Edit: LynCáo HTH
Beta: YanaIshi
***
Đúng sáu giờ Lục Ngang đã thức dậy.
Anh nhìn ra bên ngoài, mặt trời còn chưa mọc, sương mù vẫn còn vây kín một mảng u tối. Xuyên qua lớp cửa sổ, có thể nhìn thấy những chiếc lá màu xanh khẽ chuyển động. Bởi vì hôm qua mưa rất to, nên sáng hôm nay không khí còn hơi ẩm ướt. Nhưng cũng không gây cảm giác khó chịu. Ngược lại, loại ẩm ướt này mang lại sự tươi mát lâu dài và hơi yên tĩnh.
Lục Ngang dựa nửa người vào mép giường, với tay nhìn đồng hồ, sau đó đốt điếu thuốc.
Ngôi nhà cũ này cách âm không được tốt. Mặt dù nó có một khuôn viên khá rộng, nhưng vì quá cũ nên có thể nghe rất rõ những âm thanh xung quanh. Nhà bên cạnh có đứa nhỏ làm vỡ cái chén, sau đó là tiếng la hét kèm theo tiếng khóc lóc của đứa bé. Nhà bên kia có hai vợ chồng đang thương lượng, đêm nay mời khách ăn cái gì, trước tiên cần chuẩn bị những thứ gì.
Bên kia người chồng đề nghị, sao không ăn lẩu.
Người vợ không khỏi oán giận, như vậy trong nhà đều đầy mùi lẩu, ông có bao giờ dọn dẹp đâu? Tuy rằng như vậy, bà vợ vẫn nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng nhắc nhở ông chồng buổi tối lúc về mua nhiều nguyên liệu một chút.
Dầu, tiêu, ớt, nhiều dầu mè một chút, đây là cách ăn ở phía Tây Nam.
Lục Ngang có chút muốn ăn thịt dê.
Nước nóng đun sôi, thịt dê được ném vào, và sau đó bỏ cá vào, tưới nước sốt tỏi tây và mè...
Cách vách nghe ván giường bắt đầu kẽo kẹt vang lên. Lục Ngang thất thần cười cười, dụi điếu thuốc, ngồi dậy.
Nửa người trên của anh để trần, ánh sáng nhàn nhạt le lói xuyên qua cửa sổ chiếu vào phía sau lưng anh, để lộ cơ bắp săn chắc.
Đêm qua anh không uống rượu, nhưng giờ tỉnh dậy lại thấy khát. —— Nơi này cao hơn một nghìn mét so với mực nước biển, được xem như là một cao nguyên. Lục Ngang không bị phản ứng cao nguyên, chỉ là rất khát. Anh đi vào phòng bếp. Góc bếp có một ấm điện nấu nước đã cũ, tối hôm qua Hồ mập nói có thể sử dụng. Mở nắp ra, ấm nước bên trong thành ấm bụi đã đóng thành một mảng dày. Lục Ngang mở vòi nước ra. Vòi nước đã rất lâu không được sử dụng, giống như khí quản của người cao tuổi, không được trơn tru. Tắt vòi nước, Lục Ngang xách theo ấm, đi ra phía sân.
Trong sân, gần cửa có một cái bồn rửa, và một đường ống nước được xây lên ở đó, dựng thẳng tắp lên, trông như chậu hoa đang chờ hứng ánh mặt trời.
Đổ đầy nước vào ấm, Lục Ngang tìm thấy dây nguồn cắm vào ổ điện bên cạnh.
Dây đồng trong ấm nước được bật lên và đèn bắt đầu sáng, Lục Ngang ngồi trên bậc thang trong sân hút thuốc. Chân trước chân sau vắt chéo lên nhau, một tay kẹp điếu thuốc, một tay xem di động.
Di động này là tối qua Hồ mập đưa cho anh.
Lục Ngang chậm rãi lướt lướt nó, dần dần quen thuộc.
Tiền bạc, thẻ tín dụng cùng mật khẩu bọn họ đều đưa cho anh, tất nhiên còn kèm theo xe và phụ nữ. Còn cung cấp thêm một hướng dẫn viên du lịch —— Hồ mập là La Khôn sắp xếp cho anh, bình thường làm việc chắc chắn, chỉ là nội tâm đầy xuân sắc, thấy phụ nữ đẹp là đi không nổi. Đây rõ ràng là nhược điểm.
Lục Ngang ném di động sang một bên.
Anh vẫn im lặng hút thuốc.
Hút xong hai điếu thuốc, ấm nước sùng sục sôi lên, khí nóng tỏa ra xung quanh, Lục Ngang rút phích cắm ra xách theo ấm nước chuẩn bị vào nhà. Đột nhiên, anh dừng lại. Đứng trên bậc thềm, Lục Ngang nhìn về phía cổng.
Đó là một cái cổng sắt, hai cánh cổng được gắn chặt một chỗ với nhau, không chút sứt mẻ.
Âm thanh xung quanh vẫn ồn ào, có vẻ không khác gì âm thanh trước đó, thậm chí còn phong phú hơn.
Lục Ngang nhìn chằm chằm cổng sắt, sãi bước chân đi đến. Cầm then cửa, dùng lực nhỏ mở cánh cổng ra ——
Bên ngoài cổng sắt, An An quay đầu lại nhìn.
Ngọn tóc tung bay.
Vẫn là thân hình gầy gò, mặc chiếc váy màu đen ngày hôm qua. Sáng hôm nay, cô mặc thêm chiếc áo khoác rộng bên ngoài. Khóa kéo mở rộng không cài, dường như không hề sợ lạnh.
Sau vai đeo chiếc túi.
Ánh mắt của Lục Ngang vẫn giữ nguyên, như thường lệ vẫn thờ ơ: Cô tới đây làm gì?
An An nhai kẹo cao su, như có như không nhìn anh: Tôi mặt dày tới đây.
Cô nói, nghiêng đầu nhìn thẳng anh, ra vẻ đáng yêu.
Lục Ngang trầm mặt, không nói một lời liền đóng cổng, An An lấy chân ngăn lại ——
Chân cô mảnh khảnh, thon gọn, tùy ý nhấc lên, trông đến lóa mắt. Đôi giày da mũi nhọn bao phủ toàn bộ bàn chân,nhìn lên bắp chân thẳng tắp, mang một sự tùy tính mê hoặc.
An An nói: Tối hôm qua tôi lại gặp lại tên mặt sẹo.
Vậy thì sao? Lục Ngang hỏi lại.
An An tiếp tục kể khổ: Tiền đều bị cướp sạch, tôi hết chỗ để đi rồi.
Đi mà tìm Hồ mập. Lục Ngang nói với cô, hơn nữa còn bình tĩnh phân tích, Nếu cô có thể tìm đến đây, khẳng định đã gặp qua anh ta rồi. Hồ mập là chủ nơi này, đi tìm hắn mà giải quyết.
Người này logic rõ ràng, thật không thể lừa nổi. An An rũ mắt, đá đá hòn đá nhỏ bên chân, nói: Tôi không thể làm chỗ đó được nữa. Anh biết đấy, bố tôi cùng tên sẹo, bọn họ có thể đến câu lạc bộ đêm tìm tôi, chỗ đó không an toàn. Ngừng lại một chút, An An giương mắt nhìn Lục Ngang nói: Tôi chỉ có thể tới tìm anh...... Giọng cô tỏ ra đáng thương, nhìn rất yếu đuối, cả khuôn mặt lúc này nhìn rất thương xót, có vài phần đáng yêu cùng mong chờ.
Vẫn có thể mê hoặc lừa gạt người khác.
Tuy vậy, Lục Ngang vẫn như cũ thờ ơ, không tiếp lời. Giống như ý chí sắt đá.
An An suýt nữa đã hết bản lĩnh. May mắn còn có chiêu cuối. Cô sớm đã tự tìm được cho mình lý do, hỏi Lục Ngang: Anh còn muốn tìm người đi chơi không?
Không cần. Lục Ngang mặt không biểu tình, Tôi có người rồi.
Cái cô Tô Đình đó ư? —— anh có hứng thú với cô ta hả? Tầm mắt cô bỏ qua Lục Ngang, liếc vào bên trong căn nhà, rồi một lần nữa nhìn về phía Lục Ngang. Cô mỉm cười: Nhưng tôi nghe Hồ mập nói, tối hôm qua anh đuổi cô ta đi rồi.
Đôi môi nhỏ đỏ chu lên lanh lợi cực kỳ, cả khuôn mặt tươi cười, đắc ý khiêu khích, tinh ranh vô cùng.
Lục Ngang im lặng, xoay người đi vào.
Trong tay còn xách theo ấm nước, nửa người để trần, lộ ra vòng eo hẹp dài kia.
An An đeo ba lô sau lưng, đi theo phía sau Lục Ngang. Khi cô bước qua cánh cổng sắt, cô vỗ nhẹ vào ngón chân——
Nửa cánh cổng đóng lại.
Đứng ở giữa sân, An An không nhanh không chậm mà đánh giá.
Có một cái sân rộng, một bên là phòng bếp, bên kia là nhà kho chất đầy đống đồ lộn xộn. Bậc thang phía dưới có hai ba cái tàn thuốc, bên cạnh thấm ướt vài giọt nước, còn một đường bị kéo ra. Cô nghĩ anh vừa mới ngồi ở chỗ đó, đun ấm nước kia.
An An nhìn xung quanh một lượt, Lục Ngang lại quay trở ra. Lúc này, anh đã tròng lên người một chiếc áo thun, phía dưới vẫn là chiếc quần dài mặc lúc mở cửa.
Nhìn mặt cô, Lục Ngang trầm mặc hai giây, tựa như không biết phải nói tiếp chuyện gì, An An đã mở miệng, đánh đòn phủ đầu dò hỏi: Tôi có thể ở chỗ này tắm rửa một cái được không?
Không được. Lục Ngang lạnh nhạt cự tuyệt.
An An gãi gãi tóc, kiên trì: Tôi chỉ tắm rửa thôi.
Lục Ngang vẫn kiên trì: Không được.
An An bật cười: Anh sợ cái gì? Chỉ tắm thôi mà cũng không cho, keo kiệt như vậy......
Đừng nghĩ dùng phép khích tướng, Lục Ngang lạnh lùng chọc cô, Đối với tôi vô dụng thôi.
Người đàn ông này...... An An cắn chặt răng, trừng mắt nhìn anh.
Lục Ngang vẫn tỉnh bơ.
An An không thèm quan tâm nữa, cô ném ba lô xuống đất, hai tay kéo khóa cởi áo khoác ném qua một bên.
Chiếc váy màu đen phủ bên trong cơ thể cô, đường cong trên người chạy dài phập phồng.
An An vẫn nói: Tôi chỉ tắm rửa thôi.
Lục Ngang dời ánh mắt, đi đến bên cạnh cái hồ, cầm lấy ly súc miệng, im lặng đánh răng.
Không có ai ngăn cản, An An thuận lợi đi vào trong phòng. Nhà trệt tổng cộng có ba phòng. Ở giữa là phòng khách, câu đối chúc Tết được dán lên tường đã phai màu, bên phải là phòng ngủ, bên trái là phòng vệ sinh. Cô cầm một cái túi nhỏ, đi vào phòng vệ sinh.
Trong phòng vệ sinh vô cùng đơn giản, một đôi dép lê để ở góc tường, bồn rửa mặt cũng chỉ có vài đồ vật, xà phòng, dao cạo râu. Dao cạo râu không phải dao điện, là loại dao cạo đơn giản nhất, lưỡi dao cạo. Nhìn qua trông càng tăng thêm nam tính cho người đàn ông này.
Lẳng lặng nhìn một lát, An An cởi giày, thay dép lê vào. Đôi dép rất lớn, bàn chân cô cực kì nhỏ, lọt hỏm vào bên trong. Đi mỗi bước, giống như trẻ em xâm nhập thế giới của người lớn.
An An nhìn vào gương bắt đầu tháo trang sức, cởi đồ, sau đó tắm rửa một cái triệt để. Hơi nóng bốc lên, làn da cô trở nên hồng nhạt, giống như cánh hoa nhỏ nộn phấn giữa mùa xuân.
Tắt vòi nước, An An tùy tay xoa xoa tóc, và quấn vào trong một chiếc khăn, trong gương lộ ra một khuôn mặt sạch sẽ và trẻ trung.
Nhìn chằm chằm chính mình trong gương, An An quan sát một hồi lâu, cầm lấy túi một bắt đầu trang điểm.
Bút kẻ mắt vừa mới vặn ra, bên ngoài bỗng nhiên nghe được âm thanh vọng vào.
Trong lúc tẩy trang và chuẩn bị tắm, bên ngoài vẫn luôn yên tĩnh không tiếng động, Lục Ngang dường như không tồn tại. Lúc này không giống như thế.
An An lê từng bước chân, lặng lẽ đi đến bên cửa sổ, vén màn cửa lên nhìn.
Mới vừa tắm xong, hơi nước bốc lên che mờ tấm kính, An An thở ra một hơi, dùng bức màn chậm rãi lau khô, ghé sát mặt lên cửa kính nhìn ra.
Bên ngoài, nửa cánh cổng sắt được ai đó mở ra.
Lục Ngang đã mặc chỉnh tề, áo thun cùng quần jean.
Áo thun mềm mại bó sát cơ thể, từ trên vai xuống, tôn lên cơ bắp rắn chắc của anh.
Tầm mắt lướt qua Lục Ngang, An An nhìn về phía người đang đứng ở cổng.
Người đến là một cô gái.
Ngực cô ta rất lớn, trắng và mềm, được khóa lại trong một chiếc váy bó sát, cúc áo phía trên chỉ cài một nút. Chỉ cần mở thêm một nút đó, bộ ngực cô ta có thể đổ ra bất cứ lúc nào.
Dựa vào bộ ngực này, An An nhận ra cô ta, là Tô Đình tối hôm qua.
Hô hấp khẽ kìm nén lại, không hiểu vì quá tò mò hay là gì, An An bắt đầu nhìn lén, ghé áp tai vào muốn nghe xem bọn họ nói gì.
Bên trong và bên ngoài cổng sắt, cả hai đứng đối diện nhau.
Lục Ngang tựa hồ nhíu mày, giơ tay xem thời gian: Sớm như vậy?
Tô Đình lập tức giải thích: Bên này khá vắng người lại không có hàng quán gì cả, em muốn đến sớm một chút, mang theo điểm tâm sáng cho anh. Lại cười: Ngày hôm qua chú Ngũ căn dặn em phải chiếu cố anh thật tốt, em cũng không dám chậm trễ. Khi cô ta vừa nói chuyện, vừa tiến thêm một bước, ngực như muốn dán chặt lên người đàn ông đối diện.
Lục Ngang dừng một chút, xoay người.
Thấy bóng dáng hai người đã gần trong tầm mắt của mình, An An buông bức màn xuống, bình tĩnh đứng trong chốc lát, lại tiếp tục nghe ——
Tô Đình đem đồ ăn đặt trên bàn phòng khách nói: Sao nhà này bẩn vậy, anh Ngang để em quét dọn một chút là sạch ngay.
Lục Ngang cự tuyệt: Không cần.
An An hết nhìn bên ngoài, lại nhìn nhìn bên trong. Cô đem quần áo vừa mới mặc cởi ra, vứt dép sang một bên. Tháo khăn lông đang quấn trên đầu xuống, cô đi đến mở vòi nước, tắm lại một lần nữa.
Trong phút chốc, tiếng nước phòng tắm vang lên.
Tô Đình nháy mắt sửng sốt. Xác nhận là âm thanh này phát ra từ phòng tắm, cô ta xoay đầu xấu hổ hỏi Lục Ngang: Anh Ngang, anh nơi này...... Có người?
Lục Ngang nhấp môi, Ừm một tiếng.
Tô Đình cắn cắn môi, nhìn chằm chăm về phía nhà tắm.
Lúc này mới sáng sớm, liền có người tắm rửa? —— đây là làm cái gì?
Đàn ông với phụ nữ ở với nhau, giống như có thể làm được...... Cũng chính làm chuyện này.
Tô Đình không cam lòng mà nhìn Lục Ngang, lại liếc về phía phòng tắm, tầm mắt hận không thể đem bức tường kia chọc thủng.
An An làm ướt tóc lần nữa.
Cô từ từ vuốt mặt, xoay người tắt vòi nước. Khi bàn tay chạm vào vòi nước, An An dừng lại. Trên cả hai mặt của vòi nước, một bên là nóng, trong khi phía bên kia là lạnh.
An An dừng một chút, đem vòi nước xoay lại.
Beta: YanaIshi
***
Đúng sáu giờ Lục Ngang đã thức dậy.
Anh nhìn ra bên ngoài, mặt trời còn chưa mọc, sương mù vẫn còn vây kín một mảng u tối. Xuyên qua lớp cửa sổ, có thể nhìn thấy những chiếc lá màu xanh khẽ chuyển động. Bởi vì hôm qua mưa rất to, nên sáng hôm nay không khí còn hơi ẩm ướt. Nhưng cũng không gây cảm giác khó chịu. Ngược lại, loại ẩm ướt này mang lại sự tươi mát lâu dài và hơi yên tĩnh.
Lục Ngang dựa nửa người vào mép giường, với tay nhìn đồng hồ, sau đó đốt điếu thuốc.
Ngôi nhà cũ này cách âm không được tốt. Mặt dù nó có một khuôn viên khá rộng, nhưng vì quá cũ nên có thể nghe rất rõ những âm thanh xung quanh. Nhà bên cạnh có đứa nhỏ làm vỡ cái chén, sau đó là tiếng la hét kèm theo tiếng khóc lóc của đứa bé. Nhà bên kia có hai vợ chồng đang thương lượng, đêm nay mời khách ăn cái gì, trước tiên cần chuẩn bị những thứ gì.
Bên kia người chồng đề nghị, sao không ăn lẩu.
Người vợ không khỏi oán giận, như vậy trong nhà đều đầy mùi lẩu, ông có bao giờ dọn dẹp đâu? Tuy rằng như vậy, bà vợ vẫn nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng nhắc nhở ông chồng buổi tối lúc về mua nhiều nguyên liệu một chút.
Dầu, tiêu, ớt, nhiều dầu mè một chút, đây là cách ăn ở phía Tây Nam.
Lục Ngang có chút muốn ăn thịt dê.
Nước nóng đun sôi, thịt dê được ném vào, và sau đó bỏ cá vào, tưới nước sốt tỏi tây và mè...
Cách vách nghe ván giường bắt đầu kẽo kẹt vang lên. Lục Ngang thất thần cười cười, dụi điếu thuốc, ngồi dậy.
Nửa người trên của anh để trần, ánh sáng nhàn nhạt le lói xuyên qua cửa sổ chiếu vào phía sau lưng anh, để lộ cơ bắp săn chắc.
Đêm qua anh không uống rượu, nhưng giờ tỉnh dậy lại thấy khát. —— Nơi này cao hơn một nghìn mét so với mực nước biển, được xem như là một cao nguyên. Lục Ngang không bị phản ứng cao nguyên, chỉ là rất khát. Anh đi vào phòng bếp. Góc bếp có một ấm điện nấu nước đã cũ, tối hôm qua Hồ mập nói có thể sử dụng. Mở nắp ra, ấm nước bên trong thành ấm bụi đã đóng thành một mảng dày. Lục Ngang mở vòi nước ra. Vòi nước đã rất lâu không được sử dụng, giống như khí quản của người cao tuổi, không được trơn tru. Tắt vòi nước, Lục Ngang xách theo ấm, đi ra phía sân.
Trong sân, gần cửa có một cái bồn rửa, và một đường ống nước được xây lên ở đó, dựng thẳng tắp lên, trông như chậu hoa đang chờ hứng ánh mặt trời.
Đổ đầy nước vào ấm, Lục Ngang tìm thấy dây nguồn cắm vào ổ điện bên cạnh.
Dây đồng trong ấm nước được bật lên và đèn bắt đầu sáng, Lục Ngang ngồi trên bậc thang trong sân hút thuốc. Chân trước chân sau vắt chéo lên nhau, một tay kẹp điếu thuốc, một tay xem di động.
Di động này là tối qua Hồ mập đưa cho anh.
Lục Ngang chậm rãi lướt lướt nó, dần dần quen thuộc.
Tiền bạc, thẻ tín dụng cùng mật khẩu bọn họ đều đưa cho anh, tất nhiên còn kèm theo xe và phụ nữ. Còn cung cấp thêm một hướng dẫn viên du lịch —— Hồ mập là La Khôn sắp xếp cho anh, bình thường làm việc chắc chắn, chỉ là nội tâm đầy xuân sắc, thấy phụ nữ đẹp là đi không nổi. Đây rõ ràng là nhược điểm.
Lục Ngang ném di động sang một bên.
Anh vẫn im lặng hút thuốc.
Hút xong hai điếu thuốc, ấm nước sùng sục sôi lên, khí nóng tỏa ra xung quanh, Lục Ngang rút phích cắm ra xách theo ấm nước chuẩn bị vào nhà. Đột nhiên, anh dừng lại. Đứng trên bậc thềm, Lục Ngang nhìn về phía cổng.
Đó là một cái cổng sắt, hai cánh cổng được gắn chặt một chỗ với nhau, không chút sứt mẻ.
Âm thanh xung quanh vẫn ồn ào, có vẻ không khác gì âm thanh trước đó, thậm chí còn phong phú hơn.
Lục Ngang nhìn chằm chằm cổng sắt, sãi bước chân đi đến. Cầm then cửa, dùng lực nhỏ mở cánh cổng ra ——
Bên ngoài cổng sắt, An An quay đầu lại nhìn.
Ngọn tóc tung bay.
Vẫn là thân hình gầy gò, mặc chiếc váy màu đen ngày hôm qua. Sáng hôm nay, cô mặc thêm chiếc áo khoác rộng bên ngoài. Khóa kéo mở rộng không cài, dường như không hề sợ lạnh.
Sau vai đeo chiếc túi.
Ánh mắt của Lục Ngang vẫn giữ nguyên, như thường lệ vẫn thờ ơ: Cô tới đây làm gì?
An An nhai kẹo cao su, như có như không nhìn anh: Tôi mặt dày tới đây.
Cô nói, nghiêng đầu nhìn thẳng anh, ra vẻ đáng yêu.
Lục Ngang trầm mặt, không nói một lời liền đóng cổng, An An lấy chân ngăn lại ——
Chân cô mảnh khảnh, thon gọn, tùy ý nhấc lên, trông đến lóa mắt. Đôi giày da mũi nhọn bao phủ toàn bộ bàn chân,nhìn lên bắp chân thẳng tắp, mang một sự tùy tính mê hoặc.
An An nói: Tối hôm qua tôi lại gặp lại tên mặt sẹo.
Vậy thì sao? Lục Ngang hỏi lại.
An An tiếp tục kể khổ: Tiền đều bị cướp sạch, tôi hết chỗ để đi rồi.
Đi mà tìm Hồ mập. Lục Ngang nói với cô, hơn nữa còn bình tĩnh phân tích, Nếu cô có thể tìm đến đây, khẳng định đã gặp qua anh ta rồi. Hồ mập là chủ nơi này, đi tìm hắn mà giải quyết.
Người này logic rõ ràng, thật không thể lừa nổi. An An rũ mắt, đá đá hòn đá nhỏ bên chân, nói: Tôi không thể làm chỗ đó được nữa. Anh biết đấy, bố tôi cùng tên sẹo, bọn họ có thể đến câu lạc bộ đêm tìm tôi, chỗ đó không an toàn. Ngừng lại một chút, An An giương mắt nhìn Lục Ngang nói: Tôi chỉ có thể tới tìm anh...... Giọng cô tỏ ra đáng thương, nhìn rất yếu đuối, cả khuôn mặt lúc này nhìn rất thương xót, có vài phần đáng yêu cùng mong chờ.
Vẫn có thể mê hoặc lừa gạt người khác.
Tuy vậy, Lục Ngang vẫn như cũ thờ ơ, không tiếp lời. Giống như ý chí sắt đá.
An An suýt nữa đã hết bản lĩnh. May mắn còn có chiêu cuối. Cô sớm đã tự tìm được cho mình lý do, hỏi Lục Ngang: Anh còn muốn tìm người đi chơi không?
Không cần. Lục Ngang mặt không biểu tình, Tôi có người rồi.
Cái cô Tô Đình đó ư? —— anh có hứng thú với cô ta hả? Tầm mắt cô bỏ qua Lục Ngang, liếc vào bên trong căn nhà, rồi một lần nữa nhìn về phía Lục Ngang. Cô mỉm cười: Nhưng tôi nghe Hồ mập nói, tối hôm qua anh đuổi cô ta đi rồi.
Đôi môi nhỏ đỏ chu lên lanh lợi cực kỳ, cả khuôn mặt tươi cười, đắc ý khiêu khích, tinh ranh vô cùng.
Lục Ngang im lặng, xoay người đi vào.
Trong tay còn xách theo ấm nước, nửa người để trần, lộ ra vòng eo hẹp dài kia.
An An đeo ba lô sau lưng, đi theo phía sau Lục Ngang. Khi cô bước qua cánh cổng sắt, cô vỗ nhẹ vào ngón chân——
Nửa cánh cổng đóng lại.
Đứng ở giữa sân, An An không nhanh không chậm mà đánh giá.
Có một cái sân rộng, một bên là phòng bếp, bên kia là nhà kho chất đầy đống đồ lộn xộn. Bậc thang phía dưới có hai ba cái tàn thuốc, bên cạnh thấm ướt vài giọt nước, còn một đường bị kéo ra. Cô nghĩ anh vừa mới ngồi ở chỗ đó, đun ấm nước kia.
An An nhìn xung quanh một lượt, Lục Ngang lại quay trở ra. Lúc này, anh đã tròng lên người một chiếc áo thun, phía dưới vẫn là chiếc quần dài mặc lúc mở cửa.
Nhìn mặt cô, Lục Ngang trầm mặc hai giây, tựa như không biết phải nói tiếp chuyện gì, An An đã mở miệng, đánh đòn phủ đầu dò hỏi: Tôi có thể ở chỗ này tắm rửa một cái được không?
Không được. Lục Ngang lạnh nhạt cự tuyệt.
An An gãi gãi tóc, kiên trì: Tôi chỉ tắm rửa thôi.
Lục Ngang vẫn kiên trì: Không được.
An An bật cười: Anh sợ cái gì? Chỉ tắm thôi mà cũng không cho, keo kiệt như vậy......
Đừng nghĩ dùng phép khích tướng, Lục Ngang lạnh lùng chọc cô, Đối với tôi vô dụng thôi.
Người đàn ông này...... An An cắn chặt răng, trừng mắt nhìn anh.
Lục Ngang vẫn tỉnh bơ.
An An không thèm quan tâm nữa, cô ném ba lô xuống đất, hai tay kéo khóa cởi áo khoác ném qua một bên.
Chiếc váy màu đen phủ bên trong cơ thể cô, đường cong trên người chạy dài phập phồng.
An An vẫn nói: Tôi chỉ tắm rửa thôi.
Lục Ngang dời ánh mắt, đi đến bên cạnh cái hồ, cầm lấy ly súc miệng, im lặng đánh răng.
Không có ai ngăn cản, An An thuận lợi đi vào trong phòng. Nhà trệt tổng cộng có ba phòng. Ở giữa là phòng khách, câu đối chúc Tết được dán lên tường đã phai màu, bên phải là phòng ngủ, bên trái là phòng vệ sinh. Cô cầm một cái túi nhỏ, đi vào phòng vệ sinh.
Trong phòng vệ sinh vô cùng đơn giản, một đôi dép lê để ở góc tường, bồn rửa mặt cũng chỉ có vài đồ vật, xà phòng, dao cạo râu. Dao cạo râu không phải dao điện, là loại dao cạo đơn giản nhất, lưỡi dao cạo. Nhìn qua trông càng tăng thêm nam tính cho người đàn ông này.
Lẳng lặng nhìn một lát, An An cởi giày, thay dép lê vào. Đôi dép rất lớn, bàn chân cô cực kì nhỏ, lọt hỏm vào bên trong. Đi mỗi bước, giống như trẻ em xâm nhập thế giới của người lớn.
An An nhìn vào gương bắt đầu tháo trang sức, cởi đồ, sau đó tắm rửa một cái triệt để. Hơi nóng bốc lên, làn da cô trở nên hồng nhạt, giống như cánh hoa nhỏ nộn phấn giữa mùa xuân.
Tắt vòi nước, An An tùy tay xoa xoa tóc, và quấn vào trong một chiếc khăn, trong gương lộ ra một khuôn mặt sạch sẽ và trẻ trung.
Nhìn chằm chằm chính mình trong gương, An An quan sát một hồi lâu, cầm lấy túi một bắt đầu trang điểm.
Bút kẻ mắt vừa mới vặn ra, bên ngoài bỗng nhiên nghe được âm thanh vọng vào.
Trong lúc tẩy trang và chuẩn bị tắm, bên ngoài vẫn luôn yên tĩnh không tiếng động, Lục Ngang dường như không tồn tại. Lúc này không giống như thế.
An An lê từng bước chân, lặng lẽ đi đến bên cửa sổ, vén màn cửa lên nhìn.
Mới vừa tắm xong, hơi nước bốc lên che mờ tấm kính, An An thở ra một hơi, dùng bức màn chậm rãi lau khô, ghé sát mặt lên cửa kính nhìn ra.
Bên ngoài, nửa cánh cổng sắt được ai đó mở ra.
Lục Ngang đã mặc chỉnh tề, áo thun cùng quần jean.
Áo thun mềm mại bó sát cơ thể, từ trên vai xuống, tôn lên cơ bắp rắn chắc của anh.
Tầm mắt lướt qua Lục Ngang, An An nhìn về phía người đang đứng ở cổng.
Người đến là một cô gái.
Ngực cô ta rất lớn, trắng và mềm, được khóa lại trong một chiếc váy bó sát, cúc áo phía trên chỉ cài một nút. Chỉ cần mở thêm một nút đó, bộ ngực cô ta có thể đổ ra bất cứ lúc nào.
Dựa vào bộ ngực này, An An nhận ra cô ta, là Tô Đình tối hôm qua.
Hô hấp khẽ kìm nén lại, không hiểu vì quá tò mò hay là gì, An An bắt đầu nhìn lén, ghé áp tai vào muốn nghe xem bọn họ nói gì.
Bên trong và bên ngoài cổng sắt, cả hai đứng đối diện nhau.
Lục Ngang tựa hồ nhíu mày, giơ tay xem thời gian: Sớm như vậy?
Tô Đình lập tức giải thích: Bên này khá vắng người lại không có hàng quán gì cả, em muốn đến sớm một chút, mang theo điểm tâm sáng cho anh. Lại cười: Ngày hôm qua chú Ngũ căn dặn em phải chiếu cố anh thật tốt, em cũng không dám chậm trễ. Khi cô ta vừa nói chuyện, vừa tiến thêm một bước, ngực như muốn dán chặt lên người đàn ông đối diện.
Lục Ngang dừng một chút, xoay người.
Thấy bóng dáng hai người đã gần trong tầm mắt của mình, An An buông bức màn xuống, bình tĩnh đứng trong chốc lát, lại tiếp tục nghe ——
Tô Đình đem đồ ăn đặt trên bàn phòng khách nói: Sao nhà này bẩn vậy, anh Ngang để em quét dọn một chút là sạch ngay.
Lục Ngang cự tuyệt: Không cần.
An An hết nhìn bên ngoài, lại nhìn nhìn bên trong. Cô đem quần áo vừa mới mặc cởi ra, vứt dép sang một bên. Tháo khăn lông đang quấn trên đầu xuống, cô đi đến mở vòi nước, tắm lại một lần nữa.
Trong phút chốc, tiếng nước phòng tắm vang lên.
Tô Đình nháy mắt sửng sốt. Xác nhận là âm thanh này phát ra từ phòng tắm, cô ta xoay đầu xấu hổ hỏi Lục Ngang: Anh Ngang, anh nơi này...... Có người?
Lục Ngang nhấp môi, Ừm một tiếng.
Tô Đình cắn cắn môi, nhìn chằm chăm về phía nhà tắm.
Lúc này mới sáng sớm, liền có người tắm rửa? —— đây là làm cái gì?
Đàn ông với phụ nữ ở với nhau, giống như có thể làm được...... Cũng chính làm chuyện này.
Tô Đình không cam lòng mà nhìn Lục Ngang, lại liếc về phía phòng tắm, tầm mắt hận không thể đem bức tường kia chọc thủng.
An An làm ướt tóc lần nữa.
Cô từ từ vuốt mặt, xoay người tắt vòi nước. Khi bàn tay chạm vào vòi nước, An An dừng lại. Trên cả hai mặt của vòi nước, một bên là nóng, trong khi phía bên kia là lạnh.
An An dừng một chút, đem vòi nước xoay lại.
/27
|