Diệp Sơ Hiểu vốn không muốn tham gia buổi liên hoan này. Nhưng hiện tại thất nghiệp, suốt ngày ở nhà nơi tiểu khu Tân Hồ, khiến cô vô cùng chán ghét. Vì thế dù trước đây không hề hứng thú với cuộc sống học đường thì hiện tại nhận ra cuộc sống nơi trường học cũng là là một thứ đáng hoài niệm. Dù cô không có bất cứ đứa bạn học thân thuộc nào, cũng bỗng nhiên cũng thấy nhớ nhớ đến trường lớp.
Nghĩ đến đây Diệp Sơ Hiểu vội tìm trong túi xách tờ giấy ghi địa điểm tổ chức liên hoan mà cô bạn ngồi bàn trước đưa cô trướ đó. Cảm ơn trời đất, cô cũng không có tiện tay vứt bỏ nó.
Ngày hôm đó, ngồi xe đến nơi hẹn, Diệp Sơ Hiểu mới biết được, địa điểm tổ chức liên hoan của lớp chính là nhà của lớp trưởng Tống Gia Dương nằm ở vùng ngoại ô.
Cô cùng Tống Gia Dương cũng không cho là quen biết, mà thật ra cô cũng chẳng quen biết bất cứ người nào trong lớp học suốt ba năm qua.
Trong trường, thành tích học tập của Diệp Sơ Hiểu luôn cầm cờ đi trước, cùng với Tống Gia Dương thành tích khó phân cao thấp đều sàng sàng như nhau, luôn thay phiên nhau giữ vị trí nhất nhì của toàn khối. Bất quá trong mắt mọi người, do cô chăm chỉ nên xếp nhất hơn Tống Gia Dương được vài lần.
So với mấy tên côn đồ ở Tân Hồ cao ngạo chẳng xem bạn học cùng thầy giáo ra gì, lại chẳng chịu học hành, Diệp Sơ Hiểu xem như là điển hình cho việc vượt qua gia cảnh khó khăn mà cố gắng vươn lên học hành, ngời ra bề ngoài cô cũng vô cùng xinh đẹp, cho nên không dám nói thẳng trước mặt nhưng thật sự cô rất được hoan nghênh trong trường, nhất là với các nam sinh.
Lúc Diệp Sơ Hiểu đến, Tống Gia Dương cùng hai bạn nam khác đang đứng ngoài cửa tiếp đón mọi người.
Khi Tống Gia Dương vừa nhìn thấy Diệp Sơ Hiểu xuất hiện từ xa, trên mặt không giấu được vẻ mặt vui vẻ không thôi, lập tức chạy đến phía cô, nói năng cũng lộn xộn: “Diệp Sơ Hiểu, mình... Mình còn tưởng bạn sẽ không tham gia! Mình còn đang định gọi điện cho bạn, nhưng hỏi vài người trong lớp cũng không ai biết số điện thoại của bạn.”
Diệp Sơ Hiểu thản nhiên tươi cười, bỗng nhiên phát hiện tên bạn cùng lớp ba năm này, không biết bộ dáng giống ai, nhưng cũng có chút ngây ngô đáng yêu. Tuy rằng cô cũng không biết vì sao thoạt nhìn cậu ta có chút ngượng ngùng, nghĩ là đại khái do cậu ta với mình cũng không qua quen thuộc.
Nói đến thì nơi này cũng không phải nhà của Tống Gia Dương ở cùng ba mẹ, mà là nhà của ông bà cậu ta. Cái này cũng không phải là biệt thự mà thật sự phải gọi là một điền trang mới đúng, nhà được xây dựng theo phong cách cổ xưa diễm lệ trong một khuôn viên rộng lớn, toát lên một hơi thở văn nhã của thời đại trước. Phía sau nhà lại có một hoa viên thật rộng, vừa vặn không gian thích hợp cho cả gần bốn mươi học sinh tổ chức tiệc nướng hoành tráng.
Khu vườn to như vậy có thêm bốn mươi đứa tiểu quỷ dường như cũng chật chội không ít, lại rất náo nhiệt nữa.
Tống Gia Dương thân là lớp trưởng lại là chủ nhà, nên đương nhiên phải đứng ra gánh vác, cùng một số nam sinh khác xử lý công cụ, nguyên liệu nấu ăn và nhóm bếp than suốt buổi bận tối mắt tối mũi. Cho đến khi trong vườn khói bếp bắt đầu bay tỏa ra nghi ngút, đa số các bạn cũng đến vây quanh bếp than đỏ rực kia, Tống Gia Dương vẫn không thể dừng tay.
Diệp Sơ Hiểu cầm lấy mấy xiên thức ăn, tìm một vị trí, gia nhập vào đội ngũ nướng thức ăn.
Học sinh trung học có đặc điểm lớn nhất là thích thu mình vào cái vòng nhỏ hẹp. mỗi người hoặc ít hoặc nhiều đều đặt mình trong những mối quan hệ nhỏ hẹp ấy, nhiều thì tụm năm tụm bảy, ít thì một vài người bạn thân.
Chỉ có Diệp Sơ Hiểu đến giờ vẫn như vậy một mình chẳng kết bạn với ai. Vì thế khi nhìn mọi người náo nhiệt vui vẻ đùa giỡn nói chuyện phím cùng bạn bè, cô chợt thấy có chút cơ đơn lạc lõng khó tả.
Một bạn nữ trong lớp ngồi trước Diệp Sơ Hiểu thấy vậy sợ cô một mình buồn chán, có lòng tốt cầm vài xiên thịt nướng đến bên cô lân la nói chuyện. Nhưng thú thật Diệp Sơ Hiểu không hứng thú bắt chuyện, trả lời qua loa, bạn nữ tội nghiệp kia cũng bắt đầu nhận ra nên lảng qua nhập cùng đồng bọn, không bén mảng đến gần Diệp Sơ Hiểu nữa.
Dù sao cô cũng đã quen tình huống như thến này, thật ra mà nói Diệp Sơ Hiểu ngược lại thấy ở một mình thật ra có cảm giác an toàn hơn.
“Diệp Sơ Hiểu, mình vừa nướng xong một cái đùi gà, cậu thử xem tay nghề mình thế nào nhé?” Đột nhiên một giọng nói vang lên, làm Diệp Sơ Hiểu đang tập trung nướng thức ăn cùng suy nghĩ không khỏi giật mình.
Diệp Sơ Hiểu quay đầu lại, nhìn thấy Tống Gia Dương đang giơ một cái đùi gà nướng thơm phức đứng cạnh cô từ lúc nào, vẻ mặt đầy chờ mong.
Đại khái thời tiết hiện tại quá nóng, lại thêm cả buổi loay hoay hết việc này đến việc khác, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, gò má thiếu niên anh tuấn kia có chút ửng đỏ.
Diệp Sơ Hiểu mỉm cười, cảm ơn lòng tốt của cậu ta, tay ngần ngại nhưng cũng phải nhận lấy cái đùi gà từ tay Tống Gia Dương. Thử cắn một cái, song mắt sáng lên, cười tươi khen ngợi: “Thật là rất ngon!”
“Thật không?” Tống Gia Dương khôgn khỏi vui mừng, xem câu nói kia như là lời khen ngợi ngất trời, ánh mắt sóng sánh niềm hân hoan, tâm tình hưng phấn vội vàng bồi thêm: “’Vậy cậu thích ăn thêm cái gì nữa? Mình sẽ giúp cậu nướng!”
Diệp Sơ Hiểu lắc đầu: “Không cần đâu, mình có thể tự làm lấy, cậu đi đón tiếp các bạn khác đi!”
Cô vừa dứt lời, liền có tiếng một bạn học kêu đến: “Lớp trưởng ơi, nhanh một chút sắp xếp cho mọi người biểu diễn tiết mục văn nghệ đi! Chiếu cố mọi người đừng để mất mặt nha!”
Tống Gia Dương nghe thế nhìn Diệp Sơ Hiểu một cái rồi mới chạy đến khoảng trống phía trên, vỗ tay tập trung chú ý của mọi người: “Được rồi, bây giờ là phần biểu diễn văn nghệ, ai sẽ xung phong lên trước nào?”
Mọi người bên dưới ồn ào: “Đương nhiên là lớp trưởng đại nhân làm gương trước rồi!”
Tống Gia Dương cũng không nhăn nhó khước từ, không biết lấy từ đâu ra một cây đàn ghita, ngồi xuống bên đám cỏ, vừa gẩy đàn vừa cất tiếng hát.
Cậu ta hát một bài tiếng anh, giọng hát trầm ấm hòa cùng tiếng đàn thật êm tai vang lên du dương, chẳng mấy chốc đã thu hút hết những tên học trò đang háu ăn tụ tập bên bếp than kia ngẩn người mà thưởng thức giọng ca của lớp trưởng.
Nghĩ đến đây Diệp Sơ Hiểu vội tìm trong túi xách tờ giấy ghi địa điểm tổ chức liên hoan mà cô bạn ngồi bàn trước đưa cô trướ đó. Cảm ơn trời đất, cô cũng không có tiện tay vứt bỏ nó.
Ngày hôm đó, ngồi xe đến nơi hẹn, Diệp Sơ Hiểu mới biết được, địa điểm tổ chức liên hoan của lớp chính là nhà của lớp trưởng Tống Gia Dương nằm ở vùng ngoại ô.
Cô cùng Tống Gia Dương cũng không cho là quen biết, mà thật ra cô cũng chẳng quen biết bất cứ người nào trong lớp học suốt ba năm qua.
Trong trường, thành tích học tập của Diệp Sơ Hiểu luôn cầm cờ đi trước, cùng với Tống Gia Dương thành tích khó phân cao thấp đều sàng sàng như nhau, luôn thay phiên nhau giữ vị trí nhất nhì của toàn khối. Bất quá trong mắt mọi người, do cô chăm chỉ nên xếp nhất hơn Tống Gia Dương được vài lần.
So với mấy tên côn đồ ở Tân Hồ cao ngạo chẳng xem bạn học cùng thầy giáo ra gì, lại chẳng chịu học hành, Diệp Sơ Hiểu xem như là điển hình cho việc vượt qua gia cảnh khó khăn mà cố gắng vươn lên học hành, ngời ra bề ngoài cô cũng vô cùng xinh đẹp, cho nên không dám nói thẳng trước mặt nhưng thật sự cô rất được hoan nghênh trong trường, nhất là với các nam sinh.
Lúc Diệp Sơ Hiểu đến, Tống Gia Dương cùng hai bạn nam khác đang đứng ngoài cửa tiếp đón mọi người.
Khi Tống Gia Dương vừa nhìn thấy Diệp Sơ Hiểu xuất hiện từ xa, trên mặt không giấu được vẻ mặt vui vẻ không thôi, lập tức chạy đến phía cô, nói năng cũng lộn xộn: “Diệp Sơ Hiểu, mình... Mình còn tưởng bạn sẽ không tham gia! Mình còn đang định gọi điện cho bạn, nhưng hỏi vài người trong lớp cũng không ai biết số điện thoại của bạn.”
Diệp Sơ Hiểu thản nhiên tươi cười, bỗng nhiên phát hiện tên bạn cùng lớp ba năm này, không biết bộ dáng giống ai, nhưng cũng có chút ngây ngô đáng yêu. Tuy rằng cô cũng không biết vì sao thoạt nhìn cậu ta có chút ngượng ngùng, nghĩ là đại khái do cậu ta với mình cũng không qua quen thuộc.
Nói đến thì nơi này cũng không phải nhà của Tống Gia Dương ở cùng ba mẹ, mà là nhà của ông bà cậu ta. Cái này cũng không phải là biệt thự mà thật sự phải gọi là một điền trang mới đúng, nhà được xây dựng theo phong cách cổ xưa diễm lệ trong một khuôn viên rộng lớn, toát lên một hơi thở văn nhã của thời đại trước. Phía sau nhà lại có một hoa viên thật rộng, vừa vặn không gian thích hợp cho cả gần bốn mươi học sinh tổ chức tiệc nướng hoành tráng.
Khu vườn to như vậy có thêm bốn mươi đứa tiểu quỷ dường như cũng chật chội không ít, lại rất náo nhiệt nữa.
Tống Gia Dương thân là lớp trưởng lại là chủ nhà, nên đương nhiên phải đứng ra gánh vác, cùng một số nam sinh khác xử lý công cụ, nguyên liệu nấu ăn và nhóm bếp than suốt buổi bận tối mắt tối mũi. Cho đến khi trong vườn khói bếp bắt đầu bay tỏa ra nghi ngút, đa số các bạn cũng đến vây quanh bếp than đỏ rực kia, Tống Gia Dương vẫn không thể dừng tay.
Diệp Sơ Hiểu cầm lấy mấy xiên thức ăn, tìm một vị trí, gia nhập vào đội ngũ nướng thức ăn.
Học sinh trung học có đặc điểm lớn nhất là thích thu mình vào cái vòng nhỏ hẹp. mỗi người hoặc ít hoặc nhiều đều đặt mình trong những mối quan hệ nhỏ hẹp ấy, nhiều thì tụm năm tụm bảy, ít thì một vài người bạn thân.
Chỉ có Diệp Sơ Hiểu đến giờ vẫn như vậy một mình chẳng kết bạn với ai. Vì thế khi nhìn mọi người náo nhiệt vui vẻ đùa giỡn nói chuyện phím cùng bạn bè, cô chợt thấy có chút cơ đơn lạc lõng khó tả.
Một bạn nữ trong lớp ngồi trước Diệp Sơ Hiểu thấy vậy sợ cô một mình buồn chán, có lòng tốt cầm vài xiên thịt nướng đến bên cô lân la nói chuyện. Nhưng thú thật Diệp Sơ Hiểu không hứng thú bắt chuyện, trả lời qua loa, bạn nữ tội nghiệp kia cũng bắt đầu nhận ra nên lảng qua nhập cùng đồng bọn, không bén mảng đến gần Diệp Sơ Hiểu nữa.
Dù sao cô cũng đã quen tình huống như thến này, thật ra mà nói Diệp Sơ Hiểu ngược lại thấy ở một mình thật ra có cảm giác an toàn hơn.
“Diệp Sơ Hiểu, mình vừa nướng xong một cái đùi gà, cậu thử xem tay nghề mình thế nào nhé?” Đột nhiên một giọng nói vang lên, làm Diệp Sơ Hiểu đang tập trung nướng thức ăn cùng suy nghĩ không khỏi giật mình.
Diệp Sơ Hiểu quay đầu lại, nhìn thấy Tống Gia Dương đang giơ một cái đùi gà nướng thơm phức đứng cạnh cô từ lúc nào, vẻ mặt đầy chờ mong.
Đại khái thời tiết hiện tại quá nóng, lại thêm cả buổi loay hoay hết việc này đến việc khác, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, gò má thiếu niên anh tuấn kia có chút ửng đỏ.
Diệp Sơ Hiểu mỉm cười, cảm ơn lòng tốt của cậu ta, tay ngần ngại nhưng cũng phải nhận lấy cái đùi gà từ tay Tống Gia Dương. Thử cắn một cái, song mắt sáng lên, cười tươi khen ngợi: “Thật là rất ngon!”
“Thật không?” Tống Gia Dương khôgn khỏi vui mừng, xem câu nói kia như là lời khen ngợi ngất trời, ánh mắt sóng sánh niềm hân hoan, tâm tình hưng phấn vội vàng bồi thêm: “’Vậy cậu thích ăn thêm cái gì nữa? Mình sẽ giúp cậu nướng!”
Diệp Sơ Hiểu lắc đầu: “Không cần đâu, mình có thể tự làm lấy, cậu đi đón tiếp các bạn khác đi!”
Cô vừa dứt lời, liền có tiếng một bạn học kêu đến: “Lớp trưởng ơi, nhanh một chút sắp xếp cho mọi người biểu diễn tiết mục văn nghệ đi! Chiếu cố mọi người đừng để mất mặt nha!”
Tống Gia Dương nghe thế nhìn Diệp Sơ Hiểu một cái rồi mới chạy đến khoảng trống phía trên, vỗ tay tập trung chú ý của mọi người: “Được rồi, bây giờ là phần biểu diễn văn nghệ, ai sẽ xung phong lên trước nào?”
Mọi người bên dưới ồn ào: “Đương nhiên là lớp trưởng đại nhân làm gương trước rồi!”
Tống Gia Dương cũng không nhăn nhó khước từ, không biết lấy từ đâu ra một cây đàn ghita, ngồi xuống bên đám cỏ, vừa gẩy đàn vừa cất tiếng hát.
Cậu ta hát một bài tiếng anh, giọng hát trầm ấm hòa cùng tiếng đàn thật êm tai vang lên du dương, chẳng mấy chốc đã thu hút hết những tên học trò đang háu ăn tụ tập bên bếp than kia ngẩn người mà thưởng thức giọng ca của lớp trưởng.
/36
|