Diệp Sơ Hiểu vẫn chần chờ, Trì Tuấn một bên vẫn thản nhiên nói một câu khiến người ta phải rùng mình: “Cô không uống ý là muốn nói chúng tôi đến đây gây sự hay sao?”
Các người đúng là cố ý đến đây gây chuyện chứ còn gì nữa! Diệp Sơ Hiểu trong lòng căm giận oán thầm. Bất đắc dĩ cắn cắn môi, tay đỡ lấy ly nước, xoay một cạnh khác của miệng ly đến, khe khẽ nhấp một ngụm, thấp giọng nói: “Đây là hương vị trà mật ong giống như bình thường tiệm vẫn hay bán. Tôi vẫn cảm thấy hương vị rất ngon.”
Trì Tuấn mặt lạnh nhưng trên môi vẫn nở một nụ cười, không nói không rằng đứng dậy móc ra một trăm đồng đặt trên bàn: “Chúng ta đi!”
“Sao? Chưa gì đã đi rồi?” Chu Hạo tiếc nuối cầm ly trà lên cố uống thêm vài ngụm, vội vã đuổi theo Trì Tuấn đã ra đến cửa.
Diệp Sơ Hiểu cũng có ngỡ ngàng trước hành động của anh ta, không phải bọn lưu manh kia đến gây chuyện sao? Thế nào mà chưa chi đã bỏ đi à?
Cảm đám người vừa ra đến cửa, thấy Trì Tuấn đột nhiên dừng lại cũng chẳng dám đi tiếp. Chu Hạo tiến lên đứng gần thắc mắc: “Anh Tuấn, con nhóc họ Diệp kia chọc đến anh sao? Anh định sẽ đến đây gây phiền toái cho nó à?”
Trì Tuấn tức giận quay lại nhìn vào quán trà một lần nữa, giọng nói đanh lại: “Mày nói đầu óc con nhóc đó có phải có vấn đề không? Ba tao cũng chu cấp không ít tiền cho hai mẹ con cô ta, vậy mà con nhóc kia lại tự dưng chạy đến đây làm thuê!”
Chu Hạo vẫn vô tư cười ha ha: “Thì chắc cũng muốn thay đổi tư tưởng, muốn sống độc lập gì gì đó! Anh cũng không phải không biết con nhóc ấy đối với chú Trì cũng mặt lạnh không thích mà.”
Trì Tuấn đến đây không kiềm nổi tức giận: “Cứ nghĩ chính mình là người thanh cao tựa như thiên tiên sao! Chẳng qua thì cuối cùng cũng không thể chối bỏ bản thân cũng là người Tân Hồ thôi.” Giọng nói anh ta mang theo chút oán giận: “Muốn đi làm thuê sao? Tôi cho cô toại nguyện...!”
Sau ngày hôm đó, cách đi một ngày không động tĩnh, hôm nay nhóm bốn người Trì Tuấn lại đi đến quán trà lạnh nơi Diệp Sơ Hiểu làm việc.
Hiện trong tiệm có hai nhân viên phục vụ, ngoài Diệp Sơ Hiểu ra thì có thêm một chị lớn hơn cô vài tuổi, qua mấy ngày làm việc cũng thân thích chỉ bảo cô rất nhiều.
Diệp Sơ Hiểu vừa nhìn thấy Trì Tuấn bước vào, đầu đã bắt đầu thấy đau nhức, cũng không dám đến tiếp đón, nên đành thương lượng năn nỉ người chị em kia đến tiếp đãi thay cô.
Cô gái kia cũng vừa hai mươi, thấy những người khách kia dáng vẻ tuy có chút lưu manh bất cần nhưng người có dáng vẻ cầm đầu là Trì Tuấn thật sự rất đẹp trai, khí thế bất phàm, liền không do dự nhận lời làm nhiệm vụ thay Diệp Sơ Hiểu. Nhanh chóng cầm thực đơn đi đến chỗ bọn họ ngồi.
Nào biết Trì Tuấn đến cả nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái, chỉ thản nhiên quét mắt về phía quầy pha chế chỗ Diệp Sơ Hiểu đang đứng, tay chỉ thắng đến: “Gọi cô ấy đến đây!”
Cô gái bức xúc thè lưỡi, có chút bất mãn chạy đến canh Diệp Sơ Hiểu, nói thầm: “Vị khách bên kia gọi em đến kìa!”
Diệp Sơ Hiểu do dự một lát, mặt đã tối sầm nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống kiên trì đi đến bàn của bọn họ.
“Cho hỏi quý khách muốn gì ạ?”
Trì Tuấn tay cầm thực đơn nhưng mắt lạnh vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Sơ Hiểu, trên mặt lộ rõ giận dữ, tức giận nói: “Cô không phải đang làm việc để kiếm tiền sao? Vậy mà đối với khách hàng lại phục vụ với cái thái độ đó à?”
Diệp Sơ Hiểu ngẩn ra, rốt cục cũng biểu hiện rõ ý tứ rồi đây, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, cũng không còn muốn giả bộ người xa lạ không quen biết, tức giận nói thẳng: “Trì Tuấn, tôi không biết mình đã làm gì đắc tội đến anh, nhưng vì sao anh cứ tìm đến gây khó dễ cho tôi vậy?”
“Gây khó dễ?” Trì Tuấn như nghe được lời chê cười, xoay sang cười lớn với bọn bên cạnh, bày ra bộ dạng bất cần đời, “Anh em nói thử xem, tao đây là đến là gây khó dễ sao?”
Bọn họ nhìn Diệp Sơ Hiểu nhăn mặt, môi mím chặt, càng cười to hơn.
Chu Hạo tiếp lời ngay: “Chúng tôi đây làm sao có thể đến gây khó dễ cho cô, dù sao cô cũng là người Tân Hồ cùng giống bọn này, nếu nói chính xác thì sau này còn có thể cùng anh Tuấn trở thành anh em một nhà, khi đó tụi này còn phải gọi cô là em gái nữa mà. Chúng tôi đến ủng hộ em gái còn không kịp, làm sao có chuyện đến đây khiến em không thoải mái được!”
Diệp Sơ Hiểu nghe thế càng trầm mặc hơn, tiếp tục gằng tiếng nhìn Trì Tuấn, lặp lại câu hỏi vừa rồi: “Tôi vẫn không hiểu rốt cuộc tôi đã làm gì đụng chạm đến anh?”
Trì Tuấn thu hồi vẻ mặt tươi cười, lạnh lùng nhìn cô một cái, bỗng nhiên nghiêng người, quay sang đá Chu Hạo một cước văng ra đất, lại cười nói: “Chuột, mày nói xem mày có đắc tội với tao không?”
Chu Hạo cợt nhã cả người đang ngã trên đất liền đứng lên, vỗ vỗ phủi cái quần: “Đương nhiên là không có.”
“Vậy tại sao tao muốn đá mày?”
Chu Hạo nhanh nhẹn phối hợp: “Bơi vì anh thích thế thôi!”
“Nghe thấy không?” Trì Tuấn quay đầu giương mắt nghễ nhìn Diệp Sơ Hiểu, gằn từng chữ: “Bởi vì tôi thích!”
Diệp Sơ Hiểu vừa xấu hổ vừa giận dữ tâm trạng đan xen nhất thời không biết biểu hiện thế nào, gương mặt vốn trắng nõn, hiện tại máu dồn lên đỏ bừng.
Mà Trì Tuấn đã muốn đứng dạy ra bộ rời đi, vừa đi vừa tựa tiếu phi tiếu nói: “Em gai tương lai của Trì Tuấn này đến đây làm thêm, đương nhiên tôi sẽ mỗi ngày đều đến đây ủng hộ rồi.”
Hành động của bọn người này không đến nỗi gây chuyện lớn, nhưng quán trà này xem ra quá nhỏ, khách đang ngồi trong quán cùng ông chủ ở quầ thu ngân đều chứng kiến từ đầu đến cuối mọi sự việc, tất cả đều bị thu hút bởi tên Trì Tuấn kia.
Diệp Sơ Hiểu quay trở lại quầy thu ngân, ông chủ tuổi tầm trung niên người bình thường rất hiền hòa, cũng không được tự nhiên mà nói: “Sơ Hiểu, bọn người kia là mấy tên lưu manh bên Tân Hồ phải không? Cháu xem quán chú kinh doanh nhỏ chẳng được bao nhiêu, nên cũng không dám đụng chạm đến bọn người phá phách đó.”
Diệp Sơ Hiểu ngơ ngác một lúc, rồi cũng chợt hiểu ra, thấp giọng ái ngại cùng ông chủ: “Thật ngại quá, cháu lại mang phiền phức đến cho chú!”
Ông chủ tươi cười, lấy từ ngân kéo ra một trăm đồng: “Đây là tiền công mấy ngày nay của con.” Dừng một chút ông lại nói tiếp, “Chú biết cháu là một đứa trẻ ngoan, nên chớ dại mà chọc đến bọn hỗn độn kia.”
“Con hiểu rồi ạ.” Diệp Sơ Hiueer nhận lấy tiền, “Cháu cảm ơn, ông chủ.”
Công việc đầu tiên của Diệp Sơ Hiểu, chưa đến bốn ngày đã chết khi còn trong trứng nước.
Diệp Sơ Hiểu lạp tức rời khỏi quán trà lạnh, nhìn một trăm đồng trong tay, tức giận trong lòng nhưng cũng phải bất đắc dĩ tươi cười.
Trì Tuấn cùng đám người kia còn đứng cách ngoài cửa tiệm không xa, đứng dựa tường nhìn Diệp Sơ Hiểu bước ra khỏi quán, Chu Hạo và hai tên còn lại huýt sáo có ý trêu chọc.
Diệp Sơ Hiểu hung hăng trừng mắt liếc mắt nhìn tên đang đứng giữa đám lưu manh mặt nghênh ngang đáng ghét một cái, lòng phẫn nộ bỏ đi.
Về đến nhà, Diệp Sơ Hiểu thấy mẹ hai ngày chưa gặp đang ngồi trong phòng khách. Tuy rằng biết việc Trì Tuấn gây sự với mình cũng không liên can gì đến mẹ mình, nhưng khi vứa bước vào cửa cũng không nhịn nỗi cơn tức giận, cầm chì khóa trên tay đặt trên bàn nghe một tiếng rõ to.
Trương Liên đang ngồi ăn mỳ, ngước nhìn lên thấy sắc mặt con gái sa sầm, bộ dáng không chút thoải mái, nhíu mày đem bát buông xuống hỏi thăm: “làm gì vừa về tới nhà đã ày ra cái bộ mặt khó coi đó? Không phải là đi làm thêm sao? Sao giờ này đã về rồi? Ở bên ngoái bị người ta khi dễ sao?”
“Mẹ có thể nói chú Trì quản Trì Tuấn một chút hay không? Không biết đầu óc anh ta có vấn đề không nữa? Tự dưng chạy đến chỗ làm thêm của con gây sự!”
Trương Liên sửng sốt một chút, cũng không hỏi thêm nhiều, chỉ trầm mặc một hồi lâu rồi lên tiếng: “Thôi, để mẹ gọi điện cho chú Trì một chút, xem xem sự việc sao lại như thế này!”
Bà nói xong, cầm cái di động được Trì Tùng Năm mua cho, bước vào phòng.
Bên trong phòng ngủ khe khe cang lên tiếng thanh mảnh của Trương Liên, Diệp Sơ Hiểu cũng không quan tâm bà nói gì cùng Trì Tùng Năm, cái cô thực sự mong chờ chính là kết quả của cuộc nói chuyện này thôi.
Sau một lát, Trương Liên từ phòng đi ra, không chút để ý mà nói: “Chú Trì mày bảo mày khỏi nhọc công đi làm thêm làm gì, một tháng chỉ có mấy trăm đồng tiền lương, mấy tháng hè này cứ nghỉ ngơi cho tốt, phỏng chừng Trì Tuấn bên đó cũng đã nói với ông ấy như vậy.”
Diệp Sơ Hiểu giọng mỉa mai cười gượng một tiếng: “Vậy mẹ thay tôi cảm ơn hai cha con họ một tiếng nha!”
Trương Liên liếc mắt nhìn cô: “Trì Tuấn cũng là không an phận, tao cũng không hiểu rõ nó đang nghĩ cái gì, nên dù sao mày cũng đừng chọc tới nó!”
Diệp Sơ Hiểu tức giận đến hơi thở hổn hển: “Tôi làm sao dám trêu chọc đến loại du côn lưu manh đó? Từ nhỏ đến lớn chỉ thiếu việc thấy anh ta liền muốn vòng đường khác mà đi! Chỉ là anh ta điên lên làm càn đi gây sự thôi!”
“Được rồi được rồi, mày chưa gặp chuyện là tốt rồi.” Trương Liên cũng không kiên nhẫn mà khoát tay, “Chú Trì mày nói rất đúng, màu cũng đi làm thêm làm gì nữa, học b năm trung học cũng vất vả, nhân dịp này nghỉ hè mấy tháng mà vui vẻ nghỉ ngơi cho khuây khỏa, nếu không muốn ở lại Tân Hồ này thì cứ tìm bạn bè trong lớp mà cùng đi chơi.”
Bạn bè?
Diệp Sơ Hiểu âm thầm cười lạnh, bởi vì cô khô ng muốn người khác biết đến hoàn cảnh gia đình mình, trong lớp cũng không muốn nói chuyện với ai, quan hệ kết giao cũng khá hời hợt, vậy thì làm sao có được cái quan hệ bạn bè thân thiết đây?!
Bất quá, lời của mẹ cũng nhắc cô nhớ đến lớp mình trước tốt nghiệp cũng có hẹn nhau sau khi thi địa học xong sẽ tổ chức một buổi liên hoan cùng nhau.
Các người đúng là cố ý đến đây gây chuyện chứ còn gì nữa! Diệp Sơ Hiểu trong lòng căm giận oán thầm. Bất đắc dĩ cắn cắn môi, tay đỡ lấy ly nước, xoay một cạnh khác của miệng ly đến, khe khẽ nhấp một ngụm, thấp giọng nói: “Đây là hương vị trà mật ong giống như bình thường tiệm vẫn hay bán. Tôi vẫn cảm thấy hương vị rất ngon.”
Trì Tuấn mặt lạnh nhưng trên môi vẫn nở một nụ cười, không nói không rằng đứng dậy móc ra một trăm đồng đặt trên bàn: “Chúng ta đi!”
“Sao? Chưa gì đã đi rồi?” Chu Hạo tiếc nuối cầm ly trà lên cố uống thêm vài ngụm, vội vã đuổi theo Trì Tuấn đã ra đến cửa.
Diệp Sơ Hiểu cũng có ngỡ ngàng trước hành động của anh ta, không phải bọn lưu manh kia đến gây chuyện sao? Thế nào mà chưa chi đã bỏ đi à?
Cảm đám người vừa ra đến cửa, thấy Trì Tuấn đột nhiên dừng lại cũng chẳng dám đi tiếp. Chu Hạo tiến lên đứng gần thắc mắc: “Anh Tuấn, con nhóc họ Diệp kia chọc đến anh sao? Anh định sẽ đến đây gây phiền toái cho nó à?”
Trì Tuấn tức giận quay lại nhìn vào quán trà một lần nữa, giọng nói đanh lại: “Mày nói đầu óc con nhóc đó có phải có vấn đề không? Ba tao cũng chu cấp không ít tiền cho hai mẹ con cô ta, vậy mà con nhóc kia lại tự dưng chạy đến đây làm thuê!”
Chu Hạo vẫn vô tư cười ha ha: “Thì chắc cũng muốn thay đổi tư tưởng, muốn sống độc lập gì gì đó! Anh cũng không phải không biết con nhóc ấy đối với chú Trì cũng mặt lạnh không thích mà.”
Trì Tuấn đến đây không kiềm nổi tức giận: “Cứ nghĩ chính mình là người thanh cao tựa như thiên tiên sao! Chẳng qua thì cuối cùng cũng không thể chối bỏ bản thân cũng là người Tân Hồ thôi.” Giọng nói anh ta mang theo chút oán giận: “Muốn đi làm thuê sao? Tôi cho cô toại nguyện...!”
Sau ngày hôm đó, cách đi một ngày không động tĩnh, hôm nay nhóm bốn người Trì Tuấn lại đi đến quán trà lạnh nơi Diệp Sơ Hiểu làm việc.
Hiện trong tiệm có hai nhân viên phục vụ, ngoài Diệp Sơ Hiểu ra thì có thêm một chị lớn hơn cô vài tuổi, qua mấy ngày làm việc cũng thân thích chỉ bảo cô rất nhiều.
Diệp Sơ Hiểu vừa nhìn thấy Trì Tuấn bước vào, đầu đã bắt đầu thấy đau nhức, cũng không dám đến tiếp đón, nên đành thương lượng năn nỉ người chị em kia đến tiếp đãi thay cô.
Cô gái kia cũng vừa hai mươi, thấy những người khách kia dáng vẻ tuy có chút lưu manh bất cần nhưng người có dáng vẻ cầm đầu là Trì Tuấn thật sự rất đẹp trai, khí thế bất phàm, liền không do dự nhận lời làm nhiệm vụ thay Diệp Sơ Hiểu. Nhanh chóng cầm thực đơn đi đến chỗ bọn họ ngồi.
Nào biết Trì Tuấn đến cả nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái, chỉ thản nhiên quét mắt về phía quầy pha chế chỗ Diệp Sơ Hiểu đang đứng, tay chỉ thắng đến: “Gọi cô ấy đến đây!”
Cô gái bức xúc thè lưỡi, có chút bất mãn chạy đến canh Diệp Sơ Hiểu, nói thầm: “Vị khách bên kia gọi em đến kìa!”
Diệp Sơ Hiểu do dự một lát, mặt đã tối sầm nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống kiên trì đi đến bàn của bọn họ.
“Cho hỏi quý khách muốn gì ạ?”
Trì Tuấn tay cầm thực đơn nhưng mắt lạnh vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Sơ Hiểu, trên mặt lộ rõ giận dữ, tức giận nói: “Cô không phải đang làm việc để kiếm tiền sao? Vậy mà đối với khách hàng lại phục vụ với cái thái độ đó à?”
Diệp Sơ Hiểu ngẩn ra, rốt cục cũng biểu hiện rõ ý tứ rồi đây, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, cũng không còn muốn giả bộ người xa lạ không quen biết, tức giận nói thẳng: “Trì Tuấn, tôi không biết mình đã làm gì đắc tội đến anh, nhưng vì sao anh cứ tìm đến gây khó dễ cho tôi vậy?”
“Gây khó dễ?” Trì Tuấn như nghe được lời chê cười, xoay sang cười lớn với bọn bên cạnh, bày ra bộ dạng bất cần đời, “Anh em nói thử xem, tao đây là đến là gây khó dễ sao?”
Bọn họ nhìn Diệp Sơ Hiểu nhăn mặt, môi mím chặt, càng cười to hơn.
Chu Hạo tiếp lời ngay: “Chúng tôi đây làm sao có thể đến gây khó dễ cho cô, dù sao cô cũng là người Tân Hồ cùng giống bọn này, nếu nói chính xác thì sau này còn có thể cùng anh Tuấn trở thành anh em một nhà, khi đó tụi này còn phải gọi cô là em gái nữa mà. Chúng tôi đến ủng hộ em gái còn không kịp, làm sao có chuyện đến đây khiến em không thoải mái được!”
Diệp Sơ Hiểu nghe thế càng trầm mặc hơn, tiếp tục gằng tiếng nhìn Trì Tuấn, lặp lại câu hỏi vừa rồi: “Tôi vẫn không hiểu rốt cuộc tôi đã làm gì đụng chạm đến anh?”
Trì Tuấn thu hồi vẻ mặt tươi cười, lạnh lùng nhìn cô một cái, bỗng nhiên nghiêng người, quay sang đá Chu Hạo một cước văng ra đất, lại cười nói: “Chuột, mày nói xem mày có đắc tội với tao không?”
Chu Hạo cợt nhã cả người đang ngã trên đất liền đứng lên, vỗ vỗ phủi cái quần: “Đương nhiên là không có.”
“Vậy tại sao tao muốn đá mày?”
Chu Hạo nhanh nhẹn phối hợp: “Bơi vì anh thích thế thôi!”
“Nghe thấy không?” Trì Tuấn quay đầu giương mắt nghễ nhìn Diệp Sơ Hiểu, gằn từng chữ: “Bởi vì tôi thích!”
Diệp Sơ Hiểu vừa xấu hổ vừa giận dữ tâm trạng đan xen nhất thời không biết biểu hiện thế nào, gương mặt vốn trắng nõn, hiện tại máu dồn lên đỏ bừng.
Mà Trì Tuấn đã muốn đứng dạy ra bộ rời đi, vừa đi vừa tựa tiếu phi tiếu nói: “Em gai tương lai của Trì Tuấn này đến đây làm thêm, đương nhiên tôi sẽ mỗi ngày đều đến đây ủng hộ rồi.”
Hành động của bọn người này không đến nỗi gây chuyện lớn, nhưng quán trà này xem ra quá nhỏ, khách đang ngồi trong quán cùng ông chủ ở quầ thu ngân đều chứng kiến từ đầu đến cuối mọi sự việc, tất cả đều bị thu hút bởi tên Trì Tuấn kia.
Diệp Sơ Hiểu quay trở lại quầy thu ngân, ông chủ tuổi tầm trung niên người bình thường rất hiền hòa, cũng không được tự nhiên mà nói: “Sơ Hiểu, bọn người kia là mấy tên lưu manh bên Tân Hồ phải không? Cháu xem quán chú kinh doanh nhỏ chẳng được bao nhiêu, nên cũng không dám đụng chạm đến bọn người phá phách đó.”
Diệp Sơ Hiểu ngơ ngác một lúc, rồi cũng chợt hiểu ra, thấp giọng ái ngại cùng ông chủ: “Thật ngại quá, cháu lại mang phiền phức đến cho chú!”
Ông chủ tươi cười, lấy từ ngân kéo ra một trăm đồng: “Đây là tiền công mấy ngày nay của con.” Dừng một chút ông lại nói tiếp, “Chú biết cháu là một đứa trẻ ngoan, nên chớ dại mà chọc đến bọn hỗn độn kia.”
“Con hiểu rồi ạ.” Diệp Sơ Hiueer nhận lấy tiền, “Cháu cảm ơn, ông chủ.”
Công việc đầu tiên của Diệp Sơ Hiểu, chưa đến bốn ngày đã chết khi còn trong trứng nước.
Diệp Sơ Hiểu lạp tức rời khỏi quán trà lạnh, nhìn một trăm đồng trong tay, tức giận trong lòng nhưng cũng phải bất đắc dĩ tươi cười.
Trì Tuấn cùng đám người kia còn đứng cách ngoài cửa tiệm không xa, đứng dựa tường nhìn Diệp Sơ Hiểu bước ra khỏi quán, Chu Hạo và hai tên còn lại huýt sáo có ý trêu chọc.
Diệp Sơ Hiểu hung hăng trừng mắt liếc mắt nhìn tên đang đứng giữa đám lưu manh mặt nghênh ngang đáng ghét một cái, lòng phẫn nộ bỏ đi.
Về đến nhà, Diệp Sơ Hiểu thấy mẹ hai ngày chưa gặp đang ngồi trong phòng khách. Tuy rằng biết việc Trì Tuấn gây sự với mình cũng không liên can gì đến mẹ mình, nhưng khi vứa bước vào cửa cũng không nhịn nỗi cơn tức giận, cầm chì khóa trên tay đặt trên bàn nghe một tiếng rõ to.
Trương Liên đang ngồi ăn mỳ, ngước nhìn lên thấy sắc mặt con gái sa sầm, bộ dáng không chút thoải mái, nhíu mày đem bát buông xuống hỏi thăm: “làm gì vừa về tới nhà đã ày ra cái bộ mặt khó coi đó? Không phải là đi làm thêm sao? Sao giờ này đã về rồi? Ở bên ngoái bị người ta khi dễ sao?”
“Mẹ có thể nói chú Trì quản Trì Tuấn một chút hay không? Không biết đầu óc anh ta có vấn đề không nữa? Tự dưng chạy đến chỗ làm thêm của con gây sự!”
Trương Liên sửng sốt một chút, cũng không hỏi thêm nhiều, chỉ trầm mặc một hồi lâu rồi lên tiếng: “Thôi, để mẹ gọi điện cho chú Trì một chút, xem xem sự việc sao lại như thế này!”
Bà nói xong, cầm cái di động được Trì Tùng Năm mua cho, bước vào phòng.
Bên trong phòng ngủ khe khe cang lên tiếng thanh mảnh của Trương Liên, Diệp Sơ Hiểu cũng không quan tâm bà nói gì cùng Trì Tùng Năm, cái cô thực sự mong chờ chính là kết quả của cuộc nói chuyện này thôi.
Sau một lát, Trương Liên từ phòng đi ra, không chút để ý mà nói: “Chú Trì mày bảo mày khỏi nhọc công đi làm thêm làm gì, một tháng chỉ có mấy trăm đồng tiền lương, mấy tháng hè này cứ nghỉ ngơi cho tốt, phỏng chừng Trì Tuấn bên đó cũng đã nói với ông ấy như vậy.”
Diệp Sơ Hiểu giọng mỉa mai cười gượng một tiếng: “Vậy mẹ thay tôi cảm ơn hai cha con họ một tiếng nha!”
Trương Liên liếc mắt nhìn cô: “Trì Tuấn cũng là không an phận, tao cũng không hiểu rõ nó đang nghĩ cái gì, nên dù sao mày cũng đừng chọc tới nó!”
Diệp Sơ Hiểu tức giận đến hơi thở hổn hển: “Tôi làm sao dám trêu chọc đến loại du côn lưu manh đó? Từ nhỏ đến lớn chỉ thiếu việc thấy anh ta liền muốn vòng đường khác mà đi! Chỉ là anh ta điên lên làm càn đi gây sự thôi!”
“Được rồi được rồi, mày chưa gặp chuyện là tốt rồi.” Trương Liên cũng không kiên nhẫn mà khoát tay, “Chú Trì mày nói rất đúng, màu cũng đi làm thêm làm gì nữa, học b năm trung học cũng vất vả, nhân dịp này nghỉ hè mấy tháng mà vui vẻ nghỉ ngơi cho khuây khỏa, nếu không muốn ở lại Tân Hồ này thì cứ tìm bạn bè trong lớp mà cùng đi chơi.”
Bạn bè?
Diệp Sơ Hiểu âm thầm cười lạnh, bởi vì cô khô ng muốn người khác biết đến hoàn cảnh gia đình mình, trong lớp cũng không muốn nói chuyện với ai, quan hệ kết giao cũng khá hời hợt, vậy thì làm sao có được cái quan hệ bạn bè thân thiết đây?!
Bất quá, lời của mẹ cũng nhắc cô nhớ đến lớp mình trước tốt nghiệp cũng có hẹn nhau sau khi thi địa học xong sẽ tổ chức một buổi liên hoan cùng nhau.
/36
|