Chương 6.1 Lần đầu tiên uy hiếp Cố Hàn Đình
Cố gia!
Nhan Mộ Tâm ngồi ở trên sô pha, Châu Y Nhược áy náy nhìn cô: "Nhan tiểu thư, chuyện lần trước là do chúng tôi xử lý không thỏa đáng, đây là khoản bồi thường của cô, nếu cô không hài lòng, chúng ta có thể bàn bạc lại, hy vọng cô có thể tha thứ cho chúng tôi, thật lòng xin lỗi.”
“Tôi muốn rời khỏi đây.” Cô không muốn nói quá nhiều mà đi thẳng vào vấn đề.
“Nhan tiểu thư, tôi không hiểu lời này của cô là có ý gì?” Châu Y Nhược cau mày khó hiểu.
“Châu tiểu thư, Nhan gia đã bị hủy hoại, ở lại thành phố này thêm một giây, tôi sẽ phải chịu giày vò thêm một giây, tôi hy vọng Châu tiểu thư có thể giúp tôi rời khỏi thành phố này, cô cũng biết, nếu Cố thiếu không chịu thả tôi ra, tôi sẽ không thoát được, những gì có thể cho tôi đã cho hết rồi, giờ chỉ còn lại mỗi tôi và người anh trai tàn phế nữa thôi! Chắc các người cũng không cần đâu nhỉ?” Nhan Mộc Tâm nhìn thẳng vào mắt cô ta, nói ra suy nghĩ của mình.
Châu Y Nhược suy nghĩ một chút: "Vậy cô… muốn đi đâu?"
“Đây là việc của tôi, nếu tôi biến mất khỏi đây, có lẽ Châu tiểu thư sẽ cảm thấy thoải mái hơn, không phải sao?” Cô nhướng mày hỏi.
“Nhan tiểu thư, giữa chúng ta có hiểu lầm, tôi không..."
Chưa kịp nói hết câu thì cánh cửa đã mở ra.
Cố Hàn Đình bước vào, vừa nhìn thấy Nhan Mộc Tâm, sắc mặt anh tối sầm lại, anh sải bước tới, cầm lấy cổ tay cô, gào nhẹ: "Ai cho phép cô tới quấy rối Nhược Nhược? Chán sống rồi à?”
Trong mắt anh, cô vẫn luôn xấu xa như vậy!
"Đình, anh hiểu lầm rồi, là em bảo Nhan tiểu thư đến đây để nói về chuyện bồi thường, anh cũng biết mấy ngày nay em ngủ không được yên ổn, em…”
“Tôi rất hài lòng với khoản bồi thường, Châu tiểu thư, đừng quên cô đã hứa với tôi những gì, không quấy rầy cô nữa, tôi về trước.” Nhan Mộc Tâm cầm tài liệu lên, xoay người rời đi, không muốn dây dưa với bọn họ nữa!
“Tôi tiễn cô.” Vừa dứt lời, Cố Hàn Đình lại nắm lấy cổ tay cô, lôi cô ra ngoài!
Người đàn ông đẩy mạnh cô một cái, lưng đập vào tường, đau kinh khủng, cô cẩn thận điều chỉnh lại tư thế, quyết không thể để đứa bé gặp chuyện!
“Cố thiếu, Châu tiểu thư hẹn tôi đến đây để nói chuyện bồi thường.” Nhan Mộc Tâm đưa tài liệu cho anh xem.
Hiển nhiên anh không tin, hai tay nắm lấy cổ của cô, áp sát vào đôi môi đỏ mọng của cô, kìm chế đến cực điểm: "Cô đã nói gì với Nhược Nhược? Mục đích của cô là gì?"
"Anh cho rằng tôi sẽ nói gì? Cố Hàn Đình, tôi cũng không có mặt mũi nói cho người khác biết tôi là tình nhân của anh." Cô lạnh lùng phản kích.
“Rốt cuộc cô muốn cái gì?"
Lần đầu tiên thấy người đàn ông này không gây khó dễ được với cô, anh đang chột dạ! Tất cả là vì Châu Y Nhược!
Nhan Mộc Tâm nắm bắt cơ hội này, nhìn thẳng vào mắt anh, nói từng chữ: "Để tôi đi."
“Cái gì?”
"Để tôi đi, tôi sẽ dẫn theo anh trai rời khỏi đây, đời này tôi và anh sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, khi vợ cũ không có ở đây, sẽ không có ai thắc mắc gì về thân phận của Chu Y Nhược!" Càng nói, giọng cô càng vững vàng.
“Nhan Mộc Tâm, cô định qua cầu rút ván sao? Cầm tiền còn muốn chạy? Cô cho rằng tôi dễ bắt nạt như vậy sao?" Anh cười lạnh, người phụ nữ này muốn chơi với anh, anh sẵn sàng chơi cùng cô.
"Cố thiếu, anh yêu Châu Y Nhược, nếu cô ấy biết tôi và anh lén lút qua lại với nhau, cô ấy có..."
Bàn tay đang bóp cổ cô siết chặt hơn.
/890
|