Ngày hôm sau, lúc Diệp Sơ Hiểu vừa đến Chu gia, liền thấy vẻ mặt nóng như lửa đốt của Tống Gia Dương đang chờ sẵn ở cửa, nhưng sau khi cậu ta nhìn thấy Diệp Sơ Hiểu, liền thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ta có chút áy náy nói: Ngày hôm qua sau khi mình rời đi vẫn lo lắng sợ cậu có chuyện gì! Mình thật hối hận lúc ấy nghe lời cậu, đáng nhẽ phải đưa cậu về đến nhà.
Diệp Sơ Hiểu bật cười: Mình không có việc gì, những người đó là mấy tên côn đồ của Tân Hồ, thường hay gây chuyện, nhưng mọi người từ bé đều biết nhau rồi, sẽ không thật sự làm gì mình đâu.
Tống Gia Dương gật đầu, lại hỏi: Bọn họ thường hay tìm cậu gây chuyện sao?
Diệp Sơ Hiểu ừ một tiếng thuận miệng nói: Bọn họ cả ngày đều chơi bời lêu lổng, lúc này cũng muốn tìm chút chuyện để làm, không gây chuyện với mình, thì sẽ là gây chuyện với người khác thôi.
Tống Gia Dương suy nghĩ một hồi, thừa dịp lúc Diệp Sơ Hiểu chuẩn bị giảng bải cho cặp song sinh, cầm di động lén lút đi ra ban công. Sau một lát, cậu ta đi vào, trên mặt đầy vẻ đắc ý: Mình vừa gọi điện cho cậu mình, cậu ấy nói gần đây cục cảnh sát đang làm nghiêm lắm, sẽ tìm bắt vài tên côn đồ làm gương. Mấy tên côn đồ ở Tân hồ đó, gần đây hẳn là sẽ không lại tìm cậu gây chuyện đâu.
Diệp Sơ Hiểu cũng không để lời nói của cậu ta trong lòng, mãi đến mấy ngày sau, cô mỗi ngày về nhà cũng chưa từng gặp lại bóng dáng hội người Trì Tuấn đó, mới biết được Tống Gia Dương không phải là ăn nói lung tung.
Mà cô lại không thể không lại cảm thán, sinh ra trong hoàn cảnh ưu tú thật là tốt.
Không nhìn thấy bọn người Trì Tuấn làm tâm tình Diệp Sơ Hiểu trở nên dễ chịu, khoan khoái. Mối quan hệ cùng Tống Gia Dương, cũng dần dần thay đổi, từ bối rối lúc ban đầu, cả hai đều tự nhiên hơn.
Tuy rằng không giống như tình yêu mãnh liệt nồng cháy trong tiểu thuyết ngôn tình, nhưng tình yêu lúc mười tám tuổi đại khái chính là, ngẫu nhiên nắm tay cũng sẽ ngây ngô mờ mịt mà đỏ mặt.
Nhưng những ngày tốt đẹp như thế này, thật sự ngắn ngủi, năm ngày sau khi chính thức yêu đương liền kết thúc rồi.
Vài ngày đó, thời gian cô ở cùng Tống Gia Dương cũng càng ngày càng dài, buổi chiều, cậu ta cũng không trực tiếp đưa Diệp Sơ Hiểu về nhà, mà mang cô đi ăn cơm bên ngoài, rồi mới lề mà lề mề ngồi trên xe bus đưa cô về.
Ngày đó, lúc đến Tân Hồ, cũng là bảy tám giờ rồi, sắc trời đã đen thấu.
Vùng này tuy là có đèn đường, nhưng cách mấy chục thước mới có một cái, hơn nữa đèn đường ở đây đã sớm bị tro bụi bịt kín thật dày, hàng năm lại không có ai để ý lau rửa, ánh sáng tự nhiên không thế nào tốt được, thậm chí còn có một ít đã hỏng do lâu ngày.
Tới đường cái, Tống Gia Dương trước sau như một lưu luyến không rời nắm lấy tay Diệp Sơ Hiểu, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
Diệp Sơ Hiểu vốn tưởng rằng cậu ta cũng giống như những lần trước, nắm tay cô biểu đạt một chút không muốn rời, liền bỏ ra.
Không nghĩ rằng, Tống Gia Dương nhìn cô gái dưới ánh đèn đường trước mắt này, khuôn mặt thanh lệ, đôi mắt như bảo thạch, đôi môi đơn bạc thanh tú, hormone thiếu niên đột nhiên tăng cao, cả người nhịn không được run run tiến đến.
Cậu ta cũng không có biện pháp kiềm chế.
Cậu ta cúi đầu xuống, hướng tới đôi môi chính mình không biết mơ tới bao nhiêu lần trong mộng.
Diệp Sơ Hiểu nhìn khuôn mặt đang từ từ dán sát vào mình, tim đập như sấm, có chút sợ hãi, có chút khẩn trương, cũng có chút ngượng ngùng, nhưng không hề né tránh.
Tống Gia Dương hơi thở đặc biệt sạch sẽ, cô cũng không chán ghét, ngược lại, thậm chí còn có chút hấp dẫn làm cô rục rịch .
Đúng lúc cô nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận nụ hôn đầu tiên trong đời, xung quanh bỗng nhiên vang lên tiếng huýt sáo không có ý tốt quen thuộc.
Hai người đều ngẩn ra, hai khuôn mặt lúc này tuy rằng chỉ cách nhau có mấy cm, những cũng chỉ có thể đành chịu tách ra.
Diệp Sơ Hiểu cùng Tống Gia Dương quay đầu sang, nhìn thấy ba người từ phía đối diện đi tới.
Đây là ba tên lưu manh nổi tiếng nhất Tân Hồn, cũng là ba kẻ Diệp Sơ Hiểu chán ghét nhất vài chục năm nay.
Trì Tuấn cùng hai anh em của hắn Chu Hạo cùng Trương Uy.
Chu Hạo xì một tiếng khinh miệt: Còn tưởng rằng thanh cao lắm, thế mà trên đường cái cũng cho người ta hôn! Sao không cởi quần áo trực tiếp làm đi!
Diệp Sơ Hiểu không thể nhịn được nữa: Chu Hạo, miệng anh sạch sẽ chút đi!
Cô làm được, tôi không thể! Chu Hạo hôm nay không biết vì sao cực kỳ tức giận.
Diệp Sơ Hiểu tức đến sắc mặt trắng bệch, đẩy đẩy Tống Gia Dương: Cậu trở về đi! Không cần để ý đến bọn họ!
Tống Gia Dương ước chừng là có kinh nghiệm lần trước, biết bọn lưu manh này sẽ không làm gì Diệp Sơ Hiểu, cũng liền biết nghe lời xoay người, chuẩn bị rời đi.
Nào biết cậu ta vừa động bước, Chu Hạo cùng Trương Uy rất nhanh tiến lên, trực tiếp ngăn câu ta lại: Tiểu bạch kiểm, còn muốn chạy? Không dễ dàng như vậy đâu!
Các anh muốn làm gì? Tống Gia Dương nhìn hai tên côn đồ trước mặt, mi tâm nhăn lại, không hờn giận nói.
Tiểu tử thối! Chu Hạo hùng hùng hổ hổ mở miệng, Anh em tao vài ngày trước bị cảnh sát tìm cớ gây sự, định tội giam vài ngày, con mẹ nó đừng nghĩ ông đây không biết là ai giở trò quỷ? Có phải nghĩ rằng có thân thích trong cục cảnh sát liền rất giỏi! Nói cho mày biết, nơi này là địa bàn của Tân Hồ bọn tao, chính mày tự đưa đến cửa, ông đây hôm nay dù thế nào cũng không cho mày rời khỏi!
Tống Gia Dương dù hơi sửng sốt, nhưng trên mặt vẫn chưa lộ vẻ sợ hãi, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói: Các anh gây sự bị bắt, chẳng qua là cảnh sát chấp hành pháp luật làm theo việc công, nếu các anh không phạm tội, cảnh sát cũng không có biện pháp bắt các anh!
Vãi nha! Mẹ nó mày còn dám nói à! Chu Hạo nhảy dựng lên chỉ vào mặt Tống Gia Dương.
Mắt thấy hắn muốn động thủ, Diệp Sơ Hiểu nhìn thoáng qua Trì Tuấn thờ ơ bên cạnh, chạy nhanh đem Tống Gia Dương kéo ra từng bước, khẩn trương nói: Chu Hạo, anh đừng có làm càn!
Chu Hạo ghét bỏ nhìn cô một cái: Diệp Sơ Hiểu, cô tránh xa ông đây một chút, ông đây không đánh con gái, nhưng nếu ngộ thương thì tự chịu. Tôi hôm nay sẽ cho cô xem xem, tên tiểu bạch kiểm này cô tìm được này, đức hạnh của nó là gì!
Diệp Sơ Hiểu một thấy bọn họ định làm thật, nhất thời sợ cực kỳ. Cô không thể tưởng tượng được Tống Gia Dương bị những người này đánh, càng thêm không thể chấp nhận được việc chàng trai sống an nhàn sung sướng này, bởi vì chính mình mà gặp tai bay vạ gió.
Cô vội vàng quay sang người bên cạnh đang không chút để ý hút thuốc kia: Trì Tuấn, anh để Tống Gia Dương đi đi, có chuyện gì nói với tôi là được!
Trì Tuấn cách cô nửa thước, thổi một ngụm khói về phía cô: Nói với cô? Nói thế nào? Đánh cô? Nhưng chúng ta chưa bao giờ đánh con gái! Tên nhóc này hại Hạo tử cùng Đại Uy bọn họ phải ngồi trong cục cảnh sát vài ngày, cô nói bọn họ có thể dễ dàng quên đi sao?
Trì Tuấn! Diệp Sơ Hiểu giọng điệu mang theo một tia cầu xin, Cầu xin anh đừng làm khó dễ cậu ấy.
Chu Hạo không kiên nhẫn phất tay: Cô tránh xa ông đây một chút, hôm nay ông đây không giáo huấn thằng nhãi này một chút, sẽ không mang họ Chu.
Mà lúc này Diệp Sơ Hiểu chỉ có một lòng tin, chính là vô luận như thế nào cũng phải bảo vệ Tống Gia Dương. Chuyện của cô và cậu ta đang tốt đẹp như thể, không thể bị loại địa phương dơ bẩn Tân Hồ này hủy hoại.
Nàng che ở trước mặt Tống Gia Dương, quật cường ngẩng đầu: Tôi sẽ không cho các anh tổn thương cậu ấy!
Kiên định của cô làm cho mấy người sửng sốt, nhất thời không biết nên động thủ như thế nào.
Ngược lại, Tống Gia Dương khe khẽ đẩy cô ra, ôn hòa mở miệng: Sơ Hiểu, cậu tránh ra đi, bọn họ sẽ không bỏ qua đâu.
Diệp Sơ Hiểu nắm lấy tay cậu, đôi mắt xinh đẹp, bởi vì khẩn trương, trở nên chứa đầy sương mù.
Tống Gia Dương nhìn cô bằng ánh mắt kiên định: Mình không có việc gì!
Cậu ta vừa dứt lời, Trì Tuấn đứng bên cạnh đã không thể chịu đựng được cái kiểu muốn sống muốn chết này của hai người, một tay kéo Diệp Sơ Hiểu ra: Cô mẹ nó yên tĩnh một lát cho tôi, thằng nhãi này còn chưa có chết đâu, đã như sắp đám ma rồi à?!
Diệp Sơ Hiểu không giãy dụa nữa, cô hiểu ngăn cản cũng không có hiệu quả, vì thế cố gắng làm cho chính mình tỉnh táo lại, nghĩ báo cảnh sát như thế nào.
Cô không có điện thoại di động, nếu chạy đến cửa hàng tạp hoá gần nhất, chắc đại khái chỉ mất vài phút đồng hô, nhưng Trì Tuấn vẫn cầm lấy cánh tay của cô làm cô không thể đi được.
Ba người bên đó đã muốn khởi động quả đấm.
Diệp Sơ Hiểu vốn đang tranh đấu với tay của Trì Tuấn, giãy dụa suy nghĩ phải chạy đi. Nhưng là, dưới ánh đèn lờ mờ u ám, nhìn ba người đang đánh nhau kia, bỗng nhiên làm cho cô yên lặng hẳn.
Vài tên lưu manh đi theo Trì Tuấn này, từ bé đã đánh nhau thành nghề, cô đã từng nhìn lúc Trương Uy mười lăm, mười sáu tuổi, đánh cho hai người trưởng thành đến mức chúng tè ra quần, cũng thấy qua Chu Hạo cầm gạch đập bể đầu người khác.
Mà lúc đầu cô thấy sợ, vì nghĩ rằng Tống Gia Dương từ bé đã lớn lên trong hoàn cảnh quá tốt, giáo dục cũng tốt, lại theo khuôn phép cũ chuẩn mực, sẽ phải chịu thiệt thòi. Nhưng lúc này cậu ta lại hoàn toàn không hề nhã nhặn giống bình thường. Có lẽ cậu ta cũng không am hiểu đánh nhau, nhưng động tác của cậu ta, đúng chuẩn tựa như trong sách.
Diệp Sơ Hiểu thấy thế này mới bỗng dưng nhớ tới, cô đã từng nghe bạn ngồi cùng bàn nói, lớp trưởng bọn họ là đội trưởng đội Taekwondo của trường.
Cô từ nhỏ đã lớn lên tại Tân Hồ, chuyện đấu đá đánh nhau này, thật sự gặp qua không ít. Cô chán ghét loại phương thức sinh tồn tầm thường của tầng lớp thấp nhất xã hội này.
Nhưng tại giờ khắc này, nhìn thấy Tống Gia Dương chiếm thế thượng phong, cô lại không khỏi mừng thầm, cậu ta không phải là nam sinh cấp 3 tay trói gà không chặt.
Trải qua một trận đánh nhau hỗn loạn, kịch liệt, Tống Gia Dương rốt cục đem Chu Hạo cùng Trương Uy đánh cho nằm đất, hai người không cam lòng muốn ngóc đầu dậy, nhưng vẫn là đánh không lại công phu của Tống Gia Dương, chỉ đành mặt xám mày tro, nghiêng ngả lảo đảo chạy về bên Trì Tuấn.
Chu Hạo thẹn quá thành giận ồn ào: Tuấn ca, thằng nhóc này muốn chết, anh có muốn tí nữa kêu vài người đến không!
Diệp Sơ Hiểu tức giận mắng: Các anh có biết xấu hổ hay không! Còn chưa đủ ngại lấy nhiều khi ít!
Cô phẫn nộ, là vì nhìn thấy, dưới ánh đèn lờ mờ, tình trạng của Tống Gia Dương cũng không được tốt lắm, mặt cậu ta đầy vết bầm, thở hổn hển, chắc là đánh nhau quá dữ dội, liền lấy tay hung hăng lau một chút vết máu trên khóe miệng, ngày thường là thiếu niên rực rỡ như ánh mặt trời, lúc này thoạt nhìn không thể không có chút chật vật.
Trì Tuấn buông khuỷu tay Diệp Sơ Hiểu ra, hơi hơi đẩy cô, phun đầy miệng khói: Lão tử thật đúng không thích lấy nhiều khi ít!
Nói xong, hắn bước đến trước mặt Tống Gia Dương, tung ra một quyền.
Cậu ta có chút áy náy nói: Ngày hôm qua sau khi mình rời đi vẫn lo lắng sợ cậu có chuyện gì! Mình thật hối hận lúc ấy nghe lời cậu, đáng nhẽ phải đưa cậu về đến nhà.
Diệp Sơ Hiểu bật cười: Mình không có việc gì, những người đó là mấy tên côn đồ của Tân Hồ, thường hay gây chuyện, nhưng mọi người từ bé đều biết nhau rồi, sẽ không thật sự làm gì mình đâu.
Tống Gia Dương gật đầu, lại hỏi: Bọn họ thường hay tìm cậu gây chuyện sao?
Diệp Sơ Hiểu ừ một tiếng thuận miệng nói: Bọn họ cả ngày đều chơi bời lêu lổng, lúc này cũng muốn tìm chút chuyện để làm, không gây chuyện với mình, thì sẽ là gây chuyện với người khác thôi.
Tống Gia Dương suy nghĩ một hồi, thừa dịp lúc Diệp Sơ Hiểu chuẩn bị giảng bải cho cặp song sinh, cầm di động lén lút đi ra ban công. Sau một lát, cậu ta đi vào, trên mặt đầy vẻ đắc ý: Mình vừa gọi điện cho cậu mình, cậu ấy nói gần đây cục cảnh sát đang làm nghiêm lắm, sẽ tìm bắt vài tên côn đồ làm gương. Mấy tên côn đồ ở Tân hồ đó, gần đây hẳn là sẽ không lại tìm cậu gây chuyện đâu.
Diệp Sơ Hiểu cũng không để lời nói của cậu ta trong lòng, mãi đến mấy ngày sau, cô mỗi ngày về nhà cũng chưa từng gặp lại bóng dáng hội người Trì Tuấn đó, mới biết được Tống Gia Dương không phải là ăn nói lung tung.
Mà cô lại không thể không lại cảm thán, sinh ra trong hoàn cảnh ưu tú thật là tốt.
Không nhìn thấy bọn người Trì Tuấn làm tâm tình Diệp Sơ Hiểu trở nên dễ chịu, khoan khoái. Mối quan hệ cùng Tống Gia Dương, cũng dần dần thay đổi, từ bối rối lúc ban đầu, cả hai đều tự nhiên hơn.
Tuy rằng không giống như tình yêu mãnh liệt nồng cháy trong tiểu thuyết ngôn tình, nhưng tình yêu lúc mười tám tuổi đại khái chính là, ngẫu nhiên nắm tay cũng sẽ ngây ngô mờ mịt mà đỏ mặt.
Nhưng những ngày tốt đẹp như thế này, thật sự ngắn ngủi, năm ngày sau khi chính thức yêu đương liền kết thúc rồi.
Vài ngày đó, thời gian cô ở cùng Tống Gia Dương cũng càng ngày càng dài, buổi chiều, cậu ta cũng không trực tiếp đưa Diệp Sơ Hiểu về nhà, mà mang cô đi ăn cơm bên ngoài, rồi mới lề mà lề mề ngồi trên xe bus đưa cô về.
Ngày đó, lúc đến Tân Hồ, cũng là bảy tám giờ rồi, sắc trời đã đen thấu.
Vùng này tuy là có đèn đường, nhưng cách mấy chục thước mới có một cái, hơn nữa đèn đường ở đây đã sớm bị tro bụi bịt kín thật dày, hàng năm lại không có ai để ý lau rửa, ánh sáng tự nhiên không thế nào tốt được, thậm chí còn có một ít đã hỏng do lâu ngày.
Tới đường cái, Tống Gia Dương trước sau như một lưu luyến không rời nắm lấy tay Diệp Sơ Hiểu, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
Diệp Sơ Hiểu vốn tưởng rằng cậu ta cũng giống như những lần trước, nắm tay cô biểu đạt một chút không muốn rời, liền bỏ ra.
Không nghĩ rằng, Tống Gia Dương nhìn cô gái dưới ánh đèn đường trước mắt này, khuôn mặt thanh lệ, đôi mắt như bảo thạch, đôi môi đơn bạc thanh tú, hormone thiếu niên đột nhiên tăng cao, cả người nhịn không được run run tiến đến.
Cậu ta cũng không có biện pháp kiềm chế.
Cậu ta cúi đầu xuống, hướng tới đôi môi chính mình không biết mơ tới bao nhiêu lần trong mộng.
Diệp Sơ Hiểu nhìn khuôn mặt đang từ từ dán sát vào mình, tim đập như sấm, có chút sợ hãi, có chút khẩn trương, cũng có chút ngượng ngùng, nhưng không hề né tránh.
Tống Gia Dương hơi thở đặc biệt sạch sẽ, cô cũng không chán ghét, ngược lại, thậm chí còn có chút hấp dẫn làm cô rục rịch .
Đúng lúc cô nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận nụ hôn đầu tiên trong đời, xung quanh bỗng nhiên vang lên tiếng huýt sáo không có ý tốt quen thuộc.
Hai người đều ngẩn ra, hai khuôn mặt lúc này tuy rằng chỉ cách nhau có mấy cm, những cũng chỉ có thể đành chịu tách ra.
Diệp Sơ Hiểu cùng Tống Gia Dương quay đầu sang, nhìn thấy ba người từ phía đối diện đi tới.
Đây là ba tên lưu manh nổi tiếng nhất Tân Hồn, cũng là ba kẻ Diệp Sơ Hiểu chán ghét nhất vài chục năm nay.
Trì Tuấn cùng hai anh em của hắn Chu Hạo cùng Trương Uy.
Chu Hạo xì một tiếng khinh miệt: Còn tưởng rằng thanh cao lắm, thế mà trên đường cái cũng cho người ta hôn! Sao không cởi quần áo trực tiếp làm đi!
Diệp Sơ Hiểu không thể nhịn được nữa: Chu Hạo, miệng anh sạch sẽ chút đi!
Cô làm được, tôi không thể! Chu Hạo hôm nay không biết vì sao cực kỳ tức giận.
Diệp Sơ Hiểu tức đến sắc mặt trắng bệch, đẩy đẩy Tống Gia Dương: Cậu trở về đi! Không cần để ý đến bọn họ!
Tống Gia Dương ước chừng là có kinh nghiệm lần trước, biết bọn lưu manh này sẽ không làm gì Diệp Sơ Hiểu, cũng liền biết nghe lời xoay người, chuẩn bị rời đi.
Nào biết cậu ta vừa động bước, Chu Hạo cùng Trương Uy rất nhanh tiến lên, trực tiếp ngăn câu ta lại: Tiểu bạch kiểm, còn muốn chạy? Không dễ dàng như vậy đâu!
Các anh muốn làm gì? Tống Gia Dương nhìn hai tên côn đồ trước mặt, mi tâm nhăn lại, không hờn giận nói.
Tiểu tử thối! Chu Hạo hùng hùng hổ hổ mở miệng, Anh em tao vài ngày trước bị cảnh sát tìm cớ gây sự, định tội giam vài ngày, con mẹ nó đừng nghĩ ông đây không biết là ai giở trò quỷ? Có phải nghĩ rằng có thân thích trong cục cảnh sát liền rất giỏi! Nói cho mày biết, nơi này là địa bàn của Tân Hồ bọn tao, chính mày tự đưa đến cửa, ông đây hôm nay dù thế nào cũng không cho mày rời khỏi!
Tống Gia Dương dù hơi sửng sốt, nhưng trên mặt vẫn chưa lộ vẻ sợ hãi, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói: Các anh gây sự bị bắt, chẳng qua là cảnh sát chấp hành pháp luật làm theo việc công, nếu các anh không phạm tội, cảnh sát cũng không có biện pháp bắt các anh!
Vãi nha! Mẹ nó mày còn dám nói à! Chu Hạo nhảy dựng lên chỉ vào mặt Tống Gia Dương.
Mắt thấy hắn muốn động thủ, Diệp Sơ Hiểu nhìn thoáng qua Trì Tuấn thờ ơ bên cạnh, chạy nhanh đem Tống Gia Dương kéo ra từng bước, khẩn trương nói: Chu Hạo, anh đừng có làm càn!
Chu Hạo ghét bỏ nhìn cô một cái: Diệp Sơ Hiểu, cô tránh xa ông đây một chút, ông đây không đánh con gái, nhưng nếu ngộ thương thì tự chịu. Tôi hôm nay sẽ cho cô xem xem, tên tiểu bạch kiểm này cô tìm được này, đức hạnh của nó là gì!
Diệp Sơ Hiểu một thấy bọn họ định làm thật, nhất thời sợ cực kỳ. Cô không thể tưởng tượng được Tống Gia Dương bị những người này đánh, càng thêm không thể chấp nhận được việc chàng trai sống an nhàn sung sướng này, bởi vì chính mình mà gặp tai bay vạ gió.
Cô vội vàng quay sang người bên cạnh đang không chút để ý hút thuốc kia: Trì Tuấn, anh để Tống Gia Dương đi đi, có chuyện gì nói với tôi là được!
Trì Tuấn cách cô nửa thước, thổi một ngụm khói về phía cô: Nói với cô? Nói thế nào? Đánh cô? Nhưng chúng ta chưa bao giờ đánh con gái! Tên nhóc này hại Hạo tử cùng Đại Uy bọn họ phải ngồi trong cục cảnh sát vài ngày, cô nói bọn họ có thể dễ dàng quên đi sao?
Trì Tuấn! Diệp Sơ Hiểu giọng điệu mang theo một tia cầu xin, Cầu xin anh đừng làm khó dễ cậu ấy.
Chu Hạo không kiên nhẫn phất tay: Cô tránh xa ông đây một chút, hôm nay ông đây không giáo huấn thằng nhãi này một chút, sẽ không mang họ Chu.
Mà lúc này Diệp Sơ Hiểu chỉ có một lòng tin, chính là vô luận như thế nào cũng phải bảo vệ Tống Gia Dương. Chuyện của cô và cậu ta đang tốt đẹp như thể, không thể bị loại địa phương dơ bẩn Tân Hồ này hủy hoại.
Nàng che ở trước mặt Tống Gia Dương, quật cường ngẩng đầu: Tôi sẽ không cho các anh tổn thương cậu ấy!
Kiên định của cô làm cho mấy người sửng sốt, nhất thời không biết nên động thủ như thế nào.
Ngược lại, Tống Gia Dương khe khẽ đẩy cô ra, ôn hòa mở miệng: Sơ Hiểu, cậu tránh ra đi, bọn họ sẽ không bỏ qua đâu.
Diệp Sơ Hiểu nắm lấy tay cậu, đôi mắt xinh đẹp, bởi vì khẩn trương, trở nên chứa đầy sương mù.
Tống Gia Dương nhìn cô bằng ánh mắt kiên định: Mình không có việc gì!
Cậu ta vừa dứt lời, Trì Tuấn đứng bên cạnh đã không thể chịu đựng được cái kiểu muốn sống muốn chết này của hai người, một tay kéo Diệp Sơ Hiểu ra: Cô mẹ nó yên tĩnh một lát cho tôi, thằng nhãi này còn chưa có chết đâu, đã như sắp đám ma rồi à?!
Diệp Sơ Hiểu không giãy dụa nữa, cô hiểu ngăn cản cũng không có hiệu quả, vì thế cố gắng làm cho chính mình tỉnh táo lại, nghĩ báo cảnh sát như thế nào.
Cô không có điện thoại di động, nếu chạy đến cửa hàng tạp hoá gần nhất, chắc đại khái chỉ mất vài phút đồng hô, nhưng Trì Tuấn vẫn cầm lấy cánh tay của cô làm cô không thể đi được.
Ba người bên đó đã muốn khởi động quả đấm.
Diệp Sơ Hiểu vốn đang tranh đấu với tay của Trì Tuấn, giãy dụa suy nghĩ phải chạy đi. Nhưng là, dưới ánh đèn lờ mờ u ám, nhìn ba người đang đánh nhau kia, bỗng nhiên làm cho cô yên lặng hẳn.
Vài tên lưu manh đi theo Trì Tuấn này, từ bé đã đánh nhau thành nghề, cô đã từng nhìn lúc Trương Uy mười lăm, mười sáu tuổi, đánh cho hai người trưởng thành đến mức chúng tè ra quần, cũng thấy qua Chu Hạo cầm gạch đập bể đầu người khác.
Mà lúc đầu cô thấy sợ, vì nghĩ rằng Tống Gia Dương từ bé đã lớn lên trong hoàn cảnh quá tốt, giáo dục cũng tốt, lại theo khuôn phép cũ chuẩn mực, sẽ phải chịu thiệt thòi. Nhưng lúc này cậu ta lại hoàn toàn không hề nhã nhặn giống bình thường. Có lẽ cậu ta cũng không am hiểu đánh nhau, nhưng động tác của cậu ta, đúng chuẩn tựa như trong sách.
Diệp Sơ Hiểu thấy thế này mới bỗng dưng nhớ tới, cô đã từng nghe bạn ngồi cùng bàn nói, lớp trưởng bọn họ là đội trưởng đội Taekwondo của trường.
Cô từ nhỏ đã lớn lên tại Tân Hồ, chuyện đấu đá đánh nhau này, thật sự gặp qua không ít. Cô chán ghét loại phương thức sinh tồn tầm thường của tầng lớp thấp nhất xã hội này.
Nhưng tại giờ khắc này, nhìn thấy Tống Gia Dương chiếm thế thượng phong, cô lại không khỏi mừng thầm, cậu ta không phải là nam sinh cấp 3 tay trói gà không chặt.
Trải qua một trận đánh nhau hỗn loạn, kịch liệt, Tống Gia Dương rốt cục đem Chu Hạo cùng Trương Uy đánh cho nằm đất, hai người không cam lòng muốn ngóc đầu dậy, nhưng vẫn là đánh không lại công phu của Tống Gia Dương, chỉ đành mặt xám mày tro, nghiêng ngả lảo đảo chạy về bên Trì Tuấn.
Chu Hạo thẹn quá thành giận ồn ào: Tuấn ca, thằng nhóc này muốn chết, anh có muốn tí nữa kêu vài người đến không!
Diệp Sơ Hiểu tức giận mắng: Các anh có biết xấu hổ hay không! Còn chưa đủ ngại lấy nhiều khi ít!
Cô phẫn nộ, là vì nhìn thấy, dưới ánh đèn lờ mờ, tình trạng của Tống Gia Dương cũng không được tốt lắm, mặt cậu ta đầy vết bầm, thở hổn hển, chắc là đánh nhau quá dữ dội, liền lấy tay hung hăng lau một chút vết máu trên khóe miệng, ngày thường là thiếu niên rực rỡ như ánh mặt trời, lúc này thoạt nhìn không thể không có chút chật vật.
Trì Tuấn buông khuỷu tay Diệp Sơ Hiểu ra, hơi hơi đẩy cô, phun đầy miệng khói: Lão tử thật đúng không thích lấy nhiều khi ít!
Nói xong, hắn bước đến trước mặt Tống Gia Dương, tung ra một quyền.
/36
|