Chắc là do buổi tối náo loạn như vậy khiến thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, Diệp Sơ Hiểu thế nhưng rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Thời gian trôi qua dài đằng đẵng, dáng vẻ của cô khi ngủ thoải mái an nhàn, hoàn toàn không bị ảnh hưởng khi phải ngủ gục xuống bàn học. Mãi đến khi cảnh trong mơ chấm dứt, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào làm Diệp Sơ Hiểu tỉnh lại, cô mới phát giác thế nhưng mình lại ngủ ở trên giường.
Cô theo bản năng cả kinh ngồi bật dậy, nhìn thấy trên giường cũng chỉ có một mình mình, mới thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Sơ Hiểu không biết Trì Tuấn rời đi khi nào, khi cô đứng dậy đi đến phòng khách, nhìn thấy ghế sofa chặn ở cửa đã được kê lại vào vị trí cũ, kiểm tra cửa ra vào, thấy khoá cũng được sửa xong.
Tuy rằng không muốn thừa nhận Trì Tuấn sẽ có lòng tốt như vậy, nhưng rõ ràng từ việc chuyển cô lên giường, đến việc sửa khoá cửa này, đều là cái tên lưu manh Trì Tuấn này làm ra.
Đương nhiên, Diệp Sơ Hiểu không hề thấy cảm kích, hắn vốn chính là kẻ đầu têu mà.
Nghĩ đến tối hôm qua bị hắn cường hôn, cô liền tức giận đến cả người phát run, chỉ có thể cố gắng làm cho chính mình quên đi thời khắc làm cho người ta chán ghét lại sợ hãi đó.
Buổi chiều, Diệp Sơ Hiểu như cũ đi dạy gia sư ở Chu gia. Sau khi vào cửa, lại không hề thấy bóng dáng của Tống Gia Dương. Đây là lần đâu tiên trong hai tuần qua, cậu ta không xuất hiện tại Chu gia.
Diệp Sơ Hiểu nghĩ đến tình huống ngày hôm qua, không khỏi lo lắng, hỏi đôi song sinh, bọn chúng cũng không biết vì sao. Không ngờ hai tiểu quỷ này cực kỳ nhiệt tình, lại đang tuổi ngây thơ, thấy chuyện bát quái liền muốn xen vào.
Thấy bộ dáng lo lắng của Diệp Sơ Hiểu, tuy rằng không biết vì sao, nhưng chúng lập tức xung phong nhận việc đi tìm Tống Gia Dương, nói xong, Đại Phi liền chạy trước ra ngoài.
Nhà của Tống Gia Dương vốn ngay gần Chu gia, chỉ chốc lát sau, Đại Phi với vẻ mặt cổ quái, liền dẫn Tống Gia Dương đang yên lặng cúi đầu vào nhà.
Diệp Sơ Hiểu ngẩng đầu nhìn Tống Gia Dương, tuy rằng cậu ta cúi đầu, nhưng đại khái cô vẫn thấy được bộ dáng cậu ta, liền cả kinh lắp bắp: Cậu... Cậu không sao chứ?
Tống Gia Dương gãi gãi đầu, bộ dáng không dám ngẩng đầu, ấp úng nói: Mình cảm thấy hiện tại mình giống cái đầu heo a, cậu đừng nhìn mình.
Diệp Sơ Hiểu xác định cậu ta ngoài việc quả thật có chút giống đầu heo ra, dường như cũng không quá đáng ngại, cũng yên lòng: Cậu không có việc gì là tốt rồi.
Tống Gia Dương ngồi xuống ghế sofa, quay đầu hỏi cô: Ngày hôm qua cái tên kia có làm gì cậu không?
Diệp Sơ Hiểu lắc đầu: Mình từ bé đã biết những người đó rồi, bọn họ kỳ thực cũng chỉ là phô trương thanh thế với hàng xóm láng giềng thôi, sẽ không thật sự làm gì đâu.
Tống Gia Dương trầm mặc một lát, lại hỏi: Ngày hôm qua anh ta nói cậu là việc nhà của anh ta, sao lại thế này?
Diệp Sơ Hiểu sửng sốt một chút, cô không muốn cùng người ngoài Tân Hồ nói về cái gia đình chính mình không chịu nổi kia, nhưng nhìn mặt Tống Gia Dương sưng đỏ, có chút buồn cười, nghĩ một lát, vẫn là mở miệng: Mẹ mình có khả năng sẽ cùng ba anh ta kết hôn.
Cô lời ít mà ý nhiều, che giấu cho xong chuyện thực sự không chịu nổi kia.
Tống Gia Dương bừng tỉnh đại ngộ gật đầu: Thì ra là như vậy. Nói xong, liền thấy yên tâm hơn, Nếu là nói như vậy, anh ta hẳn là sẽ không làm gì đâu.
Tranh chấp đánh nhau này coi như là cho qua.
Buổi chiều khi làm xong công việc gia sư, Diệp Sơ Hiểu tự nhiên không cho Tống Gia Dương đưa mình về nhà nữa, nhưng Tống Gia Dương thân tàn chí kiên (ý chỉ người có thương tật nhưng lòng vẫn vững), sau khi dùng mặt đầu heo của mình thản nhiên đối mặt với Diệp Sơ Hiểu, cũng liền thông suốt đi ra cùng, cố ý kiên trì muốn tiễn cô.
Diệp Sơ Hiểu không lay chuyển được, chỉ phải nghe theo cậu ta.
Cô kỳ thực vẫn hơi lo lắng bọn Trì Tuấn sẽ lại gây sự, cũng may ngày hôm nay không gặp mấy người đó.
Vài ngày nữa trôi qua vẫn không gặp lại bọn họ.
Diệp Sơ Hiểu hận không thể làm cho những kẻ đó vĩnh viễn biến mất biến mất.
Một tuần sau là có kết quả thi đại học.
Tuy rằng Diệp Sơ Hiểu tự nhận bài làm của cô rất tốt, nhưng sáng sớm khi gọi điện thoại tra điểm thi, cô vẫn không khỏi có chút khẩn trương, mãi đến khi thanh âm máy móc trong điện thoại chậm rãi báo điểm xong, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Thành tích đúng như cô mong muốn, so với điểm chuẩn hàng năm, điểm của cô khẳng định hơn điểm chuẩn vào trường đến mấy chục điểm, nói không chừng còn có thể lấy học bổng.
Tống Gia Dương cũng thi được rất tốt, cao hơn Diệp Sơ Hiểu mười điểm, rốt cuộc cũng xem như toại nguyện như ý.
Bởi vì tâm tình tốt, đôi tiểu tình nhân, đợi công việc gia sư xong, lập tức đi ăn mừng.
Thương tích trên mặt Tống Gia Dương đã lành, lại khôi phục được bộ dáng anh tuấn.
Thanh niên trẻ tuổi, đi ăn mừng cũng chính là đi ăn KFC, đồ ăn không tốt cho sức khỏe.
Đại khái là cảm thấy chắc chắn đỗ đại học rồi nên Tống Gia Dương cùng Diệp Sơ Hiểu vui vẻ ngồi ở KFC nghĩ về những ngày tương lai.
Bốn năm tới, bọn họ sẽ ở cùng một thành phố, cùng học một trường đại học, tóm lại đây là chuyện không thể tốt hơn .
Diệp Sơ Hiểu tuy rằng không nói nhiều, nhưng với tương lai như vậy cô cũng chờ mong, cô sẽ hoàn toàn thoát khỏi Tân Hồ, cuộc sống từ nay về sau sẽ chỉ cùng nam sinh Tống Gia Dương này trải qua.
Mãi đến khi thời gian thật sự không còn sớm, Tống Gia Dương mới lưu luyến không rời lôi kéo Diệp Sơ Hiểu rời KFC.
Cậu ta vẫn nắm tay cô, mà cô cũng không tránh.
Gia Dương!
Đúng lúc hai người đứng chờ xe bus, bỗng nhiên có người gọi tên Tống Gia Dương.
Diệp Sơ Hiểu cùng Tống Gia Dương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ven đường có một chiếc xe đang đỗ, ba người trung niên đại khái là từ một nơi nào đó đi ra đang chuẩn bị lên xe, ba người này đều ăn mặc rất trưng diện, thoạt nhìn đều như là có thân phận.
Mà mở miệng chính là người phụ nữ trung niên trong ba người kia, bà nhíu mi nhìn về phía Tống Gia Dương cùng Diệp Sơ Hiểu, giọng điệu hơi hơi có chút bất mãn trách cứ: Khi nào rồi, con còn ở bên ngoài chơi bời, mau nhanh về nhà!
Tống Gia Dương bất mãn nhưng vẫn nghiến răng chịu đựng, tay vẫn đang nắm tay Diệp Sơ Hiểu cũng không có buông ra, chỉ cách xa xa vài bước, không kiên nhẫn nói: Con đã biết, mẹ, nếu mẹ bận thì mẹ cứ đi đi!
Diệp Sơ Hiểu ngẩn ra, hoá ra bà là mẹ của Tống Gia Dương, nhất thời có chút luống cuống chân tay.
Nhưng hiển nhiên Tống mẫu cũng không để ý hai người nhiều lắm, chỉ mặt nhăn nhíu mày liền lên xe.
Tống Gia Dương nhìn xe rời đi, lè lưỡi: Bà ấy cả ngày bận bịu đến mình còn không thấy bóng dáng, thế mà còn không cho mình ra ngoài chơi, mình mới không thèm nghe lời.
Diệp Sơ Hiểu được sự ngây thơ của cậu ta lấy lòng, che miệng cười ha ha, rất nhanh đem chuyện vừa gặp Tống mẫu vứt ra sau đầu .
Chẳng qua hai ngày sau, Diệp Sơ Hiểu lại nhìn thấy Tống mẫu Thẩm Quân Lan.
Chiều hôm đó Tống Gia Dương chỉ ngồi ở Chu gia một giờ, liền bị một cú điện thoại gọi đi. Vì thế, sau khi kết thúc công việc gia sư, Diệp Sơ Hiểu một mình đi về.
Đi xuống dưới lầu của tiểu khu, một chiếc xe chậm rãi dừng bên người cô, cửa sổ ghế sau của xe chậm rãi mở ra, lộ ra một khuôn mặt của một người phụ nữ.
Ngày ấy bởi vì là buổi tối, cho nên Diệp Sơ Hiểu cũng không nhớ rõ diện mạo của Thẩm Quân Lan .
Thẩm Quân Lan cười mở miệng: Bác là mẹ của Gia Dương, muốn nói chuyện với cháu một lát.
Đối mặt với mẹ của bạn trai, Diệp Sơ Hiểu sao bình tĩnh cho nổi, cũng không thể thể hiện một chút hoảng sợ, cô chỉ đành ngượng ngùng gật đầu, nghe lời lên xe.
Thẩm Quân Lan đưa Diệp Sơ Hiểu đến một quán trà u nhã tĩnh mịch, nơi này làm cho cô mới vào đây lần đầu, cảm giác sâu sắc bất an.
Diệp Sơ Hiểu vốn không giỏi nói chuyện, đối mặt trưởng bối khí thế mạnh mẽ như vậy, lại càng không biết phải nói cái gì.
Thẩm Quân Lan điển hình là nữ cường nhân, bề ngoài không quá làm người khác sợ hãi, thậm chí có thể được cho là xinh đẹp tao nhã, nhưng khí chất trên người bà, lại mang theo chút nghiêm khắc không giận mà uy .
Diệp Sơ Hiểu cảm thấy bà rất chút nhìn quen mắt, nhưng nghĩ không ra gặp qua ở đâu.
Thẩm Quân Lan chờ cho phục vụ rót cho mỗi người một ly trà, cầm lấy chén trà, chậm rãi nhấp một ngụm, mới thản nhiên nói: Bác từ lâu đã nghe Gia Dương kể, lớp thằng bé có một bạn học như cháu, rất chăm chỉ lại có chí tiến thủ, thành tích ngang tài ngang sức với Gia Dương. Bác cũng biết nghỉ hè này, cháu làm gia sư cho đôi song dinh nhà Chu cục trưởng. Cô bé tuổi còn nhỏ mà tích cực cố gắng như vậy, nói thật bản thẩn bác cực kỳ tản thưởng cháu.
Diệp Sơ Hiểu nâng chén trà, cũng không biết đáp lại như thế nào, chỉ thấp giọng nói: Cảm ơn bác đã khích lệ.
Thẩm Quân Lan ngoài cười nhưng trong không cười cong cong khóe miệng: Bác tự nhận mình là phụ huynh rất tiến bộ, biết Gia Dương thích cháu, cũng sẽ không định can thiệp.
Diệp Sơ Hiểu nín thở chờ đợi câu tiếp theo của bà, quả nhiên, bà dừng một chút, lại nói: Nhưng là, Gia Dương liền lập tức sẽ ra nước ngoài du học, ở nơi đất khách quê người lại yêu xa như vậy, đối với hai đứa còn nhỏ như vậy, chỉ sợ cũng không thực tế lắm, làm trưởng bối, bác có nghĩa vụ trước nhắc nhở các cháu.
Diệp Sơ Hiểu rốt cục ngẩng đầu nhìn Thẩm quân Lan: Cậu ấy không phải ghi danh khoa luật đại học Giang thành sao ạ?
Thẩm Quân Lan bật cười lắc đầu, như là nghe một truyện cười: Khoa luật đại học Giang thành không tồi, nhưng đối với Gia Dương mà nói, thì quá miễn cưỡng rồi. Nếu nó đã có cơ hội rất tốt khác, làm cha mẹ, bác đương nhiên không thể cho nó đi nhầm đường.
Diệp Sơ Hiểu rốt cục mơ hồ hiểu được, mẹ của Tống Gia Dương tìm mình nói chuyện là vì cái gì. Quanh co lòng vòng bất quá là muốn cho hai người tách ra mà thôi.
Vì sao?
Chẳng lẽ chỉ là vì Tống Gia Dương muốn đi nước ngoài du học?
Thế giới này tình yêu ở khác nước vô cùng nhiều, huống hồ mục đích cuối cùng của Tống Gia Dương vào hệ thống tư pháp, tốt nghiệp xong nhất định sé về nước.
Diệp Sơ Hiểu trăm mỗi lo nghĩ không được giải, mãi đến khi Thẩm Quân Lan ngồi trong xe cùng cô khách khí tạm biệt: Nói thật, xuất thân từ gia đình như vậy, cháu còn tuổi nhỏ lại biết cố gắng tiến thủ, làm trưởng bối, bác thật sự cảm thấy rất khâm phục. Bác chúc cháu học hành suôn sẻ tiền đồ rộng mở.
Diệp Sơ Hiểu như ở trong hầm băng, thì ra là như vậy? Chẳng qua là như thế này!
Chẳng qua là tư tưởng cũ rích nhưng rất thực tế về gia đình, dòng dõi mà thôi.
Có lẽ không chỉ là gia đình, dòng dõi đơn giản như vậy, một người cha hít thuốc phiện, cùng một người mẹ dâm nữ, làm sao là gia đình văn minh tiến bộ được, chỉ sợ ai cũng đều khó mà chấp nhận được cô gái có bối cảnh gia đình như thế.
Diệp Sơ Hiểu trong nháy mắt chỉ cảm thấy khó thở, cô nghĩ mình đã tìm được một sợi dây thừng để cố gắng trèo lên mà đi hướng về ánh sáng mặt trời, lại chung quy bị người giội một gáo nước lạnh, đẩy trở về trong cát bụi như ban đầu.
Cô lờ mờ về đến nhà, Trương Liên khó có khi làm được một bàn đồ ăn, nhìn thấy ánh mắt bất ngờ của con gái, có điểm lấy lòng, lại có chút mất tự nhiên: Mẹ và Trì thúc định sẽ kết hôn.
Diệp Sơ Hiểu sửng sốt một chút, đạm mạc a một tiếng, sau một lát, lại bồi thêm một câu: Chúc mừng mẹ!
Trương Liên gượng cười: Mẹ biết con không thích Trì thúc, cho nên tính chờ con đi học xong, mới chính thức làm thủ tục, mẹ sẽ chuyển hẳn sang nơi đó của chú ấy.
Đại khái là cảm thấy phản ứng của con gái rất lãnh đạm, Trương Liên cũng không tiếp tục, tùy tiện mở TV, bên trong đang phát mục tin tức địa phương.
Diệp Sơ Hiểu tùy ý liếc mắt một cái, nhìn thấy lãnh đạo thị sát đầu tiên trong tin tức, liền thấy một bóng dáng quen thuộc.
Khó trách cô cảm thấy Thẩm Quân Lan nhìn quen mắt, thì ra là trong TV đã gặp qua.
Thời gian trôi qua dài đằng đẵng, dáng vẻ của cô khi ngủ thoải mái an nhàn, hoàn toàn không bị ảnh hưởng khi phải ngủ gục xuống bàn học. Mãi đến khi cảnh trong mơ chấm dứt, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào làm Diệp Sơ Hiểu tỉnh lại, cô mới phát giác thế nhưng mình lại ngủ ở trên giường.
Cô theo bản năng cả kinh ngồi bật dậy, nhìn thấy trên giường cũng chỉ có một mình mình, mới thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Sơ Hiểu không biết Trì Tuấn rời đi khi nào, khi cô đứng dậy đi đến phòng khách, nhìn thấy ghế sofa chặn ở cửa đã được kê lại vào vị trí cũ, kiểm tra cửa ra vào, thấy khoá cũng được sửa xong.
Tuy rằng không muốn thừa nhận Trì Tuấn sẽ có lòng tốt như vậy, nhưng rõ ràng từ việc chuyển cô lên giường, đến việc sửa khoá cửa này, đều là cái tên lưu manh Trì Tuấn này làm ra.
Đương nhiên, Diệp Sơ Hiểu không hề thấy cảm kích, hắn vốn chính là kẻ đầu têu mà.
Nghĩ đến tối hôm qua bị hắn cường hôn, cô liền tức giận đến cả người phát run, chỉ có thể cố gắng làm cho chính mình quên đi thời khắc làm cho người ta chán ghét lại sợ hãi đó.
Buổi chiều, Diệp Sơ Hiểu như cũ đi dạy gia sư ở Chu gia. Sau khi vào cửa, lại không hề thấy bóng dáng của Tống Gia Dương. Đây là lần đâu tiên trong hai tuần qua, cậu ta không xuất hiện tại Chu gia.
Diệp Sơ Hiểu nghĩ đến tình huống ngày hôm qua, không khỏi lo lắng, hỏi đôi song sinh, bọn chúng cũng không biết vì sao. Không ngờ hai tiểu quỷ này cực kỳ nhiệt tình, lại đang tuổi ngây thơ, thấy chuyện bát quái liền muốn xen vào.
Thấy bộ dáng lo lắng của Diệp Sơ Hiểu, tuy rằng không biết vì sao, nhưng chúng lập tức xung phong nhận việc đi tìm Tống Gia Dương, nói xong, Đại Phi liền chạy trước ra ngoài.
Nhà của Tống Gia Dương vốn ngay gần Chu gia, chỉ chốc lát sau, Đại Phi với vẻ mặt cổ quái, liền dẫn Tống Gia Dương đang yên lặng cúi đầu vào nhà.
Diệp Sơ Hiểu ngẩng đầu nhìn Tống Gia Dương, tuy rằng cậu ta cúi đầu, nhưng đại khái cô vẫn thấy được bộ dáng cậu ta, liền cả kinh lắp bắp: Cậu... Cậu không sao chứ?
Tống Gia Dương gãi gãi đầu, bộ dáng không dám ngẩng đầu, ấp úng nói: Mình cảm thấy hiện tại mình giống cái đầu heo a, cậu đừng nhìn mình.
Diệp Sơ Hiểu xác định cậu ta ngoài việc quả thật có chút giống đầu heo ra, dường như cũng không quá đáng ngại, cũng yên lòng: Cậu không có việc gì là tốt rồi.
Tống Gia Dương ngồi xuống ghế sofa, quay đầu hỏi cô: Ngày hôm qua cái tên kia có làm gì cậu không?
Diệp Sơ Hiểu lắc đầu: Mình từ bé đã biết những người đó rồi, bọn họ kỳ thực cũng chỉ là phô trương thanh thế với hàng xóm láng giềng thôi, sẽ không thật sự làm gì đâu.
Tống Gia Dương trầm mặc một lát, lại hỏi: Ngày hôm qua anh ta nói cậu là việc nhà của anh ta, sao lại thế này?
Diệp Sơ Hiểu sửng sốt một chút, cô không muốn cùng người ngoài Tân Hồ nói về cái gia đình chính mình không chịu nổi kia, nhưng nhìn mặt Tống Gia Dương sưng đỏ, có chút buồn cười, nghĩ một lát, vẫn là mở miệng: Mẹ mình có khả năng sẽ cùng ba anh ta kết hôn.
Cô lời ít mà ý nhiều, che giấu cho xong chuyện thực sự không chịu nổi kia.
Tống Gia Dương bừng tỉnh đại ngộ gật đầu: Thì ra là như vậy. Nói xong, liền thấy yên tâm hơn, Nếu là nói như vậy, anh ta hẳn là sẽ không làm gì đâu.
Tranh chấp đánh nhau này coi như là cho qua.
Buổi chiều khi làm xong công việc gia sư, Diệp Sơ Hiểu tự nhiên không cho Tống Gia Dương đưa mình về nhà nữa, nhưng Tống Gia Dương thân tàn chí kiên (ý chỉ người có thương tật nhưng lòng vẫn vững), sau khi dùng mặt đầu heo của mình thản nhiên đối mặt với Diệp Sơ Hiểu, cũng liền thông suốt đi ra cùng, cố ý kiên trì muốn tiễn cô.
Diệp Sơ Hiểu không lay chuyển được, chỉ phải nghe theo cậu ta.
Cô kỳ thực vẫn hơi lo lắng bọn Trì Tuấn sẽ lại gây sự, cũng may ngày hôm nay không gặp mấy người đó.
Vài ngày nữa trôi qua vẫn không gặp lại bọn họ.
Diệp Sơ Hiểu hận không thể làm cho những kẻ đó vĩnh viễn biến mất biến mất.
Một tuần sau là có kết quả thi đại học.
Tuy rằng Diệp Sơ Hiểu tự nhận bài làm của cô rất tốt, nhưng sáng sớm khi gọi điện thoại tra điểm thi, cô vẫn không khỏi có chút khẩn trương, mãi đến khi thanh âm máy móc trong điện thoại chậm rãi báo điểm xong, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Thành tích đúng như cô mong muốn, so với điểm chuẩn hàng năm, điểm của cô khẳng định hơn điểm chuẩn vào trường đến mấy chục điểm, nói không chừng còn có thể lấy học bổng.
Tống Gia Dương cũng thi được rất tốt, cao hơn Diệp Sơ Hiểu mười điểm, rốt cuộc cũng xem như toại nguyện như ý.
Bởi vì tâm tình tốt, đôi tiểu tình nhân, đợi công việc gia sư xong, lập tức đi ăn mừng.
Thương tích trên mặt Tống Gia Dương đã lành, lại khôi phục được bộ dáng anh tuấn.
Thanh niên trẻ tuổi, đi ăn mừng cũng chính là đi ăn KFC, đồ ăn không tốt cho sức khỏe.
Đại khái là cảm thấy chắc chắn đỗ đại học rồi nên Tống Gia Dương cùng Diệp Sơ Hiểu vui vẻ ngồi ở KFC nghĩ về những ngày tương lai.
Bốn năm tới, bọn họ sẽ ở cùng một thành phố, cùng học một trường đại học, tóm lại đây là chuyện không thể tốt hơn .
Diệp Sơ Hiểu tuy rằng không nói nhiều, nhưng với tương lai như vậy cô cũng chờ mong, cô sẽ hoàn toàn thoát khỏi Tân Hồ, cuộc sống từ nay về sau sẽ chỉ cùng nam sinh Tống Gia Dương này trải qua.
Mãi đến khi thời gian thật sự không còn sớm, Tống Gia Dương mới lưu luyến không rời lôi kéo Diệp Sơ Hiểu rời KFC.
Cậu ta vẫn nắm tay cô, mà cô cũng không tránh.
Gia Dương!
Đúng lúc hai người đứng chờ xe bus, bỗng nhiên có người gọi tên Tống Gia Dương.
Diệp Sơ Hiểu cùng Tống Gia Dương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ven đường có một chiếc xe đang đỗ, ba người trung niên đại khái là từ một nơi nào đó đi ra đang chuẩn bị lên xe, ba người này đều ăn mặc rất trưng diện, thoạt nhìn đều như là có thân phận.
Mà mở miệng chính là người phụ nữ trung niên trong ba người kia, bà nhíu mi nhìn về phía Tống Gia Dương cùng Diệp Sơ Hiểu, giọng điệu hơi hơi có chút bất mãn trách cứ: Khi nào rồi, con còn ở bên ngoài chơi bời, mau nhanh về nhà!
Tống Gia Dương bất mãn nhưng vẫn nghiến răng chịu đựng, tay vẫn đang nắm tay Diệp Sơ Hiểu cũng không có buông ra, chỉ cách xa xa vài bước, không kiên nhẫn nói: Con đã biết, mẹ, nếu mẹ bận thì mẹ cứ đi đi!
Diệp Sơ Hiểu ngẩn ra, hoá ra bà là mẹ của Tống Gia Dương, nhất thời có chút luống cuống chân tay.
Nhưng hiển nhiên Tống mẫu cũng không để ý hai người nhiều lắm, chỉ mặt nhăn nhíu mày liền lên xe.
Tống Gia Dương nhìn xe rời đi, lè lưỡi: Bà ấy cả ngày bận bịu đến mình còn không thấy bóng dáng, thế mà còn không cho mình ra ngoài chơi, mình mới không thèm nghe lời.
Diệp Sơ Hiểu được sự ngây thơ của cậu ta lấy lòng, che miệng cười ha ha, rất nhanh đem chuyện vừa gặp Tống mẫu vứt ra sau đầu .
Chẳng qua hai ngày sau, Diệp Sơ Hiểu lại nhìn thấy Tống mẫu Thẩm Quân Lan.
Chiều hôm đó Tống Gia Dương chỉ ngồi ở Chu gia một giờ, liền bị một cú điện thoại gọi đi. Vì thế, sau khi kết thúc công việc gia sư, Diệp Sơ Hiểu một mình đi về.
Đi xuống dưới lầu của tiểu khu, một chiếc xe chậm rãi dừng bên người cô, cửa sổ ghế sau của xe chậm rãi mở ra, lộ ra một khuôn mặt của một người phụ nữ.
Ngày ấy bởi vì là buổi tối, cho nên Diệp Sơ Hiểu cũng không nhớ rõ diện mạo của Thẩm Quân Lan .
Thẩm Quân Lan cười mở miệng: Bác là mẹ của Gia Dương, muốn nói chuyện với cháu một lát.
Đối mặt với mẹ của bạn trai, Diệp Sơ Hiểu sao bình tĩnh cho nổi, cũng không thể thể hiện một chút hoảng sợ, cô chỉ đành ngượng ngùng gật đầu, nghe lời lên xe.
Thẩm Quân Lan đưa Diệp Sơ Hiểu đến một quán trà u nhã tĩnh mịch, nơi này làm cho cô mới vào đây lần đầu, cảm giác sâu sắc bất an.
Diệp Sơ Hiểu vốn không giỏi nói chuyện, đối mặt trưởng bối khí thế mạnh mẽ như vậy, lại càng không biết phải nói cái gì.
Thẩm Quân Lan điển hình là nữ cường nhân, bề ngoài không quá làm người khác sợ hãi, thậm chí có thể được cho là xinh đẹp tao nhã, nhưng khí chất trên người bà, lại mang theo chút nghiêm khắc không giận mà uy .
Diệp Sơ Hiểu cảm thấy bà rất chút nhìn quen mắt, nhưng nghĩ không ra gặp qua ở đâu.
Thẩm Quân Lan chờ cho phục vụ rót cho mỗi người một ly trà, cầm lấy chén trà, chậm rãi nhấp một ngụm, mới thản nhiên nói: Bác từ lâu đã nghe Gia Dương kể, lớp thằng bé có một bạn học như cháu, rất chăm chỉ lại có chí tiến thủ, thành tích ngang tài ngang sức với Gia Dương. Bác cũng biết nghỉ hè này, cháu làm gia sư cho đôi song dinh nhà Chu cục trưởng. Cô bé tuổi còn nhỏ mà tích cực cố gắng như vậy, nói thật bản thẩn bác cực kỳ tản thưởng cháu.
Diệp Sơ Hiểu nâng chén trà, cũng không biết đáp lại như thế nào, chỉ thấp giọng nói: Cảm ơn bác đã khích lệ.
Thẩm Quân Lan ngoài cười nhưng trong không cười cong cong khóe miệng: Bác tự nhận mình là phụ huynh rất tiến bộ, biết Gia Dương thích cháu, cũng sẽ không định can thiệp.
Diệp Sơ Hiểu nín thở chờ đợi câu tiếp theo của bà, quả nhiên, bà dừng một chút, lại nói: Nhưng là, Gia Dương liền lập tức sẽ ra nước ngoài du học, ở nơi đất khách quê người lại yêu xa như vậy, đối với hai đứa còn nhỏ như vậy, chỉ sợ cũng không thực tế lắm, làm trưởng bối, bác có nghĩa vụ trước nhắc nhở các cháu.
Diệp Sơ Hiểu rốt cục ngẩng đầu nhìn Thẩm quân Lan: Cậu ấy không phải ghi danh khoa luật đại học Giang thành sao ạ?
Thẩm Quân Lan bật cười lắc đầu, như là nghe một truyện cười: Khoa luật đại học Giang thành không tồi, nhưng đối với Gia Dương mà nói, thì quá miễn cưỡng rồi. Nếu nó đã có cơ hội rất tốt khác, làm cha mẹ, bác đương nhiên không thể cho nó đi nhầm đường.
Diệp Sơ Hiểu rốt cục mơ hồ hiểu được, mẹ của Tống Gia Dương tìm mình nói chuyện là vì cái gì. Quanh co lòng vòng bất quá là muốn cho hai người tách ra mà thôi.
Vì sao?
Chẳng lẽ chỉ là vì Tống Gia Dương muốn đi nước ngoài du học?
Thế giới này tình yêu ở khác nước vô cùng nhiều, huống hồ mục đích cuối cùng của Tống Gia Dương vào hệ thống tư pháp, tốt nghiệp xong nhất định sé về nước.
Diệp Sơ Hiểu trăm mỗi lo nghĩ không được giải, mãi đến khi Thẩm Quân Lan ngồi trong xe cùng cô khách khí tạm biệt: Nói thật, xuất thân từ gia đình như vậy, cháu còn tuổi nhỏ lại biết cố gắng tiến thủ, làm trưởng bối, bác thật sự cảm thấy rất khâm phục. Bác chúc cháu học hành suôn sẻ tiền đồ rộng mở.
Diệp Sơ Hiểu như ở trong hầm băng, thì ra là như vậy? Chẳng qua là như thế này!
Chẳng qua là tư tưởng cũ rích nhưng rất thực tế về gia đình, dòng dõi mà thôi.
Có lẽ không chỉ là gia đình, dòng dõi đơn giản như vậy, một người cha hít thuốc phiện, cùng một người mẹ dâm nữ, làm sao là gia đình văn minh tiến bộ được, chỉ sợ ai cũng đều khó mà chấp nhận được cô gái có bối cảnh gia đình như thế.
Diệp Sơ Hiểu trong nháy mắt chỉ cảm thấy khó thở, cô nghĩ mình đã tìm được một sợi dây thừng để cố gắng trèo lên mà đi hướng về ánh sáng mặt trời, lại chung quy bị người giội một gáo nước lạnh, đẩy trở về trong cát bụi như ban đầu.
Cô lờ mờ về đến nhà, Trương Liên khó có khi làm được một bàn đồ ăn, nhìn thấy ánh mắt bất ngờ của con gái, có điểm lấy lòng, lại có chút mất tự nhiên: Mẹ và Trì thúc định sẽ kết hôn.
Diệp Sơ Hiểu sửng sốt một chút, đạm mạc a một tiếng, sau một lát, lại bồi thêm một câu: Chúc mừng mẹ!
Trương Liên gượng cười: Mẹ biết con không thích Trì thúc, cho nên tính chờ con đi học xong, mới chính thức làm thủ tục, mẹ sẽ chuyển hẳn sang nơi đó của chú ấy.
Đại khái là cảm thấy phản ứng của con gái rất lãnh đạm, Trương Liên cũng không tiếp tục, tùy tiện mở TV, bên trong đang phát mục tin tức địa phương.
Diệp Sơ Hiểu tùy ý liếc mắt một cái, nhìn thấy lãnh đạo thị sát đầu tiên trong tin tức, liền thấy một bóng dáng quen thuộc.
Khó trách cô cảm thấy Thẩm Quân Lan nhìn quen mắt, thì ra là trong TV đã gặp qua.
/36
|