Edit: LynCáo HTH
Beta: YanaIshi
***
Trước mặt Lục Ngang là một quyển album, anh chậm rãi mở nó ra, xem từng tờ trong đó.
Đại đa số là ảnh chụp của La Hồng Thiến cùng La Khôn từ khi nhỏ cho đến bây giờ. Khi còn nhỏ, trông anh em bọn họ còn hơi lôi thôi lếch thếch, có một tấm ảnh đại gia đình là đi đến tiệm để chụp. Khuôn mặt hai đứa nhỏ đứng ở trước ống kính còn có vẻ ngây thơ, có chút sợ hãi rụt rè. Hơi lớn lên một chút, là ảnh hai đứa nhỏ mặc đồng phục. Tổng số ảnh trong quyển album không nhiều lắm, khung cảnh phần lớn là bầu trời xám xịt miền bắc, hoặc là rừng cây bạch dương cao chót vót. Lật tiếp những tấm ảnh phía sau...... Lục Ngang dừng lại.
Trên đó, có một tấm ảnh, vẫn là tấm ảnh chụp chung tất cả mọi người.
Tấm ảnh có vẻ đã rất lâu năm rồi, ở góc dưới bên phải có ghi năm chụp ảnh, cách đây đã mười mấy năm.
Trên đó là khuôn mặt anh, La Khôn, và thêm một cô gái rất xinh đẹp. Mái tóc dài, đen nhánh như lụa, phủ trên vai. Cô mặc chiếc áo len màu vàng nhạt, phía dưới là váy dài.
Cô đứng đó, hướng Lục Ngang cười tươi.
Lục Ngang cũng nhìn cô.
Tầm mắt anh chuyển qua người bên cạnh. Là La Khôn khi còn trẻ. Hắn chống gậy, hiếm khi nhìn vào máy ảnh cười hăng hái đến vậy.
Ngày chụp tấm ảnh này cũng là ngày La Khôn nói, anh Ngang, em phải về quê cùng cha em buôn bán. Buôn bán gì La Khôn cũng không nói rõ, chờ đến lúc Lục Ngang biết thì đã quá muộn.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Lục Ngang đạm nhiên khép quyển album lại.
Anh Ngang. La Hồng Thiến gọi anh.
Lục Ngang quay đầu lại.
Chỉ vào quyển album, La Hồng Thiến vội giải thích: Mấy ngày trước tìm được, vẫn muốn đưa cho anh.
Lục Ngang cười cười, có chút bất đắc dĩ nói: Nhìn vào thì thấy mình đã già rồi.
Không có đâu! La Hồng Thiến lập tức phủ nhận, cô ta ngưỡng mộ mà nhìn chăm chú vào khuôn mặt người đàn ông đang ngồi đó. Nếu như trước kia Lục Ngang luôn bộc lộ là một thanh kiếm sắc nhọn, tâm cao khí ngạo, tràn ngập năng lượng tuổi trẻ, anh còn có thể giúp đỡ bọn họ quên mình, thì hiện tại anh hoàn toàn đã thu liễm, càng trở nên thêm thâm trầm, ít nói. Toàn thân tuổi trẻ đã trở nên trưởng thành hơn, càng làm người ta si mê hơn.
Nghĩ đến cái gì đó, La Hồng Thiến khách khí nói: Anh Ngang, tấm ảnh chị Tiểu Tĩnh và anh em hay anh cứ giữ đi nhé.
Không cần đâu.
Lục Ngang không có do dự, để quyển album ở trên bàn, anh hướng dưới lầu định đi xuống.
La Hồng Thiến nắm chặt tay, có chút không tình nguyện mà nói: Ti Ti vừa mới đến, đang ở dưới lầu. Cô ta vừa nói, vừa trộm liếc Lục Ngang.
Bước chân Lục Ngang bỗng dưng ngừng lại, Ồ một tiếng, cũng không nói gì thêm.
Đi dọc theo hành lang, Lục Ngang trầm mặc. Đi qua vách tường màu trắng, dần dần, tầm nhìn trở nên trống trải. Ánh mắt thoáng đi xuống, nhìn bên dưới phòng khách thấy An An đang ngồi ở sofa. Cô ngồi ở giữa ghế sofa, lưng thẳng đứng, tóc vẫn búi thành nụ hoa sau đầu, lộ ra cái cổ trắng nõn, có vài sợi tóc xòa xuống dưới cổ, mọi thứ đều rất tự nhiên.
Cô đang cúi đầu ăn quýt, vừa ăn vừa đung đưa đôi chân. Theo mỗi lần nhai rồi nuốt xuống, vị quýt trôi xuống cổ, chua chua ngọt ngọt.
Lục Ngang đang muốn dời mắt, An An nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại —
Sau lần ở trung tâm thương mại tranh cãi, lần đầu tiên hai người lại chạm mặt nhau.
Tầm mắt dính chặt vào nhau, nhưng An An lạnh nhạt chuyển đi, lại ném thêm múi quýt vào miệng. Cô cắn xuống, trái quýt trong nháy mắt tan chảy ra thấm đầy khoang miệng, chua quá! Nhấp nhấp khóe miệng, lưng An An không tự chủ được lại thẳng lên.
Thua người không bao giờ thua trận, vĩnh viễn là chân lý.
Lục Ngang nhìn cô, lại nhìn đến đôi môi hồng hồng của cô, sắc mặt của anh hiếm khi dịu dàng như vậy.
La Hồng Thiến lướt qua Lục Ngang, đi đến nhìn An An xin lỗi: Ti Ti, ngại quá, làm cô chờ lâu như vậy.
Cũng không lâu lắm...... An An tự nhiên hào phóng đứng dậy, đem vỏ quýt ném vào thùng rác, lại chậm rãi chùi tay. Rồi lại từ từ vứt khăn giấy vào thùng rác lần nữa, sau đó An An mới chính thức chuyển mắt nhìn Lục Ngang.
Bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh, An An hô một tiếng Anh Ngang , khóe miệng cong lên, cô nhìn Lục Ngang cười như không cười mà nói: Xin lỗi nha, tôi đến thật không đúng lúc, quấy rầy hai người làm chuyện tốt.
Mỗi một câu đã muốn giương cung bạt kiếm!
Cố tình để La Hồng Thiến nghe, mặt cô ta đỏ ửng lên, vội phủ nhận: Đâu có......
Sao lại đâu có? An An đem lời nói tiếp nhận, nói, Hôm nay vừa lúc đến ăn sinh nhật cô, đem quan hệ công bố luôn, chuyện tốt thành đôi, đúng không, anh Ngang? Cô nói nguyên một tràng, nói xong, còn nhìn Lục Ngang cười.
Ý cười chói lóa, còn kinh khủng hơn một con dao sắc nhọn.
Bị nói trúng tim đen, còn ở ngay trước mặt Lục Ngang, lỗ tai La Hồng Thiến lúc này đã chín đỏ. Trong lòng cô ta rất rối loạn, hàm hồ nói: Còn chưa phải đâu......
Còn chưa phải? An An liếc nhìn Lục Ngang, vẫn cười như không cười, Rồi sẽ nhanh chuyển qua phải thôi?
Cô bắt trúng trọng điểm, nắm được một câu nói, rõ ràng bất thường
Nghị luận về lời nói, đúng là không ai có thể qua được An An, miệng lưỡi cô sắc bén, hùng hổ doạ người, nghe cô nói thì không biết phản biện kiểu gì!
Từ đầu đến giờ một câu anh cũng chưa nói, bị cô trong tối ngoài sáng cắm cho không biết nói gì thêm.
Lục Ngang nhìn An An, An An đón tầm mắt anh, cố ý hỏi: Anh Ngang à, rốt cuộc có phải hay không?
Giọng nói của cô rõ ràng ngọt ngào, như dòng suối chảy trong núi, như mật ong quý giá nhất trong tổ ong, nhưng cũng như một gai nhọn.
Thấy Lục Ngang không đáp, An An nghiêng đầu, tiếp tục cố ý hỏi: Chẳng lẽ không phải sao?
Đôi mắt của cô hồn nhiên, đôi môi hồng lúc đóng lúc mở, tươi sáng và sống động dịu dàng và ngọt ngào, nhưng cũng mạnh mẽ, từng bước chèn ép anh, á khẩu không trả lời được...... Thật muốn kéo người lại véo một cái!
Lục Ngang mím môi, không nói một lời.
Cái gì mà phải hay không?
Từ sau lưng La Khôn đúng lúc xuất hiện, cười ha ha. Hắn chống gậy, khập khiễng, đi đến bên người An An.
An liền quay đầu cười với hắn: Anh La, chúng tôi đang nói chuyện của anh Ngang cùng Hồng Thiến, có chàng ý có thiếp tình không......
Ồ? Hình như La Khôn cũng có hứng thú, cũng thuận nước đẩy thuyền ý bảo Lục Ngang, Anh Ngang, anh suy xét chuyện của Thiến Thiến chưa?
Anh!
La Hồng Thiến dậm chân.
Trong âm thanh ồn ào, trong tâm trí của đám đông hoặc trong tâm tư rối rắm của ai đó, Lục Ngang đạm nhiên cười cười, chỉ hỏi La Hồng Thiến: Tấm ảnh chụp chung kia, có thể cho tôi không?
Ảnh chụp chung nào? La Khôn tò mò.
Lục Ngang liền nói: Tôi, cậu và Tiểu Tĩnh.
......
Toàn bộ phòng khách lâm vào một trận im ắng quỷ dị.
Không biết nguyên do vì sao, khóe mắt An An trở nên chua chát, sưng lên. Đột nhiên cô cảm thấy, bộ dạng hùng hùng hổ hổ dọa người của mình khi nãy, rất buồn cười.
Bởi vì căn bản Lục Ngang đâu có quan tâm!
Cô chỉ như con ngốc.
Không chừng ở trong lòng Lục Ngang còn đang cười cô!
Người đàn ông này, chỉ cần nói một câu như vậy, là có thể đem cô nhẹ nhàng đánh bại......
Mũi cũng bắt đầu chua chua, An An chớp chớp mắt, nhìn sang bên cạnh.
Bây giờ...... Không bao giờ muốn gặp anh nữa!
Bên kia, La Khôn sửng sốt hai giây, lúc này mới nhớ đến: Tấm ảnh đó ạ, đều đã lâu rồi......
Cả người La Hồng Thiến cũng cứng đờ, buồn rầu nói: Em đi lên lấy. Cô ta chạy rất nhanh, vẫn là bộ dáng tà áo phiêu trong gió, như hồ điệp nhảy múa, nhưng trong lòng thì đã không còn vui vẻ như lúc trước nữa rồi.
La Khôn xấu hổ cười cười, nói: Em đi lên thay quần áo. Hắn chống gậy hướng cửa thang máy đi —— vì sự bất tiện của hắn mà trong nhà, La gia trang bị đầy đủ thang máy. Thang máy đến lầu hai, cửa mở ra. Hắn chống gậy đi ra vài bước, mở cửa phòng, rồi đóng lại. La Khôn không đi vào, hắn chỉ lặng lẽ nhìn dưới lầu phòng khách quan sát.
*
An An vẫn chỉ đứng đó. Cô cau mày, mím chặt môi.
Lục Ngang cũng không nói một lời.
Hai người mặt đối mặt, trầm mặc đứng như vậy hai giây, cổ cứng đờ, An An động động muốn quay đầu lại thì Lục Ngang đã rời đi WC.
An An vẫn cứng đờ, nhìn sang phía khác, môi càng thêm mím chặt hơn.
*
Rất nhanh sau đó, cửa WC đóng lại, không thể nhìn tiếp được Lục Ngang. Tầm mắt La Khôn dời về phía An An. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy An An lại tưởng là Hồ mập. Lúc đó trời mưa rất to, hắn đi đến bên cạnh xe, vừa lúc An An ngước mắt lên nhìn, ma xui quỷ khiến thế nào, nhìn cô không có vẻ gì là sợ hắn. Còn chưa kịp hỏi gì, Lục Ngang đã xuất hiện.
Hắn hỏi anh, đây là ai, Lục Ngang chỉ nói, là hướng dẫn viên du lịch.
Lúc ấy, Lục Ngang còn nói cô đối với Hồ mập cũng có ý tứ.
Chú Ngũ nói, nếu trong lòng Lục Ngang không có quỷ, thì sao lại nói dối?
Đúng vậy, bọn họ là anh em tốt của nhau, vì sao lại nói dối?
Cho nên, trong lòng Lục Ngang có quỷ sao?
La Khôn trầm khuôn mặt, nhìn chằm chằm cửa WC đang đóng chặt, ấn đường nhíu lại. Vừa lúc anh đi vào đóng cửa WC. La Khôn gọi điện thoại, hỏi thuộc hạ: Lão bất tử kia, giờ đang ở đâu? Hắn cần phải làm chút gì đó.
*
Lục Ngang đứng trong WC một phút đồng hồ, xả nước, rồi anh mở cửa đi ra.
Mấy người kia đều đã quay lại, khi nãy An An vẫn còn đứng trước mặt anh, hiện giờ đã đưa lưng về phía anh, sống lưng mảnh khảnh thẳng đứng đến cứng đờ. Cô vẫn không nhúc nhích.
Trong tay La Hồng Thiến cầm một tấm ảnh, cười cười, đưa cho Lục Ngang, Anh Ngang, cho anh.
Lục Ngang đưa tay ra lấy, thấp thấp nhìn thoáng qua, rồi kẹp vào ví tiền.
Anh ngẩng đầu.
Bên kia, An An vẫn chỉ đưa lưng về phía anh.
Cô nhìn La Khôn nói: Anh La, tôi còn có việc, xin đi trước.
Không ăn cơm sao? La Khôn hỏi cô.
Không ăn. An An lắc đầu, vẫn cười.
La Khôn cũng không lưu cô lại nữa, chỉ nhìn La Hồng Thiến nói: Hôm nay anh với anh Ngang còn có chút việc, giữa trưa cũng không ăn ở nhà.
Lục Ngang nghe vậy, ngước mắt, liếc mắt nhìn La Khôn một cái.
La Hồng Thiến nhịn không được oán giận: Anh, đến giờ ăn cơm, anh còn kêu anh Ngang đi ra ngoài? Việc gì, quan trọng lắm sao......
La Khôn liền cười: Buổi tối anh sẽ bù cho. Muốn đến nhà hàng nào, cứ chọn đi.
Được. La Hồng Thiến không lay chuyển được hắn, chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng.
La Khôn chống gậy ra bên ngoài, lại ý bảo Lục Ngang: Anh Ngang, chúng ta đi.
Lục Ngang từ trong túi lấy bao thuốc ra, anh rút một điếu, ngậm trên môi. Bật lửa lên, hương bạc hà cùng mùi thuốc lá đồng thời phả ra bên ngoài. Lục Ngang nheo lại mắt, ngẩng đầu.
Anh nói: Đi thôi.
Lục Ngang không quay đầu lại, cũng không có do dự, hay dừng lại, anh đang thực hiện nhiệm vụ của chính mình.
*
Lục Ngang, cậu có biết rõ nhiệm vụ lần này không?
Biết rõ.
Biết đối thủ lần này là ai không?
Biết.
Dùng thân phận thật đi nằm vùng, cậu biết rõ sẽ nguy hiểm không?
Biết rõ.
Vậy cậu nguyện ý chấp hành nhiệm vụ không?
......
Lúc ấy, Lục Ngang là như thế này trả lời. Anh cười cười, hỏi lại, tôi còn có lựa chọn khác sao?
*
Lục Ngang lúc ấy không có lựa chọn.
Khi lần thứ hai nhìn thấy An An, anh cũng biết mình càng không có lựa chọn.
Anh nói dối An An, sau đó, chỉ có thể nghĩ cách để đi đường vòng.
Lục Ngang nâng lên mắt, nhìn người phía trước.
La Khôn chống gậy, khập khiễng mà nói: Anh Ngang, hôm nay lão bất tử kia biết là sinh nhật Thiến Thiến, nhất định cho rằng em sẽ không động đến hắn, em càng muốn hắn đen đủi!
Lục Ngang liền cười: Tôi đi theo cậu như vậy, có phải không tốt lắm hay không?
Như thế thì sao? La Khôn cũng quay đầu cười, vỗ bả vai Lục Ngang, nói, Anh là anh em tốt của em, lúc này em phải làm anh nổi bật, để cho người khác phải câm miệng!
Beta: YanaIshi
***
Trước mặt Lục Ngang là một quyển album, anh chậm rãi mở nó ra, xem từng tờ trong đó.
Đại đa số là ảnh chụp của La Hồng Thiến cùng La Khôn từ khi nhỏ cho đến bây giờ. Khi còn nhỏ, trông anh em bọn họ còn hơi lôi thôi lếch thếch, có một tấm ảnh đại gia đình là đi đến tiệm để chụp. Khuôn mặt hai đứa nhỏ đứng ở trước ống kính còn có vẻ ngây thơ, có chút sợ hãi rụt rè. Hơi lớn lên một chút, là ảnh hai đứa nhỏ mặc đồng phục. Tổng số ảnh trong quyển album không nhiều lắm, khung cảnh phần lớn là bầu trời xám xịt miền bắc, hoặc là rừng cây bạch dương cao chót vót. Lật tiếp những tấm ảnh phía sau...... Lục Ngang dừng lại.
Trên đó, có một tấm ảnh, vẫn là tấm ảnh chụp chung tất cả mọi người.
Tấm ảnh có vẻ đã rất lâu năm rồi, ở góc dưới bên phải có ghi năm chụp ảnh, cách đây đã mười mấy năm.
Trên đó là khuôn mặt anh, La Khôn, và thêm một cô gái rất xinh đẹp. Mái tóc dài, đen nhánh như lụa, phủ trên vai. Cô mặc chiếc áo len màu vàng nhạt, phía dưới là váy dài.
Cô đứng đó, hướng Lục Ngang cười tươi.
Lục Ngang cũng nhìn cô.
Tầm mắt anh chuyển qua người bên cạnh. Là La Khôn khi còn trẻ. Hắn chống gậy, hiếm khi nhìn vào máy ảnh cười hăng hái đến vậy.
Ngày chụp tấm ảnh này cũng là ngày La Khôn nói, anh Ngang, em phải về quê cùng cha em buôn bán. Buôn bán gì La Khôn cũng không nói rõ, chờ đến lúc Lục Ngang biết thì đã quá muộn.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Lục Ngang đạm nhiên khép quyển album lại.
Anh Ngang. La Hồng Thiến gọi anh.
Lục Ngang quay đầu lại.
Chỉ vào quyển album, La Hồng Thiến vội giải thích: Mấy ngày trước tìm được, vẫn muốn đưa cho anh.
Lục Ngang cười cười, có chút bất đắc dĩ nói: Nhìn vào thì thấy mình đã già rồi.
Không có đâu! La Hồng Thiến lập tức phủ nhận, cô ta ngưỡng mộ mà nhìn chăm chú vào khuôn mặt người đàn ông đang ngồi đó. Nếu như trước kia Lục Ngang luôn bộc lộ là một thanh kiếm sắc nhọn, tâm cao khí ngạo, tràn ngập năng lượng tuổi trẻ, anh còn có thể giúp đỡ bọn họ quên mình, thì hiện tại anh hoàn toàn đã thu liễm, càng trở nên thêm thâm trầm, ít nói. Toàn thân tuổi trẻ đã trở nên trưởng thành hơn, càng làm người ta si mê hơn.
Nghĩ đến cái gì đó, La Hồng Thiến khách khí nói: Anh Ngang, tấm ảnh chị Tiểu Tĩnh và anh em hay anh cứ giữ đi nhé.
Không cần đâu.
Lục Ngang không có do dự, để quyển album ở trên bàn, anh hướng dưới lầu định đi xuống.
La Hồng Thiến nắm chặt tay, có chút không tình nguyện mà nói: Ti Ti vừa mới đến, đang ở dưới lầu. Cô ta vừa nói, vừa trộm liếc Lục Ngang.
Bước chân Lục Ngang bỗng dưng ngừng lại, Ồ một tiếng, cũng không nói gì thêm.
Đi dọc theo hành lang, Lục Ngang trầm mặc. Đi qua vách tường màu trắng, dần dần, tầm nhìn trở nên trống trải. Ánh mắt thoáng đi xuống, nhìn bên dưới phòng khách thấy An An đang ngồi ở sofa. Cô ngồi ở giữa ghế sofa, lưng thẳng đứng, tóc vẫn búi thành nụ hoa sau đầu, lộ ra cái cổ trắng nõn, có vài sợi tóc xòa xuống dưới cổ, mọi thứ đều rất tự nhiên.
Cô đang cúi đầu ăn quýt, vừa ăn vừa đung đưa đôi chân. Theo mỗi lần nhai rồi nuốt xuống, vị quýt trôi xuống cổ, chua chua ngọt ngọt.
Lục Ngang đang muốn dời mắt, An An nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại —
Sau lần ở trung tâm thương mại tranh cãi, lần đầu tiên hai người lại chạm mặt nhau.
Tầm mắt dính chặt vào nhau, nhưng An An lạnh nhạt chuyển đi, lại ném thêm múi quýt vào miệng. Cô cắn xuống, trái quýt trong nháy mắt tan chảy ra thấm đầy khoang miệng, chua quá! Nhấp nhấp khóe miệng, lưng An An không tự chủ được lại thẳng lên.
Thua người không bao giờ thua trận, vĩnh viễn là chân lý.
Lục Ngang nhìn cô, lại nhìn đến đôi môi hồng hồng của cô, sắc mặt của anh hiếm khi dịu dàng như vậy.
La Hồng Thiến lướt qua Lục Ngang, đi đến nhìn An An xin lỗi: Ti Ti, ngại quá, làm cô chờ lâu như vậy.
Cũng không lâu lắm...... An An tự nhiên hào phóng đứng dậy, đem vỏ quýt ném vào thùng rác, lại chậm rãi chùi tay. Rồi lại từ từ vứt khăn giấy vào thùng rác lần nữa, sau đó An An mới chính thức chuyển mắt nhìn Lục Ngang.
Bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh, An An hô một tiếng Anh Ngang , khóe miệng cong lên, cô nhìn Lục Ngang cười như không cười mà nói: Xin lỗi nha, tôi đến thật không đúng lúc, quấy rầy hai người làm chuyện tốt.
Mỗi một câu đã muốn giương cung bạt kiếm!
Cố tình để La Hồng Thiến nghe, mặt cô ta đỏ ửng lên, vội phủ nhận: Đâu có......
Sao lại đâu có? An An đem lời nói tiếp nhận, nói, Hôm nay vừa lúc đến ăn sinh nhật cô, đem quan hệ công bố luôn, chuyện tốt thành đôi, đúng không, anh Ngang? Cô nói nguyên một tràng, nói xong, còn nhìn Lục Ngang cười.
Ý cười chói lóa, còn kinh khủng hơn một con dao sắc nhọn.
Bị nói trúng tim đen, còn ở ngay trước mặt Lục Ngang, lỗ tai La Hồng Thiến lúc này đã chín đỏ. Trong lòng cô ta rất rối loạn, hàm hồ nói: Còn chưa phải đâu......
Còn chưa phải? An An liếc nhìn Lục Ngang, vẫn cười như không cười, Rồi sẽ nhanh chuyển qua phải thôi?
Cô bắt trúng trọng điểm, nắm được một câu nói, rõ ràng bất thường
Nghị luận về lời nói, đúng là không ai có thể qua được An An, miệng lưỡi cô sắc bén, hùng hổ doạ người, nghe cô nói thì không biết phản biện kiểu gì!
Từ đầu đến giờ một câu anh cũng chưa nói, bị cô trong tối ngoài sáng cắm cho không biết nói gì thêm.
Lục Ngang nhìn An An, An An đón tầm mắt anh, cố ý hỏi: Anh Ngang à, rốt cuộc có phải hay không?
Giọng nói của cô rõ ràng ngọt ngào, như dòng suối chảy trong núi, như mật ong quý giá nhất trong tổ ong, nhưng cũng như một gai nhọn.
Thấy Lục Ngang không đáp, An An nghiêng đầu, tiếp tục cố ý hỏi: Chẳng lẽ không phải sao?
Đôi mắt của cô hồn nhiên, đôi môi hồng lúc đóng lúc mở, tươi sáng và sống động dịu dàng và ngọt ngào, nhưng cũng mạnh mẽ, từng bước chèn ép anh, á khẩu không trả lời được...... Thật muốn kéo người lại véo một cái!
Lục Ngang mím môi, không nói một lời.
Cái gì mà phải hay không?
Từ sau lưng La Khôn đúng lúc xuất hiện, cười ha ha. Hắn chống gậy, khập khiễng, đi đến bên người An An.
An liền quay đầu cười với hắn: Anh La, chúng tôi đang nói chuyện của anh Ngang cùng Hồng Thiến, có chàng ý có thiếp tình không......
Ồ? Hình như La Khôn cũng có hứng thú, cũng thuận nước đẩy thuyền ý bảo Lục Ngang, Anh Ngang, anh suy xét chuyện của Thiến Thiến chưa?
Anh!
La Hồng Thiến dậm chân.
Trong âm thanh ồn ào, trong tâm trí của đám đông hoặc trong tâm tư rối rắm của ai đó, Lục Ngang đạm nhiên cười cười, chỉ hỏi La Hồng Thiến: Tấm ảnh chụp chung kia, có thể cho tôi không?
Ảnh chụp chung nào? La Khôn tò mò.
Lục Ngang liền nói: Tôi, cậu và Tiểu Tĩnh.
......
Toàn bộ phòng khách lâm vào một trận im ắng quỷ dị.
Không biết nguyên do vì sao, khóe mắt An An trở nên chua chát, sưng lên. Đột nhiên cô cảm thấy, bộ dạng hùng hùng hổ hổ dọa người của mình khi nãy, rất buồn cười.
Bởi vì căn bản Lục Ngang đâu có quan tâm!
Cô chỉ như con ngốc.
Không chừng ở trong lòng Lục Ngang còn đang cười cô!
Người đàn ông này, chỉ cần nói một câu như vậy, là có thể đem cô nhẹ nhàng đánh bại......
Mũi cũng bắt đầu chua chua, An An chớp chớp mắt, nhìn sang bên cạnh.
Bây giờ...... Không bao giờ muốn gặp anh nữa!
Bên kia, La Khôn sửng sốt hai giây, lúc này mới nhớ đến: Tấm ảnh đó ạ, đều đã lâu rồi......
Cả người La Hồng Thiến cũng cứng đờ, buồn rầu nói: Em đi lên lấy. Cô ta chạy rất nhanh, vẫn là bộ dáng tà áo phiêu trong gió, như hồ điệp nhảy múa, nhưng trong lòng thì đã không còn vui vẻ như lúc trước nữa rồi.
La Khôn xấu hổ cười cười, nói: Em đi lên thay quần áo. Hắn chống gậy hướng cửa thang máy đi —— vì sự bất tiện của hắn mà trong nhà, La gia trang bị đầy đủ thang máy. Thang máy đến lầu hai, cửa mở ra. Hắn chống gậy đi ra vài bước, mở cửa phòng, rồi đóng lại. La Khôn không đi vào, hắn chỉ lặng lẽ nhìn dưới lầu phòng khách quan sát.
*
An An vẫn chỉ đứng đó. Cô cau mày, mím chặt môi.
Lục Ngang cũng không nói một lời.
Hai người mặt đối mặt, trầm mặc đứng như vậy hai giây, cổ cứng đờ, An An động động muốn quay đầu lại thì Lục Ngang đã rời đi WC.
An An vẫn cứng đờ, nhìn sang phía khác, môi càng thêm mím chặt hơn.
*
Rất nhanh sau đó, cửa WC đóng lại, không thể nhìn tiếp được Lục Ngang. Tầm mắt La Khôn dời về phía An An. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy An An lại tưởng là Hồ mập. Lúc đó trời mưa rất to, hắn đi đến bên cạnh xe, vừa lúc An An ngước mắt lên nhìn, ma xui quỷ khiến thế nào, nhìn cô không có vẻ gì là sợ hắn. Còn chưa kịp hỏi gì, Lục Ngang đã xuất hiện.
Hắn hỏi anh, đây là ai, Lục Ngang chỉ nói, là hướng dẫn viên du lịch.
Lúc ấy, Lục Ngang còn nói cô đối với Hồ mập cũng có ý tứ.
Chú Ngũ nói, nếu trong lòng Lục Ngang không có quỷ, thì sao lại nói dối?
Đúng vậy, bọn họ là anh em tốt của nhau, vì sao lại nói dối?
Cho nên, trong lòng Lục Ngang có quỷ sao?
La Khôn trầm khuôn mặt, nhìn chằm chằm cửa WC đang đóng chặt, ấn đường nhíu lại. Vừa lúc anh đi vào đóng cửa WC. La Khôn gọi điện thoại, hỏi thuộc hạ: Lão bất tử kia, giờ đang ở đâu? Hắn cần phải làm chút gì đó.
*
Lục Ngang đứng trong WC một phút đồng hồ, xả nước, rồi anh mở cửa đi ra.
Mấy người kia đều đã quay lại, khi nãy An An vẫn còn đứng trước mặt anh, hiện giờ đã đưa lưng về phía anh, sống lưng mảnh khảnh thẳng đứng đến cứng đờ. Cô vẫn không nhúc nhích.
Trong tay La Hồng Thiến cầm một tấm ảnh, cười cười, đưa cho Lục Ngang, Anh Ngang, cho anh.
Lục Ngang đưa tay ra lấy, thấp thấp nhìn thoáng qua, rồi kẹp vào ví tiền.
Anh ngẩng đầu.
Bên kia, An An vẫn chỉ đưa lưng về phía anh.
Cô nhìn La Khôn nói: Anh La, tôi còn có việc, xin đi trước.
Không ăn cơm sao? La Khôn hỏi cô.
Không ăn. An An lắc đầu, vẫn cười.
La Khôn cũng không lưu cô lại nữa, chỉ nhìn La Hồng Thiến nói: Hôm nay anh với anh Ngang còn có chút việc, giữa trưa cũng không ăn ở nhà.
Lục Ngang nghe vậy, ngước mắt, liếc mắt nhìn La Khôn một cái.
La Hồng Thiến nhịn không được oán giận: Anh, đến giờ ăn cơm, anh còn kêu anh Ngang đi ra ngoài? Việc gì, quan trọng lắm sao......
La Khôn liền cười: Buổi tối anh sẽ bù cho. Muốn đến nhà hàng nào, cứ chọn đi.
Được. La Hồng Thiến không lay chuyển được hắn, chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng.
La Khôn chống gậy ra bên ngoài, lại ý bảo Lục Ngang: Anh Ngang, chúng ta đi.
Lục Ngang từ trong túi lấy bao thuốc ra, anh rút một điếu, ngậm trên môi. Bật lửa lên, hương bạc hà cùng mùi thuốc lá đồng thời phả ra bên ngoài. Lục Ngang nheo lại mắt, ngẩng đầu.
Anh nói: Đi thôi.
Lục Ngang không quay đầu lại, cũng không có do dự, hay dừng lại, anh đang thực hiện nhiệm vụ của chính mình.
*
Lục Ngang, cậu có biết rõ nhiệm vụ lần này không?
Biết rõ.
Biết đối thủ lần này là ai không?
Biết.
Dùng thân phận thật đi nằm vùng, cậu biết rõ sẽ nguy hiểm không?
Biết rõ.
Vậy cậu nguyện ý chấp hành nhiệm vụ không?
......
Lúc ấy, Lục Ngang là như thế này trả lời. Anh cười cười, hỏi lại, tôi còn có lựa chọn khác sao?
*
Lục Ngang lúc ấy không có lựa chọn.
Khi lần thứ hai nhìn thấy An An, anh cũng biết mình càng không có lựa chọn.
Anh nói dối An An, sau đó, chỉ có thể nghĩ cách để đi đường vòng.
Lục Ngang nâng lên mắt, nhìn người phía trước.
La Khôn chống gậy, khập khiễng mà nói: Anh Ngang, hôm nay lão bất tử kia biết là sinh nhật Thiến Thiến, nhất định cho rằng em sẽ không động đến hắn, em càng muốn hắn đen đủi!
Lục Ngang liền cười: Tôi đi theo cậu như vậy, có phải không tốt lắm hay không?
Như thế thì sao? La Khôn cũng quay đầu cười, vỗ bả vai Lục Ngang, nói, Anh là anh em tốt của em, lúc này em phải làm anh nổi bật, để cho người khác phải câm miệng!
/27
|