Tân Phong nhìn tông chủ của mỗi một tông, sau đó hít sâu một hơi, nói thẳng:
- Ta không đáp ứng.
Đám tông chủ ba mươi tám tông vừa nghe lời này, lửa giận trong lòng bốc lên cực hạn. Về phần kẻ nửa đường xuất hiện kia, bọn lão không biết thực lực đối phương, nhưng hiện giờ tông chủ của ba mươi tám tông cùng ở một chỗ, chỉ một mình hắn có thể nhấc lên sóng gió gì?
- Tốt, Cửu Tiêu Tông không hổ là Cửu Tiêu Tông. Ta hy vọng đến ngày tông bị diệt, ngươi đừng có hối hận.
Hồ tông chủ Hồng Vân Tông lạnh lùng nói. Nếu đàm phán không thành, vậy thì để đao thương giải quyết đi.
- Ai có thể nói cho ta biết, chuyện gì đang xảy ra được không?
Lúc này, Lâm Phàm mở miệng, đồng thời dùng ánh mắt nhìn một người chết mà nhìn về Hồ tông chủ.
- Lâm sư huynh, bọn chúng muốn phân chia tông môn của chúng ta.
- Bọn chúng thật sự quá đáng, muốn Cửu Tiêu Tông phân địa bàn cho chúng, bằng không sẽ diệt Cửu Tiêu Tông.
....
Có Lâm Phàm tại đây, các đệ tử Cửu Tiêu Tông vội mở miệng khóc lóc kể lể.
Lâm Phàm đứng dậy, bỏ tọt miếng bánh đang ăn dở vào miệng, sau đó cười nói:
- Hôm nay là ngày vui, huynh đệ của ta thượng vị, đám các ngươi vô lễ đã không chấp nhận được, lại còn muốn diệt tông, để cho ta rất là khó chịu.
Hồ tông chủ nhìn Lâm Phàm, cười lạnh:
- Đây là việc của ba mươi tám tông chúng ta và Cửu Tiêu Tông, không liên quan đến ngươi.
Hồ tông chủ cố ý nói lớn bốn chữ ba mươi tam tông , tựa như đang cảnh cáo Lâm Phàm, tốt nhất suy nghĩ cho kỹ.
Gộp ba mươi tám tông, cao thủ cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn không ít, đây cũng chính là chiến lực đỉnh cao. Hiện tại không ai không biết, ở Đông Linh châu, cảnh giới đỉnh phong là Đại Thiên Vị đại viên mãn, sâu hơn thì tính đến số lượng dây chuyền quy tắc ngưng tụ được.
Mà đám đỉnh cao của cả ba mươi tám tông hợp cùng một chỗ, đó chính là một sức mạnh kinh khủng. Chớ nói Cửu Tiêu Tông bây giờ, cho dù Cửu Tiêu Tông trong quá khứ, muốn diệt bọn hắn cũng phải trả một cái giá lớn.
- Lâm huynh...
Tân Phong nhìn Lâm Phàm, muốn nói cái gì đó. Thế nhưng Lâm Phàm lại khoát tay áo, ngăn lời hắn lại.
Giờ phút này, các đệ tử Cửu Tiêu Tông đều chờ mong nhìn Lâm sư huynh.
- Tốt, đã như vậy, ta cũng không nói thêm gì nữa. Ba mươi tám tông các ngươi cùng lên đi.
Lâm Phàm hời hợt ngoắc ngoắc ngón tay.
Đám người ba mươi tám tông biến sắc:
- Ngươi có ý gì?
Lâm Phàm lắc lắc đầu:
- Không có ý gì, các ngươi đã muốn diệt Cửu Tiêu Tông, vậy hôm nay ta diệt các ngươi, tránh phiền toái về sau.
Lời này vừa nói ra, toàn bộ không gian lặng ngắt như tờ.
Bọn hắn vừa nghe được cái gì?
Kẻ này dám nói muốn một mình diệt ba mươi tám tông bọn hắn... Chuyện hài hước gì đây?
Mà các đệ tử Cửu Tiêu Tông thì lại phấn chấn đến mức không biết nên nói gì.
Ở trong mắt bọn họ, Lâm sư huynh thật quá khí phách rồi.
- Ngươi là ai? Ngươi có biết những lời này đại biểu cho cái gì không?
Hồ tông chủ lạnh lùng nói. Lão cho rằng người trước mắt này quá làm càn, hoàn toàn không để bọn lão vào mắt.
Đám tông chủ ba mươi tám tông cũng cười dài khinh thường, không một ai tin câu của Lâm Phàm là thật.
Mặt Lâm Phàm đanh lại, vẻ cợt nhả vừa xong đã biến mất, ánh mắt như xỏ xuyên thiên địa, một cỗ khí tức cường đại chợt bộc phát ra.
- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là hôm nay ta muốn tiêu diệt các ngươi. Các ngươi có ý kiến gì không?
Lâm Phàm vung ống tay áo, giống như tuyệt thế bá chủ coi khinh chúng sinh.
Các đệ tử Cửu Tiêu Tông thấy một màn như vậy thì cả đám đều ngây dại. Khí phách, thật sự là quá khí phách!
Một ít đệ tử Cửu Tiêu Tông còn không biết gì về Lâm Phàm, nhưng giờ nghe được những lời này, mắt cũng sáng lên, rồi vội ghé tai các sư huynh hỏi về vị Lâm sư huynh này.
- Làm càn, để bản tọa xem ngươi có thực lực gì mà mạnh miệng như vậy.
Đúng lúc này, một gã tông chủ quát lớn, đánh một chưởng về phía Lâm Phàm.
Những tông chủ còn lại đứng im tại chỗ. Bọn lão muốn nhìn xem người này đến cùng là có bản sự gì.
Tên tông chủ kia có thực lực Đại Thiên Vị đại viên mãn, một chưởng kia khí thế bất phàm, xuyên qua tầng tầng hư không mà đánh tới trước mặt Lâm Phàm.
Đám tông chủ nhìn thấy vậy, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười.
Kẻ này quả thực là điên rồi, một chưởng đã tới gần còn không kịp phản ứng, xem ra chỉ là một phế vật.
Nhưng đúng lúc này, một màn khiến bọn lão trợn mắt há hốc mồm đã xảy ra.
Chỉ thấy Lâm Phàm không thèm cả liếc đối phương, khẽ nâng tay phải, đánh ra một chưởng.
Tức thì một luồng khí thế cường đại bộc phát ra. Một bàn tay khổng lồ xuất hiện, ép hư không không ngừng nổ tung, sau đó là một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
- Sao có thể chứ...
Giờ khắc này, đám tông chủ kia trợn tròn mắt.
Bọn lão không ngờ sự tình sẽ phát sinh biến hóa như thế.
Chỉ một chưởng đánh bay Vương tông chủ, sống chết không rõ.
Tất cả nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác một cơn gió lạnh thổi tới sau lưng.
Người trước mặt này tuyệt đối không đơn giản.
Thế nhưng người này rốt cuộc là ai?
Vương tông chủ có cảnh giới giới Đại Thiên Vị đại viên mãn, ngưng tụ sáu dây chuyền quy tắc, lại bị đánh bại dễ dàng như vậy...
Đinh, chúc mừng đánh chết Đại Thiên Vị đại viên mãn Vương Kiến Phong.
Đinh, chúc mừng exp gia tăng năm triệu.
....
- Ngại quá, hơi quá tay, lỡ đánh chết tông chủ gì gì kia rồi. Đúng rồi, đệ tử của lão cứ việc trở về báo cho tông môn của các ngươi, giết tông chủ các ngươi là Thánh Tông Lâm Phàm, muốn báo thù cứ đến Thánh Tông tìm ta.
Lâm Phàm quay đầu qua, nói với đám đệ tử của Vương tông chủ kia.
Những đệ tử kia, giờ phút này sớm đã trợn tròn mắt, bọn hắn không ngờ tông chủ cứ thế chết rồi.
Mà đám tông chủ còn lại, vừa nghe đến hai chữ Thánh Tông , sắc mặt tức thì biến đổi.
Thánh Tông?
Bọn lão không ngờ người trước mắt này là người của Thánh Tông.
Không phải Cửu Tiêu Tông và Thánh Tông phát sinh mâu thuẫn sao? Tình huống hiện tại rốt cuộc là thế nào?
- Ngươi... ngươi...
Hồ tông chủ chỉ Lâm Phàm, không biết nên nói cái gì.
- Còn ai không phục? Ta cho các ngươi thời gian, thoải mái về tông môn triệu tập cao thủ, hoặc đi mời người giúp đỡ. Ta sẽ ở Cửu Tiêu Tông ba ngày, nếu ba ngày sau các ngươi không đến, ta đi diệt từng tông.
Lâm Phàm bá đạo nói.
Mấy lời này đương nhiên là dọa người. Với Cánh Tay Tuyên Cổ, hắn có thực lực ấy, nhưng hắn không muốn giết chóc bừa bãi như vậy, cũng không rảnh làm vậy. Chẳng qua hắn vừa nhìn đã rõ, đám tông chủ này đều là những kẻ nhát gan.
Quả nhiên, Lâm Phàm vừa nói xong, sắc mặt mỗi gã tông chủ đều biến đổi, nội tâm kinh hoàng.
- Đây... Đây là hiểu lầm, là hiểu lầm...
Hồ tông chủ lúc trước còn đang vểnh mặt lên trời, giờ mặt tái đi, không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Phàm, lùi về sau mấy bước.
Phảng phất như là bị ánh mắt bá đạo kia của Lâm Phàm dọa sợ.
Bên phía Cửu Tiêu Tông lại trái ngược, lúc này mọi người đều sôi trào nhiệt huyết.
Một câu vừa rồi, thật sự quá bá đạo.
Cho đám người kia ba ngày, thoải mái gọi cao thủ, nếu không đến, liền tự mình tới cửa diệt tông!
Bọn họ chưa từng nghe có người dám nói như vậy.
....
- Hiểu lầm? Vậy hôm nay các người tới đây làm gì?
Lâm Phàm cười hỏi.
- Chúng ta đến để chúc mừng...
Da mặt của đám Hồ tông chủ như được độn thêm hàng chục lớp dày, lập tức nói.
- Ta không đáp ứng.
Đám tông chủ ba mươi tám tông vừa nghe lời này, lửa giận trong lòng bốc lên cực hạn. Về phần kẻ nửa đường xuất hiện kia, bọn lão không biết thực lực đối phương, nhưng hiện giờ tông chủ của ba mươi tám tông cùng ở một chỗ, chỉ một mình hắn có thể nhấc lên sóng gió gì?
- Tốt, Cửu Tiêu Tông không hổ là Cửu Tiêu Tông. Ta hy vọng đến ngày tông bị diệt, ngươi đừng có hối hận.
Hồ tông chủ Hồng Vân Tông lạnh lùng nói. Nếu đàm phán không thành, vậy thì để đao thương giải quyết đi.
- Ai có thể nói cho ta biết, chuyện gì đang xảy ra được không?
Lúc này, Lâm Phàm mở miệng, đồng thời dùng ánh mắt nhìn một người chết mà nhìn về Hồ tông chủ.
- Lâm sư huynh, bọn chúng muốn phân chia tông môn của chúng ta.
- Bọn chúng thật sự quá đáng, muốn Cửu Tiêu Tông phân địa bàn cho chúng, bằng không sẽ diệt Cửu Tiêu Tông.
....
Có Lâm Phàm tại đây, các đệ tử Cửu Tiêu Tông vội mở miệng khóc lóc kể lể.
Lâm Phàm đứng dậy, bỏ tọt miếng bánh đang ăn dở vào miệng, sau đó cười nói:
- Hôm nay là ngày vui, huynh đệ của ta thượng vị, đám các ngươi vô lễ đã không chấp nhận được, lại còn muốn diệt tông, để cho ta rất là khó chịu.
Hồ tông chủ nhìn Lâm Phàm, cười lạnh:
- Đây là việc của ba mươi tám tông chúng ta và Cửu Tiêu Tông, không liên quan đến ngươi.
Hồ tông chủ cố ý nói lớn bốn chữ ba mươi tam tông , tựa như đang cảnh cáo Lâm Phàm, tốt nhất suy nghĩ cho kỹ.
Gộp ba mươi tám tông, cao thủ cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn không ít, đây cũng chính là chiến lực đỉnh cao. Hiện tại không ai không biết, ở Đông Linh châu, cảnh giới đỉnh phong là Đại Thiên Vị đại viên mãn, sâu hơn thì tính đến số lượng dây chuyền quy tắc ngưng tụ được.
Mà đám đỉnh cao của cả ba mươi tám tông hợp cùng một chỗ, đó chính là một sức mạnh kinh khủng. Chớ nói Cửu Tiêu Tông bây giờ, cho dù Cửu Tiêu Tông trong quá khứ, muốn diệt bọn hắn cũng phải trả một cái giá lớn.
- Lâm huynh...
Tân Phong nhìn Lâm Phàm, muốn nói cái gì đó. Thế nhưng Lâm Phàm lại khoát tay áo, ngăn lời hắn lại.
Giờ phút này, các đệ tử Cửu Tiêu Tông đều chờ mong nhìn Lâm sư huynh.
- Tốt, đã như vậy, ta cũng không nói thêm gì nữa. Ba mươi tám tông các ngươi cùng lên đi.
Lâm Phàm hời hợt ngoắc ngoắc ngón tay.
Đám người ba mươi tám tông biến sắc:
- Ngươi có ý gì?
Lâm Phàm lắc lắc đầu:
- Không có ý gì, các ngươi đã muốn diệt Cửu Tiêu Tông, vậy hôm nay ta diệt các ngươi, tránh phiền toái về sau.
Lời này vừa nói ra, toàn bộ không gian lặng ngắt như tờ.
Bọn hắn vừa nghe được cái gì?
Kẻ này dám nói muốn một mình diệt ba mươi tám tông bọn hắn... Chuyện hài hước gì đây?
Mà các đệ tử Cửu Tiêu Tông thì lại phấn chấn đến mức không biết nên nói gì.
Ở trong mắt bọn họ, Lâm sư huynh thật quá khí phách rồi.
- Ngươi là ai? Ngươi có biết những lời này đại biểu cho cái gì không?
Hồ tông chủ lạnh lùng nói. Lão cho rằng người trước mắt này quá làm càn, hoàn toàn không để bọn lão vào mắt.
Đám tông chủ ba mươi tám tông cũng cười dài khinh thường, không một ai tin câu của Lâm Phàm là thật.
Mặt Lâm Phàm đanh lại, vẻ cợt nhả vừa xong đã biến mất, ánh mắt như xỏ xuyên thiên địa, một cỗ khí tức cường đại chợt bộc phát ra.
- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là hôm nay ta muốn tiêu diệt các ngươi. Các ngươi có ý kiến gì không?
Lâm Phàm vung ống tay áo, giống như tuyệt thế bá chủ coi khinh chúng sinh.
Các đệ tử Cửu Tiêu Tông thấy một màn như vậy thì cả đám đều ngây dại. Khí phách, thật sự là quá khí phách!
Một ít đệ tử Cửu Tiêu Tông còn không biết gì về Lâm Phàm, nhưng giờ nghe được những lời này, mắt cũng sáng lên, rồi vội ghé tai các sư huynh hỏi về vị Lâm sư huynh này.
- Làm càn, để bản tọa xem ngươi có thực lực gì mà mạnh miệng như vậy.
Đúng lúc này, một gã tông chủ quát lớn, đánh một chưởng về phía Lâm Phàm.
Những tông chủ còn lại đứng im tại chỗ. Bọn lão muốn nhìn xem người này đến cùng là có bản sự gì.
Tên tông chủ kia có thực lực Đại Thiên Vị đại viên mãn, một chưởng kia khí thế bất phàm, xuyên qua tầng tầng hư không mà đánh tới trước mặt Lâm Phàm.
Đám tông chủ nhìn thấy vậy, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười.
Kẻ này quả thực là điên rồi, một chưởng đã tới gần còn không kịp phản ứng, xem ra chỉ là một phế vật.
Nhưng đúng lúc này, một màn khiến bọn lão trợn mắt há hốc mồm đã xảy ra.
Chỉ thấy Lâm Phàm không thèm cả liếc đối phương, khẽ nâng tay phải, đánh ra một chưởng.
Tức thì một luồng khí thế cường đại bộc phát ra. Một bàn tay khổng lồ xuất hiện, ép hư không không ngừng nổ tung, sau đó là một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
- Sao có thể chứ...
Giờ khắc này, đám tông chủ kia trợn tròn mắt.
Bọn lão không ngờ sự tình sẽ phát sinh biến hóa như thế.
Chỉ một chưởng đánh bay Vương tông chủ, sống chết không rõ.
Tất cả nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác một cơn gió lạnh thổi tới sau lưng.
Người trước mặt này tuyệt đối không đơn giản.
Thế nhưng người này rốt cuộc là ai?
Vương tông chủ có cảnh giới giới Đại Thiên Vị đại viên mãn, ngưng tụ sáu dây chuyền quy tắc, lại bị đánh bại dễ dàng như vậy...
Đinh, chúc mừng đánh chết Đại Thiên Vị đại viên mãn Vương Kiến Phong.
Đinh, chúc mừng exp gia tăng năm triệu.
....
- Ngại quá, hơi quá tay, lỡ đánh chết tông chủ gì gì kia rồi. Đúng rồi, đệ tử của lão cứ việc trở về báo cho tông môn của các ngươi, giết tông chủ các ngươi là Thánh Tông Lâm Phàm, muốn báo thù cứ đến Thánh Tông tìm ta.
Lâm Phàm quay đầu qua, nói với đám đệ tử của Vương tông chủ kia.
Những đệ tử kia, giờ phút này sớm đã trợn tròn mắt, bọn hắn không ngờ tông chủ cứ thế chết rồi.
Mà đám tông chủ còn lại, vừa nghe đến hai chữ Thánh Tông , sắc mặt tức thì biến đổi.
Thánh Tông?
Bọn lão không ngờ người trước mắt này là người của Thánh Tông.
Không phải Cửu Tiêu Tông và Thánh Tông phát sinh mâu thuẫn sao? Tình huống hiện tại rốt cuộc là thế nào?
- Ngươi... ngươi...
Hồ tông chủ chỉ Lâm Phàm, không biết nên nói cái gì.
- Còn ai không phục? Ta cho các ngươi thời gian, thoải mái về tông môn triệu tập cao thủ, hoặc đi mời người giúp đỡ. Ta sẽ ở Cửu Tiêu Tông ba ngày, nếu ba ngày sau các ngươi không đến, ta đi diệt từng tông.
Lâm Phàm bá đạo nói.
Mấy lời này đương nhiên là dọa người. Với Cánh Tay Tuyên Cổ, hắn có thực lực ấy, nhưng hắn không muốn giết chóc bừa bãi như vậy, cũng không rảnh làm vậy. Chẳng qua hắn vừa nhìn đã rõ, đám tông chủ này đều là những kẻ nhát gan.
Quả nhiên, Lâm Phàm vừa nói xong, sắc mặt mỗi gã tông chủ đều biến đổi, nội tâm kinh hoàng.
- Đây... Đây là hiểu lầm, là hiểu lầm...
Hồ tông chủ lúc trước còn đang vểnh mặt lên trời, giờ mặt tái đi, không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Phàm, lùi về sau mấy bước.
Phảng phất như là bị ánh mắt bá đạo kia của Lâm Phàm dọa sợ.
Bên phía Cửu Tiêu Tông lại trái ngược, lúc này mọi người đều sôi trào nhiệt huyết.
Một câu vừa rồi, thật sự quá bá đạo.
Cho đám người kia ba ngày, thoải mái gọi cao thủ, nếu không đến, liền tự mình tới cửa diệt tông!
Bọn họ chưa từng nghe có người dám nói như vậy.
....
- Hiểu lầm? Vậy hôm nay các người tới đây làm gì?
Lâm Phàm cười hỏi.
- Chúng ta đến để chúc mừng...
Da mặt của đám Hồ tông chủ như được độn thêm hàng chục lớp dày, lập tức nói.
/787
|