Ngưng lại cho ta. Để ta nuốt hết cái đống này đã mẹ cô đứng dậy, giơ hai tay ra hiệu cản lại
Cậu! Bao nhiêu tuổi? Mẹ cô tay chỉ vào vị bác sĩ điển trai kia
Năm nay cháu 18 cậu ta mỉm cười trả lời.
Quý Phi há to miệng ngạc nhiên Vậy mà cậu được hành nghề bác sĩ rồi
Không có. Tôi là đang học. Tôi học nhảy lớp cậu ta mỉm cười
Chắc có ngày, tôi ọc máu chết vì cậu mất Vy ôm đầu, tay xoa xoa thái dương
Nguyên à, có lấy Nha đầu, phải thưa với chúng tôi trước chứ Băng lắc đầu cười khổ
Ai đời lại cưỡng hôn con gái người ta ngay hành lang bệnh viện! Trang dựa vào người Khang, cười khổ
Cậu chính là hành động không suy nghĩ hắn nhìn cậu ta, thở dài thườn thượt
Thứ lỗi! Tôi thích cô ấy mà cậu giơ một tay lên
Nó mới 16 thôi! Cậu lại còn đòi đưa con gái nhà người ta lên giường, cậu là loại con trai gì hả? Thiện nhìn cậu ta oán trách
16? Cái gì cơ?
Cậu có thật là không hiểu không vậy? Khang nhìn, có vẻ không tin
Tôi chính là không hiểu cậu ta gật đầu
Con bé chính là 16 tuổi trăng tròn! Lâm gõ cốc cốc vào đầu cậu ta hai cái
Cậu chính là vùi đầu vào sách vở lắm rồi bị lú Anh ngồi lên giường, nhìn cậu chán chường.
Cậu ta giờ mới há hốc miệng, nhìn Nha đầu
Phải. Nó 16 tuổi. Bằng tuổi tôi! Vĩ Di chen vào, cười khổ tay khoác vai nó Bà thấy chưa? Tôi nói rồi. Nhìn bà không ai có thể biết tuổi. Cái lúc cần mưu mô thì lại ngu ngơ như con nai. Cái lúc cần ngu ngơ thì lại mưu mẹo. Bà chính là cái loại người không biết trời cao đất dày
Nó gật đầu đồng ý với ý kiến của Vĩ Di.... ê khoan khoan, chẳng lẽ mình lại tự kêu mình ngu Bà câm cái miệng cho tôi Di Di. Giờ còn dám chửi tôi ngu, không xem lại bà là đang làm cái gì hả?
Vĩ Di chạy lại đằng sau Hạ núp Chị Hạ, Nha đầu nổi giận kìa
Rồi rồi. Chị biết rồi Hạ xoa đầu cô bé, mỉm cười
Vậy cậu nói chính là cậu bằng tuổi với con trai ta. Và là quen với đám nhóc này? Mẹ cô nhìn cậu ta
Vâng. Dì gần đúng hoàn toàn. Tới dì cũng đã quen mẹ cháu. Tiện Quyên
À, bạn học của ta. Vậy có nghĩ là, cháu là con của đối tác làm ăn chồng ta. Vậy thì tự nhiên rước Quý Phi về. Ta không ngại tống khứ nó khỏi Lâm gia. Ở đây có ai ngại không? Bà nhìn quanh một lượt, mỉm cười hiền hậu
Không ngại Trang, Băng, Vy, Khang, Thiện, Lâm, tới hắn cùng Vĩ Di cũng đã đồng tình
Cứ một đạp văng nó sang Nguyễn gia nhờ Tùng Nguyên chăm sóc là ổn thỏa Anh cười thâm hiểm.
Yên tâm, số mệnh của Quý Phi là an toàn trong tay của Nguyên thôi mà cô nhếch lên khóe môi bên phải.
Bây giờ hai người Hạ và Thiên đã thật sự là ác quỷ rồi!
Vậy, ta chúc phúc luôn nhá. Nha đầu mẹ cô mỉm cười, lại một đạp đạp nó về bên cậu.
Còn chúng ta nữa chứ. Đừng có mà quên Tiếng cha cô, cha anh, cùng mẹ anh trong điện thoại vang lên
Mấy người thật sự là không thương con! Quý Phi nước mắt lưng tròng nhìn mọi người đang cười thật tươi
Em là của anh rồi. Cần gì còn phải ai thương. Mình anh thương là đủ cậu ta bế Quý Phi lên, nở nụ cười đầy hàm ý
Này, chúng ta cũng thương con bé nha. Đừng có mà giành hết tình cảm đấy mẹ cô nhắc nhở
Con nhớ mà cậu ta mỉm cười, ghé xuống môi Quý Phi, đặt lên đó một nụ hôn
Ta sẽ ghi hận này! Nhớ đó nó cười khổ.
Uây... uây nè. Anh không công bằng, thả tôi ra! Nguyên Đoàn Tùng Nguyên anh có còn nghe rõ tôi nói gì không vậy?...
Cậu! Bao nhiêu tuổi? Mẹ cô tay chỉ vào vị bác sĩ điển trai kia
Năm nay cháu 18 cậu ta mỉm cười trả lời.
Quý Phi há to miệng ngạc nhiên Vậy mà cậu được hành nghề bác sĩ rồi
Không có. Tôi là đang học. Tôi học nhảy lớp cậu ta mỉm cười
Chắc có ngày, tôi ọc máu chết vì cậu mất Vy ôm đầu, tay xoa xoa thái dương
Nguyên à, có lấy Nha đầu, phải thưa với chúng tôi trước chứ Băng lắc đầu cười khổ
Ai đời lại cưỡng hôn con gái người ta ngay hành lang bệnh viện! Trang dựa vào người Khang, cười khổ
Cậu chính là hành động không suy nghĩ hắn nhìn cậu ta, thở dài thườn thượt
Thứ lỗi! Tôi thích cô ấy mà cậu giơ một tay lên
Nó mới 16 thôi! Cậu lại còn đòi đưa con gái nhà người ta lên giường, cậu là loại con trai gì hả? Thiện nhìn cậu ta oán trách
16? Cái gì cơ?
Cậu có thật là không hiểu không vậy? Khang nhìn, có vẻ không tin
Tôi chính là không hiểu cậu ta gật đầu
Con bé chính là 16 tuổi trăng tròn! Lâm gõ cốc cốc vào đầu cậu ta hai cái
Cậu chính là vùi đầu vào sách vở lắm rồi bị lú Anh ngồi lên giường, nhìn cậu chán chường.
Cậu ta giờ mới há hốc miệng, nhìn Nha đầu
Phải. Nó 16 tuổi. Bằng tuổi tôi! Vĩ Di chen vào, cười khổ tay khoác vai nó Bà thấy chưa? Tôi nói rồi. Nhìn bà không ai có thể biết tuổi. Cái lúc cần mưu mô thì lại ngu ngơ như con nai. Cái lúc cần ngu ngơ thì lại mưu mẹo. Bà chính là cái loại người không biết trời cao đất dày
Nó gật đầu đồng ý với ý kiến của Vĩ Di.... ê khoan khoan, chẳng lẽ mình lại tự kêu mình ngu Bà câm cái miệng cho tôi Di Di. Giờ còn dám chửi tôi ngu, không xem lại bà là đang làm cái gì hả?
Vĩ Di chạy lại đằng sau Hạ núp Chị Hạ, Nha đầu nổi giận kìa
Rồi rồi. Chị biết rồi Hạ xoa đầu cô bé, mỉm cười
Vậy cậu nói chính là cậu bằng tuổi với con trai ta. Và là quen với đám nhóc này? Mẹ cô nhìn cậu ta
Vâng. Dì gần đúng hoàn toàn. Tới dì cũng đã quen mẹ cháu. Tiện Quyên
À, bạn học của ta. Vậy có nghĩ là, cháu là con của đối tác làm ăn chồng ta. Vậy thì tự nhiên rước Quý Phi về. Ta không ngại tống khứ nó khỏi Lâm gia. Ở đây có ai ngại không? Bà nhìn quanh một lượt, mỉm cười hiền hậu
Không ngại Trang, Băng, Vy, Khang, Thiện, Lâm, tới hắn cùng Vĩ Di cũng đã đồng tình
Cứ một đạp văng nó sang Nguyễn gia nhờ Tùng Nguyên chăm sóc là ổn thỏa Anh cười thâm hiểm.
Yên tâm, số mệnh của Quý Phi là an toàn trong tay của Nguyên thôi mà cô nhếch lên khóe môi bên phải.
Bây giờ hai người Hạ và Thiên đã thật sự là ác quỷ rồi!
Vậy, ta chúc phúc luôn nhá. Nha đầu mẹ cô mỉm cười, lại một đạp đạp nó về bên cậu.
Còn chúng ta nữa chứ. Đừng có mà quên Tiếng cha cô, cha anh, cùng mẹ anh trong điện thoại vang lên
Mấy người thật sự là không thương con! Quý Phi nước mắt lưng tròng nhìn mọi người đang cười thật tươi
Em là của anh rồi. Cần gì còn phải ai thương. Mình anh thương là đủ cậu ta bế Quý Phi lên, nở nụ cười đầy hàm ý
Này, chúng ta cũng thương con bé nha. Đừng có mà giành hết tình cảm đấy mẹ cô nhắc nhở
Con nhớ mà cậu ta mỉm cười, ghé xuống môi Quý Phi, đặt lên đó một nụ hôn
Ta sẽ ghi hận này! Nhớ đó nó cười khổ.
Uây... uây nè. Anh không công bằng, thả tôi ra! Nguyên Đoàn Tùng Nguyên anh có còn nghe rõ tôi nói gì không vậy?...
/115
|