Edit: LynCáo HTH
Beta: YanaIshi
***
An An từ trên sân khấu đi xuống, gọi điện thoại cho La Khôn. Nhưng đối phương không nhận. An An cũng không gọi lại, chỉ nhắn một tin: Anh La, chuyện lên sân khấu hát, cảm ơn anh rất nhiều . Nhắn xong An An tắt máy, bỏ điện thoại lại trong túi.
Màn hình bên này lóe lên, La Khôn mở tin nhắn nhìn thoáng qua, không trả lời, chỉ nhìn người đối diện.
La Vận Hoa nói: Khôn Tử, lúc trước tôi đã nói qua rồi, cậu ngẫm lại xem. Nếu trong lòng Lục Ngang không có quỷ, sao trước mặt tôi lại nói dối, chỉ một cái tên thôi, dấu dấu diếm diếm cái gì?
Đúng vậy, Tô Đình vuốt ve bả vai La Vận Hoa, đứng một bên bè vào, Anh La, ngày đó chính tai em cùng anh Ngang đều nghe được, thằng nhóc kia chạy đến bên cạnh xe gọi cô ta là An An , anh Ngang còn vì cô ta mà gây với em, rồi còn cảnh cáo em không...... Nhớ lại cảnh bị Lục Ngang dọa nạt, Tô Đình liền khó chịu, cô ta nói: Anh La, nhưng em đâu dám giấu anh.
Một chân La Khôn đã gãy, chỉ có thể tùy tiện ngồi một bên trên ghế sofa. Hắn không nói lời nào, ánh mắt hiện lên vẻ hung ác nham hiểm.
La Vận Hoa tiếp tục châm ngòi thuốc nổ: Khôn Tử, tôi thân là trưởng bối của cậu phải khuyên cậu vài câu, cậu cùng thằng nhóc họ Lục kia đã bao lâu không gặp rồi, dựa vào cái gì mà tín nhiệm nó như vậy? Tuy cha cậu qua đời, nhưng cậu còn người chú là tôi đây, hai chúng ta mới đúng là người nhà. Sống chết có nhau, có tiền cùng nhau kiếm, sao lại để người ngoài nhúng tay vào chứ?
La Khôn chỉ nói: Tôi tự biết.
Thấy hắn buồn bực, La Vận Hoa cười ha hả vui vẻ, bày ra phong thái trưởng bối mà giáo huấn, nói: Tôi ăn muối còn nhiều hơn cậu ăn cơm, trưởng bối nói thì nên nghe, đừng cứ tự ý làm như vậy, cậu cũng đâu còn trẻ nữa.
Chú Ngũ à, chú ăn muối nhiều như vậy, không sợ phải đi hầu sao, La Khôn cười lạnh, Nếu đã lớn tuổi thì cũng đến lúc nên đi nghỉ ngơi rồi, La gia cũng không thiếu người đến mức cần đến người già chân yếu tay mềm đâu.
Nghe được lời nói không chút khách khí, ý cười trên mặt La Vận Hoa liền ngưng bặt.
Hừ lạnh một tiếng, trực tiếp phất tay áo rời đi.
Tô Đình xấu hổ, khẽ cúi đầu chào La Khôn, rồi giẫm giày cao gót đuổi theo.
La Khôn dựa hẳn người vào sofa, gọi điện thoại cho Hồ mập.
Chuyện Ti Ti lên hát là sao?
*
La Khôn chống gậy đứng dậy. Đi đến phòng La Hồng Thiến gõ cửa: Thiến Thiến.
Anh.
La Hồng Thiến ló đầu ra, hơn nửa người giấu sau cánh cửa, thần thần bí bí, không cho La Khôn tiến vào.
La Khôn chỉ có thể đứng đó hỏi cô ta: Mấy ngày nữa đến sinh nhật, em muốn mời anh Ngang đến nhà ăn cơm đúng không?
La Hồng Thiến đỏ mặt gật đầu.
La Khôn liền đề nghị: Nhớ gọi Ti Ti đến, thêm náo nhiệt.
Nghe được lời này, La Hồng Thiến liền không cao hứng. Cô ta phồng lên mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm: Gọi cô ta đến làm gì không biết...... Thực chất cô ta tiếp cận An An chỉ vì đang có mục đích riêng, trong lòng cô ta không khỏi bài xích, không muốn cho hai người kia có thêm cơ hội gần gũi nhau, cô ta thấy rõ ràng An An cùng Lục Ngang có chút gì đó không minh bạch. Mà chính cô ta cũng biết rằng, mình rất thích Lục Ngang.
Hiểu rõ tâm tư của La Hồng Thiến, La Khôn trấn an nói: Chỉ mời một bữa cơm, em lo cái gì? Em là em gái của La Khôn này, ai dám không thích?
Khuôn mặt La Hồng Thiến càng đỏ hơn. Cô ta Dạ một tiếng, nói: Ngày mai em đến mời cô ta. Ngừng lại một chút, lại tò mò: Sao anh không đi mời cô ta?
La Khôn chống gậy quay đi, giọng nói thêm phần nham hiểm: Anh còn có chuyện khác.
La Hồng Thiến đóng cửa lại, đi đến trước gương, cởi bỏ áo khoác ngoài ra.
Trong gương cô ta đang mặc cái áo ngắn ngủn cùng váy da phía dưới. Bộ đồ này là cô ta cùng An An trộm đi mua. Cô ta cảm thấy bộ dáng này của mình quá quyến rũ, chắc chắn khi Lục Ngang nhìn thấy sẽ không ghét được.
Đang chăm chú nhìn chính mình như vậy, bên tai La Hồng Thiến nóng dần lên.
Cô ta bụm mặt, ngã xuống giường. Qua một hồi lâu, mới mở mắt ra.
Cô ta tưởng tượng như có người đang ở dưới thân mình.
Khẽ nhắm mắt lại.
Lại tiếp tục tưởng tưởng đang có bàn tay dùng sức sờ soạng khắp người mình.
Sờ đến eo, lên trên ngực......
La Hồng Thiến há mồm, hô một tiếng, anh Ngang...... (=...= vãi!!!)
*
Lúc La Hồng Thiến đi tìm An An thì quầy vừa lúc không có khách hàng. An An đứng ở sau quầy, một tay chống cằm, nhìn một loạt son môi trước mặt đến phát ngốc.
Những cây son màu sắc khác nhau, An An chỉ nhìn chằm chằm vào một cây trong đó.
La Hồng Thiến đi đến, quơ quơ tay trước mặt An An.
Mắt thấy bóng đen đổ xuống, An An hơi sửng sốt, cô ngẩng đầu lên ——
Nhếch khóe miệng lên, An An cười cười: Là cô à.
La Hồng Thiến nói: Là tôi đây. Hai ngày nữa là sinh nhật tôi rồi, mời cô đến nhà ăn cơm.
An An rất tự nhiên mà từ chối: Sợ tôi không rảnh.
Chỉ một bữa cơm trưa thôi mà, không mất thời gian lắm đâu. La Hồng Thiến lại cười cười mà nói, Là anh tôi gọi cô đến. Còn kề sát tai An An nói nhỏ: Ti Ti, anh tôi đối với cô tốt lắm đấy, trước kia chẳng bao giờ thấy anh ấy gọi ai về nhà ăn cơm đâu, còn chê các cô kia phiền phức.
Người An An có chút cứng đờ, khẽ rũ mắt xuống. Cười với cô ta, đáp ứng nói: Được, để tôi đến.
11 giờ rưỡi nhé, đừng quên đấy. La Hồng Thiến nhắc nhở An An.
An An gật đầu.
*
La Hồng Thiến đi ra khỏi khu thương mại, khẽ mím môi.
Cô ta quay đầu liếc mắt về hướng quầy của An An, thấy An An đang mời chào khách hàng, cô ta móc di động ra.
Vừa đi vừa nhắn tin cho Lục Ngang: Anh Ngang ơi, sinh nhật của em anh đừng quên nhé. Anh đến sớm một chút, em có thứ này muốn cho anh.
*
An An không thói quen tham gia những buổi tiệc sinh nhật.
Từ nhỏ đến lớn cũng chẳng ai chúc mừng sinh nhật cho cô, khi còn bé nhìn những đứa trẻ khác được cha mẹ mua bánh kem cho, cô cũng thèm, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào bánh kem của tụi nó. Nhưng chưa bao giờ An An đòi bánh kem với An Quốc Hoành, cô chỉ dám nói với Đoạn Tú Phương. Đoạn Tú Phương liền dịu dàng sờ đầu cô, hứa rằng, An An, để sang năm mẹ mua cho con nhé.
Nhưng một năm rồi lại một năm nữa, cứ như vậy trôi qua, nửa miếng bánh kem An An cũng chưa được nếm đến.
Cần theo hộp quà, An An chầm chậm hướng nhà La gia đi.
Ngày đó La Hồng Thiến đến mời cô, An An định từ chối thẳng thừng, nhưng khi nghe được là La Khôn mời, An An đành nhận lời.
La Khôn đối xử với cô không đến nỗi nào, đến hộp đêm ủng hộ còn tiêu tiền hào phóng, hiện giờ còn giúp cô được lên sân khấu hát. Trước đây An An rất ghét những người đàn ông ỷ mình có tiền rồi làm bậy, nhưng phát hiện La Khôn cũng không xấu xa như những gì cô nghĩ. Cuộc sống so với trước đây không giống nhau. Ban ngày cô sẽ đi bán đồ trang điểm, buổi tối ở câu lạc bộ đêm ca hát, cuộc sống cũng thoải mái rất nhiều.
Hơn nữa, từ khi cô lên hát, An An phát hiện vận khí của mình đã gõ cửa. Đao Ba Nam không còn có tới quấy rầy cô! Một lần cũng không có!
Không biết là bởi vì biết cô đã cạn tiền, hay là...... Vì nể mặt mũi của La Khôn.
Nhưng mặc kệ là vì lí do gì, cả người An An đều hào hứng trở lại, không còn bị đòi nợ, mỗi ngày không cần phải lo trốn đông trốn tây, không cần quan tâm đến số tiền nợ của An Quốc Hoành nữa, những điều này đối với An An mà nói, đã chính là giải thoát rồi.
Cô như người từ đang chìm trong bóng tối bỗng vớ được một tia sáng ấm áp.
Cho nên, An An rất cảm kích La Khôn.
Nhưng hình như người đàn ông này...... An An chỉ dừng ở mức độ biết ơn. Mỗi khi anh ta đến gần hay muốn nhiều hơn nữa, An An chỉ có thể miễn cưỡng tránh né.
Không phải đàn ông nào đều giống như Lục Ngang.
Lục Ngang chỉ tính là ôm cô, da thịt chạm nhau, đến cuối cùng, vẫn không làm gì cô cả, chỉ dùng bốn ngàn hôn cô một chút, chạm nhẹ ở khóe miệng mà thôi.
Rất nhẹ nhàng.
Rồi nhanh chóng rời đi.
Đó có được tính là nụ hôn đầu tiên không?
Mình đúng là thất bại mà!
An An dùng sức đá hòn sỏi bên chân.
Nhìn cách đó không xa đã sắp đến biệt thự La gia, cô chậm rì rì đi qua. La Hồng Thiến hẹn cô 11 giờ rưỡi, An An đến sớm mười phút, cũng không quá thất lễ.
An An vừa đi đến cổng lớn, đã thấy La Hồng Thiến vui sướng đi xuống lầu.
Hôm nay sinh nhật cô ta, quả nhiên đã mặc chiếc váy vàng nhạt mới mua hôm trước. Lúc từ trên lầu chạy xuống, tà váy phiêu theo gió, nhìn giống như con bướm đang múa lượn. La Hồng Thiến không cột tóc thành đuôi ngựa như thường ngày nữa mà buông xuống, xõa trên vai.
Cả người bộ dáng dịu dàng, nhẹ nhàng như nước.
Đúng là cô ta vẫn luôn theo đuổi mục tiêu giống như vị kia.
Lại gần một chút, An An nhìn ra La Hồng Thiến đã trang điểm nhẹ. Rất hợp với cô ta, chỉ trừ màu son môi, hơi đáng tiếc.
Thấy An An đang nhìn mình, La Hồng Thiến thẹn thùng cười cười, nói: Ti Ti, anh tôi ra ngoài, chưa trở về, cô ở phòng khách đợi chút nhé.
Người này luôn muốn đem An An cùng La Khôn làm thành một đôi...... An An cũng không giải thích, chỉ nói: Không sao.
La Hồng Thiến vẫn ngại ngùng, nhỏ giọng xin lỗi: Cô chờ tôi nhé, tôi lên lầu một lát, anh Ngang còn ở trong phòng tôi, tôi đi gọi ảnh, chúng tôi xuống chừ đây.
......
An An sững sờ.
Trong phòng , Chúng tôi bốn chữ này chui vào lỗ tai, len lỏi vào trong lòng cô, cô chỉ có thể ngơ ngác đứng đó.
Trong tay còn đang cầm hộp quà, trước mặt là ý cười ngượng ngùng đang nhìn cô, An An trầm mặc đứng đó, bỗng nhiên nghĩ tới bộ dáng trần trụi của Lục Ngang.
Im lặng giây lát, cô đưa hộp quà cho La Hồng Thiến, rồi bình tĩnh hỏi: Hắn trong phòng cô làm gì? Làm chuyện xấu hả?
Đây đúng là câu hỏi không kịp phòng ngừa, La Hồng Thiến không nghĩ đến An An sẽ hỏi như vậy, hơn nữa còn thẳng thừng nói toạt ra. Mặt cô ta đỏ lên, ấp úng không đáp.
An An liền cong khóe miệng lên, cười: Thôi mau đi đi, đi gọi hắn xuống dưới.
Gọi anh xuống dưới làm gì, An An chưa nghĩ ra, nhưng cô không muốn để mặt mũi cho Lục Ngang.
La Hồng Thiến vội chạy lên lầu, phòng khách chỉ còn An An đứng đó. Cô ngẩng đầu lên trên lầu, hành lang vẫn không có người. Khóe miệng cô lạnh xuống. Người hầu La gia bưng một mâm hoa quả ra, nhìn trên đó An An chỉ để ý đến trái quýt vàng rực kia.
An An trầm mặc, nhìn chằm chằm trái quả quýt đó. Cô thấy không vừa mắt. An An cầm ở trong tay, dùng sức bóp nó
Beta: YanaIshi
***
An An từ trên sân khấu đi xuống, gọi điện thoại cho La Khôn. Nhưng đối phương không nhận. An An cũng không gọi lại, chỉ nhắn một tin: Anh La, chuyện lên sân khấu hát, cảm ơn anh rất nhiều . Nhắn xong An An tắt máy, bỏ điện thoại lại trong túi.
Màn hình bên này lóe lên, La Khôn mở tin nhắn nhìn thoáng qua, không trả lời, chỉ nhìn người đối diện.
La Vận Hoa nói: Khôn Tử, lúc trước tôi đã nói qua rồi, cậu ngẫm lại xem. Nếu trong lòng Lục Ngang không có quỷ, sao trước mặt tôi lại nói dối, chỉ một cái tên thôi, dấu dấu diếm diếm cái gì?
Đúng vậy, Tô Đình vuốt ve bả vai La Vận Hoa, đứng một bên bè vào, Anh La, ngày đó chính tai em cùng anh Ngang đều nghe được, thằng nhóc kia chạy đến bên cạnh xe gọi cô ta là An An , anh Ngang còn vì cô ta mà gây với em, rồi còn cảnh cáo em không...... Nhớ lại cảnh bị Lục Ngang dọa nạt, Tô Đình liền khó chịu, cô ta nói: Anh La, nhưng em đâu dám giấu anh.
Một chân La Khôn đã gãy, chỉ có thể tùy tiện ngồi một bên trên ghế sofa. Hắn không nói lời nào, ánh mắt hiện lên vẻ hung ác nham hiểm.
La Vận Hoa tiếp tục châm ngòi thuốc nổ: Khôn Tử, tôi thân là trưởng bối của cậu phải khuyên cậu vài câu, cậu cùng thằng nhóc họ Lục kia đã bao lâu không gặp rồi, dựa vào cái gì mà tín nhiệm nó như vậy? Tuy cha cậu qua đời, nhưng cậu còn người chú là tôi đây, hai chúng ta mới đúng là người nhà. Sống chết có nhau, có tiền cùng nhau kiếm, sao lại để người ngoài nhúng tay vào chứ?
La Khôn chỉ nói: Tôi tự biết.
Thấy hắn buồn bực, La Vận Hoa cười ha hả vui vẻ, bày ra phong thái trưởng bối mà giáo huấn, nói: Tôi ăn muối còn nhiều hơn cậu ăn cơm, trưởng bối nói thì nên nghe, đừng cứ tự ý làm như vậy, cậu cũng đâu còn trẻ nữa.
Chú Ngũ à, chú ăn muối nhiều như vậy, không sợ phải đi hầu sao, La Khôn cười lạnh, Nếu đã lớn tuổi thì cũng đến lúc nên đi nghỉ ngơi rồi, La gia cũng không thiếu người đến mức cần đến người già chân yếu tay mềm đâu.
Nghe được lời nói không chút khách khí, ý cười trên mặt La Vận Hoa liền ngưng bặt.
Hừ lạnh một tiếng, trực tiếp phất tay áo rời đi.
Tô Đình xấu hổ, khẽ cúi đầu chào La Khôn, rồi giẫm giày cao gót đuổi theo.
La Khôn dựa hẳn người vào sofa, gọi điện thoại cho Hồ mập.
Chuyện Ti Ti lên hát là sao?
*
La Khôn chống gậy đứng dậy. Đi đến phòng La Hồng Thiến gõ cửa: Thiến Thiến.
Anh.
La Hồng Thiến ló đầu ra, hơn nửa người giấu sau cánh cửa, thần thần bí bí, không cho La Khôn tiến vào.
La Khôn chỉ có thể đứng đó hỏi cô ta: Mấy ngày nữa đến sinh nhật, em muốn mời anh Ngang đến nhà ăn cơm đúng không?
La Hồng Thiến đỏ mặt gật đầu.
La Khôn liền đề nghị: Nhớ gọi Ti Ti đến, thêm náo nhiệt.
Nghe được lời này, La Hồng Thiến liền không cao hứng. Cô ta phồng lên mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm: Gọi cô ta đến làm gì không biết...... Thực chất cô ta tiếp cận An An chỉ vì đang có mục đích riêng, trong lòng cô ta không khỏi bài xích, không muốn cho hai người kia có thêm cơ hội gần gũi nhau, cô ta thấy rõ ràng An An cùng Lục Ngang có chút gì đó không minh bạch. Mà chính cô ta cũng biết rằng, mình rất thích Lục Ngang.
Hiểu rõ tâm tư của La Hồng Thiến, La Khôn trấn an nói: Chỉ mời một bữa cơm, em lo cái gì? Em là em gái của La Khôn này, ai dám không thích?
Khuôn mặt La Hồng Thiến càng đỏ hơn. Cô ta Dạ một tiếng, nói: Ngày mai em đến mời cô ta. Ngừng lại một chút, lại tò mò: Sao anh không đi mời cô ta?
La Khôn chống gậy quay đi, giọng nói thêm phần nham hiểm: Anh còn có chuyện khác.
La Hồng Thiến đóng cửa lại, đi đến trước gương, cởi bỏ áo khoác ngoài ra.
Trong gương cô ta đang mặc cái áo ngắn ngủn cùng váy da phía dưới. Bộ đồ này là cô ta cùng An An trộm đi mua. Cô ta cảm thấy bộ dáng này của mình quá quyến rũ, chắc chắn khi Lục Ngang nhìn thấy sẽ không ghét được.
Đang chăm chú nhìn chính mình như vậy, bên tai La Hồng Thiến nóng dần lên.
Cô ta bụm mặt, ngã xuống giường. Qua một hồi lâu, mới mở mắt ra.
Cô ta tưởng tượng như có người đang ở dưới thân mình.
Khẽ nhắm mắt lại.
Lại tiếp tục tưởng tưởng đang có bàn tay dùng sức sờ soạng khắp người mình.
Sờ đến eo, lên trên ngực......
La Hồng Thiến há mồm, hô một tiếng, anh Ngang...... (=...= vãi!!!)
*
Lúc La Hồng Thiến đi tìm An An thì quầy vừa lúc không có khách hàng. An An đứng ở sau quầy, một tay chống cằm, nhìn một loạt son môi trước mặt đến phát ngốc.
Những cây son màu sắc khác nhau, An An chỉ nhìn chằm chằm vào một cây trong đó.
La Hồng Thiến đi đến, quơ quơ tay trước mặt An An.
Mắt thấy bóng đen đổ xuống, An An hơi sửng sốt, cô ngẩng đầu lên ——
Nhếch khóe miệng lên, An An cười cười: Là cô à.
La Hồng Thiến nói: Là tôi đây. Hai ngày nữa là sinh nhật tôi rồi, mời cô đến nhà ăn cơm.
An An rất tự nhiên mà từ chối: Sợ tôi không rảnh.
Chỉ một bữa cơm trưa thôi mà, không mất thời gian lắm đâu. La Hồng Thiến lại cười cười mà nói, Là anh tôi gọi cô đến. Còn kề sát tai An An nói nhỏ: Ti Ti, anh tôi đối với cô tốt lắm đấy, trước kia chẳng bao giờ thấy anh ấy gọi ai về nhà ăn cơm đâu, còn chê các cô kia phiền phức.
Người An An có chút cứng đờ, khẽ rũ mắt xuống. Cười với cô ta, đáp ứng nói: Được, để tôi đến.
11 giờ rưỡi nhé, đừng quên đấy. La Hồng Thiến nhắc nhở An An.
An An gật đầu.
*
La Hồng Thiến đi ra khỏi khu thương mại, khẽ mím môi.
Cô ta quay đầu liếc mắt về hướng quầy của An An, thấy An An đang mời chào khách hàng, cô ta móc di động ra.
Vừa đi vừa nhắn tin cho Lục Ngang: Anh Ngang ơi, sinh nhật của em anh đừng quên nhé. Anh đến sớm một chút, em có thứ này muốn cho anh.
*
An An không thói quen tham gia những buổi tiệc sinh nhật.
Từ nhỏ đến lớn cũng chẳng ai chúc mừng sinh nhật cho cô, khi còn bé nhìn những đứa trẻ khác được cha mẹ mua bánh kem cho, cô cũng thèm, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào bánh kem của tụi nó. Nhưng chưa bao giờ An An đòi bánh kem với An Quốc Hoành, cô chỉ dám nói với Đoạn Tú Phương. Đoạn Tú Phương liền dịu dàng sờ đầu cô, hứa rằng, An An, để sang năm mẹ mua cho con nhé.
Nhưng một năm rồi lại một năm nữa, cứ như vậy trôi qua, nửa miếng bánh kem An An cũng chưa được nếm đến.
Cần theo hộp quà, An An chầm chậm hướng nhà La gia đi.
Ngày đó La Hồng Thiến đến mời cô, An An định từ chối thẳng thừng, nhưng khi nghe được là La Khôn mời, An An đành nhận lời.
La Khôn đối xử với cô không đến nỗi nào, đến hộp đêm ủng hộ còn tiêu tiền hào phóng, hiện giờ còn giúp cô được lên sân khấu hát. Trước đây An An rất ghét những người đàn ông ỷ mình có tiền rồi làm bậy, nhưng phát hiện La Khôn cũng không xấu xa như những gì cô nghĩ. Cuộc sống so với trước đây không giống nhau. Ban ngày cô sẽ đi bán đồ trang điểm, buổi tối ở câu lạc bộ đêm ca hát, cuộc sống cũng thoải mái rất nhiều.
Hơn nữa, từ khi cô lên hát, An An phát hiện vận khí của mình đã gõ cửa. Đao Ba Nam không còn có tới quấy rầy cô! Một lần cũng không có!
Không biết là bởi vì biết cô đã cạn tiền, hay là...... Vì nể mặt mũi của La Khôn.
Nhưng mặc kệ là vì lí do gì, cả người An An đều hào hứng trở lại, không còn bị đòi nợ, mỗi ngày không cần phải lo trốn đông trốn tây, không cần quan tâm đến số tiền nợ của An Quốc Hoành nữa, những điều này đối với An An mà nói, đã chính là giải thoát rồi.
Cô như người từ đang chìm trong bóng tối bỗng vớ được một tia sáng ấm áp.
Cho nên, An An rất cảm kích La Khôn.
Nhưng hình như người đàn ông này...... An An chỉ dừng ở mức độ biết ơn. Mỗi khi anh ta đến gần hay muốn nhiều hơn nữa, An An chỉ có thể miễn cưỡng tránh né.
Không phải đàn ông nào đều giống như Lục Ngang.
Lục Ngang chỉ tính là ôm cô, da thịt chạm nhau, đến cuối cùng, vẫn không làm gì cô cả, chỉ dùng bốn ngàn hôn cô một chút, chạm nhẹ ở khóe miệng mà thôi.
Rất nhẹ nhàng.
Rồi nhanh chóng rời đi.
Đó có được tính là nụ hôn đầu tiên không?
Mình đúng là thất bại mà!
An An dùng sức đá hòn sỏi bên chân.
Nhìn cách đó không xa đã sắp đến biệt thự La gia, cô chậm rì rì đi qua. La Hồng Thiến hẹn cô 11 giờ rưỡi, An An đến sớm mười phút, cũng không quá thất lễ.
An An vừa đi đến cổng lớn, đã thấy La Hồng Thiến vui sướng đi xuống lầu.
Hôm nay sinh nhật cô ta, quả nhiên đã mặc chiếc váy vàng nhạt mới mua hôm trước. Lúc từ trên lầu chạy xuống, tà váy phiêu theo gió, nhìn giống như con bướm đang múa lượn. La Hồng Thiến không cột tóc thành đuôi ngựa như thường ngày nữa mà buông xuống, xõa trên vai.
Cả người bộ dáng dịu dàng, nhẹ nhàng như nước.
Đúng là cô ta vẫn luôn theo đuổi mục tiêu giống như vị kia.
Lại gần một chút, An An nhìn ra La Hồng Thiến đã trang điểm nhẹ. Rất hợp với cô ta, chỉ trừ màu son môi, hơi đáng tiếc.
Thấy An An đang nhìn mình, La Hồng Thiến thẹn thùng cười cười, nói: Ti Ti, anh tôi ra ngoài, chưa trở về, cô ở phòng khách đợi chút nhé.
Người này luôn muốn đem An An cùng La Khôn làm thành một đôi...... An An cũng không giải thích, chỉ nói: Không sao.
La Hồng Thiến vẫn ngại ngùng, nhỏ giọng xin lỗi: Cô chờ tôi nhé, tôi lên lầu một lát, anh Ngang còn ở trong phòng tôi, tôi đi gọi ảnh, chúng tôi xuống chừ đây.
......
An An sững sờ.
Trong phòng , Chúng tôi bốn chữ này chui vào lỗ tai, len lỏi vào trong lòng cô, cô chỉ có thể ngơ ngác đứng đó.
Trong tay còn đang cầm hộp quà, trước mặt là ý cười ngượng ngùng đang nhìn cô, An An trầm mặc đứng đó, bỗng nhiên nghĩ tới bộ dáng trần trụi của Lục Ngang.
Im lặng giây lát, cô đưa hộp quà cho La Hồng Thiến, rồi bình tĩnh hỏi: Hắn trong phòng cô làm gì? Làm chuyện xấu hả?
Đây đúng là câu hỏi không kịp phòng ngừa, La Hồng Thiến không nghĩ đến An An sẽ hỏi như vậy, hơn nữa còn thẳng thừng nói toạt ra. Mặt cô ta đỏ lên, ấp úng không đáp.
An An liền cong khóe miệng lên, cười: Thôi mau đi đi, đi gọi hắn xuống dưới.
Gọi anh xuống dưới làm gì, An An chưa nghĩ ra, nhưng cô không muốn để mặt mũi cho Lục Ngang.
La Hồng Thiến vội chạy lên lầu, phòng khách chỉ còn An An đứng đó. Cô ngẩng đầu lên trên lầu, hành lang vẫn không có người. Khóe miệng cô lạnh xuống. Người hầu La gia bưng một mâm hoa quả ra, nhìn trên đó An An chỉ để ý đến trái quýt vàng rực kia.
An An trầm mặc, nhìn chằm chằm trái quả quýt đó. Cô thấy không vừa mắt. An An cầm ở trong tay, dùng sức bóp nó
/27
|