Cho dù Diệp Sơ Hiểu không muốn nghe, nhưng những thứ ngôn ngữ hỗn độn dơ bẩn này vẫn lọt vào tai cô.
Nói thẳng ra, cô cùng bọn những hỗn độn này cũng cùng nhau lớn lên tại Tân Hồ. Nhưng vì khác nhau về suy nghĩ lẫn cách sống, thêm vào đó cô lại là con gái nên dù cô có biết tên bọn họ nhưng thực tế không hề qua lại với nhau.
Năm tháng qua đi, càng lớn ánh mắt những tên côn đồ này nhìn cô càng đầy dâm loạn không chút ý tốt, khi cô đi ngang qua đôi lúc còn huýt sáo trêu chọc. Nhưng cho tới bây giờ cô cũng không thèm để ý tới, cũng chưa bao giờ tỏ ra sợ hãi, chỉ lạnh lùng ngẩng đầu đi qua, chưa bao giờ liếc mắt nhìn họ.
Bởi Diệp Sơ Hiểu biết rõ, bọn người này càng để ý đến tới họ, họ sẽ càng được nước lấn tới mà làm càng.
Nhưng đối với những tình huống như vậy, điều khiến Diệp Sơ Hiểu ghét nhất về mình là cô sinh ra và lớn lên tại thôn Tân Hồ này, lại giúp cô tránh khỏi những phiền phức không đáng có kia.
Cho dù những tên kia lưu manh vô liêm sỉ, nhưng cũng biết đến đạo lý thỏ không ăn cỏ gần hang, ít nhất tại cái thôn này, mấy tên côn đồ cũng không nhằm Diệp Sơ Hiểu mà gây chuyện gì quá đáng. Chẳng qua là mấy tên ấy thích chơi cái trò trêu chọc nữ nhi nhàm chán kia.
Nhưng hai tiếng “anh Tuấn” kia khi vừa nghe đến, Diệp Sơ Hiểu theo bản năng ngẩn ra.
Có một số người đại khái trời sinh luôn khiến người ta cúi đầu thần phục, và Trì Tuấn lại là một tên như vậy. Hắn từ bé luôn lão đại cầm đầu của những đứa cùng trang lứa tại Tân Hồ, dù một vài tên lớn hơn hắn một hai tuổi cũng phải gọi hắn là “anh Tuấn”, nghe theo lời anh ta, sai đâu đánh đó.
Tuy rằng nhiều năm trước nhà tên đó đã rời Tân Hồ chuyển đến tiểu khu Thương Phẩm, nhưng hắn vẫn thường xuyên quay về Tân Hồ tụ tập lêu lỏng với mấy tên côn đồ trong thôn.
Diệp Sơ Hiểu và Trí Tuấn chưa bao giờ thật sự quen biết, qua lại cùng nhau nhưng không biết sao, đối với tên hoành hành ngang ngược nhất Tân Hồ này lòng cô cũng có chút kiêng kị.
Lúc trước Trì Tuấn bị cha hắn bắt ra nước ngoài du hoc, cô còn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Chính là không nghĩ đến, du học chưa đến hai năm, hắn lại đột ngột quay về.
Mặc kệ nó! Diệp Sơ Hiểu lúc lắc cái đầu trong hỗn loạn, dù sao cô cũng sẽ nhanh chóng rời Tân Hồ thôi.
Hoàn toàn thoát khỏi cái nơi quỷ quái này.
Diệp Sơ Hiểu vừa đi vừa suy nghĩ, chẳng mấy chốc đã về đến nhà. Một ngôi nhà nhỏ hai tầng đã cũ nằm ở góc ngã tư đường, dưới lầu cho thuê mở ra tiệm massage, còn tầng trên với mấy gian phòng nhỏ mới thật sự là nhà cô.
Diệp Sơ Hiểu lần theo cầu thang gỗ đi lên lầu hai, đẩy cửa bước vào nhưng phát hiện cửa đã bị khóa. Nghĩ đến mẹ mình chắc hiện không có ở nhà, đành lười biếng lấy chìa khóa từ túi nhỏ ra mở cửa.
Khi đẩy cửa ra, đập vào mắt Diệp Sơ Hiểu là Trì Tùng Năm vừa từ phòng ngủ của mẹ mình bước ra.
Trì Tùng Năm mặt mũi chỉnh tề, nhưng áo trước ngực lại có hai nút chưa kịp cài lại.
“Sơ Hiểu đã về nhà rồi à? Việc thi cử thế nào con?” Trì Tùng Năm khách sáo mở miệng hỏi thăm.
Diệp Sơ Hiểu mặt không chút thay đổi mà đáp lại: “Cũng ổn.”
Trì Tùng Nam tiếp tục tìm đề tài nói chuyện: “Đúng rồi, A Tuấn cũng vừa đến đây, con trên đường trở về có gặp nó không?”
“Không có chú ý.”
Thái độ Diệp Sơ Hiểu vô cùng lãnh đạm, làm Trì Tùng Năm cũng thấy hơi mất mặt, nén phẫn nộ vuốt vuốt cái mũi, chuẩn bị tìm đề tài tiếp. Mẹ Diệp Trương Liên mặc áo ngủ cũng từ phòng ngủ đi ra, từ tà tựa vào cạnh cửa: “Con đói bụng không? Nếu đói thì vào phòng bếp tự nấu ăn đi.”
Diệp Sơ Hiểu chẳng nói lời nào, để túi văn phòng phẩm xuống, trầm mặc đi vào bếp.
Cửa phòng bếp hình như có tác dụng gì, đối thoại giữa Trương Liên và Trì Tùng Năm ở phòng khách đều truyền đến tai Diệp Sơ Hiểu rõ mồn một.
“Anh về trước đây, để anh về xem tên xú tiểu tử A Tuấn có lêu lỏng đâu đó uống rượu không! Mấy ngày nay không thấy nó về nhà, thân anh làm cha mà không thể quản nổi nó!”
“Ừ, anh về đi, đi đường nhớ cẩn thận một.” Trương Liên lâu lắm mới có được giọng nói ôn như lúc này.
“Em hỏi thăm sơ hiểu một chút, xem con bé vào đại học thì cần những thứ gì? Máy tính hay di động loại nào? Để anh kêu người đi chọn cho nó.”
Trương Liên không đáp lời, chỉ là cười rất vui vẻ.
Đợi cho âm thanh xuống lầu ngày càng xa dần.
Diệp Sơ Hiểu mới từ bếp đi ra, mặt không chút thay đổi nhìn mẹ đang ngồi trên sô pha đang châm điêu thuốc, lạnh lùng nói: “Cái gì con cũng không cần!”
Trương Liên so với đại bộ phận phụ nữ của thôn Tân Hồ này cũng không nhau mấy, đi học vài năm đã bỏ, lúc mười mấy tuổi đã theo có chồng, không đến hai mươi đã sinh ra Diệp Sơ Hiểu.
Hiện tại Diệp Sơ Hiểu đã gần mười tám tuổi nhưng Trương Liên cũng khoảng ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi thôi.
Bà gương mặt vô cùng xinh đẹp, ở tuổi này không lụi tàn mà còn thêm phần mặn mà, sắc sảo mang theo chút lạnh nhạt khiến người ta chết lặng.
Vẻ đẹp lạnh lùng của Diệp Sơ Hiểu phần lớn cũng thừa hưởng từ mẹ mình.
Nhưng sinh con khi còn quá trẻ, hơn nữa cuộc sống những năm qua luôn trải qua bất ổn, làm cho Trương Liên thoạt nhìn cũng chẳng chút bản năng của một người mẹ. Bà hít một hơi rồi thả một vòng khói thuốc lởn vởn, nhìn con gái thản nhiên hỏi: “Thi thế nào, được không?”
Diệp Sơ Hiểu giọng mỉa mai cười: “Mẹ cũng để ý sao?”
Trương Liên lắc đầu: “Nói thật cũng không để ý lắm, bất quá mày có có thuận lợi rời khỏi cái nhà này hay không cũng phải nhờ vào kết quả cuộc thi, nên cũng quan tâm một chút.” Chưa đợi Diệp Sơ Hiểu trả lời, bà đã nói sang chuyện khác, “Mày có gặp ba mày không?”
“Có.” Diệp Sơ Hiểu căm tức lên tiếng.
Trương Liên nhìn cô một cái: “Có đòi xin tiền mày không?”
“Có.”
“Mày cũng không phải không biết tên cặn bã đó lấy tiền đi làm gì, sao còn đưa cho hắn?”
“Chính ông ấy giật túi cướp của tôi.”
Trương Liên cười lạnh một tiếng, hung tợn nói: “Hắn sao còn chưa chết đi?”
Đúng vậy! Diệp Sơ Hiểu trong lòng đáp lại, ông ta sao còn chưa chết đi?
Trương Liên tiếp tục hùng hùng hổ hổ: “Nếu không có chú Trì mày ở đây, vài trăm tệ trong hòm của tao đều bị tên ma quỷ đó cướp đi rồi!”
Diệp Sơ Hiểu lạnh giọng cười.
Với giọng mỉa mai, rõ ràng đã chọc giận Trương Liên, bà đem điếu thuốc trên tay dụi mạnh vào gạt tàn trên bàn, nghiêm mặt nói: “Mày đừng có suốt ngày treo cái mặt lạnh kia! Tao biết mày không thích Trì Tùng Năm, nhưng không có ông ấy, cái nhà sập xệ này không chừng trong mấy năm nay đã bị ba mày bán quách đi rồi. Mày cho là tiền học vài năm nay của mày là từ đâu có, còn không phải dựa vào chú Trì của mày sao. Mày không cảm kích thì thôi , còn mỗi lần chạm mặt ông ấy đều bày ra cái mặt kia, mày có hay không một chút lương tâm?”
“Tôi cũng rất cảm kích ông ta, nhưng có điều mẹ muốn tôi thích ông ta sao?” Diệp Sơ Hiểu dưng một chút rồi nói, “Thật xin lỗi, tôi không làm được, cho dù mẹ có lấy ông ấy, tôi cũng không thể nào thích ông ta. Bởi vì toàn bộ Tân Hồ đều biết, mẹ cùng ba tôi chưa từng ly hôn, Trì Tùng Năm cũng đã lớn tuổi lại không biết xấu hổ qua lại, hai nguời đúng là gian phu dâm phụ.”
Nói thẳng ra, cô cùng bọn những hỗn độn này cũng cùng nhau lớn lên tại Tân Hồ. Nhưng vì khác nhau về suy nghĩ lẫn cách sống, thêm vào đó cô lại là con gái nên dù cô có biết tên bọn họ nhưng thực tế không hề qua lại với nhau.
Năm tháng qua đi, càng lớn ánh mắt những tên côn đồ này nhìn cô càng đầy dâm loạn không chút ý tốt, khi cô đi ngang qua đôi lúc còn huýt sáo trêu chọc. Nhưng cho tới bây giờ cô cũng không thèm để ý tới, cũng chưa bao giờ tỏ ra sợ hãi, chỉ lạnh lùng ngẩng đầu đi qua, chưa bao giờ liếc mắt nhìn họ.
Bởi Diệp Sơ Hiểu biết rõ, bọn người này càng để ý đến tới họ, họ sẽ càng được nước lấn tới mà làm càng.
Nhưng đối với những tình huống như vậy, điều khiến Diệp Sơ Hiểu ghét nhất về mình là cô sinh ra và lớn lên tại thôn Tân Hồ này, lại giúp cô tránh khỏi những phiền phức không đáng có kia.
Cho dù những tên kia lưu manh vô liêm sỉ, nhưng cũng biết đến đạo lý thỏ không ăn cỏ gần hang, ít nhất tại cái thôn này, mấy tên côn đồ cũng không nhằm Diệp Sơ Hiểu mà gây chuyện gì quá đáng. Chẳng qua là mấy tên ấy thích chơi cái trò trêu chọc nữ nhi nhàm chán kia.
Nhưng hai tiếng “anh Tuấn” kia khi vừa nghe đến, Diệp Sơ Hiểu theo bản năng ngẩn ra.
Có một số người đại khái trời sinh luôn khiến người ta cúi đầu thần phục, và Trì Tuấn lại là một tên như vậy. Hắn từ bé luôn lão đại cầm đầu của những đứa cùng trang lứa tại Tân Hồ, dù một vài tên lớn hơn hắn một hai tuổi cũng phải gọi hắn là “anh Tuấn”, nghe theo lời anh ta, sai đâu đánh đó.
Tuy rằng nhiều năm trước nhà tên đó đã rời Tân Hồ chuyển đến tiểu khu Thương Phẩm, nhưng hắn vẫn thường xuyên quay về Tân Hồ tụ tập lêu lỏng với mấy tên côn đồ trong thôn.
Diệp Sơ Hiểu và Trí Tuấn chưa bao giờ thật sự quen biết, qua lại cùng nhau nhưng không biết sao, đối với tên hoành hành ngang ngược nhất Tân Hồ này lòng cô cũng có chút kiêng kị.
Lúc trước Trì Tuấn bị cha hắn bắt ra nước ngoài du hoc, cô còn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Chính là không nghĩ đến, du học chưa đến hai năm, hắn lại đột ngột quay về.
Mặc kệ nó! Diệp Sơ Hiểu lúc lắc cái đầu trong hỗn loạn, dù sao cô cũng sẽ nhanh chóng rời Tân Hồ thôi.
Hoàn toàn thoát khỏi cái nơi quỷ quái này.
Diệp Sơ Hiểu vừa đi vừa suy nghĩ, chẳng mấy chốc đã về đến nhà. Một ngôi nhà nhỏ hai tầng đã cũ nằm ở góc ngã tư đường, dưới lầu cho thuê mở ra tiệm massage, còn tầng trên với mấy gian phòng nhỏ mới thật sự là nhà cô.
Diệp Sơ Hiểu lần theo cầu thang gỗ đi lên lầu hai, đẩy cửa bước vào nhưng phát hiện cửa đã bị khóa. Nghĩ đến mẹ mình chắc hiện không có ở nhà, đành lười biếng lấy chìa khóa từ túi nhỏ ra mở cửa.
Khi đẩy cửa ra, đập vào mắt Diệp Sơ Hiểu là Trì Tùng Năm vừa từ phòng ngủ của mẹ mình bước ra.
Trì Tùng Năm mặt mũi chỉnh tề, nhưng áo trước ngực lại có hai nút chưa kịp cài lại.
“Sơ Hiểu đã về nhà rồi à? Việc thi cử thế nào con?” Trì Tùng Năm khách sáo mở miệng hỏi thăm.
Diệp Sơ Hiểu mặt không chút thay đổi mà đáp lại: “Cũng ổn.”
Trì Tùng Nam tiếp tục tìm đề tài nói chuyện: “Đúng rồi, A Tuấn cũng vừa đến đây, con trên đường trở về có gặp nó không?”
“Không có chú ý.”
Thái độ Diệp Sơ Hiểu vô cùng lãnh đạm, làm Trì Tùng Năm cũng thấy hơi mất mặt, nén phẫn nộ vuốt vuốt cái mũi, chuẩn bị tìm đề tài tiếp. Mẹ Diệp Trương Liên mặc áo ngủ cũng từ phòng ngủ đi ra, từ tà tựa vào cạnh cửa: “Con đói bụng không? Nếu đói thì vào phòng bếp tự nấu ăn đi.”
Diệp Sơ Hiểu chẳng nói lời nào, để túi văn phòng phẩm xuống, trầm mặc đi vào bếp.
Cửa phòng bếp hình như có tác dụng gì, đối thoại giữa Trương Liên và Trì Tùng Năm ở phòng khách đều truyền đến tai Diệp Sơ Hiểu rõ mồn một.
“Anh về trước đây, để anh về xem tên xú tiểu tử A Tuấn có lêu lỏng đâu đó uống rượu không! Mấy ngày nay không thấy nó về nhà, thân anh làm cha mà không thể quản nổi nó!”
“Ừ, anh về đi, đi đường nhớ cẩn thận một.” Trương Liên lâu lắm mới có được giọng nói ôn như lúc này.
“Em hỏi thăm sơ hiểu một chút, xem con bé vào đại học thì cần những thứ gì? Máy tính hay di động loại nào? Để anh kêu người đi chọn cho nó.”
Trương Liên không đáp lời, chỉ là cười rất vui vẻ.
Đợi cho âm thanh xuống lầu ngày càng xa dần.
Diệp Sơ Hiểu mới từ bếp đi ra, mặt không chút thay đổi nhìn mẹ đang ngồi trên sô pha đang châm điêu thuốc, lạnh lùng nói: “Cái gì con cũng không cần!”
Trương Liên so với đại bộ phận phụ nữ của thôn Tân Hồ này cũng không nhau mấy, đi học vài năm đã bỏ, lúc mười mấy tuổi đã theo có chồng, không đến hai mươi đã sinh ra Diệp Sơ Hiểu.
Hiện tại Diệp Sơ Hiểu đã gần mười tám tuổi nhưng Trương Liên cũng khoảng ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi thôi.
Bà gương mặt vô cùng xinh đẹp, ở tuổi này không lụi tàn mà còn thêm phần mặn mà, sắc sảo mang theo chút lạnh nhạt khiến người ta chết lặng.
Vẻ đẹp lạnh lùng của Diệp Sơ Hiểu phần lớn cũng thừa hưởng từ mẹ mình.
Nhưng sinh con khi còn quá trẻ, hơn nữa cuộc sống những năm qua luôn trải qua bất ổn, làm cho Trương Liên thoạt nhìn cũng chẳng chút bản năng của một người mẹ. Bà hít một hơi rồi thả một vòng khói thuốc lởn vởn, nhìn con gái thản nhiên hỏi: “Thi thế nào, được không?”
Diệp Sơ Hiểu giọng mỉa mai cười: “Mẹ cũng để ý sao?”
Trương Liên lắc đầu: “Nói thật cũng không để ý lắm, bất quá mày có có thuận lợi rời khỏi cái nhà này hay không cũng phải nhờ vào kết quả cuộc thi, nên cũng quan tâm một chút.” Chưa đợi Diệp Sơ Hiểu trả lời, bà đã nói sang chuyện khác, “Mày có gặp ba mày không?”
“Có.” Diệp Sơ Hiểu căm tức lên tiếng.
Trương Liên nhìn cô một cái: “Có đòi xin tiền mày không?”
“Có.”
“Mày cũng không phải không biết tên cặn bã đó lấy tiền đi làm gì, sao còn đưa cho hắn?”
“Chính ông ấy giật túi cướp của tôi.”
Trương Liên cười lạnh một tiếng, hung tợn nói: “Hắn sao còn chưa chết đi?”
Đúng vậy! Diệp Sơ Hiểu trong lòng đáp lại, ông ta sao còn chưa chết đi?
Trương Liên tiếp tục hùng hùng hổ hổ: “Nếu không có chú Trì mày ở đây, vài trăm tệ trong hòm của tao đều bị tên ma quỷ đó cướp đi rồi!”
Diệp Sơ Hiểu lạnh giọng cười.
Với giọng mỉa mai, rõ ràng đã chọc giận Trương Liên, bà đem điếu thuốc trên tay dụi mạnh vào gạt tàn trên bàn, nghiêm mặt nói: “Mày đừng có suốt ngày treo cái mặt lạnh kia! Tao biết mày không thích Trì Tùng Năm, nhưng không có ông ấy, cái nhà sập xệ này không chừng trong mấy năm nay đã bị ba mày bán quách đi rồi. Mày cho là tiền học vài năm nay của mày là từ đâu có, còn không phải dựa vào chú Trì của mày sao. Mày không cảm kích thì thôi , còn mỗi lần chạm mặt ông ấy đều bày ra cái mặt kia, mày có hay không một chút lương tâm?”
“Tôi cũng rất cảm kích ông ta, nhưng có điều mẹ muốn tôi thích ông ta sao?” Diệp Sơ Hiểu dưng một chút rồi nói, “Thật xin lỗi, tôi không làm được, cho dù mẹ có lấy ông ấy, tôi cũng không thể nào thích ông ta. Bởi vì toàn bộ Tân Hồ đều biết, mẹ cùng ba tôi chưa từng ly hôn, Trì Tùng Năm cũng đã lớn tuổi lại không biết xấu hổ qua lại, hai nguời đúng là gian phu dâm phụ.”
/36
|