Chương 7.1 Nhưng cô đã lừa tôi
Đối phương vươn tay ra, còn chưa kịp sờ vào cổ tay cô, Nhan Mộc Tâm theo bản năng lùi về phía sau vài bước: "Anh trở về thì liên quan gì đến tôi?"
“Tâm Tâm, anh muốn dẫn em rời khỏi đây.”
"Ha? Rời khỏi đây? Lục Tử Khiêm, anh quên rồi sao, lúc đầu là anh đã bỏ rơi tôi, anh cảm thấy một câu trở về của anh thì có thể bù đắp tất cả sao? Hay anh cho rằng tôi vẫn còn ngốc nghếch như năm đó, anh nói gì tôi cũng tin? ”Cô cười tự giễu.
“Anh không bỏ rơi em, giữa chúng ta có hiểu lầm, anh biết em chỉ tin vào chứng cứ, lần này anh mang theo chứng cứ trở về, hồi đó anh không đi du học với em vì mẹ anh bị bệnh, anh…”
“Không còn quan trọng nữa rồi, chuyện này đã qua lâu lắm rồi, tôi nghĩ, tôi và anh không còn chuyện gì để nói với nhau nữa.” Nhan Mộc Tâm xoay người rời đi.
Cô sẽ không quên lời ước hẹn đến Anh du học của cô và Lục Tử Khiêm, kết quả anh ta lại lỡ hẹn, đột nhiên biến mất khỏi cuộc sống của cô, không cách nào tìm thấy, lúc đó bọn họ vẫn chưa xác định quan hệ nam nữ, nhưng ai cũng ngầm hiểu họ là một cặp.
Kết quả là... mùi vị bị vứt bỏ thực sự rất khó chịu!
“Anh nghe nói bây giờ em sống không tốt.” Lục Tử Khiêm cảm thấy vô cùng áy náy.
Nhan Mộc Tâm không muốn để ý anh ta, Lục Tử Khiêm chạy tới trước mặt cô, ôm lấy cô bằng một tay: "Tâm Tâm, anh sai rồi, anh không dám xin em cho anh một cơ hội, nhưng em có thể nghe anh giải thích được không? Em không phải người bị bỏ rơi, cho đến bây giờ cũng không phải, chắc em đau khổ lắm, ánh mắt cũng mất đi ánh sáng, anh rất thương em."
Lục Tử Khiêm trở về bên Nhan Mộc Tâm nhanh nhất có thể, nhưng vẫn chậm một bước, nhìn thấy bộ dạng bi thương của cô, anh càng quyết tâm hơn, nhất định phải chăm sóc cô đến hết đời.
“Hóa ra là tìm một mái nhà tốt hơn.” Giọng của Cố Hàn Đình vang lên, chế giễu bọn họ.
Thảo nào Nhan Mộc Tâm muốn rời đi, thì ra là như vậy!
Thật trùng hợp, không ngờ họ lại gặp nhau ở đây, Nhan Mộc Tâm khẽ giãy giụa thoát khỏi vòng tay của Lục Tử Khiêm, nhìn Cố Hàn Đình, cô mở miệng, muốn nói nhưng lại thôi.
“Nhan Mộc Tâm.” Anh gầm nhẹ một tiếng.
“Cố thiếu, anh quên rồi sao, chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi, chuyện của tôi không liên quan đến anh.” Thái độ khinh thường của cô khiến Cố Hàn Đình giận sôi máu.
“Nhan Mộc Tâm, cô giỏi lắm, dám gài bẫy tôi.” Cơn giận của anh sắp bộc phát.
"Cố thiếu, coi như anh trả lại mạng cho cha tôi, anh cũng sắp đính hôn với Châu tiểu thư rồi, nếu như bị người có tâm chụp được ảnh anh lôi lôi kéo kéo vợ cũ, đến lúc đó, người bị thương sẽ là cô ấy, như vậy anh sẽ đau lòng lắm đấy.” Nhan Mộc Tâm tốt bụng nhắc nhở.
"Hèn hạ."
Lần thứ hai bị mắng như vậy, có lẽ cũng đã miễn nhiễm, cô thờ ơ nhún vai: "Không liên quan đến anh!"
Cố Hàn Đình không còn lời nào để phản bác, anh nheo mắt lại, một lúc lâu sau mới nói: "Làm tốt lắm, Nhan Mộc Tâm."
Cô ngẩng đầu đứng thẳng lưng, không rảnh để ý.
Lục Tử Khiêm nhanh chóng đứng chắn trước mặt Nhan Mộc Tâm, nhìn Cố Hàn Đình: "Phụ nữ phải được yêu thương, không phải để anh sỉ nhục như vậy."
Thấy người đàn ông kia bảo vệ cô, Cố Hàn Đình càng không để ý tới bọn họ, anh lập tức lên xe rời đi, nhưng thấy ánh mắt đáng sợ kia, Nhan Mộc Tâm không thể quên được.
Cô đã nhìn thấy ánh mắt hung ác của người đàn ông này, cô không thể đợi được một tháng nữa, trong hai ngày tới, cô phải rời đi càng sớm càng tốt, nếu không hậu quả sẽ không lường trước được!
“Người đàn ông hại em tan cửa nát nhà, em vẫn còn yêu sao?” Lục Tử Khiêm nghi ngờ hỏi.
/890
|