- Lâm huynh, sao huynh lại ở đây?
Tân Phong quả thực không dám tin vào hai mắt của mình, y không ngờ Lâm Phàm sẽ xuất hiện vào lúc này.
Lâm Phàm từ hư không hạ xuống, sau đó đi tới trước mặt Tân Phong, vỗ vỗ vai:
- Ta gần đây tâm thần bất an, vội tính một quẻ, ra được Phong huynh gặp chuyện khó khăn. Để xác thực, ta một đường từ Thánh Tông tới, chỉ vì tâm an.
- Lâm huynh, ta...
Tân Phong vừa nghe, nhất thời rơi lệ đầy mặt. Đây là vì cảm động a, y không ngờ Lâm huynh lại vì muốn kiểm tra xem mình có an toàn không, mà tít từ Thánh Tông xa xôi tới.
- Phong huynh, chớ khóc, đợi ta lấy lại công đạo cho huynh xong, chúng ta sẽ tiếp tục trò chuyện.
Lâm Phàm vỗ nhẹ bả vai Tân Phong, nói.
Giờ phút này, đệ tử Cửu Tiêu Tông nhìn người từ trên trời giáng xuống này, lại nghe được người này là Lâm Phàm, thì đều kích động hẳn lên.
Bọn họ biết Lâm Phàm, đây là đệ tử thiên kiêu mạnh nhất của Thánh Tông mà đại sư huynh luôn nhắc đến, cũng khiến bọn họ ngưỡng mộ đã lâu.
Hôm nay được tận mắt nhìn thấy, quả nhiên đại sư huynh nói không có sai.
Lòng mang đại nghĩa, đỉnh thiên lập địa.
- Lâm sư huynh...
Đệ tử Cửu Tiêu Tông nhìn thấy Lâm Phàm đi tới, cũng đều tránh ra một lối, sau đó tôn kính chào hỏi.
Lâm Phàm nhìn những đệ tử này, khẽ gật đầu:
- Các ngươi đều là đệ tử tốt, yên tâm, bản sư huynh hiện tại giúp các ngươi lấy lại công đạo. Các ngươi chỉ cần xem thật kỹ là được, còn lại cứ giao hết cho bản sư huynh.
Các đệ tử Cửu Tiêu Tông nghe Lâm Phàm nói vậy thì kích động đến run rẩy.
- Sư huynh, cố lên nhé!
- Lâm sư huynh.
- Lâm sư huynh nhất định sẽ báo thù cho các sư huynh đệ đã chết.
....
Giờ phút này, Cổ Thiên Hạo nhìn bóng người kia đi tới, thân mình khẽ run lên. Gã không nhìn thấu tu vi của người này, thế nhưng một chưởng chụp chết cả một đám, cũng đủ để hiểu người này thế nào.
Rất mạnh!
- Ngươi có biết ngươi phạm rất nhiều tội lỗi không?
Lâm Phàm nhìn Cổ Thiên Hạo, lạnh giọng hỏi.
Cổ Thiên Hạo nhìn Lâm Phàm, không nói gì, trong lòng lo lắng, chỉ tính đường để chạy trốn.
- Sao, không nói được?
Lâm Phàm trầm mặt xuống, vung tay:
- Ta cho ngươi biết, mọi chuyện ngươi làm đều là đại tội.
- Huynh đệ của Lâm Phàm ta, ngươi lại dám khi dễ, cũng không ra ngoài hỏi thăm một chút, Lâm Phàm ta là người nào.
Lâm Phàm lạnh lùng nói.
Cổ Thiên Hạo âm trầm quát:
- Ngươi là ai?
Cổ Thiên Hạo không biết lai lịch đối phương, đồng thời người này thần thần bí bí, không thể không đề phòng.
Hiện giờ toàn bộ võ lực cấp cao của Cửu Tiêu Tông đều đã đi theo Hàn Tông Chủ tới Thánh Tông, nếu như gã không phải đối thủ, vậy đã không còn ai có thể trấn áp người này.
- Ngươi còn chưa đủ tư cách biết ta là ai.
Lâm Phàm lạnh lùng nói.
- Chết đi cho lão tử.
Cổ Thiên Hạo đột ngột động thủ, khí tức toàn thân tăng vọt, thân hình chìm vào hư không, nháy mắt xuất hiện ở phía sau Lâm Phàm.
Sắc mặt Cổ Thiên Hạo tàn nhẫn, vung một quyền thế như chẻ tre, mang theo uy thế vô thượng đánh tới ngực Lâm Phàm.
- Lâm huynh, cẩn thận.
Tân Phong thấy một màn như vậy, nhất thời kinh hãi.
Lâm Phàm khinh thường cười, gầm lên, vung tay tát một cái:
- Cút...
Rầmmmmm...
Cánh Tay Tuyên Cổ mạnh mẽ tát ra, hoàn toàn không phải trò đùa, dù Cổ Thiên Hạo có mạnh thêm nữa, thì cũng phải quỳ.
Ầmmmmm....
Giờ khắc này, mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mắt, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.Bọn họ thật không ngờ, Cổ Thiên Hạo trúng một cái tát của Lâm sư huynh đã bay ngược ra, nằm lăn trên đất, đầu cũng biến dạng rồi.
Điều này sao có thể...
Tân Phong cũng choáng váng, y còn tưởng rằng phải có một hồi chiến đấu kịch liệt, lại không ngờ thắng bại chỉ trong một sát na.
- Hừ!
Lâm Phàm hừ lạnh một tiếng, sau đó ném thi thể Cổ Thiên Hạo vào Thiên Địa Dung Lô. Đối với tội ác được nhìn thấy tận mắt thế này, hắn còn còn do dự phải làm gì với xác chết nữa.
- Được rồi, xong.
Lâm Phàm đổi sang vẻ mặt tươi cười, nói.
Các đệ tử Cửu Tiêu Tông qua phút tròn mắt thất thần, lập tức cùng nhau hoan hô lên.
- Thắng rồiiii....
- Tên ghê tởm này, rốt cuộc chết rồi...
Lâm Phàm chỉ cười cười, sau đó đi tới trước mặt Tân Phong:
- Phong huynh, tông chủ đâu?
Vừa nghe câu này, Tân Phong mới sực ra nhớ chuyện khẩn cấp, gấp gáp nói:
- Không tốt, tông chủ đã dẫn người đi Thánh Tông.
- Cái gì?
Lâm Phàm sửng sốt, vẻ mặt không dám tin, vội hỏi lại:
- Huynh nói Hàn tông chủ đã đi Thánh Tông.
- Ta nghe các sư đệ nói vậy, hẳn là không có sai.
Tân Phong nói.
Lâm sư huynh, đại sư huynh, đây là thật, tông chủ đã mang theo mọi người xuất phát từ hai ngày trước, phương hướng đúng là Thánh Tông.
Một đệ tử xen vào.
Lâm Phàm trầm mặt xuống, có cảm giác không ổn.
Hắn không sợ Hàn tông chủ đối cứng với Thánh Tông, nhưng lại sợ Hàn tông chủ tấn công ngầm.
- Phong huynh, lần này sợ là không ngồi nâng chén được rồi, ta phải trở về Thánh Tông.
Lâm Phàm gấp gáp nói.
- Lâm huynh, trước hết huynh đừng hoảng hốt, chúng ta cùng nghĩ cách. Từ Cửu Tiêu Tông đến Thánh Tông rất xa, tu vi của nhóm người tông chủ là Đại Thiên Vị đại viên mãn, có thể bay vọt hư không mà đi, chúng ta không đuổi kịp đâu.
Tân Phong nói.
Mà những lời này, lại giống như chậu nước lạnh ụp lên đầu Lâm Phàm.
Đúng vậy, sao có thể kịp chứ?
Cửu Tiêu Tông cách Thánh Tông xa nhường ấy, mà chính mình tuy chiến lực vô song, nhưng tu vi còn dừng ở Tiểu Thiên Vị sơ giai, căn bản không đuổi kịp nổi.
Con bà nó chứ.
Lâm Phàm nổi giận, sao lại gặp tình huống khốn khiếp thế này chứ.
Đinh, chúc mừng luyện hóa được năm dây chuyền quy tắc.
Lúc này, Thiên Địa Dung Lô đã luyện hóa Cổ Thiên Hạo xong, nhưng Lâm Phàm cũng không có tâm tư để ý chuyện này.
Ô.
Đúng rồi...
Đột nhiên Lâm Phàm nghĩ đến một chuyện.
Phong huynh, chỉ có thể xin lỗi, thi thể của sư phụ huynh, ta chỉ có thể ích kỷ một lần rồi.
Sau đó, Lâm Phàm đem thi thể Lương Dịch Sơ cùng Lý Nguyên Kỳ ném cả vào Thiên Địa Dung Lô.
Đinh, chúc mừng luyện hóa được mười bốn dây chuyền quy tắc.
- Phong huynh, đợi lát nữa cùng đi, ta đã có biện pháp rồi.
Lâm Phàm nói.
- Được.
Tân Phong gật gật đầu, nhưng cũng không rõ Lâm Phàm có biện pháp gì.
Kể cả là cưỡi chiến thuyền, nếu không có mười ngày nửa tháng, cũng không thể đến nơi.
Chẳng lẽ còn có thể xé rách hư không sao?
Tân Phong quả thực không dám tin vào hai mắt của mình, y không ngờ Lâm Phàm sẽ xuất hiện vào lúc này.
Lâm Phàm từ hư không hạ xuống, sau đó đi tới trước mặt Tân Phong, vỗ vỗ vai:
- Ta gần đây tâm thần bất an, vội tính một quẻ, ra được Phong huynh gặp chuyện khó khăn. Để xác thực, ta một đường từ Thánh Tông tới, chỉ vì tâm an.
- Lâm huynh, ta...
Tân Phong vừa nghe, nhất thời rơi lệ đầy mặt. Đây là vì cảm động a, y không ngờ Lâm huynh lại vì muốn kiểm tra xem mình có an toàn không, mà tít từ Thánh Tông xa xôi tới.
- Phong huynh, chớ khóc, đợi ta lấy lại công đạo cho huynh xong, chúng ta sẽ tiếp tục trò chuyện.
Lâm Phàm vỗ nhẹ bả vai Tân Phong, nói.
Giờ phút này, đệ tử Cửu Tiêu Tông nhìn người từ trên trời giáng xuống này, lại nghe được người này là Lâm Phàm, thì đều kích động hẳn lên.
Bọn họ biết Lâm Phàm, đây là đệ tử thiên kiêu mạnh nhất của Thánh Tông mà đại sư huynh luôn nhắc đến, cũng khiến bọn họ ngưỡng mộ đã lâu.
Hôm nay được tận mắt nhìn thấy, quả nhiên đại sư huynh nói không có sai.
Lòng mang đại nghĩa, đỉnh thiên lập địa.
- Lâm sư huynh...
Đệ tử Cửu Tiêu Tông nhìn thấy Lâm Phàm đi tới, cũng đều tránh ra một lối, sau đó tôn kính chào hỏi.
Lâm Phàm nhìn những đệ tử này, khẽ gật đầu:
- Các ngươi đều là đệ tử tốt, yên tâm, bản sư huynh hiện tại giúp các ngươi lấy lại công đạo. Các ngươi chỉ cần xem thật kỹ là được, còn lại cứ giao hết cho bản sư huynh.
Các đệ tử Cửu Tiêu Tông nghe Lâm Phàm nói vậy thì kích động đến run rẩy.
- Sư huynh, cố lên nhé!
- Lâm sư huynh.
- Lâm sư huynh nhất định sẽ báo thù cho các sư huynh đệ đã chết.
....
Giờ phút này, Cổ Thiên Hạo nhìn bóng người kia đi tới, thân mình khẽ run lên. Gã không nhìn thấu tu vi của người này, thế nhưng một chưởng chụp chết cả một đám, cũng đủ để hiểu người này thế nào.
Rất mạnh!
- Ngươi có biết ngươi phạm rất nhiều tội lỗi không?
Lâm Phàm nhìn Cổ Thiên Hạo, lạnh giọng hỏi.
Cổ Thiên Hạo nhìn Lâm Phàm, không nói gì, trong lòng lo lắng, chỉ tính đường để chạy trốn.
- Sao, không nói được?
Lâm Phàm trầm mặt xuống, vung tay:
- Ta cho ngươi biết, mọi chuyện ngươi làm đều là đại tội.
- Huynh đệ của Lâm Phàm ta, ngươi lại dám khi dễ, cũng không ra ngoài hỏi thăm một chút, Lâm Phàm ta là người nào.
Lâm Phàm lạnh lùng nói.
Cổ Thiên Hạo âm trầm quát:
- Ngươi là ai?
Cổ Thiên Hạo không biết lai lịch đối phương, đồng thời người này thần thần bí bí, không thể không đề phòng.
Hiện giờ toàn bộ võ lực cấp cao của Cửu Tiêu Tông đều đã đi theo Hàn Tông Chủ tới Thánh Tông, nếu như gã không phải đối thủ, vậy đã không còn ai có thể trấn áp người này.
- Ngươi còn chưa đủ tư cách biết ta là ai.
Lâm Phàm lạnh lùng nói.
- Chết đi cho lão tử.
Cổ Thiên Hạo đột ngột động thủ, khí tức toàn thân tăng vọt, thân hình chìm vào hư không, nháy mắt xuất hiện ở phía sau Lâm Phàm.
Sắc mặt Cổ Thiên Hạo tàn nhẫn, vung một quyền thế như chẻ tre, mang theo uy thế vô thượng đánh tới ngực Lâm Phàm.
- Lâm huynh, cẩn thận.
Tân Phong thấy một màn như vậy, nhất thời kinh hãi.
Lâm Phàm khinh thường cười, gầm lên, vung tay tát một cái:
- Cút...
Rầmmmmm...
Cánh Tay Tuyên Cổ mạnh mẽ tát ra, hoàn toàn không phải trò đùa, dù Cổ Thiên Hạo có mạnh thêm nữa, thì cũng phải quỳ.
Ầmmmmm....
Giờ khắc này, mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mắt, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.Bọn họ thật không ngờ, Cổ Thiên Hạo trúng một cái tát của Lâm sư huynh đã bay ngược ra, nằm lăn trên đất, đầu cũng biến dạng rồi.
Điều này sao có thể...
Tân Phong cũng choáng váng, y còn tưởng rằng phải có một hồi chiến đấu kịch liệt, lại không ngờ thắng bại chỉ trong một sát na.
- Hừ!
Lâm Phàm hừ lạnh một tiếng, sau đó ném thi thể Cổ Thiên Hạo vào Thiên Địa Dung Lô. Đối với tội ác được nhìn thấy tận mắt thế này, hắn còn còn do dự phải làm gì với xác chết nữa.
- Được rồi, xong.
Lâm Phàm đổi sang vẻ mặt tươi cười, nói.
Các đệ tử Cửu Tiêu Tông qua phút tròn mắt thất thần, lập tức cùng nhau hoan hô lên.
- Thắng rồiiii....
- Tên ghê tởm này, rốt cuộc chết rồi...
Lâm Phàm chỉ cười cười, sau đó đi tới trước mặt Tân Phong:
- Phong huynh, tông chủ đâu?
Vừa nghe câu này, Tân Phong mới sực ra nhớ chuyện khẩn cấp, gấp gáp nói:
- Không tốt, tông chủ đã dẫn người đi Thánh Tông.
- Cái gì?
Lâm Phàm sửng sốt, vẻ mặt không dám tin, vội hỏi lại:
- Huynh nói Hàn tông chủ đã đi Thánh Tông.
- Ta nghe các sư đệ nói vậy, hẳn là không có sai.
Tân Phong nói.
Lâm sư huynh, đại sư huynh, đây là thật, tông chủ đã mang theo mọi người xuất phát từ hai ngày trước, phương hướng đúng là Thánh Tông.
Một đệ tử xen vào.
Lâm Phàm trầm mặt xuống, có cảm giác không ổn.
Hắn không sợ Hàn tông chủ đối cứng với Thánh Tông, nhưng lại sợ Hàn tông chủ tấn công ngầm.
- Phong huynh, lần này sợ là không ngồi nâng chén được rồi, ta phải trở về Thánh Tông.
Lâm Phàm gấp gáp nói.
- Lâm huynh, trước hết huynh đừng hoảng hốt, chúng ta cùng nghĩ cách. Từ Cửu Tiêu Tông đến Thánh Tông rất xa, tu vi của nhóm người tông chủ là Đại Thiên Vị đại viên mãn, có thể bay vọt hư không mà đi, chúng ta không đuổi kịp đâu.
Tân Phong nói.
Mà những lời này, lại giống như chậu nước lạnh ụp lên đầu Lâm Phàm.
Đúng vậy, sao có thể kịp chứ?
Cửu Tiêu Tông cách Thánh Tông xa nhường ấy, mà chính mình tuy chiến lực vô song, nhưng tu vi còn dừng ở Tiểu Thiên Vị sơ giai, căn bản không đuổi kịp nổi.
Con bà nó chứ.
Lâm Phàm nổi giận, sao lại gặp tình huống khốn khiếp thế này chứ.
Đinh, chúc mừng luyện hóa được năm dây chuyền quy tắc.
Lúc này, Thiên Địa Dung Lô đã luyện hóa Cổ Thiên Hạo xong, nhưng Lâm Phàm cũng không có tâm tư để ý chuyện này.
Ô.
Đúng rồi...
Đột nhiên Lâm Phàm nghĩ đến một chuyện.
Phong huynh, chỉ có thể xin lỗi, thi thể của sư phụ huynh, ta chỉ có thể ích kỷ một lần rồi.
Sau đó, Lâm Phàm đem thi thể Lương Dịch Sơ cùng Lý Nguyên Kỳ ném cả vào Thiên Địa Dung Lô.
Đinh, chúc mừng luyện hóa được mười bốn dây chuyền quy tắc.
- Phong huynh, đợi lát nữa cùng đi, ta đã có biện pháp rồi.
Lâm Phàm nói.
- Được.
Tân Phong gật gật đầu, nhưng cũng không rõ Lâm Phàm có biện pháp gì.
Kể cả là cưỡi chiến thuyền, nếu không có mười ngày nửa tháng, cũng không thể đến nơi.
Chẳng lẽ còn có thể xé rách hư không sao?
/787
|