Mùa hè này, Lộc thành xôn xao vì một loạt hành động càn quyét ma tuý, mà trong đó vụ có ảnh hưởng lớn nhất là hộp đêm Hoàng Triều của Trì Tùng Niên, bị tra ra mấy kg ma tuý, trở thành vụ án ma tuý lớn nhất mà cảnh sát phá được.
Bởi vì vụ án có tính nghiêm trọng, người thân cũng không thể gặp, Trì Tuấn đã gần một tháng không được gặp ba.
Cuộc sống của hắn một tháng này giống như rơi vào địa ngục. Ba bị bỏ tù, Chu Hạo chết bất đắc kỳ tử, đã vậy hai sự kiện còn liên quan mật thiết đến nhau.
Bạn bè chung quanh, tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng cũng hiểu được Chu Hạo chết là vì Trì Tùng Niên. Nếu không phải vì Chu Hạo bị lạc lối, nghĩ rằng mấy viên con nhộng này chỉ ma tuý dạng nhẹ phổ thông, hắn sẽ không dễ dàng dính vào, rồi bất tri bất giác hãm sâu vào trong đó, cuối cùng mà đánh mất tính mạng.
Bạn bè bỏ đi hết, chỉ có Trương Uy còn ở lại bên hắn.
Lúc này tháng chín rồi, ban ngày tuy rằng nóng bức, nhưng ban đêm đã bắt đầu có gió lạnh hiu hiu.
Trì Tuấn đi gặp Hoàn luật sư, từ văn phòng luật sư đi ra thì đèn đã sáng rực rỡ rồi.
Trương Uy đứng ở dưới lầu, nhìn thấy hắn, lập tức tiến lên hỏi: Luật sư nói như thế nào?
Trì Tuấn nhìn hắn một cái: Ba anh nói ma tuý này là A Chung làm, ông ấy hoàn toàn không biết, A Chung chỉ nói cho ông ấy đây là bột K và thuốc lắc, còn nói số lượng rất it, cho nên ông ấy không để ở trong lòng. (đổi xưng hô của Trì Tuấn với Trương Uy từ tao-mày sang anh-chú nhé)
Trương Uy tức giận thở phì phì: Em biết ngay đều là tên A Chung làm mà, lúc đầu chú Trì vẫn không cho hắn làm mấy thứ kia, cũng không biết hắn nói gì đó, làm cho chú Trì đồng ý. Vốn tưởng rằng là chỉ là chất gây nghiện dang nhẹ phổ thông thôi, không nghĩ rằng tên khốn đó lại chế ma tuý. Chuyện này căn bản là không liên quan đến chú Trì, đều là chuyện tối mà tên A Chung làm!
Trì Tuấn dừng bước, thần sắc đen tối, gằn từng chữ: Vấn đề là, hiện tại A Chung một mực khẳng định là ba anh bảo hắn làm, hắn chỉ là người làm công thay người bán mạng thôi.
Trương Uy giận dữ: Hắn có biết xấu hổ hay không hả? Hắn chỉ là một đứa mồ côi, mười một mười hai tuổi đã không còn cha mẹ rồi, nếu không nhờ chú Trì, từ lâu hắn đã phải đi ăn xin rồi. Tại sao hắn lại có thể làm ra loại chuyện vô lương tâm này?
Trì Tuấn thống khổ gật đầu: Anh cũng không thể tưởng được A Chung là người như thế. Hắn xem như là được ba anh nuôi lớn, vẫn đi theo ba anh làm việc, tuy rằng không được đại phú đại quý, nhưng ba anh cũng không ho hắn thiếu ăn thiếu mặc. Năm ngoái hắn chuẩn bị kết hôn, ba anh đã cho hắn tiền mua nhà. Giúp người người lại trả oán, không nghĩ tới hắn vì tiền mà buôn ma tuý, còn hãm hại ba anh.
Mẹ nó! Nếu không hắn đang ở trong cục cảnh sát, em sẽ là người đâu tiên lấy dao chém hắn.
Hiện tại nói gì cũng vô dụng, quan trọng nhất vẫn là tìm được chứng cớ. Trì Tuấn dừng một chút, Hai ngày trước, Thẩm đội trưởng ở cục cảnh sát phụ trách vụ án này tìm đến anh, bảo rằng bọn họ đã bắt được một tên buôn ma tuý chuyên điều chế ma tuý, kẻ đó cũng biết ba anh, đủ loại dấu hiệu cho thấy, ma tuý tìm thấy ở Hoàng Triều chính là mua từ tên này, A Chung cũng nói hắn nghe theo mệnh lệnh của ba anh mua ma tuý từ tên này, nhưng tên buôn ma tuý đó và ba anh đều không thừa nhận, tên đó chỉ thừa nhận đã bán cho A Chung bột K, cho nên hiện tại cảnh sát còn đang tìm chứng cớ. Đội trưởng kia nghi ngờ đứng đằng sau chỗ ma tuý này là một kẻ khác, nếu có thể tìm được kẻ đứng đằng sau thực sự đó, ba anh mới có thể rửa sạch oan khuất.
Trương Uy phẫn nộ nhưng lại hiểu rõ gật đầu: Em biết rồi, A Chung tình nguyện bán đứng chú Trì cũng không khai ra kẻ chân chính đứng đằng sau, khẳng định là đã nhận được thứ rất tốt rồi, nếu không thì, hắn và những kẻ đó chính là cùng một người .
Trì Tuấn gật đầu: Mặc kệ như thế nào, nhất định phải tìm được căn cứ chính xác A Chung cùng những người đó giao dịch. Hắn khoát tay, Chú về trước nghỉ ngơi đi, trong khoảng thời gian này chú đi theo anh, ăn cũng chưa được ăn, ngủ cũng không ngon, kỳ thực chuyện không quan hệ đến chú.
Tuấn ca! Mắt Đại Uy đỏ lên một vòng, Chúng ta từ bé cùng nhau lớn lên, tuy không phải anh em ruột nhưng còn hơn hẳn anh em ruột, Chú Trì cũng tốt với em từ bé. Chuyện của anh cũng là chuyện của em, huống chi chuyện này có liên quan đến Hạo tử, em không thể khiến nó chết không minh bạch, nhất định phải làm cho A Chung nhận được trừng phạt hắn đáng nhận.
Chuyện của Hạo tử thực ra anh cũng có trách nhiệm, nếu sớm phát hiện điều dị thường của nó, thì đã không có hậu quảnghiêm trọng như vậy .
Trương Uy uể oải gục đầu xuống: Trách nhiệm của em còn lớn hơn nữa, thời điềm lần đầu tiên nó dùng thuốc, là ở trước mặt em, tuy rằng em cự tuyệt, nhưng lại không quản nó, sau đó biết nó trộm thêm từ chỗ A Chung, cũng không để ở trong lòng.
Trì Tuấn vỗ vỗ bờ vai hắn, thanh âm nhất thời nghẹn ngào, nói không ra lời.
Trương Uy lau mặt: Tuấn ca, em về tân hồ trước để thăm ông bà nội Hảo tử nhé, mấy ngày nay cũng chưa thể đi thăm ông bà nó được.
Trì Tuấn gật đầu, rút mấy tờ tiền mặt từ ví ra: Chú đem chút tiền này biếu ông bà nó, chờ anh rảnh lại đi thăm họ.
Đợi cho Trương Uy rời đi, Trì Tuấn đón gió đêm tỉnh táo lại, sáng tỏ một chút đầu mối, vẫy một chiếc taxi, báo vị trí chỗ Hoàng Triều.
Xuống xe, hắn thấy bóng đêm đang bao trùm lên Hoàng Triều, giờ đây, Hoàng Triều không còn ánh đèn lấp lánh như trước nữa, kiến trúc màu xám hai tầng, dưới đèn đường mờ mờ có vẻ trầm lặng, chỉ có giấy niêm phong màu trắng trên cửa, trong bóng đêm có một chút sáng lên.
Hắn nghĩ một chút, vòng ra ngõ tắt sau nhà, cạy cửa sổ phía sau chui vào.
Hắn vòng đến đại sảnh lúc này là một đống hỗn độn, có vẻ vẫn giữ nguyên hình dạng sau khi bị cảnh sát đột kích ngày đó.
Hắn hoảng hốt mà đứng đờ ra một lát, đi đến chỗ hành lang, tiến đến cửa văn phòng của hộp đêm. Văn phòng này, dù gọi là văn phòng của hộp đêm , không bằng nói là văn phòng của A Chung.
Mấy năm nay Trì Tùng Niên tuổi ngày càng lớn, cơ thể cũng không còn được như xưa, không thích hợp tự mình để ý hộp đêm buổi tối, chuyện của Hoàng Triều, trên cơ bản toàn giao cho A Chung, còn mình thì rất ít đến đây.
Cũng bởi vì như thế, mới xuất hiện chuyện lần này.
Văn phòng có lẽ là bị cảnh sát lục lọi để tìm chứng cứ, trong ngăn kéo và tủ văn kiện cơ hồ trống rỗng. Trì Tuấn tùy tay lật tìm vài cái, cũng không tìm được cái gì hữu dụng.
Hắn tự giễu cười, cảnh sát đều đã tìm rồi, hắn thì có năng lực tìm được cái gì, thở dài, chuẩn bị mở cửa ra ngoài, lại bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân mơ hồ.
Trong lòng hắn căng thẳng, nhanh chóng ổn định hơi thở, không dám cử động, cho đến khi xác định bước chân đó là đi tới hướng này, nhìn phía sau một lát, bước nhanh đi đến chỗ cửa sổ, trốn vào sau rèm cửa sổ thật dày.
Quả nhiên, sau khi hắn bất động không đến vài giây, cánh cửa liền bị đẩy ra.
Trì Tuấn không nhìn thấy ai tới, nhưng có thể nghe được động tĩnh của bọn họ, xác định tổng cộng có hai người.
Bước chận của hai người đó rất nhẹ, tiếng nói chuyện thực sự rất nhỏ, bộ dáng thật cẩn thận.
Nghe nói là ở ô vuông ngầm trong tường, chúng ta mau chóng tìm được rồi đi thôi, gần đây chỗ này luôn có cảnh sát thường lui tới, cẩn thận vẫn hơn.
Nhưng mà ô ngầm ở chỗ nào? Chả thấy đâu cả?
Nghe ông chủ nói thằng nhóc họ Chung này làm việc rất chắc chắn, nếu có thể liếc mắt một cái nhìn ra được là không có khả năng , cẩn thận tìm sẽ ra thôi.
Trì Tuấn lặng lẽ đem rèm cửa sổ đẩy ra một chút, từ khe hở nhìn thấy hai tên kia đang dùng đèn pin mò lần trên tường.
Sau một lát, bọn chúng di chuyển giá văn kiện, tiếp tục tìm kiếm trên bức tường đằng sau giá văn kiện, một lát sau, chỉ nghe một kẻ trong đó nói: Tìm được rồi!
Hắn vừa dứt lời, một cái ô ngầm nho nhỏ bị hắn dùng tay nhấn mở. Hắn từ bên trong lấy ra một chiếc di động. Tên đó dường như thở phào: Chính là cái này!
Đi thôi! Tên còn lại nói.
Trì Tuấn nhất thời có chút giật mình, nhưng hắn biết chiếc điện thoại này nhất định có liên quan đến chuyện A Chung và ma tuý.
Hắn bất chấp hai tên kia là loại người nào? Trong tay có vũ khí gì? Khi hai kẻ đó đi tới cửa, hắn bỗng nhiên từ nhảy ra từ cửa sổ, quát to: Đứng lại!
Hai tên đó hiển nhiên bị hoảng sợ, trong bóng đêm xoay người, cầm đèn pin chiếu vào Trì Tuấn, đại khái là nhìn ra hắn chỉ có một mình, lại còn chỉ là một thiếu niên tầm hai mươi tuổi, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, âm thanh lạnh lùng nói: Thằng nhãi, mày là ai?
Bởi vì vụ án có tính nghiêm trọng, người thân cũng không thể gặp, Trì Tuấn đã gần một tháng không được gặp ba.
Cuộc sống của hắn một tháng này giống như rơi vào địa ngục. Ba bị bỏ tù, Chu Hạo chết bất đắc kỳ tử, đã vậy hai sự kiện còn liên quan mật thiết đến nhau.
Bạn bè chung quanh, tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng cũng hiểu được Chu Hạo chết là vì Trì Tùng Niên. Nếu không phải vì Chu Hạo bị lạc lối, nghĩ rằng mấy viên con nhộng này chỉ ma tuý dạng nhẹ phổ thông, hắn sẽ không dễ dàng dính vào, rồi bất tri bất giác hãm sâu vào trong đó, cuối cùng mà đánh mất tính mạng.
Bạn bè bỏ đi hết, chỉ có Trương Uy còn ở lại bên hắn.
Lúc này tháng chín rồi, ban ngày tuy rằng nóng bức, nhưng ban đêm đã bắt đầu có gió lạnh hiu hiu.
Trì Tuấn đi gặp Hoàn luật sư, từ văn phòng luật sư đi ra thì đèn đã sáng rực rỡ rồi.
Trương Uy đứng ở dưới lầu, nhìn thấy hắn, lập tức tiến lên hỏi: Luật sư nói như thế nào?
Trì Tuấn nhìn hắn một cái: Ba anh nói ma tuý này là A Chung làm, ông ấy hoàn toàn không biết, A Chung chỉ nói cho ông ấy đây là bột K và thuốc lắc, còn nói số lượng rất it, cho nên ông ấy không để ở trong lòng. (đổi xưng hô của Trì Tuấn với Trương Uy từ tao-mày sang anh-chú nhé)
Trương Uy tức giận thở phì phì: Em biết ngay đều là tên A Chung làm mà, lúc đầu chú Trì vẫn không cho hắn làm mấy thứ kia, cũng không biết hắn nói gì đó, làm cho chú Trì đồng ý. Vốn tưởng rằng là chỉ là chất gây nghiện dang nhẹ phổ thông thôi, không nghĩ rằng tên khốn đó lại chế ma tuý. Chuyện này căn bản là không liên quan đến chú Trì, đều là chuyện tối mà tên A Chung làm!
Trì Tuấn dừng bước, thần sắc đen tối, gằn từng chữ: Vấn đề là, hiện tại A Chung một mực khẳng định là ba anh bảo hắn làm, hắn chỉ là người làm công thay người bán mạng thôi.
Trương Uy giận dữ: Hắn có biết xấu hổ hay không hả? Hắn chỉ là một đứa mồ côi, mười một mười hai tuổi đã không còn cha mẹ rồi, nếu không nhờ chú Trì, từ lâu hắn đã phải đi ăn xin rồi. Tại sao hắn lại có thể làm ra loại chuyện vô lương tâm này?
Trì Tuấn thống khổ gật đầu: Anh cũng không thể tưởng được A Chung là người như thế. Hắn xem như là được ba anh nuôi lớn, vẫn đi theo ba anh làm việc, tuy rằng không được đại phú đại quý, nhưng ba anh cũng không ho hắn thiếu ăn thiếu mặc. Năm ngoái hắn chuẩn bị kết hôn, ba anh đã cho hắn tiền mua nhà. Giúp người người lại trả oán, không nghĩ tới hắn vì tiền mà buôn ma tuý, còn hãm hại ba anh.
Mẹ nó! Nếu không hắn đang ở trong cục cảnh sát, em sẽ là người đâu tiên lấy dao chém hắn.
Hiện tại nói gì cũng vô dụng, quan trọng nhất vẫn là tìm được chứng cớ. Trì Tuấn dừng một chút, Hai ngày trước, Thẩm đội trưởng ở cục cảnh sát phụ trách vụ án này tìm đến anh, bảo rằng bọn họ đã bắt được một tên buôn ma tuý chuyên điều chế ma tuý, kẻ đó cũng biết ba anh, đủ loại dấu hiệu cho thấy, ma tuý tìm thấy ở Hoàng Triều chính là mua từ tên này, A Chung cũng nói hắn nghe theo mệnh lệnh của ba anh mua ma tuý từ tên này, nhưng tên buôn ma tuý đó và ba anh đều không thừa nhận, tên đó chỉ thừa nhận đã bán cho A Chung bột K, cho nên hiện tại cảnh sát còn đang tìm chứng cớ. Đội trưởng kia nghi ngờ đứng đằng sau chỗ ma tuý này là một kẻ khác, nếu có thể tìm được kẻ đứng đằng sau thực sự đó, ba anh mới có thể rửa sạch oan khuất.
Trương Uy phẫn nộ nhưng lại hiểu rõ gật đầu: Em biết rồi, A Chung tình nguyện bán đứng chú Trì cũng không khai ra kẻ chân chính đứng đằng sau, khẳng định là đã nhận được thứ rất tốt rồi, nếu không thì, hắn và những kẻ đó chính là cùng một người .
Trì Tuấn gật đầu: Mặc kệ như thế nào, nhất định phải tìm được căn cứ chính xác A Chung cùng những người đó giao dịch. Hắn khoát tay, Chú về trước nghỉ ngơi đi, trong khoảng thời gian này chú đi theo anh, ăn cũng chưa được ăn, ngủ cũng không ngon, kỳ thực chuyện không quan hệ đến chú.
Tuấn ca! Mắt Đại Uy đỏ lên một vòng, Chúng ta từ bé cùng nhau lớn lên, tuy không phải anh em ruột nhưng còn hơn hẳn anh em ruột, Chú Trì cũng tốt với em từ bé. Chuyện của anh cũng là chuyện của em, huống chi chuyện này có liên quan đến Hạo tử, em không thể khiến nó chết không minh bạch, nhất định phải làm cho A Chung nhận được trừng phạt hắn đáng nhận.
Chuyện của Hạo tử thực ra anh cũng có trách nhiệm, nếu sớm phát hiện điều dị thường của nó, thì đã không có hậu quảnghiêm trọng như vậy .
Trương Uy uể oải gục đầu xuống: Trách nhiệm của em còn lớn hơn nữa, thời điềm lần đầu tiên nó dùng thuốc, là ở trước mặt em, tuy rằng em cự tuyệt, nhưng lại không quản nó, sau đó biết nó trộm thêm từ chỗ A Chung, cũng không để ở trong lòng.
Trì Tuấn vỗ vỗ bờ vai hắn, thanh âm nhất thời nghẹn ngào, nói không ra lời.
Trương Uy lau mặt: Tuấn ca, em về tân hồ trước để thăm ông bà nội Hảo tử nhé, mấy ngày nay cũng chưa thể đi thăm ông bà nó được.
Trì Tuấn gật đầu, rút mấy tờ tiền mặt từ ví ra: Chú đem chút tiền này biếu ông bà nó, chờ anh rảnh lại đi thăm họ.
Đợi cho Trương Uy rời đi, Trì Tuấn đón gió đêm tỉnh táo lại, sáng tỏ một chút đầu mối, vẫy một chiếc taxi, báo vị trí chỗ Hoàng Triều.
Xuống xe, hắn thấy bóng đêm đang bao trùm lên Hoàng Triều, giờ đây, Hoàng Triều không còn ánh đèn lấp lánh như trước nữa, kiến trúc màu xám hai tầng, dưới đèn đường mờ mờ có vẻ trầm lặng, chỉ có giấy niêm phong màu trắng trên cửa, trong bóng đêm có một chút sáng lên.
Hắn nghĩ một chút, vòng ra ngõ tắt sau nhà, cạy cửa sổ phía sau chui vào.
Hắn vòng đến đại sảnh lúc này là một đống hỗn độn, có vẻ vẫn giữ nguyên hình dạng sau khi bị cảnh sát đột kích ngày đó.
Hắn hoảng hốt mà đứng đờ ra một lát, đi đến chỗ hành lang, tiến đến cửa văn phòng của hộp đêm. Văn phòng này, dù gọi là văn phòng của hộp đêm , không bằng nói là văn phòng của A Chung.
Mấy năm nay Trì Tùng Niên tuổi ngày càng lớn, cơ thể cũng không còn được như xưa, không thích hợp tự mình để ý hộp đêm buổi tối, chuyện của Hoàng Triều, trên cơ bản toàn giao cho A Chung, còn mình thì rất ít đến đây.
Cũng bởi vì như thế, mới xuất hiện chuyện lần này.
Văn phòng có lẽ là bị cảnh sát lục lọi để tìm chứng cứ, trong ngăn kéo và tủ văn kiện cơ hồ trống rỗng. Trì Tuấn tùy tay lật tìm vài cái, cũng không tìm được cái gì hữu dụng.
Hắn tự giễu cười, cảnh sát đều đã tìm rồi, hắn thì có năng lực tìm được cái gì, thở dài, chuẩn bị mở cửa ra ngoài, lại bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân mơ hồ.
Trong lòng hắn căng thẳng, nhanh chóng ổn định hơi thở, không dám cử động, cho đến khi xác định bước chân đó là đi tới hướng này, nhìn phía sau một lát, bước nhanh đi đến chỗ cửa sổ, trốn vào sau rèm cửa sổ thật dày.
Quả nhiên, sau khi hắn bất động không đến vài giây, cánh cửa liền bị đẩy ra.
Trì Tuấn không nhìn thấy ai tới, nhưng có thể nghe được động tĩnh của bọn họ, xác định tổng cộng có hai người.
Bước chận của hai người đó rất nhẹ, tiếng nói chuyện thực sự rất nhỏ, bộ dáng thật cẩn thận.
Nghe nói là ở ô vuông ngầm trong tường, chúng ta mau chóng tìm được rồi đi thôi, gần đây chỗ này luôn có cảnh sát thường lui tới, cẩn thận vẫn hơn.
Nhưng mà ô ngầm ở chỗ nào? Chả thấy đâu cả?
Nghe ông chủ nói thằng nhóc họ Chung này làm việc rất chắc chắn, nếu có thể liếc mắt một cái nhìn ra được là không có khả năng , cẩn thận tìm sẽ ra thôi.
Trì Tuấn lặng lẽ đem rèm cửa sổ đẩy ra một chút, từ khe hở nhìn thấy hai tên kia đang dùng đèn pin mò lần trên tường.
Sau một lát, bọn chúng di chuyển giá văn kiện, tiếp tục tìm kiếm trên bức tường đằng sau giá văn kiện, một lát sau, chỉ nghe một kẻ trong đó nói: Tìm được rồi!
Hắn vừa dứt lời, một cái ô ngầm nho nhỏ bị hắn dùng tay nhấn mở. Hắn từ bên trong lấy ra một chiếc di động. Tên đó dường như thở phào: Chính là cái này!
Đi thôi! Tên còn lại nói.
Trì Tuấn nhất thời có chút giật mình, nhưng hắn biết chiếc điện thoại này nhất định có liên quan đến chuyện A Chung và ma tuý.
Hắn bất chấp hai tên kia là loại người nào? Trong tay có vũ khí gì? Khi hai kẻ đó đi tới cửa, hắn bỗng nhiên từ nhảy ra từ cửa sổ, quát to: Đứng lại!
Hai tên đó hiển nhiên bị hoảng sợ, trong bóng đêm xoay người, cầm đèn pin chiếu vào Trì Tuấn, đại khái là nhìn ra hắn chỉ có một mình, lại còn chỉ là một thiếu niên tầm hai mươi tuổi, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, âm thanh lạnh lùng nói: Thằng nhãi, mày là ai?
/36
|