Chương 6.2 Lần đầu tiên uy hiếp Cố Hàn Đình
“Nếu không muốn người khác biết thì trừ khi mình đừng làm, một ngày nào đó sẽ bị cô ấy phát hiện ra, anh yêu cô ấy như vậy, nếu có một ngày sự thật bị phơi bày, cô ấy có chấp nhận được không? Cố thiếu, để tôi đi là lựa chọn duy nhất của anh, dù sao anh cũng không yêu tôi!” Câu cuối cùng, Nhan Mộc Tâm nói rất nhỏ! Nhưng sao tim cô vẫn còn đau đến vậy?
“Đúng, tôi không yêu cô, nhưng tôi sẽ không để cô đi.” Cố Hàn Đình cố tình nói vậy.
“Nếu anh không buông tha cho tôi, bây giờ tôi sẽ nói cho Châu Y Nhược biết về mối quan hệ của chúng ta.” Nói xong, cô giãy giụa, muốn đi vào bên trong!
“Nhan Mộc Tâm.” Anh kích động!
"Cố Hàn Đình, Nhan gia đã bị anh hủy hoại, bây giờ chỉ còn lại mạng của tôi và anh trai tôi, nếu anh muốn, anh có lấy đi bất cứ lúc nào, nếu tôi còn sống, tôi phải rời khỏi đây, bảo tôi ngày đêm phải đối mặt với kẻ thù là anh, tôi không làm được! Đây là khoản bồi thường Châu Y Nhược đã cho tôi, vẻn vẹn một ngàn vạn, không hơn không kém, trả lại cho anh, hai chúng ta không ai nợ ai nữa.” Nhan Mộc Tâm không né tránh, ánh mắt hai người trực tiếp va vào nhau, tia lửa bắn tung tóe.
Cố Hàn Đình không ngờ thái độ của cô lại như vậy, mãi vẫn không đáp lại.
"Cố Hàn Đình, tôi không còn yêu anh nữa, cho dù làm tình nhân của anh, tôi cũng hận anh, sự tồn tại của tôi sẽ phá hủy tình cảm của anh và Châu Y Nhược, đừng nói với tôi, anh giữ tôi bên cạnh là vì không quên được tôi đấy nhé? Chẳng lẽ, anh yêu tôi sao?” Cô châm chọc hỏi
Một giây sau, người đàn ông buông cổ cô ra, trong mắt chỉ toàn là mỉa mai: "Cô cũng xứng sao? Được, tôi để cô đi."
Cố Hàn Đình đã đồng ý!
Nhan Mộc Tâm biết anh nói được sẽ làm được, nhưng để chắc chắn, cô nắm chặt tay, nói: "Cố thiếu, anh nhận một ngàn vạn này rồi, ngộ nhỡ...”
“Không có ngộ nhỡ, Nhan Mộc Tâm, tôi nói được làm được.” Nói xong, Cố Hàn Đình xoay người rời đi.
Rầm một tiếng, cánh cửa bị đóng lại, trái tim Nhan Mộc Tâm nhảy lên một cái, nước mắt rơi lã chã, cô an toàn rồi, cuối cùng cô và con của cô được an toàn, cô lấy tay che bụng, vừa cười vừa khóc rời khỏi đây.
Cố Hàn Đình, tạm biệt, nhưng không hẹn gặp lại!
Cố Hàn Đình ngồi trên ghế sô pha, kéo cà vạt, Châu Y Nhược cầm một ly nước tới, nhẹ nhàng hỏi: "Anh sao vậy? Có phải cãi nhau với Nhan tiểu thư không? Thật ra đều là lỗi của em, em rất áy náy, hay là để cô ấy đi đi.”
“Được.” Anh sảng khoái đồng ý một lần nữa.
Châu Y Nhược lập tức chui vào ngực anh: "Đình, em biết anh là người đối xử với em tốt nhất, đúng rồi, mẹ em nói, một tuần sau có ngày đẹp, chúng ta đính hôn đi, đương nhiên, nếu gấp quá thì có thể đổi ngày cũng được."
“Không sao, chúng ta đính hôn đi.” Anh đồng ý.
Khóe miệng người phụ nữ nhướng lên, nép vào vòng tay anh, cô vô cùng hạnh phúc, đôi mắt đen của Cố Hàn Đình sâu đến mức không nhìn ra được suy nghĩ của anh!
...
Tuần tiếp theo, Nhan Mộc Tâm và bác sĩ Dương bí mật làm thủ tục chuyển viện cho anh trai cô!
Sau một ngày bận rộn, cô kéo lê thân thể mệt mỏi, vừa ra khỏi bệnh viện bèn cảm thấy có ai đó đang theo dõi, cô nhất thời hoảng hốt, chẳng lẽ là Cố Hàn Đình? Anh đổi ý rồi hả? Hay anh đã biết điều gì đó?
Càng nghĩ, Nhan Mộc Tâm càng hoảng sợ, bước chân cũng nhanh hơn một chút, nhưng tiếng bước chân phía sau lại càng gần.
Cô đột ngột dừng lại, quay lại hét lên: "Tại sao anh lại theo dõi tôi, tôi..."
Khi nhìn rõ người trước mặt, Nhan Mộc Tâm sửng sốt.
Là anh ta, tại sao lại là anh ta?
“Tâm Tâm, anh về rồi.” Người đàn ông duỗi tay ra, làm ra tư thế ôm!
Cuối cùng anh cũng trở về bên cạnh Nhan Mộc Tâm.
/890
|