Trương Liên đối với hai chữ dâm phụ này không còn xa lạ, dù không phải quá xấu xa nhưng từ này bị người ta gán lên người bà cũng đã nhiều lần.
Nhưng hiện tại hai tiếng này phát ra từ chính miệng con gái mình, bà có chút khiếp sợ trong lòng.
Trương Liên phẫn nộ trừng mắt nhìn Diệp Sơ Hiểu một lát, nhanh chóng thu lại trạng thái suy sụp, khôi phục vẻ mặt bình thường như chưa có gì.
Trương Liên khoát tay: “Đúng đó đúng đó, dù sao mày cũng nhanh chóng rời khỏi người mẹ dâm phụ này, còn có người cha nghiện thuốc phiện ma quỷ kia, mày có thích hay không đều không sao cả!”
Quả thật, so với Trì Tùng Năm, Diệp Sơ Hiểu càng căm hận người ba bê tha kia hơn.
Trên thực tế, Trì Tùng Năm cũng đối xử với cô cũng không tệ, ba mẹ còn chưa ly hôn, nhưng từ khi cô vào trung học ông cũng thường xuyên mua sắm cho việc học của cô. Tuy rằng cô sau đó cũng biết, thời gian đó, Trì Tùng Năm đang muốn cùng mẹ cô qua lại mờ ám. Bất quá ông ta cũng chỉ là lấy lòng phụ nữ mà thôi.
Nhưng Diệp Sơ Hiểu không thể không thừa nhận, nếu không phải được Trì Tùng Năm che chở, mẹ con cô luôn bị Diệp Kiến quấy nhiễu làm sao có thể sống yên ổn trong vài năm nay. Nếu chỉ có thể dựa vào năng lực của mẹ cô, Diệp Sơ Hiểu thật khó có thể tiếp tục hoàn thành việc học.
Trì Tùng Năm mở mấy nhà tắm xông hơi cùng hộp đêm bát nháo, xem như trong những người xuất thân từ Tân Hồ này cũng là kẻ giàu nhất nhì.
Cho dù Diệp Sơ Hiểu biết phương thức kiếm tiền của ông ta hèn mọn vạn phần, nhưng mỗi lần nhận tiền từ tay Trương Liên mẹ cô, dù biết cũng là tiền ông ta cũng không quá bất khuất như suy nghĩ trong lòng.
Trương Liên cũng không đủ tư cách là một người mẹ tốt, hai mẹ con đều tính tình lãnh đạm ít tiếp xúc thân mật, bà cũng rất ít quan tâm đến con gái, nhưng ít ra Diệp Sơ Hiểu vẫn không thiếu cái ăn cái mặc, lại còn cho cô tiếp tục đi học, không giống như đa số mấy đứa nhỏ của khu Tân Hồ phải sớm bỏ học gia nhập cái xã hội không mấy tốt đẹp ở đây.
Diệp Sơ Hiểu đến giờ vẫn có thể duy trì bộ dạng thanh tĩnh cùng kiêu ngạo cùng đám người ở Tân Hồ này, thật lòng mà nói cũng phải nhờ vào người mẹ này.
Trương Liên dường như có điều phiền chán, lại lấy một điếu thuốc ra đốt.
Diệp Sơ Hiểu đại khái cảm thấy lời mình nói ra cũng có chút quá đáng.
Cô yên lặng đi đến ngồi xuống cạnh mẹ mình, đem tay mẹ mình bắt lấy: “Hút thuốc nhiều, cũng không tốt cho sức khỏe.”
Trương Liên nhìn cô một cái, cũng không lên tiếng phản đối.
Diệp Sơ Hiểu trầm mặc một lát, có ý muốn nói sang chuyện khác để giảm bớt không khí, liền thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, mẹ, Trì Tuấn sao lại xuất hiện ở đây? Năm kia không phải bị chú Trì bắt ra nước ngoài du học rồi sao? Thế nào chưa chi đã trở lại?”
Trương Liên khoát tay, cười có điểm khinh thường nói: “Đừng nói nữa, chú Trì mày tưởng bỏ tiền ra cho nó đi du học lấy bằng cấp nước ngoài có thể khiến dòng họ nở mày nở mặt. Ai mà biết tiểu tử đó không chịu an phận, học mới hơn một năm, đã sinh sự đánh nhau, bị trường khai trừ, còn bị trục xuất khỏi nước Mỹ. Xem ra, về nước được một tháng, lại cùng đám nhóc lưu manh kia suốt ngày lêu lổng.”
Diệp Sơ Hiểu âm thầm thổn thức một tiếng, quả nhiên lưu manh đến nước Mỹ văn minh vẫn là lưu manh.
Trương Liên nói xong liền đứng lên chụp một cái áo khoác tùy tiện mặc vào, móc trong túi ra vài trăm đồng để trên bàn trà gần sofa: “Tao đi chơi mạt chược, buổi tối không về, mấy ngày tới xem chừng cũng không có ở nhà, mày xem muốn ăn gì thì tự lấy tiền mà mua đi.”
Diệp Sơ Hiểu ừ một tiếng, cũng không nhìn đến bóng dáng mẹ mình đi ra ngoài mà liền trở về phòng.
Tân Hồ nơi đây ban đêm luôn có điểm ái muội.
Căn phòng cũ dù có khóa cửa sổ nhưng vẫn như cũ không thể ngăn âm thanh bên ngoài truyền vào.
Tiếng la hét từ khu nhà mạt chược xa xa vọng lại cũng dần dần dừng, thì Diệp Sơ Hiểu lại bắt đều nghe động tĩnh phía dưới lầu.
Tiệm massage duới lầu có hai hàng mỗi bên năm cô gái ăn vận mát mẻ, quần áo củn cỡn, rốt cuộc không biết có phải hay không dựa vào nghề massage mà sống, mọi người ở Tân Hồ này trong lòng đều biết rõ. Bởi vì mỗi khi đêm đến, dù không có qua lại với người bạn trai nào, lại trong đêm tối phát ra những âm thanh khiến người ta ghê tởm.
Trực tiếp truyền đến phía trên lầu một cách rõ ràng.
Trương Liên đối với chuyện này đương nhiên không chút quan tâm, nhưng Diệp Sơ Hiểu chỉ là thiếu nữ mới lớn, làm sao coi như không có gì. Cô một mình nằm trên giường, lấy chăn che kín đầu, nhưng âm thanh đáng ghét đó vẫn truyền đến tai cô không ngớt. Diệp Sơ Hiểu chỉ cảm thấy dạ dày cuồn cuộn thật buồn nôn, ghê tởm đến xuyên thấu.
Đang lúc cô đang lăn qua lộn lại không thể ngủ yên, dưới lầu lại vang lên vài tiếng rên như sói tru, kèm theo đó là những câu nói hàm hồ chẳng nghe rõ, như là tiếng của người say rượu.
“Anh Tuấn, anh Tuấn, nghe được không? Là âm thanh này! Em nói với anh, khu này toàn mấy em trẻ đẹp, anh có muốn thử một lần hay không?”
“Đi mẹ mày đi! Mày cũng không sợ dơ sao?”
“Vãi nha, nếu anh muốn sạch sẽ, trên lầu cũng có người sạch sẽ! Nhưng mà anh muốn làm cô ta thì chú Trì khẳng định cũng không cho làm đâu!”
“Mẹ nó mày có thể đừng cả ngày cứ nghĩ tới chuyện đó hay không!” Âm thanh tức giận rống lên, dừng lại rồi tiếp tục quát: “Đôi cẩu nam nữ ở chỗ kia có thấy phiền hay không? Đã làm bao làm bao lâu rồi mà chưa xong, mau làm nhanh rồi cút đi!”
“Nhỏ tiếng người ta nghe được đấy.”
Tiếp theo là tiếng đập nhau ngoài cửa ầm ầm không ngớt, giọng vài tên cãi nhau: “Trì Tuấn này kêu các người đi nhanh nghe rõ không? Nửa đêm rồi còn ở đây dạy bảo làm phiền người khác!”
Bị đá vào chân đau điếng, địa khái có chút bất mãn, lại một tràng âm thanh hùng hùng hổ hổ lại vang lên: “Ngươi mẹ nó đối với Trì Tuấn này còn có ý kiến gì?! Nếu không chạy, tao coi mày làm sao chịu nổi!”
Sau một lát duới lầu cũng im lặng trở lại, chỉ nghe văng vẳng tiếng hát vang lên chẳng rõ là gì, xa dần.
Cảm xúc xấu hổ, giận dữ cùng phiền chán trong đầu Diệp Sơ Hiểu cũng chầm chậm tản ra, rốt cục cũng vùi mình trong chăn nặng nề ngủ.
Nhưng hiện tại hai tiếng này phát ra từ chính miệng con gái mình, bà có chút khiếp sợ trong lòng.
Trương Liên phẫn nộ trừng mắt nhìn Diệp Sơ Hiểu một lát, nhanh chóng thu lại trạng thái suy sụp, khôi phục vẻ mặt bình thường như chưa có gì.
Trương Liên khoát tay: “Đúng đó đúng đó, dù sao mày cũng nhanh chóng rời khỏi người mẹ dâm phụ này, còn có người cha nghiện thuốc phiện ma quỷ kia, mày có thích hay không đều không sao cả!”
Quả thật, so với Trì Tùng Năm, Diệp Sơ Hiểu càng căm hận người ba bê tha kia hơn.
Trên thực tế, Trì Tùng Năm cũng đối xử với cô cũng không tệ, ba mẹ còn chưa ly hôn, nhưng từ khi cô vào trung học ông cũng thường xuyên mua sắm cho việc học của cô. Tuy rằng cô sau đó cũng biết, thời gian đó, Trì Tùng Năm đang muốn cùng mẹ cô qua lại mờ ám. Bất quá ông ta cũng chỉ là lấy lòng phụ nữ mà thôi.
Nhưng Diệp Sơ Hiểu không thể không thừa nhận, nếu không phải được Trì Tùng Năm che chở, mẹ con cô luôn bị Diệp Kiến quấy nhiễu làm sao có thể sống yên ổn trong vài năm nay. Nếu chỉ có thể dựa vào năng lực của mẹ cô, Diệp Sơ Hiểu thật khó có thể tiếp tục hoàn thành việc học.
Trì Tùng Năm mở mấy nhà tắm xông hơi cùng hộp đêm bát nháo, xem như trong những người xuất thân từ Tân Hồ này cũng là kẻ giàu nhất nhì.
Cho dù Diệp Sơ Hiểu biết phương thức kiếm tiền của ông ta hèn mọn vạn phần, nhưng mỗi lần nhận tiền từ tay Trương Liên mẹ cô, dù biết cũng là tiền ông ta cũng không quá bất khuất như suy nghĩ trong lòng.
Trương Liên cũng không đủ tư cách là một người mẹ tốt, hai mẹ con đều tính tình lãnh đạm ít tiếp xúc thân mật, bà cũng rất ít quan tâm đến con gái, nhưng ít ra Diệp Sơ Hiểu vẫn không thiếu cái ăn cái mặc, lại còn cho cô tiếp tục đi học, không giống như đa số mấy đứa nhỏ của khu Tân Hồ phải sớm bỏ học gia nhập cái xã hội không mấy tốt đẹp ở đây.
Diệp Sơ Hiểu đến giờ vẫn có thể duy trì bộ dạng thanh tĩnh cùng kiêu ngạo cùng đám người ở Tân Hồ này, thật lòng mà nói cũng phải nhờ vào người mẹ này.
Trương Liên dường như có điều phiền chán, lại lấy một điếu thuốc ra đốt.
Diệp Sơ Hiểu đại khái cảm thấy lời mình nói ra cũng có chút quá đáng.
Cô yên lặng đi đến ngồi xuống cạnh mẹ mình, đem tay mẹ mình bắt lấy: “Hút thuốc nhiều, cũng không tốt cho sức khỏe.”
Trương Liên nhìn cô một cái, cũng không lên tiếng phản đối.
Diệp Sơ Hiểu trầm mặc một lát, có ý muốn nói sang chuyện khác để giảm bớt không khí, liền thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, mẹ, Trì Tuấn sao lại xuất hiện ở đây? Năm kia không phải bị chú Trì bắt ra nước ngoài du học rồi sao? Thế nào chưa chi đã trở lại?”
Trương Liên khoát tay, cười có điểm khinh thường nói: “Đừng nói nữa, chú Trì mày tưởng bỏ tiền ra cho nó đi du học lấy bằng cấp nước ngoài có thể khiến dòng họ nở mày nở mặt. Ai mà biết tiểu tử đó không chịu an phận, học mới hơn một năm, đã sinh sự đánh nhau, bị trường khai trừ, còn bị trục xuất khỏi nước Mỹ. Xem ra, về nước được một tháng, lại cùng đám nhóc lưu manh kia suốt ngày lêu lổng.”
Diệp Sơ Hiểu âm thầm thổn thức một tiếng, quả nhiên lưu manh đến nước Mỹ văn minh vẫn là lưu manh.
Trương Liên nói xong liền đứng lên chụp một cái áo khoác tùy tiện mặc vào, móc trong túi ra vài trăm đồng để trên bàn trà gần sofa: “Tao đi chơi mạt chược, buổi tối không về, mấy ngày tới xem chừng cũng không có ở nhà, mày xem muốn ăn gì thì tự lấy tiền mà mua đi.”
Diệp Sơ Hiểu ừ một tiếng, cũng không nhìn đến bóng dáng mẹ mình đi ra ngoài mà liền trở về phòng.
Tân Hồ nơi đây ban đêm luôn có điểm ái muội.
Căn phòng cũ dù có khóa cửa sổ nhưng vẫn như cũ không thể ngăn âm thanh bên ngoài truyền vào.
Tiếng la hét từ khu nhà mạt chược xa xa vọng lại cũng dần dần dừng, thì Diệp Sơ Hiểu lại bắt đều nghe động tĩnh phía dưới lầu.
Tiệm massage duới lầu có hai hàng mỗi bên năm cô gái ăn vận mát mẻ, quần áo củn cỡn, rốt cuộc không biết có phải hay không dựa vào nghề massage mà sống, mọi người ở Tân Hồ này trong lòng đều biết rõ. Bởi vì mỗi khi đêm đến, dù không có qua lại với người bạn trai nào, lại trong đêm tối phát ra những âm thanh khiến người ta ghê tởm.
Trực tiếp truyền đến phía trên lầu một cách rõ ràng.
Trương Liên đối với chuyện này đương nhiên không chút quan tâm, nhưng Diệp Sơ Hiểu chỉ là thiếu nữ mới lớn, làm sao coi như không có gì. Cô một mình nằm trên giường, lấy chăn che kín đầu, nhưng âm thanh đáng ghét đó vẫn truyền đến tai cô không ngớt. Diệp Sơ Hiểu chỉ cảm thấy dạ dày cuồn cuộn thật buồn nôn, ghê tởm đến xuyên thấu.
Đang lúc cô đang lăn qua lộn lại không thể ngủ yên, dưới lầu lại vang lên vài tiếng rên như sói tru, kèm theo đó là những câu nói hàm hồ chẳng nghe rõ, như là tiếng của người say rượu.
“Anh Tuấn, anh Tuấn, nghe được không? Là âm thanh này! Em nói với anh, khu này toàn mấy em trẻ đẹp, anh có muốn thử một lần hay không?”
“Đi mẹ mày đi! Mày cũng không sợ dơ sao?”
“Vãi nha, nếu anh muốn sạch sẽ, trên lầu cũng có người sạch sẽ! Nhưng mà anh muốn làm cô ta thì chú Trì khẳng định cũng không cho làm đâu!”
“Mẹ nó mày có thể đừng cả ngày cứ nghĩ tới chuyện đó hay không!” Âm thanh tức giận rống lên, dừng lại rồi tiếp tục quát: “Đôi cẩu nam nữ ở chỗ kia có thấy phiền hay không? Đã làm bao làm bao lâu rồi mà chưa xong, mau làm nhanh rồi cút đi!”
“Nhỏ tiếng người ta nghe được đấy.”
Tiếp theo là tiếng đập nhau ngoài cửa ầm ầm không ngớt, giọng vài tên cãi nhau: “Trì Tuấn này kêu các người đi nhanh nghe rõ không? Nửa đêm rồi còn ở đây dạy bảo làm phiền người khác!”
Bị đá vào chân đau điếng, địa khái có chút bất mãn, lại một tràng âm thanh hùng hùng hổ hổ lại vang lên: “Ngươi mẹ nó đối với Trì Tuấn này còn có ý kiến gì?! Nếu không chạy, tao coi mày làm sao chịu nổi!”
Sau một lát duới lầu cũng im lặng trở lại, chỉ nghe văng vẳng tiếng hát vang lên chẳng rõ là gì, xa dần.
Cảm xúc xấu hổ, giận dữ cùng phiền chán trong đầu Diệp Sơ Hiểu cũng chầm chậm tản ra, rốt cục cũng vùi mình trong chăn nặng nề ngủ.
/36
|