So với phim kiếm hiệp càng thêm khủng bố. Khí chất nho nhã hờ hững giống như là hoàng tử trong truyện đồng thoại, khuôn mặt cương nghị, tuy rằng không anh tuấn nhưng hai mắt thâm thúy vô cùng hấp dẫn người khác.
Hơn nữa thân gia không kém, Trình Yên phát hiện, dùng hoàn mỹ để hình dung Đỗ Thừa cũng không đủ.
Trình Yên căn bản không thể tưởng tượng, một nam nhân vì sao lại có thể có nhiều thứ vĩ đại như thế, người thường chỉ cần có thể có một thứ đã là không tồi rồi, nhưng mà Đỗ Thừa cái gì cũng có, không hề thiết một cái.
Trình Yên không biết, đã không biết thì càng tò mò, càng tò mò thì nàng càng phán đoán, trái lại càng thêm lâm vào trong đó mà thôi, đối với nàng mà nói, Đỗ Thừa giống như là một cái hố đen, một khi bị hút đi vào chỉ sợ không thể quay lại.
Trình Yên thật ra đã ý thức được điểm này, chính là đợi nàng ý thức được đã là có chút chậm, điều này làm cho trong nội tâm nàng có một loại sợ hãi, một loại sợ hãi kỳ lạ.
Một nam nhân hoàn mỹ như thế Trình Yên không tin đối phương đến bây giờ còn là lẻ loi một mình, Đỗ Thừa đã hơn một lần cự tuyệt mình, Trình Yên trong lòng có một loại dự cảm không tốt, chẳng qua cô căn bản không muốn đối mặt với nó mà thôi.
Trong sự sợ hãi, Trình Yên cũng không có chú ý Đỗ Thừa cùng bọn người A Cửu nói cái gì mà miên man suy nghĩ lên, mãi cho đến lúc Đỗ Thừa chuẩn bị đứng dậy rời đi cô mới hồi phục lại tinh thần, sau đó đứng lên, cùng Đỗ Thừa đi ra ngoài.
Lúc sau Trình Yên bỗng nhiên nói với Đỗ Thừa: “Đỗ Thừa, chúng ta uống một ly đi, thế nào?"
"Ừm".
Đỗ Thừa gật gật đầu, sau đó cùng Trình Yên tìm một cái quầy bar hẻo lánh mà ngồi xuống.
Hắn sớm liền phát hiện thần sắc Trình Yên khác thường, chẳng qua Đỗ Thừa cũng không nói gì thêm, hắn biết Trình Yên đang suy nghĩ gì, cũng biết Trình Yên đang lo lắng cái gì, nếu Trình Yên tính toán hỏi, Đỗ Thừa cũng sẽ không có gì giấu diếm.
Mà nói thật ra, Đỗ Thừa cũng muốn tìm một cơ hội cùng Trình Yên nói rõ ràng, còn Trình Yên lựa chọn như thế nào Đỗ Thừa đều sẽ tôn trọng cô.
Đỗ Thừa mới vừa ngồi xuống. Xa xa Trương Đại Quý sớm liền phát hiện Đỗ Thừa xuống dưới, không có chờ Đỗ Thừa gọi rượu liền đưa tới một chai rượu đỏ giá trị tuyệt đối vượt qua hai chục ngàn, sau đó mười phần biết điều lập tức rời đi không có bất kỳ dài dòng.
Đỗ Thừa hướng tới hắn gật gật đầu, Trương Đại Quý này xác thực là có chút thông minh lanh lợi, cũng có chút tiểu tâm tư, bất quá Đỗ Thừa đối với người như thế cũng không ghét, tương phản Đỗ Thừa lại khá là thưởng thức, chẳng qua Đỗ Thừa hiện tại lại không có cái tâm tư ấy.
Rượu đỏ đã muốn mở, Trình Yên rót một chén cho Đỗ Thừa rồi tự rót cho mình một chén.
Trình Yên trực tiếp cầm chén rượu đỏ kia, hướng về phía Đỗ Thừa khẽ cười nói: “Đỗ Thừa, đây là em và anh gặp mặt lần thứ bảy đó, uống một ly chứ?"
"Không thành vấn đề “Đỗ Thừa mỉm cười, cũng cầm lên chén rượu cụng nhẹ cùng Trình Yên sau đó một ngụm uống hết nửa chén rượu.
Trình Yên cũng vậy, chẳng qua so với khí phách của Đỗ Thừa thì Trình Yên tư thế uống rượu mười phần tao nhã, rõ ràng uống ngụm lớn mà nhìn như chỉ nhẹ hớp.
Trình Yên tửu lượng thật ra cũng không tốt, bình thường cô đi quán bar hoặc cùng bạn đi chơi cũng chỉ là uống chút ít mà thôi, hơn nữa, cô không có nói cho Đỗ Thừa cơm chiều còn không có ăn, nguyên bản cô muốn về nhà tự mình nấu điểm đồ ăn, chỉ là không có nghĩ đến sẽ gặp phải Đỗ Thừa.
Bụng rỗng uống rượu thực hết sức dễ dàng làm người ta say, tửu lượng không tốt lại càng đúng, cho nên chỉ sau một ly Trình Yên trên mặt rất nhanh liền hiện lên một tầng Hồng Vân, điều này lại càng làm cho cô càng thêm mê người.
Bất quá, rượu mới vừa uống, Trình Yên coi như tửu lượng kém đến thế nào cũng sẽ không lập tức say được, cho nên Trình Yên lại rót một ly cho Đỗ Thừa sau đó hướng tới Đỗ Thừa hỏi: “Đỗ Thừa, anh có thể lắc rượu một lần cho em xem hay không, giống như lần trước đó".
"Được".
Đỗ Thừa mỉm cười, đối với yêu cầu Trình Yên hắn tự nhiên sẽ không cự tuyệt. Trực tiếp cầm lên chén rượu mà Trình Yên vì hắn rót, nhẹ nhàng lắc.
Loại thủ pháp này Đỗ Thừa hiện tại đã là rất quen thuộc, căn bản là không cần Hân Nhi giúp hắn động thủ, mà ở dưới những cú lắc điệu nghệ của Đỗ Thừa, chén rượu đỏ giống như là sôi trào...
Nhìn thấy rượu trong chén một màn thần kỳ, Trình Yên chăm chú xem, trên mặt tươi cười cũng thêm vài phần ngọt ngào, chờ Đỗ Thừa xong, cô hỏi Đỗ Thừa: “Đỗ Thừa, anh có thể dạy em lắc rượu hay không?"
Thủ pháp lắc rượu, người thường căn bản tựu không khả năng học được, bất quá, Đỗ Thừa cũng không có để Trình Yên thất vọng mà là chỉ vào sô pha bên cạnh hướng tới Trình Yên khẽ cười nói: “Không thành vấn đề, em ngồi tại đây, anh dạy cho em".
Trình Yên vốn là ngồi ở đối diện Đỗ Thừa, nghe được Đỗ Thừa nói như vậy, mặt cô nguyên vốn có chút ửng đỏ nhất thời càng nhiều vài phần đỏ ửng, bất quá, Trình Yên Trình Yên vẫn là đứng lên tiến về phía Đỗ Thừa và ngồi xuống bên cạnh.
“Em cầm lấy, anh trước dạy em lắc".
Đỗ Thừa đưa chén rượu cho Trình Yên. Một bên nhẹ nhàng cầm tay Trình Yên, cả người cũng hướng càng gần một ít.
Hành động thân mật của Đỗ Thừa để Trình Yên nhịn không được tim đập bắt đầu nhanh hơn, đặc biệt bàn tay đã tràn ngập lửa nóng, chính là, Trình Yên cũng không có rút lại, ngược lại cũng nhẹ nhàng lấn tới.
Đỗ Thừa thật cũng không có ý tứ khác, bởi vì lắc rượu đối với hắn mà nói đã không có cái gì khó khăn nhưng lại không được phân tâm.
Cho nên vừa cầm cánh tay nhỏ bé của Trình Yên, Đỗ Thừa vừa cặn kẻ giải thích từng động tác sau đó bắt đầu cầm tay cô mà lắc, tuy có hơi chút vướng nhưng mà Đỗ Thừa vẫn có thể miễn cưỡng lắc được.
Nhìn thấy rượu trong tay chậm rãi vụ hóa, sau đó giống như du long bay múa trong chén rượu, Trình Yên dần dần bị chén rượu đỏ hấp dẫn, ngược lại không còn để ý Đỗ Thừa giải thích, bởi vì chính là nghe Đỗ Thừa giải thích một lúc, Trình Yên biết, loại lắc rượu này cũng không phải cô có thể lắc ra.
Đợi cho động tác Đỗ Thừa chấm dứt, Trình Yên lúc này mới hồi phục thần trí, sau đó vẻ mặt không thể tin nói với Đỗ Thừa: “Thủ pháp lắc rượu thật thần kỳ, bất quá quá khó khăn, xem ra em cả đời này đều có thể là học không được “
Tuy rằng thoạt nhìn đã muốn rất khó, nhưng là nghe Đỗ Thừa giải thích, Trình Yên phát hiện thủ pháp này càng khó, bất quá Trình Yên cũng không nói thêm gì nữa, đem ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Mà thân mình cô vẫn nhẹ nhàng dựa vào Đỗ Thừa, uống xong chén thứ hai, Trình Yên đã muốn cảm giác được có chút say, hiển nhiên, rượu đã sốc lên, điều này làm cho hai tròng mắt Trình Yên bắt đầu có chút mê ly, trên mặt đẹp lại càng nổi rõ hai đóa Hồng Vân, đỏ rừng rực, thật là mê người.
Đỗ Thừa thấy Trình Yên như thế liền biết Trình Yên tửu lượng kém, nghĩ nghĩ sau, Đỗ Thừa liền nhẹ giọng hướng Trình Yên nói: “Thời gian không còn sớm, anh đưa em trở về nhé “
Trình Yên xác thực là có chút say, nguyên bản tửu lượng không hảo, đói bụng lại liên tục uống hai chén rượu đỏ vào bụng, tửu tính phát lên tuy rằng sẽ không để cho cô lập tức say mèm nhưng là ý thức cũng đã có chút ngà ngà mông lung.
Bất quá, nghe được Đỗ Thừa nói muốn đưa cô về nhà, Trình Yên lại ngồi thẳng người, đưa tay cầm lên chai rượu và nói: “Em không muốn trở về, em còn muốn tiếp tục uống”.
"Không nên uống nữa, anh đưa em trở về nhé".
Thấy Trình Yên say, Đỗ Thừa tự nhiên sẽ không để cho cô tiếp tục uống hết, một bên đưa tay giữ lại chai rượu, một bên nhẹ nói.
Trình Yên giống như là không có nghe được Đỗ Thừa nói, thấy Đỗ Thừa đưa tay hướng tới chai rượu trong tay cô, cô liền đưa tay ra chỗ khác, không cho Đỗ Thừa cướp đi chai rượu, sau đó trực tiếp đem chai rượu uống lên và nói: “Em không quay về, em còn muốn tiếp tục uống”.
Bất quá, Trình Yên rõ ràng uống quá vội liền bị sặc, ho khan không dứt.
Thấy Trình Yên như vậy, Đỗ Thừa trực tiếp một tay đoạt lấy chai rượu, chẳng biết tại sao lại có chút tức giận, trực tiếp nhẹ giọng quát: “Không cần uống nữa, đi, anh đưa em trở về!"
Bị Đỗ Thừa quát, Trình Yên ngây ngẩn cả người, ngay sau đó, Trình Yên hai mắt bắt đầu có chút đỏ lên, sau đó, một giọt lại một giọt nước mắt trong suốt liền hạ xuống.
Nhìn thấy Trình Yên như vậy, Đỗ Thừa trong lòng không hiểu sao đau xót, đưa tay hướng tới đôi mắt Trình Yên mà lau.
Chính là, không đưa tay ra thì thôi, vừa khẽ vươn tay, Trình Yên giống như bị rất lớn ủy khuất, trực tiếp ghé vào lồng ngực Đỗ Thừa mà khóc rống lên.
Cũng may Đỗ Thừa chọn chỗ khá vắng, mấy bàn bên cạnh giờ phút này đều chạy đi khiêu vũ, hơn nữa nhạc thật lớn nên cũng không có ai chú ý tới bọn hắn.
Nhìn thấy Trình Yên khóc rống và ngực mình đã ướt một mảnh, Đỗ Thừa trong lúc nhất thời cũng không biết như thế nào an ủi Trình Yên.
Hoàn hảo, Trình Yên khóc chỉ chốc lát liền dừng lại, sau đó nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn Đỗ Thừa, thần sắc có chút thống khổ: “Đỗ Thừa, chúng ta không thể sao?”
Hơn nữa thân gia không kém, Trình Yên phát hiện, dùng hoàn mỹ để hình dung Đỗ Thừa cũng không đủ.
Trình Yên căn bản không thể tưởng tượng, một nam nhân vì sao lại có thể có nhiều thứ vĩ đại như thế, người thường chỉ cần có thể có một thứ đã là không tồi rồi, nhưng mà Đỗ Thừa cái gì cũng có, không hề thiết một cái.
Trình Yên không biết, đã không biết thì càng tò mò, càng tò mò thì nàng càng phán đoán, trái lại càng thêm lâm vào trong đó mà thôi, đối với nàng mà nói, Đỗ Thừa giống như là một cái hố đen, một khi bị hút đi vào chỉ sợ không thể quay lại.
Trình Yên thật ra đã ý thức được điểm này, chính là đợi nàng ý thức được đã là có chút chậm, điều này làm cho trong nội tâm nàng có một loại sợ hãi, một loại sợ hãi kỳ lạ.
Một nam nhân hoàn mỹ như thế Trình Yên không tin đối phương đến bây giờ còn là lẻ loi một mình, Đỗ Thừa đã hơn một lần cự tuyệt mình, Trình Yên trong lòng có một loại dự cảm không tốt, chẳng qua cô căn bản không muốn đối mặt với nó mà thôi.
Trong sự sợ hãi, Trình Yên cũng không có chú ý Đỗ Thừa cùng bọn người A Cửu nói cái gì mà miên man suy nghĩ lên, mãi cho đến lúc Đỗ Thừa chuẩn bị đứng dậy rời đi cô mới hồi phục lại tinh thần, sau đó đứng lên, cùng Đỗ Thừa đi ra ngoài.
Lúc sau Trình Yên bỗng nhiên nói với Đỗ Thừa: “Đỗ Thừa, chúng ta uống một ly đi, thế nào?"
"Ừm".
Đỗ Thừa gật gật đầu, sau đó cùng Trình Yên tìm một cái quầy bar hẻo lánh mà ngồi xuống.
Hắn sớm liền phát hiện thần sắc Trình Yên khác thường, chẳng qua Đỗ Thừa cũng không nói gì thêm, hắn biết Trình Yên đang suy nghĩ gì, cũng biết Trình Yên đang lo lắng cái gì, nếu Trình Yên tính toán hỏi, Đỗ Thừa cũng sẽ không có gì giấu diếm.
Mà nói thật ra, Đỗ Thừa cũng muốn tìm một cơ hội cùng Trình Yên nói rõ ràng, còn Trình Yên lựa chọn như thế nào Đỗ Thừa đều sẽ tôn trọng cô.
Đỗ Thừa mới vừa ngồi xuống. Xa xa Trương Đại Quý sớm liền phát hiện Đỗ Thừa xuống dưới, không có chờ Đỗ Thừa gọi rượu liền đưa tới một chai rượu đỏ giá trị tuyệt đối vượt qua hai chục ngàn, sau đó mười phần biết điều lập tức rời đi không có bất kỳ dài dòng.
Đỗ Thừa hướng tới hắn gật gật đầu, Trương Đại Quý này xác thực là có chút thông minh lanh lợi, cũng có chút tiểu tâm tư, bất quá Đỗ Thừa đối với người như thế cũng không ghét, tương phản Đỗ Thừa lại khá là thưởng thức, chẳng qua Đỗ Thừa hiện tại lại không có cái tâm tư ấy.
Rượu đỏ đã muốn mở, Trình Yên rót một chén cho Đỗ Thừa rồi tự rót cho mình một chén.
Trình Yên trực tiếp cầm chén rượu đỏ kia, hướng về phía Đỗ Thừa khẽ cười nói: “Đỗ Thừa, đây là em và anh gặp mặt lần thứ bảy đó, uống một ly chứ?"
"Không thành vấn đề “Đỗ Thừa mỉm cười, cũng cầm lên chén rượu cụng nhẹ cùng Trình Yên sau đó một ngụm uống hết nửa chén rượu.
Trình Yên cũng vậy, chẳng qua so với khí phách của Đỗ Thừa thì Trình Yên tư thế uống rượu mười phần tao nhã, rõ ràng uống ngụm lớn mà nhìn như chỉ nhẹ hớp.
Trình Yên tửu lượng thật ra cũng không tốt, bình thường cô đi quán bar hoặc cùng bạn đi chơi cũng chỉ là uống chút ít mà thôi, hơn nữa, cô không có nói cho Đỗ Thừa cơm chiều còn không có ăn, nguyên bản cô muốn về nhà tự mình nấu điểm đồ ăn, chỉ là không có nghĩ đến sẽ gặp phải Đỗ Thừa.
Bụng rỗng uống rượu thực hết sức dễ dàng làm người ta say, tửu lượng không tốt lại càng đúng, cho nên chỉ sau một ly Trình Yên trên mặt rất nhanh liền hiện lên một tầng Hồng Vân, điều này lại càng làm cho cô càng thêm mê người.
Bất quá, rượu mới vừa uống, Trình Yên coi như tửu lượng kém đến thế nào cũng sẽ không lập tức say được, cho nên Trình Yên lại rót một ly cho Đỗ Thừa sau đó hướng tới Đỗ Thừa hỏi: “Đỗ Thừa, anh có thể lắc rượu một lần cho em xem hay không, giống như lần trước đó".
"Được".
Đỗ Thừa mỉm cười, đối với yêu cầu Trình Yên hắn tự nhiên sẽ không cự tuyệt. Trực tiếp cầm lên chén rượu mà Trình Yên vì hắn rót, nhẹ nhàng lắc.
Loại thủ pháp này Đỗ Thừa hiện tại đã là rất quen thuộc, căn bản là không cần Hân Nhi giúp hắn động thủ, mà ở dưới những cú lắc điệu nghệ của Đỗ Thừa, chén rượu đỏ giống như là sôi trào...
Nhìn thấy rượu trong chén một màn thần kỳ, Trình Yên chăm chú xem, trên mặt tươi cười cũng thêm vài phần ngọt ngào, chờ Đỗ Thừa xong, cô hỏi Đỗ Thừa: “Đỗ Thừa, anh có thể dạy em lắc rượu hay không?"
Thủ pháp lắc rượu, người thường căn bản tựu không khả năng học được, bất quá, Đỗ Thừa cũng không có để Trình Yên thất vọng mà là chỉ vào sô pha bên cạnh hướng tới Trình Yên khẽ cười nói: “Không thành vấn đề, em ngồi tại đây, anh dạy cho em".
Trình Yên vốn là ngồi ở đối diện Đỗ Thừa, nghe được Đỗ Thừa nói như vậy, mặt cô nguyên vốn có chút ửng đỏ nhất thời càng nhiều vài phần đỏ ửng, bất quá, Trình Yên Trình Yên vẫn là đứng lên tiến về phía Đỗ Thừa và ngồi xuống bên cạnh.
“Em cầm lấy, anh trước dạy em lắc".
Đỗ Thừa đưa chén rượu cho Trình Yên. Một bên nhẹ nhàng cầm tay Trình Yên, cả người cũng hướng càng gần một ít.
Hành động thân mật của Đỗ Thừa để Trình Yên nhịn không được tim đập bắt đầu nhanh hơn, đặc biệt bàn tay đã tràn ngập lửa nóng, chính là, Trình Yên cũng không có rút lại, ngược lại cũng nhẹ nhàng lấn tới.
Đỗ Thừa thật cũng không có ý tứ khác, bởi vì lắc rượu đối với hắn mà nói đã không có cái gì khó khăn nhưng lại không được phân tâm.
Cho nên vừa cầm cánh tay nhỏ bé của Trình Yên, Đỗ Thừa vừa cặn kẻ giải thích từng động tác sau đó bắt đầu cầm tay cô mà lắc, tuy có hơi chút vướng nhưng mà Đỗ Thừa vẫn có thể miễn cưỡng lắc được.
Nhìn thấy rượu trong tay chậm rãi vụ hóa, sau đó giống như du long bay múa trong chén rượu, Trình Yên dần dần bị chén rượu đỏ hấp dẫn, ngược lại không còn để ý Đỗ Thừa giải thích, bởi vì chính là nghe Đỗ Thừa giải thích một lúc, Trình Yên biết, loại lắc rượu này cũng không phải cô có thể lắc ra.
Đợi cho động tác Đỗ Thừa chấm dứt, Trình Yên lúc này mới hồi phục thần trí, sau đó vẻ mặt không thể tin nói với Đỗ Thừa: “Thủ pháp lắc rượu thật thần kỳ, bất quá quá khó khăn, xem ra em cả đời này đều có thể là học không được “
Tuy rằng thoạt nhìn đã muốn rất khó, nhưng là nghe Đỗ Thừa giải thích, Trình Yên phát hiện thủ pháp này càng khó, bất quá Trình Yên cũng không nói thêm gì nữa, đem ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Mà thân mình cô vẫn nhẹ nhàng dựa vào Đỗ Thừa, uống xong chén thứ hai, Trình Yên đã muốn cảm giác được có chút say, hiển nhiên, rượu đã sốc lên, điều này làm cho hai tròng mắt Trình Yên bắt đầu có chút mê ly, trên mặt đẹp lại càng nổi rõ hai đóa Hồng Vân, đỏ rừng rực, thật là mê người.
Đỗ Thừa thấy Trình Yên như thế liền biết Trình Yên tửu lượng kém, nghĩ nghĩ sau, Đỗ Thừa liền nhẹ giọng hướng Trình Yên nói: “Thời gian không còn sớm, anh đưa em trở về nhé “
Trình Yên xác thực là có chút say, nguyên bản tửu lượng không hảo, đói bụng lại liên tục uống hai chén rượu đỏ vào bụng, tửu tính phát lên tuy rằng sẽ không để cho cô lập tức say mèm nhưng là ý thức cũng đã có chút ngà ngà mông lung.
Bất quá, nghe được Đỗ Thừa nói muốn đưa cô về nhà, Trình Yên lại ngồi thẳng người, đưa tay cầm lên chai rượu và nói: “Em không muốn trở về, em còn muốn tiếp tục uống”.
"Không nên uống nữa, anh đưa em trở về nhé".
Thấy Trình Yên say, Đỗ Thừa tự nhiên sẽ không để cho cô tiếp tục uống hết, một bên đưa tay giữ lại chai rượu, một bên nhẹ nói.
Trình Yên giống như là không có nghe được Đỗ Thừa nói, thấy Đỗ Thừa đưa tay hướng tới chai rượu trong tay cô, cô liền đưa tay ra chỗ khác, không cho Đỗ Thừa cướp đi chai rượu, sau đó trực tiếp đem chai rượu uống lên và nói: “Em không quay về, em còn muốn tiếp tục uống”.
Bất quá, Trình Yên rõ ràng uống quá vội liền bị sặc, ho khan không dứt.
Thấy Trình Yên như vậy, Đỗ Thừa trực tiếp một tay đoạt lấy chai rượu, chẳng biết tại sao lại có chút tức giận, trực tiếp nhẹ giọng quát: “Không cần uống nữa, đi, anh đưa em trở về!"
Bị Đỗ Thừa quát, Trình Yên ngây ngẩn cả người, ngay sau đó, Trình Yên hai mắt bắt đầu có chút đỏ lên, sau đó, một giọt lại một giọt nước mắt trong suốt liền hạ xuống.
Nhìn thấy Trình Yên như vậy, Đỗ Thừa trong lòng không hiểu sao đau xót, đưa tay hướng tới đôi mắt Trình Yên mà lau.
Chính là, không đưa tay ra thì thôi, vừa khẽ vươn tay, Trình Yên giống như bị rất lớn ủy khuất, trực tiếp ghé vào lồng ngực Đỗ Thừa mà khóc rống lên.
Cũng may Đỗ Thừa chọn chỗ khá vắng, mấy bàn bên cạnh giờ phút này đều chạy đi khiêu vũ, hơn nữa nhạc thật lớn nên cũng không có ai chú ý tới bọn hắn.
Nhìn thấy Trình Yên khóc rống và ngực mình đã ướt một mảnh, Đỗ Thừa trong lúc nhất thời cũng không biết như thế nào an ủi Trình Yên.
Hoàn hảo, Trình Yên khóc chỉ chốc lát liền dừng lại, sau đó nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn Đỗ Thừa, thần sắc có chút thống khổ: “Đỗ Thừa, chúng ta không thể sao?”
/265
|