Trì Tuấn không đáp hỏi lại: Chúng mày là ai?
Chúng tao là ai mày quản được à? Nếu mày không phải là cảnh sát, khuyên mày nên lập tức tránh ra, coi như không nhìn thấy chúng tao. Nếu là cảnh sát, như vậy hôm nay chính là ngày bất hạnh của mày rồi!
Trì Tuấn cũng không trả lời hắn có phải cảnh sát hay không, chỉ nói: Để chiếc điện thoại kia lại!
Hai tên đó hai mặt nhìn nhau, đại khái là ý thức được tên này không phải người qua đường chả liên quan , sau một lát, cả hai từ trên người rút ra dao găm sáng loáng.
Trong lòng Trì Tuấn chấn động, thoáng lui ra phía sau hai bước, không dấu vết cầm lấy một cái ống đựng bút trên bàn.
Gian phòng rất nhỏ, ba người rất nhanh quấn lấy nhau một đoàn.
Hai kẻ không rõ thân phận này, hiển nhiên là phần tử chuyên gây tội, chiêu nào chiêu nấy đều rất chuyên nghiệp, ra tay không chút lưu tình, huống chi trong tay chúng còn cầm dao.
Trì Tuấn tuy rằng từ bé đã đánh nhau, nhưng dù sao không làm chuyện giết người phóng hỏa, đánh nhau đấu đá cũng sẽ không đả thương người.
Lúc này lấy một địch hai, Trì Tuấn rất nhanh rơi xuống thế hạ phong, chỉ có liều mạng ngăn cản không bị thương. Chỉ trong chốc lát, trên người đã bị dao quẹt qua mấy chỗ.
Hắn biết nếu cứ như vậy, không chỉ không đoạt được di động, bản thân có khả năng còn có thể mất mạng.
Trì Tuấn lợi dụng khoảng không, đem hai tên kia dẫn ra cửa, đến đại sảnh của Hoàng Triều, hắn lấy một bình rượu đập vỡ làm vũ khí, có không gian rộng, lại có vũ khí, Trì Tuấn rốt cục thoáng kéo lại chút ưu thế.
Đánh nhau nửa ngày, đúng lúc kẻ cầm di động muốn dùng dao đâm xuyên xương sườn của mình, Trì Tuấn vốn thành công né tránh, nhưng bỗng nhiên dường như nghĩ đến cái gì, hắn lại sáp lại gần, khi nhận vết dao kia, bình rượu vỡ trên tay hắn đồng thời đâm về phía người đó, cũng thò tay cướp đi di động trong túi tên kia.
Lực đạo của Trì Tuấn cực kỳ mạnh, người nọ lập tức ôm bụng quỳ xuống, tên bên cạnh thấy đôi mắt Trì Tuấn trong bóng đêm sáng quắc lên, như là dã thú tức giận, hiểu rõ mình cũng không thể đánh thắng nổi, người này so với bọn hắn còn liều mạng hơn, tên này liền mau chóng nâng đồng bọn dậy, cũng không cố cướp lại di động, nghiêng ngả lảo đảo chạy đi.
Trì Tuấn thấy hai kẻ đó rời đi, lúc này mới thở phì phò từng ngụm từng ngụm, ôm miệng vết thương trên ngực, cố gắn lấy di động của mình ra, bấm một dãy số.
Sau một lát, đầu bên kia truyền đến một giọng nam: Trì Tuấn?
Trì Tuấn thở phì phò mở miệng nói: Là cháu, Thẩm đội trưởng...
Cháu làm sao vậy?
Trì Tuấn ngắn gọn đem tình huống của mình nói cho ông ta.
Đầu bên kia nói: Cháu phải lập tức rời đi ngay, hãy lặng lẽ rời đến nơi cháu cho rằng an toàn nhất, tránh những kẻ đó muốn quay trở lại giết người diệt khẩu, đối với cháu bất lợi.
Trì Tuấn nghĩ một lát: Thế cháu đi Tân Hồ.
Tốt, vậy chú lập tức đi Tân Hồ tìm cháu. Thương thế của cháu có nặng lắm không?
Chú đừng lo, Tân Hồ có phòng khám, có thể đơn giản xử lý trước.
Trì Tuấn cởi áo ra, buộc chặt vết thương bị đâm trên ngực, lặng lẽ từ sau cửa sổ đi ra ngoài, lại thật cẩn thận từ ngõ tắt chạy đến con phố khác, gọi một chiếc xe thẳng đến Tân Hồ.
Cả người hắn đều là vết thương, quần áo rách tung toé, đã nhuộm thành màu đỏ. Tài xế thấy thế cũng không dám nói lời nào, đến nửa đường mới mở miệng: Này cháu, muốn đi bệnh viện không?
Trì Tuấn lạnh lùng nói: Không cần đâu, trực tiếp chạy đến Tân Hồ thôi.
Đến Tân Hồ, Trì Tuấn trả tiền xe, vừa mới tiến vào cổng, đi trên con đường gồ ghề của Tân Hồ, lại bỗng nhiên liếc thấy hai thân ảnh xa lạ xuất hiện trong đêm giữa đường.
Hắn không xác định được những người này có phải là phần tử phạm pháp hay không, nhưng để cẩn thận, hắn lặng lẽ di chuyển sang bên cạnh, chui vào phía sau hai cái thùng rác.
Trải qua một phen giày vò vừa rồi, máu trên người hắn không biết đã chảy bao nhiêu, nằm trên mặt đất, chỉ cảm thấy đầu bắt đầu choáng váng, như là sắp mất ý thức.
Mùi thối của rác hắn đều không cảm thấy, chỉ cảm thấy khứu giác xúc giác cảm giác của thân thể, đều đang trôi đi theo dòng máu, từng chút từng chút một chết lặng, tay chân cũng dần dần lạnh như băng, không nghe sai khiến.
Còn một chút cảm giác, cảm thấy được hai người đó rời đi, hắn nhớ tới bản thân mình, lại phát giác, cả người đã không còn một chút sức lực nào.
Giống như là lâm vào nơi tăm tối vô biên vô hạn (không giới hạn), giờ khắc này, Trì Tuấn bắt đầu đoán chừng chính mình có phải hay không sắp chết.
Tinh thần của Trì Tuấn là bị một tiếng bước chân làm tỉnh lại, hắn ghé vào phía sau của thùng rác, xuyên qua khe hở của hai cái thùng rác, nhìn thấy dưới ánh trăng lờ mờ, một đôi chân trắng nõn.
Hắn không nhớ rõ khi nào đã trông thấy qua đôi chân này, nhưng hắn biết đây là ai.
Diệp... Sơ Hiểu...
Trì Tuấn dùng hết sức lực toàn thân gọi một tiếng.
Diệp Sơ Hiểu vừa mới vứt túi rác trong tay vào thùng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động. Ven đường không có một bóng người, cô hoảng sợ, theo bản năng lui lại hai bước, thiếu chút nữa té ngã.
Là tôi... Trì Tuấn lại gian nan phát ra hai chữ.
Diệp Sơ Hiểu nín thở, ôm ngực đi lên phía trước vài bước, nhìn xem ngọn nguồn của thanh âm.
Chỉ thấy ở phía sau khe hở của hai cái thùng rác, một thân ảnh mơ mơ hồ hồ đang nằm.
Cô nhìn không rõ lắm, nhưng vẫn thấy được cả người nọ đầy máu tươi, còn có vết máu chảy xuôi trên mặt đất.
Cô thậm chí còn ngửi thấy mùi máu, cùng với mùi rác tanh tưởi, làm cho dạ dày cô cuộn lên một trận.
Diệp Sơ Hiểu hoảng sợ nhìn hắn, như là không biết làm sao.
Trì Tuấn giương mắt nhìn biểu tình của cô, nghẹn một hơi, khẩu khí không tốt nói ra một câu hoàn chỉnh: Cô bị đần à? Không thấy tôi sắp chết rồi à! Nhanh đi phòng khám gọi bác sỹ Trương đến!
Hắn nói xong, liền yếu ớt cố gắng thở, thật giống như là sắp không được.
Diệp Sơ Hiểu vội vàng gật đầu, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào bên trong Tân Hồ.
Gió đêm hè vù vù thổi, cô lại cảm thấy vừa lạnh vừa nóng, chạy đến được phòng khám, thế nhưng bất tri bất giác lại thấy cả người toàn mồ hôi lạnh.
Diệp Sơ Hiểu dừng bước trước cửa thủy tinh bên ngoài phòng khám, xuyên qua cánh cửa, cô nhìn thấy bên trong phòng khám sáng rực, bóng dáng bác sỹ Trương đang bận rộn.
Tuy rằng chỉ là một phòng khám nho nhỏ, cũng chỉ là tự học thành tài, nhưng bác sĩ Trương y thuật cao minh nổi tiếng gần xa, rất nhiều người bệnh nghe danh mà đến. Diệp Sơ Hiểu biết, chỉ cần nói cho vị bác sĩ này, Trì Tuấn đang hấp hối nằm ở sau thùng rác, có thể lập tức được cứu.
Nhưng là giờ khắc này, đứng ở ngoài cửa phòng khám, cô bỗng nhiên do dự.
Trong đầu cô phát ra những đoạn ngắn, giống như là một bộ phim, một cảnh lại một cảnh hiện lên, cảnh Trì Tùng Niên gian díu cùng mẹ, sự dữ tợn củ ba sau khi hút thuốc phiện, tin hộp đêm Hoàng Triều phát trên TV bị tra xét thuốc phiện, còn có sự kiêu ngạo và xấu xa của Trì Tuấn ngày thường.
Cô bỗng nhiên nghĩ, cô vì sao phải cứu hắn?
Hắn nhất định là vừa đánh nhau với ai đó. Hắn và người ba buôn lậu thuốc phiện của hắn, với Chu Hạo hít thuốc phiện mà chết kia, còn có người ba hít thuốc phiện đến người không ra người quỷ không ra quỷ kia của cô, đều không nên tồn tại trên thế giới này.
Đây đều là nguồn gốc tội lỗi của bọn họ.
Mà sống chết của Trì Tuấn cũng không hề quan hệ đến cô.
Tim cô đập mạnh vì những suy nghĩ đó một lúc lâu, bác sĩ Trương trong phòng xoay người thấy cô, liền đi ra, đứng ở cửa kỳ quái hỏi: Sơ Hiểu? Cháu muốn khám bệnh à?
Diệp Sơ Hiểu hoảng sợ phản ứng lại, lập tức dùng sức lắc đầu: Không có ạ, cháu chỉ là tùy tiện đi qua thôi ạ.
Bác sĩ Trương cười với cô: Nghe nói ngày mai cháu sẽ đi học đại học à, đại học Giang thành là đại học nổi tiếng đấy! Tân Hồ chúng ta cuối cùng cũng nuôi được phượng hoàng rồi.
Diệp Sơ Hiểu ngượng ngùng cười: Bác sĩ Trương, bác tiếp tục công việc đi ạ, cháu đi đây.
Cô vốn chuẩn bị trực tiếp về nhà ngủ, nhưng bước chân vẫn là dừng không được đi ra phía ngoài, hướng tới chỗ thùng rác.
Trì Tuấn vẫn như cũ nằm tại chỗ, trong màn đêm chỉ có tiếng côn trùng kêu vang, hô hấp mỏng manh khe khẽ.
Khi nghe thấy bước chân của cô, hắn như là tỉnh táo lại, thoáng ngẩng đầu, nhìn cô đang đứng đối diện.
Vì thế, Trì Tuấn thấy được dưới ánh trăng, khuôn mặt Diệp Sơ Hiểu xinh đẹp nhưng không co chút thay đổi.
Bác sĩ Trương đâu? Trì Tuấn ôm vết thương trên ngực, hơi thở mong manh hỏi.
Diệp Sơ Hiểu không trả lời, chỉ lạnh nhạt nhìn hắn, như là đang nhìn việc người khác không liên quan đến mình.
Trì Tuấn bỗng nhiên hiểu ra, trong mắt lộ ra sự kinh sợ không tưởng tượng nổi, còn có một chút tự giễu thống khổ.
Ánh trăng đầu thu, xinh đẹp lạnh lẽo, biểu tình cùa Diệp Sơ Hiểu, cùng ánh trăng này cũng không có sai biệt lắm.
Trì Tuấn còn muốn mở miệng, nhưng cơ thể mất máu quá nhiều, làm cho hắn rốt cuộc không phát ra nổi tiếng nào, trước mắt dần dần mơ hồ, rốt cục một chút khí lực cuối cùng cũng biến mất hầu như không còn.
Trong lúc mơ hồ, hắn nghe được tiếng bước chân kia, từng bước một bước trên con đường trong bóng đêm, thong thả mà quyết tuyệt rời đi.
Chúng tao là ai mày quản được à? Nếu mày không phải là cảnh sát, khuyên mày nên lập tức tránh ra, coi như không nhìn thấy chúng tao. Nếu là cảnh sát, như vậy hôm nay chính là ngày bất hạnh của mày rồi!
Trì Tuấn cũng không trả lời hắn có phải cảnh sát hay không, chỉ nói: Để chiếc điện thoại kia lại!
Hai tên đó hai mặt nhìn nhau, đại khái là ý thức được tên này không phải người qua đường chả liên quan , sau một lát, cả hai từ trên người rút ra dao găm sáng loáng.
Trong lòng Trì Tuấn chấn động, thoáng lui ra phía sau hai bước, không dấu vết cầm lấy một cái ống đựng bút trên bàn.
Gian phòng rất nhỏ, ba người rất nhanh quấn lấy nhau một đoàn.
Hai kẻ không rõ thân phận này, hiển nhiên là phần tử chuyên gây tội, chiêu nào chiêu nấy đều rất chuyên nghiệp, ra tay không chút lưu tình, huống chi trong tay chúng còn cầm dao.
Trì Tuấn tuy rằng từ bé đã đánh nhau, nhưng dù sao không làm chuyện giết người phóng hỏa, đánh nhau đấu đá cũng sẽ không đả thương người.
Lúc này lấy một địch hai, Trì Tuấn rất nhanh rơi xuống thế hạ phong, chỉ có liều mạng ngăn cản không bị thương. Chỉ trong chốc lát, trên người đã bị dao quẹt qua mấy chỗ.
Hắn biết nếu cứ như vậy, không chỉ không đoạt được di động, bản thân có khả năng còn có thể mất mạng.
Trì Tuấn lợi dụng khoảng không, đem hai tên kia dẫn ra cửa, đến đại sảnh của Hoàng Triều, hắn lấy một bình rượu đập vỡ làm vũ khí, có không gian rộng, lại có vũ khí, Trì Tuấn rốt cục thoáng kéo lại chút ưu thế.
Đánh nhau nửa ngày, đúng lúc kẻ cầm di động muốn dùng dao đâm xuyên xương sườn của mình, Trì Tuấn vốn thành công né tránh, nhưng bỗng nhiên dường như nghĩ đến cái gì, hắn lại sáp lại gần, khi nhận vết dao kia, bình rượu vỡ trên tay hắn đồng thời đâm về phía người đó, cũng thò tay cướp đi di động trong túi tên kia.
Lực đạo của Trì Tuấn cực kỳ mạnh, người nọ lập tức ôm bụng quỳ xuống, tên bên cạnh thấy đôi mắt Trì Tuấn trong bóng đêm sáng quắc lên, như là dã thú tức giận, hiểu rõ mình cũng không thể đánh thắng nổi, người này so với bọn hắn còn liều mạng hơn, tên này liền mau chóng nâng đồng bọn dậy, cũng không cố cướp lại di động, nghiêng ngả lảo đảo chạy đi.
Trì Tuấn thấy hai kẻ đó rời đi, lúc này mới thở phì phò từng ngụm từng ngụm, ôm miệng vết thương trên ngực, cố gắn lấy di động của mình ra, bấm một dãy số.
Sau một lát, đầu bên kia truyền đến một giọng nam: Trì Tuấn?
Trì Tuấn thở phì phò mở miệng nói: Là cháu, Thẩm đội trưởng...
Cháu làm sao vậy?
Trì Tuấn ngắn gọn đem tình huống của mình nói cho ông ta.
Đầu bên kia nói: Cháu phải lập tức rời đi ngay, hãy lặng lẽ rời đến nơi cháu cho rằng an toàn nhất, tránh những kẻ đó muốn quay trở lại giết người diệt khẩu, đối với cháu bất lợi.
Trì Tuấn nghĩ một lát: Thế cháu đi Tân Hồ.
Tốt, vậy chú lập tức đi Tân Hồ tìm cháu. Thương thế của cháu có nặng lắm không?
Chú đừng lo, Tân Hồ có phòng khám, có thể đơn giản xử lý trước.
Trì Tuấn cởi áo ra, buộc chặt vết thương bị đâm trên ngực, lặng lẽ từ sau cửa sổ đi ra ngoài, lại thật cẩn thận từ ngõ tắt chạy đến con phố khác, gọi một chiếc xe thẳng đến Tân Hồ.
Cả người hắn đều là vết thương, quần áo rách tung toé, đã nhuộm thành màu đỏ. Tài xế thấy thế cũng không dám nói lời nào, đến nửa đường mới mở miệng: Này cháu, muốn đi bệnh viện không?
Trì Tuấn lạnh lùng nói: Không cần đâu, trực tiếp chạy đến Tân Hồ thôi.
Đến Tân Hồ, Trì Tuấn trả tiền xe, vừa mới tiến vào cổng, đi trên con đường gồ ghề của Tân Hồ, lại bỗng nhiên liếc thấy hai thân ảnh xa lạ xuất hiện trong đêm giữa đường.
Hắn không xác định được những người này có phải là phần tử phạm pháp hay không, nhưng để cẩn thận, hắn lặng lẽ di chuyển sang bên cạnh, chui vào phía sau hai cái thùng rác.
Trải qua một phen giày vò vừa rồi, máu trên người hắn không biết đã chảy bao nhiêu, nằm trên mặt đất, chỉ cảm thấy đầu bắt đầu choáng váng, như là sắp mất ý thức.
Mùi thối của rác hắn đều không cảm thấy, chỉ cảm thấy khứu giác xúc giác cảm giác của thân thể, đều đang trôi đi theo dòng máu, từng chút từng chút một chết lặng, tay chân cũng dần dần lạnh như băng, không nghe sai khiến.
Còn một chút cảm giác, cảm thấy được hai người đó rời đi, hắn nhớ tới bản thân mình, lại phát giác, cả người đã không còn một chút sức lực nào.
Giống như là lâm vào nơi tăm tối vô biên vô hạn (không giới hạn), giờ khắc này, Trì Tuấn bắt đầu đoán chừng chính mình có phải hay không sắp chết.
Tinh thần của Trì Tuấn là bị một tiếng bước chân làm tỉnh lại, hắn ghé vào phía sau của thùng rác, xuyên qua khe hở của hai cái thùng rác, nhìn thấy dưới ánh trăng lờ mờ, một đôi chân trắng nõn.
Hắn không nhớ rõ khi nào đã trông thấy qua đôi chân này, nhưng hắn biết đây là ai.
Diệp... Sơ Hiểu...
Trì Tuấn dùng hết sức lực toàn thân gọi một tiếng.
Diệp Sơ Hiểu vừa mới vứt túi rác trong tay vào thùng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động. Ven đường không có một bóng người, cô hoảng sợ, theo bản năng lui lại hai bước, thiếu chút nữa té ngã.
Là tôi... Trì Tuấn lại gian nan phát ra hai chữ.
Diệp Sơ Hiểu nín thở, ôm ngực đi lên phía trước vài bước, nhìn xem ngọn nguồn của thanh âm.
Chỉ thấy ở phía sau khe hở của hai cái thùng rác, một thân ảnh mơ mơ hồ hồ đang nằm.
Cô nhìn không rõ lắm, nhưng vẫn thấy được cả người nọ đầy máu tươi, còn có vết máu chảy xuôi trên mặt đất.
Cô thậm chí còn ngửi thấy mùi máu, cùng với mùi rác tanh tưởi, làm cho dạ dày cô cuộn lên một trận.
Diệp Sơ Hiểu hoảng sợ nhìn hắn, như là không biết làm sao.
Trì Tuấn giương mắt nhìn biểu tình của cô, nghẹn một hơi, khẩu khí không tốt nói ra một câu hoàn chỉnh: Cô bị đần à? Không thấy tôi sắp chết rồi à! Nhanh đi phòng khám gọi bác sỹ Trương đến!
Hắn nói xong, liền yếu ớt cố gắng thở, thật giống như là sắp không được.
Diệp Sơ Hiểu vội vàng gật đầu, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào bên trong Tân Hồ.
Gió đêm hè vù vù thổi, cô lại cảm thấy vừa lạnh vừa nóng, chạy đến được phòng khám, thế nhưng bất tri bất giác lại thấy cả người toàn mồ hôi lạnh.
Diệp Sơ Hiểu dừng bước trước cửa thủy tinh bên ngoài phòng khám, xuyên qua cánh cửa, cô nhìn thấy bên trong phòng khám sáng rực, bóng dáng bác sỹ Trương đang bận rộn.
Tuy rằng chỉ là một phòng khám nho nhỏ, cũng chỉ là tự học thành tài, nhưng bác sĩ Trương y thuật cao minh nổi tiếng gần xa, rất nhiều người bệnh nghe danh mà đến. Diệp Sơ Hiểu biết, chỉ cần nói cho vị bác sĩ này, Trì Tuấn đang hấp hối nằm ở sau thùng rác, có thể lập tức được cứu.
Nhưng là giờ khắc này, đứng ở ngoài cửa phòng khám, cô bỗng nhiên do dự.
Trong đầu cô phát ra những đoạn ngắn, giống như là một bộ phim, một cảnh lại một cảnh hiện lên, cảnh Trì Tùng Niên gian díu cùng mẹ, sự dữ tợn củ ba sau khi hút thuốc phiện, tin hộp đêm Hoàng Triều phát trên TV bị tra xét thuốc phiện, còn có sự kiêu ngạo và xấu xa của Trì Tuấn ngày thường.
Cô bỗng nhiên nghĩ, cô vì sao phải cứu hắn?
Hắn nhất định là vừa đánh nhau với ai đó. Hắn và người ba buôn lậu thuốc phiện của hắn, với Chu Hạo hít thuốc phiện mà chết kia, còn có người ba hít thuốc phiện đến người không ra người quỷ không ra quỷ kia của cô, đều không nên tồn tại trên thế giới này.
Đây đều là nguồn gốc tội lỗi của bọn họ.
Mà sống chết của Trì Tuấn cũng không hề quan hệ đến cô.
Tim cô đập mạnh vì những suy nghĩ đó một lúc lâu, bác sĩ Trương trong phòng xoay người thấy cô, liền đi ra, đứng ở cửa kỳ quái hỏi: Sơ Hiểu? Cháu muốn khám bệnh à?
Diệp Sơ Hiểu hoảng sợ phản ứng lại, lập tức dùng sức lắc đầu: Không có ạ, cháu chỉ là tùy tiện đi qua thôi ạ.
Bác sĩ Trương cười với cô: Nghe nói ngày mai cháu sẽ đi học đại học à, đại học Giang thành là đại học nổi tiếng đấy! Tân Hồ chúng ta cuối cùng cũng nuôi được phượng hoàng rồi.
Diệp Sơ Hiểu ngượng ngùng cười: Bác sĩ Trương, bác tiếp tục công việc đi ạ, cháu đi đây.
Cô vốn chuẩn bị trực tiếp về nhà ngủ, nhưng bước chân vẫn là dừng không được đi ra phía ngoài, hướng tới chỗ thùng rác.
Trì Tuấn vẫn như cũ nằm tại chỗ, trong màn đêm chỉ có tiếng côn trùng kêu vang, hô hấp mỏng manh khe khẽ.
Khi nghe thấy bước chân của cô, hắn như là tỉnh táo lại, thoáng ngẩng đầu, nhìn cô đang đứng đối diện.
Vì thế, Trì Tuấn thấy được dưới ánh trăng, khuôn mặt Diệp Sơ Hiểu xinh đẹp nhưng không co chút thay đổi.
Bác sĩ Trương đâu? Trì Tuấn ôm vết thương trên ngực, hơi thở mong manh hỏi.
Diệp Sơ Hiểu không trả lời, chỉ lạnh nhạt nhìn hắn, như là đang nhìn việc người khác không liên quan đến mình.
Trì Tuấn bỗng nhiên hiểu ra, trong mắt lộ ra sự kinh sợ không tưởng tượng nổi, còn có một chút tự giễu thống khổ.
Ánh trăng đầu thu, xinh đẹp lạnh lẽo, biểu tình cùa Diệp Sơ Hiểu, cùng ánh trăng này cũng không có sai biệt lắm.
Trì Tuấn còn muốn mở miệng, nhưng cơ thể mất máu quá nhiều, làm cho hắn rốt cuộc không phát ra nổi tiếng nào, trước mắt dần dần mơ hồ, rốt cục một chút khí lực cuối cùng cũng biến mất hầu như không còn.
Trong lúc mơ hồ, hắn nghe được tiếng bước chân kia, từng bước một bước trên con đường trong bóng đêm, thong thả mà quyết tuyệt rời đi.
/36
|