THẬT SAO TRỜI! Không quan tâm luôn kìa tụi nó miệng há dài kéo tới tận sàn nhà.
Tút, tút, tút, tút.... tiếng máy báo vang lên kéo dài
Mẹ Linh ngẩng đầu lên, nhìn về phía máy đo nhịp tim kia Không thể nào! Sao tim lại ngừng đập được, chẳng phải là không có dấu hiệu gì nghiêm trọng sao? Gọi bác sĩ trực đến đây mau, ta cần sự đồng thuận mới có thể kiểm tra
Nhanh lên! Bà tay không ngừng nghỉ, kiểm tra máy móc
Cháu đã gọi về đây ạ Thiện mở cửa phòng, bác sĩ cùng y tá đi vào
Này, bà là ai? Sao lại động vào bệnh nhân của tôi? Người bác sĩ kia, tiến đến, giật tay bà ra
Người nhà của bệnh nhân, đồng thời là chủ tịch tiếp theo của cái bệnh viện này. Còn ông! Ông chăm sóc con gái và con trai tôi kiểu gì? Tại sao không có gì nghiêm trọng, máy lại báo tim ngừng đập? Trả lời tôi! Bà giận dữ đến cực hạn, lôi cổ áo của tên bác sĩ ấy lên, nhìn thẳng vào mắt ông ta, kiểu như đe dọa.
Tôi xin lỗi! Gã không dám mở miệng cãi, vì địa vị của mẹ cô, không phải bình thường
Dì Linh, ở đây có cái miếng gì đó dính dính nè Vy cầm cái miếng dính dính đó lên khoe nguẩy.
Bà nhìn cái miếng dinh dính trên tay Băng, nhìn theo sợi dây nối với cái máy
Băng nhìn, nhìn, rồi lại nhìn. Vẫn chưa biết nó là cái gì. Còn bà và cả bác sĩ trực thì nhìn vào cái miếng đang bị quay mòng mòng trên tay Băng kia. Mà đứng hình!
À, thì ra đó là cái miếng để dán lên ngực con Hạ để đo nhịp tim nó Băng gật đầu, rồi lại cầm tay giật cái miếng đó ra khỏi người cô
Cái đồ khùng này! Mày bớt điên cho tao Vy gõ lên đầu nó một cách thật mạnh để trút cơn giận
Xin lỗi. Tao không cố ý Băng ôm đầu, nước mắt lưng tròng.
Rầm! Cánh cửa bị đạp ra, Quý Phi xông vô
Mấy người dám bán đứng em. Ta hận, ta hận. Ta sắp bị lên giường, nếu không phải chưa đủ 18 tuổi, ta đã bị đưa lên làm đồ ăn cho tên cầm thú kia rồi Vĩ Di quần áo sộc xệch, thở hồng hộc.
Em nói gì cơ? Anh không nghe rõ một người với nụ cười nửa miệng đứng đằng sau nó, cất tiếng nói
Mẹ! Cứu con nó chạy lại núp sau lưng bà Linh
Người chắc là mẹ của cô ấy, xin phép cho con cưới cô ấy làm vợ cậu ta từ ngoài đi vào, cúi đầu chào bà, nở nụ cười thiện ái, lấy lòng mẹ vợ
À, nó không phải con ruột ta, nên con có thể rước nó về làm vợ lẻ, vợ chính gì cũng được bà một cước đạp nó đến bên cạnh cậu ta.
Mẹ nuôi! Nó nhìn bà, ánh mắt không công bằng.
Nhưng! Nếu ta không nhầm, thì con cũng làm trong khoa này. Đầu tiên, hãy làm ta vừa lòng đã bà chỉ vào anh đang nằm ở chỗ cửa sổ, cạnh giường cô kia
Cậu ta hiểu ý, liền tiến tới Cậu ấy... không nghiêm trọng lắm, chỉ cần mấy ngày nữa tỉnh lại có thể ra viện...
Ta không cần con nói nữa. Đạt tiêu chuẩn, rước nó về đi một cước bà lại đạp Quý Phi về bên cạnh cậu ta
Con muốn xác nhận một điều nữa. Con chưa từng có vợ. Cô ấy là vợ đầu tiên của con cậu ta mỉm cười với bà
Bà nhìn cậu ta không chớp mắt, một lúc sau lôi ra điện thoại, gọi cho cha cô Chồng à, có người rước con Nha đầu Quý Phi về làm vợ, em đồng ý rồi... vâng, nó là vợ đầu tiên cũng là duy nhất!
Bên kia một mảng im lặng, tiếng bút kí văn kiện vang lên. Bà bật loa ngoài điện thoại mình lên, giơ ra giữa không trung.
Được, cứ một phát đạp nó ra khỏi ngưỡng cửa nhà họ Lâm mà gả nó theo người tên Nguyễn Đoàn Tùng Nguyên đó đi sau đó trực tiếp cúp điện thoại
Bà nhét điện thoại vào túi, quay lại ghế sofa, tiếp tục đọc quyển sách của mình.
Cả phòng chìm trong im lặng. Bà vẫn thản nhiên ngấp ngụm trà, nghiên cứu sách
Tút, tút, tút, tút.... tiếng máy báo vang lên kéo dài
Mẹ Linh ngẩng đầu lên, nhìn về phía máy đo nhịp tim kia Không thể nào! Sao tim lại ngừng đập được, chẳng phải là không có dấu hiệu gì nghiêm trọng sao? Gọi bác sĩ trực đến đây mau, ta cần sự đồng thuận mới có thể kiểm tra
Nhanh lên! Bà tay không ngừng nghỉ, kiểm tra máy móc
Cháu đã gọi về đây ạ Thiện mở cửa phòng, bác sĩ cùng y tá đi vào
Này, bà là ai? Sao lại động vào bệnh nhân của tôi? Người bác sĩ kia, tiến đến, giật tay bà ra
Người nhà của bệnh nhân, đồng thời là chủ tịch tiếp theo của cái bệnh viện này. Còn ông! Ông chăm sóc con gái và con trai tôi kiểu gì? Tại sao không có gì nghiêm trọng, máy lại báo tim ngừng đập? Trả lời tôi! Bà giận dữ đến cực hạn, lôi cổ áo của tên bác sĩ ấy lên, nhìn thẳng vào mắt ông ta, kiểu như đe dọa.
Tôi xin lỗi! Gã không dám mở miệng cãi, vì địa vị của mẹ cô, không phải bình thường
Dì Linh, ở đây có cái miếng gì đó dính dính nè Vy cầm cái miếng dính dính đó lên khoe nguẩy.
Bà nhìn cái miếng dinh dính trên tay Băng, nhìn theo sợi dây nối với cái máy
Băng nhìn, nhìn, rồi lại nhìn. Vẫn chưa biết nó là cái gì. Còn bà và cả bác sĩ trực thì nhìn vào cái miếng đang bị quay mòng mòng trên tay Băng kia. Mà đứng hình!
À, thì ra đó là cái miếng để dán lên ngực con Hạ để đo nhịp tim nó Băng gật đầu, rồi lại cầm tay giật cái miếng đó ra khỏi người cô
Cái đồ khùng này! Mày bớt điên cho tao Vy gõ lên đầu nó một cách thật mạnh để trút cơn giận
Xin lỗi. Tao không cố ý Băng ôm đầu, nước mắt lưng tròng.
Rầm! Cánh cửa bị đạp ra, Quý Phi xông vô
Mấy người dám bán đứng em. Ta hận, ta hận. Ta sắp bị lên giường, nếu không phải chưa đủ 18 tuổi, ta đã bị đưa lên làm đồ ăn cho tên cầm thú kia rồi Vĩ Di quần áo sộc xệch, thở hồng hộc.
Em nói gì cơ? Anh không nghe rõ một người với nụ cười nửa miệng đứng đằng sau nó, cất tiếng nói
Mẹ! Cứu con nó chạy lại núp sau lưng bà Linh
Người chắc là mẹ của cô ấy, xin phép cho con cưới cô ấy làm vợ cậu ta từ ngoài đi vào, cúi đầu chào bà, nở nụ cười thiện ái, lấy lòng mẹ vợ
À, nó không phải con ruột ta, nên con có thể rước nó về làm vợ lẻ, vợ chính gì cũng được bà một cước đạp nó đến bên cạnh cậu ta.
Mẹ nuôi! Nó nhìn bà, ánh mắt không công bằng.
Nhưng! Nếu ta không nhầm, thì con cũng làm trong khoa này. Đầu tiên, hãy làm ta vừa lòng đã bà chỉ vào anh đang nằm ở chỗ cửa sổ, cạnh giường cô kia
Cậu ta hiểu ý, liền tiến tới Cậu ấy... không nghiêm trọng lắm, chỉ cần mấy ngày nữa tỉnh lại có thể ra viện...
Ta không cần con nói nữa. Đạt tiêu chuẩn, rước nó về đi một cước bà lại đạp Quý Phi về bên cạnh cậu ta
Con muốn xác nhận một điều nữa. Con chưa từng có vợ. Cô ấy là vợ đầu tiên của con cậu ta mỉm cười với bà
Bà nhìn cậu ta không chớp mắt, một lúc sau lôi ra điện thoại, gọi cho cha cô Chồng à, có người rước con Nha đầu Quý Phi về làm vợ, em đồng ý rồi... vâng, nó là vợ đầu tiên cũng là duy nhất!
Bên kia một mảng im lặng, tiếng bút kí văn kiện vang lên. Bà bật loa ngoài điện thoại mình lên, giơ ra giữa không trung.
Được, cứ một phát đạp nó ra khỏi ngưỡng cửa nhà họ Lâm mà gả nó theo người tên Nguyễn Đoàn Tùng Nguyên đó đi sau đó trực tiếp cúp điện thoại
Bà nhét điện thoại vào túi, quay lại ghế sofa, tiếp tục đọc quyển sách của mình.
Cả phòng chìm trong im lặng. Bà vẫn thản nhiên ngấp ngụm trà, nghiên cứu sách
/115
|