Dịch bởi Lá Mùa Thu
Hên thôi!
Đó sẽ là kết luận của những người hiểu về Bánh Bao, bởi cách ku cậu ra tay không xuất phát từ kinh nghiệm thi đấu, ý thức hay dự đoán, mà chỉ từ thứ bản năng thuần phác nhất. Pha lao lên của Ngô Khải có sức đe dọa thế nào, e rằng Bánh Bao cũng không biết.
Liệu có thể gọi bản năng thuần phác kia là một thứ trực giác? Khó nói lắm. Tóm lại, chuyện đã xảy ra là Ngô Khải dính debuff tê liệt của Bánh Bao. Đường Nhu bên kia vì cắm đầu dồn sát thương mà không phát hiện điều gì, đến khi dao găm của Ngô Khải dí vào mình mới giật bắn. Gặp tình huống nguy hiểm, cô lập tức quay qua đánh trả một cách vô thức. Nếu không nhờ Bánh Bao, Đường Nhu dù có nhanh đến mấy cũng chưa chắc xử lý kịp.
Debuff tê liệt trên người Ngô Khải giúp Đường Nhu có một pha phản công dữ dội. Địch đã đến sát bên, mình không giết nó thì nó giết mình, cô dĩ nhiên phải quyết liệt.
Diệp Tu cũng đã có mặt. Bỏ Ngô Khải, hắn chọn Tôn Tường làm mục tiêu, ngăn cậu ta giúp đỡ đồng đội. Chu Trạch Khải giống Tô Mộc Tranh ở chỗ đứng xa, chưa bị ai quấy rối nên lập tức giương súng, xả đạn xuống đợt phản công bất ngờ của Hưng Hân.
Giang Ba Đào cạn lời.
Hắn vốn là mục tiêu focus của Hưng Hân, ai dè mới chớp mắt đã trở thành người ngoài cuộc. Cả bốn tướng Hưng Hân đều rời bỏ hắn là thế nào? Ủa ý mấy anh sao? Thiệt sự chẳng cần chiến thuật hay đường lối gì luôn hả?
Loạn, chỉ một chữ loạn.
Điều hắn nhìn thấy là Hưng Hân đang bạ đâu đánh đó, kéo tầm vóc trận tổng chung kết xuống thành một cuộc hỗn chiến vô trật tự. Luân Hồi bị đưa đẩy xuôi dòng, buộc phải chạy theo tiết tấu của Hưng Hân và sắp rơi vào bị động.
Không thể tiếp tục như thế!
Nhờ bị đẩy ra ngoài lề xã hội mà Giang Ba Đào có cái nhìn sáng suốt hơn hẳn. Đúng là Hưng Hân có thể không cần kết cấu hay chiến thuật, nhưng nếu nói họ đánh trong mù quáng thì lầm to. Hỗn chiến là thứ thường xuyên xảy ra trong game Vinh Quang và bị liệt vào kiểu ẩu đả tạp nham kém kỹ thuật, dù dàn tuyển thủ Hưng Hân có trình cao đến mấy cũng không thay đổi được cái chất đầu đường xó chợ của nó. Cơ mà, đây lại chính là mục đích của họ.
Họ muốn kéo Luân Hồi xuống một đẳng cấp thấp kém, rồi dùng kinh nghiệm dày dặn để đánh bại. Cách làm này nhanh chóng thể hiện sự hiệu quả khi Luân Hồi bắt đầu đánh rời rạc vì hoang mang. Sao lại hoang mang ư? À thì Luân Hồi chỉ quen đối đầu với những cao thủ hàng top trong các trận đấu đi một bước tính ba bước. Mà bây giờ hỗn chiến mịt mù, kêu tính kiểu gì? Ngơ ngơ ngác ngác, Luân Hồi chỉ biết chạy theo Hưng Hân từng bước một.
Hậu quả sẽ vô cùng tai hại.
Phải kiểm soát tiết tấu, không được để Hưng Hân dắt mũi!
Không chỉ Giang Ba Đào, các tướng Luân Hồi đều lờ mờ nhận ra vấn đề. Tôn Tường và Ngô Khải ngặt vì bị kèm cặp nên đành chịu chi phối, nhưng Chu Trạch Khải thì khác. Nằm ngoài vòng nguy hiểm, hắn sẽ không gặp khó khăn nếu muốn điều chỉnh lối đánh. Và thế là hắn quyết định ngừng cover đồng đội, xoay nòng súng tìm đến mục tiêu mới.
Quân Mạc Tiếu.
Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu.
Hay lắm!
Giang Ba Đào thầm khen. Mắt nhìn cục diện của Chu Trạch Khải luôn nhanh và chuẩn. Focus Diệp Tu chính là cách tốt nhất để hóa giải thế trận lúc này, bởi trên thực tế, lối đánh loạn cào cào của Hưng Hân vẫn ẩn giấu đôi chút kết cấu từ mắt xích Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu. Bằng bản lĩnh cá nhân, hắn luồn lách giữa chiến trường, sử dụng loạt chiêu cấp thấp để liên kết, xâu chuỗi tất cả đồng đội thành một thể thống nhất. Một khi Diệp Tu bị chế ngự, đấu pháp của Hưng Hân sẽ trở về với diện mạo tạp nham vốn có, yếu ớt và đầy sơ hở cho nhóm Tôn Tường dễ dàng đột phá.
Một trước một sau, Chu Trạch Khải và Giang Ba Đào cùng nhắm vào Diệp Tu một cách cực kỳ đồng điệu tuy chẳng hề trao đổi câu nào trên kênh chat. Dù rằng giải thưởng Cặp đôi Hợp tác Tốt nhất mùa mười được trao cho Tôn Tường và Chu Trạch Khải, nhưng trong Luân Hồi, hai người hiểu ý nhau nhất vẫn là đội trưởng và đội phó. Chẳng phải từ ngày Giang Ba Đào về với Luân Hồi, Chu Trạch Khải mới tìm thấy tiếng nói chung với toàn đội đó sao? Chẳng qua, vì không thường xuyên bung xòe trên sàn đấu nên cách Giang Ba Đào phối hợp với Chu Trạch Khải luôn âm thầm và lặng lẽ. Khi Chu Trạch Khải ào ạt xả súng vào Diệp Tu, Giang Ba Đào lại có vẻ rất từ tốn. Quan trọng là, sự từ tốn đến mức chậm hẳn một nhịp của hắn lại chặn đứng đường lùi của đối thủ.
Tất cả những gì hoa lệ nhất, ngoạn mục nhất cứ tập trung trên người Chu Trạch Khải đi. Còn Giang Ba Đào sẽ nhận về mình những việc khó, việc nặng, im lặng trợ giúp Chu Trạch Khải như hắn đã luôn làm từ ngày khoác lên mình chiến giáp Luân Hồi.
Né!
Dưới cơn mưa đạn ác liệt của Nhất Thương Xuyên Vân, Quân Mạc Tiếu không thể không né.
Bên phải hắn là Hàn Yên Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn, những đối tượng sẽ bị liên lụy nếu hắn nhích sang. Sau lưng thì có chướng ngại Kiếm Sóng của Vô Lãng, xem ra chỉ còn cách lách sang trái và tự xé đội hình.
Luân Hồi đã giăng sẵn cái bẫy chờ Quân Mạc Tiếu ngoan ngoãn nhảy vào, nhưng nếu không thế, còn lối đi nào cho hắn đây?
Phía trước mặt chăng? Hưng Hân hôm nay đã nhiều lần thể hiện sự dũng cảm không lùi bước, thường xuyên vượt khó lội ngược dòng, từ tay đấm đến cả trị liệu đều vậy. Tưởng tượng cảnh Quân Mạc Tiếu biến hóa Ô Thiên Cơ một cách ảo diệu và đội mưa đạn lao về phía trước, vô số người đã phấn khích để rồi thất vọng, bởi đó không phải lựa chọn của hắn lần này.
Tuy nhiên, hắn cũng chẳng nhích qua trái theo ý Luân Hồi.
Hắn lùi về!
Vô Lãng sửng sốt.
Quân Mạc Tiếu lùi về đâu? Về khu vực kiểm soát của Vô Lãng.
Hoàn toàn ngoài dự đoán!
Trường hợp khó tin như Quân Mạc Tiếu sẽ bất chấp ăn đạn để tiếp cận Nhất Thương Xuyên Vân, mọi người cũng đã chuẩn bị tâm lý, thế rồi hắn lại bất ngờ nhắm vào Vô Lãng.Trông có vẻ chậm chạp khi hành động trễ một nhịp so với Nhất Thương Xuyên Vân, Vô Lãng thực tế rất đáng gờm. Sự trễ nhịp cho phép hắn quan sát cách xử lý của Nhất Thương Xuyên Vân để phối hợp tốt hơn, tấn công hiệu quả hơn. Hắn chẳng buồn cướp đất diễn với người nổi tiếng, cố gắng thu mình thành kẻ tầm thường mà làm nên điều hữu dụng.
Có thể nói, hỏa lực rát mặt của Nhất Thương Xuyên Vân còn kém đe dọa hơn cả sự phối hợp của Vô Lãng. Mỗi tội, nếu không có điều kiện hoàn hảo do Nhất Thương Xuyên Vân tạo nên, sức uy hiếp ở Vô Lãng cũng không tồn tại.
Phong cách của Giang Ba Đào rất khác với Ngô Khải. Hắn không mượn ánh hào quang từ những ngôi sao xung quanh để che giấu sự nguy hiểm của bản thân mình. Hắn chỉ dùng một lối đánh thiết thực để bù vào thế tấn công đẹp mắt của đồng đội, đặc biệt là Chu Trạch Khải. Lối đánh này mang đến cảm giác vững chãi như tường thành nên đối thủ thường không chọn Giang Ba Đào làm mục tiêu đột phá.
Diệp Tu lại cứ chọn.
"Ổng tính làm gì vậy?"
Các tuyển thủ bên ngoài xôn xao không ngớt. Họ quá hiểu về lối chơi của Giang Ba Đào và cách hắn phối hợp với Chu Trạch Khải. Khi bộ đôi này đi chung với nhau, phía hậu phương của Giang Ba Đào mới là khu vực khó xử lý.
Hành động của Diệp Tu gây ngạc nhiên quá mức.
"Tư duy ngược dòng?" Dụ Văn Châu tự hỏi.
"Gan phải lớn lắm mới được." Hoàng Thiếu Thiên nói. Là con người theo chủ nghĩa cơ hội nổi tiếng nhất Vinh Quang, hắn có thể hiểu cách suy nghĩ biến khó khăn thành cơ hội của Diệp Tu. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa hắn đồng thuận với lựa chọn quá táo bạo này.
Chưa từng có ai cho rằng Giang Ba Đào là điểm đột phá, nên dần dần chính Giang Ba Đào cũng quen với việc nằm ngoài nguy hiểm. Hắn không vì thế mà lơ là chủ quan, nhưng lại phát hiện bản thân lúng túng khi thấy Diệp Tu nhắm vào mình. Hắn thiếu hụt kinh nghiệm xử lý tình huống tương tự, vì những trường hợp bị tấn công đều chỉ do đối thủ đánh giá sai thế trận, chứ chẳng phải tỉnh táo hay tự tin gì cho cam.
Diệp Tu không như thế.
Diệp Tu cố tình chọn hắn và thể hiện sự dứt khoát của mình bằng tốc độ.
Lùi về và xoay người, Quân Mạc Tiếu bật kỹ năng di chuyển.
Vô Lãng nhìn thấy nhưng nào có phản ứng kịp? Não của hắn như đang chờ tải, tay vẫn lướt trên phím nhưng bản thân cũng biết là quá chậm, tuổi gì đọ với Quân Mạc Tiếu?
Đảo mắt, Quân Mạc Tiếu đã đến trước mặt, bỏ lại sau lưng tường thành vách sắt mang tên Kiếm Sóng. Nhìn đạn bay vèo vèo sát gáy hắn mà Vô Lãng cứ có cảm giác mình đang bị bắn, Quân Mạc Tiếu mới là người được cover vậy.
Đâm Xung Phong!
Quân Mạc Tiếu húc Vô Lãng văng đi. Kế đó, Hàn Yên Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn đột nhiên quay đầu chạy tới. Hỏa lực nặng của Mộc Vũ Tranh Phong đằng xa cũng chẳng chút chần chừ mà dội xuống xối xả.
Gì, chuyển mục tiêu nữa hả?
Giang Ba Đào chóng mặt với tiết tấu của Hưng Hân. Lúc thì thiếu kết cấu, lúc thì răm rắp nhào vào focus như đúng rồi. Họ thay đổi xoành xoạch và bắt Luân Hồi phải cong đít chạy theo như con rối, quên bẵng luôn cái gì gọi là quyền chủ động!
Hên thôi!
Đó sẽ là kết luận của những người hiểu về Bánh Bao, bởi cách ku cậu ra tay không xuất phát từ kinh nghiệm thi đấu, ý thức hay dự đoán, mà chỉ từ thứ bản năng thuần phác nhất. Pha lao lên của Ngô Khải có sức đe dọa thế nào, e rằng Bánh Bao cũng không biết.
Liệu có thể gọi bản năng thuần phác kia là một thứ trực giác? Khó nói lắm. Tóm lại, chuyện đã xảy ra là Ngô Khải dính debuff tê liệt của Bánh Bao. Đường Nhu bên kia vì cắm đầu dồn sát thương mà không phát hiện điều gì, đến khi dao găm của Ngô Khải dí vào mình mới giật bắn. Gặp tình huống nguy hiểm, cô lập tức quay qua đánh trả một cách vô thức. Nếu không nhờ Bánh Bao, Đường Nhu dù có nhanh đến mấy cũng chưa chắc xử lý kịp.
Debuff tê liệt trên người Ngô Khải giúp Đường Nhu có một pha phản công dữ dội. Địch đã đến sát bên, mình không giết nó thì nó giết mình, cô dĩ nhiên phải quyết liệt.
Diệp Tu cũng đã có mặt. Bỏ Ngô Khải, hắn chọn Tôn Tường làm mục tiêu, ngăn cậu ta giúp đỡ đồng đội. Chu Trạch Khải giống Tô Mộc Tranh ở chỗ đứng xa, chưa bị ai quấy rối nên lập tức giương súng, xả đạn xuống đợt phản công bất ngờ của Hưng Hân.
Giang Ba Đào cạn lời.
Hắn vốn là mục tiêu focus của Hưng Hân, ai dè mới chớp mắt đã trở thành người ngoài cuộc. Cả bốn tướng Hưng Hân đều rời bỏ hắn là thế nào? Ủa ý mấy anh sao? Thiệt sự chẳng cần chiến thuật hay đường lối gì luôn hả?
Loạn, chỉ một chữ loạn.
Điều hắn nhìn thấy là Hưng Hân đang bạ đâu đánh đó, kéo tầm vóc trận tổng chung kết xuống thành một cuộc hỗn chiến vô trật tự. Luân Hồi bị đưa đẩy xuôi dòng, buộc phải chạy theo tiết tấu của Hưng Hân và sắp rơi vào bị động.
Không thể tiếp tục như thế!
Nhờ bị đẩy ra ngoài lề xã hội mà Giang Ba Đào có cái nhìn sáng suốt hơn hẳn. Đúng là Hưng Hân có thể không cần kết cấu hay chiến thuật, nhưng nếu nói họ đánh trong mù quáng thì lầm to. Hỗn chiến là thứ thường xuyên xảy ra trong game Vinh Quang và bị liệt vào kiểu ẩu đả tạp nham kém kỹ thuật, dù dàn tuyển thủ Hưng Hân có trình cao đến mấy cũng không thay đổi được cái chất đầu đường xó chợ của nó. Cơ mà, đây lại chính là mục đích của họ.
Họ muốn kéo Luân Hồi xuống một đẳng cấp thấp kém, rồi dùng kinh nghiệm dày dặn để đánh bại. Cách làm này nhanh chóng thể hiện sự hiệu quả khi Luân Hồi bắt đầu đánh rời rạc vì hoang mang. Sao lại hoang mang ư? À thì Luân Hồi chỉ quen đối đầu với những cao thủ hàng top trong các trận đấu đi một bước tính ba bước. Mà bây giờ hỗn chiến mịt mù, kêu tính kiểu gì? Ngơ ngơ ngác ngác, Luân Hồi chỉ biết chạy theo Hưng Hân từng bước một.
Hậu quả sẽ vô cùng tai hại.
Phải kiểm soát tiết tấu, không được để Hưng Hân dắt mũi!
Không chỉ Giang Ba Đào, các tướng Luân Hồi đều lờ mờ nhận ra vấn đề. Tôn Tường và Ngô Khải ngặt vì bị kèm cặp nên đành chịu chi phối, nhưng Chu Trạch Khải thì khác. Nằm ngoài vòng nguy hiểm, hắn sẽ không gặp khó khăn nếu muốn điều chỉnh lối đánh. Và thế là hắn quyết định ngừng cover đồng đội, xoay nòng súng tìm đến mục tiêu mới.
Quân Mạc Tiếu.
Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu.
Hay lắm!
Giang Ba Đào thầm khen. Mắt nhìn cục diện của Chu Trạch Khải luôn nhanh và chuẩn. Focus Diệp Tu chính là cách tốt nhất để hóa giải thế trận lúc này, bởi trên thực tế, lối đánh loạn cào cào của Hưng Hân vẫn ẩn giấu đôi chút kết cấu từ mắt xích Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu. Bằng bản lĩnh cá nhân, hắn luồn lách giữa chiến trường, sử dụng loạt chiêu cấp thấp để liên kết, xâu chuỗi tất cả đồng đội thành một thể thống nhất. Một khi Diệp Tu bị chế ngự, đấu pháp của Hưng Hân sẽ trở về với diện mạo tạp nham vốn có, yếu ớt và đầy sơ hở cho nhóm Tôn Tường dễ dàng đột phá.
Một trước một sau, Chu Trạch Khải và Giang Ba Đào cùng nhắm vào Diệp Tu một cách cực kỳ đồng điệu tuy chẳng hề trao đổi câu nào trên kênh chat. Dù rằng giải thưởng Cặp đôi Hợp tác Tốt nhất mùa mười được trao cho Tôn Tường và Chu Trạch Khải, nhưng trong Luân Hồi, hai người hiểu ý nhau nhất vẫn là đội trưởng và đội phó. Chẳng phải từ ngày Giang Ba Đào về với Luân Hồi, Chu Trạch Khải mới tìm thấy tiếng nói chung với toàn đội đó sao? Chẳng qua, vì không thường xuyên bung xòe trên sàn đấu nên cách Giang Ba Đào phối hợp với Chu Trạch Khải luôn âm thầm và lặng lẽ. Khi Chu Trạch Khải ào ạt xả súng vào Diệp Tu, Giang Ba Đào lại có vẻ rất từ tốn. Quan trọng là, sự từ tốn đến mức chậm hẳn một nhịp của hắn lại chặn đứng đường lùi của đối thủ.
Tất cả những gì hoa lệ nhất, ngoạn mục nhất cứ tập trung trên người Chu Trạch Khải đi. Còn Giang Ba Đào sẽ nhận về mình những việc khó, việc nặng, im lặng trợ giúp Chu Trạch Khải như hắn đã luôn làm từ ngày khoác lên mình chiến giáp Luân Hồi.
Né!
Dưới cơn mưa đạn ác liệt của Nhất Thương Xuyên Vân, Quân Mạc Tiếu không thể không né.
Bên phải hắn là Hàn Yên Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn, những đối tượng sẽ bị liên lụy nếu hắn nhích sang. Sau lưng thì có chướng ngại Kiếm Sóng của Vô Lãng, xem ra chỉ còn cách lách sang trái và tự xé đội hình.
Luân Hồi đã giăng sẵn cái bẫy chờ Quân Mạc Tiếu ngoan ngoãn nhảy vào, nhưng nếu không thế, còn lối đi nào cho hắn đây?
Phía trước mặt chăng? Hưng Hân hôm nay đã nhiều lần thể hiện sự dũng cảm không lùi bước, thường xuyên vượt khó lội ngược dòng, từ tay đấm đến cả trị liệu đều vậy. Tưởng tượng cảnh Quân Mạc Tiếu biến hóa Ô Thiên Cơ một cách ảo diệu và đội mưa đạn lao về phía trước, vô số người đã phấn khích để rồi thất vọng, bởi đó không phải lựa chọn của hắn lần này.
Tuy nhiên, hắn cũng chẳng nhích qua trái theo ý Luân Hồi.
Hắn lùi về!
Vô Lãng sửng sốt.
Quân Mạc Tiếu lùi về đâu? Về khu vực kiểm soát của Vô Lãng.
Hoàn toàn ngoài dự đoán!
Trường hợp khó tin như Quân Mạc Tiếu sẽ bất chấp ăn đạn để tiếp cận Nhất Thương Xuyên Vân, mọi người cũng đã chuẩn bị tâm lý, thế rồi hắn lại bất ngờ nhắm vào Vô Lãng.Trông có vẻ chậm chạp khi hành động trễ một nhịp so với Nhất Thương Xuyên Vân, Vô Lãng thực tế rất đáng gờm. Sự trễ nhịp cho phép hắn quan sát cách xử lý của Nhất Thương Xuyên Vân để phối hợp tốt hơn, tấn công hiệu quả hơn. Hắn chẳng buồn cướp đất diễn với người nổi tiếng, cố gắng thu mình thành kẻ tầm thường mà làm nên điều hữu dụng.
Có thể nói, hỏa lực rát mặt của Nhất Thương Xuyên Vân còn kém đe dọa hơn cả sự phối hợp của Vô Lãng. Mỗi tội, nếu không có điều kiện hoàn hảo do Nhất Thương Xuyên Vân tạo nên, sức uy hiếp ở Vô Lãng cũng không tồn tại.
Phong cách của Giang Ba Đào rất khác với Ngô Khải. Hắn không mượn ánh hào quang từ những ngôi sao xung quanh để che giấu sự nguy hiểm của bản thân mình. Hắn chỉ dùng một lối đánh thiết thực để bù vào thế tấn công đẹp mắt của đồng đội, đặc biệt là Chu Trạch Khải. Lối đánh này mang đến cảm giác vững chãi như tường thành nên đối thủ thường không chọn Giang Ba Đào làm mục tiêu đột phá.
Diệp Tu lại cứ chọn.
"Ổng tính làm gì vậy?"
Các tuyển thủ bên ngoài xôn xao không ngớt. Họ quá hiểu về lối chơi của Giang Ba Đào và cách hắn phối hợp với Chu Trạch Khải. Khi bộ đôi này đi chung với nhau, phía hậu phương của Giang Ba Đào mới là khu vực khó xử lý.
Hành động của Diệp Tu gây ngạc nhiên quá mức.
"Tư duy ngược dòng?" Dụ Văn Châu tự hỏi.
"Gan phải lớn lắm mới được." Hoàng Thiếu Thiên nói. Là con người theo chủ nghĩa cơ hội nổi tiếng nhất Vinh Quang, hắn có thể hiểu cách suy nghĩ biến khó khăn thành cơ hội của Diệp Tu. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa hắn đồng thuận với lựa chọn quá táo bạo này.
Chưa từng có ai cho rằng Giang Ba Đào là điểm đột phá, nên dần dần chính Giang Ba Đào cũng quen với việc nằm ngoài nguy hiểm. Hắn không vì thế mà lơ là chủ quan, nhưng lại phát hiện bản thân lúng túng khi thấy Diệp Tu nhắm vào mình. Hắn thiếu hụt kinh nghiệm xử lý tình huống tương tự, vì những trường hợp bị tấn công đều chỉ do đối thủ đánh giá sai thế trận, chứ chẳng phải tỉnh táo hay tự tin gì cho cam.
Diệp Tu không như thế.
Diệp Tu cố tình chọn hắn và thể hiện sự dứt khoát của mình bằng tốc độ.
Lùi về và xoay người, Quân Mạc Tiếu bật kỹ năng di chuyển.
Vô Lãng nhìn thấy nhưng nào có phản ứng kịp? Não của hắn như đang chờ tải, tay vẫn lướt trên phím nhưng bản thân cũng biết là quá chậm, tuổi gì đọ với Quân Mạc Tiếu?
Đảo mắt, Quân Mạc Tiếu đã đến trước mặt, bỏ lại sau lưng tường thành vách sắt mang tên Kiếm Sóng. Nhìn đạn bay vèo vèo sát gáy hắn mà Vô Lãng cứ có cảm giác mình đang bị bắn, Quân Mạc Tiếu mới là người được cover vậy.
Đâm Xung Phong!
Quân Mạc Tiếu húc Vô Lãng văng đi. Kế đó, Hàn Yên Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn đột nhiên quay đầu chạy tới. Hỏa lực nặng của Mộc Vũ Tranh Phong đằng xa cũng chẳng chút chần chừ mà dội xuống xối xả.
Gì, chuyển mục tiêu nữa hả?
Giang Ba Đào chóng mặt với tiết tấu của Hưng Hân. Lúc thì thiếu kết cấu, lúc thì răm rắp nhào vào focus như đúng rồi. Họ thay đổi xoành xoạch và bắt Luân Hồi phải cong đít chạy theo như con rối, quên bẵng luôn cái gì gọi là quyền chủ động!
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/1726
|