Mùa hè năm ấy dường như đặc biệt đến sớm, mới đầu tháng sáu, toàn bộ thành phố đều mang cái không khí oi bức khó chịu.
Cổng trường trung học Lộc Thành, lúc này đông nghịt người, hàng trăm cái đầu trần đang di chuyển trong nắng chói chàng như muốn thiêu nướng cả nửa tộc người này, nóng cùng nắng nhứng tất cả đều như cũ nín thở chờ đợi tiếng còi cuối cùng.
Chờ đợi thật lâu, như trời hạn đợi mưa, rốt cuộc âm thanh tất cả chờ mong cũng vang lên, cả đám đông trong nháy mắt như vỡ tung cùng hò reo.
Trường học mấy ngày nay vốn yên tĩnh, luôn bị bao trùm bởi không khí căng thẳng, giờ đây như ong vỡ tổ, kết thúc kỳ thi đại học, các sĩ tử như trút được gánh nặng, hưng phấn cùng nhau thảo luận đáp án, kế hoạch hưởng thụ kỳ nghỉ hè cuối cùng của đời học sinh, những kế hoạch phát triển trong tương lai,...
Chỉ chốt lát, cả dòng người ồ ạt từ cổng trường đổ ra, trải qua hai ngày căng thẳng đầu óc, tàn phá tinh thần những thanh thiếu niên này như chin được thả ra khỏi lồng, cùng bạn bè cười nói vui vẻ, chen chúc mà ra.
“Tống Gia Dương—— Tống Gia Dương ——”
Trong đám đông, hai nữ sinh đang vô cùng phấn khích vừa kêu to vừa chạy đến gần, hai cô đi hai bên sánh bước cố gắng bắt kịp bước chân của một nam sinh.
Một nam sinh cao to nhưng dáng vẻ hơi gầy, dung mạo anh tuấn ôn hòa, khóe miệng cười rộ cong lên, giống như hương vị ấm áp của ánh mặt trời.
Hắn thu hồi ánh mắt đang nhìn quanh bốn phía, điềm đạm gật đầu chào hỏi lại hai nữa sinh kia.
“Tống Gia Dương, cậu thi thế nào?” Một trong hai nữ sinh mỉm cười hỏi han quan tâm.
“Còn phải hỏi sao? Cậu còn đi hỏi người đứng đầu thành tích lớp mình ba năm liền sao?” Cô gái còn lại liền tranh lời.
“Đó là thành tích trong lớp, đương nhiên ai cũng biết, nhưng đây là kỳ thi đại học quan trọng, không biết Gia Dương và Diệp Sơ Hiểu ai sẽ là thủ khoa trường mình đây?”
Tống Gia Dương từ cười đáp trả nhưng từ chối cho ý kiến: “Kỳ thực đề thi lần này cũng không khác biệt mấy với những gì thầy cô đã ôn tập cho chúng ta, mình cũng cố hết sức mà làm, còn kết quả rốt cuộc thế nào, làm sao đoán trước được.”
Hai cô gái không biết có thực sự hiểu ý trong lời nói của hắn không, nhưng vẫn thấy hắn đang tìm lý do thoái thát câu trả lời, tóm lại là vẫn cười ha ha hỏi thêm vài câu cho qua chuyện, rồi lại vui vẻ tìm mấy bạn học khác.
Tống Gia Dương vẫn đứng đó quay đầu đầu nhìn lại phía cổng trường đám đông vẫn không ngừng tuôn ra từng dòng người, nhưng mãi vẫn không phát hiện được bóng dáng mà hắn muốn thấy, trong lòng có chút mất mát.
Không hiểu sao trong lòng tức giận, nhìn thêm hồi lâu hắn mới xoay đi, nhìn sang bên đường đã thấy một chiếc xe cảnh sát đậu sát vệ đường, đứng cạnh xe là một thanh niên ước chừng hai bảy hai tám tuổi mặc thường phục hướng đến hắn vẫy vẫy tay: “Gia Dương, bên này.”
Tống Gia Dương ngơ ngác một chút, chạy sang, ngạc nhiên hỏi: “Cậu, sao cậu lại ở đây?”
Thẩm Đồng xoa nhẹ đầu tóc ngắn ngủn của hắn vui vẻ: “Xú tiểu tử, thi thế nào rồi?”
Tống Gia Dương cười vui vẻ: “Cậu đoán thử xem?”
“Đương nhiên là không thành vấn đề rồi!” Thẩm Đồng chui vào ngồi ở vị trí lái xe, “Biết ba mẹ con không rảnh đến cổ vũ tinh thần cho con, vì thế cậu đây vừa kết thúc ca trực liền đến an ủi thằng nhóc như con đây.”
Tống Gia Dương ngắt lời: “Đợi cuộc thi kết thúc mới đến thì xem ra cũng không có thành ý rồi.”
Thẩm Đồng nghe thế bật cười, nhưng thấy tên tiểu tử kia vẫn đứng cạnh cửa xe chưa ngồi vào, liền bóp kèn thúc giục: “Nhanh lên xe, xe cậu đang dùng là xe công, nếu bị người nào thấy ghen ghét báo lên trên thì thảm đấy.”
Tống Gia Dương kêu lên một tiếng, rốt cuộc cũng chậm rãi mở cửa xe ngồi vào, nhưng vẫn cố nghiêng đầu nhìn về phí cổng trường, đám đông từng tốp hai ba người vẫn còn đi ra không ngớt.
“Nhìn cái gì thế?” Thẫm Đồng vỗ nhẹ ót hắn một cái, chuẩn bị khởi động xe.
“Không có gì.” Tống Gia Dương lẩm bẩm một tiếng, bỗng nhiên đôi mắt sàn rỡ lên, vội vàng nói, “Cậu khoan lái xe đi!”
Lúc này phía cổng trường đã thưa thớt người.
Thực dễ khiến cho người ta chú ý đến dáng người côi cút một mình kia, phía sau cùng đám đông là một nữ sinh mặc chiếc áo sơ mi trắng. Là người đi ra cuối cùng, cô bé vẫn chậm rãi thong dong nhưng không giấu được vẻ phấn khích.
Mộ nữ sinh trắng nõn cùng với gương mặt có chút ngây ngô dễ thương, thái độ hết sức bình thản, ánh mắt trầm tĩnh, rõ ràng đang đứng giữa đám đông ồn ào, lại như đang ở chốn hoang sơ không người, tựa hồ mọi ồn ào xung quang cách xa cô hằng hà sa số.
Dường như bị lạc giữa núi rừng nhưng giữa cái nắng tháng sau này thì vẫn có chút nóng nực, cô gái hơi nheo nheo đôi mắt, tay trái giơ lên che vầng tráng thanh tú. Nhưng sau đó vài giây, cô nàng đã buông tay xuống, hai mắt hoàn toàn nhắm lại, ngửa đầu lên tròi, để ánh nắng cứ tùy ý chiếu vào gương mặt trắng hồng kia.
Sau mộ lát, khóe miệng lanh lùng của cô bé chậm rãi cong lên, lộ ra hàm răng trắng xinh.
Tống Gia Dương trong lòng xao động, lồng ngực có gì đó cứ nhảy lên xuống thình thịch, đầu óc thì trống rỗng.
Cô gái cũng không biết, chính mình lúc này trở thành bức tranh tuyệt đẹp khiến người nào đó cứ mãi ngắm nhìn.
Hình ảnh ấy cứ thế ghi sâu trong tâm trí thiếu niên mười tám tuổi kia, trở thành mộ dấu ấn sâu đậm, mãi đến nhiều năm sau đó hắn vẫn nhớ mãi như in hình ảnh một cô gái trong chạng vạng trong nắng chiều ngày hạ nóng bức, khẽ nở một nụ cuời nhàn nhạt.
Thẩm Đồng nghiêng người qua, theo hướng ánh mắt cháu trai xuyên qua cửa kính mà nhìn đến, dừng lại trên nguời một cô bé đang đứng lẳng lặng giữa đám đông, chợt hiểu rõ, bật cười vỗ vào lưng Tống Gia Dương đầy ngụ ý: “Xú tiểu tử, yêu rồi sao?”
Tống Gia Dương không đáp lại lời cậu mình, hiện tại chỉ chuẩn bị mở cửa bước xuống. Nhưng cửa còn chưa mở. Cô gái đang đứng dưới ánh mặt tròi kia bỗng nhiên mở to mắt, thu hồi nụ cười hiếm thấy, trở về vẻ lạnh lùng quen thuộc, mặt nhưng chưa từng có chút thay đổi nào vội vàng rời người đi.
Tống Gia Dương có chút thất vọng, dừng động tác rồi buông hẳn tay, ủ rũ xoay người ngồi lại vào xe.
Thẩm Dồng bật cười: “Sao lại không đuổi theo đến nhà người ta? Đã để ý người ta từ khi nào? Khi nào dẫn về ra mắt đây? Chuyện này kể cả với cậu con cũng không nói sao?”
Tống Gia Dương liếc mắt một cái: “Bát tự còn chưa biết rõ nữa là! Hơn nữa, cậu không phải đều giống ba mẹ, một mực ngăn cản chuyện yêu đương sớm sao?”
Thẩm Đồng khởi động xe, sờ sờ cằm gật đầu: “Đúng vậy! Bất quá hiện tại cũng đã thi địa học xong, con cũng đã mười tám rồi, cậu đây trăm phần trăm ủng hộ sự nghiệp tìm người yêu của con.”
Tống Gia Dương cười nhạo, lại nhăn mặt dặn dò: “Hiện tại cậu đừng để lộ gì với mẹ con đấy, bà thật sự rất phiền phức.”
Thẩm Đồng nhíu mày: “Không thành vấn đề, cậu luôn luôn đứng cùng chuyến tuyến với con mà.” Hắn dừng một chút, vừa đánh tay lái vừa hỏi: “Con thật sự muốn theo học đại học trong nước sao? Ba mẹ con luôn hy vọng con có thể đi du học đấy.”
Tống Gia Dương hai tay gối lên sau đầu lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, không cho lời nói của cậu mình là đúng: “Đương nhiên. Con theo ý nguyện của họ học ngành luật, sau khi tốt nghiệp cũng theo mong muốn của họ sẽ làm trong hệ thống tư pháp vì thế việc họ ở đâu bọn họ ngay cả điểm ấy cũng phải nhường một bước cho con. Nhưng mà, theo học ngành luật và các thể chế pháp luật, du học không phải là lựa chọn chiếm ưu thế, ba mẹ so với con còn hiểu rõ điều này hơn mà.”
Thẩm Đồng liếc nhìn cậu thiếu niên trẻ tuổi gương mặt đầy kiên định, trêu chọc: “Đừng nói với cậu một phần cũng vì cô bé vừa rồi đó nha?!”
Tống Gia Dương lộ ra một tia thay đổi, cười mà không nói.
Cổng trường trung học Lộc Thành, lúc này đông nghịt người, hàng trăm cái đầu trần đang di chuyển trong nắng chói chàng như muốn thiêu nướng cả nửa tộc người này, nóng cùng nắng nhứng tất cả đều như cũ nín thở chờ đợi tiếng còi cuối cùng.
Chờ đợi thật lâu, như trời hạn đợi mưa, rốt cuộc âm thanh tất cả chờ mong cũng vang lên, cả đám đông trong nháy mắt như vỡ tung cùng hò reo.
Trường học mấy ngày nay vốn yên tĩnh, luôn bị bao trùm bởi không khí căng thẳng, giờ đây như ong vỡ tổ, kết thúc kỳ thi đại học, các sĩ tử như trút được gánh nặng, hưng phấn cùng nhau thảo luận đáp án, kế hoạch hưởng thụ kỳ nghỉ hè cuối cùng của đời học sinh, những kế hoạch phát triển trong tương lai,...
Chỉ chốt lát, cả dòng người ồ ạt từ cổng trường đổ ra, trải qua hai ngày căng thẳng đầu óc, tàn phá tinh thần những thanh thiếu niên này như chin được thả ra khỏi lồng, cùng bạn bè cười nói vui vẻ, chen chúc mà ra.
“Tống Gia Dương—— Tống Gia Dương ——”
Trong đám đông, hai nữ sinh đang vô cùng phấn khích vừa kêu to vừa chạy đến gần, hai cô đi hai bên sánh bước cố gắng bắt kịp bước chân của một nam sinh.
Một nam sinh cao to nhưng dáng vẻ hơi gầy, dung mạo anh tuấn ôn hòa, khóe miệng cười rộ cong lên, giống như hương vị ấm áp của ánh mặt trời.
Hắn thu hồi ánh mắt đang nhìn quanh bốn phía, điềm đạm gật đầu chào hỏi lại hai nữa sinh kia.
“Tống Gia Dương, cậu thi thế nào?” Một trong hai nữ sinh mỉm cười hỏi han quan tâm.
“Còn phải hỏi sao? Cậu còn đi hỏi người đứng đầu thành tích lớp mình ba năm liền sao?” Cô gái còn lại liền tranh lời.
“Đó là thành tích trong lớp, đương nhiên ai cũng biết, nhưng đây là kỳ thi đại học quan trọng, không biết Gia Dương và Diệp Sơ Hiểu ai sẽ là thủ khoa trường mình đây?”
Tống Gia Dương từ cười đáp trả nhưng từ chối cho ý kiến: “Kỳ thực đề thi lần này cũng không khác biệt mấy với những gì thầy cô đã ôn tập cho chúng ta, mình cũng cố hết sức mà làm, còn kết quả rốt cuộc thế nào, làm sao đoán trước được.”
Hai cô gái không biết có thực sự hiểu ý trong lời nói của hắn không, nhưng vẫn thấy hắn đang tìm lý do thoái thát câu trả lời, tóm lại là vẫn cười ha ha hỏi thêm vài câu cho qua chuyện, rồi lại vui vẻ tìm mấy bạn học khác.
Tống Gia Dương vẫn đứng đó quay đầu đầu nhìn lại phía cổng trường đám đông vẫn không ngừng tuôn ra từng dòng người, nhưng mãi vẫn không phát hiện được bóng dáng mà hắn muốn thấy, trong lòng có chút mất mát.
Không hiểu sao trong lòng tức giận, nhìn thêm hồi lâu hắn mới xoay đi, nhìn sang bên đường đã thấy một chiếc xe cảnh sát đậu sát vệ đường, đứng cạnh xe là một thanh niên ước chừng hai bảy hai tám tuổi mặc thường phục hướng đến hắn vẫy vẫy tay: “Gia Dương, bên này.”
Tống Gia Dương ngơ ngác một chút, chạy sang, ngạc nhiên hỏi: “Cậu, sao cậu lại ở đây?”
Thẩm Đồng xoa nhẹ đầu tóc ngắn ngủn của hắn vui vẻ: “Xú tiểu tử, thi thế nào rồi?”
Tống Gia Dương cười vui vẻ: “Cậu đoán thử xem?”
“Đương nhiên là không thành vấn đề rồi!” Thẩm Đồng chui vào ngồi ở vị trí lái xe, “Biết ba mẹ con không rảnh đến cổ vũ tinh thần cho con, vì thế cậu đây vừa kết thúc ca trực liền đến an ủi thằng nhóc như con đây.”
Tống Gia Dương ngắt lời: “Đợi cuộc thi kết thúc mới đến thì xem ra cũng không có thành ý rồi.”
Thẩm Đồng nghe thế bật cười, nhưng thấy tên tiểu tử kia vẫn đứng cạnh cửa xe chưa ngồi vào, liền bóp kèn thúc giục: “Nhanh lên xe, xe cậu đang dùng là xe công, nếu bị người nào thấy ghen ghét báo lên trên thì thảm đấy.”
Tống Gia Dương kêu lên một tiếng, rốt cuộc cũng chậm rãi mở cửa xe ngồi vào, nhưng vẫn cố nghiêng đầu nhìn về phí cổng trường, đám đông từng tốp hai ba người vẫn còn đi ra không ngớt.
“Nhìn cái gì thế?” Thẫm Đồng vỗ nhẹ ót hắn một cái, chuẩn bị khởi động xe.
“Không có gì.” Tống Gia Dương lẩm bẩm một tiếng, bỗng nhiên đôi mắt sàn rỡ lên, vội vàng nói, “Cậu khoan lái xe đi!”
Lúc này phía cổng trường đã thưa thớt người.
Thực dễ khiến cho người ta chú ý đến dáng người côi cút một mình kia, phía sau cùng đám đông là một nữ sinh mặc chiếc áo sơ mi trắng. Là người đi ra cuối cùng, cô bé vẫn chậm rãi thong dong nhưng không giấu được vẻ phấn khích.
Mộ nữ sinh trắng nõn cùng với gương mặt có chút ngây ngô dễ thương, thái độ hết sức bình thản, ánh mắt trầm tĩnh, rõ ràng đang đứng giữa đám đông ồn ào, lại như đang ở chốn hoang sơ không người, tựa hồ mọi ồn ào xung quang cách xa cô hằng hà sa số.
Dường như bị lạc giữa núi rừng nhưng giữa cái nắng tháng sau này thì vẫn có chút nóng nực, cô gái hơi nheo nheo đôi mắt, tay trái giơ lên che vầng tráng thanh tú. Nhưng sau đó vài giây, cô nàng đã buông tay xuống, hai mắt hoàn toàn nhắm lại, ngửa đầu lên tròi, để ánh nắng cứ tùy ý chiếu vào gương mặt trắng hồng kia.
Sau mộ lát, khóe miệng lanh lùng của cô bé chậm rãi cong lên, lộ ra hàm răng trắng xinh.
Tống Gia Dương trong lòng xao động, lồng ngực có gì đó cứ nhảy lên xuống thình thịch, đầu óc thì trống rỗng.
Cô gái cũng không biết, chính mình lúc này trở thành bức tranh tuyệt đẹp khiến người nào đó cứ mãi ngắm nhìn.
Hình ảnh ấy cứ thế ghi sâu trong tâm trí thiếu niên mười tám tuổi kia, trở thành mộ dấu ấn sâu đậm, mãi đến nhiều năm sau đó hắn vẫn nhớ mãi như in hình ảnh một cô gái trong chạng vạng trong nắng chiều ngày hạ nóng bức, khẽ nở một nụ cuời nhàn nhạt.
Thẩm Đồng nghiêng người qua, theo hướng ánh mắt cháu trai xuyên qua cửa kính mà nhìn đến, dừng lại trên nguời một cô bé đang đứng lẳng lặng giữa đám đông, chợt hiểu rõ, bật cười vỗ vào lưng Tống Gia Dương đầy ngụ ý: “Xú tiểu tử, yêu rồi sao?”
Tống Gia Dương không đáp lại lời cậu mình, hiện tại chỉ chuẩn bị mở cửa bước xuống. Nhưng cửa còn chưa mở. Cô gái đang đứng dưới ánh mặt tròi kia bỗng nhiên mở to mắt, thu hồi nụ cười hiếm thấy, trở về vẻ lạnh lùng quen thuộc, mặt nhưng chưa từng có chút thay đổi nào vội vàng rời người đi.
Tống Gia Dương có chút thất vọng, dừng động tác rồi buông hẳn tay, ủ rũ xoay người ngồi lại vào xe.
Thẩm Dồng bật cười: “Sao lại không đuổi theo đến nhà người ta? Đã để ý người ta từ khi nào? Khi nào dẫn về ra mắt đây? Chuyện này kể cả với cậu con cũng không nói sao?”
Tống Gia Dương liếc mắt một cái: “Bát tự còn chưa biết rõ nữa là! Hơn nữa, cậu không phải đều giống ba mẹ, một mực ngăn cản chuyện yêu đương sớm sao?”
Thẩm Đồng khởi động xe, sờ sờ cằm gật đầu: “Đúng vậy! Bất quá hiện tại cũng đã thi địa học xong, con cũng đã mười tám rồi, cậu đây trăm phần trăm ủng hộ sự nghiệp tìm người yêu của con.”
Tống Gia Dương cười nhạo, lại nhăn mặt dặn dò: “Hiện tại cậu đừng để lộ gì với mẹ con đấy, bà thật sự rất phiền phức.”
Thẩm Đồng nhíu mày: “Không thành vấn đề, cậu luôn luôn đứng cùng chuyến tuyến với con mà.” Hắn dừng một chút, vừa đánh tay lái vừa hỏi: “Con thật sự muốn theo học đại học trong nước sao? Ba mẹ con luôn hy vọng con có thể đi du học đấy.”
Tống Gia Dương hai tay gối lên sau đầu lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, không cho lời nói của cậu mình là đúng: “Đương nhiên. Con theo ý nguyện của họ học ngành luật, sau khi tốt nghiệp cũng theo mong muốn của họ sẽ làm trong hệ thống tư pháp vì thế việc họ ở đâu bọn họ ngay cả điểm ấy cũng phải nhường một bước cho con. Nhưng mà, theo học ngành luật và các thể chế pháp luật, du học không phải là lựa chọn chiếm ưu thế, ba mẹ so với con còn hiểu rõ điều này hơn mà.”
Thẩm Đồng liếc nhìn cậu thiếu niên trẻ tuổi gương mặt đầy kiên định, trêu chọc: “Đừng nói với cậu một phần cũng vì cô bé vừa rồi đó nha?!”
Tống Gia Dương lộ ra một tia thay đổi, cười mà không nói.
/36
|