CHAP 35
Đêm- một khoảng không vắng lặng, sự yên tĩnh bao chùm chỉ còn lại những tâm hồn đang đi lạc giữa mông lung. Đêm- những bâng khuâng khó tả cho những gì đã chôn kính, những gì đã thuộc về miền ký ức nơi xa được tìm về trong tâm hồn bé bổng. Đêm- một chút hương vị sâu lắng, nhẹ nhàng và thanh khiếp. Nhưng mùi hương thân quen, mộc mạc mà ta chỉ có thể cảm nhận bằng tâm hồn không vẩn đục và một trái tim mở rộng.
Thả bộ trên hoa viên ngập tràng hoa cỏ, Cự Giải hít nhẹ một hơi hương vị đặc trưng của màn đêm, hương của những làn gió thoảng, của hương hoa cỏ phảng phất trong không khí, của cái tiết trời se se lạnh về đông. Đã quá lâu rồi cô không có những giây phút yên bình đến nhói lòng đến vậy… Khi ngườ thấm lạnh và cả dãy phố đã chìm sâu vào giấc ngủ, chỉ có tiếng đạp cánh của những côn trùng kiếm ăn đêm, tiếng xào xạc của những chiếc lá khô dưới đường, tiếng gió rít nhẹ qua từng khẽ lá. Cô- một tâm hồn đầy rấp những vết thương được gió lùa về, để cô sống thật với lòng mình, để cô khóc với những hiện thực tàn khốc cứ ngỡ như chưa từng tồn tại, với những quá khứ đã từ lâu rồi cô đã chôn vùi trong hai chữ “hồi ức”.
Lê đôi chân mệt mỏi bước từng bước về chiếc xích đu gỗ mắc lên nhánh cây quấn đầy trường xuân. Từng cánh hoa anh đào xinh đẹp nương theo chiều gió xoay mình đớp vào làn nước màu xanh trong vắt, để rồi từ những cái đớp động rất khẽ, những cánh hoa đã tạo thành những đợt sóng lăn tăn được ánh trăng phản chiếu.. Khẽ ngồi vào xích đu, Cự Giải nén một tiếng thở dài…
Hôm nay, cô nhận được điên thoại của ba. Cứ ngỡ ba đã hiểu được suy nghĩ của cô, ngỡ như ba cảm thấy tiếc nuối khi cô đã bỏ nhà ra đi, ngỡ như ba có một chút gì đó gọi là nhớ cô… Ôm bao ảo tưởng cô hân hái để tiếp điện thoại, để rồi bao hi vọng đổ vỡ như ngọn đèn trước gió, trong điện thoại chỉ vẹn vẹn có hai câu nói.
-” Về nhà ,ta đã sắp xếp cuộc xem mắt vào 2 ngày sau. Nếu con không nghe, vậy vĩnh viễn đừng đặt chân vào ngôi nhà này nữa!”
Chỉ vẻn vẹn hai câu đã cắt ngay sóng điện thoại. Cự Giải cười buồn. Cô thật sự chẳng hiểu, chỉ hỏi một câu, vẻn vẹn một câu cô hiện giờ ở đâu, sống như thế nào? Thật sự nó khó vậy chăng? Hay nói theo cách của mọi người, điện thoại quốc tế rất đắt, đắt đến nỗi ngay cả một tiếng hỏi quan tâm mà ba cũng không giành cho cô? Hay cô thật sự đáng ghét, ghét đến nỗi ba mẹ cũng phải bỏ cô?
Ba cô không giống như những người ba khác, hay nói đúng hơn cô không có phúc như những đứa trẻ khác. Cô sinh ra gặp năm hạn, đang lúc gia đình sa cơ thất thế, lại không mai chui ra ngày vào đúng thời điểm đó. Để rồi, tất cả mọi người trong gia đình gán cho cô cái biệt hiệu khắc tinh. Cũng bởi vì khắc tinh mà cô không được đối xử như những anh chị em khác. Nhà họ Tống không thiếu ăn lại thừa tiền, nhưng cô đường đường là tam tiểu thư Tống gia phải ngủ cùng phòng với người làm. Không được ăn ngon mặt đẹp, ngày cả những bộ đồ đẹp nhất là những cái giẻ rách mà chị hai bỏ đi, cô trân trọng cô nâng niu, cô chẳng dám mặc lấy. Để rồi họ thỏa sức lấy những thứ cô chân quý đi mà cắt bỏ. Năm tuổi, cô đã phải làm tất cả những công việc nhà, mặc cho cả đám người làm ồn ào sai khiến. Mệt muốn lã người, nhưng cô chẳng giám than ran một tiếng, bởi vì cô hiểu, bản thân mình chỉ là một con gối không hơn không kém, dù cho cô khóc cạn nước mắt thì sao ? Ba có vì những giọt nước mắt mà đối xử tốt với cô một chút không? Chỉ một chút nhỏ nhỏ trong cái thử tình cảm bao la dành cho chị hai cũng được… Mơ ước càng nhiều, thất vọng càng lớn, để rồi mỗi khi giật mình tỉnh giấc, cô phát hiện gương mặt ướt đẫm nước mắt từ khi nào?
Khi cả gia đình nhà họ Tống tề tụ vào bàn ăn, lớn nhỏ cười đùa, trò chuyện vui vẻ, có ai hay cô đang ở một góc khuất gậm những mẫu bánh mì khô cứng hòa cùng nước mắt. Khi chị hai làm vỡ bình hoa quý của ba, lại đổ lỗi cho cô, có ai từng nhớ đến giữa thời tiếc lạnh lẽo của màn đêm. Cô- một con gối không hơn không kém phải quỳ gối ngoài trời trong bộ quần áo cũ kỹ, ngay cả một hạt cơm bỏ bụng cũng không có. Có ai biết lúc đó một Cự Giải đã phải nhặt lấy miếng bánh thừa thảy của người làm vứt bỏ mà ăn trong đau đớn?
“Vết thương thì có thể lành lại, nhưng mấy món đồ đã vỡ rồi thì phải cần tiền để mua..”
Cô chẳng thể quên khuôn mặt của mẹ, khi cô lỡ tay đánh vỡ lọ nước hoa của bà. Mãnh vỡ thủy tinh cứa vào tay. Máu chảy lênh láng, nhưng mẹ cô- người sinh ra cô lại nỡ nói ra những lời tuyệt tình đến thế! Nhiều lúc cô cũng hoài nghi, chẳng lẽ mình là khắc tinh cho nên ba mẹ mới đối xử như vậy? Lỗi là do cô không chọn đúng giờ sinh? Lỗi là do cô sinh ra gặp ngay thời hạn, gia đình gặp hoàn cảnh khốn khó? Lỗi, tất cả lỗi là do cô hay sao?
Cô cũng từng hoài nghi, mình thật sự không phải là con ba mẹ? Nhưng nếu cô không phải là con họ, vậy họ tại sao phải cho cô 30% cổ phần, trong khi các anh chị khác thì không có được? Tại sao họ phải thay đổi thái độ nhường nhịn mà mời cô về bệnh viện điều hành? Chẳng lẽ đây là cách đền bù của họ cho những ngược đãi mà mình đã gây ra cho cô?
Vết thương thì có thể lành lại, nhưng mấy món đồ đã vỡ rồi thì phải cần tiền để mua..
Nếu vết thương có thể lành lại, vậy tại sao thời gian qua đã lâu, vết thương trong lòng cô lại càng thêm sâu, lại càng khắc cốt ghi tâm như thế?
Để được ba mẹ quan tâm, cô đã cố gắng học, cô phải bước lên đỉnh cao nhất, để ba mẹ chú ý đến cô, để ba mẹ tự hào về cô, để cô có thể cảm nhân một chút nụ cười rạng rỡ của cha mẹ… Nhưng mộng vỡ, tình tan cô phút chốc nhận ra mộng đó thật sự không dành tặng cho cô, đơn giản chỉ nhắm mắt tưởng tượng cũng chẳng có… Có lẽ, nói theo hiểu biết của một số người, cô là đứa trẻ bị thượng đế bỏ quên!
Ngày cô nắm quyền bệnh viện Buchin, bao nhiều người dỗi mắt ngưỡng mộ. Nhưng họ đâu biết được để có được thành công như ngày hôm nay, cô gần như đã dùng cả tính mạng của mình để đổi lấy. 19 tuổi, nhưng cô gần như đã trả qua tất cả những cay đắng ngọt bùi. Tất cả những thứ đó. Có ai nhìn thấy cho cô? Họ cứ nói cô là con của chủ tịch nên được ưu ái? Được cha “yêu thương” mà cho 30% cổ phần ! Họ ngưỡng mộ, họ khát khao, nhưng ngày từ nhỏ, trong từng trang nhật ký của Cự Giải, ước mơ lớn nhất của cô chỉ là được ngồi ăn bữa cơm cùng với gia đình! Đơn giản vậy thôi! Như khi thực hiện nó khó đến mức độ nào? Thì chỉ có cô mới biết…!
Dù sao này, nắm giữa quyền thế trong tay, nhưng mỗi khi thành phố lên đèn, căn biệt thự tràn ngập sắc màu phá lê lấp lánh, trên bàn ăn người người cười nói, người ta vẫn không phát hiện có một tam tiểu thư vốn tồn tại, vẫn đang ngồi cô đơn dưới bếp ăn cơm cùng không gian. Có lẽ đối với họ, cô có cũng được không có cũng chẳng sao? Cô chẳng qua chỉ là không khí, không màu không mùi không vị, nhưng vẫn luôn bị lực hút của Trái đất tồn tại mà thôi…
Nước mắt lăn dài trên mặt, từng kí ức đau đơn hiện về. Cự Giải lắc lắc đầu lỗi bỏ những suy nghĩ nhưng như thế lại càng kích thích nước mắt rơi nhiều hơn. Từ khi nào cô lại yếu đuối đến thế? Hay chính xác hơn, từ khi nào cô đã không còn khóc. Chắc có lẽ đêm nay, một buổi tối dưới ánh trăng vàng, có tiếng gió xào xạc thổi qua, từng nhánh anh đào rơi lã chả đã kích thích sự mền yếu trong cô, hay tôi nay cô đã nhận rõ được bộ mặt thật của nơi gọi là gia đình, bao hồi ức mà cô từng chịu…
Dứt bỏ cái hào nhoáng bên ngoài, dứt bỏ cái vỏ bọc cô cố tạo cho mình. Cự Giải giờ đây chỉ là một tâm hồn cô đơn, lạc lõng giữa bộn bề những suy nghĩ mông lung và cảm xúc không tên, cố tìm lại chút bình yên cho cõi lòng trong từng trận tê dại, tìm lại chút bình yên cho một tâm hồn bé nhỏ mong chờ yêu thương và cô rất cần một bờ vai để…để tựa vào khóc cho thỏa thích…, nhưng cô biết bầu bạn bên cô chỉ là không khí, là một bầu im lặng quá đỗi vô tình….
Đau đớn đến tuyệt vọng, Cự Giải lớn tiếng khóc…
Không gian im lặng, im đến nỗi tiếng khóc cất lên cũng thành thê lương…
“Ăn kẹo sẽ khiến tâm trạng trở nên vui hơn ”
Một thanh sôcôla chìa ra trước mặt cô, Kim Ngưu mỉm cười chân thành. Sau đó anh quỳ một gối dưới đất mặt đối mặt với Cự Giải..
Chẳng biết do nụ cười anh quá đổi chân thành, hay do cô đang cần một ai đó để tựa vào. Chỉ thấy một giây sao Cự Giải hành động khiến bạn Ngưu sửng sốt.
“Ô…ô….ô…”_ Cô ghì chặt vai anh khóc một lần cho qua hết mọi uất ức.
“Này, đừng xúc động. Này, đừng khóc nữa. Này, ăn kẹo sẽ không còn buồn nữa! Kẹo..kẹo..ôi chết rồi, cây kẹo của tôi rớt ra rồi..”_ Kim Ngưu quýnh quáng an ủi, trí não anh vận dụng hết 110% phần trăm tìm từ để an ủi, định bụng nói những lời tốt đẹp, nhưng bụng chẳng bảo dạ sao mà khi nói ra thành ra thế này.. Kim Ngưu mếu máo, anh khóc không ra nước mắt a…
“Ô…ô…ô…”_ Cự Giải càng khóc càng lớn, nước mắt như một dòng suối đều đều chảy ra. Cô bi thảm mà khóc, khóc như chưa bảo giờ được khóc vậy!
Kim Ngưu im lặng, anh biết giờ này anh có nói cũng chả giúp ích được gì! Ngược lại càng cổ vũ cho cô khóc hăng hái mà thôi! Nhìn gương mặt đau khổ của cô, tim anh rung động. Từng giọt nước mắt mằn mặn chảy ra thấm ước một phần góc áo cũng như chảy vào tim anh, một sự đau đớn đến khó hiểu bất tri bất giác bao vây lấy anh..
Kim Ngưu không hiểu, anh thật sự không hiểu, mới ban ngày còn cười cười nói nói, vậy mà đến tối lại khóc đến nức nở như thế? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Trong vô thức, Kim Ngưu tò mò muốn biết những chuyện liên quan đến cô, càng vô thức hơn, anh muốn bảo vệ cô gái hai mặt không thông này…
Qua một lúc lâu, như nhận ra có cái gì đó không đúng, Cự Giải nín khóc, vôi buông đôi tay bấu chặc vai anh ra… Hoàn hồn trở lại, chiếc mặt nạ đã đeo lại từ lúc nào. Lau nhanh mọi giọt nước mắt còn vương víu trên mặt, cuối cùng lý trí cũng lấn áp tình cảm.
“Cuối cùng cô cũng buông! Tôi còn tưởng tôi sẽ chết vì sắp nghẹt thở nữa đấy!”_ Kim Ngưu trêu trọc
“Tôi..tôi..xin lỗi!”_ Cô cúi đầu, miệng lắp bắp, có trách thì trách bây giờ thần kinh cô không ổn định đi, làm gì không làm lại đi..đi ôm hắn mà khóc ngon lành, nghĩ đến vừa rồi mình còn lớn gan lớn dạ mà đi ôm người ta…Cự Giải mặt đỏ như quả cà chua, may mà có bóng cây che lại…
“Haizz, bỏ đi. Dù sao bây giờ tôi vẫn còn sống nhăn răng. Mà này, có chuyện gì thế? Ai ức hiếp cô vậy? Nói đi tôi ra mặt giúp cho”_ Xuất phát từ tận đáy lòng, Kim Ngưu lên tiếng.
Cự Giải nhìn Kim Ngưu lấy tay đấm đấm ngực tỏ ý hiệp nghĩa, cộng thêm gương mặt nghiêm túc khiến cô không giấu nỗi ý cười, chỉ ích từ sau khi rời khỏi cái lồng giam giữa đến giết người đó, cô có nhiều niềm vui hơn, không còn gò bó sợ sệt, không còn giấu nước mắt sau những lần bị ức hiếp nữa…
“Không ai ức hiếp tôi cả! Street nặng quá muốn khóc một cái cho thư giãn vậy mà.”
Cự Giải tâm không loạn, mặt không đỏ gân cổ lên mà nối dối. Thật xin lỗi Kim Ngưu, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Có những chuyện có nói cũng chẳng giúp ích được gì. Hơn nữa, quan trọng hơn cô chưa hoàn toàn xem anh là bạn thân đến nỗi chuyện gì cũng phải chia sẽ. Hoàn cảnh trưởng thành có thẻ đã tạo cho cô bản tính không dễ dàng tin vào người khác, bởi vậy đối với sự quan tâm của anh cô chỉ có thể âm thầm xin lỗi!
“Con gái đúng là dư nước mắt!”_ Kim Ngưu lẩm bẩm
“Anh nói cái gì?”_ Cự Giải giả vờ đe dọa
“Ô, không, không có gì. Tôi nói cách xả street của cô rất hay, rất đáng học hỏi..ha ha..” Hai cái ” ha ha” đã phần nào bán đứng bạn Kim Ngưu, Cự Giải lườm xéo rất không khách khí nói xéo
“Khuya như thế anh ra đây làm gì? Đừng nói với tôi, anh thấy tôi khóc mà ra đây an ủi nha! Tôi rất cảm động đó!”
“Cô mơ tưởng!”_ Kim Ngưu lúng túng, họ nhẹ một tiếng, anh khẽ xoay chuyển: ” Tôi là cho con chó cưng ăn tối nha, tình cờ nghe tiếng rên như heo bị chọc tiết, tôi mới hiếu kỳ chạy ra đây xem, ai ngời lại là cô. Tôi nói này, tiếng khóc của cô thật sự rất khó nghe a”
Nếu lời này mà vào tay Nhân Mã, ắt hẳn bạn Kim Ngưu sẽ không còn cái răng ăn cháo, nhưng cũng mai bạn chỉ đắc tội với Cự Giải không dùng vũ lực…
“Con chó của anh cũng có cá tính y như anh nhỉ? ??> Ăn tối chọn đúng thời điểm 12h, nếu anh không nói đem thức ăn cho chó, tôi còn tưởng anh làm chuyện gì thất đức muốn chuột lỗi nên cúng cô hồn đấy chứ!”
Kim Ngưu ngoại trừ ăn uống, anh cũng là người khéo mồm khéo miệng trong làm ăn, đâu có dễ một trong hai ba câu của cô mà đại bại, chỉ thấy anh nhướng mài, đôi môi mỏng hiện lên ý cười, từng câu từng chữ mà đáp
“Tôi làm chuyện thất đức sao? Có cô mới làm chuyện thất đức thì có, không có việc gì, tự nhiên chọn đêm hôm khuya khắc ra đây mà gào khóc, người không biết còn tưởng trong biệt thự tôi có quả phụ khóc chồng nữa đấy!”
“Hừ, nếu tôi là quả phụ, thì anh là công tử ăn chơi trác táng, phụ nữ trẻ em điều không tha, bây giờ ở đây chọc ghẹo quả phụ.”
“Bản thiếu gia mà thèm chọc ghẹo cô? Á, em trai của anh, sao mầy lại thế này?”
Đang cãi nhau long trời lỡ đất, sắp sửa bùng nổ chiến tranh, một chú chó lông xù màu vàng chảy biết từ đâu chạy ra, yếu ớt ngã xuống chân Kim Ngưu khiến cả hai hoảng hốt, vội vàng định chiến…
“Này! Em trai ta sao thế này? Tiểu Cường, em đừng làm ta sợ nhe!”_ Kim Ngưu thương xót lay lay người con chó..
Con chó dường như cũng không bằng lòng với cái tên Tiểu Cường, nó ngoắc ngoắc cái đuôi yếu ớt của mình để phản đối a! Tiểu Cường? Cự Giải cười ra nước mắt, tâm trạng buồn bực cũng khá hơn nhiều. Trong lòng thầm nghỉ anh chàng Kim Ngưu này thật thú vị, hết chuyện hay sao mà đặt tên con chó mình là tiểu cường, chẳng lẽ anh ta hi vọng con chó phải mạng lớn như tiểu cường đập hoài không chết?
“Đưa tôi xem nào?”
“Sao tôi quên cô nhỉ? Làm ơn cô giúp em trai của tôi đi, tôi thấy nói yếu quá!”_ Kim Ngưu nhẹ giọng năng nỉ, dường như người lúc nãy châm chọc Cự Giải là một người khác chứ không phải là anh… Cũng phải thôi, Tiểu Cường vốn là bạn thân lâu năm của anh mà.
Cự Giải giở khóc giở cười. Cúi người xuống bé chú chó vào nhà. Đi lướt qua Kim Ngưu, cô khẽ lắc đầu ngán ngẩm. Hai từ em trai xuất phát từ miệng Kim Ngưu thật tự nhiên làm sao. Cũng phải thôi, em trai là cầm thú, có thêm ông anh chẳng khác nào cầm thú…
(Còn tiếp)
Đêm- một khoảng không vắng lặng, sự yên tĩnh bao chùm chỉ còn lại những tâm hồn đang đi lạc giữa mông lung. Đêm- những bâng khuâng khó tả cho những gì đã chôn kính, những gì đã thuộc về miền ký ức nơi xa được tìm về trong tâm hồn bé bổng. Đêm- một chút hương vị sâu lắng, nhẹ nhàng và thanh khiếp. Nhưng mùi hương thân quen, mộc mạc mà ta chỉ có thể cảm nhận bằng tâm hồn không vẩn đục và một trái tim mở rộng.
Thả bộ trên hoa viên ngập tràng hoa cỏ, Cự Giải hít nhẹ một hơi hương vị đặc trưng của màn đêm, hương của những làn gió thoảng, của hương hoa cỏ phảng phất trong không khí, của cái tiết trời se se lạnh về đông. Đã quá lâu rồi cô không có những giây phút yên bình đến nhói lòng đến vậy… Khi ngườ thấm lạnh và cả dãy phố đã chìm sâu vào giấc ngủ, chỉ có tiếng đạp cánh của những côn trùng kiếm ăn đêm, tiếng xào xạc của những chiếc lá khô dưới đường, tiếng gió rít nhẹ qua từng khẽ lá. Cô- một tâm hồn đầy rấp những vết thương được gió lùa về, để cô sống thật với lòng mình, để cô khóc với những hiện thực tàn khốc cứ ngỡ như chưa từng tồn tại, với những quá khứ đã từ lâu rồi cô đã chôn vùi trong hai chữ “hồi ức”.
Lê đôi chân mệt mỏi bước từng bước về chiếc xích đu gỗ mắc lên nhánh cây quấn đầy trường xuân. Từng cánh hoa anh đào xinh đẹp nương theo chiều gió xoay mình đớp vào làn nước màu xanh trong vắt, để rồi từ những cái đớp động rất khẽ, những cánh hoa đã tạo thành những đợt sóng lăn tăn được ánh trăng phản chiếu.. Khẽ ngồi vào xích đu, Cự Giải nén một tiếng thở dài…
Hôm nay, cô nhận được điên thoại của ba. Cứ ngỡ ba đã hiểu được suy nghĩ của cô, ngỡ như ba cảm thấy tiếc nuối khi cô đã bỏ nhà ra đi, ngỡ như ba có một chút gì đó gọi là nhớ cô… Ôm bao ảo tưởng cô hân hái để tiếp điện thoại, để rồi bao hi vọng đổ vỡ như ngọn đèn trước gió, trong điện thoại chỉ vẹn vẹn có hai câu nói.
-” Về nhà ,ta đã sắp xếp cuộc xem mắt vào 2 ngày sau. Nếu con không nghe, vậy vĩnh viễn đừng đặt chân vào ngôi nhà này nữa!”
Chỉ vẻn vẹn hai câu đã cắt ngay sóng điện thoại. Cự Giải cười buồn. Cô thật sự chẳng hiểu, chỉ hỏi một câu, vẻn vẹn một câu cô hiện giờ ở đâu, sống như thế nào? Thật sự nó khó vậy chăng? Hay nói theo cách của mọi người, điện thoại quốc tế rất đắt, đắt đến nỗi ngay cả một tiếng hỏi quan tâm mà ba cũng không giành cho cô? Hay cô thật sự đáng ghét, ghét đến nỗi ba mẹ cũng phải bỏ cô?
Ba cô không giống như những người ba khác, hay nói đúng hơn cô không có phúc như những đứa trẻ khác. Cô sinh ra gặp năm hạn, đang lúc gia đình sa cơ thất thế, lại không mai chui ra ngày vào đúng thời điểm đó. Để rồi, tất cả mọi người trong gia đình gán cho cô cái biệt hiệu khắc tinh. Cũng bởi vì khắc tinh mà cô không được đối xử như những anh chị em khác. Nhà họ Tống không thiếu ăn lại thừa tiền, nhưng cô đường đường là tam tiểu thư Tống gia phải ngủ cùng phòng với người làm. Không được ăn ngon mặt đẹp, ngày cả những bộ đồ đẹp nhất là những cái giẻ rách mà chị hai bỏ đi, cô trân trọng cô nâng niu, cô chẳng dám mặc lấy. Để rồi họ thỏa sức lấy những thứ cô chân quý đi mà cắt bỏ. Năm tuổi, cô đã phải làm tất cả những công việc nhà, mặc cho cả đám người làm ồn ào sai khiến. Mệt muốn lã người, nhưng cô chẳng giám than ran một tiếng, bởi vì cô hiểu, bản thân mình chỉ là một con gối không hơn không kém, dù cho cô khóc cạn nước mắt thì sao ? Ba có vì những giọt nước mắt mà đối xử tốt với cô một chút không? Chỉ một chút nhỏ nhỏ trong cái thử tình cảm bao la dành cho chị hai cũng được… Mơ ước càng nhiều, thất vọng càng lớn, để rồi mỗi khi giật mình tỉnh giấc, cô phát hiện gương mặt ướt đẫm nước mắt từ khi nào?
Khi cả gia đình nhà họ Tống tề tụ vào bàn ăn, lớn nhỏ cười đùa, trò chuyện vui vẻ, có ai hay cô đang ở một góc khuất gậm những mẫu bánh mì khô cứng hòa cùng nước mắt. Khi chị hai làm vỡ bình hoa quý của ba, lại đổ lỗi cho cô, có ai từng nhớ đến giữa thời tiếc lạnh lẽo của màn đêm. Cô- một con gối không hơn không kém phải quỳ gối ngoài trời trong bộ quần áo cũ kỹ, ngay cả một hạt cơm bỏ bụng cũng không có. Có ai biết lúc đó một Cự Giải đã phải nhặt lấy miếng bánh thừa thảy của người làm vứt bỏ mà ăn trong đau đớn?
“Vết thương thì có thể lành lại, nhưng mấy món đồ đã vỡ rồi thì phải cần tiền để mua..”
Cô chẳng thể quên khuôn mặt của mẹ, khi cô lỡ tay đánh vỡ lọ nước hoa của bà. Mãnh vỡ thủy tinh cứa vào tay. Máu chảy lênh láng, nhưng mẹ cô- người sinh ra cô lại nỡ nói ra những lời tuyệt tình đến thế! Nhiều lúc cô cũng hoài nghi, chẳng lẽ mình là khắc tinh cho nên ba mẹ mới đối xử như vậy? Lỗi là do cô không chọn đúng giờ sinh? Lỗi là do cô sinh ra gặp ngay thời hạn, gia đình gặp hoàn cảnh khốn khó? Lỗi, tất cả lỗi là do cô hay sao?
Cô cũng từng hoài nghi, mình thật sự không phải là con ba mẹ? Nhưng nếu cô không phải là con họ, vậy họ tại sao phải cho cô 30% cổ phần, trong khi các anh chị khác thì không có được? Tại sao họ phải thay đổi thái độ nhường nhịn mà mời cô về bệnh viện điều hành? Chẳng lẽ đây là cách đền bù của họ cho những ngược đãi mà mình đã gây ra cho cô?
Vết thương thì có thể lành lại, nhưng mấy món đồ đã vỡ rồi thì phải cần tiền để mua..
Nếu vết thương có thể lành lại, vậy tại sao thời gian qua đã lâu, vết thương trong lòng cô lại càng thêm sâu, lại càng khắc cốt ghi tâm như thế?
Để được ba mẹ quan tâm, cô đã cố gắng học, cô phải bước lên đỉnh cao nhất, để ba mẹ chú ý đến cô, để ba mẹ tự hào về cô, để cô có thể cảm nhân một chút nụ cười rạng rỡ của cha mẹ… Nhưng mộng vỡ, tình tan cô phút chốc nhận ra mộng đó thật sự không dành tặng cho cô, đơn giản chỉ nhắm mắt tưởng tượng cũng chẳng có… Có lẽ, nói theo hiểu biết của một số người, cô là đứa trẻ bị thượng đế bỏ quên!
Ngày cô nắm quyền bệnh viện Buchin, bao nhiều người dỗi mắt ngưỡng mộ. Nhưng họ đâu biết được để có được thành công như ngày hôm nay, cô gần như đã dùng cả tính mạng của mình để đổi lấy. 19 tuổi, nhưng cô gần như đã trả qua tất cả những cay đắng ngọt bùi. Tất cả những thứ đó. Có ai nhìn thấy cho cô? Họ cứ nói cô là con của chủ tịch nên được ưu ái? Được cha “yêu thương” mà cho 30% cổ phần ! Họ ngưỡng mộ, họ khát khao, nhưng ngày từ nhỏ, trong từng trang nhật ký của Cự Giải, ước mơ lớn nhất của cô chỉ là được ngồi ăn bữa cơm cùng với gia đình! Đơn giản vậy thôi! Như khi thực hiện nó khó đến mức độ nào? Thì chỉ có cô mới biết…!
Dù sao này, nắm giữa quyền thế trong tay, nhưng mỗi khi thành phố lên đèn, căn biệt thự tràn ngập sắc màu phá lê lấp lánh, trên bàn ăn người người cười nói, người ta vẫn không phát hiện có một tam tiểu thư vốn tồn tại, vẫn đang ngồi cô đơn dưới bếp ăn cơm cùng không gian. Có lẽ đối với họ, cô có cũng được không có cũng chẳng sao? Cô chẳng qua chỉ là không khí, không màu không mùi không vị, nhưng vẫn luôn bị lực hút của Trái đất tồn tại mà thôi…
Nước mắt lăn dài trên mặt, từng kí ức đau đơn hiện về. Cự Giải lắc lắc đầu lỗi bỏ những suy nghĩ nhưng như thế lại càng kích thích nước mắt rơi nhiều hơn. Từ khi nào cô lại yếu đuối đến thế? Hay chính xác hơn, từ khi nào cô đã không còn khóc. Chắc có lẽ đêm nay, một buổi tối dưới ánh trăng vàng, có tiếng gió xào xạc thổi qua, từng nhánh anh đào rơi lã chả đã kích thích sự mền yếu trong cô, hay tôi nay cô đã nhận rõ được bộ mặt thật của nơi gọi là gia đình, bao hồi ức mà cô từng chịu…
Dứt bỏ cái hào nhoáng bên ngoài, dứt bỏ cái vỏ bọc cô cố tạo cho mình. Cự Giải giờ đây chỉ là một tâm hồn cô đơn, lạc lõng giữa bộn bề những suy nghĩ mông lung và cảm xúc không tên, cố tìm lại chút bình yên cho cõi lòng trong từng trận tê dại, tìm lại chút bình yên cho một tâm hồn bé nhỏ mong chờ yêu thương và cô rất cần một bờ vai để…để tựa vào khóc cho thỏa thích…, nhưng cô biết bầu bạn bên cô chỉ là không khí, là một bầu im lặng quá đỗi vô tình….
Đau đớn đến tuyệt vọng, Cự Giải lớn tiếng khóc…
Không gian im lặng, im đến nỗi tiếng khóc cất lên cũng thành thê lương…
“Ăn kẹo sẽ khiến tâm trạng trở nên vui hơn ”
Một thanh sôcôla chìa ra trước mặt cô, Kim Ngưu mỉm cười chân thành. Sau đó anh quỳ một gối dưới đất mặt đối mặt với Cự Giải..
Chẳng biết do nụ cười anh quá đổi chân thành, hay do cô đang cần một ai đó để tựa vào. Chỉ thấy một giây sao Cự Giải hành động khiến bạn Ngưu sửng sốt.
“Ô…ô….ô…”_ Cô ghì chặt vai anh khóc một lần cho qua hết mọi uất ức.
“Này, đừng xúc động. Này, đừng khóc nữa. Này, ăn kẹo sẽ không còn buồn nữa! Kẹo..kẹo..ôi chết rồi, cây kẹo của tôi rớt ra rồi..”
“Ô…ô…ô…”_ Cự Giải càng khóc càng lớn, nước mắt như một dòng suối đều đều chảy ra. Cô bi thảm mà khóc, khóc như chưa bảo giờ được khóc vậy!
Kim Ngưu im lặng, anh biết giờ này anh có nói cũng chả giúp ích được gì! Ngược lại càng cổ vũ cho cô khóc hăng hái mà thôi! Nhìn gương mặt đau khổ của cô, tim anh rung động. Từng giọt nước mắt mằn mặn chảy ra thấm ước một phần góc áo cũng như chảy vào tim anh, một sự đau đớn đến khó hiểu bất tri bất giác bao vây lấy anh..
Kim Ngưu không hiểu, anh thật sự không hiểu, mới ban ngày còn cười cười nói nói, vậy mà đến tối lại khóc đến nức nở như thế? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Trong vô thức, Kim Ngưu tò mò muốn biết những chuyện liên quan đến cô, càng vô thức hơn, anh muốn bảo vệ cô gái hai mặt không thông này…
Qua một lúc lâu, như nhận ra có cái gì đó không đúng, Cự Giải nín khóc, vôi buông đôi tay bấu chặc vai anh ra… Hoàn hồn trở lại, chiếc mặt nạ đã đeo lại từ lúc nào. Lau nhanh mọi giọt nước mắt còn vương víu trên mặt, cuối cùng lý trí cũng lấn áp tình cảm.
“Cuối cùng cô cũng buông! Tôi còn tưởng tôi sẽ chết vì sắp nghẹt thở nữa đấy!”_ Kim Ngưu trêu trọc
“Tôi..tôi..xin lỗi!”_ Cô cúi đầu, miệng lắp bắp, có trách thì trách bây giờ thần kinh cô không ổn định đi, làm gì không làm lại đi..đi ôm hắn mà khóc ngon lành, nghĩ đến vừa rồi mình còn lớn gan lớn dạ mà đi ôm người ta…Cự Giải mặt đỏ như quả cà chua, may mà có bóng cây che lại…
“Haizz, bỏ đi. Dù sao bây giờ tôi vẫn còn sống nhăn răng. Mà này, có chuyện gì thế? Ai ức hiếp cô vậy? Nói đi tôi ra mặt giúp cho”_ Xuất phát từ tận đáy lòng, Kim Ngưu lên tiếng.
Cự Giải nhìn Kim Ngưu lấy tay đấm đấm ngực tỏ ý hiệp nghĩa, cộng thêm gương mặt nghiêm túc khiến cô không giấu nỗi ý cười, chỉ ích từ sau khi rời khỏi cái lồng giam giữa đến giết người đó, cô có nhiều niềm vui hơn, không còn gò bó sợ sệt, không còn giấu nước mắt sau những lần bị ức hiếp nữa…
“Không ai ức hiếp tôi cả! Street nặng quá muốn khóc một cái cho thư giãn vậy mà.”
Cự Giải tâm không loạn, mặt không đỏ gân cổ lên mà nối dối. Thật xin lỗi Kim Ngưu, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Có những chuyện có nói cũng chẳng giúp ích được gì. Hơn nữa, quan trọng hơn cô chưa hoàn toàn xem anh là bạn thân đến nỗi chuyện gì cũng phải chia sẽ. Hoàn cảnh trưởng thành có thẻ đã tạo cho cô bản tính không dễ dàng tin vào người khác, bởi vậy đối với sự quan tâm của anh cô chỉ có thể âm thầm xin lỗi!
“Con gái đúng là dư nước mắt!”_ Kim Ngưu lẩm bẩm
“Anh nói cái gì?”_ Cự Giải giả vờ đe dọa
“Ô, không, không có gì. Tôi nói cách xả street của cô rất hay, rất đáng học hỏi..ha ha..” Hai cái ” ha ha” đã phần nào bán đứng bạn Kim Ngưu, Cự Giải lườm xéo rất không khách khí nói xéo
“Khuya như thế anh ra đây làm gì? Đừng nói với tôi, anh thấy tôi khóc mà ra đây an ủi nha! Tôi rất cảm động đó!”
“Cô mơ tưởng!”_ Kim Ngưu lúng túng, họ nhẹ một tiếng, anh khẽ xoay chuyển: ” Tôi là cho con chó cưng ăn tối nha, tình cờ nghe tiếng rên như heo bị chọc tiết, tôi mới hiếu kỳ chạy ra đây xem, ai ngời lại là cô. Tôi nói này, tiếng khóc của cô thật sự rất khó nghe a”
Nếu lời này mà vào tay Nhân Mã, ắt hẳn bạn Kim Ngưu sẽ không còn cái răng ăn cháo, nhưng cũng mai bạn chỉ đắc tội với Cự Giải không dùng vũ lực…
“Con chó của anh cũng có cá tính y như anh nhỉ? ??> Ăn tối chọn đúng thời điểm 12h, nếu anh không nói đem thức ăn cho chó, tôi còn tưởng anh làm chuyện gì thất đức muốn chuột lỗi nên cúng cô hồn đấy chứ!”
Kim Ngưu ngoại trừ ăn uống, anh cũng là người khéo mồm khéo miệng trong làm ăn, đâu có dễ một trong hai ba câu của cô mà đại bại, chỉ thấy anh nhướng mài, đôi môi mỏng hiện lên ý cười, từng câu từng chữ mà đáp
“Tôi làm chuyện thất đức sao? Có cô mới làm chuyện thất đức thì có, không có việc gì, tự nhiên chọn đêm hôm khuya khắc ra đây mà gào khóc, người không biết còn tưởng trong biệt thự tôi có quả phụ khóc chồng nữa đấy!”
“Hừ, nếu tôi là quả phụ, thì anh là công tử ăn chơi trác táng, phụ nữ trẻ em điều không tha, bây giờ ở đây chọc ghẹo quả phụ.”
“Bản thiếu gia mà thèm chọc ghẹo cô? Á, em trai của anh, sao mầy lại thế này?”
Đang cãi nhau long trời lỡ đất, sắp sửa bùng nổ chiến tranh, một chú chó lông xù màu vàng chảy biết từ đâu chạy ra, yếu ớt ngã xuống chân Kim Ngưu khiến cả hai hoảng hốt, vội vàng định chiến…
“Này! Em trai ta sao thế này? Tiểu Cường, em đừng làm ta sợ nhe!”_ Kim Ngưu thương xót lay lay người con chó..
Con chó dường như cũng không bằng lòng với cái tên Tiểu Cường, nó ngoắc ngoắc cái đuôi yếu ớt của mình để phản đối a! Tiểu Cường? Cự Giải cười ra nước mắt, tâm trạng buồn bực cũng khá hơn nhiều. Trong lòng thầm nghỉ anh chàng Kim Ngưu này thật thú vị, hết chuyện hay sao mà đặt tên con chó mình là tiểu cường
“Đưa tôi xem nào?”
“Sao tôi quên cô nhỉ? Làm ơn cô giúp em trai của tôi đi, tôi thấy nói yếu quá!”_ Kim Ngưu nhẹ giọng năng nỉ, dường như người lúc nãy châm chọc Cự Giải là một người khác chứ không phải là anh… Cũng phải thôi, Tiểu Cường vốn là bạn thân lâu năm của anh mà.
Cự Giải giở khóc giở cười. Cúi người xuống bé chú chó vào nhà. Đi lướt qua Kim Ngưu, cô khẽ lắc đầu ngán ngẩm. Hai từ em trai xuất phát từ miệng Kim Ngưu thật tự nhiên làm sao. Cũng phải thôi, em trai là cầm thú, có thêm ông anh chẳng khác nào cầm thú…
(Còn tiếp)
/38
|