Khi hắn nghe được tin báo cô đã rời khỏi hoàng cung thì hoảng sợ vội vàng chạy tới tẩm cung của cô kiểm tra, nhưng hắn tới đã quá muộn, cô sớm đã đi rồi. Cảm giác sợ hãi xâm lấn cả linh hồn hắn, cô tại sao lại bỏ đi ? Vì sao mà lại luôn luôn ghét bỏ hắn như vậy ?
- Hoàng thượng, nô tài nghe được là do Thái Hậu cho phép Hoàng Hậu đi ạ - lý công công cung kính nói
- Sao ! - hắn nghe liền lập tức tới cung thái hậu
Hắn đi vào thấy thái hậu đang uống trà xem tranh, hắn đi vào với khuôn mặt không mấy vui vẻ, giọng điệu bực tức nói
- Mẫu Hậu tại sao người lại cho phép nàng ấy đi, mẫu hậu đã hỏi ý con chưa !? - Hắn tức giận nói
- Hãy để cho nó đi hít thở không khí một chút, con xem xem, cả hai đứa đều luôn ở trong giai đoạn căng thẳng, ta chưa một lần nào nghe tin con và nó với nhau hoà thuận, xem như lần này để nó đi suy nghĩ một chút, con cũng ôn định triều chính... hơn nữa cũng phải cho ta cháu để bồng chứ, hậu cung nhiều không kể tại sao con lại chỉ tới chỗ nó thôi, ta không biết bao nhiều lần nghe các phi tần nói chuyện - Thái hậu nói một hơi dài
Hắn chả thể nói gì được nữa, tất cả những việc mẫu hậu làm đều là lo cho tương lai của Bắc Hán, hắn không có quyền trách móc.
- Vậy chỉ cần cho mẫu hậu cháu, con liền có thể cùng cô ấy ở suốt đời phải không ? - hắn hỏi
- Ít nhất là năm đứa cháu... Về sau con muốn huỷ bỏ cả hậu cung thế nào ta cũng không có ý kiến và đảm bảo cho con các triều thần không dám ho he nửa lời chỉ cần cho ta nhiều cháu bế là được rồi - Thái Hậu cười nhé
- Được - hắn nói sau đó liền rời đi
Hắn hiểu rõ sự cô đơn của mẫu hậu, hắn hiểu rõ tâm tư của người, người chính là không muốn cô đơn, muốn có con cháu đông đúc để xua tan đi cái lạnh giá trong hoàng cung này. Thuở đời, hoàng cung có bao giờ có cái gọi là không khí gia đình bao giờ ! Ước muốn của mẫu hậu chính là có một gia đình ấm áp như thế, nhưng liệu có được hay không đây.
Nghĩ tới đây hắn chợt lo lắng, còn cô thì sao ? Cô sẽ suy nghĩ như thế nào đây ? Hắn hiểu rõ tư tưởng của cô... Rất rõ... Hắn biết rằng trong tương lai cô và hắn sẽ chả có kết quả. Nếu được sống thêm một lần nữa, hắn ước mình không phải vua, hắn ước mình chỉ là người bình thường được cùng cô chung chăn chung gối suốt cả cuộc đời, về sau sẽ chả lấy ai cả.
Hắn chợt nhận ra rằng, từ khi gặp cô, tham vọng làm hoàng đế của hắn đã không còn, hắn khao khát được sống như một người bình thường, vô lo vô nghĩ, an nhàn qua từng ngày. Cả hắn và cô sẽ có một cuộc sống hạnh phúc. Sớm tối bên nhau, cô và hắn sẽ có những đứa con ngoãn ngoan xinh đẹp, rồi tới già cả hai người sẽ đi tru du cùng nhau, ngày ngày có nhau. Mộng tưởng đó của hắn bắt đầu từ khi hắn yêu cô, tất cả tham vọng quyền lực bây giờ của hắn đã tiêu tan. Phải chăng, khi hắn đã có tất cả mọi thứ trong tay rồi, hắn lại tham lam muốn nhiều hơn nữa... đó chính là tình yêu của cô.
Đêm nay giường đơn gối chiếu, sáo ngọc vẫn nằm bên đàn tranh. Hắn nhìn vầng trăng soi sáng cả thế gian này. Một mảnh buồn cô đơn hiện lên, cô hiện giờ ở đâu ? Đã ăn gì chưa ? Tối có ngủ được không ? Liệu... có nhớ hắn không ? Biết bao nhiêu câu hỏi đặt ra... nhưng lại chẳng có ai trả lời. Nếu đã biết sẽ có ngày hôm nay phải xa cô như này hắn nhất định sẽ trân trọng từng giây từng phút một khi ở bên cạnh cô.
- Tuệ Nhi, bao giờ nàng mới hết giận dỗi trở về bên ta - hắn khẽ lên tiếng
Tiếng nói vang vọng trong màn đêm cô tịch. Có một vị hoàng đệ nọ nhớ nhung giai nhân, nhưng giai nhân đó chẳng thấy mắt, vị hoàng đệ nọ liền cô đơn với trăng cao sao sáng.
- Hoàng thượng, nô tài nghe được là do Thái Hậu cho phép Hoàng Hậu đi ạ - lý công công cung kính nói
- Sao ! - hắn nghe liền lập tức tới cung thái hậu
Hắn đi vào thấy thái hậu đang uống trà xem tranh, hắn đi vào với khuôn mặt không mấy vui vẻ, giọng điệu bực tức nói
- Mẫu Hậu tại sao người lại cho phép nàng ấy đi, mẫu hậu đã hỏi ý con chưa !? - Hắn tức giận nói
- Hãy để cho nó đi hít thở không khí một chút, con xem xem, cả hai đứa đều luôn ở trong giai đoạn căng thẳng, ta chưa một lần nào nghe tin con và nó với nhau hoà thuận, xem như lần này để nó đi suy nghĩ một chút, con cũng ôn định triều chính... hơn nữa cũng phải cho ta cháu để bồng chứ, hậu cung nhiều không kể tại sao con lại chỉ tới chỗ nó thôi, ta không biết bao nhiều lần nghe các phi tần nói chuyện - Thái hậu nói một hơi dài
Hắn chả thể nói gì được nữa, tất cả những việc mẫu hậu làm đều là lo cho tương lai của Bắc Hán, hắn không có quyền trách móc.
- Vậy chỉ cần cho mẫu hậu cháu, con liền có thể cùng cô ấy ở suốt đời phải không ? - hắn hỏi
- Ít nhất là năm đứa cháu... Về sau con muốn huỷ bỏ cả hậu cung thế nào ta cũng không có ý kiến và đảm bảo cho con các triều thần không dám ho he nửa lời chỉ cần cho ta nhiều cháu bế là được rồi - Thái Hậu cười nhé
- Được - hắn nói sau đó liền rời đi
Hắn hiểu rõ sự cô đơn của mẫu hậu, hắn hiểu rõ tâm tư của người, người chính là không muốn cô đơn, muốn có con cháu đông đúc để xua tan đi cái lạnh giá trong hoàng cung này. Thuở đời, hoàng cung có bao giờ có cái gọi là không khí gia đình bao giờ ! Ước muốn của mẫu hậu chính là có một gia đình ấm áp như thế, nhưng liệu có được hay không đây.
Nghĩ tới đây hắn chợt lo lắng, còn cô thì sao ? Cô sẽ suy nghĩ như thế nào đây ? Hắn hiểu rõ tư tưởng của cô... Rất rõ... Hắn biết rằng trong tương lai cô và hắn sẽ chả có kết quả. Nếu được sống thêm một lần nữa, hắn ước mình không phải vua, hắn ước mình chỉ là người bình thường được cùng cô chung chăn chung gối suốt cả cuộc đời, về sau sẽ chả lấy ai cả.
Hắn chợt nhận ra rằng, từ khi gặp cô, tham vọng làm hoàng đế của hắn đã không còn, hắn khao khát được sống như một người bình thường, vô lo vô nghĩ, an nhàn qua từng ngày. Cả hắn và cô sẽ có một cuộc sống hạnh phúc. Sớm tối bên nhau, cô và hắn sẽ có những đứa con ngoãn ngoan xinh đẹp, rồi tới già cả hai người sẽ đi tru du cùng nhau, ngày ngày có nhau. Mộng tưởng đó của hắn bắt đầu từ khi hắn yêu cô, tất cả tham vọng quyền lực bây giờ của hắn đã tiêu tan. Phải chăng, khi hắn đã có tất cả mọi thứ trong tay rồi, hắn lại tham lam muốn nhiều hơn nữa... đó chính là tình yêu của cô.
Đêm nay giường đơn gối chiếu, sáo ngọc vẫn nằm bên đàn tranh. Hắn nhìn vầng trăng soi sáng cả thế gian này. Một mảnh buồn cô đơn hiện lên, cô hiện giờ ở đâu ? Đã ăn gì chưa ? Tối có ngủ được không ? Liệu... có nhớ hắn không ? Biết bao nhiêu câu hỏi đặt ra... nhưng lại chẳng có ai trả lời. Nếu đã biết sẽ có ngày hôm nay phải xa cô như này hắn nhất định sẽ trân trọng từng giây từng phút một khi ở bên cạnh cô.
- Tuệ Nhi, bao giờ nàng mới hết giận dỗi trở về bên ta - hắn khẽ lên tiếng
Tiếng nói vang vọng trong màn đêm cô tịch. Có một vị hoàng đệ nọ nhớ nhung giai nhân, nhưng giai nhân đó chẳng thấy mắt, vị hoàng đệ nọ liền cô đơn với trăng cao sao sáng.
/100
|