Không gian vô cùng tĩnh lặng, chỉ có thể nghe được tiếng thở của Đỗ Thừa và Trình Yên.
Đỗ Thừa cũng phát hiện không khí lúc này dường như có gì hơi khác, trong tay đang nắm bàn chân trắng mượt trong sáng như ngọc nhưng ánh mắt lại có thể nhìn một cách rõ ràng đôi chân dài hấp dẫn của Trình Yên, và nơi huyền bí dưới lớp váy làm người khác nhìn mải miết kia.
Nhưng điều hấp dẫn nhất vẫn là chiếc tất lụa Trình Yên cởi xuống một nữa còn một nữa cứ dính ngoài cặp đùi, cứ nhẹ nhàng đong đưa theo mỗi động tác xoa bóp của Đỗ Thừa, vô cùng lôi cuốn.
Hơn nữa Đỗ Thừa có thể rất rõ ràng cảm giác được cơ thể Trình Yên đang dần nóng mềm, ánh mắt cũng sáng hơn hẳn bình thường, cứ như ánh trăng thu khuyết vậy, đong đưa từng gợn sóng.
“Anh mở một chút nhạc nhé”.
Không khí có hơi ám muội, nhưng lại vô cùng lôi cuốn, đặc biệt là hơi thở dần dần nặng nhọc của Trình Yên làm cho Đỗ Thừa đến hơi thở cũng không kiềm chế được mà nặng nhọc theo.
Bởi vậy, sau khi nói xong, Đỗ Thừa bèn đưa người từ ghế sau về phía trước, sau đó lấy một album cá nhân của Cố Tư Hân từ hộp chứa đồ ra, rồi để vào trong máy phát nhạc mở lên, ngay lập tức, tiếng đàn vui vẻ vang lên xua tan bớt không khí mê hoặc bên trong xe.
Nghe bản đàn của Cố Tư Hân, cảm giác trước đó của Trình Yên cũng nhẹ đi một chút.
Trình Yên có vẻ rất thích nghe tiếng dương cầm của Cố Tư Hân, cô nghe rất chăm chú rồi nhìn Đỗ Thừa hỏi: “Đỗ Thừa, anh cũng thích nghe tiếng dương cầm của Cố Tư Hân à?”
“Ừm”.
Đỗ Thừa gật đầu, tiếng dương cầm của Cố Tư Hân nghe lên rất thoải mái, rất có hiệu quả trong việc thả lỏng tâm tình.
Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân giúp Cố Tư Hân nổi tiếng nhanh như vậy, trong cuộc sống ngày càng căng thẳng như hiện nay, tiếng dương cầm của Cố Tư Hân chắc chắn là một thứ điều hòa lại cuộc sống căng thẳng làm cho người ta có cảm giác thư giãn và nhẹ nhàng.
“Em cũng rất thích nghe tiếng dương cầm của cô ấy, rất vui vẻ, nghe xong vô cùng nhẹ nhàng” Trình Yên nhẹ nhàng nói, trên gương mặt đẹp đến hồn siêu phách lạc ấy tràn đầy sự say mê.
Đỗ Thừa mỉm cười, không nói thêm gì, sau đó lại lấy một bình thuốc khác bắt đầu xoa bóp lại cho Trình Yên.
Cách xoa bóp của Đỗ Thừa vô cùng hiệu quả, chỉ mười phút sau, chỗ mắt cá sưng đỏ của Trình Yên đã hồi phục lại như bình thường, chỗ ửng đỏ đã tan đi hoàn toàn, cho là có nhìn cẩn thận đi nữa thì cũng không phát hiện ra chỗ nào bất thường.
Thu tay lại, Đỗ Thừa nhìn vào nơi đang phát bài “Thiên không chi luyến” của Cố Tư Hân rồi nhẹ nhàng nói với Trình Yên: “Được rồi, em xuống xe đi thử xem có còn đau không”.
Trình Yên gật đầu nhưng vừa định nhấc người lên thì phát hiện chiếc tất của mình vẫn còn đang treo ở một bên chân, mặt liền đỏ lên nhìn Đỗ Thừa nói: “Đỗ Thừa, anh có thể xuống xe trước đợi em không?”
“Được”.
Đỗ Thừa tự nhiên hiểu ý của Trình Yên, sau khi đáp lại xong liền xuống xe, nhưng trong đầu óc Đỗ Thừa lại không kìm được tưởng tượng lại các cảnh hấp dẫn khiTrình Yên cởi tất trước đó.
Trình Yên không để Đỗ Thừa đợi lâu, khoảng hai phút sau cô đã nhẹ nhàng mở cửa xe đi xuống.
Trình Yên cẩn thận cố gắng dẫm lên trên đất, khi phát hiện ra đã không còn cảm giác đau đớn nữa, vẻ mặt cô lập tức hưng phấn hẳn lên, vừa nghe “Thiên không chi luyến” của Cố Tư Hân vừa bước chân nhảy mấy bước nhảy nhẹ nhàng nho nhã.
“Đỗ Thừa, anh thần kỳ quá, sao có thể hết đau rồi” Sau khi dậm mấy bước, Trình Yên dừng lại rồi nói với Đỗ Thừa một cách hết sức ngạc nhiên.
Là một cô gái, đặc biệt lại là cô gái thích mang giày cao gót, Trình Yên từ nhỏ đến lớn không ít lần bị trật chân, sau mỗi lần trật chân đều phải một, hai ngày hoặc nhiều khi cả tuần mới có thể hồi phục nhưng nhìn kiểu bị trật nghiêm trọng như lần này, Trình Yên vốn nghĩ mình ít nhất cần phải có thời gian một tuần trở lên mới có thể hồi phục, nhưng hiện tại chỉ cần chưa đến nửa tiếng đồng hồ, điều này làm Trình Yên không thể nào tin được.
Đỗ Thừa mỉm cười, hoàn toàn không giải thích gì, sau khi nhìn một cái, Đỗ Thừa bèn nói với Trình Yên: “Tối thế này rồi, anh đưa em về nhà đã, anh còn có việc, phải đi đến một nơi”.
A Cửu và Đỗ Thừa hẹn nhau tám giờ nhưng bây giờ đã tám giờ rưỡi rồi.
“Có thể đưa em đi không?”
Vẻ mặt hưng phấn của Trình Yên ngay lập biết mất, sau đó đầy hi vọng nhìn Đỗ Thừa hỏi.
Đỗ Thừa nghĩ ngợi xong liền gật đầu nói: “Đưa em đi thì có thể, có điều anh sợ em không quen”.
“Không sao, có anh, nơi nào em cũng không sợ” Trình Yên thấy Đỗ Thừa đồng ý, gương mặt xinh đẹp ngay lập tức hưng phấn hẳn lên liền cười nói, nụ cười nho nhã hơi dí dỏm, vô cùng rung động lòng người.
“Vậy lên xe đi”.
Nhìn bộ dạng vui vẻ của Trình Yên và nụ cười hạnh phúc trên mặt cô, Đỗ Thừa cũng không tự chủ được nhoẻn miệng cười, sau đó lên xe cùng Trình Yên lái xe về phía khu giải trí Hoàng Đô. Trình Yên không ngồi ghế sau mà ngồi ghế phụ bên cạnh Đỗ Thừa. Cũng có thể là một tiếp viên hàng không nên Trình Yên ngồi một cách thẳng thắn, phần lưng đẹp hoàn mỹ hiện ra trước mắt Đỗ Thừa, nhưng điều lôi cuốn nhất vẫn là Trình Yên đang khép chặt lại đôi chân dài miên man đang mang tất bó sát.
Sau khi ngồi lên ghế, Trình au khi ngồi lên ghế, Trình Yên dường như nhớ ra điều gì, liền nhìn Đỗ Thừa cười một cách vô cùng nho nhã xong lấy chiếc mũ tiếp viên hàng không trên đầu xuống, sau đó buông mái tóc dài xuống, tiếp đó, Trình Yên lại tháo chiếc khăn lụa nơi cổ áo ra đồng thời kéo chiếc cổ áo sơ mi bên trong đồng phục ra.
Chỉ là thay đổi đơn giản nhưng khí chất của Trình Yên hoàn toàn thay đổi.
Hình tượng một nữ tiếp viên hàng không đoan trang thanh lịch trước đó đã hoàn toàn thay đổi trở nên gợi cảm hơn, dễ thương hơn, thời trang hơn, đặc biệt là bộ đồng phục tiếp viên hàng không, sau khi Trình Yên tháo chiếc mũ và chiếc khăn lụa ra, nếu không nhìn cẩn thận thì căn bản không thể nhận ra đây là đồng phục tiếp viên hàng không, mà là một kiểu đồng phục công sở mới nào đó.
Đương nhiên điều này không liên quan gì đến việc Trình Yên bay chuyến bay quốc tế, vì nguyên nhân hình tượng, đồng phục chuyến bay quốc tế mỗi năm đều thay đổi, hơn nữa đều là những kiểu mẫu thời trang.
Nhìn Trình Yên khí chất hoàn toàn thay đổi, Đỗ Thừa không thể không khen ngợi người con gái thần kỳ, và cả khả năng thẩm mỹ bẩm sinh nữa.
Nhưng hai khí chất này, dù là kiểu nào đi nữa cũng làm người khác rung động, đặc biệt là cái khí chất thanh nhã toát ra từ Trình Yên, điều đó là không thể nào che giấu.
“Đỗ Thừa, em đẹp không?” Nhìn mắt Đỗ Thừa sáng lên như vậy. Trình Yên liền cười hạnh phúc rồi nhìn Đỗ Thừa hỏi với vẻ mong đợi.
“Ừm”.
Đỗ Thừa gật đầu, sau khi nghĩ liền nói tiếp: “Em là người con gái đẹp nhất mà anh từng gặp”.
Đỗ Thừa thật ra không nói láo, tuy Giai Nghi, Cố Tư Hân, Diệp Mị đều thuộc vào hàng đại mỹ nữ nhưng vẻ đẹp của Trình Yên thực sự quá nổi trội, đẹp đến độ làm người ta có cảm giác hồn siêu phách lạc.
Trình Yên lại nghĩ Đỗ Thừa đang khen ngợi cô, ngay lập tức e thẹn, nhưng trong lòng lại hạnh phúc vô cùng.
Có điều trong lòng Trình Yên lại đang có một vướng mắc.
Bởi vì có một câu hỏi cô rất muốn hỏi Đỗ Thừa, nhưng lại không dám nói ra, bởi trực giác nói với cô, sau khi hỏi ra câu đó, mối quan hệ giữa cô và Đỗ Thừa e rằng sẽ không giống như hiện tại nữa.
Câu nói đó là câu mà lúc trước Đỗ Thừa hỏi cô.
Đó chính là sự thật mà Trình Yên không dám đối mặt, vì cô thật sự không hiểu Đỗ Thừa, bởi vậy, cô cũng không dám hỏi ra, Trình Yên sợ sau khi mình hỏi ra sẽ mất Đỗ Thừa nay, bởi vậy cô nguyện lừa dối chính mình trước đã.
Đỗ Thừa cũng không biết suy nghĩ của Trình Yên mà lái xe đến chỗ đậu xe bên ngoài cổng câu lạc bộ đêm Hoàng Đô, sau đó cùng Trình Yên xuống xe.
Đỗ Thừa và Trình Yên mới xuống xe liền có một người đi về phía hai người.
Đó là một thanh niên lớn hơn Đỗ Thừa mấy tuổi, cỡ hai lăm hai sáu tuổi, đôi mắt hơi híp lại, làm cho người khác có cảm giác mười phần tinh minh.
“Xin hỏi, anh là Đỗ ca?”
Người thanh niên nhìn xe và hiệu xe Đỗ Thừa một cái rồi vô cùng khách khí hỏi Đỗ Thừa.
Khi nói chuyện, ánh mắt người thanh niên đó cũng nhìn lên người Trình Yên, ánh mắt có hơi sững sờ rồi sau đó là kinh ngạc, nhưng người thanh niên này có vẻ cũng biết điều, chỉ nhìn một cái rồi thu ánh mắt lại ngay.
Đỗ Thừa biết người thanh niên này chắc chắn là A Cửu cử tới đợi mình nên gật đầu coi như đồng ý với người thanh niên đó.
“Đỗ ca, em là Tiểu Quý, Cửu tỷ đang đợi anh ở trong từ nãy giờ rồi, để em dẫn đường cho anh”.
Thực ra tên thật của người này là Tăng Đại Quý, chỉ là ở đây hắn chỉ là một thằng em nhỏ, làm sao dám để người khác gọi hắn là Đại Quý, trước mặt Đỗ Thừa càng không dám xưng to nói lớn.
“Ừm, đi thôi”.
Đỗ Thừa đáp lại, sau đó chỉ về phía cổng câu lạc bộ đêm Hoàng Đô ra ý bảo Tăng Đại Quý dẫn đường.
“Vâng”.
Tăng Đại Quý đáp lại một tiếng, rồi không hề dừng lại mà liền dẫn Đỗ Thừa cùng Trình Yên đi vào bên trong câu lạc bộ đêm Hoàng Đô.
Trình Yên vô cùng tò mò đi bên cạnh Đỗ Thừa, vô cùng tò mò thân phận của Đỗ Thừa.
Bất quá, Trình Yên cũng rất là kích động.
Bởi vì lần đầu cô gặp Đỗ Thừa chính là ở nơi này, lúc đó cô và mấy người bạn tò mò nhìn cách Đỗ Thừa lắc rượu, dần dần chuyển mục tiêu sang Đỗ Thừa, hơn nữa còn thúc đẩy cô đi ra khỏi đám bạn đó để gặp gỡ Đỗ Thừa, kết quả đã bị Đỗ Thừa nhìn qua là biết ngay.
Sau đó, như định mệnh, hai người gặp nhau hết lần này đến lần khác, hơn nữa lại phát triển đến như ngày hôm nay.
Đỗ Thừa cũng phát hiện không khí lúc này dường như có gì hơi khác, trong tay đang nắm bàn chân trắng mượt trong sáng như ngọc nhưng ánh mắt lại có thể nhìn một cách rõ ràng đôi chân dài hấp dẫn của Trình Yên, và nơi huyền bí dưới lớp váy làm người khác nhìn mải miết kia.
Nhưng điều hấp dẫn nhất vẫn là chiếc tất lụa Trình Yên cởi xuống một nữa còn một nữa cứ dính ngoài cặp đùi, cứ nhẹ nhàng đong đưa theo mỗi động tác xoa bóp của Đỗ Thừa, vô cùng lôi cuốn.
Hơn nữa Đỗ Thừa có thể rất rõ ràng cảm giác được cơ thể Trình Yên đang dần nóng mềm, ánh mắt cũng sáng hơn hẳn bình thường, cứ như ánh trăng thu khuyết vậy, đong đưa từng gợn sóng.
“Anh mở một chút nhạc nhé”.
Không khí có hơi ám muội, nhưng lại vô cùng lôi cuốn, đặc biệt là hơi thở dần dần nặng nhọc của Trình Yên làm cho Đỗ Thừa đến hơi thở cũng không kiềm chế được mà nặng nhọc theo.
Bởi vậy, sau khi nói xong, Đỗ Thừa bèn đưa người từ ghế sau về phía trước, sau đó lấy một album cá nhân của Cố Tư Hân từ hộp chứa đồ ra, rồi để vào trong máy phát nhạc mở lên, ngay lập tức, tiếng đàn vui vẻ vang lên xua tan bớt không khí mê hoặc bên trong xe.
Nghe bản đàn của Cố Tư Hân, cảm giác trước đó của Trình Yên cũng nhẹ đi một chút.
Trình Yên có vẻ rất thích nghe tiếng dương cầm của Cố Tư Hân, cô nghe rất chăm chú rồi nhìn Đỗ Thừa hỏi: “Đỗ Thừa, anh cũng thích nghe tiếng dương cầm của Cố Tư Hân à?”
“Ừm”.
Đỗ Thừa gật đầu, tiếng dương cầm của Cố Tư Hân nghe lên rất thoải mái, rất có hiệu quả trong việc thả lỏng tâm tình.
Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân giúp Cố Tư Hân nổi tiếng nhanh như vậy, trong cuộc sống ngày càng căng thẳng như hiện nay, tiếng dương cầm của Cố Tư Hân chắc chắn là một thứ điều hòa lại cuộc sống căng thẳng làm cho người ta có cảm giác thư giãn và nhẹ nhàng.
“Em cũng rất thích nghe tiếng dương cầm của cô ấy, rất vui vẻ, nghe xong vô cùng nhẹ nhàng” Trình Yên nhẹ nhàng nói, trên gương mặt đẹp đến hồn siêu phách lạc ấy tràn đầy sự say mê.
Đỗ Thừa mỉm cười, không nói thêm gì, sau đó lại lấy một bình thuốc khác bắt đầu xoa bóp lại cho Trình Yên.
Cách xoa bóp của Đỗ Thừa vô cùng hiệu quả, chỉ mười phút sau, chỗ mắt cá sưng đỏ của Trình Yên đã hồi phục lại như bình thường, chỗ ửng đỏ đã tan đi hoàn toàn, cho là có nhìn cẩn thận đi nữa thì cũng không phát hiện ra chỗ nào bất thường.
Thu tay lại, Đỗ Thừa nhìn vào nơi đang phát bài “Thiên không chi luyến” của Cố Tư Hân rồi nhẹ nhàng nói với Trình Yên: “Được rồi, em xuống xe đi thử xem có còn đau không”.
Trình Yên gật đầu nhưng vừa định nhấc người lên thì phát hiện chiếc tất của mình vẫn còn đang treo ở một bên chân, mặt liền đỏ lên nhìn Đỗ Thừa nói: “Đỗ Thừa, anh có thể xuống xe trước đợi em không?”
“Được”.
Đỗ Thừa tự nhiên hiểu ý của Trình Yên, sau khi đáp lại xong liền xuống xe, nhưng trong đầu óc Đỗ Thừa lại không kìm được tưởng tượng lại các cảnh hấp dẫn khiTrình Yên cởi tất trước đó.
Trình Yên không để Đỗ Thừa đợi lâu, khoảng hai phút sau cô đã nhẹ nhàng mở cửa xe đi xuống.
Trình Yên cẩn thận cố gắng dẫm lên trên đất, khi phát hiện ra đã không còn cảm giác đau đớn nữa, vẻ mặt cô lập tức hưng phấn hẳn lên, vừa nghe “Thiên không chi luyến” của Cố Tư Hân vừa bước chân nhảy mấy bước nhảy nhẹ nhàng nho nhã.
“Đỗ Thừa, anh thần kỳ quá, sao có thể hết đau rồi” Sau khi dậm mấy bước, Trình Yên dừng lại rồi nói với Đỗ Thừa một cách hết sức ngạc nhiên.
Là một cô gái, đặc biệt lại là cô gái thích mang giày cao gót, Trình Yên từ nhỏ đến lớn không ít lần bị trật chân, sau mỗi lần trật chân đều phải một, hai ngày hoặc nhiều khi cả tuần mới có thể hồi phục nhưng nhìn kiểu bị trật nghiêm trọng như lần này, Trình Yên vốn nghĩ mình ít nhất cần phải có thời gian một tuần trở lên mới có thể hồi phục, nhưng hiện tại chỉ cần chưa đến nửa tiếng đồng hồ, điều này làm Trình Yên không thể nào tin được.
Đỗ Thừa mỉm cười, hoàn toàn không giải thích gì, sau khi nhìn một cái, Đỗ Thừa bèn nói với Trình Yên: “Tối thế này rồi, anh đưa em về nhà đã, anh còn có việc, phải đi đến một nơi”.
A Cửu và Đỗ Thừa hẹn nhau tám giờ nhưng bây giờ đã tám giờ rưỡi rồi.
“Có thể đưa em đi không?”
Vẻ mặt hưng phấn của Trình Yên ngay lập biết mất, sau đó đầy hi vọng nhìn Đỗ Thừa hỏi.
Đỗ Thừa nghĩ ngợi xong liền gật đầu nói: “Đưa em đi thì có thể, có điều anh sợ em không quen”.
“Không sao, có anh, nơi nào em cũng không sợ” Trình Yên thấy Đỗ Thừa đồng ý, gương mặt xinh đẹp ngay lập tức hưng phấn hẳn lên liền cười nói, nụ cười nho nhã hơi dí dỏm, vô cùng rung động lòng người.
“Vậy lên xe đi”.
Nhìn bộ dạng vui vẻ của Trình Yên và nụ cười hạnh phúc trên mặt cô, Đỗ Thừa cũng không tự chủ được nhoẻn miệng cười, sau đó lên xe cùng Trình Yên lái xe về phía khu giải trí Hoàng Đô. Trình Yên không ngồi ghế sau mà ngồi ghế phụ bên cạnh Đỗ Thừa. Cũng có thể là một tiếp viên hàng không nên Trình Yên ngồi một cách thẳng thắn, phần lưng đẹp hoàn mỹ hiện ra trước mắt Đỗ Thừa, nhưng điều lôi cuốn nhất vẫn là Trình Yên đang khép chặt lại đôi chân dài miên man đang mang tất bó sát.
Sau khi ngồi lên ghế, Trình au khi ngồi lên ghế, Trình Yên dường như nhớ ra điều gì, liền nhìn Đỗ Thừa cười một cách vô cùng nho nhã xong lấy chiếc mũ tiếp viên hàng không trên đầu xuống, sau đó buông mái tóc dài xuống, tiếp đó, Trình Yên lại tháo chiếc khăn lụa nơi cổ áo ra đồng thời kéo chiếc cổ áo sơ mi bên trong đồng phục ra.
Chỉ là thay đổi đơn giản nhưng khí chất của Trình Yên hoàn toàn thay đổi.
Hình tượng một nữ tiếp viên hàng không đoan trang thanh lịch trước đó đã hoàn toàn thay đổi trở nên gợi cảm hơn, dễ thương hơn, thời trang hơn, đặc biệt là bộ đồng phục tiếp viên hàng không, sau khi Trình Yên tháo chiếc mũ và chiếc khăn lụa ra, nếu không nhìn cẩn thận thì căn bản không thể nhận ra đây là đồng phục tiếp viên hàng không, mà là một kiểu đồng phục công sở mới nào đó.
Đương nhiên điều này không liên quan gì đến việc Trình Yên bay chuyến bay quốc tế, vì nguyên nhân hình tượng, đồng phục chuyến bay quốc tế mỗi năm đều thay đổi, hơn nữa đều là những kiểu mẫu thời trang.
Nhìn Trình Yên khí chất hoàn toàn thay đổi, Đỗ Thừa không thể không khen ngợi người con gái thần kỳ, và cả khả năng thẩm mỹ bẩm sinh nữa.
Nhưng hai khí chất này, dù là kiểu nào đi nữa cũng làm người khác rung động, đặc biệt là cái khí chất thanh nhã toát ra từ Trình Yên, điều đó là không thể nào che giấu.
“Đỗ Thừa, em đẹp không?” Nhìn mắt Đỗ Thừa sáng lên như vậy. Trình Yên liền cười hạnh phúc rồi nhìn Đỗ Thừa hỏi với vẻ mong đợi.
“Ừm”.
Đỗ Thừa gật đầu, sau khi nghĩ liền nói tiếp: “Em là người con gái đẹp nhất mà anh từng gặp”.
Đỗ Thừa thật ra không nói láo, tuy Giai Nghi, Cố Tư Hân, Diệp Mị đều thuộc vào hàng đại mỹ nữ nhưng vẻ đẹp của Trình Yên thực sự quá nổi trội, đẹp đến độ làm người ta có cảm giác hồn siêu phách lạc.
Trình Yên lại nghĩ Đỗ Thừa đang khen ngợi cô, ngay lập tức e thẹn, nhưng trong lòng lại hạnh phúc vô cùng.
Có điều trong lòng Trình Yên lại đang có một vướng mắc.
Bởi vì có một câu hỏi cô rất muốn hỏi Đỗ Thừa, nhưng lại không dám nói ra, bởi trực giác nói với cô, sau khi hỏi ra câu đó, mối quan hệ giữa cô và Đỗ Thừa e rằng sẽ không giống như hiện tại nữa.
Câu nói đó là câu mà lúc trước Đỗ Thừa hỏi cô.
Đó chính là sự thật mà Trình Yên không dám đối mặt, vì cô thật sự không hiểu Đỗ Thừa, bởi vậy, cô cũng không dám hỏi ra, Trình Yên sợ sau khi mình hỏi ra sẽ mất Đỗ Thừa nay, bởi vậy cô nguyện lừa dối chính mình trước đã.
Đỗ Thừa cũng không biết suy nghĩ của Trình Yên mà lái xe đến chỗ đậu xe bên ngoài cổng câu lạc bộ đêm Hoàng Đô, sau đó cùng Trình Yên xuống xe.
Đỗ Thừa và Trình Yên mới xuống xe liền có một người đi về phía hai người.
Đó là một thanh niên lớn hơn Đỗ Thừa mấy tuổi, cỡ hai lăm hai sáu tuổi, đôi mắt hơi híp lại, làm cho người khác có cảm giác mười phần tinh minh.
“Xin hỏi, anh là Đỗ ca?”
Người thanh niên nhìn xe và hiệu xe Đỗ Thừa một cái rồi vô cùng khách khí hỏi Đỗ Thừa.
Khi nói chuyện, ánh mắt người thanh niên đó cũng nhìn lên người Trình Yên, ánh mắt có hơi sững sờ rồi sau đó là kinh ngạc, nhưng người thanh niên này có vẻ cũng biết điều, chỉ nhìn một cái rồi thu ánh mắt lại ngay.
Đỗ Thừa biết người thanh niên này chắc chắn là A Cửu cử tới đợi mình nên gật đầu coi như đồng ý với người thanh niên đó.
“Đỗ ca, em là Tiểu Quý, Cửu tỷ đang đợi anh ở trong từ nãy giờ rồi, để em dẫn đường cho anh”.
Thực ra tên thật của người này là Tăng Đại Quý, chỉ là ở đây hắn chỉ là một thằng em nhỏ, làm sao dám để người khác gọi hắn là Đại Quý, trước mặt Đỗ Thừa càng không dám xưng to nói lớn.
“Ừm, đi thôi”.
Đỗ Thừa đáp lại, sau đó chỉ về phía cổng câu lạc bộ đêm Hoàng Đô ra ý bảo Tăng Đại Quý dẫn đường.
“Vâng”.
Tăng Đại Quý đáp lại một tiếng, rồi không hề dừng lại mà liền dẫn Đỗ Thừa cùng Trình Yên đi vào bên trong câu lạc bộ đêm Hoàng Đô.
Trình Yên vô cùng tò mò đi bên cạnh Đỗ Thừa, vô cùng tò mò thân phận của Đỗ Thừa.
Bất quá, Trình Yên cũng rất là kích động.
Bởi vì lần đầu cô gặp Đỗ Thừa chính là ở nơi này, lúc đó cô và mấy người bạn tò mò nhìn cách Đỗ Thừa lắc rượu, dần dần chuyển mục tiêu sang Đỗ Thừa, hơn nữa còn thúc đẩy cô đi ra khỏi đám bạn đó để gặp gỡ Đỗ Thừa, kết quả đã bị Đỗ Thừa nhìn qua là biết ngay.
Sau đó, như định mệnh, hai người gặp nhau hết lần này đến lần khác, hơn nữa lại phát triển đến như ngày hôm nay.
/265
|