ra lúc đó, cô nên nghi ngời rồi! Tại sao cô ngốc thế chứ! Ngốc đến nỗi hết lần này đến lần khác tưởng người ta thật tâm với mình, ngốc đến nỗi tin người ta vô điều kiện, càng ngốc đến nỗi cảm ơn người ta tốt với mình… ha ha..có ai đáng cười như cô không!
“Bạn gái của tôi làm sao lại thế này?”
Có tiếng con trai vang lên trên đỉnh đầu cô, Song Ngư ngước lên khuôn mặt ngập nước mắt, đập vào mắt là khuôn mặt cười te toét của tên Song Tử. Song Ngư hừ lạnh không thèm quan tâm. Bây giờ tâm tình cô không tốt, tốt nhất là đừng nên chọc giận vào cô.
“Thật ra mẹ Ánh Tuyết bị bệnh nặng, cần tiền phẫu thuật, cô đừng trách cô ta.”
Nghe được thế, Song Ngư tròn mắt kinh ngạc, chẳng lẽ cô đây là đang hiểu lầm Ánh Tuyết hay sao? Nếu vậy, hành động lúc nãy của cô là đúng hay sai? Còn nữa, cái tên Song Tử nãy giờ là đang theo dõi cô sau? Sau xuất hiện đúng lúc thế chứ
Song Tử thở dài ngồi xuống, sau đó đưa khăn tay cho cô, chầm chạp nói:
“Hiểu lầm của cô cần có thời gian để chữa khỏi, không cần gấp.”
“Vì sao?”_ Song Ngư thắc mắc
“Vì sao cái gì?”
“Vì sao anh lại giúp tôi, vì sao lại giải thích thay Ánh Tuyết? Thậm chí còn nói tôi là bạn gái anh?”
Song Tử trầm mặc. Vì sao anh lại giúp cô ư? Vì thân người gầy gò, tính khí nhu nhược dễ tin người của cô thấp thoáng bóng dáng của một người con gái trong quá khứ anh yêu. Nhưng người con gái đó hòa tan cùng ba lớp đất, vì anh muốn mượn dáng hình của cô mà bù đấp cho cô gái đó, như thế cố ý kỷ lắm không
Hồi phục tin thần, Song Tử cười khẽ, anh hỏi ngược lại:
“Nếu tôi không giúp cô, cô nghĩ cô còn bình yên ngồi ở đây à? Haizz, coi như tôi- Song Tử đây làm người tốt một lần đi.”
Nhìn thái độ tự cao của Song Tử, cô khẽ nhíu mày. Nhưng dù sao đi nữa, anh của đã giúp cô, đó là sự thật không thể thay đổi, cô thật tâm nói hai chữ: ” Cảm ơn!”
Đâu ai biết chỉ hai chữ này thôi, mà Song Tử thoáng một cái giật mình. Nhìn gương mặt chân thành của cô, anh bỗng có chút hối hận, nhưng chỉ là thoáng quá rất nhanh dập tắt. Khuôn mặt xảo nguyệt rất nhanh nỗi lên
“Nói gì thì nói cô hiện giờ cũng là bạn gái của tôi. Cũng nên hoàn thành nhiệm vụ của bạn gái chứ!”_ Nói xong còn gác tay lên vai cô.
Song Ngư cũng cười, cười càng dịu dàng, cô cầm tay Song Tử, 1s, 2s, 3s. Cô cắn thật mạnh vào tay thằng cha Song Tử đến bật máu:
Á………
Trong không gian yên tĩnh, vang lên tiếng hét đến nhói lòng như quả phụ của Song Tử.
(Còn tiếp)
/38
|