oOo
Thanh Lĩnh quận là một quốc gia nhỏ chỉ có ngàn vạn nhân khẩu. Nơi đây không có hoàng cung, chỉ có một người lãnh đạo để bảo đảm an toàn của Thanh Lĩnh quận gọi là quận chủ.
Thanh Lĩnh quận cách Tần Thần vương triều tới mấy ngàn dặm, nằm ở một khu vực xa xôi hẻo lánh, tuy có tài nguyên phong phú, nhưng lại có rất nhiều nguy cơ ngầm.
Phía trái là vùng sông nước ngập trời, phía phải là khu vực hung hiểm.
Vốn lúc bình thường, nơi đây cũng rất phồn hoa, nhưng hôm nay lại có chút ảm đạm. Trên đường phố, dân chúng hoang mang chạy tán loạn, cuống cuồng bê vác đồ đạc chất lên xe, như chuẩn bị rời nhà chạy trốn. Còn những thị vệ mặc khôi giáp, tay cầm binh khí sáng loáng thì mất hẳn vẻ oai vệ thường ngày, ai nấy đều hiện rõ nét ưu sầu trên mặt.
Nơi này không phải xuất hiện một kẻ cùng hung cực ác, cũng không phải có thiên tai, mà là thú triều mười năm một lần sắp tới.
Mười năm một, tức là Thanh Lĩnh quận đã tồn tại mấy trăm năm đương nhiên có thể có cách xử lý thú triều. Nhưng thú triều lần này quả thật làm bọn họ chỉ còn biết thở dài.
- Đại nhân... Dân chúng rút lui quá chậm, chỉ sợ không kịp.
Trên tường thành, một gã tướng quân mang vẻ mặt lo lắng nói. Tu vi của người này là Tiên Thiên đại viên mãn. Làm một tướng sĩ phổ thông, tu vi ấy đã rất không tồi.
- Nhất định phải để dân chúng rời đi an toàn.
Bên cạnh tướng quân này là một nam tử trung niên thần sắc uy nghiêm, chính là quận chủ Thanh Lĩnh quận, tu vi Nhập Thần sơ giai.
- Đại nhân, thuộc hạ hiểu, nhưng không biết khi nào thì cứu viện từ mấy đại tông môn tới?
Tướng quân Tiêu Liệt hỏi.
- Bọn họ đã tới từ hôm qua rồi.
Trong ánh mắt của quận chủ lóe ra một tia bất đắc dĩ.
- Tới rồi? Vậy thì tốt quá, chúng ta sẽ có thêm hy vọng ngăn cản thú triều lần này.
Tiêu Liệt vui mừng nói.
- Tiêu Liệt, lần này Thanh Lĩnh quận có thể khó giữ được, ngươi nhất định phải bảo vệ dân chúng rời đi an toàn, bản quận chủ sẽ cùng các tướng sĩ chống đỡ tới phút cuối cùng.
Quận chủ Tiêu Lệ Hải nói.
- Quận chủ, chuyện này là...
Tiêu Liệt biến sắc, vội lên tiếng hỏi.
Tiêu Lệ Hải phất tay ngăn lại, mặt không khỏi lộ một tia cay đắng:
- Đám người tông môn kia, biết thú triều lần này không tầm thường, nên đã rời đi cả rồi.
- Sao có thể chứ? Quận chủ, những tông môn kia không có cường giả sao?
Tiêu Liệt kinh hô.
- Ngươi cho rằng những người đó sẽ thủ hộ những người phàm tục như chúng ta sao? Mỗi một lần thú triều, những tông môn kia đều chỉ phái đệ tử bình thường tới. Thế nhưng thú triều lần này không phải đệ tử bình thường có khả năng ứng phó, nên bọn họ đã sớm rời đi để tự bảo vệ mình. Còn cường giả của các tông sao, ha ha, càng chẳng thèm ngó tới chúng ta.
Tiêu Lệ Hải tự giễu nói.
Lời vừa dứt, chợt một tiếng vang thật lớn truyền từ đằng xa lại.
Trời sụp đất nứt, gió mây biến sắc.
Tất cả dân chúng trong thành đều hoảng sợ hét lên nhốn nháo.
- Thú triều tới rồi...
- Thú triều tới rồi, chạy mau lên...
. . . .
- Ngươi lại đây, hộ tống dân chúng đi ra cổng thành phía Nam, bỏ chạy theo đường thủy.
Tiêu Liệt lạnh lùng ra lệnh cho một binh sĩ.
- Rõ!
- Quận chủ, thành còn người còn, thành vong người vong.
Tiêu Liệt nói.
- Được... Mọi người chuẩn bị tên lửa, không kích.
Tiêu Lệ Hải bình tĩnh chỉ huy, mặc dù ông ta hoàn toàn không nắm chắc với lần chống thú triều này. Nhưng bất kể thế nào, nhất định phải cam đoan tất cả dân chúng được bình yên rời khỏi, như vậy dù ông và bộ hạ có chết hết, cũng đều đáng giá.
Các binh sĩ thủ vệ trên tường thành nhìn làn thú triều làm nổi lên một đợt khói bụi cuồn cuộn phía trước kia, ánh mắt lóe lên vẻ kiên định.
- Các huynh đệ, giữ vững tinh thần, tuy đám súc sinh này rất mạnh, nhưng chúng ta đoàn kết nhất định giành được thắng lợi.
Tiêu Liệt hô lớn nói.
- Nhất định thắng lợiiii....
Các binh sĩ trên tường thành không hề sợ sinh tử, hô lên thật to.
. . . .
Thú triều là hình thành thế nào, không một ai biết được nguyên nhân. Điều duy nhất là nhân loại biết được là chỉ cần có xây thành, nhất định sẽ có thú triều tập kích, giống như những hung thú này muốn khiến nhân loại diệt vong vậy.
- Bắn...
Quân địch đã vào tầm, Tiêu Lệ Hải quát lên một tiếng.
Vèo vèo vèo...
Làn mưa tên lửa nhuộm đỏ cả bầu trời, bắn về phía thú triều.
Keeng keeng...
Những mũi tên này hầu như không thể phá được lớp da ngoài của hung thú, va chạm phát lên những tiếng chói tai như sắt thép đụng nhau. Thế nhưng mũi tên còn mang theo lửa, lửa bắt đầu thiêu đốt ngùn ngụt, bao vây bầy hung thú.
Một ít hung thú tu vi thấp không ngừng gào thét trong biển lửa, còn những hung thú cường đại lại coi thường chút lửa này, giẫm đạp lên thi thể của hung thú phía trước, không ngừng chạy như điên tới.
- Chú ý không trung.
Bầu trời cũng hóa thành mờ mịt, vô số hung thú loại chim đang đập cánh lao đến.
Đúng lúc này, binh lính vừa được lệnh hộ tống dân chúng rời đi lại chạy về, vẻ mặt kinh hoảng hô lớn:
- Đại nhân, không ổn rồi, trong sông kia cũng có hung thú, thuyền của chúng ta đã bị hủy cả.
- Cái gì?
Tiêu Lệ Hải vừa chém một con ưng thú, nghe thế thì biến sắc, lộ vẻ không dám tin, sau đó trầm mặt xuống. Xong đời, tất cả đều xong đời.
Dân chúng bị vây trong thành bắt đầu kêu gào thảm thiết. Đối mặt với tử vong, tất cả mọi người đều muốn hỏng mất.
. . . .
- Quận chủ, ngài nhìn bên kia.
Tiêu Liệt chợt chỉ một góc thú triều, hét lớn.
Tiêu Lệ Hải ngưng thần nhìn lại, lập tức biến sắc. Trong thú triều, xuất hiện một con hung thú hình người, toàn thân bốc lên lửa đỏ, giống như bá chủ.
Toàn bộ hung thú xung quanh đều phải lùi ra thành một con đường để cho nó bước tới. Hung thú hình người kia cao tới ngang với tường thành, đằng sau còn có tám cái đuôi lửa thật dài, cả đôi mắt đỏ tươi như ác ma cũng không ngừng bốc lên lửa đỏ.
- Gràooooo...
Hung thú hình người gầm lên một tiếng, tạo ra làn sóng âm mạnh tới mức khiến các binh sĩ phải bịt tai, ngã lăn xuống đất kêu thảm.
Tiêu Lệ Hải nhìn một màn trước mắt, mất đi tất cả hy vọng. Con hung thú này căn bản không phải bọn họ có thể đối phó, kết cục đã quá dễ đoán.
Căn cứ ghi chép về thú triều suốt mấy trăm năm qua, hung thú cường đại nhất xuất hiện cũng chỉ là cảnh giới Nhập Thần. Mà con hung thú hình người kia rõ ràng vượt xa Nhập Thần, chí ít cũng là Tiểu Thiên Vị, cấp độ được người thường coi là ngang với tiên nhân.
Tiêu Lệ Hải khẽ run lên, sau đó quay đầu, nhìn thấy con dân của mình đang kêu thảm, không cam lòng nắm chặt tay.
Ầm... ầm...
Hung thú hình người bước từng bước tới, mặt đất rung động thành nhịp. Những cái răng nanh sắc nhọn trong miệng nó lóe lên ánh sáng lạnh, làm người ta phải kinh hãi.
- Quận chủ, chúng ta đã tận lực...
Tiêu Liệt giờ phút này cả người là vết thương, máu nhuộm đỏ áo giáp, vẻ mặt bi phẫn nói.
Tiêu Lệ Hải cực kỳ không cam lòng. Những tông môn kia vì sao thấy chết mà không cứu chứ? Cho dù chỉ phái một cao thủ đến, cũng có thể giải quyết tất cả chuyện này.
Thế nhưng, trong mắt những cao thủ tông môn kia, mấy ngàn vạn người chẳng thấm tháp gì đối với dân số ở Đông Linh châu, cho dù chết sạch, cũng chẳng khiến kẻ nào để ý.
Dù sao, chỉ là một đám phàm nhân.
. . . .
Mọi người đã mất đi tất cả hy vọng, thì đột nhiên, trên bầu trời xuất hiện dị tượng, một tiếng thở dài từ không trung truyền đến.
- Ài...
Mọi người kinh hãi, vội ngẩng đầu nhìn. Tiêu Lệ Hải lập tức kích động đến run rẩy.
Kia là... Kia là...
Thanh Lĩnh quận là một quốc gia nhỏ chỉ có ngàn vạn nhân khẩu. Nơi đây không có hoàng cung, chỉ có một người lãnh đạo để bảo đảm an toàn của Thanh Lĩnh quận gọi là quận chủ.
Thanh Lĩnh quận cách Tần Thần vương triều tới mấy ngàn dặm, nằm ở một khu vực xa xôi hẻo lánh, tuy có tài nguyên phong phú, nhưng lại có rất nhiều nguy cơ ngầm.
Phía trái là vùng sông nước ngập trời, phía phải là khu vực hung hiểm.
Vốn lúc bình thường, nơi đây cũng rất phồn hoa, nhưng hôm nay lại có chút ảm đạm. Trên đường phố, dân chúng hoang mang chạy tán loạn, cuống cuồng bê vác đồ đạc chất lên xe, như chuẩn bị rời nhà chạy trốn. Còn những thị vệ mặc khôi giáp, tay cầm binh khí sáng loáng thì mất hẳn vẻ oai vệ thường ngày, ai nấy đều hiện rõ nét ưu sầu trên mặt.
Nơi này không phải xuất hiện một kẻ cùng hung cực ác, cũng không phải có thiên tai, mà là thú triều mười năm một lần sắp tới.
Mười năm một, tức là Thanh Lĩnh quận đã tồn tại mấy trăm năm đương nhiên có thể có cách xử lý thú triều. Nhưng thú triều lần này quả thật làm bọn họ chỉ còn biết thở dài.
- Đại nhân... Dân chúng rút lui quá chậm, chỉ sợ không kịp.
Trên tường thành, một gã tướng quân mang vẻ mặt lo lắng nói. Tu vi của người này là Tiên Thiên đại viên mãn. Làm một tướng sĩ phổ thông, tu vi ấy đã rất không tồi.
- Nhất định phải để dân chúng rời đi an toàn.
Bên cạnh tướng quân này là một nam tử trung niên thần sắc uy nghiêm, chính là quận chủ Thanh Lĩnh quận, tu vi Nhập Thần sơ giai.
- Đại nhân, thuộc hạ hiểu, nhưng không biết khi nào thì cứu viện từ mấy đại tông môn tới?
Tướng quân Tiêu Liệt hỏi.
- Bọn họ đã tới từ hôm qua rồi.
Trong ánh mắt của quận chủ lóe ra một tia bất đắc dĩ.
- Tới rồi? Vậy thì tốt quá, chúng ta sẽ có thêm hy vọng ngăn cản thú triều lần này.
Tiêu Liệt vui mừng nói.
- Tiêu Liệt, lần này Thanh Lĩnh quận có thể khó giữ được, ngươi nhất định phải bảo vệ dân chúng rời đi an toàn, bản quận chủ sẽ cùng các tướng sĩ chống đỡ tới phút cuối cùng.
Quận chủ Tiêu Lệ Hải nói.
- Quận chủ, chuyện này là...
Tiêu Liệt biến sắc, vội lên tiếng hỏi.
Tiêu Lệ Hải phất tay ngăn lại, mặt không khỏi lộ một tia cay đắng:
- Đám người tông môn kia, biết thú triều lần này không tầm thường, nên đã rời đi cả rồi.
- Sao có thể chứ? Quận chủ, những tông môn kia không có cường giả sao?
Tiêu Liệt kinh hô.
- Ngươi cho rằng những người đó sẽ thủ hộ những người phàm tục như chúng ta sao? Mỗi một lần thú triều, những tông môn kia đều chỉ phái đệ tử bình thường tới. Thế nhưng thú triều lần này không phải đệ tử bình thường có khả năng ứng phó, nên bọn họ đã sớm rời đi để tự bảo vệ mình. Còn cường giả của các tông sao, ha ha, càng chẳng thèm ngó tới chúng ta.
Tiêu Lệ Hải tự giễu nói.
Lời vừa dứt, chợt một tiếng vang thật lớn truyền từ đằng xa lại.
Trời sụp đất nứt, gió mây biến sắc.
Tất cả dân chúng trong thành đều hoảng sợ hét lên nhốn nháo.
- Thú triều tới rồi...
- Thú triều tới rồi, chạy mau lên...
. . . .
- Ngươi lại đây, hộ tống dân chúng đi ra cổng thành phía Nam, bỏ chạy theo đường thủy.
Tiêu Liệt lạnh lùng ra lệnh cho một binh sĩ.
- Rõ!
- Quận chủ, thành còn người còn, thành vong người vong.
Tiêu Liệt nói.
- Được... Mọi người chuẩn bị tên lửa, không kích.
Tiêu Lệ Hải bình tĩnh chỉ huy, mặc dù ông ta hoàn toàn không nắm chắc với lần chống thú triều này. Nhưng bất kể thế nào, nhất định phải cam đoan tất cả dân chúng được bình yên rời khỏi, như vậy dù ông và bộ hạ có chết hết, cũng đều đáng giá.
Các binh sĩ thủ vệ trên tường thành nhìn làn thú triều làm nổi lên một đợt khói bụi cuồn cuộn phía trước kia, ánh mắt lóe lên vẻ kiên định.
- Các huynh đệ, giữ vững tinh thần, tuy đám súc sinh này rất mạnh, nhưng chúng ta đoàn kết nhất định giành được thắng lợi.
Tiêu Liệt hô lớn nói.
- Nhất định thắng lợiiii....
Các binh sĩ trên tường thành không hề sợ sinh tử, hô lên thật to.
. . . .
Thú triều là hình thành thế nào, không một ai biết được nguyên nhân. Điều duy nhất là nhân loại biết được là chỉ cần có xây thành, nhất định sẽ có thú triều tập kích, giống như những hung thú này muốn khiến nhân loại diệt vong vậy.
- Bắn...
Quân địch đã vào tầm, Tiêu Lệ Hải quát lên một tiếng.
Vèo vèo vèo...
Làn mưa tên lửa nhuộm đỏ cả bầu trời, bắn về phía thú triều.
Keeng keeng...
Những mũi tên này hầu như không thể phá được lớp da ngoài của hung thú, va chạm phát lên những tiếng chói tai như sắt thép đụng nhau. Thế nhưng mũi tên còn mang theo lửa, lửa bắt đầu thiêu đốt ngùn ngụt, bao vây bầy hung thú.
Một ít hung thú tu vi thấp không ngừng gào thét trong biển lửa, còn những hung thú cường đại lại coi thường chút lửa này, giẫm đạp lên thi thể của hung thú phía trước, không ngừng chạy như điên tới.
- Chú ý không trung.
Bầu trời cũng hóa thành mờ mịt, vô số hung thú loại chim đang đập cánh lao đến.
Đúng lúc này, binh lính vừa được lệnh hộ tống dân chúng rời đi lại chạy về, vẻ mặt kinh hoảng hô lớn:
- Đại nhân, không ổn rồi, trong sông kia cũng có hung thú, thuyền của chúng ta đã bị hủy cả.
- Cái gì?
Tiêu Lệ Hải vừa chém một con ưng thú, nghe thế thì biến sắc, lộ vẻ không dám tin, sau đó trầm mặt xuống. Xong đời, tất cả đều xong đời.
Dân chúng bị vây trong thành bắt đầu kêu gào thảm thiết. Đối mặt với tử vong, tất cả mọi người đều muốn hỏng mất.
. . . .
- Quận chủ, ngài nhìn bên kia.
Tiêu Liệt chợt chỉ một góc thú triều, hét lớn.
Tiêu Lệ Hải ngưng thần nhìn lại, lập tức biến sắc. Trong thú triều, xuất hiện một con hung thú hình người, toàn thân bốc lên lửa đỏ, giống như bá chủ.
Toàn bộ hung thú xung quanh đều phải lùi ra thành một con đường để cho nó bước tới. Hung thú hình người kia cao tới ngang với tường thành, đằng sau còn có tám cái đuôi lửa thật dài, cả đôi mắt đỏ tươi như ác ma cũng không ngừng bốc lên lửa đỏ.
- Gràooooo...
Hung thú hình người gầm lên một tiếng, tạo ra làn sóng âm mạnh tới mức khiến các binh sĩ phải bịt tai, ngã lăn xuống đất kêu thảm.
Tiêu Lệ Hải nhìn một màn trước mắt, mất đi tất cả hy vọng. Con hung thú này căn bản không phải bọn họ có thể đối phó, kết cục đã quá dễ đoán.
Căn cứ ghi chép về thú triều suốt mấy trăm năm qua, hung thú cường đại nhất xuất hiện cũng chỉ là cảnh giới Nhập Thần. Mà con hung thú hình người kia rõ ràng vượt xa Nhập Thần, chí ít cũng là Tiểu Thiên Vị, cấp độ được người thường coi là ngang với tiên nhân.
Tiêu Lệ Hải khẽ run lên, sau đó quay đầu, nhìn thấy con dân của mình đang kêu thảm, không cam lòng nắm chặt tay.
Ầm... ầm...
Hung thú hình người bước từng bước tới, mặt đất rung động thành nhịp. Những cái răng nanh sắc nhọn trong miệng nó lóe lên ánh sáng lạnh, làm người ta phải kinh hãi.
- Quận chủ, chúng ta đã tận lực...
Tiêu Liệt giờ phút này cả người là vết thương, máu nhuộm đỏ áo giáp, vẻ mặt bi phẫn nói.
Tiêu Lệ Hải cực kỳ không cam lòng. Những tông môn kia vì sao thấy chết mà không cứu chứ? Cho dù chỉ phái một cao thủ đến, cũng có thể giải quyết tất cả chuyện này.
Thế nhưng, trong mắt những cao thủ tông môn kia, mấy ngàn vạn người chẳng thấm tháp gì đối với dân số ở Đông Linh châu, cho dù chết sạch, cũng chẳng khiến kẻ nào để ý.
Dù sao, chỉ là một đám phàm nhân.
. . . .
Mọi người đã mất đi tất cả hy vọng, thì đột nhiên, trên bầu trời xuất hiện dị tượng, một tiếng thở dài từ không trung truyền đến.
- Ài...
Mọi người kinh hãi, vội ngẩng đầu nhìn. Tiêu Lệ Hải lập tức kích động đến run rẩy.
Kia là... Kia là...
/787
|