- Cửu Tiêu Tông, tới... Lâm Phàm nhìn về tông môn mênh mông bát ngát phía trước. Cửu Tiêu Tông nắm giữ phạm vi hai mươi vạn trượng, hoàn toàn xứng là đệ nhất đại tông ở cực Tây.
Theo tu vi tăng lên, Lâm Phàm nhìn được rất nhiều điều mà trước kia không biết. Cửu Tiêu Tông là danh môn chính tông, đáng lý khí vận phải như rồng, như mặt trời ban trưa, thế nhưng trong mắt Lâm Phàm, khí vận tông môn trước mắt đã vỡ nát không chịu nổi, gần kề sụp đổ, như vậy Cửu Tiêu Tông cách giai đoạn tông hủy người vong cũng không xa.
Khủng bố như vậy.
Vậy mà rành rành đem một tông môn chính khí biến thành thế này, chỉ thêm một thời gian nữa, Cửu Tiêu Tông sợ rằng sẽ thành lịch sử.
- Ai đó?
Lúc này, một gã đệ tử tuần tra bên ngoài sơn môn phát hiện ra Lâm Phàm, lập tức tiến đến chất vấn.
Lâm Phàm nhìn đệ tử này, sắc mặt dù hồng hào, nhưng tinh khí thần lại có trạng thái uể oải như lâm bệnh nặng.
- Thánh Tông, Lâm Phàm.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói, cặp mắt thâm thúy nhìn chằm chằm về phía trước, khẽ than thở:
- Cửu Tiêu Tông, đại họa a...
Đệ tử Cửu Tiêu Tông này nghe câu sau, đang định lớn tiếng chửi mắng, nhưng đột nhiên sửng sốt, Lâm Phàm? Tên này rất quen thuộc, gã vội vàng hỏi.
- Ngươi là đệ tử thiên kiêu mạnh nhất Thánh Tông, Lâm Phàm, Lâm sư huynh?
Lâm Phàm cười nhẹ:
- Sao? Chẳng lẽ thế gian còn có Thánh Tông Lâm Phàm thứ hai sao?
Nghe thấy lời đáp lại, đệ tử Cửu Tiêu Tông này tức thì biến sắc, vẻ cảnh giác lúc trước cũng biến đi đâu mất:
- Lâm sư huynh, xin sư huynh đừng giận, sư đệ mới chỉ được nghe đại danh của Lâm sư huynh, chứ chưa có duyên gặp mặt.
Lâm Phàm mỉm cười, không ngờ thanh thế của tiểu gia lớn đến vậy.
- Từ sau cuộc chiến thiên kiêu kết thúc, Tân Phong sư huynh trở về tông môn, vẫn luôn nói rằng Lâm sư huynh là người tuyệt vời, để các sư huynh đệ trong tông đều rất sùng bái, chỉ mong được gặp Lâm sư huynh.
- Vị sư đệ này, đệ tên là gì vậy?
Lâm Phàm hỏi.
- Lâm sư huynh, đệ gọi là Trương Khôi.
Trương Khôi nói.
- Trương sư đệ, Tân Phong huynh của ta hiện đang ở đâu?
Lâm Phàm hỏi.
Trương Khôi có chút buồn bã cúi đầu:
- Lâm sư huynh, Tân Phong sư huynh bị tông chủ nhốt vào địa lao.
Ầm ầmmmm...
Vừa lúc đó, từ trong Cửu Tiêu Tông truyền đến tiếng nổ vang, khiến Lâm Phàm cả kinh.
- Không tốt, tông môn xảy ra chuyện.
Trương khôi biến sắc.
- Lâm sư huynh, thứ lỗi sư đệ không tiếp đón huynh được, tông môn xảy ra sự cố, đệ phải trở về.
- Ta đi cùng với đệ.
. . . .
Bên ngoài đại điện của Cửu Tiêu Tông.
- Chẳng lẽ các ngươi cứ tiếp tục muốn mắc sai lầm sao?
Lúc này, Tân Phong một thân là máu, thần sắc thê thảm quát ầm lên. Nhìn Cửu Tiêu Tông hiền hòa thân thiện hàng ngày biến thành như hiện tại, trong lòng y thật sự rất đau.
Các đệ tử chung quanh đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt bi ai, nhưng khi thấy mấy bóng người đứng đằng xa, bọn họ không kìm được run lên.
- Ấy chà, bất ngờ thật, không ngờ mấy lão già kia lại truyền hết tu vi cho ngươi.
Từ trong những bóng người đằng xa có một kẻ bước tới, giọng điệu tràn đầy khinh thường.
Kẻ này tướng mạo trung niên, toàn thân sát khí tận trời, trong mắt lộ vẻ âm tàn.
Gã từng là một đệ tử phạm trọng tội của Cửu Tiêu Tông, chẳng qua giờ cũng đã được tông chủ thả ra, phong chức trưởng lão, nắm quyền sinh sát trong tay.
Cổ Thiên Hạo là hạng người tàn nhẫn, ỷ tu vi cao, tàn sát vô số đệ tử đồng môn. Một thân sát khí trên người gã để các đệ tử xung quanh phải run rẩy.
- Cổ Thiên Hạo, ngươi là kẻ tàn sát đồng môn, vậy mà còn dám đường hoàng xuất hiện ở đại điện của tông môn, quả thực là nỗi sỉ nhục.
Tân Phong hổn hển gào thét.
Các thái thượng trưởng lão dồn tu vi cả đời y cho, phá xích sắt, thế nhưng cường độ thân thể y có hạn, không thể thi triển lực lượng khổng lồ kia.
Sau khi đi ra, Tân Phong cũng bị cơn giận che mờ lý trí, không có chạy trốn, mà đi tới bên ngoài đại điện, hy vọng lay tỉnh các sư huynh đệ, không để bọn họ tiếp tục sai lầm.
Thế nhưng không ngờ tông chủ đã trầm luân đến vậy, giao Cửu Tiêu Tông cho đám đệ tử tội ác tày trời chưởng quản.
- Ha ha... Tân Phong, thật sự là ngươi để người ta quá thất vọng rồi. Chỉ sợ mấy lão già kia cũng không ngờ ngươi lại tự đi tìm đường chết, nếu biết, có lẽ các lão đã đổi ý. Giết cho ta.
Cổ Thiên Hạo vung tay một cái. Đối với hạng người vùng vẫy giãy chết, gã không thèm để ở trong lòng.
Mấy tên đệ tử cũng phạm trọng tội giờ được thả đứng sau gã cười lên tàn nhẫn, chuẩn bị ra tay, lại bị Cổ Thiên Hạo cản lại:
- Để cho đám kia tới, thử một lần giết chết sư huynh thân ái nhất của bọn chúng, xem chúng sẽ có cảm thụ gì.
Cổ Thiên Hạo cười rộ lên, đám đệ tử tà ác đứng sau gã cũng cười lớn, suy nghĩ một chút loại cảm giác này, có lẽ rất mỹ diệu đi.
Các đệ tử không dám trái lệnh, vây lấy Tân Phong, rồi đưa mắt nhìn nhau, cũng không hề động. Bọn họ thật sự không đành lòng.
- Hử, các ngươi muốn chết cả sao?
Cổ Thiên Hạo trầm mặt xuống, hừ lạnh một tiếng.
- Cổ trưởng lão, đó là đại sư huynh, chúng ta không thể xuống tay, không thể...
Lúc này, một đệ tử giống như muốn phát điên, ôm đầu kêu gào không ngừng.
Tân Phong sư huynh đối xử với bọn họ rất tốt, bọn họ cũng không phải người ngu, biết hiện tại tông môn đối mặt với cái gì, lại không biết tại sao tông chủ lại thay đổi tính tình. Đối với bọn họ, hiện giờ Cửu Tiêu Tông đã không còn là thiên đường ở nhân gian nữa, mà là địa ngục.
- Hừ, phế vật...
Trong mắt Cổ Thiên Hạo lóe lên sát ý, búng ngón tay, một luồng sáng lóe lên, người đệ tử kia nháy mắt bị cắt rơi đầu.
Cái đầu lăn một đường dài, chạm đến dưới chân Tân Phong.
Người đệ tử kia chết không nhắm mắt, hai hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt con nguyên vẻ kinh ngạc, miệng mở ra như đang gọi: sư huynh...
Chiêu thức ấy, nháy mắt làm các đệ tử xung quanh sợ hãi lùi về sau vài bước. Bọn họ không ngờ trưởng lão một lời không hợp, liền ra tay giết người.
- Cổ Thiên Hạo, ta liều mạng với ngươi.
Hai mắt Tân Phong đỏ như máu, gào thét, vọt tới.
- Hừ, phế vật...
Cổ Thiên Hạo cười một nụ cười khinh thường, thân hình bỗng biến mất, rồi tức thì xuất hiện trước mặt Tân Phong, đánh ra một quyền.
Ầmmm...
- Phế vật, Cửu Tiêu Tông không còn chỗ của ngươi.
Cổ Thiên Hạo nhìn Tân Phong ngã xuống đất không dậy nổi, sau đó nói với các đệ tử xung quanh.
- Các ngươi nghe rõ đây, tiến lên giết hắn, ai không lên, sẽ chết.
Các đệ tử run lên, cả bàn tay nắm binh khí cũng không ngừng run rẩy.
- Đại sư huynh...
Một ít đệ từ thấy Tân Phong ngã trên mặt đất muốn giãy giụa đứng lên, bi thương hô.
- Khốn khiếp, khi dễ đại sư huynh của ta, ta muốn giết ngươi...
Một đệ tử không nhịn nổi nữa, giận dữ gầm lên một tiếng, không hề lo lắng tới tính mạng của mình, nhào tới Cổ Thiên Hạo.
- Tiểu Lục...
Tân Phong nhìn thấy người kia, đó là vị sư đệ mà hắn từng cứu từ miệng hung thú ba năm trước, sau đó dẫn vào tông môn.
- Hừ, chỉ có cảnh giới Tiên Thiên cũng dám càn rỡ, chết đi.
Cổ Thiên Hạo cười lạnh một tiếng, không thèm nhúc nhích, một cỗ khí thế từ trên trời giáng xuống, trực tiếp nghiền ép người đệ tử kia máu thịt văng tung tóe.
- Cho các ngươi ba hơi thở, giết hắn, nếu không các ngươi phải chết.
Cổ Thiên Hạo nhìn chúng đệ tử, lạnh lùng nói.
Các đệ tử Cửu Tiêu Tông, ở một khắc này gặp tra tấn lớn lao trong tinh thần.
Tân Phong chậm rãi đứng lên:
- Các sư đệ, các đệ động thủ đi.
- Đại sư huynh...
Các đệ tử Cửu Tiêu Tông nhìn Tân Phong như vậy, trong mắt lóe lên vẻ giãy giụa.
Keng keng...
Nhìn thấy chúng đệ tử xuất ra binh khí, Cổ Thiên Hạo cười lạnh, thế nhưng một giây sau, sắc mặt hắn biến đổi, trở nên cực kỳ khó coi.
- Đại sư huynh, huynh mau chạy đi, để bọn đệ cản đường giúp huynh.
Giờ khắc này, các đệ tử bên ngoài đại điện lại cầm binh khí chỉ thẳng vào Cổ Thiên Hạo.
- Tà ma ngoại đạo, Cửu Tiêu Tông còn chưa tới phiên ngươi làm loạn.
Chúng đệ tử trăm miệng một lời, tất cả đều quên đi sợ hãi, quên đi sinh tử, khí thế ngập trời.
- Đại sư huynh, huynh đi mau đi, nhất định phải sống sót.
- Các đệ...
Tân Phong nhìn đông đảo sư đệ, thân mình run lên kịch liệt, hai tay nắm chặt đến rỉ máu.
- Tốt, tốt lắm, muốn chết, ta sẽ thành toàn các ngươi.
Cổ Thiên Hạo nhìn một màn này, sát khí bùng phát.
- Chết cả đi cho ta.
Đám đệ tử tà ác đằng sau Cổ Thiên Hạo cũng lộ hung quang trong mắt, sau đó xông về phía các đệ tử kia.
Giờ khắc này, thiên địa giống như dừng lại.
Các đệ tử Cửu Tiêu Tông đương nhiên sợ hãi, nhưng biểu tình trên mặt lại kiên cường vạn phần. Bọn họ biết sẽ chết, nhưng không một ai lùi bước.
Tân Phong nhìn các sư đệ, nội tâm cũng thống khổ không thôi.
Mà vừa lúc này, một tiếng quát vang như sấm từ hư không truyền đến.
- Làm càn...
Một cỗ khí thế ngập trời, từ trên trời giáng xuống, khiến đám đệ tử tà ác chịu áp lực cực lớn, không kẻ nào có thể nhúc nhích.
Một bàn tay khổng lồ che khuất bầu trời, đập thẳng lên người bọn chúng.
Ầmmmmm...
Trời đất rung chuyển. Liền sau đó là một nói vang lên, vẻ rất đau lòng:
- Phong huynh chịu khổ rồi, vi huynh đến chậm...
Giờ khắc này, tất cả mọi người ngưng thần nhìn phía hư không.
Mà Tân Phong nghe được âm thanh này, nhất thời run lên, vẻ mặt không dám tin.
Theo tu vi tăng lên, Lâm Phàm nhìn được rất nhiều điều mà trước kia không biết. Cửu Tiêu Tông là danh môn chính tông, đáng lý khí vận phải như rồng, như mặt trời ban trưa, thế nhưng trong mắt Lâm Phàm, khí vận tông môn trước mắt đã vỡ nát không chịu nổi, gần kề sụp đổ, như vậy Cửu Tiêu Tông cách giai đoạn tông hủy người vong cũng không xa.
Khủng bố như vậy.
Vậy mà rành rành đem một tông môn chính khí biến thành thế này, chỉ thêm một thời gian nữa, Cửu Tiêu Tông sợ rằng sẽ thành lịch sử.
- Ai đó?
Lúc này, một gã đệ tử tuần tra bên ngoài sơn môn phát hiện ra Lâm Phàm, lập tức tiến đến chất vấn.
Lâm Phàm nhìn đệ tử này, sắc mặt dù hồng hào, nhưng tinh khí thần lại có trạng thái uể oải như lâm bệnh nặng.
- Thánh Tông, Lâm Phàm.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói, cặp mắt thâm thúy nhìn chằm chằm về phía trước, khẽ than thở:
- Cửu Tiêu Tông, đại họa a...
Đệ tử Cửu Tiêu Tông này nghe câu sau, đang định lớn tiếng chửi mắng, nhưng đột nhiên sửng sốt, Lâm Phàm? Tên này rất quen thuộc, gã vội vàng hỏi.
- Ngươi là đệ tử thiên kiêu mạnh nhất Thánh Tông, Lâm Phàm, Lâm sư huynh?
Lâm Phàm cười nhẹ:
- Sao? Chẳng lẽ thế gian còn có Thánh Tông Lâm Phàm thứ hai sao?
Nghe thấy lời đáp lại, đệ tử Cửu Tiêu Tông này tức thì biến sắc, vẻ cảnh giác lúc trước cũng biến đi đâu mất:
- Lâm sư huynh, xin sư huynh đừng giận, sư đệ mới chỉ được nghe đại danh của Lâm sư huynh, chứ chưa có duyên gặp mặt.
Lâm Phàm mỉm cười, không ngờ thanh thế của tiểu gia lớn đến vậy.
- Từ sau cuộc chiến thiên kiêu kết thúc, Tân Phong sư huynh trở về tông môn, vẫn luôn nói rằng Lâm sư huynh là người tuyệt vời, để các sư huynh đệ trong tông đều rất sùng bái, chỉ mong được gặp Lâm sư huynh.
- Vị sư đệ này, đệ tên là gì vậy?
Lâm Phàm hỏi.
- Lâm sư huynh, đệ gọi là Trương Khôi.
Trương Khôi nói.
- Trương sư đệ, Tân Phong huynh của ta hiện đang ở đâu?
Lâm Phàm hỏi.
Trương Khôi có chút buồn bã cúi đầu:
- Lâm sư huynh, Tân Phong sư huynh bị tông chủ nhốt vào địa lao.
Ầm ầmmmm...
Vừa lúc đó, từ trong Cửu Tiêu Tông truyền đến tiếng nổ vang, khiến Lâm Phàm cả kinh.
- Không tốt, tông môn xảy ra chuyện.
Trương khôi biến sắc.
- Lâm sư huynh, thứ lỗi sư đệ không tiếp đón huynh được, tông môn xảy ra sự cố, đệ phải trở về.
- Ta đi cùng với đệ.
. . . .
Bên ngoài đại điện của Cửu Tiêu Tông.
- Chẳng lẽ các ngươi cứ tiếp tục muốn mắc sai lầm sao?
Lúc này, Tân Phong một thân là máu, thần sắc thê thảm quát ầm lên. Nhìn Cửu Tiêu Tông hiền hòa thân thiện hàng ngày biến thành như hiện tại, trong lòng y thật sự rất đau.
Các đệ tử chung quanh đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt bi ai, nhưng khi thấy mấy bóng người đứng đằng xa, bọn họ không kìm được run lên.
- Ấy chà, bất ngờ thật, không ngờ mấy lão già kia lại truyền hết tu vi cho ngươi.
Từ trong những bóng người đằng xa có một kẻ bước tới, giọng điệu tràn đầy khinh thường.
Kẻ này tướng mạo trung niên, toàn thân sát khí tận trời, trong mắt lộ vẻ âm tàn.
Gã từng là một đệ tử phạm trọng tội của Cửu Tiêu Tông, chẳng qua giờ cũng đã được tông chủ thả ra, phong chức trưởng lão, nắm quyền sinh sát trong tay.
Cổ Thiên Hạo là hạng người tàn nhẫn, ỷ tu vi cao, tàn sát vô số đệ tử đồng môn. Một thân sát khí trên người gã để các đệ tử xung quanh phải run rẩy.
- Cổ Thiên Hạo, ngươi là kẻ tàn sát đồng môn, vậy mà còn dám đường hoàng xuất hiện ở đại điện của tông môn, quả thực là nỗi sỉ nhục.
Tân Phong hổn hển gào thét.
Các thái thượng trưởng lão dồn tu vi cả đời y cho, phá xích sắt, thế nhưng cường độ thân thể y có hạn, không thể thi triển lực lượng khổng lồ kia.
Sau khi đi ra, Tân Phong cũng bị cơn giận che mờ lý trí, không có chạy trốn, mà đi tới bên ngoài đại điện, hy vọng lay tỉnh các sư huynh đệ, không để bọn họ tiếp tục sai lầm.
Thế nhưng không ngờ tông chủ đã trầm luân đến vậy, giao Cửu Tiêu Tông cho đám đệ tử tội ác tày trời chưởng quản.
- Ha ha... Tân Phong, thật sự là ngươi để người ta quá thất vọng rồi. Chỉ sợ mấy lão già kia cũng không ngờ ngươi lại tự đi tìm đường chết, nếu biết, có lẽ các lão đã đổi ý. Giết cho ta.
Cổ Thiên Hạo vung tay một cái. Đối với hạng người vùng vẫy giãy chết, gã không thèm để ở trong lòng.
Mấy tên đệ tử cũng phạm trọng tội giờ được thả đứng sau gã cười lên tàn nhẫn, chuẩn bị ra tay, lại bị Cổ Thiên Hạo cản lại:
- Để cho đám kia tới, thử một lần giết chết sư huynh thân ái nhất của bọn chúng, xem chúng sẽ có cảm thụ gì.
Cổ Thiên Hạo cười rộ lên, đám đệ tử tà ác đứng sau gã cũng cười lớn, suy nghĩ một chút loại cảm giác này, có lẽ rất mỹ diệu đi.
Các đệ tử không dám trái lệnh, vây lấy Tân Phong, rồi đưa mắt nhìn nhau, cũng không hề động. Bọn họ thật sự không đành lòng.
- Hử, các ngươi muốn chết cả sao?
Cổ Thiên Hạo trầm mặt xuống, hừ lạnh một tiếng.
- Cổ trưởng lão, đó là đại sư huynh, chúng ta không thể xuống tay, không thể...
Lúc này, một đệ tử giống như muốn phát điên, ôm đầu kêu gào không ngừng.
Tân Phong sư huynh đối xử với bọn họ rất tốt, bọn họ cũng không phải người ngu, biết hiện tại tông môn đối mặt với cái gì, lại không biết tại sao tông chủ lại thay đổi tính tình. Đối với bọn họ, hiện giờ Cửu Tiêu Tông đã không còn là thiên đường ở nhân gian nữa, mà là địa ngục.
- Hừ, phế vật...
Trong mắt Cổ Thiên Hạo lóe lên sát ý, búng ngón tay, một luồng sáng lóe lên, người đệ tử kia nháy mắt bị cắt rơi đầu.
Cái đầu lăn một đường dài, chạm đến dưới chân Tân Phong.
Người đệ tử kia chết không nhắm mắt, hai hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt con nguyên vẻ kinh ngạc, miệng mở ra như đang gọi: sư huynh...
Chiêu thức ấy, nháy mắt làm các đệ tử xung quanh sợ hãi lùi về sau vài bước. Bọn họ không ngờ trưởng lão một lời không hợp, liền ra tay giết người.
- Cổ Thiên Hạo, ta liều mạng với ngươi.
Hai mắt Tân Phong đỏ như máu, gào thét, vọt tới.
- Hừ, phế vật...
Cổ Thiên Hạo cười một nụ cười khinh thường, thân hình bỗng biến mất, rồi tức thì xuất hiện trước mặt Tân Phong, đánh ra một quyền.
Ầmmm...
- Phế vật, Cửu Tiêu Tông không còn chỗ của ngươi.
Cổ Thiên Hạo nhìn Tân Phong ngã xuống đất không dậy nổi, sau đó nói với các đệ tử xung quanh.
- Các ngươi nghe rõ đây, tiến lên giết hắn, ai không lên, sẽ chết.
Các đệ tử run lên, cả bàn tay nắm binh khí cũng không ngừng run rẩy.
- Đại sư huynh...
Một ít đệ từ thấy Tân Phong ngã trên mặt đất muốn giãy giụa đứng lên, bi thương hô.
- Khốn khiếp, khi dễ đại sư huynh của ta, ta muốn giết ngươi...
Một đệ tử không nhịn nổi nữa, giận dữ gầm lên một tiếng, không hề lo lắng tới tính mạng của mình, nhào tới Cổ Thiên Hạo.
- Tiểu Lục...
Tân Phong nhìn thấy người kia, đó là vị sư đệ mà hắn từng cứu từ miệng hung thú ba năm trước, sau đó dẫn vào tông môn.
- Hừ, chỉ có cảnh giới Tiên Thiên cũng dám càn rỡ, chết đi.
Cổ Thiên Hạo cười lạnh một tiếng, không thèm nhúc nhích, một cỗ khí thế từ trên trời giáng xuống, trực tiếp nghiền ép người đệ tử kia máu thịt văng tung tóe.
- Cho các ngươi ba hơi thở, giết hắn, nếu không các ngươi phải chết.
Cổ Thiên Hạo nhìn chúng đệ tử, lạnh lùng nói.
Các đệ tử Cửu Tiêu Tông, ở một khắc này gặp tra tấn lớn lao trong tinh thần.
Tân Phong chậm rãi đứng lên:
- Các sư đệ, các đệ động thủ đi.
- Đại sư huynh...
Các đệ tử Cửu Tiêu Tông nhìn Tân Phong như vậy, trong mắt lóe lên vẻ giãy giụa.
Keng keng...
Nhìn thấy chúng đệ tử xuất ra binh khí, Cổ Thiên Hạo cười lạnh, thế nhưng một giây sau, sắc mặt hắn biến đổi, trở nên cực kỳ khó coi.
- Đại sư huynh, huynh mau chạy đi, để bọn đệ cản đường giúp huynh.
Giờ khắc này, các đệ tử bên ngoài đại điện lại cầm binh khí chỉ thẳng vào Cổ Thiên Hạo.
- Tà ma ngoại đạo, Cửu Tiêu Tông còn chưa tới phiên ngươi làm loạn.
Chúng đệ tử trăm miệng một lời, tất cả đều quên đi sợ hãi, quên đi sinh tử, khí thế ngập trời.
- Đại sư huynh, huynh đi mau đi, nhất định phải sống sót.
- Các đệ...
Tân Phong nhìn đông đảo sư đệ, thân mình run lên kịch liệt, hai tay nắm chặt đến rỉ máu.
- Tốt, tốt lắm, muốn chết, ta sẽ thành toàn các ngươi.
Cổ Thiên Hạo nhìn một màn này, sát khí bùng phát.
- Chết cả đi cho ta.
Đám đệ tử tà ác đằng sau Cổ Thiên Hạo cũng lộ hung quang trong mắt, sau đó xông về phía các đệ tử kia.
Giờ khắc này, thiên địa giống như dừng lại.
Các đệ tử Cửu Tiêu Tông đương nhiên sợ hãi, nhưng biểu tình trên mặt lại kiên cường vạn phần. Bọn họ biết sẽ chết, nhưng không một ai lùi bước.
Tân Phong nhìn các sư đệ, nội tâm cũng thống khổ không thôi.
Mà vừa lúc này, một tiếng quát vang như sấm từ hư không truyền đến.
- Làm càn...
Một cỗ khí thế ngập trời, từ trên trời giáng xuống, khiến đám đệ tử tà ác chịu áp lực cực lớn, không kẻ nào có thể nhúc nhích.
Một bàn tay khổng lồ che khuất bầu trời, đập thẳng lên người bọn chúng.
Ầmmmmm...
Trời đất rung chuyển. Liền sau đó là một nói vang lên, vẻ rất đau lòng:
- Phong huynh chịu khổ rồi, vi huynh đến chậm...
Giờ khắc này, tất cả mọi người ngưng thần nhìn phía hư không.
Mà Tân Phong nghe được âm thanh này, nhất thời run lên, vẻ mặt không dám tin.
/787
|