Tân Hồ là một khu phố không mấy sầm uất của thành phố Lộc Thành, tuy rằng kêu là “Tân Hồ” nhưng xem qua chẳng có điểm nào mới mẻ. Xung quanh lại mọc lên biết bao khu phố trung lưu lẫn cao cấp, phat triển rất nhanh chóng, khiến nó càng bị lãng quên.
Ở ngã tư đường đọng đầy nước dơ bẩn, phòng óc cũ nát, sống trong tầng lớp lao động thấp nhất xã hội cũng hỗ tạp đủ loại người. Đây cũng chính là nơi diệp Sơ Hiểu sinh ra và lớn lên suốt mười tám năm qua, cô vô cùng chán ghét nơi này.
Tại sao lại chán ghét ư?
Có lẽ là do cái đền thờ nho nhỏ rách nát nằm đầu thôn, cũng có thể là trong thôn có những con đường nhỏ luôn tản ra mùi tanh tưởi khó chịu, hoặc là do cửa hàng tạp hóa gần nhà luôn huyên náo tiếng những người phụ nữ suốt ngày mặc những bộ quần áo trong nhà ngồi đó mà đánh bài, cô còn chán ghét mấy tên côn đồ kiêu ngạo đáng khinh, cùng với tiệm massage nữ rẻ tiền phía dưới lầu.
Đây là một trong những lý do Diệp Sơ Hiểu ghét Tân Hồ.
Nhưng là cô sinh ra không nhàm ngày lành tháng tốt, sinh mệnh hèn mọn này không thể chóng lại, mối liên hệ với cái vùng đất nghèo nàn này cứ thế mà dây dưa không dứt được.
Vì thế, một Diệp Sơ Hiểu mười tám tuổi có một điều hổ thẹn tự trong lòng mà không nói nên lời.
Bởi vì chán ghét nơi này, ngay khi bước vào cao trung Diệp Sơ Hiểu đã chọn ra ngoài ở trọ, dù trường của cô chỉ cách Tân Hồ ba mươi phút đi bộ.
Nhưng hôm nay không biết là do đã lâu khồng về nhà, hay là sau khi cuộc thi vào đại học kết thúc, có kết quả cô sẽ chân chính nói lời từ biệt với nơi này mà từ trường đi thẳng về nhà. Diệp Sơ Hiểu xuống xe, chiếc xe buýt lập tức phun khói mù bỏ lại cô ở đằng sau. Từ trước đền giờ, đây là lần đầu tiên cô không còn cảm thấy ghét cái trạm xe buýt cũ kĩ cùng làn khói đen kia, cơ hồ thậm chí có chút thoải m, thong dong rảo bước.
Đi đến đầu thôn, Diệp Sơ Hiểu nhìn lướt qua đền thờ cũ nát, ngay cả ngay cổng đền có cái biển đề hai chữ “Tân Hồ” giờ cũng chỉ còn chỏng chơ một chữ, coi như không giống như xưa bày ra bộ mặt đàng ghét.
Nhưng mà, tâm tình Diệp Sơ Hiểu tốt chẳng được bao lâu, khi cô đi vào đền thờ bỗng chốc lại như rơi xuống đáy cốc.
Diệp Sơ Hiểu dừng lại ở cửa đền, nhìn xa xa thấy được một người đàn ông xa lạ nhưng bóng dáng có phần quen thuộc đi đến gần cô.
Người đàn ông này nhìn qua độ khoảng ngoài năm mươi, thân thể lam lũ, người gầy như que củi, đôi mắt đục ngầu bỗng trở nên sáng ngời, một tay vẫy vẫy hướng cô, tay kia khó chịu chà chà cái mũi.
“Hiểu Hiểu, ba cuối cùng cũng tìm được con rồi!” Diệp Kiến chạy đến trước mặt cô, bước chân dồn dập, hơi thở phì phò. Nói xong lại gãi gãi cái mũi, không ngừng hít thở thật mạnh, đôi mắt dường như không khống chế được mà sắp chảy nước mắt.
Diệp Sơ Hiểu chán ghét nhìn người đàn ông trước mặt, tình huống này trong lòng cô thật rất rõ. Rõ ràng đang là trời tháng sáu nóng nực, nhưng lòng Diệp Sơ Hiểu bây giờ so với mùa đông lạnh giá còn khắc nghiệt hơn.
“Tôi không có chuyện gì nói với ông.” Diệp Sơ Hiểu lạnh lùng nói với ba mình, chuẩn bị quay đầu tránh mặt ông ta.
“Hiểu Hiểu, con làm sao vậy? Ba tốt xấu cũng là ba của con mà.” Diệp Kiến chạy đến nắm chặt cánh tay cô, tay kia vẫn xoa xoa cái mũi đầy lông, “Mẹ con là con đàn bà đê tiện, đi theo tên họ Trì giàu có kia, vậy mà ta đây hỏi xin bà ấy vài trăm tệ cũng không cho, lại còn kêu tên thối tha họ Trì cho người đuổi ta đi.”
Diệp Sơ Hiểu gạt mạnh tay ông ta ra, lạnh giọng nhắc nhở: “Ông và mẹ tôi hai người đã ly hôn rồi, không còn liên quan gì với nhau.”
“Ly hôn thì đã sao? Ba đây hỏi xin có vài trăm tệ tiêu xài thì mẹ nó đều mặc kệ ba sao.” Diệp Kiến rốt cục cũng không nhịn được liền quát rống lên, nhưng rồi vội vàng hạ thấp giọng nhỏ nhẹ: “Hiểu Hiểu, ba là ba con, con đừng giống như mẹ con thấy khó mà không giúp. Ba gần đây có mối làm ăn, con cho ba mượn ít tiền để xoay sở nhé.”
“Tôi không có tiền!” Diệp Sơ Hiểu tức giận hét lên, định vội chạy đi, nhưng chưa kịp đã bị hắn bắt lấy túi văn phòng phẩm đang cầm trong tay giật mạnh.
Gã đàn ông xấu xa kia không để ý đến sự kháng cự của cô, một tay vừa đoạt lấy túi văn phòng phẩm, lục tìm bên trong ngăn nhỏ có vài đồng tiền lẻ, chỉ khoảng hai mươi tệ cũng bị hắn móc lấy. Nhưng dường như vẫn còn quá ít nên Diệp Kiến không thương tiếc xốc ngược cả túi đem sách vở, bút thước đem đổ ra mặt đất, ngồi xổm xuống rốt cuộc cũng mò thêm hai đồng bạc lẻ.
Diệp Sơ Hiểu mờ mịt nhìn người đàn ông đang ngồi trên đất kia, khóc không ra nước mắt, trong lòng trống rỗng, chỉ còn trơ ra đó một nỗi buồn bã cùng tuyệt vọng không nói nên lời.
Tình huống này không phải lần đầu tiên cô gặp phải, nhưng vẫn không khỏi khiến lòng Diệp Sơ Hiểu có chút bi ai.
Ở ngã tư đường đọng đầy nước dơ bẩn, phòng óc cũ nát, sống trong tầng lớp lao động thấp nhất xã hội cũng hỗ tạp đủ loại người. Đây cũng chính là nơi diệp Sơ Hiểu sinh ra và lớn lên suốt mười tám năm qua, cô vô cùng chán ghét nơi này.
Tại sao lại chán ghét ư?
Có lẽ là do cái đền thờ nho nhỏ rách nát nằm đầu thôn, cũng có thể là trong thôn có những con đường nhỏ luôn tản ra mùi tanh tưởi khó chịu, hoặc là do cửa hàng tạp hóa gần nhà luôn huyên náo tiếng những người phụ nữ suốt ngày mặc những bộ quần áo trong nhà ngồi đó mà đánh bài, cô còn chán ghét mấy tên côn đồ kiêu ngạo đáng khinh, cùng với tiệm massage nữ rẻ tiền phía dưới lầu.
Đây là một trong những lý do Diệp Sơ Hiểu ghét Tân Hồ.
Nhưng là cô sinh ra không nhàm ngày lành tháng tốt, sinh mệnh hèn mọn này không thể chóng lại, mối liên hệ với cái vùng đất nghèo nàn này cứ thế mà dây dưa không dứt được.
Vì thế, một Diệp Sơ Hiểu mười tám tuổi có một điều hổ thẹn tự trong lòng mà không nói nên lời.
Bởi vì chán ghét nơi này, ngay khi bước vào cao trung Diệp Sơ Hiểu đã chọn ra ngoài ở trọ, dù trường của cô chỉ cách Tân Hồ ba mươi phút đi bộ.
Nhưng hôm nay không biết là do đã lâu khồng về nhà, hay là sau khi cuộc thi vào đại học kết thúc, có kết quả cô sẽ chân chính nói lời từ biệt với nơi này mà từ trường đi thẳng về nhà. Diệp Sơ Hiểu xuống xe, chiếc xe buýt lập tức phun khói mù bỏ lại cô ở đằng sau. Từ trước đền giờ, đây là lần đầu tiên cô không còn cảm thấy ghét cái trạm xe buýt cũ kĩ cùng làn khói đen kia, cơ hồ thậm chí có chút thoải m, thong dong rảo bước.
Đi đến đầu thôn, Diệp Sơ Hiểu nhìn lướt qua đền thờ cũ nát, ngay cả ngay cổng đền có cái biển đề hai chữ “Tân Hồ” giờ cũng chỉ còn chỏng chơ một chữ, coi như không giống như xưa bày ra bộ mặt đàng ghét.
Nhưng mà, tâm tình Diệp Sơ Hiểu tốt chẳng được bao lâu, khi cô đi vào đền thờ bỗng chốc lại như rơi xuống đáy cốc.
Diệp Sơ Hiểu dừng lại ở cửa đền, nhìn xa xa thấy được một người đàn ông xa lạ nhưng bóng dáng có phần quen thuộc đi đến gần cô.
Người đàn ông này nhìn qua độ khoảng ngoài năm mươi, thân thể lam lũ, người gầy như que củi, đôi mắt đục ngầu bỗng trở nên sáng ngời, một tay vẫy vẫy hướng cô, tay kia khó chịu chà chà cái mũi.
“Hiểu Hiểu, ba cuối cùng cũng tìm được con rồi!” Diệp Kiến chạy đến trước mặt cô, bước chân dồn dập, hơi thở phì phò. Nói xong lại gãi gãi cái mũi, không ngừng hít thở thật mạnh, đôi mắt dường như không khống chế được mà sắp chảy nước mắt.
Diệp Sơ Hiểu chán ghét nhìn người đàn ông trước mặt, tình huống này trong lòng cô thật rất rõ. Rõ ràng đang là trời tháng sáu nóng nực, nhưng lòng Diệp Sơ Hiểu bây giờ so với mùa đông lạnh giá còn khắc nghiệt hơn.
“Tôi không có chuyện gì nói với ông.” Diệp Sơ Hiểu lạnh lùng nói với ba mình, chuẩn bị quay đầu tránh mặt ông ta.
“Hiểu Hiểu, con làm sao vậy? Ba tốt xấu cũng là ba của con mà.” Diệp Kiến chạy đến nắm chặt cánh tay cô, tay kia vẫn xoa xoa cái mũi đầy lông, “Mẹ con là con đàn bà đê tiện, đi theo tên họ Trì giàu có kia, vậy mà ta đây hỏi xin bà ấy vài trăm tệ cũng không cho, lại còn kêu tên thối tha họ Trì cho người đuổi ta đi.”
Diệp Sơ Hiểu gạt mạnh tay ông ta ra, lạnh giọng nhắc nhở: “Ông và mẹ tôi hai người đã ly hôn rồi, không còn liên quan gì với nhau.”
“Ly hôn thì đã sao? Ba đây hỏi xin có vài trăm tệ tiêu xài thì mẹ nó đều mặc kệ ba sao.” Diệp Kiến rốt cục cũng không nhịn được liền quát rống lên, nhưng rồi vội vàng hạ thấp giọng nhỏ nhẹ: “Hiểu Hiểu, ba là ba con, con đừng giống như mẹ con thấy khó mà không giúp. Ba gần đây có mối làm ăn, con cho ba mượn ít tiền để xoay sở nhé.”
“Tôi không có tiền!” Diệp Sơ Hiểu tức giận hét lên, định vội chạy đi, nhưng chưa kịp đã bị hắn bắt lấy túi văn phòng phẩm đang cầm trong tay giật mạnh.
Gã đàn ông xấu xa kia không để ý đến sự kháng cự của cô, một tay vừa đoạt lấy túi văn phòng phẩm, lục tìm bên trong ngăn nhỏ có vài đồng tiền lẻ, chỉ khoảng hai mươi tệ cũng bị hắn móc lấy. Nhưng dường như vẫn còn quá ít nên Diệp Kiến không thương tiếc xốc ngược cả túi đem sách vở, bút thước đem đổ ra mặt đất, ngồi xổm xuống rốt cuộc cũng mò thêm hai đồng bạc lẻ.
Diệp Sơ Hiểu mờ mịt nhìn người đàn ông đang ngồi trên đất kia, khóc không ra nước mắt, trong lòng trống rỗng, chỉ còn trơ ra đó một nỗi buồn bã cùng tuyệt vọng không nói nên lời.
Tình huống này không phải lần đầu tiên cô gặp phải, nhưng vẫn không khỏi khiến lòng Diệp Sơ Hiểu có chút bi ai.
/36
|