Diệp Sơ Hiểu bất ngờ không kịp đề phòng, tim loạn nhịp đập mạnh, đã bị Trì Tuấn chặt chẽ ngăn chặn. Hắn sớm có chuẩn bị một tay siết trụ hai tay cô, tay kia thì bóp chặt hàm dưới của cô, mặt hai người chỉ cách nhau 2-3 cm.
Đây là lần đầu tiên Diệp Sơ Hiểu cùng một cái khác phái gần gũi như thế. Cô có thể cảm nhận được hơi thở, còn có đôi mắt tối đen của hắn như đang phun hoả, ngập tràn tức giận.
Người hắn có mùi hương bạc hà của thuốc lá, nhưng có lẽ là do còn trẻ, cũng không quá khó ngửi, chẳng qua là nó mang theo cảm giác xâm lược mà Diệp Sơ Hiểu không thể chịu được.
Cô lần đầu tiên ý thức được nguy hiểm thực sự, thế nhưng hai má bị nắm, thân thể bị siết trụ không thể nhúc nhích, Diệp Sơ Hiểu phát ra thanh âm mơ hồ không rõ: Buông tôi ra!
Trì Tuấn bình tĩnh nhìn cô, nhất thời có chút giật mình. Hắn cũng không biết chính mình muốn làm gì, chỉ cảm thấy cực kỳ phẫn nộ. Hắn muốn đem kiêu ngạo cùng thanh cao của cô đập vỡ, kéo cô xuống vũng bùn, tại nơi Tân Hồ bẩn thỉu này, bọn họ đáng nhẽ không nên có gì khác biệt cả.
Trì Tuấn mang theo một tia căm hận nhìn Diệp Sơ Hiểu, nhưng là dưới ánh đèn sáng trưng, đôi mắt ngập nước của cô điềm đạm đáng yêu, bởi vì giãy dụa mà hai má đã phiếm hồng, xinh đẹp động lòng người, đôi môi bị cô cắn mà có chút biến dạng, mang theo hương vị mê người.
Trì Tuấn đột nhiên vô cùng hoảng sợ, cô gái Diệp Sơ Hiểu mới mười tám tuổi này mà đã như hạ độc hắn.
Hắn bỗng nhiên lo lắng nghĩ về cuộc sống thời gian tới, loại lo âu này xuất hiện, làm cho suy nghĩ của hắn trống rỗng, thân thể không tự chủ đã càng đè xuống.
Hắn dùng lực dán lên cơ thể cô, phủ lên đôi môi hơi hé như mời gọi kia.
Như bị sét đánh, Diệp Sơ Hiểu vốn định thử giãy dụa thân thể, liền cứng đờ, cả người giống như bị đặt ở mép vực, bị rét lạnh cùng sợ hãi bao phủ, thế nên quên cả phản kháng.
Trì Tuấn hoàn toàn không có kinh nghiệm với chuyện này, cũng chưa bao giờ có hứng thú tìm tòi nghiên cứu, nhưng khi răng môi gắn kết nhau chặt chẽ, nội tâm của hắn lại không nhịn được dâng trào cuồn cuộn như thuỷ triều.
Hắn lặng lẽ tự rủa một tiếng, cô quả thật là yêu tinh mê hoặc lòng người. Nhưng rất nhanh hắn liền trầm luân trong loại thể nghiệm xa lạ đó, tỉ mỉ mà chặt chẽ mút, thật cẩn thận gặm cắn.
Khi hắn theo bản năng đem đầu lưỡi tiến vào, Diệp Sơ Hiểu bỗng nhiên kinh sợ mà tỉnh lại. Cô muốn cắn chặt môi, lại bởi vì hàm dưới bị bóp chặt, uổng công vô ích.
Cô chỉ có thể giãy dụa toàn thân kịch liệt, hai hàng nước mắt khuất nhục chảy ra.
Phản ứng của Diệp Sơ Hiểu, rốt cục làm cho Trì Tuấn thoáng thanh tỉnh. Nhìn nước mắt trên mặt cô, làm hắn ngơ ngác một chút, rất nhanh như là chán ghét rời đi môi cô, đứng dậy buông cô ra.
Hai người vừa mới tách ra, Diệp Sơ Hiểu liền như tránh ruồi bọ, nhanh chóng lùi về đầu giường, cuộn tròn thân thể, sợ hãi lại oán hận trừng mắt nhìn hắn, như là lúc nào cũng phải phòng bị hắn.
Trì Tuấn lấy mu bàn tay lau môi, khóe miệng nhếch giọng mỉa mai cười: Vốn là không quen nhìn cô xem thường và khinh bỉ chính nơi mình sinh ra và lớn lên, liền muốn cho cô nếm thử tư vị bị lưu manh như tôi chà đạp là như thế nào? Nhưng tôi phát hiện ra, đối với loại sân bay như cô, tôi thật sự không có hứng thú.
Diệp Sơ Hiểu vừa thẹn vừa giận, ngực phập phồng kịch liệt, tìm trong đầu không ra lời mắng chửi nào, cuối cùng cũng chỉ tức giận mắng ra một câu: Trì Tuấn, đồ khốn nạn!
Lời mắng không có tí lực sát thương nào này làm cho Trì Tuấn nở nụ cười.
Hắn xoay người, ngang tàng nằm xuống giường Diệp Sơ Hiểu, nhắm mắt lại, không thèm nói.
Diệp Sơ Hiểu căm giận nhìn hắn, muốn đuổi hắn đi, lại không có can đảm, sợ chọc giận hắn, chính mình sẽ chịu thiệt, chỉ hận bản thân không phải tuyệt thế cao thủ, có thể một cước đá hắn ra ngoài cửa sổ, đá đến tan xương nát thịt.
Lúc này đã gần mười giờ, Diệp Sơ Hiểu không biết Trì Tuấn nằm trên giường mình là có ý gì? Nhưng là nhìn bộ dáng hắn lúc này, chẳng lẽ là chuẩn bị ngủ qua đêm tại đây luôn?
Ý niệm này trong đầu cô, rất nhanh đã được xác minh.
Hô hấp của hắn bình tĩnh, giống như đã ngủ, mắt nhắm lại nhưng vẫn không chút để ý mở miệng: Tôi hôm nay ngủ lại đây, tôi mà mang theo vẻ mặt thương tích này trở về, ba tôi nhìn thấy sẽ lại lải nhải.
Diệp Sơ Hiểu đương nhiên không muốn, nhưng lại không dám cự tuyệt, chỉ có thể bụng đầy chửi rủa mà chuẩn bị đứng dậy, tính sang phòng của Trương Liên cách vách ngủ.
Nào biết, còn chưa xuống giường, cổ tay đã bị Trì Tuấn dù vẫn nhắm mắt, chuẩn xác bắt lấy.
Diệp Sơ Hiểu giống như gặp kẻ thù nhìn về phía hắn, thấy mắt hắn như cũ vẫn chưa mở, chỉ thản nhiên nói: Đây là phòng của cô, cô không cần rời đi, yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không làm gì cô. Tôi đã từng nói, tôi đối với sân bay không có hứng thú. Hơn nữa cửa phòng khách đã bị tôi đá hư rồi, cô mà ở một mình một phòng, so với ở cùng một chỗ với tôi càng không an toàn.
Diệp Sơ Hiểu xấu hổ và giận dữ đan xen, nhưng vẫn giãy khỏi tay hắn đứng dậy ra khỏi phòng.
Đến phòng khách, cô kiểm tra khóa cửa một chút, quả thật là bị sức mạnh của Trì Tuấn phá đi tong. Cô vừa oán thầm trong lòng vừa kéo sofa chặn ngang cửa.
Xong việc, cô vào toilet, tắm rửa một chút, đem một ngày lộn xộn rửa sạch.
Từ toilet đi ra, nhìn nhìn cánh cửa, vẫn là có chút không yên.
Trị an ở Tân hồ không tốt, ban đêm kẻ trộm từ trước đến nay đều rất ngang ngược, dường như mỗi nhà đều đã bị trộm ghé qua. Cô một mình ở nhà, luôn phải khóa trái cửa mới yên tâm.
Diệp Sơ Hiểu đi đến cửa phòng Trương Liên, quay đầu lại nhìn cánh cửa đáng thương phía sau sofa, rốt cục vẫn khẽ cắn môi xoay người trở lại phòng mình.
Lúc này Trì Tuấn đã xếp chỗ ngủ cho mình, dường như đối với việc cô quay lại đã nằm trong dự liệu. Hơi hơi mở mắt ra, hắn cười như không cười nhìn cô một cái, thoáng động thân thể, chừa ra một nửa giường: Tôi không có như cô tưởng tượng không phân rõ phải trái, giường này tôi chỉ muốn một nửa.
Diệp Sơ Hiểu hừ một tiếng, đến bên giường rút gối của mình, ngồi xuống ghế trước bàn học.
Trải qua ép buộc tối nay, kỳ thực cô đã mệt muốn chết, nhưng tên hỗn đản trong phòng này, cô đuổi cũng không đi, cũng tuyệt đối không thể đồng giường cộng chẩm (ngủ cùng giường) với hắn, chỉ có thể ủy khuất chính mình chấp nhận nằm trên ghế một đêm.
Trì Tuấn hiểu rõ tâm tư quật cường của cô, thoáng ngồi dậy, lười biếng tựa vào đầu giường, nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô, không nhanh không chậm mở miệng: Hồi chúng ta còn nhỏ, ai cũng rất nghịch ngợm. Mỗi ngày sau khi tan học, mọi người đều chơi đùa ngoài ngõ, cũng chỉ có mình cô ngồi học. Tôi khi đó mỗi ngày đều nghĩ, làm sao có thể có người không thú vị như vậy, nên thường xuyên lấy hòn đá ném vào cửa sổ của cô.
Hỗn đản! Diệp Sơ Hiểu oán thầm, cửa sổ này trước đây thường bị những đứa trẻ xấu dùng đá ném, cô cũng không biết đầu sỏ gây nên là ai, thì ra là hắn!
Trì Tuấn tiếp tục nói: Người Tân hồ lớn lên, không có truyền thống hiếu học. Nhất là con gái, sau khi học xong cấp hai, phần lớn đều mười lăm sáu tuổi liền bỏ học, lêu lổng ngoài xã hội. Tôi cũng chán ghét đi học, nếu không phải ba tôi chạy chọt cho tôi đi học, tôi đã sớm cuốn xéo khoit trường rồi. Chỉ có mình cô, từ bé học hành đã xếp thứ nhất, hàng năm đều lấy giấy khen, thi được vào trường cấp hai trọng điểm, lại vào được trường trung học trọng điểm, bây giờ còn muốn vào đại học nổi tiếng nữa chứ.
Diệp Sơ Hiểu tưởng hắn tán thưởng mình, lại nghe hắn nói tiếp: Cô nói xem sao cô lại đáng ghét như vậy? Cô không nên khác người như vậy, không nên biến mình như hoa sen trong vũng bùn, lúc nào cũng thanh cao không thèm nhìn người khác. Cô cho là cô học tập tốt, cô liền giống như bạn trai của cô? Cô làm thế nào vẫn còn đi học được nhỉ, ra ngoài cô vẫn là người Tân Hồ, cô vẫn có người cha tồi tệ hít thuốc phiện, cùng một người mẹ dâm nữ!
Diệp Sơ Hiểu cho tới bây giờ chưa từng nghe Trì Tuấn nói nhiều như vậy, mới biết được bộ dáng ngày thường lạnh lùng của hắn, hoá ra là do miệng ác độc như thế. Cô cố nén phẫn nộ, gằn từng tiếng lạnh lùng nói: Hoàn cảnh sinh ra của tôi quả thật không thể thay đổi, nhưng vận mệnh tương lai, là do chính tôi tạo nên, không quan hệ với ai hết.
Cô nói rất có đạo lý, làm cho Trì Tuấn cảm thấy chua chát, thấy không tác động gì được cô, hắn hừ một tiếng, nằm yên trên giường, không lên tiếng nữa.
Đây là lần đầu tiên Diệp Sơ Hiểu cùng một cái khác phái gần gũi như thế. Cô có thể cảm nhận được hơi thở, còn có đôi mắt tối đen của hắn như đang phun hoả, ngập tràn tức giận.
Người hắn có mùi hương bạc hà của thuốc lá, nhưng có lẽ là do còn trẻ, cũng không quá khó ngửi, chẳng qua là nó mang theo cảm giác xâm lược mà Diệp Sơ Hiểu không thể chịu được.
Cô lần đầu tiên ý thức được nguy hiểm thực sự, thế nhưng hai má bị nắm, thân thể bị siết trụ không thể nhúc nhích, Diệp Sơ Hiểu phát ra thanh âm mơ hồ không rõ: Buông tôi ra!
Trì Tuấn bình tĩnh nhìn cô, nhất thời có chút giật mình. Hắn cũng không biết chính mình muốn làm gì, chỉ cảm thấy cực kỳ phẫn nộ. Hắn muốn đem kiêu ngạo cùng thanh cao của cô đập vỡ, kéo cô xuống vũng bùn, tại nơi Tân Hồ bẩn thỉu này, bọn họ đáng nhẽ không nên có gì khác biệt cả.
Trì Tuấn mang theo một tia căm hận nhìn Diệp Sơ Hiểu, nhưng là dưới ánh đèn sáng trưng, đôi mắt ngập nước của cô điềm đạm đáng yêu, bởi vì giãy dụa mà hai má đã phiếm hồng, xinh đẹp động lòng người, đôi môi bị cô cắn mà có chút biến dạng, mang theo hương vị mê người.
Trì Tuấn đột nhiên vô cùng hoảng sợ, cô gái Diệp Sơ Hiểu mới mười tám tuổi này mà đã như hạ độc hắn.
Hắn bỗng nhiên lo lắng nghĩ về cuộc sống thời gian tới, loại lo âu này xuất hiện, làm cho suy nghĩ của hắn trống rỗng, thân thể không tự chủ đã càng đè xuống.
Hắn dùng lực dán lên cơ thể cô, phủ lên đôi môi hơi hé như mời gọi kia.
Như bị sét đánh, Diệp Sơ Hiểu vốn định thử giãy dụa thân thể, liền cứng đờ, cả người giống như bị đặt ở mép vực, bị rét lạnh cùng sợ hãi bao phủ, thế nên quên cả phản kháng.
Trì Tuấn hoàn toàn không có kinh nghiệm với chuyện này, cũng chưa bao giờ có hứng thú tìm tòi nghiên cứu, nhưng khi răng môi gắn kết nhau chặt chẽ, nội tâm của hắn lại không nhịn được dâng trào cuồn cuộn như thuỷ triều.
Hắn lặng lẽ tự rủa một tiếng, cô quả thật là yêu tinh mê hoặc lòng người. Nhưng rất nhanh hắn liền trầm luân trong loại thể nghiệm xa lạ đó, tỉ mỉ mà chặt chẽ mút, thật cẩn thận gặm cắn.
Khi hắn theo bản năng đem đầu lưỡi tiến vào, Diệp Sơ Hiểu bỗng nhiên kinh sợ mà tỉnh lại. Cô muốn cắn chặt môi, lại bởi vì hàm dưới bị bóp chặt, uổng công vô ích.
Cô chỉ có thể giãy dụa toàn thân kịch liệt, hai hàng nước mắt khuất nhục chảy ra.
Phản ứng của Diệp Sơ Hiểu, rốt cục làm cho Trì Tuấn thoáng thanh tỉnh. Nhìn nước mắt trên mặt cô, làm hắn ngơ ngác một chút, rất nhanh như là chán ghét rời đi môi cô, đứng dậy buông cô ra.
Hai người vừa mới tách ra, Diệp Sơ Hiểu liền như tránh ruồi bọ, nhanh chóng lùi về đầu giường, cuộn tròn thân thể, sợ hãi lại oán hận trừng mắt nhìn hắn, như là lúc nào cũng phải phòng bị hắn.
Trì Tuấn lấy mu bàn tay lau môi, khóe miệng nhếch giọng mỉa mai cười: Vốn là không quen nhìn cô xem thường và khinh bỉ chính nơi mình sinh ra và lớn lên, liền muốn cho cô nếm thử tư vị bị lưu manh như tôi chà đạp là như thế nào? Nhưng tôi phát hiện ra, đối với loại sân bay như cô, tôi thật sự không có hứng thú.
Diệp Sơ Hiểu vừa thẹn vừa giận, ngực phập phồng kịch liệt, tìm trong đầu không ra lời mắng chửi nào, cuối cùng cũng chỉ tức giận mắng ra một câu: Trì Tuấn, đồ khốn nạn!
Lời mắng không có tí lực sát thương nào này làm cho Trì Tuấn nở nụ cười.
Hắn xoay người, ngang tàng nằm xuống giường Diệp Sơ Hiểu, nhắm mắt lại, không thèm nói.
Diệp Sơ Hiểu căm giận nhìn hắn, muốn đuổi hắn đi, lại không có can đảm, sợ chọc giận hắn, chính mình sẽ chịu thiệt, chỉ hận bản thân không phải tuyệt thế cao thủ, có thể một cước đá hắn ra ngoài cửa sổ, đá đến tan xương nát thịt.
Lúc này đã gần mười giờ, Diệp Sơ Hiểu không biết Trì Tuấn nằm trên giường mình là có ý gì? Nhưng là nhìn bộ dáng hắn lúc này, chẳng lẽ là chuẩn bị ngủ qua đêm tại đây luôn?
Ý niệm này trong đầu cô, rất nhanh đã được xác minh.
Hô hấp của hắn bình tĩnh, giống như đã ngủ, mắt nhắm lại nhưng vẫn không chút để ý mở miệng: Tôi hôm nay ngủ lại đây, tôi mà mang theo vẻ mặt thương tích này trở về, ba tôi nhìn thấy sẽ lại lải nhải.
Diệp Sơ Hiểu đương nhiên không muốn, nhưng lại không dám cự tuyệt, chỉ có thể bụng đầy chửi rủa mà chuẩn bị đứng dậy, tính sang phòng của Trương Liên cách vách ngủ.
Nào biết, còn chưa xuống giường, cổ tay đã bị Trì Tuấn dù vẫn nhắm mắt, chuẩn xác bắt lấy.
Diệp Sơ Hiểu giống như gặp kẻ thù nhìn về phía hắn, thấy mắt hắn như cũ vẫn chưa mở, chỉ thản nhiên nói: Đây là phòng của cô, cô không cần rời đi, yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không làm gì cô. Tôi đã từng nói, tôi đối với sân bay không có hứng thú. Hơn nữa cửa phòng khách đã bị tôi đá hư rồi, cô mà ở một mình một phòng, so với ở cùng một chỗ với tôi càng không an toàn.
Diệp Sơ Hiểu xấu hổ và giận dữ đan xen, nhưng vẫn giãy khỏi tay hắn đứng dậy ra khỏi phòng.
Đến phòng khách, cô kiểm tra khóa cửa một chút, quả thật là bị sức mạnh của Trì Tuấn phá đi tong. Cô vừa oán thầm trong lòng vừa kéo sofa chặn ngang cửa.
Xong việc, cô vào toilet, tắm rửa một chút, đem một ngày lộn xộn rửa sạch.
Từ toilet đi ra, nhìn nhìn cánh cửa, vẫn là có chút không yên.
Trị an ở Tân hồ không tốt, ban đêm kẻ trộm từ trước đến nay đều rất ngang ngược, dường như mỗi nhà đều đã bị trộm ghé qua. Cô một mình ở nhà, luôn phải khóa trái cửa mới yên tâm.
Diệp Sơ Hiểu đi đến cửa phòng Trương Liên, quay đầu lại nhìn cánh cửa đáng thương phía sau sofa, rốt cục vẫn khẽ cắn môi xoay người trở lại phòng mình.
Lúc này Trì Tuấn đã xếp chỗ ngủ cho mình, dường như đối với việc cô quay lại đã nằm trong dự liệu. Hơi hơi mở mắt ra, hắn cười như không cười nhìn cô một cái, thoáng động thân thể, chừa ra một nửa giường: Tôi không có như cô tưởng tượng không phân rõ phải trái, giường này tôi chỉ muốn một nửa.
Diệp Sơ Hiểu hừ một tiếng, đến bên giường rút gối của mình, ngồi xuống ghế trước bàn học.
Trải qua ép buộc tối nay, kỳ thực cô đã mệt muốn chết, nhưng tên hỗn đản trong phòng này, cô đuổi cũng không đi, cũng tuyệt đối không thể đồng giường cộng chẩm (ngủ cùng giường) với hắn, chỉ có thể ủy khuất chính mình chấp nhận nằm trên ghế một đêm.
Trì Tuấn hiểu rõ tâm tư quật cường của cô, thoáng ngồi dậy, lười biếng tựa vào đầu giường, nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô, không nhanh không chậm mở miệng: Hồi chúng ta còn nhỏ, ai cũng rất nghịch ngợm. Mỗi ngày sau khi tan học, mọi người đều chơi đùa ngoài ngõ, cũng chỉ có mình cô ngồi học. Tôi khi đó mỗi ngày đều nghĩ, làm sao có thể có người không thú vị như vậy, nên thường xuyên lấy hòn đá ném vào cửa sổ của cô.
Hỗn đản! Diệp Sơ Hiểu oán thầm, cửa sổ này trước đây thường bị những đứa trẻ xấu dùng đá ném, cô cũng không biết đầu sỏ gây nên là ai, thì ra là hắn!
Trì Tuấn tiếp tục nói: Người Tân hồ lớn lên, không có truyền thống hiếu học. Nhất là con gái, sau khi học xong cấp hai, phần lớn đều mười lăm sáu tuổi liền bỏ học, lêu lổng ngoài xã hội. Tôi cũng chán ghét đi học, nếu không phải ba tôi chạy chọt cho tôi đi học, tôi đã sớm cuốn xéo khoit trường rồi. Chỉ có mình cô, từ bé học hành đã xếp thứ nhất, hàng năm đều lấy giấy khen, thi được vào trường cấp hai trọng điểm, lại vào được trường trung học trọng điểm, bây giờ còn muốn vào đại học nổi tiếng nữa chứ.
Diệp Sơ Hiểu tưởng hắn tán thưởng mình, lại nghe hắn nói tiếp: Cô nói xem sao cô lại đáng ghét như vậy? Cô không nên khác người như vậy, không nên biến mình như hoa sen trong vũng bùn, lúc nào cũng thanh cao không thèm nhìn người khác. Cô cho là cô học tập tốt, cô liền giống như bạn trai của cô? Cô làm thế nào vẫn còn đi học được nhỉ, ra ngoài cô vẫn là người Tân Hồ, cô vẫn có người cha tồi tệ hít thuốc phiện, cùng một người mẹ dâm nữ!
Diệp Sơ Hiểu cho tới bây giờ chưa từng nghe Trì Tuấn nói nhiều như vậy, mới biết được bộ dáng ngày thường lạnh lùng của hắn, hoá ra là do miệng ác độc như thế. Cô cố nén phẫn nộ, gằn từng tiếng lạnh lùng nói: Hoàn cảnh sinh ra của tôi quả thật không thể thay đổi, nhưng vận mệnh tương lai, là do chính tôi tạo nên, không quan hệ với ai hết.
Cô nói rất có đạo lý, làm cho Trì Tuấn cảm thấy chua chát, thấy không tác động gì được cô, hắn hừ một tiếng, nằm yên trên giường, không lên tiếng nữa.
/36
|