Một chiếc chiến thuyền, làm lòng người căng thẳng.
Đối với đám tông chủ ba mươi tám tông, đây tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Bọn lão đã thương lượng xong xuôi, phân chia công bằng, nếu Cửu Tiêu Tông không đồng ý, thì bọn lão không ngại xóa tên Cửu Tiêu Tông.
Mà bây giờ lại có một thế lực không rõ đến, trong mắt bọn lão, nhất định là muốn dây máu ăn phần.
Nếu chỉ là một tông môn bình thường, bọn lão có lẽ không thèm nhìn.
Nhưng nhìn độ lớn của chiến thuyền kia, chỉ sợ không phải một tiểu tông môn.
....
Lâm Phàm đứng trên thuyền nhìn xuống.
Chiếc thuyền này của tông chủ quả là đồ tốt, vài ngày đã đến vùng đất cực Tây. Nhưng đương nhiên không thể so với côn bằng.
Có điều cái giá để gọi được côn bằng cũng làm đau lòng người a.
- Ơ, bắt đầu rồi sao?
Lâm Phàm nhìn thấy khu vực đại điện của Cửu Tiêu Tông vô cùng náo nhiệt, có rất đông người đang tụ hội cùng một chỗ.
....
- Sư huynh, nhịn một chút, quên đi.
Giờ phút này, Phong Tiếu Linh ghé tai Tân Phong, nói nhỏ.
Hiện giờ một đám tông môn kia đều đang như hổ rình mồi, nếu thật sự khai chiến, sợ là Cửu Tiêu Tông sẽ phải xóa tên.
Tân Phong không nói gì. Hắn còn hiểu điều này rõ hơn bất kỳ ai khác. Ngẫm lại Cửu Tiêu Tông một thời cực thịnh, giờ biến thành như vậy, thật sự là quá bi ai.
....
Lúc này, chiến thuyền kia đã neo lơ lửng trên không trung Cửu Tiêu Tông. Đệ tử Cửu Tiêu Tông trợn mắt há hốc mồm, một chiếc chiến thuyền thật lớn, thật chói mắt.
Đệ tử ba mươi tám tông cũng hâm mộ nhìn. Chiến thuyền to lớn như vậy, tông môn của bọn hắn đã khi nào có nổi chứ.
Ba mươi tám tông chủ đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng. Đây rốt cuộc là tông môn cỡ nào?
Chiến thuyền này có màu bạc trắng, không khắc bất kỳ dấu hiệu nào. Yến Hồng Vũ làm người khiêm tốn, cho nên khi xuất môn ra ngoài rất ít dùng tới nó, khiến không mấy người nhận ra được lai lịch chiến thuyền này.
- Tân Phong huynh, huynh làm thế này là không đúng tí nào, thượng vị cũng không báo, nếu không phải huynh đệ ta nghe được tin tức, còn mặt dày tự đến, sợ là không dự được ngày vui của huynh rồi.
Một bóng người từ trên chiến thuyền hạ xuống.
Tân Phong nhìn rõ người đến, mày giãn ra, sau đó lập tức tiến lên.
Sắc mặt đám tông chủ ba mươi tám tông đại biến. Bọn lão không ngờ người tới là bằng hữu của Tân Phong. Nhưng dù là thế thì cũng không thể gây trở ngại tới kế hoạch của bọn lão.
Còn các đệ tử Cửu Tiêu Tông, những người nhận ra được người tới là ai thì đều hưng phấn không thôi.
- A, Lâm sư huynh tới rồi.
- Ha ha, là Lâm sư huynh. Không được, ta phải nhanh chóng đi chuẩn bị nước trà tốt nhất.
- Nhanh đi, nhanh đi, Lâm sư huynh tới rồi, đám tông môn kia còn dám làm càn sao?
Phong Tiếu Linh thở phào một hơi. Hắn luôn muốn sư huynh mời Lâm sư huynhn tới, nhưng Tân Phong không đồng ý. Giờ Lâm sư huynh tới rồi, Cửu Tiêu Tông còn có hy vọng.
- Lâm huynh, sao huynh lại tới đây?
Tân Phong thấy Lâm Phàm đến, tự nhiên cũng rất vui mừng, nhưng lại có chút nghi hoặc, không biết vì sao Lâm huynh lại đến.
- Sao, không chào đón hả? Ái chà, rất phong cách, đây là trang phục tông chủ hả? Không phải là huynh đệ ta đã nói rồi sao, nghi thức thượng vị của huynh mà lại không báo cho ta một tiếng, ta có chút tức giận đấy.
Lâm Phàm nhìn Tân Phong mặc một thân trang phục tông chủ, trong lòng cũng rất cao hứng. Ít nhất Cửu Tiêu Tông sẽ không bị rơi xuống nữa.
- Lâm huynh, kỳ thật chỉ là một việc nhỏ thôi mà. Đến đến, mau tới ngồi xuống.
Tân Phong vội kéo Lâm Phàm đi vào trong.
Phong Tiếu Linh tay mắt lanh lẹ, lập tức lấy thêm một cái ghế, rồi đặt cạnh vị trí tông chủ.
Tại sao đặt ở đó? Hỏi thừa, Lâm sư huynh là người thế nào chứ? Đây chính là cao thủ cực mạnh a.
Một ít đệ tử Cửu Tiêu Tông lại có chút nghi ngờ.
- Sư huynh, Lâm sư huynh là ai vậy? Sao hắn có thể ngồi cạnh tông chủ?
Đệ tử này tu vi tương đối thấp, không rõ một số chuyện.
- Im lặng mà nhìn, đừng nói nữa. Ta cho đệ biết một câu, hôm nay có Lâm sư huynh tới, đám tông chủ kia lát nữa liền thảm rồi.
- Hả? Sư huynh nói thật hay giả vậy? Ba mươi tám tông chủ kia đều là cao thủ Đại Thiên Vị đấy...
Đệ tử kia lại lên tiếng, không hiểu gì cả.
- Ha ha, cao thủ Đại Thiên Vị sao? Được rồi, không nói nhảm với đệ nữa, ta phải đi mang bánh ngọt tới cho Lâm sư huynh, sư đệ vừa mới chạy đi pha trà có khi không nhớ đến khoản này đâu.
- Sư huynh...
Đệ tử kia mặt phát mộng, lại nhìn các sư huynh ở chung quanh, đầu óc loạn cả lên. Vừa rồi mọi người còn đang rất phẫn nộ, sao hiện tại lại cùng cười toe toét thế này?
Đám tông chủ ba mươi tám tông giờ phút này từng người kinh ngạc vạn phần, nhìn cái người ngồi cạnh Tân Phong kia, không biết người này rốt cuộc là ai. Mà một màn sau đó lại càng khiến bọn lão ngạc nhiên đến ngây người.
Những đệ tử Cửu Tiêu Tông này làm sao vậy? Tự nhiên lại nhiệt tình đến thế?
- Lâm sư huynh, đây là loại trà tốt nhất của Cửu Tiêu Tông chúng ta.
Một đệ tử cẩn thận bưng một ly trà, đi từ đằng xa tới, sau đó cung kính đặt trên mặt bàn, còn lấy một chiếc khăn tay lau sạch nước trà đọng trên chén.
- Lâm sư huynh, đây là bánh ngọt.
- Lâm sư huynh, vai huynh có bị mỏi không, để đệ xoa bóp cho huynh nhé?
- Lâm sư huynh đường xa tới, hay là để đệ lấy nước ngâm chân cho huynh.
- Lâm sư huynh...
....
Nhóm người ba mươi tám tông đều trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mắt. Đây là chuyện quái quỷ gì vậy?
Người này rốt cuộc là vị đại gia nào, lại khiến đám đệ tử Cửu Tiêu Tông này xum xoe như vậy?
Ngẫm lại đãi ngộ của mình, lại nhìn đãi ngộ của đối phương, quả thực là một trời một vực.
Đám người ba mươi tám tông triệt để nổi giận, đây còn không phải là khinh thường bọn hắn sao?
....
Lúc này Lâm Phàm cũng chẳng hiểu gì cả, mọi người quanh hắn sao cứ loạn cả lên.
- Được rồi, được rồi, mọi người hôm nay làm sao vậy, nhiệt tình quá, khiến bản sư huynh có chút không quen.
Lâm Phàm cười nói.
Tân Phong đứng một bên nhìn, cũng bất đắc dĩ cười cười, trong lòng không khỏi có một chút ghen tị. Hắn cũng không có đãi ngộ bậc này, không ngờ Lâm huynh vừa đến đã khiến những đệ tử này như con rể nhìn thấy bố vợ.
Lâm Phàm nâng chung trà lên, nhấp một ngụm:
- Tân huynh, nghi thức thượng vị của huynh long trọng thật, không ngờ có nhiều người tới như vậy. Huynh giới thiệu một chút đi...
Tân Phong đang định giới thiệu, lại đã thấy đám tông chủ ba mươi tám tông liếc nhau một cái, sau đó gật gật đầu.
- Không cần giới thiệu. Chúng ta chỉ hỏi một câu, điều kiện vừa rồi của chúng ta, ngươi có đáp ứng hay không?
Giờ khắc này, mọi người đồng loạt nhìn về phía Tân Phong.
Mà Lâm Phàm thì nhìn ung dung cắn một miếng bánh ngọt, khóe miệng nở một nụ cười khác thường.
Đối với đám tông chủ ba mươi tám tông, đây tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Bọn lão đã thương lượng xong xuôi, phân chia công bằng, nếu Cửu Tiêu Tông không đồng ý, thì bọn lão không ngại xóa tên Cửu Tiêu Tông.
Mà bây giờ lại có một thế lực không rõ đến, trong mắt bọn lão, nhất định là muốn dây máu ăn phần.
Nếu chỉ là một tông môn bình thường, bọn lão có lẽ không thèm nhìn.
Nhưng nhìn độ lớn của chiến thuyền kia, chỉ sợ không phải một tiểu tông môn.
....
Lâm Phàm đứng trên thuyền nhìn xuống.
Chiếc thuyền này của tông chủ quả là đồ tốt, vài ngày đã đến vùng đất cực Tây. Nhưng đương nhiên không thể so với côn bằng.
Có điều cái giá để gọi được côn bằng cũng làm đau lòng người a.
- Ơ, bắt đầu rồi sao?
Lâm Phàm nhìn thấy khu vực đại điện của Cửu Tiêu Tông vô cùng náo nhiệt, có rất đông người đang tụ hội cùng một chỗ.
....
- Sư huynh, nhịn một chút, quên đi.
Giờ phút này, Phong Tiếu Linh ghé tai Tân Phong, nói nhỏ.
Hiện giờ một đám tông môn kia đều đang như hổ rình mồi, nếu thật sự khai chiến, sợ là Cửu Tiêu Tông sẽ phải xóa tên.
Tân Phong không nói gì. Hắn còn hiểu điều này rõ hơn bất kỳ ai khác. Ngẫm lại Cửu Tiêu Tông một thời cực thịnh, giờ biến thành như vậy, thật sự là quá bi ai.
....
Lúc này, chiến thuyền kia đã neo lơ lửng trên không trung Cửu Tiêu Tông. Đệ tử Cửu Tiêu Tông trợn mắt há hốc mồm, một chiếc chiến thuyền thật lớn, thật chói mắt.
Đệ tử ba mươi tám tông cũng hâm mộ nhìn. Chiến thuyền to lớn như vậy, tông môn của bọn hắn đã khi nào có nổi chứ.
Ba mươi tám tông chủ đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng. Đây rốt cuộc là tông môn cỡ nào?
Chiến thuyền này có màu bạc trắng, không khắc bất kỳ dấu hiệu nào. Yến Hồng Vũ làm người khiêm tốn, cho nên khi xuất môn ra ngoài rất ít dùng tới nó, khiến không mấy người nhận ra được lai lịch chiến thuyền này.
- Tân Phong huynh, huynh làm thế này là không đúng tí nào, thượng vị cũng không báo, nếu không phải huynh đệ ta nghe được tin tức, còn mặt dày tự đến, sợ là không dự được ngày vui của huynh rồi.
Một bóng người từ trên chiến thuyền hạ xuống.
Tân Phong nhìn rõ người đến, mày giãn ra, sau đó lập tức tiến lên.
Sắc mặt đám tông chủ ba mươi tám tông đại biến. Bọn lão không ngờ người tới là bằng hữu của Tân Phong. Nhưng dù là thế thì cũng không thể gây trở ngại tới kế hoạch của bọn lão.
Còn các đệ tử Cửu Tiêu Tông, những người nhận ra được người tới là ai thì đều hưng phấn không thôi.
- A, Lâm sư huynh tới rồi.
- Ha ha, là Lâm sư huynh. Không được, ta phải nhanh chóng đi chuẩn bị nước trà tốt nhất.
- Nhanh đi, nhanh đi, Lâm sư huynh tới rồi, đám tông môn kia còn dám làm càn sao?
Phong Tiếu Linh thở phào một hơi. Hắn luôn muốn sư huynh mời Lâm sư huynhn tới, nhưng Tân Phong không đồng ý. Giờ Lâm sư huynh tới rồi, Cửu Tiêu Tông còn có hy vọng.
- Lâm huynh, sao huynh lại tới đây?
Tân Phong thấy Lâm Phàm đến, tự nhiên cũng rất vui mừng, nhưng lại có chút nghi hoặc, không biết vì sao Lâm huynh lại đến.
- Sao, không chào đón hả? Ái chà, rất phong cách, đây là trang phục tông chủ hả? Không phải là huynh đệ ta đã nói rồi sao, nghi thức thượng vị của huynh mà lại không báo cho ta một tiếng, ta có chút tức giận đấy.
Lâm Phàm nhìn Tân Phong mặc một thân trang phục tông chủ, trong lòng cũng rất cao hứng. Ít nhất Cửu Tiêu Tông sẽ không bị rơi xuống nữa.
- Lâm huynh, kỳ thật chỉ là một việc nhỏ thôi mà. Đến đến, mau tới ngồi xuống.
Tân Phong vội kéo Lâm Phàm đi vào trong.
Phong Tiếu Linh tay mắt lanh lẹ, lập tức lấy thêm một cái ghế, rồi đặt cạnh vị trí tông chủ.
Tại sao đặt ở đó? Hỏi thừa, Lâm sư huynh là người thế nào chứ? Đây chính là cao thủ cực mạnh a.
Một ít đệ tử Cửu Tiêu Tông lại có chút nghi ngờ.
- Sư huynh, Lâm sư huynh là ai vậy? Sao hắn có thể ngồi cạnh tông chủ?
Đệ tử này tu vi tương đối thấp, không rõ một số chuyện.
- Im lặng mà nhìn, đừng nói nữa. Ta cho đệ biết một câu, hôm nay có Lâm sư huynh tới, đám tông chủ kia lát nữa liền thảm rồi.
- Hả? Sư huynh nói thật hay giả vậy? Ba mươi tám tông chủ kia đều là cao thủ Đại Thiên Vị đấy...
Đệ tử kia lại lên tiếng, không hiểu gì cả.
- Ha ha, cao thủ Đại Thiên Vị sao? Được rồi, không nói nhảm với đệ nữa, ta phải đi mang bánh ngọt tới cho Lâm sư huynh, sư đệ vừa mới chạy đi pha trà có khi không nhớ đến khoản này đâu.
- Sư huynh...
Đệ tử kia mặt phát mộng, lại nhìn các sư huynh ở chung quanh, đầu óc loạn cả lên. Vừa rồi mọi người còn đang rất phẫn nộ, sao hiện tại lại cùng cười toe toét thế này?
Đám tông chủ ba mươi tám tông giờ phút này từng người kinh ngạc vạn phần, nhìn cái người ngồi cạnh Tân Phong kia, không biết người này rốt cuộc là ai. Mà một màn sau đó lại càng khiến bọn lão ngạc nhiên đến ngây người.
Những đệ tử Cửu Tiêu Tông này làm sao vậy? Tự nhiên lại nhiệt tình đến thế?
- Lâm sư huynh, đây là loại trà tốt nhất của Cửu Tiêu Tông chúng ta.
Một đệ tử cẩn thận bưng một ly trà, đi từ đằng xa tới, sau đó cung kính đặt trên mặt bàn, còn lấy một chiếc khăn tay lau sạch nước trà đọng trên chén.
- Lâm sư huynh, đây là bánh ngọt.
- Lâm sư huynh, vai huynh có bị mỏi không, để đệ xoa bóp cho huynh nhé?
- Lâm sư huynh đường xa tới, hay là để đệ lấy nước ngâm chân cho huynh.
- Lâm sư huynh...
....
Nhóm người ba mươi tám tông đều trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mắt. Đây là chuyện quái quỷ gì vậy?
Người này rốt cuộc là vị đại gia nào, lại khiến đám đệ tử Cửu Tiêu Tông này xum xoe như vậy?
Ngẫm lại đãi ngộ của mình, lại nhìn đãi ngộ của đối phương, quả thực là một trời một vực.
Đám người ba mươi tám tông triệt để nổi giận, đây còn không phải là khinh thường bọn hắn sao?
....
Lúc này Lâm Phàm cũng chẳng hiểu gì cả, mọi người quanh hắn sao cứ loạn cả lên.
- Được rồi, được rồi, mọi người hôm nay làm sao vậy, nhiệt tình quá, khiến bản sư huynh có chút không quen.
Lâm Phàm cười nói.
Tân Phong đứng một bên nhìn, cũng bất đắc dĩ cười cười, trong lòng không khỏi có một chút ghen tị. Hắn cũng không có đãi ngộ bậc này, không ngờ Lâm huynh vừa đến đã khiến những đệ tử này như con rể nhìn thấy bố vợ.
Lâm Phàm nâng chung trà lên, nhấp một ngụm:
- Tân huynh, nghi thức thượng vị của huynh long trọng thật, không ngờ có nhiều người tới như vậy. Huynh giới thiệu một chút đi...
Tân Phong đang định giới thiệu, lại đã thấy đám tông chủ ba mươi tám tông liếc nhau một cái, sau đó gật gật đầu.
- Không cần giới thiệu. Chúng ta chỉ hỏi một câu, điều kiện vừa rồi của chúng ta, ngươi có đáp ứng hay không?
Giờ khắc này, mọi người đồng loạt nhìn về phía Tân Phong.
Mà Lâm Phàm thì nhìn ung dung cắn một miếng bánh ngọt, khóe miệng nở một nụ cười khác thường.
/787
|