Edit: YanaIshi
Beta: LynCáo HTH
***
Nhiệt độ trong phòng tắm dần dần giảm đi, và ngay sau đó, dòng nước lạnh dội xuống đỉnh đầu An An.
Dòng nước lạnh cơ hồ như xuyên qua làn da vào tận xương cô, An An đứng một lúc lâu, sau đó mới tắt vòi nước, nhanh chóng lau khô người, đi ra ngoài.
Tóc ướt còn dán chặt vào gò má, khí lạnh từ trong lỗ chân lông phảng phất bay ra. An An cầm khăn lau vắt khô, sau đó quấn chặt vào người, rồi mặc quần áo vào. Xách túi trang điểm lên, quay về phía cái gương, cô bắt đầu trang điểm.
Bởi vì quá lạnh, nên sắc mặt của cô không tốt chút nào.
Đôi môi hơi nhếch lên, son môi quét qua quét lại, bây giờ mới lộ vẻ sức sống một ít.
An An lê đôi dép lên, đang muốn đi ra ngoài, đôi dép xoạch một tiếng, liền rơi xuống sàn nhà... An An rũ mắt nhìn nhìn một chút, bàn chân nhỏ từ đôi dép to của đàn ông từ từ rơi xuống, An An trực tiếp đi chân không trên sàn nhà.
Tô Đình vẫn luôn chú ý động tĩnh trong phòng tắm. Khi nghe tiếng nước chảy ào ào, trong lòng cô ta đã không thoải mái, lúc này lại quá mức yên tĩnh, thì cô ta càng không thoải mái hơn nữa. Bực bội liếc nhìn về phía phòng tắm, cô ta lại quay đầu nhìn về hướng Lục Ngang.
Người đàn ông này còn chưa ăn đồ ăn sáng cô ta đem tới, sữa đậu nành, bánh bao vẫn còn để ở trên bàn. Lâu như vậy, Lục Ngang chẳng qua chỉ mới uống một ly nước. Mặt nước ngưng động, duy chỉ có một ít hơi nước nóng chậm rãi bốc lên. Mà anh thì vẫn ngồi thảnh thơi ở kia. Không nói một lời nào, cũng chẳng biết đang suy nghĩ gì.
Tô Đình biết rất rõ, nếu như không phải chú Ngũ an bài, thì cô ta không thể ở đây được. Cô ta nhìn ra được, chú Ngũ và Lục Ngang không hợp nhau. Anh La để cho Lục Ngang tới đây giúp đỡ, chính là muốn tiếp cận công việc của chú Ngũ, tên yêu quái chú Ngũ này, làm sao lại đồng ý được chứ?
Cho nên, chú Ngũ cần người theo dõi Lục Ngang, hơn nữa sau lưng thử thăm dò anh.
Tô Đình chính là con cờ của chú Ngũ.
Chú Ngũ đã đồng ý với cô rằng, chỉ cần cô theo dõi Lục Ngang, thì sẽ cho cô ta tiền.
Sờ sờ lỗ mũi, Tô Đình vẫn còn lén nhìn Lục Ngang.
Kể từ khi gặp được Lục Ngang, trong lòng Tô Đình liền nổi lên một chút tâm tư. Cô ta lớn tuổi rồi, không muốn tiếp tục biểu diễn trên sân khấu của hộp đêm nữa, cô ta muốn nhanh chóng tìm một người đàn ông để ổn định lại cuộc sống, mà Lục Ngang, chính là một sự lựa chọn tốt nhất—— anh là bạn của anh La, sau này khẳng định cuộc sống sẽ rộng mở, từ khuôn mặt đến vóc dáng đều toát lên hương vị nam nhân, vai rộng thắt lưng thẳng, chuyện sinh hoạt khẳng định vô cùng tốt.
Cô ta không muốn để vuột mất anh.
Nghĩ như vậy, Tô Đình liền có cách làm vẹn cả đôi đường. Mỗi ngày cô ta đều chạy qua chú Ngũ báo cáo tình hình, còn Lục Ngang bên này cô ta cũng không muốn buông tay.
Chờ sau khi Lục Ngang tiếp nhận công việc làm ăn của chú Ngũ, cô ta còn lo lắng gì nữa?
Tiền sao, nơi nào mà không có?
Quyết tâm như vậy, Tô Đình lên tiếng, chủ động nói: Anh Ngang, nơi này của chúng em có rất nhiều chỗ đẹp... Biết Lục Ngang không thích chú Ngũ sắp xếp, Tô Đình cố ý tránh chỗ suối nước nóng của chú Ngũ, đang muốn giới thiệu những địa điểm du lịch khác, bên kia, một tiếng cọt kẹt, cửa phòng tắm cuối cùng cũng mở ra.
Chủ đề câu chuyện liền dừng lại, Tô Đình nhìn sang.
Chỉ thấy trong phòng tắm có một cô gái bước ra. Thân hình cao, hơi gầy. Nhìn lướt qua, trước ngựa không có mấy cân thịt, ngược lại đôi chân thẳng tắp. Còn nhỏ tuổi, trên mặt trang điểm hơi dày, kẻ mắt màu đen, son môi đỏ mọng, cả người lộ ra vẻ mị hoặc. Giống như nữ yêu quái ăn thịt Đường Tăng vậy, lại như được nam nhân nào đó bồi bổ từ trong ra ngoài, cô đứng ở đó, chính là xinh đẹp, khoe khoang, thu hút mọi ánh nhìn.
Tô Đình nhất thời cảm thấy quen mặt, nhưng lại không nhớ nổi mình gặp ở đâu rồi, trong chốc lát lại nhạy bén nhận ra nguy hiểm mai phục khắp nơi, đối thủ trước mắt này trẻ hơn cô ta, đẹp hơn cô ta, lại còn chiếm mất cơ hội của cô ta, rõ ràng mạnh mẽ... Nhíu nhíu mày, trong lòng Tô Đình dấy lên cảm giác đề phòng. Khoanh tay lại, cô ta không thoải mái mà mắng An An một câu: Tắm thôi mà cũng lâu như vậy, cho là mình quý hiếm lắm chắc.
Nếu cô ta gây khó trước, An An liền không khách khí.
Cũng không thèm đoái hoài tới Tô Đình, căn bản không thèm tiếp chiêu, An An coi cô ta như người vô hình nói: Lục Ngang, có dép không?
Một quyền này coi như là đánh vào bầu không khí phía trên, Tô Đình nghẹn một lúc, trong ngực không khỏi nén giận lại. Một lần nữa quan sát tỉ mỉ An An, cô ta liền nhận ra —— tiểu yêu tinh trước mặt này, không phải là em gái tối hôm qua ở hộp đêm muốn đoạt mối làm ăn mình đó sao? Không nghĩ tới... nhanh như vậy đã câu được Lục Ngang rồi!
Nghĩ đến tối hôm qua bị Lục Ngang đuổi đi oan ức, Tô Đình càng nghĩ càng giận dữ, nhìn về phía An An ánh mắt bộc lộ không tốt.
Ngược lại An An không thèm để ý chút nào, tâm tình bình tĩnh.
Lục Ngang, có dép không? Cô vẫn hỏi lại.
Lục Ngang ngước mắt, nhìn sang.
Cửa phòng tắm hơi tối, đôi chân trần An An đi trên sàn nhà. Trên nền xi măng cũ kĩ có vài ổ gà màu xám tro, cùng tôn lên đôi chân cô, tựa như công chúa cao ngạo, trắng noãn cực kỳ.
Lục Ngang nói: Bên trong không phải có sao?
An An nói: Tôi không tìm được.
Lục Ngang nhìn chằm chằm cô, hàm ý cảnh cáo. An An cũng không sợ anh, đón nhận ánh mắt của Lục Ngang, vẫn kiên trì nói: Tôi không tìm được. Lục Ngang im lặng đứng dậy, bước đến. Đi đến gần, An An mới nhường đường một ít, Lục Ngang liền đi vào trong phòng tắm.
Không nhìn thấy.
Trận đầu giao chiến đầu tiên hoàn toàn thất bại, Tô Đình nhất thời giận tím mặt, giận đến nổi cuộn chặt bàn tay lại, trong giây lát âm thầm suy tính tiểu yêu tinh này đến tột cùng ở đâu chui ra vậy, lại không hiểu quy tắc như thế!
Trong phòng tắm, An An mới vừa tắm xong, hơi nước ẩm ướt phả vào mặt, cũng không cảm thấy bực bội, ngược lại, bầu không khí thật thoải mái. Trên mặt nền còn có dấu chân nhỏ cô để lại, một, hai dấu chân.
Lục Ngang xoay người liếc nhìn An An một cái.
Mà An An lại thản nhiên như không.
Lục Ngang quay mặt lại.
Đôi dép được xưng không tìm được đang nằm trong góc tường.
Anh đi tới. Mặt trên đôi dép ướt nhẹp, ở dưới còn nhỏ vài giọt nước.
Lục Ngang cúi người xuống, dùng hai ngón tay nhấc đôi dép lên.
Nhét vào bên chân An An.
An An lúc này mới mang vào, nhẹ nhàng tiến lên, đem người nọ chặn lại ở trong phòng tắm.
Trong nháy mắt không gian dường như chật hẹp, không khí ẩm ướt giống như bị nhiễu loạn, dòng nước chảy không ngừng. Có một ít tia ánh sáng phản chiếu vào trong phòng, có thể thấy vài hạt bụi đang bay luẩn quẩn trên không trung, cuốn vào giữa hai người, lượn qua lượn lại. Vô hình như đan dệt lại thành một sợi dây, dây dưa vòng quanh căn phòng.
Lục Ngang rũ mắt xuống.
Nghênh đón trước mắt anh, là khuôn mặt đầy vẻ mị hoặc, vô cùng xinh đẹp, hơn nữa giống như đang khát máu. Đôi môi kia đỏ mọng, so với sơn trà sau núi còn xinh đẹp hơn nhiều, mềm mại. Dùng đầu ngón tay bóp một cái, chỉ sợ bóp ra nước. Kẻ mắt hết lần này đến lần khác vẫn luôn dùng màu đen, giương nanh múa vuốt, trông rất phô trương thanh thế.
Lục Ngang thờ ơ, vẫn bình tĩnh hỏi cô: Cô có ý gì?
Anh biết mà! An An trả lời lại.
Tôi không biết. Lục Ngang vẫn bình tĩnh nói.
Thân hình cao lớn của anh, liên tục nhàn nhạt rót âm thanh vào tai cô, mang theo hứng thú từ trên cao nhìn xuống. Giống như bất kể An An nói gì đi chăng nữa, anh đều hờ hững chỉ đứng xem cuộc vui, tư thế như không thèm quan tâm đến.
Cô gái xinh đẹp hướng Lục Ngang trừng mắt nhìn, An An vô lại nhắc nhở anh: Tôi đối với anh quấn mãi không rời. Cô vừa nói vừa mỉm cười.
Lục Ngang mặt không đổi liếc nhìn cô một cái, định cất bước rời đi, nhưng An An lại không để cho anh đi, bước đến trước mặt Lục Ngang chặn lại, thậm chí còn dính sát vào người anh.
Lục Ngang.
An An nói: Hình như tôi bị cảm rồi, nhức đầu quá.
Ồ.
Lục Ngang cười lạnh, hơn nữa không khách khí chút nào chọc thủng cô: Buổi sáng còn tắm được, không phải đùa rất vui sao?
Bị vạch trần như vậy, mặt An An vẫn không đổi. Chỉ vào vòi sen phía sau lưng anh, bình tĩnh nói: Hình như bị hư rồi, anh xem này. Ngón tay An An khẽ đụng vào vòi nước lạnh, cô nhẹ nhàng nhấc lên——
Trong nháy mắt nước lạnh dội xuống.!
Bên trong phòng tắm đột nhiên vang lên tiếng nước chảy ào ào, Tô Đình sợ hết hồn. Cô ta vẫn luốn đứng ở bên ngoài chờ, cố gắng nghiêng đầu lắng nghe động tĩnh ở bên trong phòng. Nhưng đứng lâu như vậy, vẫn không nghe được bọn họ đang nói cái gì, bây giờ đột nhiên nghe tiếng nước chảy, Tô Đình lập tức đứng lên —— bọn họ ở bên trong đang làm cái gì vậy?!
Chẳng lẽ ban ngày ban mặt còn muốn tắm uyên ương hả?
Chết tiệt, con chó này!
Tô Đình không thể nhẫn nhịn được nữa, nhanh chóng hướng đến phòng tắm, nhưng mới đi được vài bước, thì bên trong tiếng nước chảy bỗng nhiên dừng lại. Cô ta lúng túng đứng ở đó, ôm đầu nhìn về phía phòng tắm.
Giữa căn phòng rất lạnh, phòng tắm rất tối.
Mặc dù cánh cửa kia đang mở, nhưng ở trong như một thế giới khác và cô ta không thể đi vào được.
Chỉ cần nghe một qua, Tô Đình cũng biết, hai người trong đó... có cài gì đó không thích hợp, hơn nữa cũng không bình thường. Cô ta dường như không có lý do gì đã thua thêm lần nữa.
Suy nghĩ một chút, không phải đã ngủ rồi sao? Cái này có là gì?
Tô Đình bỗng nhiên thản nhiên.
Bên trong, nước ở vòi sen vẫn còn chảy tí tách, nhỏ vài giọt.
Lục Ngang tắt vòi nước, xoay người lại, trầm mặc nhìn chằm chằm An An.
Khi ánh mắt bén nhọn của anh từ từ dò xét, An An vẫn thản nhiên. Tiếp tục quay trở lại câu chuyện, cô nói: Anh xem, có phải bị hư rồi không? , không một chút sợ hãi nào.
Người đàn ông trước mặt đột nhiên bị tạc một ít nước lạnh lên người. Tóc anh hơi ngắn, bởi vì bị hắt nước, nên sợi tóc dựng thẳng đứng lên. Có vài giọt nước chảy dọc xuống gò má, có vài giọt lại rơi trên mí mắt của anh, khẽ nháy mắt một cái, liền rơi xuống đất. Nửa thân áo thun bị ướt đẫm. Áo dán chặt vào lồng ngực của anh, lộ đường cong cường tráng, còn có cơ bụng săn chắc, uốn lượn, tràn đầy sự kềm chế xen lẫn với mùi hóc môn của đàn ông.
Đùa rất vui phải không? Lục Ngang lạnh lùng hỏi.
An An ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh.
Cô có biết mình đang làm gì không? Lục Ngang vẫn cứ lạnh lùng nói.
An An nói: Tôi biết.
Không, cô căn bản không biết gì.
Giống như một câu tuyên án, Lục Ngang vừa nói, vừa chậm rãi cúi người xuống.
Giây phút này, giống như có hai thứ gì đó không giống nhau. Như trong cơ thể anh đang tích góp một luồng sức mạnh, hoặc như một con dã thú đang cô chịu đựng giơ móng vuốt ra vậy. Khuôn mặt của anh càng lúc càng lạnh lùng, cũng chậm rãi chiếm một tầng bản chất khát máu.
An An thấp hơn anh một cái đầu, Lục Ngang cúi đầu cứ như vậy nhìn An An. Dựa gần như vậy, hoàn toàn chèn ép cô, bốn mắt nhìn nhau.
Bàn tay Lục Ngang bóp chặt lấy cổ của cô, từ từ bóp thật chặt, chặt thêm nữa.
Anh vững vàng nhìn chằm chằm cô.
Sức của anh, mạnh đến nổi, như đang bóp con kiến trong lòng bàn tay vậy, có thể dễ dàng bóp chết nó.
An An không hề lui về sau, cũng không có giẫy giụa.
Cô vẫn nhìn thẳng anh, hô hấp có chút phập phồng.
Ngón tay của người đàn ông di chuyển di chuyển qua lại trước cổ cô, cuối cùng giữ nguyên ở đó.
Trụ ở đó, vẫn tiếp tục siết chặt cổ cô.
Lần này, vẫn là như vậy.
Giống như hắn thích chỗ này vậy.
Cổ An An đang bị bóp chặt, thì từ từ được thả lỏng.
Đầu ngón tay Lục Ngang lại nhẹ nhàng siết lại. Lần này nhẹ hơn lúc nãy, nhưng mỗi lần anh bóp một cái, thì đụng vào cái cổ mềm mại của cô. Cũng không thoải mái, An An bị ép ngửa mặt lên, nhịp tim có chút đập nhanh.
Đây mới là sức mạnh của anh, thuộc về người đàn ông rất mạnh mẽ.
Anh có thể nhanh chóng tìm được nhược điểm của cô, hơn nữa không khách khí chút nào để cho cô chịu đau đớn, để cho cô hít thở không thông, để cho cô lùi bước.
Sức lực hai người chênh nhau rất nhiều.
Biết mình đang làm gì không?
Lục Ngang lại lạnh lùng hỏi lần nữa.
Đôi mắt người đàn ông này rất đen, hoàn toàn nhìn không thấy đáy, đúng là người lạnh lùng, hơn nữa còn rất vô tình.
Anh yêu cầu câu trả lời khẳng định.
Nhìn chăm chú vào anh: Biết. Dừng lại một chút, cô nói: Tôi quấn mãi không buông.
Biết rồi thì cút xa một chút!
Lục Ngang không chút khách khí
Buông tay ra, anh đứng thẳng dậy, cất bước rời đi.
Thân hình Lục Ngang rất cao, lúc đi ngang qua người An An, không một chút do dự.
An An trừng mắt nhìn, giơ tay lên,vẫn túm chặt góc áo của anh. Kiên nhẫn lại còn ngoan cố.
Lục Ngang quay đầu lại.
Cứ như vậy là muốn ngủ với tôi sao? Anh lạnh lùng hỏi, không một chút tình cảm nào.
Beta: LynCáo HTH
***
Nhiệt độ trong phòng tắm dần dần giảm đi, và ngay sau đó, dòng nước lạnh dội xuống đỉnh đầu An An.
Dòng nước lạnh cơ hồ như xuyên qua làn da vào tận xương cô, An An đứng một lúc lâu, sau đó mới tắt vòi nước, nhanh chóng lau khô người, đi ra ngoài.
Tóc ướt còn dán chặt vào gò má, khí lạnh từ trong lỗ chân lông phảng phất bay ra. An An cầm khăn lau vắt khô, sau đó quấn chặt vào người, rồi mặc quần áo vào. Xách túi trang điểm lên, quay về phía cái gương, cô bắt đầu trang điểm.
Bởi vì quá lạnh, nên sắc mặt của cô không tốt chút nào.
Đôi môi hơi nhếch lên, son môi quét qua quét lại, bây giờ mới lộ vẻ sức sống một ít.
An An lê đôi dép lên, đang muốn đi ra ngoài, đôi dép xoạch một tiếng, liền rơi xuống sàn nhà... An An rũ mắt nhìn nhìn một chút, bàn chân nhỏ từ đôi dép to của đàn ông từ từ rơi xuống, An An trực tiếp đi chân không trên sàn nhà.
Tô Đình vẫn luôn chú ý động tĩnh trong phòng tắm. Khi nghe tiếng nước chảy ào ào, trong lòng cô ta đã không thoải mái, lúc này lại quá mức yên tĩnh, thì cô ta càng không thoải mái hơn nữa. Bực bội liếc nhìn về phía phòng tắm, cô ta lại quay đầu nhìn về hướng Lục Ngang.
Người đàn ông này còn chưa ăn đồ ăn sáng cô ta đem tới, sữa đậu nành, bánh bao vẫn còn để ở trên bàn. Lâu như vậy, Lục Ngang chẳng qua chỉ mới uống một ly nước. Mặt nước ngưng động, duy chỉ có một ít hơi nước nóng chậm rãi bốc lên. Mà anh thì vẫn ngồi thảnh thơi ở kia. Không nói một lời nào, cũng chẳng biết đang suy nghĩ gì.
Tô Đình biết rất rõ, nếu như không phải chú Ngũ an bài, thì cô ta không thể ở đây được. Cô ta nhìn ra được, chú Ngũ và Lục Ngang không hợp nhau. Anh La để cho Lục Ngang tới đây giúp đỡ, chính là muốn tiếp cận công việc của chú Ngũ, tên yêu quái chú Ngũ này, làm sao lại đồng ý được chứ?
Cho nên, chú Ngũ cần người theo dõi Lục Ngang, hơn nữa sau lưng thử thăm dò anh.
Tô Đình chính là con cờ của chú Ngũ.
Chú Ngũ đã đồng ý với cô rằng, chỉ cần cô theo dõi Lục Ngang, thì sẽ cho cô ta tiền.
Sờ sờ lỗ mũi, Tô Đình vẫn còn lén nhìn Lục Ngang.
Kể từ khi gặp được Lục Ngang, trong lòng Tô Đình liền nổi lên một chút tâm tư. Cô ta lớn tuổi rồi, không muốn tiếp tục biểu diễn trên sân khấu của hộp đêm nữa, cô ta muốn nhanh chóng tìm một người đàn ông để ổn định lại cuộc sống, mà Lục Ngang, chính là một sự lựa chọn tốt nhất—— anh là bạn của anh La, sau này khẳng định cuộc sống sẽ rộng mở, từ khuôn mặt đến vóc dáng đều toát lên hương vị nam nhân, vai rộng thắt lưng thẳng, chuyện sinh hoạt khẳng định vô cùng tốt.
Cô ta không muốn để vuột mất anh.
Nghĩ như vậy, Tô Đình liền có cách làm vẹn cả đôi đường. Mỗi ngày cô ta đều chạy qua chú Ngũ báo cáo tình hình, còn Lục Ngang bên này cô ta cũng không muốn buông tay.
Chờ sau khi Lục Ngang tiếp nhận công việc làm ăn của chú Ngũ, cô ta còn lo lắng gì nữa?
Tiền sao, nơi nào mà không có?
Quyết tâm như vậy, Tô Đình lên tiếng, chủ động nói: Anh Ngang, nơi này của chúng em có rất nhiều chỗ đẹp... Biết Lục Ngang không thích chú Ngũ sắp xếp, Tô Đình cố ý tránh chỗ suối nước nóng của chú Ngũ, đang muốn giới thiệu những địa điểm du lịch khác, bên kia, một tiếng cọt kẹt, cửa phòng tắm cuối cùng cũng mở ra.
Chủ đề câu chuyện liền dừng lại, Tô Đình nhìn sang.
Chỉ thấy trong phòng tắm có một cô gái bước ra. Thân hình cao, hơi gầy. Nhìn lướt qua, trước ngựa không có mấy cân thịt, ngược lại đôi chân thẳng tắp. Còn nhỏ tuổi, trên mặt trang điểm hơi dày, kẻ mắt màu đen, son môi đỏ mọng, cả người lộ ra vẻ mị hoặc. Giống như nữ yêu quái ăn thịt Đường Tăng vậy, lại như được nam nhân nào đó bồi bổ từ trong ra ngoài, cô đứng ở đó, chính là xinh đẹp, khoe khoang, thu hút mọi ánh nhìn.
Tô Đình nhất thời cảm thấy quen mặt, nhưng lại không nhớ nổi mình gặp ở đâu rồi, trong chốc lát lại nhạy bén nhận ra nguy hiểm mai phục khắp nơi, đối thủ trước mắt này trẻ hơn cô ta, đẹp hơn cô ta, lại còn chiếm mất cơ hội của cô ta, rõ ràng mạnh mẽ... Nhíu nhíu mày, trong lòng Tô Đình dấy lên cảm giác đề phòng. Khoanh tay lại, cô ta không thoải mái mà mắng An An một câu: Tắm thôi mà cũng lâu như vậy, cho là mình quý hiếm lắm chắc.
Nếu cô ta gây khó trước, An An liền không khách khí.
Cũng không thèm đoái hoài tới Tô Đình, căn bản không thèm tiếp chiêu, An An coi cô ta như người vô hình nói: Lục Ngang, có dép không?
Một quyền này coi như là đánh vào bầu không khí phía trên, Tô Đình nghẹn một lúc, trong ngực không khỏi nén giận lại. Một lần nữa quan sát tỉ mỉ An An, cô ta liền nhận ra —— tiểu yêu tinh trước mặt này, không phải là em gái tối hôm qua ở hộp đêm muốn đoạt mối làm ăn mình đó sao? Không nghĩ tới... nhanh như vậy đã câu được Lục Ngang rồi!
Nghĩ đến tối hôm qua bị Lục Ngang đuổi đi oan ức, Tô Đình càng nghĩ càng giận dữ, nhìn về phía An An ánh mắt bộc lộ không tốt.
Ngược lại An An không thèm để ý chút nào, tâm tình bình tĩnh.
Lục Ngang, có dép không? Cô vẫn hỏi lại.
Lục Ngang ngước mắt, nhìn sang.
Cửa phòng tắm hơi tối, đôi chân trần An An đi trên sàn nhà. Trên nền xi măng cũ kĩ có vài ổ gà màu xám tro, cùng tôn lên đôi chân cô, tựa như công chúa cao ngạo, trắng noãn cực kỳ.
Lục Ngang nói: Bên trong không phải có sao?
An An nói: Tôi không tìm được.
Lục Ngang nhìn chằm chằm cô, hàm ý cảnh cáo. An An cũng không sợ anh, đón nhận ánh mắt của Lục Ngang, vẫn kiên trì nói: Tôi không tìm được. Lục Ngang im lặng đứng dậy, bước đến. Đi đến gần, An An mới nhường đường một ít, Lục Ngang liền đi vào trong phòng tắm.
Không nhìn thấy.
Trận đầu giao chiến đầu tiên hoàn toàn thất bại, Tô Đình nhất thời giận tím mặt, giận đến nổi cuộn chặt bàn tay lại, trong giây lát âm thầm suy tính tiểu yêu tinh này đến tột cùng ở đâu chui ra vậy, lại không hiểu quy tắc như thế!
Trong phòng tắm, An An mới vừa tắm xong, hơi nước ẩm ướt phả vào mặt, cũng không cảm thấy bực bội, ngược lại, bầu không khí thật thoải mái. Trên mặt nền còn có dấu chân nhỏ cô để lại, một, hai dấu chân.
Lục Ngang xoay người liếc nhìn An An một cái.
Mà An An lại thản nhiên như không.
Lục Ngang quay mặt lại.
Đôi dép được xưng không tìm được đang nằm trong góc tường.
Anh đi tới. Mặt trên đôi dép ướt nhẹp, ở dưới còn nhỏ vài giọt nước.
Lục Ngang cúi người xuống, dùng hai ngón tay nhấc đôi dép lên.
Nhét vào bên chân An An.
An An lúc này mới mang vào, nhẹ nhàng tiến lên, đem người nọ chặn lại ở trong phòng tắm.
Trong nháy mắt không gian dường như chật hẹp, không khí ẩm ướt giống như bị nhiễu loạn, dòng nước chảy không ngừng. Có một ít tia ánh sáng phản chiếu vào trong phòng, có thể thấy vài hạt bụi đang bay luẩn quẩn trên không trung, cuốn vào giữa hai người, lượn qua lượn lại. Vô hình như đan dệt lại thành một sợi dây, dây dưa vòng quanh căn phòng.
Lục Ngang rũ mắt xuống.
Nghênh đón trước mắt anh, là khuôn mặt đầy vẻ mị hoặc, vô cùng xinh đẹp, hơn nữa giống như đang khát máu. Đôi môi kia đỏ mọng, so với sơn trà sau núi còn xinh đẹp hơn nhiều, mềm mại. Dùng đầu ngón tay bóp một cái, chỉ sợ bóp ra nước. Kẻ mắt hết lần này đến lần khác vẫn luôn dùng màu đen, giương nanh múa vuốt, trông rất phô trương thanh thế.
Lục Ngang thờ ơ, vẫn bình tĩnh hỏi cô: Cô có ý gì?
Anh biết mà! An An trả lời lại.
Tôi không biết. Lục Ngang vẫn bình tĩnh nói.
Thân hình cao lớn của anh, liên tục nhàn nhạt rót âm thanh vào tai cô, mang theo hứng thú từ trên cao nhìn xuống. Giống như bất kể An An nói gì đi chăng nữa, anh đều hờ hững chỉ đứng xem cuộc vui, tư thế như không thèm quan tâm đến.
Cô gái xinh đẹp hướng Lục Ngang trừng mắt nhìn, An An vô lại nhắc nhở anh: Tôi đối với anh quấn mãi không rời. Cô vừa nói vừa mỉm cười.
Lục Ngang mặt không đổi liếc nhìn cô một cái, định cất bước rời đi, nhưng An An lại không để cho anh đi, bước đến trước mặt Lục Ngang chặn lại, thậm chí còn dính sát vào người anh.
Lục Ngang.
An An nói: Hình như tôi bị cảm rồi, nhức đầu quá.
Ồ.
Lục Ngang cười lạnh, hơn nữa không khách khí chút nào chọc thủng cô: Buổi sáng còn tắm được, không phải đùa rất vui sao?
Bị vạch trần như vậy, mặt An An vẫn không đổi. Chỉ vào vòi sen phía sau lưng anh, bình tĩnh nói: Hình như bị hư rồi, anh xem này. Ngón tay An An khẽ đụng vào vòi nước lạnh, cô nhẹ nhàng nhấc lên——
Trong nháy mắt nước lạnh dội xuống.!
Bên trong phòng tắm đột nhiên vang lên tiếng nước chảy ào ào, Tô Đình sợ hết hồn. Cô ta vẫn luốn đứng ở bên ngoài chờ, cố gắng nghiêng đầu lắng nghe động tĩnh ở bên trong phòng. Nhưng đứng lâu như vậy, vẫn không nghe được bọn họ đang nói cái gì, bây giờ đột nhiên nghe tiếng nước chảy, Tô Đình lập tức đứng lên —— bọn họ ở bên trong đang làm cái gì vậy?!
Chẳng lẽ ban ngày ban mặt còn muốn tắm uyên ương hả?
Chết tiệt, con chó này!
Tô Đình không thể nhẫn nhịn được nữa, nhanh chóng hướng đến phòng tắm, nhưng mới đi được vài bước, thì bên trong tiếng nước chảy bỗng nhiên dừng lại. Cô ta lúng túng đứng ở đó, ôm đầu nhìn về phía phòng tắm.
Giữa căn phòng rất lạnh, phòng tắm rất tối.
Mặc dù cánh cửa kia đang mở, nhưng ở trong như một thế giới khác và cô ta không thể đi vào được.
Chỉ cần nghe một qua, Tô Đình cũng biết, hai người trong đó... có cài gì đó không thích hợp, hơn nữa cũng không bình thường. Cô ta dường như không có lý do gì đã thua thêm lần nữa.
Suy nghĩ một chút, không phải đã ngủ rồi sao? Cái này có là gì?
Tô Đình bỗng nhiên thản nhiên.
Bên trong, nước ở vòi sen vẫn còn chảy tí tách, nhỏ vài giọt.
Lục Ngang tắt vòi nước, xoay người lại, trầm mặc nhìn chằm chằm An An.
Khi ánh mắt bén nhọn của anh từ từ dò xét, An An vẫn thản nhiên. Tiếp tục quay trở lại câu chuyện, cô nói: Anh xem, có phải bị hư rồi không? , không một chút sợ hãi nào.
Người đàn ông trước mặt đột nhiên bị tạc một ít nước lạnh lên người. Tóc anh hơi ngắn, bởi vì bị hắt nước, nên sợi tóc dựng thẳng đứng lên. Có vài giọt nước chảy dọc xuống gò má, có vài giọt lại rơi trên mí mắt của anh, khẽ nháy mắt một cái, liền rơi xuống đất. Nửa thân áo thun bị ướt đẫm. Áo dán chặt vào lồng ngực của anh, lộ đường cong cường tráng, còn có cơ bụng săn chắc, uốn lượn, tràn đầy sự kềm chế xen lẫn với mùi hóc môn của đàn ông.
Đùa rất vui phải không? Lục Ngang lạnh lùng hỏi.
An An ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh.
Cô có biết mình đang làm gì không? Lục Ngang vẫn cứ lạnh lùng nói.
An An nói: Tôi biết.
Không, cô căn bản không biết gì.
Giống như một câu tuyên án, Lục Ngang vừa nói, vừa chậm rãi cúi người xuống.
Giây phút này, giống như có hai thứ gì đó không giống nhau. Như trong cơ thể anh đang tích góp một luồng sức mạnh, hoặc như một con dã thú đang cô chịu đựng giơ móng vuốt ra vậy. Khuôn mặt của anh càng lúc càng lạnh lùng, cũng chậm rãi chiếm một tầng bản chất khát máu.
An An thấp hơn anh một cái đầu, Lục Ngang cúi đầu cứ như vậy nhìn An An. Dựa gần như vậy, hoàn toàn chèn ép cô, bốn mắt nhìn nhau.
Bàn tay Lục Ngang bóp chặt lấy cổ của cô, từ từ bóp thật chặt, chặt thêm nữa.
Anh vững vàng nhìn chằm chằm cô.
Sức của anh, mạnh đến nổi, như đang bóp con kiến trong lòng bàn tay vậy, có thể dễ dàng bóp chết nó.
An An không hề lui về sau, cũng không có giẫy giụa.
Cô vẫn nhìn thẳng anh, hô hấp có chút phập phồng.
Ngón tay của người đàn ông di chuyển di chuyển qua lại trước cổ cô, cuối cùng giữ nguyên ở đó.
Trụ ở đó, vẫn tiếp tục siết chặt cổ cô.
Lần này, vẫn là như vậy.
Giống như hắn thích chỗ này vậy.
Cổ An An đang bị bóp chặt, thì từ từ được thả lỏng.
Đầu ngón tay Lục Ngang lại nhẹ nhàng siết lại. Lần này nhẹ hơn lúc nãy, nhưng mỗi lần anh bóp một cái, thì đụng vào cái cổ mềm mại của cô. Cũng không thoải mái, An An bị ép ngửa mặt lên, nhịp tim có chút đập nhanh.
Đây mới là sức mạnh của anh, thuộc về người đàn ông rất mạnh mẽ.
Anh có thể nhanh chóng tìm được nhược điểm của cô, hơn nữa không khách khí chút nào để cho cô chịu đau đớn, để cho cô hít thở không thông, để cho cô lùi bước.
Sức lực hai người chênh nhau rất nhiều.
Biết mình đang làm gì không?
Lục Ngang lại lạnh lùng hỏi lần nữa.
Đôi mắt người đàn ông này rất đen, hoàn toàn nhìn không thấy đáy, đúng là người lạnh lùng, hơn nữa còn rất vô tình.
Anh yêu cầu câu trả lời khẳng định.
Nhìn chăm chú vào anh: Biết. Dừng lại một chút, cô nói: Tôi quấn mãi không buông.
Biết rồi thì cút xa một chút!
Lục Ngang không chút khách khí
Buông tay ra, anh đứng thẳng dậy, cất bước rời đi.
Thân hình Lục Ngang rất cao, lúc đi ngang qua người An An, không một chút do dự.
An An trừng mắt nhìn, giơ tay lên,vẫn túm chặt góc áo của anh. Kiên nhẫn lại còn ngoan cố.
Lục Ngang quay đầu lại.
Cứ như vậy là muốn ngủ với tôi sao? Anh lạnh lùng hỏi, không một chút tình cảm nào.
/27
|