Ngồi trong phòng cô đơn một mình, cô thưởng thức trà mà trong miệng lại chẳng còn lấy bất cứ một mùi vị nào cả. Hồi tưởng lại qua khứ vội vã, cô nhớ tới những tháng ngày vô lo vô nghĩ, vui vẻ bên hắn, nhớ tới những ngày đã từng thầm lặng yêu hắn của cô. Có nhiều lúc cô nghĩ rằng liệu nếu như cô không ích kỷ mà đồng ý gả cho hắn thì liệu bây giờ tình yêu của cô vẫn còn đẹp mãi hay không !?. Nhằm nghiền mắt lại cô cố gắng đè nén cảm giác cô đơn trong lòng .Bỗng từ bên ngoài vọng vào tiếng thái giám thông báo. Cô liền đứng dậy ra nghê đón Thái Hậu tới.
- Hoàng hậu, ta nghe nói con muốn ra khỏi cung ? - Thái Hậu nhấp một ngụm trà khẽ hỏi
- Vâng mẫu hậu, trong cung ngột ngạt con muốn ra ngoài hít thở không khí một chút ạ - Cô cười nhẹ nói
- ... Hoàng Hậu... Ta cũng từng giống như con, ta hiểu con cảm giác như nào... Nhưng con là Hoàng Hậu, con nên nghĩ cho Khiên Nhi một chút, nó bề bộn triều chính hơn nữa trong hậu cung lại còn là những công chúa cầu thân của những nước láng giềng thân thiết của chúng ta, ngàn lầm không thể đắc tội - Thái Hậu khẽ dặn
Bà đã từng giống như hoàng hậu.. thậm trí là còn bị tiên đế ghẻ lạnh nhưng phận làm hoàng hậu chỉ có thể im lặng mà nhìn phu quân của mình nạp thiếp chẳng thể nào mà kháng cự được. Bà nhớ trước đây, tiên đế và bà đã có những lần vui vẻ bên nhau vô lo vô nghĩ, nhưng số phận sinh ra là con cháu hoàng tộc, chẳng thể nào kháng cự lại số phận... Rốt cuộc tới cuối đời, ông ấy bệnh nặng nằm trên giường, hậu cung lại chẳng còn mấy ai muốn chăm sóc lại chỉ còn bà chăm ông.
Tới tận lúc chết bà mới có thể nghe được câu nói cuối cùng của ông ấy, câu nói mà bà đã chờ cả một cuộc đời để nghe... Không phải nói là bà chưa bao giờ nghĩ ông ấy sẽ nói câu đó : Cho tới cuối cùng... trẫm cũng chẳng thể nào cho nàng được một hạnh phúc vẹn toàn... hoàng hậu... cho tới tận bây giờ ta mới biết hoá ra danh vọng và quyền lực chẳng thể nào bằng cảm giác có nàng ở bên cạnh... trẫm cả đời này chỉ hối hận điều duy nhất chính là bỏ lỡ rất nhiều điều giữa hai chúng ta . Sau khi nghe câu đã bà đã rất ngạc nhiên và xúc động.
Đó là lần đầu tiên ông ấy nói nhiều điều với bà như vậy, cũng là lần cuối cùng được nghe ông ấy nói. Tuy trước mặt mọi người bà và ông ấy giống như là yêu nhau tới nỗi không thể xa nhau tới một giây, nhưng người ngoài cuộc sao rõ bằng người trong cuộc. Cuộc hôn nhân của bà chỉ là hữu danh vô thực. Dù ở bên nhau lâu như vậy cũng chưa từng nói nhiều như vậy.
Vậy nên bà không muốn con trai của bà tiếp tục vết xe đổ kia. Bà có thể nhìn ra được Hoàng Hậu và Hoàng Thượng là yêu nhau thật lòng, bà vẫn luôn chỉ im lặng để hai đứa từ từ thấu hiểu tình cảm của bản thân mình, để chúng có thời gian thấu hiểu lẫn nhau. Bà hy vọng cuối đời bà có thể nhìn thấy cả hai đứa hạnh phúc bên nhau, cùng với con cháu đầy nhà mà nhắm mắt xuôi tay
- Mẫu Hậu con hiểu - cô nhìn bà thật lòng nói
-... Ta cho phép con ra khỏi cung, cũng coi như cho con thời gian để thanh tỉnh lại bản thân, bao giờ thấy bản thân tốt hơn hay quay lại cung, Hoàng Thượng cứ để ta lo - Thái Hậu cười duyên nói
- Cảm ơn mẫu hậu - cô mừng rỡ nói
Cô biết Thái Hậu lo lắng điều gì, tâm tư thái hậu cô hiểu rõ, vậy nên chỉ muốn ra khỏi cung để ổn định lại cảm xúc của mình. Biết đâu xa hắn một thời gian sẽ giúp cho cả hai có thời gian bình tĩnh, suy nghĩ kín kẽ mọi việc lại một chút.
- Hoàng hậu, ta nghe nói con muốn ra khỏi cung ? - Thái Hậu nhấp một ngụm trà khẽ hỏi
- Vâng mẫu hậu, trong cung ngột ngạt con muốn ra ngoài hít thở không khí một chút ạ - Cô cười nhẹ nói
- ... Hoàng Hậu... Ta cũng từng giống như con, ta hiểu con cảm giác như nào... Nhưng con là Hoàng Hậu, con nên nghĩ cho Khiên Nhi một chút, nó bề bộn triều chính hơn nữa trong hậu cung lại còn là những công chúa cầu thân của những nước láng giềng thân thiết của chúng ta, ngàn lầm không thể đắc tội - Thái Hậu khẽ dặn
Bà đã từng giống như hoàng hậu.. thậm trí là còn bị tiên đế ghẻ lạnh nhưng phận làm hoàng hậu chỉ có thể im lặng mà nhìn phu quân của mình nạp thiếp chẳng thể nào mà kháng cự được. Bà nhớ trước đây, tiên đế và bà đã có những lần vui vẻ bên nhau vô lo vô nghĩ, nhưng số phận sinh ra là con cháu hoàng tộc, chẳng thể nào kháng cự lại số phận... Rốt cuộc tới cuối đời, ông ấy bệnh nặng nằm trên giường, hậu cung lại chẳng còn mấy ai muốn chăm sóc lại chỉ còn bà chăm ông.
Tới tận lúc chết bà mới có thể nghe được câu nói cuối cùng của ông ấy, câu nói mà bà đã chờ cả một cuộc đời để nghe... Không phải nói là bà chưa bao giờ nghĩ ông ấy sẽ nói câu đó : Cho tới cuối cùng... trẫm cũng chẳng thể nào cho nàng được một hạnh phúc vẹn toàn... hoàng hậu... cho tới tận bây giờ ta mới biết hoá ra danh vọng và quyền lực chẳng thể nào bằng cảm giác có nàng ở bên cạnh... trẫm cả đời này chỉ hối hận điều duy nhất chính là bỏ lỡ rất nhiều điều giữa hai chúng ta . Sau khi nghe câu đã bà đã rất ngạc nhiên và xúc động.
Đó là lần đầu tiên ông ấy nói nhiều điều với bà như vậy, cũng là lần cuối cùng được nghe ông ấy nói. Tuy trước mặt mọi người bà và ông ấy giống như là yêu nhau tới nỗi không thể xa nhau tới một giây, nhưng người ngoài cuộc sao rõ bằng người trong cuộc. Cuộc hôn nhân của bà chỉ là hữu danh vô thực. Dù ở bên nhau lâu như vậy cũng chưa từng nói nhiều như vậy.
Vậy nên bà không muốn con trai của bà tiếp tục vết xe đổ kia. Bà có thể nhìn ra được Hoàng Hậu và Hoàng Thượng là yêu nhau thật lòng, bà vẫn luôn chỉ im lặng để hai đứa từ từ thấu hiểu tình cảm của bản thân mình, để chúng có thời gian thấu hiểu lẫn nhau. Bà hy vọng cuối đời bà có thể nhìn thấy cả hai đứa hạnh phúc bên nhau, cùng với con cháu đầy nhà mà nhắm mắt xuôi tay
- Mẫu Hậu con hiểu - cô nhìn bà thật lòng nói
-... Ta cho phép con ra khỏi cung, cũng coi như cho con thời gian để thanh tỉnh lại bản thân, bao giờ thấy bản thân tốt hơn hay quay lại cung, Hoàng Thượng cứ để ta lo - Thái Hậu cười duyên nói
- Cảm ơn mẫu hậu - cô mừng rỡ nói
Cô biết Thái Hậu lo lắng điều gì, tâm tư thái hậu cô hiểu rõ, vậy nên chỉ muốn ra khỏi cung để ổn định lại cảm xúc của mình. Biết đâu xa hắn một thời gian sẽ giúp cho cả hai có thời gian bình tĩnh, suy nghĩ kín kẽ mọi việc lại một chút.
/100
|