Một tháng làm gia sư rất nhanh đã kết thúc, mấy ngày cuối này, Tống Gia Dương cũng không xuất hiện nữa.
Diệp Sơ Hiểu tự nhiên biết sao lại thế này. Hành vi của Thẩm Quân Lan, đối với cô mà nói, không thể nghi ngờ là một loại nhục nhã.
Dù vậy, cô cũng đối với mối tính đầu chưa khai đã tàn này của mình với Tống Gia Dương hơi hơi có chút tiếc nuối.
Cô đã từng nghĩ rằng, ở cùng một chỗ với Tống Gia Dương chính là phương thức duy nhất giúp cô hoàn toàn thoát khỏi Tân Hồ. Nhưng hiện tại cô mới biết được, xuất thân cũng giống như là dấu ấn của mỗi người, có lẽ là vĩnh viễn không thể xoá nhoà.
Đương nhiên, Diệp Sơ Hiểu vẫn chưa bởi vì thế mà tinh thần sa sút. Cô biết thực sự có nhiều phương pháp khác để thoát khỏi vận mệnh, chính vì cô nhận thức được điểm này, mới có thể cố gắng học hành, thi tốt vào đại học.
Chẳng qua là hôm nay cô quay về thực tế thôi.
Cô có thể ở cái loại địa phương Tân Hồ này, không bị ảnh hưởng mà mạnh mẽ hướng về phía trước để trưởng thành, thì sau này mới có thể chân chính nắm trong tay cuộc sống tương lại của mình
Tống Gia Dương chẳng qua là một lần nếm thử thất bại. Mà đối với Diệp Sơ Hiểu mới mười tám tuổi mà nói, tình yêu thuở ngây ngô này, vốn chỉ nhỏ nhặt không đáng kể.
Sau khi nhận được tiền lương làm gia sư từ Chu cục trưởng, Diệp Sơ Hiểu càng cảm thấy được tình yêu của mình và Tống Gia Dương đã chết non rồi, chẳng qua giống như gió thoảng mây bay thôi, còn không bằng này một xấp nhân dân tệ thật dày trong phong bì này, làm cô kiên định an tâm hơn nhiều.
Làm việc được trả thù lao, làm tâm tình Diệp Sơ Hiểu rất vui vẻ.
Nhưng mà, vừa lúc rời khỏi Chu gia, cô liền gặp Tống Gia Dương đã vài ngày không thấy .
Tinh thần của cậu ta thoạt nhìn không tốt lắm, cả người uể oải không phấn chấn, nhìn thấy Diệp Sơ Hiểu, đầu tiên là ánh mắt loé lên một chút, lại lập tức suy sụp xuống.
Cậu ta đi lên trước, thanh âm rõ ràng thực áy náy: Thật xin lỗi, Sơ Hiểu, nhà mình sắp xếp cho mình ra nước ngoài du học, mình không thể cùng cậu học đại học ở Giang thành kia được rồi .
Diệp Sơ Hiểu thấu hiểu cái vô năng vô lực của một chàng trai mới mười tám tuổi, ung dung mà cười cười, làm như trấn an cậu ta: Ra nước ngoài tốt lắm mà, nếu mình có cơ hội này, nhất định cũng sẽ không bỏ qua.
Nhưng mà mình chỉ muốn học cùng trường với cậu. Mấy ngày nay mình đấu tranh với ba mẹ, liền bị cấm cửa vài ngày. Người lớn chính là vô lý như vậy, hoàn toàn không thèm suy nghĩ xem con cái cần gì. Tống Gia Dương vô lực than phiền.
Diệp Sơ Hiểu yên lặng nhìn cậu ta, cô nghĩ, cậu ta là người sống an nhàn sung sướng mà lớn lên, cha mẹ lại đã vạch sẵn con đường tương lai tốt đẹp, cậu ta không cần lo lắng cho cuộc sống, vì thế đối với tình cảm nam nữ phong hoa tuyết nguyệt, với cậu ta mà nói có vẻ quang trọng đến vậy.
Cha mẹ làm cái gì đều là vì tốt cho con cái, cậu hẳn nên hiểu cho nỗi khổ tâm của bọn họ. Câu trả lời máy móc, làm cho lời an ủi của Diệp Sơ Hiểu có vẻ có chút cứng nhắc, chính cô cũng có ý thức được rằng, cho dù cô nói gì đi chăng nữa, Thẩm Quân Lan quả thật cũng có thể ép Tống Gia Dương đi. Cô thấy Tống Gia Dương cả người ủ rũ chán chường, nghĩ một lát, tiếp tục nói, Kỳ thực không học cùng trường cũng không sao mà, chúng ta có thể gửi thư để liên lạc.
Đôi mắt Tống Gia Dương thoáng sáng lên, rốt cuộc cũng nhận thức được điểm ấy: Cậu nói đúng a, cũng không phải không thể liên hệ, đợi khi nào nghỉ mình sẽ trở lại thăm cậu. Cậu ta nói xong, dường như là nghĩ đến cái gì, rút từ trong túi lấy ra một trang giấy nhỏ, Mình biết cậu không có QQ, nên mình đã lập hộ cậu một tài khoản rồi, số tài khoản tớ viết trong này. Về sau chúng ta hãy dùng cái này để liên hệ nhé.
Đây là thời kỳ mà việc mỗi nhà một chiếc máy tính còn chưa thông dụng, Diệp Sơ Hiểu không có máy tính, kiến thức của cô đối với máy tính và Internet chằng qua là từ mấy tiết học máy tính ở trường trung học. Nó cũng chả liên quan gì đền kiến thức thi đại học, nên cô càng không có nhiều hứng thú, lại không có lúc nào để tập sử dụng, cho nên cô là một trong số người trong lớp không có QQ.
Cô nhận lấy tờ giấy Tống Gia Dương đưa, nhìn dãy số trên đó, hé miệng cười: Tốt, đợi khi lên đại học, lúc nào lên mạng được, chúng ta hãy dùng QQ liên hệ nhé.
Nói xong, cô thật cẩn thận gập gọn gàng trang giấy, để vào trong túi sách, rồi ngẩng đầu nói: Cậu trở về đi, mấy ngày nay ba mẹ cậu khẳng định canh chừng cậu kỹ càng, đừng làm bọn họ lo lắng.
Tống Gia Dương nhếch miệng: Để mình đưa cậu về nhà lần cuối đi. Vài ngày nữa mình đi rồi, ba mẹ cho mình đi trước để tập quen thuộc hoàn cảnh, không biết khi nào thì mới có thể gặp lại cậu.
Thật sự là bậc cha mẹ dụng tâm lương khổ, nội tâm Diệp Sơ Hiểu mỉa mai cười, lắc đầu: Không cần, mình muốn đi mua một ít đồ, khả năng có vẻ muộn mới về nhà.
Tống Gia Dương lại nói: Mình cùng cậu đi mua đồ cũng được mà.
Diệp Sơ Hiểu chỉ đành tìm một cái cớ: Mình có hẹn trước với người khác rồi.
Tống Gia Dương ý thức được cự tuyệt của cô, cũng không miễn cưỡng nữa, rầu rĩ nói: Vậy được rồi, cậu cẩn thận một chút, đừng về nhà muộn quá.
Diệp Sơ Hiểu nhẹ nhàng gật đầu cười, xoay người rời đi.
Tống Gia Dương đứng tại chỗ, lăng lăng nhìn bóng dáng thướt tha của cô, cho dù cậu rất lạc quan, cũng hiểu được tình yêu vừa mới nảy sinh này hai người, có lẽ giống như gió thoảng mây tan rồi.
Lúc này cậu ta quá nhỏ bé, từ trước đến nay đều là ở dưới cánh chím của cha mẹ, như chim non chờ đợi được mớm ăn, cái gì cũng không thể làm. Mà Diệp Sơ Hiểu lại quá mức bình tĩnh lãnh đạm, thế cho nên nhiệt tình muốn bất chấp hết thảy của cậu tạ cũng chỉ như là đánh vào cục bông mà thôi.
Cậu ta nặng nề thở dài, đôi mắt mờ mịt như sương mù.
Diệp Sơ Hiểu đương nhiên là không hề đi mua gì cả.
Tâm tình của cô rất phức tạp, cô cảm thấy vửa hưng phấn vì lần đầu tiên dựa vào lao động chính mình mà kiếm được 3 ngàn tệ, vừa mất mát vì chuyện của mình và Tống Gia Dương.
Có lẽ đây còn chưa được coi là thất tình theo tiêu chuẩn, nhưng mười tám năm qua của cuộc đời cô, mới trải qua duy nhất một chuyện tình cảm này.
... Nói thế nào đi nữa, cô cùng Tống Gia Dương đã chia tay rồi.
Mang tậm trạng hỗn loạn mà xuống xe, Diệp Sơ Hiểu đi đến đường cái, bỗng nhiên nghe được một thanh âm quen thuộc đang gọi to tên mình.
Cô quay đầu lại nhìn, thấy người đang là một người đàn ông đang cúi lom khom, gầy như que củi, vành mắt đã biến thành màu đen. Cô giật mình, nghĩ rằng trong túi mình còn có phong bì ba ngàn đồng, cũng không thèm để ý đến Diệp Kiến, chạy nhanh về nhà.
Nào biết cô vừa mới chạy được vài bước, Diệp Kiến đã đuổi theo, chỉ vài bước đã đuổi kịp, không đợi cô qua đường cái, đã kéo lấy tay cô: Hiểu Hiểu, ba gọi con sao con không trả lời?
Diệp Sơ Hiểu thở hổn hển mà cố giãy khỏi tay hắn: Tôi không muốn nhìn thấy ông!
Diệp Kiến xoa xoa mũi: Ba biết con vừa thi đỗ đại học nổi tiếng, ba rất vui. Ba tặng con một cái MP3 làm quà, con xem có thích hay không?
Diệp Kiến vừa vừa nói vừa từ trong túi lấy ra một cái MP3 bình thường đưa cho Diệp Sơ Hiểu.
Diệp Sơ Hiểu không giãy dụa nữa, ánh mắt nhìn xuống MP3 trong tay ông ta, bỗng nhiên có chút giật mình, cô đã không còn nhớ được lần cuối Diệp Kiến mua đồ tặng cô là khi nào, hai năm trước hay là ba năm trước đây?
Lòng cô mềm nhũn, định cầm lấy chiếc MP3. Cô đang muốn mở miệng nói cảm ơn, lại thấy Diệp Kiến nhếch miệng cười cười: Hiểu Hiểu, ba vì mua quà tặng con, nên hết tiền rồi, con có thể hay không cho ba mượn một chút, đợi ba kiếm được tiền lại trả lại cho con!
Lòng của Diệp Sơ Hiểu vừa mới mềm đi một chút, lập tức khôi phục cảnh giác, sắc mặt cô suy sụp, đem MP3 trả lại Diệp Kiến, lạnh lùng nói: Tôi không có tiền!
Nói xong, chuẩn bị xoay người rời đi.
Nào biết Diệp Kiến lại gắt gao nắm chặt lấy dây túi đang đeo trên vai cô: Hiểu Hiểu, con cho ba mượn chút tiền đi, đợi ba có tiền rồi sẽ trả lại gấp bội cho con!
Tôi sẽ không cho ông tiền! Diệp Sơ Hiểu quát, Tôi sẽ không cho ông tiền mua thuốc phiện đâu!
Diệp Kiến ăn nói khép nép vài câu, thấy không có hiệu quả, cũng không kiên nhẫn nữa, nắm chặt lấy túi của cô không thả.
Cha và con gái cứ như vậy đứng bên cạnh đường cái mà lôi kéo.
Cơn nghiện của Diệp Kiến bắt đầu phát tác, đầu óc dần hỗn loạn, táo tợn không kiên nhẫn nữa, thấy lôi kéo không có kết quả, liền động thủ đẩy Diệp Sơ Hiểu ngã xuống đất, đoạt lấy được túi sách của cô, xoay người bỏ chạy.
Diệp Sơ Hiểu nhìn bóng dáng ông ta rời đi, nghĩ đến ba ngàn đồng mình vừa kiếm được vẫn còn trong túi, gấp đến độ nước mắt đều rơi xuống, suy nghĩ duy nhất chính là, vô luận như thế nào cũng phải cướp về.
Cô luống cuống tay chân đứng lên đuổi theo.
Cơn nghiện của Diệp Kiến đã bắt đầu phát tác, thế nhưng bước chạy vẫn như bay, ôm túi sách trong tay chạy trốn cực nhanh.
Ông ta vừa chạy vừa cho tay vào túi sờ soạng, rất nhanh nắm được một cái phong bì thật dày, mở ra thấy bên trong một xấp tiền hồng hồng, nhất thời mừng rỡ, cước bộ lại nhanh hơn vài phần.
Chạy một hồi, hắn quay người lại, tiến vào một con ngõ nhỏ hẻo lánh u ám ven đường.
Trần ca, tôi mang tiền đến đây, mau... Cho tôi thuốc nhanh lên... Diệp Kiến vừa thở hổn hển, vừa chảy nước mũi nói.
Có hai tên lưu manh đang đứng trong ngõ, trong đó người đàn ông Trần ca vừa được gọi tên, nhìn thấy Diệp Kiến vừa chạy vào, cười cười: Mày mang tiền đến thật à, không phải gạt người chứ!
Là thật, vài ngàn đấy! Diệp Kiến vừa nói vừa giơ tiền ra, Mau cho tôi thuốc, tôi chịu không nổi nữa rồi!
Trần ca đi qua lấy cái phong bì, mở ra đếm đếm, vừa lòng gật đầu, từ trên người lấy ra một cái cái hộp nhỏ: Đây, cho mày hàng tốt, lần này là thuốc tinh khiết, bảo đảm cho mày thoải mái.
Diệp Kiến luống cuống tay chân mở hộp ra, giống như là động vật bị bỏ đói, đưa mũi ngửi.
Diệp Sơ Hiểu vừa bước vào ngõ, nhìn thấy cảnh tượng này, sau đó thấy được trong tay kẻ kia chính là phong bì quen thuộc của mình. Đầu óc cô không suy nghĩ được nhiều nữa, xông lên trước muốn giành lại phong bì: Đây là tiền của tôi, trả lại cho tôi!
Kẻ đó bất ngờ không kịp phòng bị, thiếu chút nữa bị cô cướp đi, nhưng rất nhanh phản ứng lại, đẩy cô ra, giận không thể chịu nổi quát: Cái gì vậy? Dám giựt tiền từ trong tay lão tử hả!
Diệp Sơ Hiểu lảo đảo vài bước dựa vào tường, mà lúc này tên lưu manh Trần ca đó, cũng thấy rõ bộ dáng người mới tới, đôi mắt sáng lên, chậc chậc nói: Làm sao vậy con nhóc, muốn tiền trong tay ca ca sao?
Diệp Sơ Hiểu hai mắt đẫm lệ mông lung, đôi mắt nhìn theo phong bì trong tay hắn, lẩm bẩm nói: Đó là tiền của tôi... Đó là tiền của tôi... Nói xong, lại quay đầu nhìn về phía Diệp Kiến, đã thấy hắn dựa vào tường ngồi xuống đất, trong tay còn cầm cái hộp còn thừa một ít bột phấn trắng, ánh mắt tan rã, giống như như lọt vào trong sương mù.
Trần ca đi đến trước mặt Diệp Sơ Hiểu, giơ phong bì lên: Mày nói đây là tiền của mày?
Diệp Sơ Hiểu khóc gật đầu: Là ba tôi cướp lấy tiền của tôi!
Trần ca bừng tỉnh đại ngộ: Hoá ra mày là con gái lão già này. Nói xong xoay người đạp một cước vào Diệp Kiến Lão già kia sao không nói sớm, nếu biết mày có đứa con gái xinh đẹp như vậy, ta cần gì phải lấy tiền của mày? !
Đầu óc Diệp Sơ Hiểu thanh tỉnh mà trống rỗng, biết rằng ba ngàn đồng này đã đi tong rồi, hận không thể chém người cha của mình vài nhát, hoàn toàn không biết nguy hiểm đang đến gần.
Diệp Sơ Hiểu tự nhiên biết sao lại thế này. Hành vi của Thẩm Quân Lan, đối với cô mà nói, không thể nghi ngờ là một loại nhục nhã.
Dù vậy, cô cũng đối với mối tính đầu chưa khai đã tàn này của mình với Tống Gia Dương hơi hơi có chút tiếc nuối.
Cô đã từng nghĩ rằng, ở cùng một chỗ với Tống Gia Dương chính là phương thức duy nhất giúp cô hoàn toàn thoát khỏi Tân Hồ. Nhưng hiện tại cô mới biết được, xuất thân cũng giống như là dấu ấn của mỗi người, có lẽ là vĩnh viễn không thể xoá nhoà.
Đương nhiên, Diệp Sơ Hiểu vẫn chưa bởi vì thế mà tinh thần sa sút. Cô biết thực sự có nhiều phương pháp khác để thoát khỏi vận mệnh, chính vì cô nhận thức được điểm này, mới có thể cố gắng học hành, thi tốt vào đại học.
Chẳng qua là hôm nay cô quay về thực tế thôi.
Cô có thể ở cái loại địa phương Tân Hồ này, không bị ảnh hưởng mà mạnh mẽ hướng về phía trước để trưởng thành, thì sau này mới có thể chân chính nắm trong tay cuộc sống tương lại của mình
Tống Gia Dương chẳng qua là một lần nếm thử thất bại. Mà đối với Diệp Sơ Hiểu mới mười tám tuổi mà nói, tình yêu thuở ngây ngô này, vốn chỉ nhỏ nhặt không đáng kể.
Sau khi nhận được tiền lương làm gia sư từ Chu cục trưởng, Diệp Sơ Hiểu càng cảm thấy được tình yêu của mình và Tống Gia Dương đã chết non rồi, chẳng qua giống như gió thoảng mây bay thôi, còn không bằng này một xấp nhân dân tệ thật dày trong phong bì này, làm cô kiên định an tâm hơn nhiều.
Làm việc được trả thù lao, làm tâm tình Diệp Sơ Hiểu rất vui vẻ.
Nhưng mà, vừa lúc rời khỏi Chu gia, cô liền gặp Tống Gia Dương đã vài ngày không thấy .
Tinh thần của cậu ta thoạt nhìn không tốt lắm, cả người uể oải không phấn chấn, nhìn thấy Diệp Sơ Hiểu, đầu tiên là ánh mắt loé lên một chút, lại lập tức suy sụp xuống.
Cậu ta đi lên trước, thanh âm rõ ràng thực áy náy: Thật xin lỗi, Sơ Hiểu, nhà mình sắp xếp cho mình ra nước ngoài du học, mình không thể cùng cậu học đại học ở Giang thành kia được rồi .
Diệp Sơ Hiểu thấu hiểu cái vô năng vô lực của một chàng trai mới mười tám tuổi, ung dung mà cười cười, làm như trấn an cậu ta: Ra nước ngoài tốt lắm mà, nếu mình có cơ hội này, nhất định cũng sẽ không bỏ qua.
Nhưng mà mình chỉ muốn học cùng trường với cậu. Mấy ngày nay mình đấu tranh với ba mẹ, liền bị cấm cửa vài ngày. Người lớn chính là vô lý như vậy, hoàn toàn không thèm suy nghĩ xem con cái cần gì. Tống Gia Dương vô lực than phiền.
Diệp Sơ Hiểu yên lặng nhìn cậu ta, cô nghĩ, cậu ta là người sống an nhàn sung sướng mà lớn lên, cha mẹ lại đã vạch sẵn con đường tương lai tốt đẹp, cậu ta không cần lo lắng cho cuộc sống, vì thế đối với tình cảm nam nữ phong hoa tuyết nguyệt, với cậu ta mà nói có vẻ quang trọng đến vậy.
Cha mẹ làm cái gì đều là vì tốt cho con cái, cậu hẳn nên hiểu cho nỗi khổ tâm của bọn họ. Câu trả lời máy móc, làm cho lời an ủi của Diệp Sơ Hiểu có vẻ có chút cứng nhắc, chính cô cũng có ý thức được rằng, cho dù cô nói gì đi chăng nữa, Thẩm Quân Lan quả thật cũng có thể ép Tống Gia Dương đi. Cô thấy Tống Gia Dương cả người ủ rũ chán chường, nghĩ một lát, tiếp tục nói, Kỳ thực không học cùng trường cũng không sao mà, chúng ta có thể gửi thư để liên lạc.
Đôi mắt Tống Gia Dương thoáng sáng lên, rốt cuộc cũng nhận thức được điểm ấy: Cậu nói đúng a, cũng không phải không thể liên hệ, đợi khi nào nghỉ mình sẽ trở lại thăm cậu. Cậu ta nói xong, dường như là nghĩ đến cái gì, rút từ trong túi lấy ra một trang giấy nhỏ, Mình biết cậu không có QQ, nên mình đã lập hộ cậu một tài khoản rồi, số tài khoản tớ viết trong này. Về sau chúng ta hãy dùng cái này để liên hệ nhé.
Đây là thời kỳ mà việc mỗi nhà một chiếc máy tính còn chưa thông dụng, Diệp Sơ Hiểu không có máy tính, kiến thức của cô đối với máy tính và Internet chằng qua là từ mấy tiết học máy tính ở trường trung học. Nó cũng chả liên quan gì đền kiến thức thi đại học, nên cô càng không có nhiều hứng thú, lại không có lúc nào để tập sử dụng, cho nên cô là một trong số người trong lớp không có QQ.
Cô nhận lấy tờ giấy Tống Gia Dương đưa, nhìn dãy số trên đó, hé miệng cười: Tốt, đợi khi lên đại học, lúc nào lên mạng được, chúng ta hãy dùng QQ liên hệ nhé.
Nói xong, cô thật cẩn thận gập gọn gàng trang giấy, để vào trong túi sách, rồi ngẩng đầu nói: Cậu trở về đi, mấy ngày nay ba mẹ cậu khẳng định canh chừng cậu kỹ càng, đừng làm bọn họ lo lắng.
Tống Gia Dương nhếch miệng: Để mình đưa cậu về nhà lần cuối đi. Vài ngày nữa mình đi rồi, ba mẹ cho mình đi trước để tập quen thuộc hoàn cảnh, không biết khi nào thì mới có thể gặp lại cậu.
Thật sự là bậc cha mẹ dụng tâm lương khổ, nội tâm Diệp Sơ Hiểu mỉa mai cười, lắc đầu: Không cần, mình muốn đi mua một ít đồ, khả năng có vẻ muộn mới về nhà.
Tống Gia Dương lại nói: Mình cùng cậu đi mua đồ cũng được mà.
Diệp Sơ Hiểu chỉ đành tìm một cái cớ: Mình có hẹn trước với người khác rồi.
Tống Gia Dương ý thức được cự tuyệt của cô, cũng không miễn cưỡng nữa, rầu rĩ nói: Vậy được rồi, cậu cẩn thận một chút, đừng về nhà muộn quá.
Diệp Sơ Hiểu nhẹ nhàng gật đầu cười, xoay người rời đi.
Tống Gia Dương đứng tại chỗ, lăng lăng nhìn bóng dáng thướt tha của cô, cho dù cậu rất lạc quan, cũng hiểu được tình yêu vừa mới nảy sinh này hai người, có lẽ giống như gió thoảng mây tan rồi.
Lúc này cậu ta quá nhỏ bé, từ trước đến nay đều là ở dưới cánh chím của cha mẹ, như chim non chờ đợi được mớm ăn, cái gì cũng không thể làm. Mà Diệp Sơ Hiểu lại quá mức bình tĩnh lãnh đạm, thế cho nên nhiệt tình muốn bất chấp hết thảy của cậu tạ cũng chỉ như là đánh vào cục bông mà thôi.
Cậu ta nặng nề thở dài, đôi mắt mờ mịt như sương mù.
Diệp Sơ Hiểu đương nhiên là không hề đi mua gì cả.
Tâm tình của cô rất phức tạp, cô cảm thấy vửa hưng phấn vì lần đầu tiên dựa vào lao động chính mình mà kiếm được 3 ngàn tệ, vừa mất mát vì chuyện của mình và Tống Gia Dương.
Có lẽ đây còn chưa được coi là thất tình theo tiêu chuẩn, nhưng mười tám năm qua của cuộc đời cô, mới trải qua duy nhất một chuyện tình cảm này.
... Nói thế nào đi nữa, cô cùng Tống Gia Dương đã chia tay rồi.
Mang tậm trạng hỗn loạn mà xuống xe, Diệp Sơ Hiểu đi đến đường cái, bỗng nhiên nghe được một thanh âm quen thuộc đang gọi to tên mình.
Cô quay đầu lại nhìn, thấy người đang là một người đàn ông đang cúi lom khom, gầy như que củi, vành mắt đã biến thành màu đen. Cô giật mình, nghĩ rằng trong túi mình còn có phong bì ba ngàn đồng, cũng không thèm để ý đến Diệp Kiến, chạy nhanh về nhà.
Nào biết cô vừa mới chạy được vài bước, Diệp Kiến đã đuổi theo, chỉ vài bước đã đuổi kịp, không đợi cô qua đường cái, đã kéo lấy tay cô: Hiểu Hiểu, ba gọi con sao con không trả lời?
Diệp Sơ Hiểu thở hổn hển mà cố giãy khỏi tay hắn: Tôi không muốn nhìn thấy ông!
Diệp Kiến xoa xoa mũi: Ba biết con vừa thi đỗ đại học nổi tiếng, ba rất vui. Ba tặng con một cái MP3 làm quà, con xem có thích hay không?
Diệp Kiến vừa vừa nói vừa từ trong túi lấy ra một cái MP3 bình thường đưa cho Diệp Sơ Hiểu.
Diệp Sơ Hiểu không giãy dụa nữa, ánh mắt nhìn xuống MP3 trong tay ông ta, bỗng nhiên có chút giật mình, cô đã không còn nhớ được lần cuối Diệp Kiến mua đồ tặng cô là khi nào, hai năm trước hay là ba năm trước đây?
Lòng cô mềm nhũn, định cầm lấy chiếc MP3. Cô đang muốn mở miệng nói cảm ơn, lại thấy Diệp Kiến nhếch miệng cười cười: Hiểu Hiểu, ba vì mua quà tặng con, nên hết tiền rồi, con có thể hay không cho ba mượn một chút, đợi ba kiếm được tiền lại trả lại cho con!
Lòng của Diệp Sơ Hiểu vừa mới mềm đi một chút, lập tức khôi phục cảnh giác, sắc mặt cô suy sụp, đem MP3 trả lại Diệp Kiến, lạnh lùng nói: Tôi không có tiền!
Nói xong, chuẩn bị xoay người rời đi.
Nào biết Diệp Kiến lại gắt gao nắm chặt lấy dây túi đang đeo trên vai cô: Hiểu Hiểu, con cho ba mượn chút tiền đi, đợi ba có tiền rồi sẽ trả lại gấp bội cho con!
Tôi sẽ không cho ông tiền! Diệp Sơ Hiểu quát, Tôi sẽ không cho ông tiền mua thuốc phiện đâu!
Diệp Kiến ăn nói khép nép vài câu, thấy không có hiệu quả, cũng không kiên nhẫn nữa, nắm chặt lấy túi của cô không thả.
Cha và con gái cứ như vậy đứng bên cạnh đường cái mà lôi kéo.
Cơn nghiện của Diệp Kiến bắt đầu phát tác, đầu óc dần hỗn loạn, táo tợn không kiên nhẫn nữa, thấy lôi kéo không có kết quả, liền động thủ đẩy Diệp Sơ Hiểu ngã xuống đất, đoạt lấy được túi sách của cô, xoay người bỏ chạy.
Diệp Sơ Hiểu nhìn bóng dáng ông ta rời đi, nghĩ đến ba ngàn đồng mình vừa kiếm được vẫn còn trong túi, gấp đến độ nước mắt đều rơi xuống, suy nghĩ duy nhất chính là, vô luận như thế nào cũng phải cướp về.
Cô luống cuống tay chân đứng lên đuổi theo.
Cơn nghiện của Diệp Kiến đã bắt đầu phát tác, thế nhưng bước chạy vẫn như bay, ôm túi sách trong tay chạy trốn cực nhanh.
Ông ta vừa chạy vừa cho tay vào túi sờ soạng, rất nhanh nắm được một cái phong bì thật dày, mở ra thấy bên trong một xấp tiền hồng hồng, nhất thời mừng rỡ, cước bộ lại nhanh hơn vài phần.
Chạy một hồi, hắn quay người lại, tiến vào một con ngõ nhỏ hẻo lánh u ám ven đường.
Trần ca, tôi mang tiền đến đây, mau... Cho tôi thuốc nhanh lên... Diệp Kiến vừa thở hổn hển, vừa chảy nước mũi nói.
Có hai tên lưu manh đang đứng trong ngõ, trong đó người đàn ông Trần ca vừa được gọi tên, nhìn thấy Diệp Kiến vừa chạy vào, cười cười: Mày mang tiền đến thật à, không phải gạt người chứ!
Là thật, vài ngàn đấy! Diệp Kiến vừa nói vừa giơ tiền ra, Mau cho tôi thuốc, tôi chịu không nổi nữa rồi!
Trần ca đi qua lấy cái phong bì, mở ra đếm đếm, vừa lòng gật đầu, từ trên người lấy ra một cái cái hộp nhỏ: Đây, cho mày hàng tốt, lần này là thuốc tinh khiết, bảo đảm cho mày thoải mái.
Diệp Kiến luống cuống tay chân mở hộp ra, giống như là động vật bị bỏ đói, đưa mũi ngửi.
Diệp Sơ Hiểu vừa bước vào ngõ, nhìn thấy cảnh tượng này, sau đó thấy được trong tay kẻ kia chính là phong bì quen thuộc của mình. Đầu óc cô không suy nghĩ được nhiều nữa, xông lên trước muốn giành lại phong bì: Đây là tiền của tôi, trả lại cho tôi!
Kẻ đó bất ngờ không kịp phòng bị, thiếu chút nữa bị cô cướp đi, nhưng rất nhanh phản ứng lại, đẩy cô ra, giận không thể chịu nổi quát: Cái gì vậy? Dám giựt tiền từ trong tay lão tử hả!
Diệp Sơ Hiểu lảo đảo vài bước dựa vào tường, mà lúc này tên lưu manh Trần ca đó, cũng thấy rõ bộ dáng người mới tới, đôi mắt sáng lên, chậc chậc nói: Làm sao vậy con nhóc, muốn tiền trong tay ca ca sao?
Diệp Sơ Hiểu hai mắt đẫm lệ mông lung, đôi mắt nhìn theo phong bì trong tay hắn, lẩm bẩm nói: Đó là tiền của tôi... Đó là tiền của tôi... Nói xong, lại quay đầu nhìn về phía Diệp Kiến, đã thấy hắn dựa vào tường ngồi xuống đất, trong tay còn cầm cái hộp còn thừa một ít bột phấn trắng, ánh mắt tan rã, giống như như lọt vào trong sương mù.
Trần ca đi đến trước mặt Diệp Sơ Hiểu, giơ phong bì lên: Mày nói đây là tiền của mày?
Diệp Sơ Hiểu khóc gật đầu: Là ba tôi cướp lấy tiền của tôi!
Trần ca bừng tỉnh đại ngộ: Hoá ra mày là con gái lão già này. Nói xong xoay người đạp một cước vào Diệp Kiến Lão già kia sao không nói sớm, nếu biết mày có đứa con gái xinh đẹp như vậy, ta cần gì phải lấy tiền của mày? !
Đầu óc Diệp Sơ Hiểu thanh tỉnh mà trống rỗng, biết rằng ba ngàn đồng này đã đi tong rồi, hận không thể chém người cha của mình vài nhát, hoàn toàn không biết nguy hiểm đang đến gần.
/36
|