Trong tầng lớp dưới cùng xã hội tại Tân Hồ này, một người đàn ông hay thậm chí là một đứa trẻ, muốn làm cho người xung quanh cam tâm tình nguyện cúi đầu xưng thần, nguyên nhân lớn nhất, kỳ thực cực kỳ đơn giản.
Ví dụ như Trì Tuấn.
Cho dù Diệp Sơ Hiểu không chỉ một lần cho rằng, Trì Tuấn là cái loại người trời sinh chính là tên đầu sỏ lưu manh, nhưng cô cũng biết, không ai từ nhỏ đã có thể trở thành như vậy.
Uy tín của Trì Tuấn ở Tân Hồ này, kỳ thực đều dựa vào quả đấm của hắn.
Diệp Sơ Hiểu thấy rất nhiều con trai Tân Hồ đánh nhau, lại chưa hề gặp lão đại bọn lưu manh Trì Tuấn động thủ với người khác. Sở dĩ như vậy là do hắn có khí thế làm người ta kính phục và sợ hãi, hắn hung mãnh, giỏi đánh nhau như thế nào, đây đều là lời đồn của già trẻ lớn bé thôn Tân Hồ này.
Ví dụ như nói hắn bị trường học đuổi ba lần, mỗi một lần đều là vì đánh nhau. Lần gần đây nhất, là khi cha hắn dùng tiền chạy cho hắn đi học, nhưng khi thấy trong trường ba tên đang ức hiếp một cô gái trong sân trường, hắn liền một mình đánh cho ba tên đó tơi tả. (huhu đoạn này ta chém T.T chả hiểu tác giả định nói gì)
Tại cái thôn Tân Hồ này, riêng về đánh nhau mà nói, Trì Tuấn giống như thần thoại. Ở đây pháp luật bị bỏ qua. Những con người ngu muội ở tầng dưới chót xã hội này, vô luận già trẻ, lại càng ủng hộ, tôn sùng bạo lực.
Trừ bỏ Diệp Sơ Hiểu.
Bản lĩnh đánh nhau của Trì Tuấn, được truyền tụng vô cùng kì diệu, đáy lòng cô lại càng khinh thường hắn.
Trên thực tế, cô khinh thường bạo lực, cô chưa bao giờ tin tưởng, đằng sau bề ngoài bất cần đời của Trì Tuấn, thật sự có bản lĩnh gì ra hồn.
Ở Tân Hồ, sinh lão bệnh tử, hàng năm đều diễn ra như thế, thân thể mỗi người đều là máu thịt như nhau, mỗi người cũng bất quá đều chỉ là con kiến mà thôi.
Cô đã biết Tống Gia Dương lợi hại, cậu ta là người đã được huấn luyện chính quy Taekwondo, cô tin tưởng cũng hy vọng, cậu ấy ở trước mặt Trì Tuấn, tuyệt sẽ không phải là không chịu nổi một kích.
Cô thậm chí mơ hồ chờ mong, Tống Gia Dương sử dụng nắm đấm củ mình, đập nát thần thoại của Trì Tuấn tại Tân Hồ .
Nhưng thực hiển nhiên, bị đập nát , là hy vọng của cô.
Một đấm xuất ra của Trì Tuấn, Tống Gia Dương sớm có chuẩn bị, cậu nghiêng đầu tránh đi, nhưng tay kia Trì Tuấn liền tung ra nắm đã khác.
Một quyền trúng ngay mặt Tống Gia Dương, vang vọng giữa ban đêm.
Tống Gia Dương thống khổ kêu rên., cũng may cậu ta chưa nhanh như vậy bị đánh gục, rất nhanh ra tay đánh trả.
Hai người giống như là có thù giết cha, không lưu tình chút nào, cũng không hề theo quy tắc nào, dường như chỉ hy vọng hung hăng đánh gục đối phương, tống đối phương vào địa ngục.
Bọn họ cũng không nhận ra, ngay lúc này, trong lòng cả hai đều tràn ngập hận ý.
Hận ý của Trì Tuấn bừng bừng, mà hận ý của Tống Gia Dương, lại giống như một loại bằng chứng sợ hãi. Tiềm thức của cậu cảm thấy cái tên côn đồ xa lạ này, sẽ cướp đi cô gái cậu thích.
Đúng vậy, cậu cảm thấy Trì Tuấn sẽ cướp đi Diệp Sơ Hiểu.
Loại cảm giác này trước đây chưa hề có, cậu chỉ không thích người này, mãi đến khi một đấm đó của Trì Tuấn xuất ra, cậu bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ.
Đúng vậy, hắn sẽ cướp đi Diệp Sơ Hiểu.
Không hiểu sao khi ý niệm này trong đầu Tống Gia Dương nảy ra, cả người cậu liền thấy sợ hãi, sau đó liền hận thấu xương cái tên trước mắt này, thầm nghĩ nên hung hăng đánh gục hắn, khiến hắn chật vật không chịu nổi, làm cho Diệp Sơ Hiểu chán ghét phỉ nhổ hắn.
Hai người vốn sàn sàn như nhau chẳng phân thắng bại, nhưng Tống Gia Dương vừa mới trải qua một hồi ác chiến, tiêu hao không ít thể lực, mà Trì Tuấn lại là người trải qua rất nhiều thực chiến, cho dù động tác không bằng Tống Gia Dương chuyên nghiệp xinh đẹp, nhưng hắn càng đánh càng hưng phấn, trong mắt thế nhưng toát ra tia tà ác, thị huyết.
Hắn căm hận thằng nhãi con cưng của trời này, nếu nó là một tên tiểu bạch kiểm ẻo lả, hắn có thể thản nhiên khinh thường, nhưng mà ngược lại nó lại chả hề e dè, sợ bọn họ.
Sau khi hắn nhìn nó đánh Chu Hạo cùng Trương Uy, cái loại khí tiết kiêu ngạo cùng khinh thường này, làm cho bọn họ giống như thằng hề nhảy nhót trong vở hài kịc.
Hắn căm hận đến cực điểm, không, có lẽ là ghen tị.
Bởi vì hắn vĩnh viễn sẽ không được như Tống Gia Dương này, trong sáng kiên cường dũng cảm còn chính trực lương thiện. Mà hắn biết, đây là loại người mà tâm Diệp Sơ Hiểu hướng tới.
Một quyền cuối cùng của Trì Tuấn đấm thẳng vào mũi Tống Gia Dương, cậu ta rốt cục ngã xuống, máu mũi cũng tuôn ra.
Tống Gia Dương lau cái mũi một chút, không biết là bởi vì thấy máu là choáng, hay là thật sự bị thương nghiêm trọng, cậu ta cố gắng đứng lên, nhưng chóng mặt rồi lại ngã xuống.
Chu Hạo cùng Trương Uy ở một bên đang xem cuộc chiến, rốt cục hưng phấn mà hô lên: Thằng nhóc không biết trời cao đất rộng kia, xem Tuấn ca chúng ta thế nào đánh gục mày!
Trì Tuấn như là dã thú nổi giận, cũng không dừng lại, ngược lại tiến một bước giẫm lên ngực của Tống Gia Dương, nhấc chân chuẩn bị đã xuống. Hắn muốn giẫm vỡ ngực thằng nhóc này.
Diệp Sơ Hiểu thấy thế, sợ tới mức thét chói tai, chạy lên đẩy Trì Tuấn ra, cúi đầu nhìn tình trạng Tống Gia Dương, lại sợ tới mức khóc như hoa lê trong mưa, nghe được tiếng bước chân Trì Tuấn sau lưng đi đến, vội vàng xoay người, che trước mặt Tống Gia Dương, liền một tiếng quỳ xuống, khóc sướt mướt nói: Trì Tuấn, tôi cầu xin anh, đừng đánh, đánh nữa là có chuyện đấy!
Trì Tuấn nhìn cô gái đang quỳ trên đất, tim đập mạnh, lúc sau mới có chút phản ứng.
Diệp Sơ Hiểu thanh cao kia, Diệp Sơ Hiểu con mắt không thèm nhìn bọn hắn kia, thế nhưng quỳ trên mặt đất cầu xin hắn.
Ngơ ngác nửa ngày, Trì Tuấn bỗng nhiên giận tím mặt, kéo lên cô gái đang quỳ trên đất dễ dàng như là xách con gà con, quát: Diệp Sơ Hiểu, cô mẹ nó thực sự có tiền đồ, vì cái thằng nhóc này mà quỳ trước mặt lão tử! Lão tử hôm nay thế nào cũng phải thu thập cô!
Tống Gia Dương đang muốn nghiêng ngả lảo đảo đứng lên đi đến, lại bị Chu Hạo cùng Trương Uy ngăn trở. Hai người đang chuẩn bị động thủ lần nữa, Trì Tuấn quay mạnh đầu lại, cả giận nói: Đủ! Chúng mày gọi chiếc taxi cho nó, đưa nó về!
Tuấn ca! Hai người khó hiểu hỏi.
Tiểu tử này có khí phách! Chúng ta làm việc cũng không thể bì ổi được. Hai đứa đánh không lại người ta nên nhận thua, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn là quá mất mặt. Hắn dừng một chút còn nói, Tiểu tử này là con nhà quan hai đời, nếu thực sự xảy ra chuyện, chúng ta ai cũng chạy không thoát!
Hai người không cam lòng nhưng vẫn nghe theo: Như Tuấn ca nói ạ!
Thể lực tiêu hao nghiêm trọng hơn nữa bị thương không nhẹ, Tống Gia Dương nhìn Trì Tuấn đem Diệp Sơ Hiểu cưỡng ép lôi đi, nhưng lòng có dư mà lực không đủ, chỉ vô lực hổn hển lại yếu ớt kêu lên: Anh buông cô ấy ra!
Trì Tuấn quay đầu lại, giễu cợt hừ một tiếng: Chuyện này không có quan hệ với mày! Đây là chuyện của Tân Hồ chúng tao, cũng là chuyện nhà của lão tử!
Diệp Sơ Hiểu rốt cục cảm nhận được chênh lệch giữa con trai và con gái, Trì Tuấn cao hơn cô nửa cái đầu, tuy rằng hắn không to lớn, nhưng cánh tay lại tràn ngập sức mạnh. Cô bị Trì Tuấn chặn ở eo nửa như ôm, giãy dụa như thế nào đều không có hiệu quả, hai chân dù không muốn động, cũng bị hắn kéo rất nhanh đi trước. Phía sau thanh âm củaTống Gia Dương, dần dần biến mất.
Đợi đến khi đi vào cổng Tân Hồ, chỉ còn lại tiếng ồn ào tràn ngập phố phường vào ban đêm.
Diệp Sơ Hiểu thẹn quá thành giận, hết mắng lại chửi, Trì Tuấn mắt điếc tai ngơ, chỉ tiếp tục mang cô đi về phía trước.
Lúc này đúng là giữa hè, Tân Hồ cùng hết thảy phố phường đều giống nhau, có tiếng chơi mạt chược cùng thanh âm TV trong tiệm nhỏ ven đường, có tiếng nói huyên thuyên của tam cô lục bà cầm quạt hương bồ hóng mát, đem phố cũ tràn ngập thanh âm.
Nhưng động tĩnh của Trì Tuấn và Diệp Sơ Hiểu, vẫn kinh động hàng xóm láng giềng.
Bọn họ tò mò nhìn qua, nhìn thấy đầu sỏ lưu manh Trì Tuấn đang kéo Diệp Sơ Hiểu ngoan ngoãn nhất, nhu thuận nhất đi về phía trước.
Kể từ khi chuyện xấu của cha mẹ hai người này bị lộ, chúng chưa từng cùng xuất hiện.
Cho nên mọi người đều rất ngạc nhiên.
Nhưng tiếng mắng mang theo tiếng khóc nức nở của Diệp Sơ Hiểu, làm cho hàng xóm láng giềng hiểu được, sự việc dường như có chút không thích hợp. Khi đi được một nữa, có một bà cụ thấy áy náy, bước ra kêu lên: A Tuấn à! Cháu cùng Sơ Hiểu đây là làm sao vậy? Có cái gì thì từ từ nói, các cháu cũng coi như là anh em! Anh trai không thể bắt nạt em gái a!
Trì Tuấn nổi giận đùng đùng quay sang: Cháu với cô ta không phải anh em, vĩnh viễn cũng không phải!
Rống xong, hắn đại khái cũng hiểu được bị người khác vây xem rất là khó chịu, dứt khoát đem Diệp Sơ Hiểu khiêng lên trên vai, nhanh chóng rời đi tránh ánh mắt tìm kiếm cái lạ của mọi người.
Mục đích của hắn thực trực tiếp, đi thẳng đến căn nhà nhỏ của Diệp Sơ Hiểu, đem cô khiêng lên tầng hai, chắc là biết trong nhà không có người, cũng không để cho Diệp Sơ Hiểu mở cửa, trực tiếp một cước đá văng cửa gỗ cũ kỹ, thẳng đến phòng ngủ của Diệp Sơ Hiểu, đem cô để ở trên giường.
Cảm xúc của Diệp Sơ Hiểu còn đang kịch liệt dao động, cảm thấy quanh mình đều như lọt vào sương mù, mãi đến khi nằm trên giường một lát, mới dần dần khôi phục bình tĩnh.
Cô hậu tri hậu giác phát hiện, chính mình đang nằm trong phòng mình đã ngủ mười mấy năm qua, mà Trì Tuấn đã không thấy bóng dáng, chỉ nghe thấy trong phòng dường như có động tĩnh.
Cô trấn định xuống, hoài nghi ngồi dậy, mở đèn, đang muốn xuống giường, đã thấy Trì Tuấn mang theo một cái khăn mặt đi vào, không chút khách khí đem khăn mặt ném lên mặt cô, ghét bỏ nói: Một đường khóc lóc, tôi cũng thấy quá mất mặt.
Diệp Sơ Hiểu cầm lấy khăn mặt ấm áp, xoa xoa mặt, đây có lẽ là lần cô khóc lợi hại nhất mấy năm qua, khuôn mặt cùng đôi mắt quả thực không thoải mái.
Sau khi lau vài cái xong, đang muốn xuống giường, cô đã thấy Trì Tuấn đi tới, ngồi xổm xuống trước giường.
Hôm nay Diệp Sơ Hiểu mặc bộ váy dài tới đầu gối, lúc này cái váy xiêu xiêu vẹo vẹo bị đẩy lên trên đùi, lộ ra đôi chân trắng nõn cùng đầu gối có chút máu .
Mặt đường Tân Hồ này gồ ghề, lại có nhiều hòn đá giữa đường, làn da cô mềm mại trắng nõn, vừa mới quỳ trên mặt đất, thế nhưng đã rách một ít da, hồng hồng lại dính một ít bụi đất.
Nhưng mà Diệp Sơ Hiểu vẫn chưa phát hiện ra đầu gối mình bị thương, đầu óc đều là bộ dáng cùng khuôn mặt đầy máu vừa đây của Tống Gia Dương. Trong lòng áy náy không yên, vì thế liền thấy hận cái người trong phòng này thêmvài phần.
Trì Tuấn nhíu mày quan sát một chút miệng vết thương trên đầu gối cô, thô lỗ đoạt lấy khăn mặt trên tay cô, lật qua một mặt khác sạch sẽ, lau đi miệng vết thương còn đầy bụi đất.
Diệp Sơ Hiểu thế này mới thấy kinh sợ đầu gối bị thương của mình, bởi vì bị hắn đụng vào đau đớn, lại hít một hơi lãnh khí.
Trì Tuấn ngẩng đầu liếc cô một cái, làm như không chút để ý mở miệng hỏi: Thực thích cái tiểu bạch kiểm họ Tống kia?
Giọng điệu của hắn hơi châm chọc, nhưng cũng không quá khó nghe, phối hợp động tác trong tay hắn, ngược lại làm cho người ta một loại cảm giác dường như rất xa lạ.
Diệp Sơ Hiểu nao nao, đúng vậy, bọn họ biết nhau đã mười tám năm rồi - nhưng chưa từng hiểu rõ nhau.
Cô cũng không trả lời câu hỏi của hắn, hắn cũng không hỏi đến cùng, chỉ tiếp tục động tác lau nhẹ nhàng, lại hỏi: Trong nhà có cồn i-ốt sao?
Diệp Sơ Hiểu trầm mặc một lát, trả lời đúng sự thật: Dưới tủ TV trong phòng khách TV có một cái hòm thuốc.
Trì Tuấn tìm được cái hòm thuốc, lại đi vào, lấy ra cồn i-ốt bên trong, xử lý một chút vết thương trên đầu gối cho cô. Cô giật mình bừng tình, giành lại lọ cồn, nhìn qua tấm gương cạnh giường, tự mình xử lý miệng vết thương.
Một trận này của hắn và Tống Gia Dương, bởi vì đều là đấu tay đôi, cũng là không có gì nghiêm trong, chỉ là trên mặt có vài vết tím, một bên xương gò má hơi hơi sưng lên, khóe miệng cũng bị rách ra, bộ dáng quỷ quái này, hoàn toàn là bộ dáng sau khi đánh nhau ẩu đả, hắn nhìn gương tự giễu cười.
Diệp Sơ Hiểu vốn tưởng rằng hắn muốn thu thập mình, thế nhưng hiện tại lại nhìn hắn ở trong phòng mình thản nhiên tự đắc để ý miệng vết thương.
Cô chưa từng ở gần hắn như thế, điều này làm cho cô cảm thấy có chút không được tư nhiên, không, quả thực là cực kỳ cực kỳ không được tự nhiên, cảm thấy căn phòng vốn khá lớn này trở nên nhỏ hẳn đi.
Diệp Sơ Hiểu muốn đuổi hắn đi, cũng lần đầu tiên hy vọng người mẹ vô trách nhiệm kia của cô sẽ lập tức về nhà.
Vẻ mặt Diệp Sơ Hiểu biến đổi thất thường, bị Trì Tuấn phát hiện. Hắn xem thường mà giễu cợt cười một tiếng: Như vậy liền chán ghét tôi?
Diệp Sơ Hiểu trầm mặc không lên tiếng.
Hắn buông lọ cồn trong tay, quay đầu nhìn về phía cô, giọng điệu không chút để ý, tiếp tục nói: Vì sao thích hắn? Học tập tốt? Bối cảnh tốt? Tính cách tốt?
Diệp Sơ Hiểu tiếp tục trầm mặc, trên thực tế cô hoàn toàn đoán không ra tâm tư của hắn, cô không biết hắn vì sao đối với việc này của mình quan tâm như thế.
Cô không thể không xác định lại quan hệ của hai người, đáp án vẫn như trước là, bọn họ chưa từng có bất luận quan hệ gì.
Mà trầm mặc của cô, hiển nhiên làm cho Trì Tuấn bất mãn, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng hơn: Xem thường Tân Hồ phải không? Cảm thấy mình là hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn? Cảm thấy mình cao quý hơn mọi người ở nơi này? Rời đi rồi sẽ không trở về? Muốn không có liên quan gì với nơi này nữa?
Mỗi một câu câu hỏi của hắn, đều mang theo một tia nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Sơ Hiểu bỗng rùng mình một cái, mơ hồ cảm thấy giọng điệu của hắn mang theo chút hận ý chính mình không hiểu nổi.
Diệp Sơ Hiểu vốn quật cường từ trong xương, nhưng cũng thường sẽ không biểu hiện ra ngoài. Cho nên cô không có đáp lại lời của hắn, chính là tiếp tục lấy trầm mặc trả lời.
Trì Tuấn rốt cục bởi vì sự trầm mặc này mà giận tím mặt, hắn dùng lực đem cô đẩy ngã, mạnh mẽ áp thân lên.
Ví dụ như Trì Tuấn.
Cho dù Diệp Sơ Hiểu không chỉ một lần cho rằng, Trì Tuấn là cái loại người trời sinh chính là tên đầu sỏ lưu manh, nhưng cô cũng biết, không ai từ nhỏ đã có thể trở thành như vậy.
Uy tín của Trì Tuấn ở Tân Hồ này, kỳ thực đều dựa vào quả đấm của hắn.
Diệp Sơ Hiểu thấy rất nhiều con trai Tân Hồ đánh nhau, lại chưa hề gặp lão đại bọn lưu manh Trì Tuấn động thủ với người khác. Sở dĩ như vậy là do hắn có khí thế làm người ta kính phục và sợ hãi, hắn hung mãnh, giỏi đánh nhau như thế nào, đây đều là lời đồn của già trẻ lớn bé thôn Tân Hồ này.
Ví dụ như nói hắn bị trường học đuổi ba lần, mỗi một lần đều là vì đánh nhau. Lần gần đây nhất, là khi cha hắn dùng tiền chạy cho hắn đi học, nhưng khi thấy trong trường ba tên đang ức hiếp một cô gái trong sân trường, hắn liền một mình đánh cho ba tên đó tơi tả. (huhu đoạn này ta chém T.T chả hiểu tác giả định nói gì)
Tại cái thôn Tân Hồ này, riêng về đánh nhau mà nói, Trì Tuấn giống như thần thoại. Ở đây pháp luật bị bỏ qua. Những con người ngu muội ở tầng dưới chót xã hội này, vô luận già trẻ, lại càng ủng hộ, tôn sùng bạo lực.
Trừ bỏ Diệp Sơ Hiểu.
Bản lĩnh đánh nhau của Trì Tuấn, được truyền tụng vô cùng kì diệu, đáy lòng cô lại càng khinh thường hắn.
Trên thực tế, cô khinh thường bạo lực, cô chưa bao giờ tin tưởng, đằng sau bề ngoài bất cần đời của Trì Tuấn, thật sự có bản lĩnh gì ra hồn.
Ở Tân Hồ, sinh lão bệnh tử, hàng năm đều diễn ra như thế, thân thể mỗi người đều là máu thịt như nhau, mỗi người cũng bất quá đều chỉ là con kiến mà thôi.
Cô đã biết Tống Gia Dương lợi hại, cậu ta là người đã được huấn luyện chính quy Taekwondo, cô tin tưởng cũng hy vọng, cậu ấy ở trước mặt Trì Tuấn, tuyệt sẽ không phải là không chịu nổi một kích.
Cô thậm chí mơ hồ chờ mong, Tống Gia Dương sử dụng nắm đấm củ mình, đập nát thần thoại của Trì Tuấn tại Tân Hồ .
Nhưng thực hiển nhiên, bị đập nát , là hy vọng của cô.
Một đấm xuất ra của Trì Tuấn, Tống Gia Dương sớm có chuẩn bị, cậu nghiêng đầu tránh đi, nhưng tay kia Trì Tuấn liền tung ra nắm đã khác.
Một quyền trúng ngay mặt Tống Gia Dương, vang vọng giữa ban đêm.
Tống Gia Dương thống khổ kêu rên., cũng may cậu ta chưa nhanh như vậy bị đánh gục, rất nhanh ra tay đánh trả.
Hai người giống như là có thù giết cha, không lưu tình chút nào, cũng không hề theo quy tắc nào, dường như chỉ hy vọng hung hăng đánh gục đối phương, tống đối phương vào địa ngục.
Bọn họ cũng không nhận ra, ngay lúc này, trong lòng cả hai đều tràn ngập hận ý.
Hận ý của Trì Tuấn bừng bừng, mà hận ý của Tống Gia Dương, lại giống như một loại bằng chứng sợ hãi. Tiềm thức của cậu cảm thấy cái tên côn đồ xa lạ này, sẽ cướp đi cô gái cậu thích.
Đúng vậy, cậu cảm thấy Trì Tuấn sẽ cướp đi Diệp Sơ Hiểu.
Loại cảm giác này trước đây chưa hề có, cậu chỉ không thích người này, mãi đến khi một đấm đó của Trì Tuấn xuất ra, cậu bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ.
Đúng vậy, hắn sẽ cướp đi Diệp Sơ Hiểu.
Không hiểu sao khi ý niệm này trong đầu Tống Gia Dương nảy ra, cả người cậu liền thấy sợ hãi, sau đó liền hận thấu xương cái tên trước mắt này, thầm nghĩ nên hung hăng đánh gục hắn, khiến hắn chật vật không chịu nổi, làm cho Diệp Sơ Hiểu chán ghét phỉ nhổ hắn.
Hai người vốn sàn sàn như nhau chẳng phân thắng bại, nhưng Tống Gia Dương vừa mới trải qua một hồi ác chiến, tiêu hao không ít thể lực, mà Trì Tuấn lại là người trải qua rất nhiều thực chiến, cho dù động tác không bằng Tống Gia Dương chuyên nghiệp xinh đẹp, nhưng hắn càng đánh càng hưng phấn, trong mắt thế nhưng toát ra tia tà ác, thị huyết.
Hắn căm hận thằng nhãi con cưng của trời này, nếu nó là một tên tiểu bạch kiểm ẻo lả, hắn có thể thản nhiên khinh thường, nhưng mà ngược lại nó lại chả hề e dè, sợ bọn họ.
Sau khi hắn nhìn nó đánh Chu Hạo cùng Trương Uy, cái loại khí tiết kiêu ngạo cùng khinh thường này, làm cho bọn họ giống như thằng hề nhảy nhót trong vở hài kịc.
Hắn căm hận đến cực điểm, không, có lẽ là ghen tị.
Bởi vì hắn vĩnh viễn sẽ không được như Tống Gia Dương này, trong sáng kiên cường dũng cảm còn chính trực lương thiện. Mà hắn biết, đây là loại người mà tâm Diệp Sơ Hiểu hướng tới.
Một quyền cuối cùng của Trì Tuấn đấm thẳng vào mũi Tống Gia Dương, cậu ta rốt cục ngã xuống, máu mũi cũng tuôn ra.
Tống Gia Dương lau cái mũi một chút, không biết là bởi vì thấy máu là choáng, hay là thật sự bị thương nghiêm trọng, cậu ta cố gắng đứng lên, nhưng chóng mặt rồi lại ngã xuống.
Chu Hạo cùng Trương Uy ở một bên đang xem cuộc chiến, rốt cục hưng phấn mà hô lên: Thằng nhóc không biết trời cao đất rộng kia, xem Tuấn ca chúng ta thế nào đánh gục mày!
Trì Tuấn như là dã thú nổi giận, cũng không dừng lại, ngược lại tiến một bước giẫm lên ngực của Tống Gia Dương, nhấc chân chuẩn bị đã xuống. Hắn muốn giẫm vỡ ngực thằng nhóc này.
Diệp Sơ Hiểu thấy thế, sợ tới mức thét chói tai, chạy lên đẩy Trì Tuấn ra, cúi đầu nhìn tình trạng Tống Gia Dương, lại sợ tới mức khóc như hoa lê trong mưa, nghe được tiếng bước chân Trì Tuấn sau lưng đi đến, vội vàng xoay người, che trước mặt Tống Gia Dương, liền một tiếng quỳ xuống, khóc sướt mướt nói: Trì Tuấn, tôi cầu xin anh, đừng đánh, đánh nữa là có chuyện đấy!
Trì Tuấn nhìn cô gái đang quỳ trên đất, tim đập mạnh, lúc sau mới có chút phản ứng.
Diệp Sơ Hiểu thanh cao kia, Diệp Sơ Hiểu con mắt không thèm nhìn bọn hắn kia, thế nhưng quỳ trên mặt đất cầu xin hắn.
Ngơ ngác nửa ngày, Trì Tuấn bỗng nhiên giận tím mặt, kéo lên cô gái đang quỳ trên đất dễ dàng như là xách con gà con, quát: Diệp Sơ Hiểu, cô mẹ nó thực sự có tiền đồ, vì cái thằng nhóc này mà quỳ trước mặt lão tử! Lão tử hôm nay thế nào cũng phải thu thập cô!
Tống Gia Dương đang muốn nghiêng ngả lảo đảo đứng lên đi đến, lại bị Chu Hạo cùng Trương Uy ngăn trở. Hai người đang chuẩn bị động thủ lần nữa, Trì Tuấn quay mạnh đầu lại, cả giận nói: Đủ! Chúng mày gọi chiếc taxi cho nó, đưa nó về!
Tuấn ca! Hai người khó hiểu hỏi.
Tiểu tử này có khí phách! Chúng ta làm việc cũng không thể bì ổi được. Hai đứa đánh không lại người ta nên nhận thua, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn là quá mất mặt. Hắn dừng một chút còn nói, Tiểu tử này là con nhà quan hai đời, nếu thực sự xảy ra chuyện, chúng ta ai cũng chạy không thoát!
Hai người không cam lòng nhưng vẫn nghe theo: Như Tuấn ca nói ạ!
Thể lực tiêu hao nghiêm trọng hơn nữa bị thương không nhẹ, Tống Gia Dương nhìn Trì Tuấn đem Diệp Sơ Hiểu cưỡng ép lôi đi, nhưng lòng có dư mà lực không đủ, chỉ vô lực hổn hển lại yếu ớt kêu lên: Anh buông cô ấy ra!
Trì Tuấn quay đầu lại, giễu cợt hừ một tiếng: Chuyện này không có quan hệ với mày! Đây là chuyện của Tân Hồ chúng tao, cũng là chuyện nhà của lão tử!
Diệp Sơ Hiểu rốt cục cảm nhận được chênh lệch giữa con trai và con gái, Trì Tuấn cao hơn cô nửa cái đầu, tuy rằng hắn không to lớn, nhưng cánh tay lại tràn ngập sức mạnh. Cô bị Trì Tuấn chặn ở eo nửa như ôm, giãy dụa như thế nào đều không có hiệu quả, hai chân dù không muốn động, cũng bị hắn kéo rất nhanh đi trước. Phía sau thanh âm củaTống Gia Dương, dần dần biến mất.
Đợi đến khi đi vào cổng Tân Hồ, chỉ còn lại tiếng ồn ào tràn ngập phố phường vào ban đêm.
Diệp Sơ Hiểu thẹn quá thành giận, hết mắng lại chửi, Trì Tuấn mắt điếc tai ngơ, chỉ tiếp tục mang cô đi về phía trước.
Lúc này đúng là giữa hè, Tân Hồ cùng hết thảy phố phường đều giống nhau, có tiếng chơi mạt chược cùng thanh âm TV trong tiệm nhỏ ven đường, có tiếng nói huyên thuyên của tam cô lục bà cầm quạt hương bồ hóng mát, đem phố cũ tràn ngập thanh âm.
Nhưng động tĩnh của Trì Tuấn và Diệp Sơ Hiểu, vẫn kinh động hàng xóm láng giềng.
Bọn họ tò mò nhìn qua, nhìn thấy đầu sỏ lưu manh Trì Tuấn đang kéo Diệp Sơ Hiểu ngoan ngoãn nhất, nhu thuận nhất đi về phía trước.
Kể từ khi chuyện xấu của cha mẹ hai người này bị lộ, chúng chưa từng cùng xuất hiện.
Cho nên mọi người đều rất ngạc nhiên.
Nhưng tiếng mắng mang theo tiếng khóc nức nở của Diệp Sơ Hiểu, làm cho hàng xóm láng giềng hiểu được, sự việc dường như có chút không thích hợp. Khi đi được một nữa, có một bà cụ thấy áy náy, bước ra kêu lên: A Tuấn à! Cháu cùng Sơ Hiểu đây là làm sao vậy? Có cái gì thì từ từ nói, các cháu cũng coi như là anh em! Anh trai không thể bắt nạt em gái a!
Trì Tuấn nổi giận đùng đùng quay sang: Cháu với cô ta không phải anh em, vĩnh viễn cũng không phải!
Rống xong, hắn đại khái cũng hiểu được bị người khác vây xem rất là khó chịu, dứt khoát đem Diệp Sơ Hiểu khiêng lên trên vai, nhanh chóng rời đi tránh ánh mắt tìm kiếm cái lạ của mọi người.
Mục đích của hắn thực trực tiếp, đi thẳng đến căn nhà nhỏ của Diệp Sơ Hiểu, đem cô khiêng lên tầng hai, chắc là biết trong nhà không có người, cũng không để cho Diệp Sơ Hiểu mở cửa, trực tiếp một cước đá văng cửa gỗ cũ kỹ, thẳng đến phòng ngủ của Diệp Sơ Hiểu, đem cô để ở trên giường.
Cảm xúc của Diệp Sơ Hiểu còn đang kịch liệt dao động, cảm thấy quanh mình đều như lọt vào sương mù, mãi đến khi nằm trên giường một lát, mới dần dần khôi phục bình tĩnh.
Cô hậu tri hậu giác phát hiện, chính mình đang nằm trong phòng mình đã ngủ mười mấy năm qua, mà Trì Tuấn đã không thấy bóng dáng, chỉ nghe thấy trong phòng dường như có động tĩnh.
Cô trấn định xuống, hoài nghi ngồi dậy, mở đèn, đang muốn xuống giường, đã thấy Trì Tuấn mang theo một cái khăn mặt đi vào, không chút khách khí đem khăn mặt ném lên mặt cô, ghét bỏ nói: Một đường khóc lóc, tôi cũng thấy quá mất mặt.
Diệp Sơ Hiểu cầm lấy khăn mặt ấm áp, xoa xoa mặt, đây có lẽ là lần cô khóc lợi hại nhất mấy năm qua, khuôn mặt cùng đôi mắt quả thực không thoải mái.
Sau khi lau vài cái xong, đang muốn xuống giường, cô đã thấy Trì Tuấn đi tới, ngồi xổm xuống trước giường.
Hôm nay Diệp Sơ Hiểu mặc bộ váy dài tới đầu gối, lúc này cái váy xiêu xiêu vẹo vẹo bị đẩy lên trên đùi, lộ ra đôi chân trắng nõn cùng đầu gối có chút máu .
Mặt đường Tân Hồ này gồ ghề, lại có nhiều hòn đá giữa đường, làn da cô mềm mại trắng nõn, vừa mới quỳ trên mặt đất, thế nhưng đã rách một ít da, hồng hồng lại dính một ít bụi đất.
Nhưng mà Diệp Sơ Hiểu vẫn chưa phát hiện ra đầu gối mình bị thương, đầu óc đều là bộ dáng cùng khuôn mặt đầy máu vừa đây của Tống Gia Dương. Trong lòng áy náy không yên, vì thế liền thấy hận cái người trong phòng này thêmvài phần.
Trì Tuấn nhíu mày quan sát một chút miệng vết thương trên đầu gối cô, thô lỗ đoạt lấy khăn mặt trên tay cô, lật qua một mặt khác sạch sẽ, lau đi miệng vết thương còn đầy bụi đất.
Diệp Sơ Hiểu thế này mới thấy kinh sợ đầu gối bị thương của mình, bởi vì bị hắn đụng vào đau đớn, lại hít một hơi lãnh khí.
Trì Tuấn ngẩng đầu liếc cô một cái, làm như không chút để ý mở miệng hỏi: Thực thích cái tiểu bạch kiểm họ Tống kia?
Giọng điệu của hắn hơi châm chọc, nhưng cũng không quá khó nghe, phối hợp động tác trong tay hắn, ngược lại làm cho người ta một loại cảm giác dường như rất xa lạ.
Diệp Sơ Hiểu nao nao, đúng vậy, bọn họ biết nhau đã mười tám năm rồi - nhưng chưa từng hiểu rõ nhau.
Cô cũng không trả lời câu hỏi của hắn, hắn cũng không hỏi đến cùng, chỉ tiếp tục động tác lau nhẹ nhàng, lại hỏi: Trong nhà có cồn i-ốt sao?
Diệp Sơ Hiểu trầm mặc một lát, trả lời đúng sự thật: Dưới tủ TV trong phòng khách TV có một cái hòm thuốc.
Trì Tuấn tìm được cái hòm thuốc, lại đi vào, lấy ra cồn i-ốt bên trong, xử lý một chút vết thương trên đầu gối cho cô. Cô giật mình bừng tình, giành lại lọ cồn, nhìn qua tấm gương cạnh giường, tự mình xử lý miệng vết thương.
Một trận này của hắn và Tống Gia Dương, bởi vì đều là đấu tay đôi, cũng là không có gì nghiêm trong, chỉ là trên mặt có vài vết tím, một bên xương gò má hơi hơi sưng lên, khóe miệng cũng bị rách ra, bộ dáng quỷ quái này, hoàn toàn là bộ dáng sau khi đánh nhau ẩu đả, hắn nhìn gương tự giễu cười.
Diệp Sơ Hiểu vốn tưởng rằng hắn muốn thu thập mình, thế nhưng hiện tại lại nhìn hắn ở trong phòng mình thản nhiên tự đắc để ý miệng vết thương.
Cô chưa từng ở gần hắn như thế, điều này làm cho cô cảm thấy có chút không được tư nhiên, không, quả thực là cực kỳ cực kỳ không được tự nhiên, cảm thấy căn phòng vốn khá lớn này trở nên nhỏ hẳn đi.
Diệp Sơ Hiểu muốn đuổi hắn đi, cũng lần đầu tiên hy vọng người mẹ vô trách nhiệm kia của cô sẽ lập tức về nhà.
Vẻ mặt Diệp Sơ Hiểu biến đổi thất thường, bị Trì Tuấn phát hiện. Hắn xem thường mà giễu cợt cười một tiếng: Như vậy liền chán ghét tôi?
Diệp Sơ Hiểu trầm mặc không lên tiếng.
Hắn buông lọ cồn trong tay, quay đầu nhìn về phía cô, giọng điệu không chút để ý, tiếp tục nói: Vì sao thích hắn? Học tập tốt? Bối cảnh tốt? Tính cách tốt?
Diệp Sơ Hiểu tiếp tục trầm mặc, trên thực tế cô hoàn toàn đoán không ra tâm tư của hắn, cô không biết hắn vì sao đối với việc này của mình quan tâm như thế.
Cô không thể không xác định lại quan hệ của hai người, đáp án vẫn như trước là, bọn họ chưa từng có bất luận quan hệ gì.
Mà trầm mặc của cô, hiển nhiên làm cho Trì Tuấn bất mãn, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng hơn: Xem thường Tân Hồ phải không? Cảm thấy mình là hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn? Cảm thấy mình cao quý hơn mọi người ở nơi này? Rời đi rồi sẽ không trở về? Muốn không có liên quan gì với nơi này nữa?
Mỗi một câu câu hỏi của hắn, đều mang theo một tia nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Sơ Hiểu bỗng rùng mình một cái, mơ hồ cảm thấy giọng điệu của hắn mang theo chút hận ý chính mình không hiểu nổi.
Diệp Sơ Hiểu vốn quật cường từ trong xương, nhưng cũng thường sẽ không biểu hiện ra ngoài. Cho nên cô không có đáp lại lời của hắn, chính là tiếp tục lấy trầm mặc trả lời.
Trì Tuấn rốt cục bởi vì sự trầm mặc này mà giận tím mặt, hắn dùng lực đem cô đẩy ngã, mạnh mẽ áp thân lên.
/36
|